Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
Chương 77: Đương nhiên là không rồi
Mạn Linh Linh
18/07/2023
Sau mấy ngày chờ đợi, cuối cùng cũng đã đến ngày mà chuyến bay đến Hawaii cất cánh.
Hướng Đường Nghi trong tâm trạng vui sướng đã dọn xong hết đống quần áo và vật dụng cá nhân vào trong chiếc va li của mình, hào hứng kéo đi ra ngoài đến cửa căn hộ.
Vu Phùng Cửu đã đợi cô sẵn ở đó, thấy cô vui vẻ như vậy, anh không nhịn được mà cười lên, hai gò má đã ửng hồng.
“Em thích đến vậy sao? Muốn được đi chơi lắm hả?”
“Ừ!”
Hướng Đường Nghi gật đầu rất mạnh, thực sự đã rất mong chờ rồi!
Vu Phùng Cửu nhân lúc cô đang phấn khích, liền tiến sát về phía cô, giọng anh hạ xuống trầm bổng như tiếng đàn cầm du dương.
“Vậy anh đã có được một chút tình cảm của em rồi chứ?”
Nói đến đây, bất chợt cả người của cô liền khựng lại. Hướng Đường Nghi quay đầu ra sau nhìn Vu Phùng Cửu, khuôn mặt đang như nắng xuân mới về liền tắt ngúm cả lại.
“Đương nhiên là không rồi.”
Vu Phùng Cửu: Ha ha ha… *nụ cười che giấu sự đau lòng*
Hai người sau đó đã lên xe để đi đến sân bay. Vé máy bay của cả hai đều được Vu Phùng Cửu đặt mua ở khoang hạng nhất.
Đây là lần đầu tiên Hướng Đường Nghi được đi du lịch, lại còn là đi chơi xa, xuất ngoại sang châu Mỹ, lần đầu ngồi ở trên máy bay lại còn là khoang hạng nhất. Nói chung, trải nghiệm thực sự rất tuyệt vời.
Suốt cả chặng đường bay, Hướng Đường Nghi hai mắt lấp lánh, mặt áp vào cửa kính máy bay nhìn mây nhìn trời.
“Bao giờ thì mình mới đến được Hawaii?”
“Tầm ba mươi tiếng nữa nếu tính cả thời gian chờ ở sân bay trung gian.”
Hướng Đường Nghi sốc: “Sao lâu vậy?!”
“Thì Hawaii ở tận châu Mỹ, cách Trung Quốc tận nửa bán cầu cơ mà. Em cứ ngồi xuống đi, nằm ngủ một giấc sẽ tới được sân bay nối chuyến.”
Hướng Đường Nghi nhìn Vu Phùng Cửu rồi gật đầu, nhưng cô đang rất háo hức nên không thể nằm yên một chỗ được, má cứ áp chặt vào cửa kính máy bay không thể nào mà dứt ra được.
“Mấy giờ nữa thì đến nơi ạ?”
“Ba mươi tiếng nữa.”
“Ừm.”
“…”
“…”
“Còn bao nhiêu tiếng nữa thì sẽ xuống Hawaii?”
“Anh vừa nói rồi mà. Còn ba mươi tiếng nữa.”
“Khiếp. Lâu quá.”
“…”
“…”
“Phùng Cửu, chúng ta đã đến nơi chưa?”
“…” Vu Phùng Cửu vuốt mặt: “Mới chỉ có năm phút trôi qua thôi. Em kiên nhẫn một chút.”
Hướng Đường Nghi bĩu môi sốt ruột, cuối cùng cũng từ bỏ ý định thức đến tận khi máy bay hạ cánh.
Lúc đầu cô cứ nghĩ rằng mình không thể nào ngủ được đâu, ở bên cạnh quấy nhiễu Vu Phùng Cửu, bắt anh thức cùng với mình để trả thù cho mấy đêm trước đó, lúc cô đang chuẩn bị tiến vào trong mộng đẹp thì đột ngột Vu Phùng Cửu xông thẳng vào phòng cô, đè lên người cô.
Chớp mắt mở mắt, cả người đã bị lột sạch đồ.
Mặc kệ cô có kêu khản cả cổ, anh vẫn cứ như một con thú hung dữ mà dập cô liên hồi.
Sáng hôm sau, cả thần trí và thể xác của cô đều đã bị anh dày vò đến kiệt sức. Vòng eo tưởng như sắp gãy làm đôi rồi.
Dù cô chưa hỏi, nhưng tên nhà họ Vu kia đã tự giác quỳ xuống ở giữa sàn nhà phòng khách, thành thật khai báo rằng tối qua lỡ uống quá chén nên không thể khống chế được bản thân, khao khát được ôm lấy cô.
Một người lí trí như anh cũng có thể trở nên mất kiểm soát một khi đã được nếm thử vị thịt trong đời.
Lần đầu của anh cũng thuộc về cô rồi, trai tân đã lần đầu được nếm thử mùi vị ngon ngọt liền bị nghiện, nhịn mấy tháng nay không động vào cô, sắp nhịn đến điên rồi.
“Vu Phùng Cửu, ở đó có biển hả? Nghe nói biển là một nơi toàn nước là nước, có sóng rất lớn, có vị rất mặn phải không? Tại sao nó lại có vị mặn vậy? Ở đó có muối à? Là muối mà thường ngày bọn mình ăn sao?”
Hướng Đường Nghi khi nói chuyện bình thường với anh đến cả nửa lời cũng chẳng thèm hé miệng đáp lại, nhưng hôm nay được đi biển, cô giống như đã quên mất phải trở nên vô cảm, miệng liến thoắng liên hồi không ngừng nghỉ.
Nhưng Vu Phùng Cửu không hề cảm thấy phiền phức mà thay vào đó lại rất vui vẻ, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi dồn dập của cô.
Nói được một lúc thì cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, gật gà gật gù mà tựa đầu lên vai của anh ngủ thiếp đi.
Vu Phùng Cửu cũng rất tự nhiên mà để cho cô tựa vào người mình, tĩnh lặng chờ đợi thời gian trôi.
…
Cuối cùng sau mấy chục tiếng đồng hồ dài lê thê ngồi ở trên máy bay, cuối cùng hai người họ cũng đã đáp xuống sân bay ở Hawaii.
Hướng Đường Nghi đã thay ra bộ áo khoác bằng lông cừu đen rậm rạp lúc xuất phát đi từ Trung Quốc thành một bộ quần áo ngắn tay rất thoải mái.
Nhìn một cảng hàng không rất rộng lớn với những con người có màu da khác nhau đi lại trước mắt mình, nghe những tiếng nói xì xầm bằng rất nhiều loại ngôn ngữ, lần đầu tiên Hướng Đường Nghi có cảm giác ngơ ngác và phấn khích khi được đặt chân ra khỏi nước, đi đến một vùng đất lạ mà trước nay cô chỉ từng được nhìn qua những trang báo mạng.
“Em nhớ bám sát vào anh đấy. Bị lạc là mất vui.”
“Vâng.” Cô gật gật đầu, đưa tay nắm lấy góc tay áo của Vu Phùng Cửu, anh đi đâu thì cô sẽ bám theo đến đó.
Ở đây rất ít người nói bằng tiếng Trung, hầu hết đều là những ngôn ngữ rất đa dạng. Nếu như cô mà bị lạc, thì chỉ có than trời mới có thể tìm về được với anh.
Điện thoại cô chưa lắp sim bản địa nên chưa thể dùng được mạng, cộng thêm việc không có mấy kinh nghiệm khi xuất ngoại nên Hướng Đường Nghi rất cẩn trọng mà bám sát theo anh.
Chắc chắn cô sẽ không để mình bị lạc!
Hướng Đường Nghi vừa bám chặt lấy áo anh, vừa nhấc chân bước đi, nhưng mắt cứ đảo đi dáo dác ngắm nhìn mọi thứ ở xung quanh.
Ở sân bay Hawaii, có một con robot quét dọn tự động đang di chuyển qua lại ở trên sàn sân bay, đi qua cả chỗ mà cả hai người đang đi. Vẻ bên ngoài dễ thương của nó đã thu hút sự chú ý của Hướng Đường Nghi.
Cô giật giật tay áo anh.
“Nó là cái gì vậy? Dễ thương quá.”
Thấy người bên cạnh mình mãi không nhúc nhích, Hướng Đường Nghi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Vu Phùng Cửu.
Nhưng trời ơi, đó không phải là anh!
“Ơ…?”
Hướng Đường Nghi tròn mắt nhìn một người đàn ông ngoại quốc to lớn, đầu trọc, da đen, đeo kính râm, mặc áo đi biển màu hồng phấn đang đứng bên cạnh nhìn xuống mình đầy thắc mắc, còn cô thì đang nắm lấy áo của ông ta.
“Hey girl, what can I do for you?”
Hướng Đường Nghi lắp bắp, cô ngoái đầu nhìn ra xung quanh nhưng chẳng thấy Vu Phùng Cửu đâu cả, bản thân thì đã bị lạc trôi đi đến tận đâu ở trong sân bay rồi!
“I’m very sorry! I got the wrong person!”
Cô vội vã cúi đầu xin lỗi ông ta rồi hớt hải chạy đi.
Mới vậy mà đã lạc rồi!
Hướng Đường Nghi cắm đầu mà chạy, cô đảo mắt nhìn ra khắp xung quanh, nơi đâu cũng thấy người là người, nhưng cô chẳng thể tìm thấy anh trong số họ cả.
Hướng Đường Nghi càng lúc càng trở nên sốt ruột.
Một cảm giác sợ hãi và chới với đột ngột trào lên bên trong cô. Chưa lúc nào cô cảm thấy bơ vơ như hiện tại. Một thân một mình ở một đất nước xa lạ, với những con người mà mình chẳng hề quen biết.
Hướng Đường Nghi chưa bao giờ có cảm giác hoang mang như hiện tại, dù có chạy đi đâu, tìm ra xung quanh nhưng chẳng thể nào mà tìm thấy Vu Phùng Cửu.
Sự sợ hãi và khủng hoảng như hiện tại làm cô nhớ về khoảnh khắc vào năm năm trước đó, khi bị đưa vào trong một chiếc xe ô tô, ngồi chờ và tự mò mẫm đoán về nơi mà mình sắp bị đưa tới, cô đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lúc ấy, cô đã biết mình chẳng thể nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa.
Cả lúc chạy trong mất phương hướng rồi lạc ở trong rừng, loạng choạng mà ngã xuống ở trước cổng của cô nhi viện, cô đã từng cầu nguyện anh sẽ đến để đưa cô về.
Thực chẳng biết làm sao cả. Cô đang rất ghét anh, rất hận anh. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy sợ hãi mỗi khi bị lạc mất anh?
… A!
Đôi mắt vẩn đục của Hướng Đường Nghi đột ngột phát sáng, từ xa, cô đã nhìn thấy Vu Phùng Cửu!
Anh đang đứng bên cạnh một người bảo vệ ở trong sân bay, khuôn mặt gấp gáp, muốn nhờ người bảo vệ ấy giúp anh tìm lại Hướng Đường Nghi đột ngột bị mất tích.
Dường như là đã vui đến mức phát khùng, Hướng Đường Nghi lao như bay đến chỗ của Vu Phùng Cửu, vừa chạy vừa nhảy lên những bước rất dài.
“Vu…! Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Có một em bé ở trong sân bay đang cầm búp bê mà văng tứ lung tung đến tuột cả cái đầu của con bó bê đó ra.
Cái đầu đồ chơi đó lăn tròn ở trên sàn, bị Hướng Đường Nghi không để ý mà dẫm phải.
Một giây trước thảm họa, người ta thấy một nữ nhi khom người chúi xuống đất với tư thế vồ chuột, cả người lao thẳng vào chân sau của một người đàn ông to lớn.
Hai đầu gối Vu Phùng Cửu đột ngột bị bẻ tạch một phát, cả người anh liền lơ lửng trên không trung rồi ngã ngửa ra đằng sau, kêu lên một tiếng oạch rất lớn.
Vào lúc ấy, ngoài hai bên đầu gối đang quẩy disco của anh ra, anh còn có thể cảm nhận thấy chúa đang chờ anh.
Ôi… Anh… gãy chân chưa?
Hướng Đường Nghi trong tâm trạng vui sướng đã dọn xong hết đống quần áo và vật dụng cá nhân vào trong chiếc va li của mình, hào hứng kéo đi ra ngoài đến cửa căn hộ.
Vu Phùng Cửu đã đợi cô sẵn ở đó, thấy cô vui vẻ như vậy, anh không nhịn được mà cười lên, hai gò má đã ửng hồng.
“Em thích đến vậy sao? Muốn được đi chơi lắm hả?”
“Ừ!”
Hướng Đường Nghi gật đầu rất mạnh, thực sự đã rất mong chờ rồi!
Vu Phùng Cửu nhân lúc cô đang phấn khích, liền tiến sát về phía cô, giọng anh hạ xuống trầm bổng như tiếng đàn cầm du dương.
“Vậy anh đã có được một chút tình cảm của em rồi chứ?”
Nói đến đây, bất chợt cả người của cô liền khựng lại. Hướng Đường Nghi quay đầu ra sau nhìn Vu Phùng Cửu, khuôn mặt đang như nắng xuân mới về liền tắt ngúm cả lại.
“Đương nhiên là không rồi.”
Vu Phùng Cửu: Ha ha ha… *nụ cười che giấu sự đau lòng*
Hai người sau đó đã lên xe để đi đến sân bay. Vé máy bay của cả hai đều được Vu Phùng Cửu đặt mua ở khoang hạng nhất.
Đây là lần đầu tiên Hướng Đường Nghi được đi du lịch, lại còn là đi chơi xa, xuất ngoại sang châu Mỹ, lần đầu ngồi ở trên máy bay lại còn là khoang hạng nhất. Nói chung, trải nghiệm thực sự rất tuyệt vời.
Suốt cả chặng đường bay, Hướng Đường Nghi hai mắt lấp lánh, mặt áp vào cửa kính máy bay nhìn mây nhìn trời.
“Bao giờ thì mình mới đến được Hawaii?”
“Tầm ba mươi tiếng nữa nếu tính cả thời gian chờ ở sân bay trung gian.”
Hướng Đường Nghi sốc: “Sao lâu vậy?!”
“Thì Hawaii ở tận châu Mỹ, cách Trung Quốc tận nửa bán cầu cơ mà. Em cứ ngồi xuống đi, nằm ngủ một giấc sẽ tới được sân bay nối chuyến.”
Hướng Đường Nghi nhìn Vu Phùng Cửu rồi gật đầu, nhưng cô đang rất háo hức nên không thể nằm yên một chỗ được, má cứ áp chặt vào cửa kính máy bay không thể nào mà dứt ra được.
“Mấy giờ nữa thì đến nơi ạ?”
“Ba mươi tiếng nữa.”
“Ừm.”
“…”
“…”
“Còn bao nhiêu tiếng nữa thì sẽ xuống Hawaii?”
“Anh vừa nói rồi mà. Còn ba mươi tiếng nữa.”
“Khiếp. Lâu quá.”
“…”
“…”
“Phùng Cửu, chúng ta đã đến nơi chưa?”
“…” Vu Phùng Cửu vuốt mặt: “Mới chỉ có năm phút trôi qua thôi. Em kiên nhẫn một chút.”
Hướng Đường Nghi bĩu môi sốt ruột, cuối cùng cũng từ bỏ ý định thức đến tận khi máy bay hạ cánh.
Lúc đầu cô cứ nghĩ rằng mình không thể nào ngủ được đâu, ở bên cạnh quấy nhiễu Vu Phùng Cửu, bắt anh thức cùng với mình để trả thù cho mấy đêm trước đó, lúc cô đang chuẩn bị tiến vào trong mộng đẹp thì đột ngột Vu Phùng Cửu xông thẳng vào phòng cô, đè lên người cô.
Chớp mắt mở mắt, cả người đã bị lột sạch đồ.
Mặc kệ cô có kêu khản cả cổ, anh vẫn cứ như một con thú hung dữ mà dập cô liên hồi.
Sáng hôm sau, cả thần trí và thể xác của cô đều đã bị anh dày vò đến kiệt sức. Vòng eo tưởng như sắp gãy làm đôi rồi.
Dù cô chưa hỏi, nhưng tên nhà họ Vu kia đã tự giác quỳ xuống ở giữa sàn nhà phòng khách, thành thật khai báo rằng tối qua lỡ uống quá chén nên không thể khống chế được bản thân, khao khát được ôm lấy cô.
Một người lí trí như anh cũng có thể trở nên mất kiểm soát một khi đã được nếm thử vị thịt trong đời.
Lần đầu của anh cũng thuộc về cô rồi, trai tân đã lần đầu được nếm thử mùi vị ngon ngọt liền bị nghiện, nhịn mấy tháng nay không động vào cô, sắp nhịn đến điên rồi.
“Vu Phùng Cửu, ở đó có biển hả? Nghe nói biển là một nơi toàn nước là nước, có sóng rất lớn, có vị rất mặn phải không? Tại sao nó lại có vị mặn vậy? Ở đó có muối à? Là muối mà thường ngày bọn mình ăn sao?”
Hướng Đường Nghi khi nói chuyện bình thường với anh đến cả nửa lời cũng chẳng thèm hé miệng đáp lại, nhưng hôm nay được đi biển, cô giống như đã quên mất phải trở nên vô cảm, miệng liến thoắng liên hồi không ngừng nghỉ.
Nhưng Vu Phùng Cửu không hề cảm thấy phiền phức mà thay vào đó lại rất vui vẻ, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi dồn dập của cô.
Nói được một lúc thì cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, gật gà gật gù mà tựa đầu lên vai của anh ngủ thiếp đi.
Vu Phùng Cửu cũng rất tự nhiên mà để cho cô tựa vào người mình, tĩnh lặng chờ đợi thời gian trôi.
…
Cuối cùng sau mấy chục tiếng đồng hồ dài lê thê ngồi ở trên máy bay, cuối cùng hai người họ cũng đã đáp xuống sân bay ở Hawaii.
Hướng Đường Nghi đã thay ra bộ áo khoác bằng lông cừu đen rậm rạp lúc xuất phát đi từ Trung Quốc thành một bộ quần áo ngắn tay rất thoải mái.
Nhìn một cảng hàng không rất rộng lớn với những con người có màu da khác nhau đi lại trước mắt mình, nghe những tiếng nói xì xầm bằng rất nhiều loại ngôn ngữ, lần đầu tiên Hướng Đường Nghi có cảm giác ngơ ngác và phấn khích khi được đặt chân ra khỏi nước, đi đến một vùng đất lạ mà trước nay cô chỉ từng được nhìn qua những trang báo mạng.
“Em nhớ bám sát vào anh đấy. Bị lạc là mất vui.”
“Vâng.” Cô gật gật đầu, đưa tay nắm lấy góc tay áo của Vu Phùng Cửu, anh đi đâu thì cô sẽ bám theo đến đó.
Ở đây rất ít người nói bằng tiếng Trung, hầu hết đều là những ngôn ngữ rất đa dạng. Nếu như cô mà bị lạc, thì chỉ có than trời mới có thể tìm về được với anh.
Điện thoại cô chưa lắp sim bản địa nên chưa thể dùng được mạng, cộng thêm việc không có mấy kinh nghiệm khi xuất ngoại nên Hướng Đường Nghi rất cẩn trọng mà bám sát theo anh.
Chắc chắn cô sẽ không để mình bị lạc!
Hướng Đường Nghi vừa bám chặt lấy áo anh, vừa nhấc chân bước đi, nhưng mắt cứ đảo đi dáo dác ngắm nhìn mọi thứ ở xung quanh.
Ở sân bay Hawaii, có một con robot quét dọn tự động đang di chuyển qua lại ở trên sàn sân bay, đi qua cả chỗ mà cả hai người đang đi. Vẻ bên ngoài dễ thương của nó đã thu hút sự chú ý của Hướng Đường Nghi.
Cô giật giật tay áo anh.
“Nó là cái gì vậy? Dễ thương quá.”
Thấy người bên cạnh mình mãi không nhúc nhích, Hướng Đường Nghi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Vu Phùng Cửu.
Nhưng trời ơi, đó không phải là anh!
“Ơ…?”
Hướng Đường Nghi tròn mắt nhìn một người đàn ông ngoại quốc to lớn, đầu trọc, da đen, đeo kính râm, mặc áo đi biển màu hồng phấn đang đứng bên cạnh nhìn xuống mình đầy thắc mắc, còn cô thì đang nắm lấy áo của ông ta.
“Hey girl, what can I do for you?”
Hướng Đường Nghi lắp bắp, cô ngoái đầu nhìn ra xung quanh nhưng chẳng thấy Vu Phùng Cửu đâu cả, bản thân thì đã bị lạc trôi đi đến tận đâu ở trong sân bay rồi!
“I’m very sorry! I got the wrong person!”
Cô vội vã cúi đầu xin lỗi ông ta rồi hớt hải chạy đi.
Mới vậy mà đã lạc rồi!
Hướng Đường Nghi cắm đầu mà chạy, cô đảo mắt nhìn ra khắp xung quanh, nơi đâu cũng thấy người là người, nhưng cô chẳng thể tìm thấy anh trong số họ cả.
Hướng Đường Nghi càng lúc càng trở nên sốt ruột.
Một cảm giác sợ hãi và chới với đột ngột trào lên bên trong cô. Chưa lúc nào cô cảm thấy bơ vơ như hiện tại. Một thân một mình ở một đất nước xa lạ, với những con người mà mình chẳng hề quen biết.
Hướng Đường Nghi chưa bao giờ có cảm giác hoang mang như hiện tại, dù có chạy đi đâu, tìm ra xung quanh nhưng chẳng thể nào mà tìm thấy Vu Phùng Cửu.
Sự sợ hãi và khủng hoảng như hiện tại làm cô nhớ về khoảnh khắc vào năm năm trước đó, khi bị đưa vào trong một chiếc xe ô tô, ngồi chờ và tự mò mẫm đoán về nơi mà mình sắp bị đưa tới, cô đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lúc ấy, cô đã biết mình chẳng thể nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa.
Cả lúc chạy trong mất phương hướng rồi lạc ở trong rừng, loạng choạng mà ngã xuống ở trước cổng của cô nhi viện, cô đã từng cầu nguyện anh sẽ đến để đưa cô về.
Thực chẳng biết làm sao cả. Cô đang rất ghét anh, rất hận anh. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy sợ hãi mỗi khi bị lạc mất anh?
… A!
Đôi mắt vẩn đục của Hướng Đường Nghi đột ngột phát sáng, từ xa, cô đã nhìn thấy Vu Phùng Cửu!
Anh đang đứng bên cạnh một người bảo vệ ở trong sân bay, khuôn mặt gấp gáp, muốn nhờ người bảo vệ ấy giúp anh tìm lại Hướng Đường Nghi đột ngột bị mất tích.
Dường như là đã vui đến mức phát khùng, Hướng Đường Nghi lao như bay đến chỗ của Vu Phùng Cửu, vừa chạy vừa nhảy lên những bước rất dài.
“Vu…! Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Có một em bé ở trong sân bay đang cầm búp bê mà văng tứ lung tung đến tuột cả cái đầu của con bó bê đó ra.
Cái đầu đồ chơi đó lăn tròn ở trên sàn, bị Hướng Đường Nghi không để ý mà dẫm phải.
Một giây trước thảm họa, người ta thấy một nữ nhi khom người chúi xuống đất với tư thế vồ chuột, cả người lao thẳng vào chân sau của một người đàn ông to lớn.
Hai đầu gối Vu Phùng Cửu đột ngột bị bẻ tạch một phát, cả người anh liền lơ lửng trên không trung rồi ngã ngửa ra đằng sau, kêu lên một tiếng oạch rất lớn.
Vào lúc ấy, ngoài hai bên đầu gối đang quẩy disco của anh ra, anh còn có thể cảm nhận thấy chúa đang chờ anh.
Ôi… Anh… gãy chân chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.