Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
Chương 83: Giữ gìn sức khỏe nhé, Tiểu Nghi
Mạn Linh Linh
24/07/2023
“Có thai rồi.”
Nữ bác sĩ trung niên hất mái tóc vàng xoăn như mì gói ra sau vai, nói bằng giọng thản nhiên.
Nhưng ngữ điệu chắc nịch ấy khiến cho hai người đang ngồi ở trước bàn khám kia phải trố mắt.
Vu Phùng Cửu mãi mới có thể sắp xếp được đống từ ngữ rối loạn ở trong đầu mình.
“Có thai á? Có thai là thế nào?”
“Mấy người làm bố mẹ kiểu gì mà đến cả có thai cũng chẳng hề hay biết thế hả? May mà cái đứa bé chưa bị sao đấy, chứ với lẽ thường, nếu hoạt động mạnh như vậy, mất con là việc dễ như ăn cơm.”
Nữ bác sĩ phớt lờ bốn con mắt đang nhìn mình chăm chăm không thể tin được, cứ thao thao bất tuyệt về việc phải chú ý đến sức khỏe của sản phụ, hành động phải có chừng mực, không được làm gì quá mạnh dẫn đến ảnh hưởng tới thai nhi.
Đến khi bị mời ra khỏi phòng bệnh, cầm trên tay tờ hóa đơn siêu âm, Vu Phùng Cửu vẫn chưa thể định hồn được.
Mà Hướng Đường Nghi cũng sốc không khác gì anh. Cô nhớ đến khoảng hai tuần trước khi hai người họ “vật” nhau, vì cô khóc nhiều quá nên anh chỉ làm một lần rồi say xỉn ngủ luôn, lúc đó thực sự không hề đeo bao.
Vãi cả… Mới một lần thôi mà đã dính rồi sao?!
Thế chuyến đi chơi này tính làm sao đây?
Hướng Đường Nghi ngước mắt lên nhìn Vu Phùng Cửu, tuy anh đang vô cùng rối rắm chẳng kém gì cô nhưng giọng nói và vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh.
Làm dân kinh doanh nhiều năm, bên trong anh đã hình thành nên một khả năng có thể giữ bình tĩnh trong mọi vấn đề.
“Chúng ta sẽ bắt chuyến bay về nước sớm hơn một chút.”
“Phải về nước sao?” Hướng Đường Nghi tiếc nuối vì bọn họ mới chỉ đến đây chưa quá hai mươi tư tiếng, cô mới chỉ nghịch ở dưới biển có một lúc, vậy mà đã phải về rồi sao?
Tuy tiếc đến đứt ruột là vậy nhưng cô vẫn lo cho cái bụng mình hơn, đầu ngón tay trong vô thức khẽ mân mê lên chiếc bụng bằng phẳng của mình.
“Nhưng sáng ngày kia mới có chuyến bay để về. Tối ngày mai chúng ta vẫn có thể đi lên chuyến du thuyền dạo quanh đường biển Hawaii.”
Tên Giang Yến Cảnh kia ẩu về mọi thứ, nhưng may mà vé tham quan cùng du thuyền là tên đó không đặt sai. Chẳng biết nên khóc hay nên cười vì quá may mắn nữa.
Nghe vậy, ngay lập tức Hướng Đường Nghi liền ngẩng phắt đầu nhìn lên anh, còn Vu Phùng Cửu như quá hiểu ý cô rồi, anh mỉm cười dịu dàng, đôi mắt mềm mại như một mặt nước êm đềm không gợn sóng.
Vì đang đứng ngược sáng nên ánh nắng tản lên trên mái tóc và đôi vai rộng lớn của anh, khiến cho người khác có cảm giác như chính anh mới là người đang phát ra ánh sáng vậy.
“Sẽ có một bữa buffer ngắm hoàng hôn. Cứ coi như… để chào mừng… chúng ta có con.”
Càng về sau thì giọng nói của anh càng nhỏ dần, cứ thế ngọt ngào rót vào tai cô.
Hướng Đường Nghi long lanh nhìn anh rồi lại cúi đầu xuống, mái đầu bông xù vẫn còn ẩm ướt gật gật gật.
Cả ngày hôm ấy cô rất vui, sau khi đi tham quan bảo tàng chứng tích Arizona ở Trân Châu Cảng, lâu đài Lolani… đến chiều đi chơi ở làng văn hóa dân tộc Polynesian, tối đi vào phố Tàu ở Honolulu.
Người Tàu đi Mỹ rồi vào phố Tàu chơi rồi ăn tối, cảm giác có hơi ố dề thật.
Lúc quay trở lại khách sạn, Hướng Đường Nghi cảm giác bụng mình có hơi to lên so với bình thường, chẳng biết là mình có đang hoa mắt hay không liền hớt hải đi tìm Vu Phùng Cửu rồi vén cao áo lên cho anh nhìn.
Vu Phùng Cửu thấy vậy thì biết mỉm cười bất lực.
“Đó không phải là ‘bé con của chúng ta’ đâu mà là ‘bé mỡ’ của em đấy. Em không biết đâu, lúc ăn ở phố Tàu, người ta nhìn em cứ như đang nghi ngờ em có phải là lợn thành tinh không.”
Nói con gái nhà người ta như thế mà được à?! Cái tên khốn nạn này!
Đêm về, Hướng Đường Nghi chủ động gác chân lên người của Vu Phùng Cửu, mặt vùi vào cơ ngực rắn chắc của anh, tay luồn qua nách mà ôm chặt lấy anh, cả giấc ngủ của cô lấy anh làm điểm tựa cho mình.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bầu trời đầy sao của quần đảo thiên đường đã dần phai nhạt, được thay thế bằng những tia nắng chiếu rọi lúc ban mai.
Hướng Đường Nghi vẫn giữ thói quen dạy sớm, cô không cần phải tận dụng thời gian nghỉ ngơi hiếm có để nằm nghỉ như Vu Phùng Cửu.
Cô giở chăn ra rồi bước xuống dưới giường, trước khi đi ra khỏi khách sạn, cô khẽ hôn lên môi anh.
“Chào buổi sáng.”
Vu Phùng Cửu vẫn không cựa quậy gì, thấy vậy, cô hôn lên môi anh thêm một lần nữa rồi mới cầm theo túi ba lô của mình, bắt một xe taxi để đến quán cà phê đã hẹn.
Cô đã đến sớm nhưng Hà Mặc Nại còn đến sớm hơn cả cô, bà ngồi ở chỗ bàn cũ, tách cà phê ở trên bàn đã nguội, hình như bà ngồi đây được một khoảng thời gian rồi.
“Cháu chào bác. Bác đến từ bao giờ vậy ạ?”
“A, à… Mẹ đến cũng mới đây thôi.”
Hướng Đường Nghi lễ phép chào bà, tuy nhiên, cách xưng hô của cô khiến cho bà cảm thấy bối rối.
Cô ngồi vào chỗ bàn đối diện với Hà Mặc Nại, bà định giơ tay bảo phục vụ đến đưa menu cho cô nhưng Hướng Đường Nghi đã từ chối.
“Cháu chỉ ngồi đây một lát rồi đi ngay thôi ạ.”
Vừa nói, trước ánh mắt của bà, cô lấy từ trong ba lô nhỏ của mình ra chiếc hộp nhung đỏ mà ngày hôm qua bà từng đưa cho cô.
Mở ra, bên trong có cả hai chiếc vòng bạc sơ sinh.
Hà Mặc Nại thấy vậy, khuôn mặt thoáng biến sắc, vội vã ngẩng đầu lên, đưa tay nắm lấy cánh tay của Hướng Đường Nghi.
“Tiểu Nghi, ý con là…?”
“Đúng vậy ạ, dù rất xúc động, nhưng cuộc sống hiện tại của cháu đang vô cùng hạnh phúc, cháu thoải mái với nó, vì vậy nên cháu sẽ không trở về cùng với bác đâu ạ. Xin bác hãy cứ coi như… cháu chỉ là một người quen biết thôi.”
Hướng Đường Nghi nói tiếp: “Bác cũng có gia đình của bác, cháu cũng có gia đình của cháu. Cháu không thể bỏ mọi người mà đi được. Cháu xin lỗi.”
Đương nhiên Hà Mặc Nại không hề muốn như vậy, đôi mắt bà ẩm ướt như sắp khóc.
Hướng Đường Nghi rất hiểu rằng bà đang thất vọng như thế nào khi mãi mới có thể tìm lại được người con mà mình thất lạc bao nhiêu năm nay, nhưng cô đã có quyết định của riêng mình, không thể quay đầu được nữa.
“Cháu vẫn sẽ giữ liên lạc thường xuyên với bác. Cảm ơn bác đã đến và nói rằng cháu vẫn còn gia đình ở đằng sau. Xin phép, cháu đi ạ.”
“Tiểu Nghi.”
Hướng Đường Nghi đang định ra về thì bị Hà Mặc Nại gọi giật lại, thắc mắc quay đầu ra đằng sau.
Hà Mặc nại mấp máy môi.
“Có phải con đang sống cùng người yêu phải không? Chàng trai ấy đối xử tốt với con không?”
Chẳng cần cô phải trả lời, chỉ cần nhìn vào đôi gò má đang dần ửng đỏ lên của cô, bà cũng có thể thanh thản hơn được phần nào.
“Giữ gìn sức khỏe nhé, Tiểu Nghi.”
Nữ bác sĩ trung niên hất mái tóc vàng xoăn như mì gói ra sau vai, nói bằng giọng thản nhiên.
Nhưng ngữ điệu chắc nịch ấy khiến cho hai người đang ngồi ở trước bàn khám kia phải trố mắt.
Vu Phùng Cửu mãi mới có thể sắp xếp được đống từ ngữ rối loạn ở trong đầu mình.
“Có thai á? Có thai là thế nào?”
“Mấy người làm bố mẹ kiểu gì mà đến cả có thai cũng chẳng hề hay biết thế hả? May mà cái đứa bé chưa bị sao đấy, chứ với lẽ thường, nếu hoạt động mạnh như vậy, mất con là việc dễ như ăn cơm.”
Nữ bác sĩ phớt lờ bốn con mắt đang nhìn mình chăm chăm không thể tin được, cứ thao thao bất tuyệt về việc phải chú ý đến sức khỏe của sản phụ, hành động phải có chừng mực, không được làm gì quá mạnh dẫn đến ảnh hưởng tới thai nhi.
Đến khi bị mời ra khỏi phòng bệnh, cầm trên tay tờ hóa đơn siêu âm, Vu Phùng Cửu vẫn chưa thể định hồn được.
Mà Hướng Đường Nghi cũng sốc không khác gì anh. Cô nhớ đến khoảng hai tuần trước khi hai người họ “vật” nhau, vì cô khóc nhiều quá nên anh chỉ làm một lần rồi say xỉn ngủ luôn, lúc đó thực sự không hề đeo bao.
Vãi cả… Mới một lần thôi mà đã dính rồi sao?!
Thế chuyến đi chơi này tính làm sao đây?
Hướng Đường Nghi ngước mắt lên nhìn Vu Phùng Cửu, tuy anh đang vô cùng rối rắm chẳng kém gì cô nhưng giọng nói và vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh.
Làm dân kinh doanh nhiều năm, bên trong anh đã hình thành nên một khả năng có thể giữ bình tĩnh trong mọi vấn đề.
“Chúng ta sẽ bắt chuyến bay về nước sớm hơn một chút.”
“Phải về nước sao?” Hướng Đường Nghi tiếc nuối vì bọn họ mới chỉ đến đây chưa quá hai mươi tư tiếng, cô mới chỉ nghịch ở dưới biển có một lúc, vậy mà đã phải về rồi sao?
Tuy tiếc đến đứt ruột là vậy nhưng cô vẫn lo cho cái bụng mình hơn, đầu ngón tay trong vô thức khẽ mân mê lên chiếc bụng bằng phẳng của mình.
“Nhưng sáng ngày kia mới có chuyến bay để về. Tối ngày mai chúng ta vẫn có thể đi lên chuyến du thuyền dạo quanh đường biển Hawaii.”
Tên Giang Yến Cảnh kia ẩu về mọi thứ, nhưng may mà vé tham quan cùng du thuyền là tên đó không đặt sai. Chẳng biết nên khóc hay nên cười vì quá may mắn nữa.
Nghe vậy, ngay lập tức Hướng Đường Nghi liền ngẩng phắt đầu nhìn lên anh, còn Vu Phùng Cửu như quá hiểu ý cô rồi, anh mỉm cười dịu dàng, đôi mắt mềm mại như một mặt nước êm đềm không gợn sóng.
Vì đang đứng ngược sáng nên ánh nắng tản lên trên mái tóc và đôi vai rộng lớn của anh, khiến cho người khác có cảm giác như chính anh mới là người đang phát ra ánh sáng vậy.
“Sẽ có một bữa buffer ngắm hoàng hôn. Cứ coi như… để chào mừng… chúng ta có con.”
Càng về sau thì giọng nói của anh càng nhỏ dần, cứ thế ngọt ngào rót vào tai cô.
Hướng Đường Nghi long lanh nhìn anh rồi lại cúi đầu xuống, mái đầu bông xù vẫn còn ẩm ướt gật gật gật.
Cả ngày hôm ấy cô rất vui, sau khi đi tham quan bảo tàng chứng tích Arizona ở Trân Châu Cảng, lâu đài Lolani… đến chiều đi chơi ở làng văn hóa dân tộc Polynesian, tối đi vào phố Tàu ở Honolulu.
Người Tàu đi Mỹ rồi vào phố Tàu chơi rồi ăn tối, cảm giác có hơi ố dề thật.
Lúc quay trở lại khách sạn, Hướng Đường Nghi cảm giác bụng mình có hơi to lên so với bình thường, chẳng biết là mình có đang hoa mắt hay không liền hớt hải đi tìm Vu Phùng Cửu rồi vén cao áo lên cho anh nhìn.
Vu Phùng Cửu thấy vậy thì biết mỉm cười bất lực.
“Đó không phải là ‘bé con của chúng ta’ đâu mà là ‘bé mỡ’ của em đấy. Em không biết đâu, lúc ăn ở phố Tàu, người ta nhìn em cứ như đang nghi ngờ em có phải là lợn thành tinh không.”
Nói con gái nhà người ta như thế mà được à?! Cái tên khốn nạn này!
Đêm về, Hướng Đường Nghi chủ động gác chân lên người của Vu Phùng Cửu, mặt vùi vào cơ ngực rắn chắc của anh, tay luồn qua nách mà ôm chặt lấy anh, cả giấc ngủ của cô lấy anh làm điểm tựa cho mình.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bầu trời đầy sao của quần đảo thiên đường đã dần phai nhạt, được thay thế bằng những tia nắng chiếu rọi lúc ban mai.
Hướng Đường Nghi vẫn giữ thói quen dạy sớm, cô không cần phải tận dụng thời gian nghỉ ngơi hiếm có để nằm nghỉ như Vu Phùng Cửu.
Cô giở chăn ra rồi bước xuống dưới giường, trước khi đi ra khỏi khách sạn, cô khẽ hôn lên môi anh.
“Chào buổi sáng.”
Vu Phùng Cửu vẫn không cựa quậy gì, thấy vậy, cô hôn lên môi anh thêm một lần nữa rồi mới cầm theo túi ba lô của mình, bắt một xe taxi để đến quán cà phê đã hẹn.
Cô đã đến sớm nhưng Hà Mặc Nại còn đến sớm hơn cả cô, bà ngồi ở chỗ bàn cũ, tách cà phê ở trên bàn đã nguội, hình như bà ngồi đây được một khoảng thời gian rồi.
“Cháu chào bác. Bác đến từ bao giờ vậy ạ?”
“A, à… Mẹ đến cũng mới đây thôi.”
Hướng Đường Nghi lễ phép chào bà, tuy nhiên, cách xưng hô của cô khiến cho bà cảm thấy bối rối.
Cô ngồi vào chỗ bàn đối diện với Hà Mặc Nại, bà định giơ tay bảo phục vụ đến đưa menu cho cô nhưng Hướng Đường Nghi đã từ chối.
“Cháu chỉ ngồi đây một lát rồi đi ngay thôi ạ.”
Vừa nói, trước ánh mắt của bà, cô lấy từ trong ba lô nhỏ của mình ra chiếc hộp nhung đỏ mà ngày hôm qua bà từng đưa cho cô.
Mở ra, bên trong có cả hai chiếc vòng bạc sơ sinh.
Hà Mặc Nại thấy vậy, khuôn mặt thoáng biến sắc, vội vã ngẩng đầu lên, đưa tay nắm lấy cánh tay của Hướng Đường Nghi.
“Tiểu Nghi, ý con là…?”
“Đúng vậy ạ, dù rất xúc động, nhưng cuộc sống hiện tại của cháu đang vô cùng hạnh phúc, cháu thoải mái với nó, vì vậy nên cháu sẽ không trở về cùng với bác đâu ạ. Xin bác hãy cứ coi như… cháu chỉ là một người quen biết thôi.”
Hướng Đường Nghi nói tiếp: “Bác cũng có gia đình của bác, cháu cũng có gia đình của cháu. Cháu không thể bỏ mọi người mà đi được. Cháu xin lỗi.”
Đương nhiên Hà Mặc Nại không hề muốn như vậy, đôi mắt bà ẩm ướt như sắp khóc.
Hướng Đường Nghi rất hiểu rằng bà đang thất vọng như thế nào khi mãi mới có thể tìm lại được người con mà mình thất lạc bao nhiêu năm nay, nhưng cô đã có quyết định của riêng mình, không thể quay đầu được nữa.
“Cháu vẫn sẽ giữ liên lạc thường xuyên với bác. Cảm ơn bác đã đến và nói rằng cháu vẫn còn gia đình ở đằng sau. Xin phép, cháu đi ạ.”
“Tiểu Nghi.”
Hướng Đường Nghi đang định ra về thì bị Hà Mặc Nại gọi giật lại, thắc mắc quay đầu ra đằng sau.
Hà Mặc nại mấp máy môi.
“Có phải con đang sống cùng người yêu phải không? Chàng trai ấy đối xử tốt với con không?”
Chẳng cần cô phải trả lời, chỉ cần nhìn vào đôi gò má đang dần ửng đỏ lên của cô, bà cũng có thể thanh thản hơn được phần nào.
“Giữ gìn sức khỏe nhé, Tiểu Nghi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.