Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
Chương 159: He he… Em không có chìa khoá nhà
Mạn Linh Linh
23/10/2023
Vu Phùng Cửu từ tập đoàn về nhà, giữa đường đi, anh nhìn thấy ở trên hai dãy đường là một cửa hàng hoa rất đẹp.
Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?
Vu Phùng Cửu nhìn những bó hoa tươi, chầm chậm a một tiếng.
Sắp tới ngày sinh nhật của Tống Minh Tuệ rồi. Không biết cô có thích hoa không nhỉ?
Vu Phùng Cửu mua về một bó rồi ôm nó ở giữa ngực mình, anh bước vào bên trong tòa chung cư, đứng ở trước cửa căn hộ.
Nghĩ chắc rằng hiện tại hẳn là cô đang ngồi ở trong nhà đợi anh về nấu cơm, rồi lại tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng với thích thú của cô khi nhìn thấy bó hoa này, Vu Phùng Cửu không thể hạ xuống được cánh môi đang cong lên cười của mình.
“Mong rằng em ấy sẽ không từ chối.”
Reng...! Reng...! Reng...!
Cánh tay đã đặt lên đến tay nắm của cánh cửa vì tiếng rung chuông bất ngờ của chiếc điện thoại mà dừng lại.
Vu Phùng Cửu nhíu mày lấy chiếc điện thoại ấy ra, thấy người gọi đến ngạc nhiên thay lại là Tống Vân Thiên.
Bình thường ông sẽ chẳng rảnh rang gì mà đoái hoài đến anh, chỉ tìm anh khi có chuyện như cái lúc ông đến gặp Vu Hải Niệm.
Nhưng ngày hôm nay Vu Hải Niệm đang chơi ở bên nhà của Vu Kim Mĩ, vậy ông gọi cho anh có việc gì?
Vu Phùng Cửu nhìn lên cánh cửa nhà rồi lại cụp mắt xuống, cầm theo bó hoa đi vào bên trong chỗ hành lang thoát hiểm.
“Dạ vâng?”
“...” Không nghe rõ.
Vu Phùng Cửu đứng dựa lưng ở trên cửa, một lúc sau, đột ngột bó hoa tươi mà anh đang cầm ở trên tay rơi bộp xuống dưới đất.
...
Bố Tống đau đầu day day sống mũi, ông khom người xuống rồi lại duỗi lưng ra, mệt mỏi dựa vào ghế ngồi chờ ở bên ngoài phòng bệnh nhân.
Tống Minh Tuệ đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật cũng được hơn bảy ngày rồi, hiện đang nhắm nghiền mắt mà hôn mê ở bên trong căn phòng kia.
Tuy sắc mặt có đôi phần nhợt nhạt nhưng cô không còn hay nhăn mày vì đau đớn như những lúc đầu nữa, trông dáng ngủ vô cùng ngoan ngoãn.
Sao đứa con gái tội nghiệp này của ông liên tục gặp chuyện vậy?
Tống Vân Thiên ảo não thở dài, ông lắc chiếc điện thoại ở trên tay, nhìn số giờ đang chậm chạp trôi đi.
Thôi, ở bệnh viện này đã có các bác sĩ và y tá chăm sóc và để mắt đến cô rồi, ông cũng nên về nhà và hoàn thành nốt mấy công việc còn đang dang dở thôi.
Những công việc ở trên MasterWorld khi Tống Minh Tuệ hiện không thể thực hiện được đều phải nhờ Vu Phùng Cửu làm hết. Nhìn anh bận lên bận xuống khi phải đi lại giữa hai tập đoàn mà cả gia đình nhà họ Tống dù đã từng ghét Vu gia đến mấy vẫn phải cảm kích mà dần dần chấp nhận anh.
Tống Vân Thiên chần chừ chưa muốn đi nhưng cuối cùng vẫn quay đầu rời khỏi bệnh viện, nhưng ông còn chưa kịp bước vào trong thang máy để xuống dưới tầng thì đột ngột, người y tá vừa mới đem thuốc đến để tiêm cho Tống Minh Tuệ chợt hét lên thất thanh, khuôn mặt tái mét cả lại.
“Tống tiểu thư...! Tống tiểu thư đâu rồi?!”
Tống Vân Thiên sững sờ mất hai giây rồi hoảng hốt xô đến cánh cửa căn phòng bệnh.
Ông mạnh tay giật phăng lớp chăn bệnh viện xuống, thấy nằm ở trên giường không phải là cơ thể của một người con gái mà là một cái gối ôm dài đội một cái tóc giả, mặc một bộ đồng phục bệnh nhân!
Vừa nãy Tống Vân Thiên không nỡ bước vào phòng vì không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi nên không hề phát hiện ra rằng cái chăn bị cộm lên này có bao nhiêu bất thường.
“Minh Tuệ...”
Tống Vân Thiên run rẩy lắp bắp.
“Con bé... nó đi đâu vậy...?”
Vu Phùng Cửu mệt mỏi lái xe quay trở về chung cư, bảy ngày qua anh không thể ngủ được một giấc bình thường vì bận mải với đống công việc chồng chất, lại lo muốn phát sốt khi Tống Minh Tuệ bất tỉnh.
Hôm nay là ngày hiếm hoi anh được về sớm nên Vu Phùng Cửu tranh thủ đi đón Vu Hải Niệm đi học về.
“Bố, dì Tuệ đâu ạ? Sao mấy nay con không thấy dì ấy về nhà mình vậy?”
Vu Hải Niệm nắm lấy tay bố mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn Vu Phùng Cửu chỉ đang mỉm cười nhàn nhạt, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé.
“Dì ấy đang đi công tác ở nước ngoài, phải mấy ngày sau mới về cơ.”
“Dì ấy đi công tác sao? Nhưng giày dép, va li và mấy loại giấy tờ khác dì ấy vẫn đang để ở nhà mà?”
Vu Phùng Cửu cứng họng. Làm sao mà con bé biết anh đang nói dối được nhỉ?
Vu Hải Niệm vẫn muốn hỏi tiếp nhưng nhìn lên nét mặt đang không mấy tươi tỉnh của bố mình, cô bé lại nuốt lại những điều nóng lòng vào trong bụng.
Có vẻ như cả hai đang xảy ra một cuộc cãi cọ. Nhưng không sao, hai người yêu nhau như thế thì chắc chắn sẽ nhanh chóng làm lành thôi.
Vu Hải Niệm chỉ nghĩ đơn giản như vậy rồi gật gù bước ra khỏi thang máy, chạy về phía căn hộ của mình.
Vu Phùng Cửu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của con gái chạy trên hành lang rồi bất chợt dừng lại, Vu Hải Niệm reo lên đầy kinh ngạc.
“Dì Tuệ?”
Hả?!
Vu Phùng Cửu thất thần khi nghe thấy cái tên ấy, anh mấp máy môi rồi vội vã chạy theo sau cô bé, đôi mắt phượng mở to nhìn Tống Minh Tuệ đang ngồi bó gối ở bên ngoài cửa nhà, người mặc một bộ đồ mượn được của một cô y tá nào đó.
Nghe thấy có tiếng động, cô liền ngẩng đầu lên rồi nhìn hai bố con đang vui đến ngỡ ngàng, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn nhau.
Lúc ấy dường như Vu Phùng Cửu đang mơ, anh mơ thấy Tống Minh Tuệ mỉm cười với anh.
“He he... Em không có chìa khóa nhà.”
Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?
Vu Phùng Cửu nhìn những bó hoa tươi, chầm chậm a một tiếng.
Sắp tới ngày sinh nhật của Tống Minh Tuệ rồi. Không biết cô có thích hoa không nhỉ?
Vu Phùng Cửu mua về một bó rồi ôm nó ở giữa ngực mình, anh bước vào bên trong tòa chung cư, đứng ở trước cửa căn hộ.
Nghĩ chắc rằng hiện tại hẳn là cô đang ngồi ở trong nhà đợi anh về nấu cơm, rồi lại tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng với thích thú của cô khi nhìn thấy bó hoa này, Vu Phùng Cửu không thể hạ xuống được cánh môi đang cong lên cười của mình.
“Mong rằng em ấy sẽ không từ chối.”
Reng...! Reng...! Reng...!
Cánh tay đã đặt lên đến tay nắm của cánh cửa vì tiếng rung chuông bất ngờ của chiếc điện thoại mà dừng lại.
Vu Phùng Cửu nhíu mày lấy chiếc điện thoại ấy ra, thấy người gọi đến ngạc nhiên thay lại là Tống Vân Thiên.
Bình thường ông sẽ chẳng rảnh rang gì mà đoái hoài đến anh, chỉ tìm anh khi có chuyện như cái lúc ông đến gặp Vu Hải Niệm.
Nhưng ngày hôm nay Vu Hải Niệm đang chơi ở bên nhà của Vu Kim Mĩ, vậy ông gọi cho anh có việc gì?
Vu Phùng Cửu nhìn lên cánh cửa nhà rồi lại cụp mắt xuống, cầm theo bó hoa đi vào bên trong chỗ hành lang thoát hiểm.
“Dạ vâng?”
“...” Không nghe rõ.
Vu Phùng Cửu đứng dựa lưng ở trên cửa, một lúc sau, đột ngột bó hoa tươi mà anh đang cầm ở trên tay rơi bộp xuống dưới đất.
...
Bố Tống đau đầu day day sống mũi, ông khom người xuống rồi lại duỗi lưng ra, mệt mỏi dựa vào ghế ngồi chờ ở bên ngoài phòng bệnh nhân.
Tống Minh Tuệ đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật cũng được hơn bảy ngày rồi, hiện đang nhắm nghiền mắt mà hôn mê ở bên trong căn phòng kia.
Tuy sắc mặt có đôi phần nhợt nhạt nhưng cô không còn hay nhăn mày vì đau đớn như những lúc đầu nữa, trông dáng ngủ vô cùng ngoan ngoãn.
Sao đứa con gái tội nghiệp này của ông liên tục gặp chuyện vậy?
Tống Vân Thiên ảo não thở dài, ông lắc chiếc điện thoại ở trên tay, nhìn số giờ đang chậm chạp trôi đi.
Thôi, ở bệnh viện này đã có các bác sĩ và y tá chăm sóc và để mắt đến cô rồi, ông cũng nên về nhà và hoàn thành nốt mấy công việc còn đang dang dở thôi.
Những công việc ở trên MasterWorld khi Tống Minh Tuệ hiện không thể thực hiện được đều phải nhờ Vu Phùng Cửu làm hết. Nhìn anh bận lên bận xuống khi phải đi lại giữa hai tập đoàn mà cả gia đình nhà họ Tống dù đã từng ghét Vu gia đến mấy vẫn phải cảm kích mà dần dần chấp nhận anh.
Tống Vân Thiên chần chừ chưa muốn đi nhưng cuối cùng vẫn quay đầu rời khỏi bệnh viện, nhưng ông còn chưa kịp bước vào trong thang máy để xuống dưới tầng thì đột ngột, người y tá vừa mới đem thuốc đến để tiêm cho Tống Minh Tuệ chợt hét lên thất thanh, khuôn mặt tái mét cả lại.
“Tống tiểu thư...! Tống tiểu thư đâu rồi?!”
Tống Vân Thiên sững sờ mất hai giây rồi hoảng hốt xô đến cánh cửa căn phòng bệnh.
Ông mạnh tay giật phăng lớp chăn bệnh viện xuống, thấy nằm ở trên giường không phải là cơ thể của một người con gái mà là một cái gối ôm dài đội một cái tóc giả, mặc một bộ đồng phục bệnh nhân!
Vừa nãy Tống Vân Thiên không nỡ bước vào phòng vì không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi nên không hề phát hiện ra rằng cái chăn bị cộm lên này có bao nhiêu bất thường.
“Minh Tuệ...”
Tống Vân Thiên run rẩy lắp bắp.
“Con bé... nó đi đâu vậy...?”
Vu Phùng Cửu mệt mỏi lái xe quay trở về chung cư, bảy ngày qua anh không thể ngủ được một giấc bình thường vì bận mải với đống công việc chồng chất, lại lo muốn phát sốt khi Tống Minh Tuệ bất tỉnh.
Hôm nay là ngày hiếm hoi anh được về sớm nên Vu Phùng Cửu tranh thủ đi đón Vu Hải Niệm đi học về.
“Bố, dì Tuệ đâu ạ? Sao mấy nay con không thấy dì ấy về nhà mình vậy?”
Vu Hải Niệm nắm lấy tay bố mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn Vu Phùng Cửu chỉ đang mỉm cười nhàn nhạt, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé.
“Dì ấy đang đi công tác ở nước ngoài, phải mấy ngày sau mới về cơ.”
“Dì ấy đi công tác sao? Nhưng giày dép, va li và mấy loại giấy tờ khác dì ấy vẫn đang để ở nhà mà?”
Vu Phùng Cửu cứng họng. Làm sao mà con bé biết anh đang nói dối được nhỉ?
Vu Hải Niệm vẫn muốn hỏi tiếp nhưng nhìn lên nét mặt đang không mấy tươi tỉnh của bố mình, cô bé lại nuốt lại những điều nóng lòng vào trong bụng.
Có vẻ như cả hai đang xảy ra một cuộc cãi cọ. Nhưng không sao, hai người yêu nhau như thế thì chắc chắn sẽ nhanh chóng làm lành thôi.
Vu Hải Niệm chỉ nghĩ đơn giản như vậy rồi gật gù bước ra khỏi thang máy, chạy về phía căn hộ của mình.
Vu Phùng Cửu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của con gái chạy trên hành lang rồi bất chợt dừng lại, Vu Hải Niệm reo lên đầy kinh ngạc.
“Dì Tuệ?”
Hả?!
Vu Phùng Cửu thất thần khi nghe thấy cái tên ấy, anh mấp máy môi rồi vội vã chạy theo sau cô bé, đôi mắt phượng mở to nhìn Tống Minh Tuệ đang ngồi bó gối ở bên ngoài cửa nhà, người mặc một bộ đồ mượn được của một cô y tá nào đó.
Nghe thấy có tiếng động, cô liền ngẩng đầu lên rồi nhìn hai bố con đang vui đến ngỡ ngàng, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn nhau.
Lúc ấy dường như Vu Phùng Cửu đang mơ, anh mơ thấy Tống Minh Tuệ mỉm cười với anh.
“He he... Em không có chìa khóa nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.