Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
Chương 156: Liều
Mạn Linh Linh
18/10/2023
Tống Minh Tuệ dựa lưng vào cánh cửa thoát hiểm, hai tay bắt chéo ở trước
ngực, nhìn Hướng Đường Nghi kia đang hầm hầm nhìn cô đầy giận dữ.
“Cô... mau trả lại anh Cửu cho tôi!”
Tống Minh Tuệ nhún vai, khuôn mặt bày tỏ sự bất đắc dĩ: “Thế thì cô tự đi mà nói với Phùng Cửu ấy, một mình tôi không thể tự ly hôn được.”
Hướng Đường Nghi đã giận đến đỏ cả mắt, còn Tống Minh Tuệ thì thản nhiên nghênh cổ thách thức.
Đã dám đến tận cửa nhà của cô, để thử xem cô ta còn có thể làm được gì tiếp?
Nhưng có một điều mà cô không thể nào mà lường trước được.
Hướng Đường Nghi... Cái con người với vẻ bề ngoài yếu đuối và nhu nhược ấy đã xông tới, rồi tát cho cô một cú.
Cái bạt tai ấy mạnh đến nỗi cứ như mọi sức lực mà mình có Hướng Đường Nghi đều vận vào nó hết, đến nỗi mà mặt của Tống Minh Tuệ xoay hẳn sang một bên luôn.
Không gian ở lối ra vào thoát hiểm vang lên một tiếng chát rõ kêu, rồi đột ngột bẵng đi một lúc trong sự im ắng.
“Đồ hồ ly! Mau trả lại anh ấy cho tôi!”
Tống Minh Tuệ sững người, cô đưa tay, ôm lấy một bên má đang nhói lên rát đau của mình.
Đôi môi màu hồng đỏ mở hờ rồi khẽ mím chặt vào với nhau, rồi sau đó bất chợt cười lớn.
Tống Minh Tuệ phá lên cười, trước khuôn mặt ngờ nghệch của Hướng Đường Nghi, cô vừa chỉ vào bên gò má đã rát đỏ của mình vừa cười lên như vậy, cứ như gặp phải một chuyện hài hước nào đó mà bản thân lần đầu tiên gặp phải trong đời.
“Cô bị điên à?!”
Bất thình lình Tống Minh Tuệ hét lên, cô túm lấy tóc của Hướng Đường Nghi rồi giật ngược ra đằng sau.
Hướng Đường Nghi kinh hãi hét lên thảm thiết, hai cánh tay của cô ta co lên cào cấu cái cẳng tay dài ngoằng ngoẵng của Tống Minh Tuệ.
“Thả tôi ra!”
“Tôi không thả thì cô làm gì được tôi nào? Đến cả bố tôi cũng chưa từng tát tôi như vậy đâu. Lớn gan lớn mật có thừa nhỉ? Nếu hôm nay tôi không chỉnh được cô thì tôi sẽ từ bỏ họ Tống!”
“U... Á...!!!”
“Này! Hai cô kia! Hai cô đang làm cái gì thế hả?!”
Một người bảo vệ đang đi kiểm tra hệ thống phòng cháy chữa cháy ở trong tòa chung cư, bất ngờ nghe thấy tiếng thét thất thanh của một cô gái nào đó thì hớt hải xô cửa thoát hiểm xông vào, liền nhìn thấy cảnh hai người phụ nữ đang giằng co nhau.
Tống Minh Tuệ là người thả ray ra trước. Mất đà, Hướng Đường Nghi liền loạng choạng rồi vấp ngã, nhoài người ra đằng sau. Còn chưa kịp định hình được những gì đang xảy ra, cơ thể đang lơ lửng ở trên không trung của cô ta đột ngột bị Tống Minh Tuệ kéo phắt lại.
Cô đỡ cô ta đứng cho vững, khuôn mặt tỉnh bơ kêu lên.
“Ôi, cô không sao chứ?!”
Hướng Đường Nghi: ???
“Sao bỗng dưng lại ngã nhào vào người tôi thế này? Có phải là tụt huyết áp không?”
Hướng Đường Nghi và cả bác bảo vệ kia đều ngu ngu ngơ ngơ nhìn Tống Minh Tuệ lật mặt nhanh như lật bánh tráng, vô cùng ân cần hỏi han đến tình trạng sức khỏe của Hướng Đường Nghi.
“Cô có người quen ở đây không? Hay để tôi liên lạc với người đó để đỡ cô đi đến bệnh viện nhé? Trông sắc mặt cô không ổn chút nào cả.”
“Cô đang nói cái quái gì vậ... Ặc!”
Câu nói của Hướng Đường Nghi bị cắt ngang bởi một tiếng hít sâu, tấm lưng gầy của cô ta bất chợt dựng thẳng, cảm nhận được có một bàn tay đang nhéo mạnh lên da thịt của cô ta.
Tống Minh Tuệ vẫn giả ngơ như chẳng có chuyện gì cả, lo lắng khôn nguôi dìu Hướng Đường Nghi ra khỏi chỗ cầu thang thoát hiểm.
“Đi nhanh đi nhanh! Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện trước vậy rồi cô hãy liên lạc với người nhà của cô nhé?”
Cả hai đi nhanh vào trong cầu thang máy, nhìn số tầng bắt đầu lùi số, Hướng Đường Nghi hớt hải vội ấn mở cửa thang máy để chạy lại lên trên tầng nhưng đã bị Tống Minh Tuệ cản lại. Thang máy cứ thế trượt dần xuống dưới sảnh chính của tòa chung cư rồi nặng nề mở cửa sang hai bên.
“Đi xuống dưới sảnh, ngay lập tức, cút về cho tôi.” Đôi mắt ngày thường nhạt màu của cô giờ đây đã thẫm đen đến rùng rợn: “Nếu như tôi còn thấy cô lảng vảng ở gần đây nữa thì tay và chân của cô sẽ biến mất đấy.”
Hướng Đường Nghi run rẩy trước lời cảnh cáo ấy của Tống Minh Tuệ, tuy không hề muốn cứ thế mà cam chịu rời đi chút nào nhưng cô ta có cảm giác rằng, nếu mình mà dám lên tiếng, chắc chắn Tống Minh Tuệ sẽ giật đứt lưỡi của cô ta ngay lập tức.
Bất lực, Hướng Đường Nghi cắn răng rồi lảo đảo rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô ta dần khuất dạng trên dải đường đông đúc người qua lại, Tống Minh Tuệ lấy điện thoại ra khỏi túi quần, gọi điện đến cho người thư kí của mình.
“Lấy lại video trong cầu thang máy của chung cư nhà tôi, rồi sau đó lấy mặt tìm tài liệu về người phụ nữ đã xuất hiện cùng với tôi trong video ấy. Tôi cần có kết quả sớm nhất.”
Chiếc điện thoại vang lên tiếng đáp lại rồi sau đó tắt đi, Tống Minh Tuệ cất lại chiếc điện thoại vào trong túi rồi thong thả đi đến tập đoàn làm việc.
Cô cứ tưởng như thế là đã đe dọa được Hướng Đường Nghi rồi, ai ngờ, cái gan của cô ta lại liều lĩnh không thể tả.
Hai ngày sau, trên mạng rầm rộ truyền tải một đoạn tin tức mà ai nghe xong cũng đều méo mặt vì quá sốc.
Ra đường, nhất là những doanh nhân đang hoạt động ở trên thị trường đều đang run rẩy bàn tán với nhau.
“Chuyện đó có thật không?!”
“Cái tin tức này...”
“Vu tổng thực sự là người như thế ư?”
“Cô... mau trả lại anh Cửu cho tôi!”
Tống Minh Tuệ nhún vai, khuôn mặt bày tỏ sự bất đắc dĩ: “Thế thì cô tự đi mà nói với Phùng Cửu ấy, một mình tôi không thể tự ly hôn được.”
Hướng Đường Nghi đã giận đến đỏ cả mắt, còn Tống Minh Tuệ thì thản nhiên nghênh cổ thách thức.
Đã dám đến tận cửa nhà của cô, để thử xem cô ta còn có thể làm được gì tiếp?
Nhưng có một điều mà cô không thể nào mà lường trước được.
Hướng Đường Nghi... Cái con người với vẻ bề ngoài yếu đuối và nhu nhược ấy đã xông tới, rồi tát cho cô một cú.
Cái bạt tai ấy mạnh đến nỗi cứ như mọi sức lực mà mình có Hướng Đường Nghi đều vận vào nó hết, đến nỗi mà mặt của Tống Minh Tuệ xoay hẳn sang một bên luôn.
Không gian ở lối ra vào thoát hiểm vang lên một tiếng chát rõ kêu, rồi đột ngột bẵng đi một lúc trong sự im ắng.
“Đồ hồ ly! Mau trả lại anh ấy cho tôi!”
Tống Minh Tuệ sững người, cô đưa tay, ôm lấy một bên má đang nhói lên rát đau của mình.
Đôi môi màu hồng đỏ mở hờ rồi khẽ mím chặt vào với nhau, rồi sau đó bất chợt cười lớn.
Tống Minh Tuệ phá lên cười, trước khuôn mặt ngờ nghệch của Hướng Đường Nghi, cô vừa chỉ vào bên gò má đã rát đỏ của mình vừa cười lên như vậy, cứ như gặp phải một chuyện hài hước nào đó mà bản thân lần đầu tiên gặp phải trong đời.
“Cô bị điên à?!”
Bất thình lình Tống Minh Tuệ hét lên, cô túm lấy tóc của Hướng Đường Nghi rồi giật ngược ra đằng sau.
Hướng Đường Nghi kinh hãi hét lên thảm thiết, hai cánh tay của cô ta co lên cào cấu cái cẳng tay dài ngoằng ngoẵng của Tống Minh Tuệ.
“Thả tôi ra!”
“Tôi không thả thì cô làm gì được tôi nào? Đến cả bố tôi cũng chưa từng tát tôi như vậy đâu. Lớn gan lớn mật có thừa nhỉ? Nếu hôm nay tôi không chỉnh được cô thì tôi sẽ từ bỏ họ Tống!”
“U... Á...!!!”
“Này! Hai cô kia! Hai cô đang làm cái gì thế hả?!”
Một người bảo vệ đang đi kiểm tra hệ thống phòng cháy chữa cháy ở trong tòa chung cư, bất ngờ nghe thấy tiếng thét thất thanh của một cô gái nào đó thì hớt hải xô cửa thoát hiểm xông vào, liền nhìn thấy cảnh hai người phụ nữ đang giằng co nhau.
Tống Minh Tuệ là người thả ray ra trước. Mất đà, Hướng Đường Nghi liền loạng choạng rồi vấp ngã, nhoài người ra đằng sau. Còn chưa kịp định hình được những gì đang xảy ra, cơ thể đang lơ lửng ở trên không trung của cô ta đột ngột bị Tống Minh Tuệ kéo phắt lại.
Cô đỡ cô ta đứng cho vững, khuôn mặt tỉnh bơ kêu lên.
“Ôi, cô không sao chứ?!”
Hướng Đường Nghi: ???
“Sao bỗng dưng lại ngã nhào vào người tôi thế này? Có phải là tụt huyết áp không?”
Hướng Đường Nghi và cả bác bảo vệ kia đều ngu ngu ngơ ngơ nhìn Tống Minh Tuệ lật mặt nhanh như lật bánh tráng, vô cùng ân cần hỏi han đến tình trạng sức khỏe của Hướng Đường Nghi.
“Cô có người quen ở đây không? Hay để tôi liên lạc với người đó để đỡ cô đi đến bệnh viện nhé? Trông sắc mặt cô không ổn chút nào cả.”
“Cô đang nói cái quái gì vậ... Ặc!”
Câu nói của Hướng Đường Nghi bị cắt ngang bởi một tiếng hít sâu, tấm lưng gầy của cô ta bất chợt dựng thẳng, cảm nhận được có một bàn tay đang nhéo mạnh lên da thịt của cô ta.
Tống Minh Tuệ vẫn giả ngơ như chẳng có chuyện gì cả, lo lắng khôn nguôi dìu Hướng Đường Nghi ra khỏi chỗ cầu thang thoát hiểm.
“Đi nhanh đi nhanh! Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện trước vậy rồi cô hãy liên lạc với người nhà của cô nhé?”
Cả hai đi nhanh vào trong cầu thang máy, nhìn số tầng bắt đầu lùi số, Hướng Đường Nghi hớt hải vội ấn mở cửa thang máy để chạy lại lên trên tầng nhưng đã bị Tống Minh Tuệ cản lại. Thang máy cứ thế trượt dần xuống dưới sảnh chính của tòa chung cư rồi nặng nề mở cửa sang hai bên.
“Đi xuống dưới sảnh, ngay lập tức, cút về cho tôi.” Đôi mắt ngày thường nhạt màu của cô giờ đây đã thẫm đen đến rùng rợn: “Nếu như tôi còn thấy cô lảng vảng ở gần đây nữa thì tay và chân của cô sẽ biến mất đấy.”
Hướng Đường Nghi run rẩy trước lời cảnh cáo ấy của Tống Minh Tuệ, tuy không hề muốn cứ thế mà cam chịu rời đi chút nào nhưng cô ta có cảm giác rằng, nếu mình mà dám lên tiếng, chắc chắn Tống Minh Tuệ sẽ giật đứt lưỡi của cô ta ngay lập tức.
Bất lực, Hướng Đường Nghi cắn răng rồi lảo đảo rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô ta dần khuất dạng trên dải đường đông đúc người qua lại, Tống Minh Tuệ lấy điện thoại ra khỏi túi quần, gọi điện đến cho người thư kí của mình.
“Lấy lại video trong cầu thang máy của chung cư nhà tôi, rồi sau đó lấy mặt tìm tài liệu về người phụ nữ đã xuất hiện cùng với tôi trong video ấy. Tôi cần có kết quả sớm nhất.”
Chiếc điện thoại vang lên tiếng đáp lại rồi sau đó tắt đi, Tống Minh Tuệ cất lại chiếc điện thoại vào trong túi rồi thong thả đi đến tập đoàn làm việc.
Cô cứ tưởng như thế là đã đe dọa được Hướng Đường Nghi rồi, ai ngờ, cái gan của cô ta lại liều lĩnh không thể tả.
Hai ngày sau, trên mạng rầm rộ truyền tải một đoạn tin tức mà ai nghe xong cũng đều méo mặt vì quá sốc.
Ra đường, nhất là những doanh nhân đang hoạt động ở trên thị trường đều đang run rẩy bàn tán với nhau.
“Chuyện đó có thật không?!”
“Cái tin tức này...”
“Vu tổng thực sự là người như thế ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.