Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
Chương 100: Phiên toà sắp tới…
Mạn Linh Linh
14/08/2023
“Số 1473 ra ngoài đi. Có người muốn gặp cô này.”
Người quản ngục lấy một xâu chuỗi rất nhiều các chìa khoá bằng kim loại đã hoen gỉ từ trong túi áo đồng phục cảnh sát ra, sau một hồi lựa chìa thì cuối cùng cũng tìm thấy khoá mở buồng giam số năm, đút đầu chìa khoá vào trong ổ rồi dùng một chút lực vặn tay.
Cánh cửa kêu cạch một tiếng lanh lảnh rồi ken két được mở ra.
Kiều Uyển Viên đứng lên, theo sự giám sát của người quản ngục mà bước ra phòng liên lạc.
Ở trong căn phòng này, diện tích được chia làm hai nửa và được ngăn cách bằng một lớp kính trong suốt với hai bên là hai dãy bàn dài, mỗi chỗ ngồi sẽ đặt hai chiếc điện thoại thông với nhau, người tù và người ngoài liên lạc với nhau qua chiếc điện thoại đó.
Kiều Uyển Viên hờ hững bước đi, lúc đầu cô ta tưởng là người nhà đến để thăm cô ta nhưng không phải. Bất ngờ thay, người đang ngồi chờ ở phía bên kia lớp kính lại chính là kẻ đã tống cô ta vào cái nhà giam chết tiệt này.
Hướng Đường Nghi.
Đã năm tháng kể từ ngày Kiều Uyển Viên bị bắt rồi tạm giam ở đây, cái bụng kia của cô đã to lên trông thấy, dường như là sắp sinh rồi.
Cô mặc một chiếc váy sát nách mỏng màu xanh ngọc dài trùng qua đầu gối, mái tóc dài đen mượt thỏa xoã ở hai bên vai. Khuôn mặt tươi tỉnh đẹp hồng hào.
Cô đã có một cuộc sống rất thoải mái nhỉ?
Kiều Uyển Viên ngay khi nhận ra đối phương là Hướng Đường Nghi thì nhếch mép lên cười một tiếng rồi kéo ghế xuống, ngồi đối diện với cô.
“Mấy tháng rồi?”
Hướng Đường Nghi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như vậy, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai. Cô vừa đáp lại Kiều Uyển Viên, vừa đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình.
“Chín tháng rồi. Khoảng một tuần nữa sẽ sinh.”
“Wow. Vậy thì chúc mừng hai người.”
Hướng Đường Nghi cảm ơn chị ta, đôi mắt vẫn như cũ chăm chú nhìn Kiều Uyển Viên.
“Tôi có mang một chút quà để gửi tặng cho chị, một lát nữa quản ngục sẽ đưa cho chị sau.”
“Ồ. Hoá ra Hướng tiểu thư đây lại là một con người nhiệt tình với cả kẻ sắp ra hầu toà như tôi sao? Sao đến bây giờ tôi mới biết rằng tiểu thư đây là một người tốt bụng như thế nhỉ? Vậy là xong rồi phải không? Tôi về nhé?”
Kiều Uyển Viên nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt không cảm xúc của cô, khoé miệng nhoẻn lên.
“Quả nhiên là vẫn có chuyện khác muốn nói với tôi. Nào, bé Nghi, nói nhanh nhanh lên chứ chị mắc đi cầu lắm rồi đấy.”
“Phiên toà sắp tới…”
Là phiên toà của Kiều Uyển Viên.
“Bố chị đã chia ra hơn nửa tổng tài sản của mình để thuê về một luật sư rất có tiếng đấy. Nhưng nó cũng sẽ chẳng có chút tác dụng nào đâu.”
“Khi lên toà, xin chị hãy thành thật khai báo tất cả những tội lỗi mà mình đã gây ra. Đến lúc đó, tuỳ từng thái độ và lời khai của chị, tôi sẽ suy nghĩ có nên giảm án phạt của chị xuống không.”
“Cô…”
Kiều Uyển Viên nhướng mày nhìn Hướng Đường Nghi.
“Cô đang thương hại tôi đấy à?”
“Không phải.” Hướng Đường Nghi ha ha cười, dù giọng nói rất lịch sự nhưng thái độ lại tràn đầy sự trào phúng: “Tôi chỉ nhắc nhở chị đừng nên giở trò gì mà thôi. Câu trên tôi chưa nói hết.”
“Bố chị đã chia ra một nửa tài sản để thuê luật sư, còn nửa còn lại ông ta dùng để mua chuộc một số viên cảnh sát, chuẩn bị chuyến bay để đưa chị ra nước ngoài ẩn dật. Tất cả đều đã bị tôi phát hiện, ông ta cũng không trốn được lâu đâu.”
“Côi nói cái gì?!”
Kiều Uyển Viên đập mạnh tay lên lớp kính cửa, khuôn mặt khủng hoảng nhìn Hướng Đường Nghi từ nãy đến giờ luôn chỉ nhếch môi cười nhẹ.
“Nói láo! Mày nói láo! Mày nói bố tao làm sao cơ?! Đồ chó điên!”
“Ngoài những tội danh đó ra, bố chị còn bị phát hiện cho vay nặng lãi, hối lộ, tham nhũng và đồng phạm. Không những vậy, ông ta còn cấu kết với xã hội đen để làm hại những con người vô tội. Bằng đấy tội danh đủ để ông ta nhận lấy án tù chung thân.”
“Câm mồm mày vào con chó! Tao sẽ xé xác khuôn mặt ấy của mày ra!”
Chị ta ném ống tai nghe vào cửa kính rồi đập mạnh lên đó khiến cho lớp kính ngăn cách lung lay như sắp vỡ.
Sự việc xảy ra vượt ngoài tầm kiểm soát, những viên cảnh sát ở gần đó đã hốt hoảng chạy tới để khống chế chị ta lại, Kiều Uyển Viên điên cuồng giãy giụa nhưng không thể thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị lôi trở lại vào trong buồng giam.
Hướng Đường Nghi vẫn đang ngồi ở trên ghế, biểu cảm không đổi, kề bên tai cô vẫn là chiếc điện thoại để bàn thông với bên kia.
Nét mặt dửng dưng và nụ cười xinh đẹp ấy thật khiến cho người ta phải sởn gáy.
“Chúc hai bố con chị xuống địa ngục còn vui vẻ có nhau.”
Người quản ngục lấy một xâu chuỗi rất nhiều các chìa khoá bằng kim loại đã hoen gỉ từ trong túi áo đồng phục cảnh sát ra, sau một hồi lựa chìa thì cuối cùng cũng tìm thấy khoá mở buồng giam số năm, đút đầu chìa khoá vào trong ổ rồi dùng một chút lực vặn tay.
Cánh cửa kêu cạch một tiếng lanh lảnh rồi ken két được mở ra.
Kiều Uyển Viên đứng lên, theo sự giám sát của người quản ngục mà bước ra phòng liên lạc.
Ở trong căn phòng này, diện tích được chia làm hai nửa và được ngăn cách bằng một lớp kính trong suốt với hai bên là hai dãy bàn dài, mỗi chỗ ngồi sẽ đặt hai chiếc điện thoại thông với nhau, người tù và người ngoài liên lạc với nhau qua chiếc điện thoại đó.
Kiều Uyển Viên hờ hững bước đi, lúc đầu cô ta tưởng là người nhà đến để thăm cô ta nhưng không phải. Bất ngờ thay, người đang ngồi chờ ở phía bên kia lớp kính lại chính là kẻ đã tống cô ta vào cái nhà giam chết tiệt này.
Hướng Đường Nghi.
Đã năm tháng kể từ ngày Kiều Uyển Viên bị bắt rồi tạm giam ở đây, cái bụng kia của cô đã to lên trông thấy, dường như là sắp sinh rồi.
Cô mặc một chiếc váy sát nách mỏng màu xanh ngọc dài trùng qua đầu gối, mái tóc dài đen mượt thỏa xoã ở hai bên vai. Khuôn mặt tươi tỉnh đẹp hồng hào.
Cô đã có một cuộc sống rất thoải mái nhỉ?
Kiều Uyển Viên ngay khi nhận ra đối phương là Hướng Đường Nghi thì nhếch mép lên cười một tiếng rồi kéo ghế xuống, ngồi đối diện với cô.
“Mấy tháng rồi?”
Hướng Đường Nghi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như vậy, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai. Cô vừa đáp lại Kiều Uyển Viên, vừa đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình.
“Chín tháng rồi. Khoảng một tuần nữa sẽ sinh.”
“Wow. Vậy thì chúc mừng hai người.”
Hướng Đường Nghi cảm ơn chị ta, đôi mắt vẫn như cũ chăm chú nhìn Kiều Uyển Viên.
“Tôi có mang một chút quà để gửi tặng cho chị, một lát nữa quản ngục sẽ đưa cho chị sau.”
“Ồ. Hoá ra Hướng tiểu thư đây lại là một con người nhiệt tình với cả kẻ sắp ra hầu toà như tôi sao? Sao đến bây giờ tôi mới biết rằng tiểu thư đây là một người tốt bụng như thế nhỉ? Vậy là xong rồi phải không? Tôi về nhé?”
Kiều Uyển Viên nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt không cảm xúc của cô, khoé miệng nhoẻn lên.
“Quả nhiên là vẫn có chuyện khác muốn nói với tôi. Nào, bé Nghi, nói nhanh nhanh lên chứ chị mắc đi cầu lắm rồi đấy.”
“Phiên toà sắp tới…”
Là phiên toà của Kiều Uyển Viên.
“Bố chị đã chia ra hơn nửa tổng tài sản của mình để thuê về một luật sư rất có tiếng đấy. Nhưng nó cũng sẽ chẳng có chút tác dụng nào đâu.”
“Khi lên toà, xin chị hãy thành thật khai báo tất cả những tội lỗi mà mình đã gây ra. Đến lúc đó, tuỳ từng thái độ và lời khai của chị, tôi sẽ suy nghĩ có nên giảm án phạt của chị xuống không.”
“Cô…”
Kiều Uyển Viên nhướng mày nhìn Hướng Đường Nghi.
“Cô đang thương hại tôi đấy à?”
“Không phải.” Hướng Đường Nghi ha ha cười, dù giọng nói rất lịch sự nhưng thái độ lại tràn đầy sự trào phúng: “Tôi chỉ nhắc nhở chị đừng nên giở trò gì mà thôi. Câu trên tôi chưa nói hết.”
“Bố chị đã chia ra một nửa tài sản để thuê luật sư, còn nửa còn lại ông ta dùng để mua chuộc một số viên cảnh sát, chuẩn bị chuyến bay để đưa chị ra nước ngoài ẩn dật. Tất cả đều đã bị tôi phát hiện, ông ta cũng không trốn được lâu đâu.”
“Côi nói cái gì?!”
Kiều Uyển Viên đập mạnh tay lên lớp kính cửa, khuôn mặt khủng hoảng nhìn Hướng Đường Nghi từ nãy đến giờ luôn chỉ nhếch môi cười nhẹ.
“Nói láo! Mày nói láo! Mày nói bố tao làm sao cơ?! Đồ chó điên!”
“Ngoài những tội danh đó ra, bố chị còn bị phát hiện cho vay nặng lãi, hối lộ, tham nhũng và đồng phạm. Không những vậy, ông ta còn cấu kết với xã hội đen để làm hại những con người vô tội. Bằng đấy tội danh đủ để ông ta nhận lấy án tù chung thân.”
“Câm mồm mày vào con chó! Tao sẽ xé xác khuôn mặt ấy của mày ra!”
Chị ta ném ống tai nghe vào cửa kính rồi đập mạnh lên đó khiến cho lớp kính ngăn cách lung lay như sắp vỡ.
Sự việc xảy ra vượt ngoài tầm kiểm soát, những viên cảnh sát ở gần đó đã hốt hoảng chạy tới để khống chế chị ta lại, Kiều Uyển Viên điên cuồng giãy giụa nhưng không thể thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị lôi trở lại vào trong buồng giam.
Hướng Đường Nghi vẫn đang ngồi ở trên ghế, biểu cảm không đổi, kề bên tai cô vẫn là chiếc điện thoại để bàn thông với bên kia.
Nét mặt dửng dưng và nụ cười xinh đẹp ấy thật khiến cho người ta phải sởn gáy.
“Chúc hai bố con chị xuống địa ngục còn vui vẻ có nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.