Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
Chương 105: Trao em đi
Mạn Linh Linh
20/08/2023
Bệnh viện vào buổi ban đêm có vẻ
trầm lặng hơn ban ngày, những người nhân viên trực ca đêm ở trong quầy
tay chống cằm, mắt lờ đờ muốn ngủ gật nhưng hễ cứ gục đầu xuống là lại
giật mình ngóc đầu lên, rồi sau đó lại đung đưa đầu lắc trái lắc phải.
Nói chung là buồn chán.
Những bệnh nhân nội trú đi lại ở trên hành lang bệnh viện thưa thớt, nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt rồi quay trở về phòng bệnh của mình để đi ngủ.
Đèn điện ở ngoài sảnh đã tắt đi phân nửa, chỗ tối chỗ sáng nhập nhòe.
Người nhân viên kia ngó đầu sang thấy một người đồng nghiệp khác của mình vẫn còn thức và đang bấm điện thoại, nghĩ rằng có lẽ cô ấy có thể thức khá muộn nên gạt bỏ hết mọi suy nghĩ đi, gục đầu xuống hai cánh tay của mình mà ngủ.
Nhưng ngay vào lúc khi hai mắt của cô ấy khép lại để chuẩn bị tiến vào trong giấc mộng, đột nhột cô đồng nghiệp bên cạnh đứng bật dậy mạnh đến mức làm xô đổ cả ghế, ngón tay chỉ về phía trước run rẩy.
“Ê... ê!”
Người nhân viên kia thấy bạn đồng nghiệp tái xanh cả mặt mà bịt kín miệng lại, kèm theo đó là những tiếng hét thất thanh của mấy người bệnh nhân vẫn còn thức vang lên.
Cô gái đó vội vàng ngẩng đầu lên, ngay lập tức cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ toàn thân.
Một chàng trai cả người đầy nước bế theo một cô gái đã bất tỉnh tiến vào bên trong bệnh viện. Lẫn với những giọt nước tóc tách chảy xuống sàn nhà còn có lẫn cả màu đỏ của máu.
Hộc... hộc... hộc...
Vu Phùng Cửu bế Hướng Đường Nghi tiến vào bên trong bệnh viện, khi đi vào chỗ sáng, khuôn mặt của anh hiện lên với một bên mép miệng đã bị rách toạc ra.
Vết thương kéo dài từ mép miệng cho đến mang tai, lộ cả thịt đỏ.
“Nhanh lên...” Anh khó khăn mở miệng, khuôn mặt trắng bệch vì lạnh và sợ hãi: “Cứu lấy em ấy...”
...
[Kiều Uuyển Viên]: Cô đã không thực hiện đúng với điều kiện.
[Kiều Uyển Viên]: Sẽ không có thuốc giải cho cô đâu.
Đó là những dòng tin nhắn cuối cùng mà Kiều Uyển Viên gửi đến cho Hướng Đường Nghi. Cô phải chết thì mới có thuốc, nhưng vì được Vu Phùng Cửu cứu nên cô hiện tại chỉ đang nằm trong trạng thái bán sống bán chết.
Vu Phùng Cửu khẽ siết mạnh lấy chiếc điện thoại của cô trong tay, đôi mắt màu đen đục ngầu nhìn lên màn hình giống như là muốn thiêu đốt nó luôn vậy.
“Vu tiên sinh...”
“...”
Những người bác sĩ đang đứng túc trục ở phòng bệnh hồi sức đặc biệt của Hướng Đường Nghi đã bị ánh mắt nặng nề của anh dọa đến hai bắp cẳng chân run rẩy, nếu như không dựa vào bức tường bên cạnh, chỉ sợ đã khuỵu ngã từ lâu rồi.
Bọn họ mãi mới có thể lấy hết tất cả những cam đảm hiện có của mình để cất tiếng bắt chuyện với anh nhưng cũng chỉ vì một cái liếc mắt liền như hóa thành những cọng bún mềm, miệng há ra rồi lại nghẹn ắng lại, im thin thít.
Vu Phùng Cửu đứng dựa ở ngoài hành lang, đầu tựa vào một lớp kính thủy tinh ngăn cách với bên trong và bên ngoài phòng bệnh.
Anh hiện tại không thể bước đến bên cô được, không thể.
Vu Phùng cửu thở dài, cánh tay đang dựa lên tấm kính dần trượt xuống, in lại ở trên đó một vệt máu đỏ kéo dài.
Hiện tại cả người anh, chỗ nào cũng là máu, nhưng nó không phải là máu của anh.
Có một vài người vừa nãy đã bắt gặp cảnh anh ném một cái gì đó vào trong thùng rác ở ngoài cổng bệnh viện trước khi tiến vào bên trong. Khi người lao công đến để thay rác, bà ta đã khiếp đản thét lên rồi ngã ngửa ra đằng sau.
Đó là một cái rìu chặt cây dính đầy máu, ở lưỡi rìu vẫn còn sót lại một chút vụn thịt.
Vu Phùng Cửu đã sử dụng chính cây rìu đó để tiễn cả dòng tộc nhà họ Kiều xuống địa ngục, nhà của cô ả y tá kia và những tên tòng phạm có liên quan.
Thực hiện vụ thảm sát đó, Vu Phùng Cửu hoàn toàn không có lấy một chút nhân từ nào cả. Giết là giết.
Chỉ riêng tình trạng của Kiều Uyển Viên là thê thảm nhất, bất cứ ai cũng không có đủ dũng khí để nhìn thẳng, nếu không sẽ bị làm cho ngất xỉu mất.
Tuy đã trả thù được cho cô, lấy được thứ thuốc giải kia, nhưng làm sao anh có thể đem cô quay về được đây?
Cứ nghĩ rằng tiền tại và danh vọng có quá thừa thì việc bảo vệ được cho cô là điều mà anh hoàn toàn có thể làm được, nhưng anh đã sai rồi.
Tiểu Nghi của anh, hiện tại vẫn chưa thể biết được đến bao giờ mới có thể tình lại.
“Em à... Con của chúng ta đã sống lại rồi... Em mau tỉnh lại nhé.”
Vu Phùng Cửu tự lẩm bẩm như vậy rồi đứng bất động ở giữa đoạn hành lang, đôi mắt vô định nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm ở trên giường bệnh, nếu như không có các loại máy móc hiện đại tiên tiến nhất để duy trì sự sống, chỉ sợ anh đã hoàn toàn đánh mất cô.
Mọi thứ đều đang trôi qua trong sự im lặng, bỗng dưng một bên đầu đoạn hành lang vang lên những âm thanh hỗn độn, điều đặc biệt là nó đang hướng về phía anh.
Vu Phùng Cửu khẽ nghiêng đầu nhìn qua, còn chưa thể nhìn rõ được thứ gì đã ngay lập tức nhận phải một cái bạt tai như trời giáng từ bên trong không trung.
“Đồ tai tinh! Mày là đồ tai tinh!”
Hà Mặc Nại – phu nhân của Tống gia đột nhiên lao tới, bà ta xách lấy cổ áo của anh, giữa hai hàng nước mắt giàn giụa là một đôi mắt lóe lên tia hận ý, muốn giết người.
“Mày đúng là tai tinh của Tống gia! Chỉ vì dây vào cái loại người như mày mà Tống Hoa Mẫn và tù, bây giờ đến cả Tiểu Nghi cũng sống chết không rõ, mày đúng là quỷ dữ trần gian! Cút đi! Tránh xa con gái của tao ra!”
Cái tát ấy của bà ta khiến cho mảnh băng dán ở trên mặt anh bị bung ra, để lộ ra bên má trái có một vết sẹo dài rất ghê rợn. Khi nhảy xuống biển của với cô, anh bị một mỏm đá nhọn sượt qua đến rách cả thịt.
Hướng Đường Nghi là người con gái thất lạc của Tống gia, anh đã biết cách đây không lâu.
Nhưng vì không muốn cô đi nên anh cứ thế chẳng bao giờ nhắc tới, nhưng chuyện đã đến nước này...
“Tôi sẽ đưa Tiểu Nghi trở về Tống gia. Đừng xuất hiện trước mặt của con bé nữa. Tôi xin cậu... Cậu chỉ có thể đem đến khổ đau cho nó mà thôi...”
Hà Mặc Nại trượt dần người xuống, từ hung dữ lúc ban đầu, bà ấy đã kiệt sức mà quỳ rạp xuống dưới đất, đầu đập mạnh xuống nền nhà bệnh viện.
“Tôi xin cậu... Từ nay hãy quên con bé đi. Tôi sẽ đưa nó trở về bên gia đình, về với nơi có thể thực sự đem đến hạnh phúc cho con bé.”
Vu Phùng Cửu gần như đã chết lặng, hai chân anh chôn chặt xuống dưới đất.
Anh biết... Đương nhiên anh biết chứ...
Rằng anh mới là người đem đến bao nhiêu đau khổ cho cô.
Lời nói ấy của Tống phu nhân đã khiến cho tâm trí anh dường như đã rơi ngã xuống dưới đất rồi vỡ ra tan tành, bắt ép anh phải chấp nhận sự thật ấy.
“... Tôi thề với tất cả danh dự của Vu gia. Tôi sẽ tránh xa em ấy, sau này nếu như có gặp cũng sẽ vờ như không biết. Hoàn toàn cắt đứt mọi mối quan hệ với em ấy... Chỉ có thể cầu xin phu nhân, xin hãy chăm sóc thật tốt cho Tiểu Nghi.”
Vu Phùng Cửu quỳ xuống trước mặt của Hà Mặc Nại và nói ra lời thề.
Anh thà rời xa cô, đau đớn nhìn cô ở nơi cách anh thật xa, thật xa chứ không bao giờ có thể chịu đựng được việc nhìn thấy cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình.
Anh thà vẫn còn cảm nhận được sự hiện diện của cô trên thế giới này, còn hơn là đánh mất đi vĩnh viễn ánh sáng của đời mình.
Mong cô tránh xa anh rồi, có thể sống yên ổn tới già.
Nói chung là buồn chán.
Những bệnh nhân nội trú đi lại ở trên hành lang bệnh viện thưa thớt, nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt rồi quay trở về phòng bệnh của mình để đi ngủ.
Đèn điện ở ngoài sảnh đã tắt đi phân nửa, chỗ tối chỗ sáng nhập nhòe.
Người nhân viên kia ngó đầu sang thấy một người đồng nghiệp khác của mình vẫn còn thức và đang bấm điện thoại, nghĩ rằng có lẽ cô ấy có thể thức khá muộn nên gạt bỏ hết mọi suy nghĩ đi, gục đầu xuống hai cánh tay của mình mà ngủ.
Nhưng ngay vào lúc khi hai mắt của cô ấy khép lại để chuẩn bị tiến vào trong giấc mộng, đột nhột cô đồng nghiệp bên cạnh đứng bật dậy mạnh đến mức làm xô đổ cả ghế, ngón tay chỉ về phía trước run rẩy.
“Ê... ê!”
Người nhân viên kia thấy bạn đồng nghiệp tái xanh cả mặt mà bịt kín miệng lại, kèm theo đó là những tiếng hét thất thanh của mấy người bệnh nhân vẫn còn thức vang lên.
Cô gái đó vội vàng ngẩng đầu lên, ngay lập tức cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ toàn thân.
Một chàng trai cả người đầy nước bế theo một cô gái đã bất tỉnh tiến vào bên trong bệnh viện. Lẫn với những giọt nước tóc tách chảy xuống sàn nhà còn có lẫn cả màu đỏ của máu.
Hộc... hộc... hộc...
Vu Phùng Cửu bế Hướng Đường Nghi tiến vào bên trong bệnh viện, khi đi vào chỗ sáng, khuôn mặt của anh hiện lên với một bên mép miệng đã bị rách toạc ra.
Vết thương kéo dài từ mép miệng cho đến mang tai, lộ cả thịt đỏ.
“Nhanh lên...” Anh khó khăn mở miệng, khuôn mặt trắng bệch vì lạnh và sợ hãi: “Cứu lấy em ấy...”
...
[Kiều Uuyển Viên]: Cô đã không thực hiện đúng với điều kiện.
[Kiều Uyển Viên]: Sẽ không có thuốc giải cho cô đâu.
Đó là những dòng tin nhắn cuối cùng mà Kiều Uyển Viên gửi đến cho Hướng Đường Nghi. Cô phải chết thì mới có thuốc, nhưng vì được Vu Phùng Cửu cứu nên cô hiện tại chỉ đang nằm trong trạng thái bán sống bán chết.
Vu Phùng Cửu khẽ siết mạnh lấy chiếc điện thoại của cô trong tay, đôi mắt màu đen đục ngầu nhìn lên màn hình giống như là muốn thiêu đốt nó luôn vậy.
“Vu tiên sinh...”
“...”
Những người bác sĩ đang đứng túc trục ở phòng bệnh hồi sức đặc biệt của Hướng Đường Nghi đã bị ánh mắt nặng nề của anh dọa đến hai bắp cẳng chân run rẩy, nếu như không dựa vào bức tường bên cạnh, chỉ sợ đã khuỵu ngã từ lâu rồi.
Bọn họ mãi mới có thể lấy hết tất cả những cam đảm hiện có của mình để cất tiếng bắt chuyện với anh nhưng cũng chỉ vì một cái liếc mắt liền như hóa thành những cọng bún mềm, miệng há ra rồi lại nghẹn ắng lại, im thin thít.
Vu Phùng Cửu đứng dựa ở ngoài hành lang, đầu tựa vào một lớp kính thủy tinh ngăn cách với bên trong và bên ngoài phòng bệnh.
Anh hiện tại không thể bước đến bên cô được, không thể.
Vu Phùng cửu thở dài, cánh tay đang dựa lên tấm kính dần trượt xuống, in lại ở trên đó một vệt máu đỏ kéo dài.
Hiện tại cả người anh, chỗ nào cũng là máu, nhưng nó không phải là máu của anh.
Có một vài người vừa nãy đã bắt gặp cảnh anh ném một cái gì đó vào trong thùng rác ở ngoài cổng bệnh viện trước khi tiến vào bên trong. Khi người lao công đến để thay rác, bà ta đã khiếp đản thét lên rồi ngã ngửa ra đằng sau.
Đó là một cái rìu chặt cây dính đầy máu, ở lưỡi rìu vẫn còn sót lại một chút vụn thịt.
Vu Phùng Cửu đã sử dụng chính cây rìu đó để tiễn cả dòng tộc nhà họ Kiều xuống địa ngục, nhà của cô ả y tá kia và những tên tòng phạm có liên quan.
Thực hiện vụ thảm sát đó, Vu Phùng Cửu hoàn toàn không có lấy một chút nhân từ nào cả. Giết là giết.
Chỉ riêng tình trạng của Kiều Uyển Viên là thê thảm nhất, bất cứ ai cũng không có đủ dũng khí để nhìn thẳng, nếu không sẽ bị làm cho ngất xỉu mất.
Tuy đã trả thù được cho cô, lấy được thứ thuốc giải kia, nhưng làm sao anh có thể đem cô quay về được đây?
Cứ nghĩ rằng tiền tại và danh vọng có quá thừa thì việc bảo vệ được cho cô là điều mà anh hoàn toàn có thể làm được, nhưng anh đã sai rồi.
Tiểu Nghi của anh, hiện tại vẫn chưa thể biết được đến bao giờ mới có thể tình lại.
“Em à... Con của chúng ta đã sống lại rồi... Em mau tỉnh lại nhé.”
Vu Phùng Cửu tự lẩm bẩm như vậy rồi đứng bất động ở giữa đoạn hành lang, đôi mắt vô định nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm ở trên giường bệnh, nếu như không có các loại máy móc hiện đại tiên tiến nhất để duy trì sự sống, chỉ sợ anh đã hoàn toàn đánh mất cô.
Mọi thứ đều đang trôi qua trong sự im lặng, bỗng dưng một bên đầu đoạn hành lang vang lên những âm thanh hỗn độn, điều đặc biệt là nó đang hướng về phía anh.
Vu Phùng Cửu khẽ nghiêng đầu nhìn qua, còn chưa thể nhìn rõ được thứ gì đã ngay lập tức nhận phải một cái bạt tai như trời giáng từ bên trong không trung.
“Đồ tai tinh! Mày là đồ tai tinh!”
Hà Mặc Nại – phu nhân của Tống gia đột nhiên lao tới, bà ta xách lấy cổ áo của anh, giữa hai hàng nước mắt giàn giụa là một đôi mắt lóe lên tia hận ý, muốn giết người.
“Mày đúng là tai tinh của Tống gia! Chỉ vì dây vào cái loại người như mày mà Tống Hoa Mẫn và tù, bây giờ đến cả Tiểu Nghi cũng sống chết không rõ, mày đúng là quỷ dữ trần gian! Cút đi! Tránh xa con gái của tao ra!”
Cái tát ấy của bà ta khiến cho mảnh băng dán ở trên mặt anh bị bung ra, để lộ ra bên má trái có một vết sẹo dài rất ghê rợn. Khi nhảy xuống biển của với cô, anh bị một mỏm đá nhọn sượt qua đến rách cả thịt.
Hướng Đường Nghi là người con gái thất lạc của Tống gia, anh đã biết cách đây không lâu.
Nhưng vì không muốn cô đi nên anh cứ thế chẳng bao giờ nhắc tới, nhưng chuyện đã đến nước này...
“Tôi sẽ đưa Tiểu Nghi trở về Tống gia. Đừng xuất hiện trước mặt của con bé nữa. Tôi xin cậu... Cậu chỉ có thể đem đến khổ đau cho nó mà thôi...”
Hà Mặc Nại trượt dần người xuống, từ hung dữ lúc ban đầu, bà ấy đã kiệt sức mà quỳ rạp xuống dưới đất, đầu đập mạnh xuống nền nhà bệnh viện.
“Tôi xin cậu... Từ nay hãy quên con bé đi. Tôi sẽ đưa nó trở về bên gia đình, về với nơi có thể thực sự đem đến hạnh phúc cho con bé.”
Vu Phùng Cửu gần như đã chết lặng, hai chân anh chôn chặt xuống dưới đất.
Anh biết... Đương nhiên anh biết chứ...
Rằng anh mới là người đem đến bao nhiêu đau khổ cho cô.
Lời nói ấy của Tống phu nhân đã khiến cho tâm trí anh dường như đã rơi ngã xuống dưới đất rồi vỡ ra tan tành, bắt ép anh phải chấp nhận sự thật ấy.
“... Tôi thề với tất cả danh dự của Vu gia. Tôi sẽ tránh xa em ấy, sau này nếu như có gặp cũng sẽ vờ như không biết. Hoàn toàn cắt đứt mọi mối quan hệ với em ấy... Chỉ có thể cầu xin phu nhân, xin hãy chăm sóc thật tốt cho Tiểu Nghi.”
Vu Phùng Cửu quỳ xuống trước mặt của Hà Mặc Nại và nói ra lời thề.
Anh thà rời xa cô, đau đớn nhìn cô ở nơi cách anh thật xa, thật xa chứ không bao giờ có thể chịu đựng được việc nhìn thấy cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình.
Anh thà vẫn còn cảm nhận được sự hiện diện của cô trên thế giới này, còn hơn là đánh mất đi vĩnh viễn ánh sáng của đời mình.
Mong cô tránh xa anh rồi, có thể sống yên ổn tới già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.