Chương 34: Đừng khóc
BTNLing
31/08/2024
Nhn Kiu ạnhn bátcm, làmn c ri mà lúc trớc cô thh n nhất đ mắt cm thấy hơi cay. Bàn tay cầm bát lên, ăn từng muỗng. Cảm xúc kiềm nén từ lúc viết bài báo về Kiều Thụy cùng đại tiểu thư Doãn gia vốn đã khiến tâm trạng cô không ổn.
Cô lắng lặng ăn, cũng không muốn để ý xung quanh.
Một lúc sau, bóng lưng cao lớn tiến đến, ngón tay thô ráp chạm lên bả vai cô, Nhậm Kiều Hạ vừa ngẩng đầu đã cảm giác lành lạnh nơi bả vai cùng mùi thuốc thoang thoảng.
Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông, đáy mắt thoáng có vẻ yếu ớt khiến người ta mềm lòng, đầu ngón tay Trình Thâm lần nữa vô thức nhẹ nhàng.
"Đau sao?"
Nhậm Kiều Hạ lắc đầu.
Trình Thâm nhìn bát cơm đã sạch, bôi thuốc xong liền cầm lấy đem xuống rửa. Vô cùng quen thuộc như lúc trước.
Cả ngày hôm đó, Trình Thâm cũng không rời đi. Đồ ăn của Nhậm Kiều Hạ, đều do một tay người đàn ông nấu.
Đến đêm, Trình Thâm ngồi một góc làm việc, Nhậm Kiều Hạ cũng thế, không gian yên tĩnh ấm cúng, thoạt nhìn không khác gì một gia đình nhỏ.
Khi Trình Thâm nhìn đồng hồ, lại nhận ra quá mười giờ. Lẳng lặng tiến về phía Nhậm Kiều Hạ soạn bài báo, hắn cũng tò mò nhìn vào nội dung và người phụ nữ bên trong bức hình.
"Chẳng phải là mẹ em sao?"
Trình Thâm nhíu mày đọc nội dung, vài giây sau cũng hiểu sự tình.
Nhậm Kiều Hạ im lặng không nói gì, khẽ gật đầu.
"Đã từng, giờ bà ấy không xem tôi là con."
Ngón tay gõ bàn phím hơi rụt lại, bả vai run nhẹ. Rốt cuộc, cảm xúc tưởng chừng kiềm nén cũng phải bung trào ra.
Trình Thâm thấy cô im lặng, vội ngước nhìn, vài giây sau khẽ nâng gương mặt, đã thấy nước mắt thấm đẫm.
"Đừng khóc, tôi không làm gì em."
Người đàn ông thật sự không nỡ nhìn cô khóc, cô khóc, hắn thấy đau lòng. Ngón tay thô ráp vụng về lau gương mặt, nhưng vài giây sau Nhậm Kiều Hạ khẽ đẩy ra, ngước nhìn con người kiêu ngạo trước mặt.
Chia cách mười năm yên ổn, Trình Thâm đem cô về, lại đối xử tốt như thế này, cô thật sự không chịu được.
Cô không biết người trước mặt có ý định gì, nhưng mà cô thật sự rất mệt.
Những lời muốn nói, hôm nay rốt cuộc cũng có thể nói.
"Trình Thâm, mười năm qua tôi thật sự sống không tốt một chút nào, tôi vốn dĩ đã quen với sự khắc nghiệt.
Nhưng rồi anh lần nữa đem tôi về, trói buộc bằng mấy cái hành động nhẹ nhàng này."
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô.
Mười năm qua cô sống không tốt, thì cuộc sống của hắn cũng không khác gì. Chẳng qua cố che giấu đi nỗi nhớ nhung đến điên cuồng kia.
Nhậm Kiều Hạ vươn tay lau hàng nước mắt, giọng run run yếu ớt, tố trạng hết mấy tâm tư đè nén bấy lâu.
"Anh vĩnh viễn cũng không hiểu được cảm giác hy vọng từng chút một được nhen nhóm, rồi tự anh dập tắt. Anh cũng không hiểu được, khi tôi tưởng chừng bản thân đã có thể nghĩ rằng mình ổn, sẽ bước tiếp được, thì lại do anh tự tay đẩy ngã."
Để rồi cô ngẩng đầu, mắt đối mắt với người đàn ông, thoáng thấy sự kích động, càng nói, lại càng muốn hét lên.
"Tôi thật sự không hiểu, mười năm trước cũng chính miệng anh bảo là ván cược, xem tôi như con ngốc. anh xem đi, giờ tôi thật sự trở thành một con ngốc rồi, năm đó cũng từng thích anh như nào, hiện tại cũng không thể thoát được."
Nước mắt Nhậm Kiều Hạ rơi mỗi lúc một nhiều, Trình Thâm nghe cô nói, đáy mắt trùng xuống, vội vàng ôm cô gái nhỏ trong lòng.
Hắn quên mất, mười năm trước kiêu ngạo hùng hồn tuyên bố như thế nào, giờ đó là vết dao cứa vào trái tim cô gái nhỏ từng chút một đến rỉ máu.
Rốt cuộc, mối quan hệ này ngay từ đầu đã là hắn sai.
Nhìn Nhậm Kiều Hạ khóc, trái tim người đàn ông như bị bóp nghẹn lại, loạt cảm xúc khó nói thành lời dâng lên.
Hắn phải thừa nhận rằng, hắn không muốn thấy cô như thế này.
Nhưng chí ít hiện tại, hắn cũng biết được rằng, trái tim của cô có chứa hắn.
"Tôi sai, năm đó là tôi sai, em đừng khóc nữa, được không?"
Nhậm Kiều Hạ khóc rất lâu, không khỏi run rẩy trong lồng ngực hắn.
Hiện tại, cô giống như con thuyền mệt mỏi tìm về bến đỗ vậy.
Mười năm trước hay hiện tại, cô cũng không chống đỡ nổi với người đàn ông này.
Trình Thâm khẽ khàng nâng đỡ gương mặt nhỏ thấm đẫm nước mắt, động tác run rẩy như thể sợ cô sẽ tan biến, ôn nhu hôn lên những giọt lên nơi khóe mắt. Cất giọng trầm thấp. (1
"Mười năm trước, là tôi sai. Tôi thừa nhận tôi kiêu ngạo, tôi tự cao. Tự cho rằng em vĩnh viễn cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống tôi. Bản thân cho mốc thời gian để quên đi, suy cho cùng cũng chỉ là một con số."
"Chỉ là đến khi gặp em, tôi mới nhận ra một điều. Cho dù có phải là thời điểm mười năm như hiện tại, hay thậm chí là chục năm đi chăng nữa. Chỉ cần em hiện diện hay không, hình bóng em mãi vẫn tồn đọng."
Rốt cuộc, một kẻ đứng đầu trên thương trường, sát phạt quyết đoán như hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể thua trong tay người con gái này.
Là bản thân hắn tình nguyện.
Cô lắng lặng ăn, cũng không muốn để ý xung quanh.
Một lúc sau, bóng lưng cao lớn tiến đến, ngón tay thô ráp chạm lên bả vai cô, Nhậm Kiều Hạ vừa ngẩng đầu đã cảm giác lành lạnh nơi bả vai cùng mùi thuốc thoang thoảng.
Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông, đáy mắt thoáng có vẻ yếu ớt khiến người ta mềm lòng, đầu ngón tay Trình Thâm lần nữa vô thức nhẹ nhàng.
"Đau sao?"
Nhậm Kiều Hạ lắc đầu.
Trình Thâm nhìn bát cơm đã sạch, bôi thuốc xong liền cầm lấy đem xuống rửa. Vô cùng quen thuộc như lúc trước.
Cả ngày hôm đó, Trình Thâm cũng không rời đi. Đồ ăn của Nhậm Kiều Hạ, đều do một tay người đàn ông nấu.
Đến đêm, Trình Thâm ngồi một góc làm việc, Nhậm Kiều Hạ cũng thế, không gian yên tĩnh ấm cúng, thoạt nhìn không khác gì một gia đình nhỏ.
Khi Trình Thâm nhìn đồng hồ, lại nhận ra quá mười giờ. Lẳng lặng tiến về phía Nhậm Kiều Hạ soạn bài báo, hắn cũng tò mò nhìn vào nội dung và người phụ nữ bên trong bức hình.
"Chẳng phải là mẹ em sao?"
Trình Thâm nhíu mày đọc nội dung, vài giây sau cũng hiểu sự tình.
Nhậm Kiều Hạ im lặng không nói gì, khẽ gật đầu.
"Đã từng, giờ bà ấy không xem tôi là con."
Ngón tay gõ bàn phím hơi rụt lại, bả vai run nhẹ. Rốt cuộc, cảm xúc tưởng chừng kiềm nén cũng phải bung trào ra.
Trình Thâm thấy cô im lặng, vội ngước nhìn, vài giây sau khẽ nâng gương mặt, đã thấy nước mắt thấm đẫm.
"Đừng khóc, tôi không làm gì em."
Người đàn ông thật sự không nỡ nhìn cô khóc, cô khóc, hắn thấy đau lòng. Ngón tay thô ráp vụng về lau gương mặt, nhưng vài giây sau Nhậm Kiều Hạ khẽ đẩy ra, ngước nhìn con người kiêu ngạo trước mặt.
Chia cách mười năm yên ổn, Trình Thâm đem cô về, lại đối xử tốt như thế này, cô thật sự không chịu được.
Cô không biết người trước mặt có ý định gì, nhưng mà cô thật sự rất mệt.
Những lời muốn nói, hôm nay rốt cuộc cũng có thể nói.
"Trình Thâm, mười năm qua tôi thật sự sống không tốt một chút nào, tôi vốn dĩ đã quen với sự khắc nghiệt.
Nhưng rồi anh lần nữa đem tôi về, trói buộc bằng mấy cái hành động nhẹ nhàng này."
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô.
Mười năm qua cô sống không tốt, thì cuộc sống của hắn cũng không khác gì. Chẳng qua cố che giấu đi nỗi nhớ nhung đến điên cuồng kia.
Nhậm Kiều Hạ vươn tay lau hàng nước mắt, giọng run run yếu ớt, tố trạng hết mấy tâm tư đè nén bấy lâu.
"Anh vĩnh viễn cũng không hiểu được cảm giác hy vọng từng chút một được nhen nhóm, rồi tự anh dập tắt. Anh cũng không hiểu được, khi tôi tưởng chừng bản thân đã có thể nghĩ rằng mình ổn, sẽ bước tiếp được, thì lại do anh tự tay đẩy ngã."
Để rồi cô ngẩng đầu, mắt đối mắt với người đàn ông, thoáng thấy sự kích động, càng nói, lại càng muốn hét lên.
"Tôi thật sự không hiểu, mười năm trước cũng chính miệng anh bảo là ván cược, xem tôi như con ngốc. anh xem đi, giờ tôi thật sự trở thành một con ngốc rồi, năm đó cũng từng thích anh như nào, hiện tại cũng không thể thoát được."
Nước mắt Nhậm Kiều Hạ rơi mỗi lúc một nhiều, Trình Thâm nghe cô nói, đáy mắt trùng xuống, vội vàng ôm cô gái nhỏ trong lòng.
Hắn quên mất, mười năm trước kiêu ngạo hùng hồn tuyên bố như thế nào, giờ đó là vết dao cứa vào trái tim cô gái nhỏ từng chút một đến rỉ máu.
Rốt cuộc, mối quan hệ này ngay từ đầu đã là hắn sai.
Nhìn Nhậm Kiều Hạ khóc, trái tim người đàn ông như bị bóp nghẹn lại, loạt cảm xúc khó nói thành lời dâng lên.
Hắn phải thừa nhận rằng, hắn không muốn thấy cô như thế này.
Nhưng chí ít hiện tại, hắn cũng biết được rằng, trái tim của cô có chứa hắn.
"Tôi sai, năm đó là tôi sai, em đừng khóc nữa, được không?"
Nhậm Kiều Hạ khóc rất lâu, không khỏi run rẩy trong lồng ngực hắn.
Hiện tại, cô giống như con thuyền mệt mỏi tìm về bến đỗ vậy.
Mười năm trước hay hiện tại, cô cũng không chống đỡ nổi với người đàn ông này.
Trình Thâm khẽ khàng nâng đỡ gương mặt nhỏ thấm đẫm nước mắt, động tác run rẩy như thể sợ cô sẽ tan biến, ôn nhu hôn lên những giọt lên nơi khóe mắt. Cất giọng trầm thấp. (1
"Mười năm trước, là tôi sai. Tôi thừa nhận tôi kiêu ngạo, tôi tự cao. Tự cho rằng em vĩnh viễn cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống tôi. Bản thân cho mốc thời gian để quên đi, suy cho cùng cũng chỉ là một con số."
"Chỉ là đến khi gặp em, tôi mới nhận ra một điều. Cho dù có phải là thời điểm mười năm như hiện tại, hay thậm chí là chục năm đi chăng nữa. Chỉ cần em hiện diện hay không, hình bóng em mãi vẫn tồn đọng."
Rốt cuộc, một kẻ đứng đầu trên thương trường, sát phạt quyết đoán như hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể thua trong tay người con gái này.
Là bản thân hắn tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.