Chương 30: Sợ
BTNLing
31/08/2024
Trình Thâm nghe mấy chữ dừng lại từ cô thì nghiến răng, rõ ràng rất tức giận, yết hầu di chuyển lên xuống khó mà kiềm lòng được, khi này đôi mắt tràn đầy dục vọng.
Hắn nhìn người con gái nhỏ bé khóc đến đáng thương trong lòng, dần chẳng thể kiểm soát nổi.
Rõ ràng đứng trước những người khác, Trình Thâm có thể kiềm chế được, vậy mà giờ trước mặt người con gái này, một chút cũng không còn nữa. Hành động hiện tại, không khác gì đem toàn bộ sự tức giận ban nãy của Bạc Nguyên Thần mà trút ngược sang người cô.
Nhìn chiếc váy bị kéo rách phân nửa, Nhậm Kiều Hạ nằm sấp xuống giường, lộ cả mảng lưng trần khi này đâu đâu cũng đầy dấu hôn ám muội, người đàn ông nheo mắt nhìn, thảm nhất vẫn là bên eo nhỏ bị cắn vài vết mạnh đến chảy máu.
Biết là Nhậm Kiều Hạ đau, nhưng hắn không muốn mềm lòng.
Người đàn ông cúi xuống, nâng gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm trong lòng lên, hiện tại đôi mắt cô phiếm hồng không động đậy, một bộ dáng đáng thương yếu ớt vô cùng.
Giọng nói người đàn ông cất lên giữa đêm đen tĩnh lặng, khàn đặc khó mà cảm nhận, thoang thoảng mùi rượu khiến kẻ khác dễ dàng say, phảng phất giữa không gian cả hai gần gũi đến cực điểm.
"Lần sau không được uống rượu từ kẻ khác đưa, giữ bản thân tỉnh táo. Tôi không muốn thấy em say đến mức không định hình được gì."
Dứt câu, Trình Thâm cúi xuống, áp đặt một nụ hôn lên môi cô, môi lưỡi giao hòa, nồng đậm mùi rượu tràn vào, làm
Nhậm Kiều Hạ chẳng thể nào mà định thần nổi nữa. Người đàn ông hôn rất lâu, còn cố ý dừng trên đôi mắt nhỏ đầy nước mắt ướt đẫm, như thể bị hắn ức hiếp mà tuôn trào.
"Nếu cần gì, có thể hỏi, tôi sẽ giúp em. Không nhất thiết đến tìm mấy kẻ vô dụng khác."
Nhậm Kiều Hạ bị đè ép, cũng chẳng nghe rõ gì, trông như thể cá đã lên thớt. Mãi sau, Trình Thâm cắn nhẹ bên tai, cất giọng trầm khàn như bản giao hưởng tuyệt hảo, khó khăn lên tiếng.
"Nghe rõ chưa?"
"Ro..."
Nhậm Kiều Hạ khó khăn đáp lời, khó khăn thở dốc khi lòng bàn tay như lửa mân mê cơ thể, cảm nhận đường con và sự mềm mại từ da thịt của cô.
Nghe được lời nói, đáy mắt Trình Thâm hài lòng, người đàn ông đứng dậy, bóng dài cao lớn phủ trên nền sàn, sau đó rời đi. Để lại tiếng đóng cửa va đập mạnh.
Nhậm Kiều Hạ bất lực buông thả cơ thể, ban nãy cô không khác gì lộ trước mặt Trình Thâm, nhưng rõ ràng người đàn ông cũng không hề làm gì. Hiện tại bả vai yếu ớt không khỏi run rẩy nhẹ, kéo kéo lớp áo ngủ lên muốn che đậy, lại nhận ra bị xé rách từ lâu.
Mãi rất lâu sau, Trình Thâm cũng không quay trở lại phòng.
Nhậm Kiều Hạ rụt rè, đắp tấm chăn lại, bả vai hay lưng eo, những nơi từng bị Trình Thâm gặm rồi cắn hiện tại đều bị đau đớn, cơ thể cũng đang bị chất cồn kia hành hạ đến khó chịu, ngay bụng cô, cũng không ngừng cồn cào.
Sự mệt mỏi đặt lên, cô nghiêng người vùi vào gối, bàn tay nhỏ siết lấy tấm nệm mềm mại, cố chấp rơi vào giấc ngủ.
Bên dưới lầu, không khí lạnh lẽo bao phủ khắp gian biệt thự, không hề có một tí độ ấm.
Trình Thâm dựa lưng vào ghế, hút hết điếu này đến điếu khác, bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ. Làn khói cứ thế, ngày càng dày đặc tụ trong không khí vây quanh, đọng lại chẳng cách nào mà tan ra.
Hắn sử dụng thuốc lá và cồn rất nhiều, nhất là khi muốn giải toả cảm xúc kích động của bản thân.
Ban đêm yên tĩnh, nhưng lòng người một mảng suy nghĩ lớn hình thành chẳng thể tháo gỡ, ngày một thêm rối ren.
Ban nãy đối diện với Nhậm Kiều Hạ, Trình Thâm khó mà giữ nổi bản thân, hắn không phải không muốn làm gì cô, nhưng sâu trong lòng người đàn ông lại sợ khiến cô ghét hắn, để cô lần nữa sợ hãi chạy trốn như mười năm trước.
Hiện tại, chỉ có thể đem cô về bên cạnh đặt trong tầm mắt, khiến cô vĩnh viễn không thể chạy khỏi.
Trình Thâm không dám tưởng tượng, nếu lần nữa cô rời đi, hắn sẽ thảm hại đến thế nào. Hắn không muốn để tự bản thân làm mất cô.
Hắn cũng không dám nghĩ đến, nếu Nhậm Kiều Hạ thật sự không xuất hiện trước mặt hắn nữa....
Nghĩ đến đây, điếu thuốc cháy đỏ rực trên tay trong vô thức bị hắn bóp lại vò nát, chất nóng áp vào da cũng chẳng thể so bì với cảm xúc cùng cực của hiện tại.
Người đàn ông bất lực, đưa tay dựa trán, bóng đen phủ phục trên nền sàn. Đọng lại hòa cùng làn khói trắng, càng họa nên khung cảnh ảo não u sầu vây quanh.
Hắn thở dài một hơi.
Thời điểm Trình Thâm trở lên, rốt cuộc cũng khoảng hai ba giờ.
Người con gái nhỏ đang ngủ, cơ thể co quắp ôm chặt lại, tấm chăn tùy tiện vắt ngang qua cơ thể, chiếc váy ngủ bị hắn ban nãy xé rách cũng không thay ra.
Người đàn ông ngồi lặng bên giường, nhìn tấm lưng trước đó do dấu vết răng đọng lại giờ tạo thành bầm tím, hắn lặng lẽ lấy hộp thuốc, cẩn thận bôi lên.
Mãi sau mới dám rời đi, cửa đóng rất nhẹ nhàng.
Hắn nhìn người con gái nhỏ bé khóc đến đáng thương trong lòng, dần chẳng thể kiểm soát nổi.
Rõ ràng đứng trước những người khác, Trình Thâm có thể kiềm chế được, vậy mà giờ trước mặt người con gái này, một chút cũng không còn nữa. Hành động hiện tại, không khác gì đem toàn bộ sự tức giận ban nãy của Bạc Nguyên Thần mà trút ngược sang người cô.
Nhìn chiếc váy bị kéo rách phân nửa, Nhậm Kiều Hạ nằm sấp xuống giường, lộ cả mảng lưng trần khi này đâu đâu cũng đầy dấu hôn ám muội, người đàn ông nheo mắt nhìn, thảm nhất vẫn là bên eo nhỏ bị cắn vài vết mạnh đến chảy máu.
Biết là Nhậm Kiều Hạ đau, nhưng hắn không muốn mềm lòng.
Người đàn ông cúi xuống, nâng gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm trong lòng lên, hiện tại đôi mắt cô phiếm hồng không động đậy, một bộ dáng đáng thương yếu ớt vô cùng.
Giọng nói người đàn ông cất lên giữa đêm đen tĩnh lặng, khàn đặc khó mà cảm nhận, thoang thoảng mùi rượu khiến kẻ khác dễ dàng say, phảng phất giữa không gian cả hai gần gũi đến cực điểm.
"Lần sau không được uống rượu từ kẻ khác đưa, giữ bản thân tỉnh táo. Tôi không muốn thấy em say đến mức không định hình được gì."
Dứt câu, Trình Thâm cúi xuống, áp đặt một nụ hôn lên môi cô, môi lưỡi giao hòa, nồng đậm mùi rượu tràn vào, làm
Nhậm Kiều Hạ chẳng thể nào mà định thần nổi nữa. Người đàn ông hôn rất lâu, còn cố ý dừng trên đôi mắt nhỏ đầy nước mắt ướt đẫm, như thể bị hắn ức hiếp mà tuôn trào.
"Nếu cần gì, có thể hỏi, tôi sẽ giúp em. Không nhất thiết đến tìm mấy kẻ vô dụng khác."
Nhậm Kiều Hạ bị đè ép, cũng chẳng nghe rõ gì, trông như thể cá đã lên thớt. Mãi sau, Trình Thâm cắn nhẹ bên tai, cất giọng trầm khàn như bản giao hưởng tuyệt hảo, khó khăn lên tiếng.
"Nghe rõ chưa?"
"Ro..."
Nhậm Kiều Hạ khó khăn đáp lời, khó khăn thở dốc khi lòng bàn tay như lửa mân mê cơ thể, cảm nhận đường con và sự mềm mại từ da thịt của cô.
Nghe được lời nói, đáy mắt Trình Thâm hài lòng, người đàn ông đứng dậy, bóng dài cao lớn phủ trên nền sàn, sau đó rời đi. Để lại tiếng đóng cửa va đập mạnh.
Nhậm Kiều Hạ bất lực buông thả cơ thể, ban nãy cô không khác gì lộ trước mặt Trình Thâm, nhưng rõ ràng người đàn ông cũng không hề làm gì. Hiện tại bả vai yếu ớt không khỏi run rẩy nhẹ, kéo kéo lớp áo ngủ lên muốn che đậy, lại nhận ra bị xé rách từ lâu.
Mãi rất lâu sau, Trình Thâm cũng không quay trở lại phòng.
Nhậm Kiều Hạ rụt rè, đắp tấm chăn lại, bả vai hay lưng eo, những nơi từng bị Trình Thâm gặm rồi cắn hiện tại đều bị đau đớn, cơ thể cũng đang bị chất cồn kia hành hạ đến khó chịu, ngay bụng cô, cũng không ngừng cồn cào.
Sự mệt mỏi đặt lên, cô nghiêng người vùi vào gối, bàn tay nhỏ siết lấy tấm nệm mềm mại, cố chấp rơi vào giấc ngủ.
Bên dưới lầu, không khí lạnh lẽo bao phủ khắp gian biệt thự, không hề có một tí độ ấm.
Trình Thâm dựa lưng vào ghế, hút hết điếu này đến điếu khác, bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ. Làn khói cứ thế, ngày càng dày đặc tụ trong không khí vây quanh, đọng lại chẳng cách nào mà tan ra.
Hắn sử dụng thuốc lá và cồn rất nhiều, nhất là khi muốn giải toả cảm xúc kích động của bản thân.
Ban đêm yên tĩnh, nhưng lòng người một mảng suy nghĩ lớn hình thành chẳng thể tháo gỡ, ngày một thêm rối ren.
Ban nãy đối diện với Nhậm Kiều Hạ, Trình Thâm khó mà giữ nổi bản thân, hắn không phải không muốn làm gì cô, nhưng sâu trong lòng người đàn ông lại sợ khiến cô ghét hắn, để cô lần nữa sợ hãi chạy trốn như mười năm trước.
Hiện tại, chỉ có thể đem cô về bên cạnh đặt trong tầm mắt, khiến cô vĩnh viễn không thể chạy khỏi.
Trình Thâm không dám tưởng tượng, nếu lần nữa cô rời đi, hắn sẽ thảm hại đến thế nào. Hắn không muốn để tự bản thân làm mất cô.
Hắn cũng không dám nghĩ đến, nếu Nhậm Kiều Hạ thật sự không xuất hiện trước mặt hắn nữa....
Nghĩ đến đây, điếu thuốc cháy đỏ rực trên tay trong vô thức bị hắn bóp lại vò nát, chất nóng áp vào da cũng chẳng thể so bì với cảm xúc cùng cực của hiện tại.
Người đàn ông bất lực, đưa tay dựa trán, bóng đen phủ phục trên nền sàn. Đọng lại hòa cùng làn khói trắng, càng họa nên khung cảnh ảo não u sầu vây quanh.
Hắn thở dài một hơi.
Thời điểm Trình Thâm trở lên, rốt cuộc cũng khoảng hai ba giờ.
Người con gái nhỏ đang ngủ, cơ thể co quắp ôm chặt lại, tấm chăn tùy tiện vắt ngang qua cơ thể, chiếc váy ngủ bị hắn ban nãy xé rách cũng không thay ra.
Người đàn ông ngồi lặng bên giường, nhìn tấm lưng trước đó do dấu vết răng đọng lại giờ tạo thành bầm tím, hắn lặng lẽ lấy hộp thuốc, cẩn thận bôi lên.
Mãi sau mới dám rời đi, cửa đóng rất nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.