Chương 17: Xin việc
BTNLing
23/08/2024
Nhậm Kiều Hạ theo Trình Thâm di chuyển xuống dưới, khu biệt thự tư nhân sang trọng này trông vậy nhưng thoạt nhìn gọn gàng ngăn nắp, cũng không có người giúp việc hay ai dư thừa.
Trên bàn ăn, một dĩa đồ ăn sáng được nấu gọn gàng. Trình Thâm nhìn cô một lúc, tiếp tục lên tiếng, nhưng giọng nói hoàn toàn cứng nhắc.
“Tôi nấu dư một phần, có muốn dùng bữa hay không?”
Nhậm Kiều Hạ nhìn dĩa đồ ăn, cô khẽ lắc đầu. Đến đây Trình Thâm cũng không nói gì, rất nhanh liền bưng dĩa đồ ăn vào trong bếp, trực tiếp đem đổ. Giống như việc thể hiện cô không ngó đến, thì cũng chẳng là gì với người đàn ông nữa.
Bước ra ngoài, đã có một chiếc xe sang trọng đậu lại. Trợ lý nhìn hai người, lập tức mở cửa xe.
Trên con đường đến tập đoàn, Nhậm Kiều Hạ liên tục nhìn ra hướng khung cảnh bên ngoài. Suốt mười năm, thành phố Trùng Khánh đã phủ trên mình một lớp áo khác, ngày càng hiện đại hơn xưa.
Không gian trên xe vừa đủ, nhưng Nhậm Kiều Hạ ngồi một góc, Trình Thâm ngồi yên ắng một góc, không gian lắng đọng hình thành một vách ngăn vô hình.
Trong vô thức, Nhậm Kiều Hạ lên tiếng.
“Tôi muốn tự xin việc.”
Với bằng cấp Nhậm Kiều Hạ có được, cô vẫn phần nào tự tin về khả năng bản thân. Một phần cũng là vì không muốn để Trình Thâm đem đến tập đoàn xin việc, trông không khác gì bản thân đi cửa sau.
Người đàn ông không nói gì, nhưng gương mặt rõ ràng không vui vì sự phản kháng này. Một lúc sau mới hướng tầm mắt, trợ lý bắt kịp tín hiệu thì khẽ gật đầu.
Chiếc xe sang trọng dừng trước một tập đoàn lớn, nơi dãy vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh kiểm soát lượng người ra vào. Đồng thời quản lý tránh tai mắt của các phóng viên. Tập đoàn RCC xưa giờ quản lý truyền thông gắt gao, đó cũng là lý do không có lượng tin tức dư thừa nào lọt ra bên ngoài.
Trình Thâm rời xuống, một loạt người đứng cúi chào. Trợ lý nhìn Nhậm Kiều Hạ trên xe không mở cửa, chỉ khẽ mỉm cười.
“Tôi dẫn cô đến công ty dưới trướng tập đoàn xin việc.”
Nhậm Kiều Hạ nhìn theo bóng dáng người đàn ông dần khuất sau dàn vệ sĩ, đáy mắt xuất hiện sự kinh ngạc. Năm đó Trình Thâm bỏ học, ăn chơi sa đọa, dường như mọi thứ xấu về một học sinh cá biệt đều quy tụ. Chỉ là không nghĩ, thời gian mười năm có thể thay đổi một con người đến mức như thế.
Mà hiện tại, thế giới của hai người cách biệt. Nhậm Kiều Hạ cũng chẳng là gì so với Trình Thâm.
Chợt nhớ đến câu nói từ cuộc trò chuyện khi xuống sân bay của Trình Thâm cùng người đàn ông kia. Bảo không để tâm là nói dối, nó vẫn như vết thương dần rỉ máu trong thầm lặng mà chẳng ai hay. Nhưng Nhậm Kiều Hạ cảm giác bản thân không như lúc đó mà ngu ngốc nữa, cô vẫn yên tĩnh làm ra vẻ không liên quan đến chính mình.
Có lẽ như câu nói hôm qua là thật, một lúc nào đó Trình Thâm lại thay đổi một người bạn gái, hai người lại trở về cái quỹ đạo như ban đầu, như người dưng xa lạ.
Không lâu sau, chiếc xe dừng trước một tòa nhà cao vời vợi với hàng chữ Thịnh Vượng dát vàng bên ngoài. Thoạt nhìn cũng biết được, tầm ảnh hưởng không hề nhỏ.
Trợ lý tiến đến mở cửa xe, vẫn không quên biểu đạt lời nói.
“Cô Hạ, cô cứ đi thẳng đến phòng nhân sự nộp hồ sơ. Tôi sớm đã sắp xếp chu toàn để cô thuận lợi làm việc. Đồng thời cũng không mang danh liên quan đến chủ tịch. Về vấn đề này cô hoàn toàn không phải lo ngại.”
“Được, cảm ơn.”
Nhậm Kiều Hạ bước xuống xe, trên tay đeo một chiếc túi nhỏ cùng tệp hồ sơ.
“Cô Hạ, nếu kết thúc công việc…”
Trợ lý chưa nói xong, Nhậm Kiều Hạ lại sợ làm phiền đối phương. Cô tiếp tục lên tiếng.
“Tôi nhớ đoạn đường ở biệt thự, tôi có thể tự bắt xe trở về được. Về điều này anh không cần quan tâm.”
Nghe đến đây, trợ lý yên tâm cúi người chào, tiện tay đưa một tấm danh thiếp.
“Vâng, nếu có việc gì cô hãy trực tiếp liên lạc với tôi. Nhiệm vụ đảm bảo mọi thắc mắc và giải đáp của cô, tôi đều có thể làm tốt.”
Chiếc xe rời đi, Nhậm Kiều Hạ cầm thẳng một tệp hồ sơ xin việc bước vào.
Nhậm Kiều Hạ vốn cho là sẽ trải qua nhiều bài khảo sát, nhưng quả thật như lời của trợ lý, cô chỉ cần đến khai báo danh tiếng. Chưa đầy mười lăm phút đã có người phê duyệt.
Trưởng phòng bước ra, nhìn phong thái ăn mặc trưởng thành nhã nhặn của Nhậm Kiều Hạ cũng tương đối hài lòng. Dù là trước đó được căn dặn, nhưng ngó sơ qua bằng cấp thứ hạng và kinh nghiệm làm việc, bà cũng đánh giá cao khả năng của cô.
Trưởng phòng dẫn Nhậm Kiều Hạ đến căn phòng, nơi đó nhân viên đều đang làm việc chăm chỉ. Bởi vì liên quan đến truyền thông, nên nơi đây không quá nhạt nhẽo, khắp nơi đều treo các bài báo tượng trưng mỗi tháng, cả các nhân vật lớn được phỏng vấn đều được in lên.
“Đây là phòng truyền thông, cô bước vào bắt đầu công việc, mọi người đều sẽ chỉ dẫn nhiệm vụ. Trong quá trình làm việc nếu có gặp thắc mắc hay khó khăn thì có thể trực tiếp liên hệ với mọi người.”
Trên bàn ăn, một dĩa đồ ăn sáng được nấu gọn gàng. Trình Thâm nhìn cô một lúc, tiếp tục lên tiếng, nhưng giọng nói hoàn toàn cứng nhắc.
“Tôi nấu dư một phần, có muốn dùng bữa hay không?”
Nhậm Kiều Hạ nhìn dĩa đồ ăn, cô khẽ lắc đầu. Đến đây Trình Thâm cũng không nói gì, rất nhanh liền bưng dĩa đồ ăn vào trong bếp, trực tiếp đem đổ. Giống như việc thể hiện cô không ngó đến, thì cũng chẳng là gì với người đàn ông nữa.
Bước ra ngoài, đã có một chiếc xe sang trọng đậu lại. Trợ lý nhìn hai người, lập tức mở cửa xe.
Trên con đường đến tập đoàn, Nhậm Kiều Hạ liên tục nhìn ra hướng khung cảnh bên ngoài. Suốt mười năm, thành phố Trùng Khánh đã phủ trên mình một lớp áo khác, ngày càng hiện đại hơn xưa.
Không gian trên xe vừa đủ, nhưng Nhậm Kiều Hạ ngồi một góc, Trình Thâm ngồi yên ắng một góc, không gian lắng đọng hình thành một vách ngăn vô hình.
Trong vô thức, Nhậm Kiều Hạ lên tiếng.
“Tôi muốn tự xin việc.”
Với bằng cấp Nhậm Kiều Hạ có được, cô vẫn phần nào tự tin về khả năng bản thân. Một phần cũng là vì không muốn để Trình Thâm đem đến tập đoàn xin việc, trông không khác gì bản thân đi cửa sau.
Người đàn ông không nói gì, nhưng gương mặt rõ ràng không vui vì sự phản kháng này. Một lúc sau mới hướng tầm mắt, trợ lý bắt kịp tín hiệu thì khẽ gật đầu.
Chiếc xe sang trọng dừng trước một tập đoàn lớn, nơi dãy vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh kiểm soát lượng người ra vào. Đồng thời quản lý tránh tai mắt của các phóng viên. Tập đoàn RCC xưa giờ quản lý truyền thông gắt gao, đó cũng là lý do không có lượng tin tức dư thừa nào lọt ra bên ngoài.
Trình Thâm rời xuống, một loạt người đứng cúi chào. Trợ lý nhìn Nhậm Kiều Hạ trên xe không mở cửa, chỉ khẽ mỉm cười.
“Tôi dẫn cô đến công ty dưới trướng tập đoàn xin việc.”
Nhậm Kiều Hạ nhìn theo bóng dáng người đàn ông dần khuất sau dàn vệ sĩ, đáy mắt xuất hiện sự kinh ngạc. Năm đó Trình Thâm bỏ học, ăn chơi sa đọa, dường như mọi thứ xấu về một học sinh cá biệt đều quy tụ. Chỉ là không nghĩ, thời gian mười năm có thể thay đổi một con người đến mức như thế.
Mà hiện tại, thế giới của hai người cách biệt. Nhậm Kiều Hạ cũng chẳng là gì so với Trình Thâm.
Chợt nhớ đến câu nói từ cuộc trò chuyện khi xuống sân bay của Trình Thâm cùng người đàn ông kia. Bảo không để tâm là nói dối, nó vẫn như vết thương dần rỉ máu trong thầm lặng mà chẳng ai hay. Nhưng Nhậm Kiều Hạ cảm giác bản thân không như lúc đó mà ngu ngốc nữa, cô vẫn yên tĩnh làm ra vẻ không liên quan đến chính mình.
Có lẽ như câu nói hôm qua là thật, một lúc nào đó Trình Thâm lại thay đổi một người bạn gái, hai người lại trở về cái quỹ đạo như ban đầu, như người dưng xa lạ.
Không lâu sau, chiếc xe dừng trước một tòa nhà cao vời vợi với hàng chữ Thịnh Vượng dát vàng bên ngoài. Thoạt nhìn cũng biết được, tầm ảnh hưởng không hề nhỏ.
Trợ lý tiến đến mở cửa xe, vẫn không quên biểu đạt lời nói.
“Cô Hạ, cô cứ đi thẳng đến phòng nhân sự nộp hồ sơ. Tôi sớm đã sắp xếp chu toàn để cô thuận lợi làm việc. Đồng thời cũng không mang danh liên quan đến chủ tịch. Về vấn đề này cô hoàn toàn không phải lo ngại.”
“Được, cảm ơn.”
Nhậm Kiều Hạ bước xuống xe, trên tay đeo một chiếc túi nhỏ cùng tệp hồ sơ.
“Cô Hạ, nếu kết thúc công việc…”
Trợ lý chưa nói xong, Nhậm Kiều Hạ lại sợ làm phiền đối phương. Cô tiếp tục lên tiếng.
“Tôi nhớ đoạn đường ở biệt thự, tôi có thể tự bắt xe trở về được. Về điều này anh không cần quan tâm.”
Nghe đến đây, trợ lý yên tâm cúi người chào, tiện tay đưa một tấm danh thiếp.
“Vâng, nếu có việc gì cô hãy trực tiếp liên lạc với tôi. Nhiệm vụ đảm bảo mọi thắc mắc và giải đáp của cô, tôi đều có thể làm tốt.”
Chiếc xe rời đi, Nhậm Kiều Hạ cầm thẳng một tệp hồ sơ xin việc bước vào.
Nhậm Kiều Hạ vốn cho là sẽ trải qua nhiều bài khảo sát, nhưng quả thật như lời của trợ lý, cô chỉ cần đến khai báo danh tiếng. Chưa đầy mười lăm phút đã có người phê duyệt.
Trưởng phòng bước ra, nhìn phong thái ăn mặc trưởng thành nhã nhặn của Nhậm Kiều Hạ cũng tương đối hài lòng. Dù là trước đó được căn dặn, nhưng ngó sơ qua bằng cấp thứ hạng và kinh nghiệm làm việc, bà cũng đánh giá cao khả năng của cô.
Trưởng phòng dẫn Nhậm Kiều Hạ đến căn phòng, nơi đó nhân viên đều đang làm việc chăm chỉ. Bởi vì liên quan đến truyền thông, nên nơi đây không quá nhạt nhẽo, khắp nơi đều treo các bài báo tượng trưng mỗi tháng, cả các nhân vật lớn được phỏng vấn đều được in lên.
“Đây là phòng truyền thông, cô bước vào bắt đầu công việc, mọi người đều sẽ chỉ dẫn nhiệm vụ. Trong quá trình làm việc nếu có gặp thắc mắc hay khó khăn thì có thể trực tiếp liên hệ với mọi người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.