Chương 40: Âm mưu
Vũ
18/09/2023
Quay trở lại mười phút trước.
Khương Bạch Ngọc cùng anh trai đi taxi về nhà, giữa đường phải qua một khu bị ngập nước. Taxi đang đi thì chết máy, bọn họ đành trả tiền taxi sau đó xuống xe đi bộ. Trời mưa tầm tã, đến tiểu khu bảo vệ chặn lại vì nghĩ kaf người lạ.
Đến khi nghe Khương Bạch Ngọc giải thích là anh trai mới yên tâm cho họ vào, bảo vệ biết cô là hôn thê của Châu Chấn Kiệt nên đã cho cô vào trong còn tốt bụng cầm ô che cho họ.
Khương Bạch Ngọc cảm ơn bảo vệ rồi đưa anh trai vào nhà. Khương Lực lần đầu tiên đến căn biệt thự đẳng cấp xa hoa như này, anh quay sang hỏi em gái.
"Này nhà của ai vậy?"
Khương Bạch Ngọc ậm ờ nói dối.
"Của chủ nhà, em làm giúp việc cho người ta. Họ đi du lịch nên kêu em thỉnh thoảng đến đây dọn dẹp."
Khương Lực ồ một tiếng.
"Nhà đẹp quá, người có tiền có khác."
Dứt lời anh đi xung quanh phòng khách một vòng ngắm nghía mấy thứ đồ vật lạ mắt như cái lọ gốm thời Tống, mấy bức họa nổi tiếng.
Khương Bạch Ngọc vừa đi rửa ta ra đã thấy anh trai đang cầm chén sứ trên kệ nhìn, cô vội đi đến cầm lấy cất lại cẩn thận còn dặn dò.
"Anh đừng sờ mó lung tung, mất cái gì chết em."
Khương Lực sờ mũi nghe em gái nói cũng không táy máy nữa.
"Biết rồi, biết rồi. Mà có chỗ thay đồ không? Áo anh ướt hết khó chịu quá."
"Đi vào phòng em thay."
Nói rồi Khương Bạch Ngọc dẫn anh trai vào phòng, còn chưa kịp đi ra ông anh đã tự nhiên như ruồi cởi áo. Cô bật cười trách mắng.
"Cái ông này người ta còn chưa đi ra! Vô duyên!"
Khương Lực sờ cái bụng hơi mỡ đáp.
"Thân hình tuyệt hảo này anh cho mày ngắm miễn phí còn chê."
"Thôi chê rất nhiều, anh đi tắm đi, phòng tắm ở đây này. Quần áo thì vứt trong giỏ lát nữa em sẽ mang đi giặt cho anh."
Hai người tắm rửa thay đồ xong nấu cơm ăn uống vừa ăn vừa ngồi nói chuyện. Anh trai kể cho cô nghe về mọi người ở quê, rồi lại hồi tưởng về thời gian khi còn bé.
"Còn nhớ hồi ấy cha mua một cây kem cho năm anh em mình không. Haha cả năm đứa tranh nhau ăn đến mức còn mỗi cái que cũng không tha."
"Còn cả món bánh ngọt nữa, suýt chút nữa anh làm rớt nó khiến em hoảng hồn."
"May là bắt lại kịp nhỉ, không thì khỏi ăn haha."
Khương Bạch Ngọc nhớ lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, mấy ngày nay mới có một hôm cười thoải mái như vậy. Cười đủ rồi cô mới hỏi.
"Sao anh lại đến thành phố mà không báo trước với em?"
"À thì em biết vợ anh rồi nhỉ, cô ấy sắp sinh nên muốn sang nhà ngoại ở rồi sinh con ở đó. Dù sao nhà mình chật còn đông người không phải nơi lý tưởng để chăm sóc bà bầu."
"Vợ anh đi trước, xong công việc ở nhà anh mới đi được. Mà tiện đường đi ngang qua đây thì đến thăm em một hôm. Anh quên mất đến nơi mới nhớ ra gọi cho em"
Khương Lực cười khì khì gãi đầu."
"Ra vậy."
Khương Bạch Ngọc gật gù sau đó cười nói.
"Khi nào chị dâu sinh nhớ nói em nhé để em đến thăm."
"Đương nhiên là phải mời em tới rồi."
Hai người kết thúc trò chuyện, cô sắp xếp để anh trai ngủ trong phòng cho khách. Trở về phòng mình Khương Bạch Ngọc mệt mỏi thiếp đi.
Trong mơ chỉ thấy Châu Chấn Kiệt bày ra vẻ mặt ghét bỏ cô, nói cô đừng mơ tưởng ở cùng hắn, kẻ như cô không có chỗ đứng bên cạnh hắn đâu. Cơn mộng mị dai dẳng đó kéo dài cả đêm. Đến sáng Khương Bạch Ngọc mở mắt cố gắng vực dậy tinh thần.
Cô sợ sẽ làm anh trai lo lắng, vì thế luôn giả bộ cười nói đến khi tiễn anh trai ra ga tàu. Nhìn đoàn tàu chầm chậm lăn bánh Khương Bạch Ngọc mới hạ nụ cười trên môi xuống quay người rời đi.
.
Vương Trân Dao nhìn con trai như vậy muốn đi chất vấn nhưng bị Viên Châu Hoa chặn lại.
"Đừng bác, chắc giờ anh ấy cần yên tĩnh. Bác ngồi đi cháu sẽ lên kiểm tra vết thương cho anh ấy."
Viên Châu Hoa không biết chuyện gì đã xảy ra với Châu Chấn Kiệt, cô ta cầm khăn cùng nước ấm đi vào phòng hắn. Chỉ thấy hắn đã mê man nằm ngủ, cô ta lại gần giúp vắt khăn giúp hắn lau rửa vết thương.
Có điều Viên tiểu thư mười ngón tay không dính nước, có bao giờ chăm sóc người khác, lực đạo quá mạnh làm Châu Chấn Kiệt nhíu mày.
Bị đau như vậy hắn cũng không tỉnh lại, có lẽ do quá mệt mỏi vì bị mất ngủ nhiều ngày. Cơ thể hắn chống đỡ đến giờ đã là cực hạn, vì thế vừa nằm xuống là rơi vào giấc ngủ sâu.
Trong cơn mê hắn lẩm bẩm liên tục nhắc đến tên của Khương Bạch Ngọc làm cho Viên Châu Hoa giận tím mặt. Đã bị thương còn chỉ nhớ tới ả hồ ly kia, cô ta bực mình ném khăn vào chậu.
Ánh mắt vô tình liếc qua laptop của Châu Chấn Kiệt, Viên Châu Hoa trong đầu hiện lên một suy tính. Cô ta cẩn thận lay vai của Châu Chấn Kiệt, hắn chẳng có động tĩnh gì.
Viên Châu Hoa đứng dậy cẩn thận đi đến đóng cửa lại, sau đó lại gần bàn làm việc mở laptop của Châu Chấn Kiệt lên. Không ngờ ban nãy Châu Chấn Kiệt vội đi còn chưa kịp tắt máy, máy mở sẵn không phải nhập mật khẩu thành ra tạo cơ hội cho Viên Châu Hoa dễ dàng làm chuyện xấu.
Sau mười phút cô ta bê chậu nước đi ra khỏi phòng của Châu Chấn Kiệt, Vương Trân Dao thấy cô ta đi xuống hỏi.
"Chấn Kiệt sao rồi!"
"Bác yên tâm anh ấy chỉ mệt mỏi quá thôi, vết thương cũng không nặng lắm, cháu cũng mời bác sĩ tư nhân đến đây kiểm tra cho anh ấy rồi."
Khương phu nhân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, bà ta phất ta bảo quản gia.
"Mau lấy cho ta chén trà an thần."
"Vâng thưa phu nhân."
Viên Châu San lại gần an ủi.
"Phu nhân đừng lo lắng quá mà hại thân."
"Haizz, cũng mong là nó không sao hết."
Viên Châu Hoa trấn an Vương Trân Dao, bác sĩ cũng đến rất nhanh, kiểm tra qua cho Châu Chấn Kiệt. Quả thực hắn vẫn khỏe mạnh, ngọa trừ vết thương kia không còn thương tổn gì khác.
Vương Trân Dao cảm ơn bác sĩ, tiễn ông ta đi bà liền nói.
"Châu Hoa à cháu cũng nghỉ ngơi đi, mặc kệ thằng nhóc Chấn Kiệt đó."
"Bác cứ yên tâm cháu biết tự lượng sức mình mà."
Chờ cho Vương phu nhân đi nghỉ Viên Trân Dao mới vào phòng mình, cô ta kiểm tra mọi nơi xác định không có ai nghe lén được mình mới yên tâm gọi điện thoại cho Trình Bác Văn.
Trình Bác Văn khi này trái ôm phải ấp hai em chân dài, thấy người gọi đến là Viên Châu Hoa bèn đuổi mấy cô gái kia đi. Anh ta nghe máy.
"Nửa đêm gọi anh có việc gì, là nhớ anh quá không ngủ được à?"
Viên Châu Hoa khinh bỉ đáp.
"Đừng nói mấy câu buồn nôn đấy với tôi."
"Sao thế chẳng phải trước đây em thích mấy lời ngọt ngào kiểu vậy lắm mà."
"Tôi gọi anh có việc nghiêm túc."
Thấy giọng Viên Châu Hoa không giống đùa Trình Bác Văn cũng thu lại vẻ cợt nhả hỏi lại.
"Được, là chuyện nghiêm túc gì mà nửa đêm mới gọi."
"Lần trước anh nói đến việc hại tập đoàn của Châu gia...bây giờ tôi muốn làm việc đó."
Biểu tình của Trình Bác Văn trở nên hưng phấn, anh ta hỏi lại.
"Vì sao lại đổi ý rồi."
"Anh không cần biết lý do, ngay mai tôi sẽ gửi thông tin mật cho anh. Tôi chỉ có một yêu cầu."
"Em có yêu cầu gì cứ nói đi anh nhất định sẽ đáp ứng em."
"Đổ hết tội lên đầu Khương Bạch Ngọc cho tôi."
"Ồ hóa ra vì tình nên mới thay đổi suy nghĩ."
Viên Châu Hoa ghét bỏ giọng cười của Trình Bác Văn, cô ta hừ một tiếng.
"Anh có làm đươc không?"
Trình Bác Văn nhếch khóe môi lên.
"Việc này đơn giản thôi. Em không cần phải lo lắng."
Hai người đạt thành thỏa thuận, Viên Châu Hoa mỉm cười tắt máy. Để xem lần này Châu Chấn Kiệt hắn có dễ dàng tha thứ cho Khương Bạch Ngọc không.
Khương Bạch Ngọc cùng anh trai đi taxi về nhà, giữa đường phải qua một khu bị ngập nước. Taxi đang đi thì chết máy, bọn họ đành trả tiền taxi sau đó xuống xe đi bộ. Trời mưa tầm tã, đến tiểu khu bảo vệ chặn lại vì nghĩ kaf người lạ.
Đến khi nghe Khương Bạch Ngọc giải thích là anh trai mới yên tâm cho họ vào, bảo vệ biết cô là hôn thê của Châu Chấn Kiệt nên đã cho cô vào trong còn tốt bụng cầm ô che cho họ.
Khương Bạch Ngọc cảm ơn bảo vệ rồi đưa anh trai vào nhà. Khương Lực lần đầu tiên đến căn biệt thự đẳng cấp xa hoa như này, anh quay sang hỏi em gái.
"Này nhà của ai vậy?"
Khương Bạch Ngọc ậm ờ nói dối.
"Của chủ nhà, em làm giúp việc cho người ta. Họ đi du lịch nên kêu em thỉnh thoảng đến đây dọn dẹp."
Khương Lực ồ một tiếng.
"Nhà đẹp quá, người có tiền có khác."
Dứt lời anh đi xung quanh phòng khách một vòng ngắm nghía mấy thứ đồ vật lạ mắt như cái lọ gốm thời Tống, mấy bức họa nổi tiếng.
Khương Bạch Ngọc vừa đi rửa ta ra đã thấy anh trai đang cầm chén sứ trên kệ nhìn, cô vội đi đến cầm lấy cất lại cẩn thận còn dặn dò.
"Anh đừng sờ mó lung tung, mất cái gì chết em."
Khương Lực sờ mũi nghe em gái nói cũng không táy máy nữa.
"Biết rồi, biết rồi. Mà có chỗ thay đồ không? Áo anh ướt hết khó chịu quá."
"Đi vào phòng em thay."
Nói rồi Khương Bạch Ngọc dẫn anh trai vào phòng, còn chưa kịp đi ra ông anh đã tự nhiên như ruồi cởi áo. Cô bật cười trách mắng.
"Cái ông này người ta còn chưa đi ra! Vô duyên!"
Khương Lực sờ cái bụng hơi mỡ đáp.
"Thân hình tuyệt hảo này anh cho mày ngắm miễn phí còn chê."
"Thôi chê rất nhiều, anh đi tắm đi, phòng tắm ở đây này. Quần áo thì vứt trong giỏ lát nữa em sẽ mang đi giặt cho anh."
Hai người tắm rửa thay đồ xong nấu cơm ăn uống vừa ăn vừa ngồi nói chuyện. Anh trai kể cho cô nghe về mọi người ở quê, rồi lại hồi tưởng về thời gian khi còn bé.
"Còn nhớ hồi ấy cha mua một cây kem cho năm anh em mình không. Haha cả năm đứa tranh nhau ăn đến mức còn mỗi cái que cũng không tha."
"Còn cả món bánh ngọt nữa, suýt chút nữa anh làm rớt nó khiến em hoảng hồn."
"May là bắt lại kịp nhỉ, không thì khỏi ăn haha."
Khương Bạch Ngọc nhớ lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, mấy ngày nay mới có một hôm cười thoải mái như vậy. Cười đủ rồi cô mới hỏi.
"Sao anh lại đến thành phố mà không báo trước với em?"
"À thì em biết vợ anh rồi nhỉ, cô ấy sắp sinh nên muốn sang nhà ngoại ở rồi sinh con ở đó. Dù sao nhà mình chật còn đông người không phải nơi lý tưởng để chăm sóc bà bầu."
"Vợ anh đi trước, xong công việc ở nhà anh mới đi được. Mà tiện đường đi ngang qua đây thì đến thăm em một hôm. Anh quên mất đến nơi mới nhớ ra gọi cho em"
Khương Lực cười khì khì gãi đầu."
"Ra vậy."
Khương Bạch Ngọc gật gù sau đó cười nói.
"Khi nào chị dâu sinh nhớ nói em nhé để em đến thăm."
"Đương nhiên là phải mời em tới rồi."
Hai người kết thúc trò chuyện, cô sắp xếp để anh trai ngủ trong phòng cho khách. Trở về phòng mình Khương Bạch Ngọc mệt mỏi thiếp đi.
Trong mơ chỉ thấy Châu Chấn Kiệt bày ra vẻ mặt ghét bỏ cô, nói cô đừng mơ tưởng ở cùng hắn, kẻ như cô không có chỗ đứng bên cạnh hắn đâu. Cơn mộng mị dai dẳng đó kéo dài cả đêm. Đến sáng Khương Bạch Ngọc mở mắt cố gắng vực dậy tinh thần.
Cô sợ sẽ làm anh trai lo lắng, vì thế luôn giả bộ cười nói đến khi tiễn anh trai ra ga tàu. Nhìn đoàn tàu chầm chậm lăn bánh Khương Bạch Ngọc mới hạ nụ cười trên môi xuống quay người rời đi.
.
Vương Trân Dao nhìn con trai như vậy muốn đi chất vấn nhưng bị Viên Châu Hoa chặn lại.
"Đừng bác, chắc giờ anh ấy cần yên tĩnh. Bác ngồi đi cháu sẽ lên kiểm tra vết thương cho anh ấy."
Viên Châu Hoa không biết chuyện gì đã xảy ra với Châu Chấn Kiệt, cô ta cầm khăn cùng nước ấm đi vào phòng hắn. Chỉ thấy hắn đã mê man nằm ngủ, cô ta lại gần giúp vắt khăn giúp hắn lau rửa vết thương.
Có điều Viên tiểu thư mười ngón tay không dính nước, có bao giờ chăm sóc người khác, lực đạo quá mạnh làm Châu Chấn Kiệt nhíu mày.
Bị đau như vậy hắn cũng không tỉnh lại, có lẽ do quá mệt mỏi vì bị mất ngủ nhiều ngày. Cơ thể hắn chống đỡ đến giờ đã là cực hạn, vì thế vừa nằm xuống là rơi vào giấc ngủ sâu.
Trong cơn mê hắn lẩm bẩm liên tục nhắc đến tên của Khương Bạch Ngọc làm cho Viên Châu Hoa giận tím mặt. Đã bị thương còn chỉ nhớ tới ả hồ ly kia, cô ta bực mình ném khăn vào chậu.
Ánh mắt vô tình liếc qua laptop của Châu Chấn Kiệt, Viên Châu Hoa trong đầu hiện lên một suy tính. Cô ta cẩn thận lay vai của Châu Chấn Kiệt, hắn chẳng có động tĩnh gì.
Viên Châu Hoa đứng dậy cẩn thận đi đến đóng cửa lại, sau đó lại gần bàn làm việc mở laptop của Châu Chấn Kiệt lên. Không ngờ ban nãy Châu Chấn Kiệt vội đi còn chưa kịp tắt máy, máy mở sẵn không phải nhập mật khẩu thành ra tạo cơ hội cho Viên Châu Hoa dễ dàng làm chuyện xấu.
Sau mười phút cô ta bê chậu nước đi ra khỏi phòng của Châu Chấn Kiệt, Vương Trân Dao thấy cô ta đi xuống hỏi.
"Chấn Kiệt sao rồi!"
"Bác yên tâm anh ấy chỉ mệt mỏi quá thôi, vết thương cũng không nặng lắm, cháu cũng mời bác sĩ tư nhân đến đây kiểm tra cho anh ấy rồi."
Khương phu nhân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, bà ta phất ta bảo quản gia.
"Mau lấy cho ta chén trà an thần."
"Vâng thưa phu nhân."
Viên Châu San lại gần an ủi.
"Phu nhân đừng lo lắng quá mà hại thân."
"Haizz, cũng mong là nó không sao hết."
Viên Châu Hoa trấn an Vương Trân Dao, bác sĩ cũng đến rất nhanh, kiểm tra qua cho Châu Chấn Kiệt. Quả thực hắn vẫn khỏe mạnh, ngọa trừ vết thương kia không còn thương tổn gì khác.
Vương Trân Dao cảm ơn bác sĩ, tiễn ông ta đi bà liền nói.
"Châu Hoa à cháu cũng nghỉ ngơi đi, mặc kệ thằng nhóc Chấn Kiệt đó."
"Bác cứ yên tâm cháu biết tự lượng sức mình mà."
Chờ cho Vương phu nhân đi nghỉ Viên Trân Dao mới vào phòng mình, cô ta kiểm tra mọi nơi xác định không có ai nghe lén được mình mới yên tâm gọi điện thoại cho Trình Bác Văn.
Trình Bác Văn khi này trái ôm phải ấp hai em chân dài, thấy người gọi đến là Viên Châu Hoa bèn đuổi mấy cô gái kia đi. Anh ta nghe máy.
"Nửa đêm gọi anh có việc gì, là nhớ anh quá không ngủ được à?"
Viên Châu Hoa khinh bỉ đáp.
"Đừng nói mấy câu buồn nôn đấy với tôi."
"Sao thế chẳng phải trước đây em thích mấy lời ngọt ngào kiểu vậy lắm mà."
"Tôi gọi anh có việc nghiêm túc."
Thấy giọng Viên Châu Hoa không giống đùa Trình Bác Văn cũng thu lại vẻ cợt nhả hỏi lại.
"Được, là chuyện nghiêm túc gì mà nửa đêm mới gọi."
"Lần trước anh nói đến việc hại tập đoàn của Châu gia...bây giờ tôi muốn làm việc đó."
Biểu tình của Trình Bác Văn trở nên hưng phấn, anh ta hỏi lại.
"Vì sao lại đổi ý rồi."
"Anh không cần biết lý do, ngay mai tôi sẽ gửi thông tin mật cho anh. Tôi chỉ có một yêu cầu."
"Em có yêu cầu gì cứ nói đi anh nhất định sẽ đáp ứng em."
"Đổ hết tội lên đầu Khương Bạch Ngọc cho tôi."
"Ồ hóa ra vì tình nên mới thay đổi suy nghĩ."
Viên Châu Hoa ghét bỏ giọng cười của Trình Bác Văn, cô ta hừ một tiếng.
"Anh có làm đươc không?"
Trình Bác Văn nhếch khóe môi lên.
"Việc này đơn giản thôi. Em không cần phải lo lắng."
Hai người đạt thành thỏa thuận, Viên Châu Hoa mỉm cười tắt máy. Để xem lần này Châu Chấn Kiệt hắn có dễ dàng tha thứ cho Khương Bạch Ngọc không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.