Chương 51: Cưới anh nhé?
Vũ
18/09/2023
Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ khi bọn họ chính thức trở thành người yêu cũng đã qua ba tháng. Ba tháng này cả hai chẳng thể gặp nhau vì quá bận rội.
Đến giao thừa, ở thành phố cũng như ở quê khắp nơi tràn ngập không khí vui tươi, mỗi nhà đều dán câu đối đỏ ỏ cổng, trẻ em chạy nhảy tung tăng khắp thôn.
Khương Bạch Ngọc càng đến tết càng bận, khó khăn lắm mới gọi điện nói một hai câu với Châu Chấn Kiệt rồi cúp máy.
Mà Châu Chấn Kiệt cũng đang vùi đầu vào công việc cuối năm, tết đối với hắn cũng chỉ như những ngày bình thường khác mà thôi.
Trời mùa đông nổi gió lạnh, người đi trên đường cũng ít hơn. Vương phu nhân không chịu được lạnh quấn người như một cái bánh bao. Thấy vợ mình như vậy Châu lão gia bật cười.
"Trong nhà có máy sưởi bà đâu cần phải ăn mặc như vậy."
"Ông không biết gì, tôi thể hàn không chịu được cái lạnh, phải mặc như vậy mơi ấm. Đây này ông xem, tay tôi lạnh cóng hết cả nên rồi đấy."
Châu lão gia cầm lấy tay vợ nói.
"Đâu để tôi xem tay bà lạnh cỡ nào nào."
Miệng thì trêu đùa vậy nhưng bàn tay ông vẫn ôn nhu xoa nắn cho vợ mình. Vương phu nhân thở dài, nói.
"Tôi lo quá, thằng bé Chấn Kiệt nhà mình sống chết yêu một người địa vị thấp kém, thể nào cũng không có kết quả tốt."
"Sao bà lại nghĩ vậy?"
"Tôi là lo lắng cho nó, ông coi đi bao nhiêu người xung quanh đều thế. Như nhà Điền phu nhân, con gái bà ấy lấy phải một tên làm nghề IT, không có bối cảnh, lấy về rồi cả hai suốt ngày cãi vã cuối cùng ly hôn."
Dừng một chút bà nói tiếp.
"Hay nhà Phùng lão gia, lấy cô vợ quê mùa quá cuối cùng bị cô ta hại cho suýt phá sản."
Vương phu nhân thở dài, bà là muốn con trai được hanh phúc, nhưng bà sợ con trai sẽ giống những người kia, vì khoảng cách địa vị cuối cùng lại chia tay. Châu lão gia thì không cho là đúng nói.
"Lấy nhau môn đăng hộ đối thì sao chứ, chẳng phải vẫn có nhà cãi vã sao? Họ không dám ly hôn là bởi vì sợ mất mặt với người ngoài, quan trọng hơn đó là do lợi ích gia tộc gắn kết quá sâu mới phải cắn răng sống chung một nhà."
Nói rồi ông bật cười.
"Mà lấy ví dụ đâu xa, chúng ta chẳng phải cũng là bị cấm cản đến với nhau hay sao."
"Làm sao so sánh được, ông với tôi đều xuất phát điểm như nhau mà."
Châu lão gia lắc đầu đáp.
"Khi ấy chẳng phải mẹ tôi cũng cấm cản không cho tôi được lấy bà còn gì, xem đi đến bây giờ chúng ta có cãi vã nhau đâu."
"Chuyện của tụi nhỏ để tự chúng nó giải quyết đi, chúng ta không can thiệp được đâu."
Vương phu nhân thở dài một hơi, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi đầy đấy phủ kín một mảng trắng xóa. Nhớ lại ngày xưa đúng là bọn họ cũng không được cha mẹ đồng thuận cho lấy nhau, sở dĩ mẹ của Châu lão gia cho rằng bà làm diễn viên múa sẽ khiến Châu gia xấu hổ. Trong mắt cụ bà diễn viên múa cùng đám con hát chẳng khác nhau là bao.
Đến khi biết gia thế của Vương phu nhân cũng thuộc dạng máu mặt mẹ Châu lão gia mới bớt ngăn cấm hơn.
"Thôi tôi cũng mệt rồi, nó muốn lấy ai thì lấy. Tôi chẳng muốn quản nữa."
"Vậy thì bà có thể quản tôi."
"Cái ông này già rồi còn đùa cợt như trẻ con vậy."
Nói rồi bà quay sang quản gia hỏi.
"Ông nhớ thông báo Chấn Kiệt về đây ăn cơm nhé."
"Vâng thưa phu nhân."
Quản gia theo lời Vương phu nhân thông báo cho Châu Chấn Kiệt, hắn nhìn tin nhắn suy nghĩ có nên nhận lời hay không.
Mọi lần nhà họ đều tổ chức ăn uống linh đình, mẹ hắn còn mời Viên Châu Hoa sang để bàn chuyện đám cưới. Bây giờ không biết sẽ mời tiểu thư nhà nào sang đây.
Hắn kể chuyện này với Khương Bạch Ngọc, cô lại có suy nghĩ khác.
"Hiếm khi gia đình tụ tập với nhau, anh nên về nhà với cha mẹ."
Châu Chấn Kiệt nhìn tin nhắn khuyên bảo của cô thở dài quyết định về nhà cùng gia đình.
Xuống khỏi xe Châu Chấn Kiệt đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống hai ba cô tiểu thư ngồi trong nhà mình. Nếu quả thực như vậy hắn chắc chắn sẽ quay người rời đi ngay lập tức.
Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, bên trong không có ai hết, chỉ có quản gia đứng chào hắn. Châu Chấn Kiệt tưởng mình tới sớm bèn quay sang hỏi quản gia.
"Tại sao không có ai hết vậy?"
"Hôm nay phu nhân nói không muốn tổ chức tụ tập thưa thiếu gia."
Châu Chấn Kiệt ngờ vực đi vào nhà ăn, không ngờ thực sự chỉ có cha mẹ hắn. Hắn đi đến ngồi xuống, người làm đưa bát đũa ra.
Vương phu nhân thân thiết gắp đồ ăn cho hắn. Bầu không khí gia đình ấm cúng này lại khiến hắn có cảm giác mơ hồ không thực. Hắn quay sang hỏi mẹ.
"Năm nay chúng ta không mời họ hàng ăn giao thừa sao?"
"Đúng vậy, năm nào cũng tụ tập rồi, năm nay mẹ muốn chỉ có gia đình mình với nhau thôi."
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Vương Trân Dao bị con trai hỏi bực mình.
"Mẹ bình thường, con sao có thể nghi ngờ mẹ hả."
Bởi vì sự thay đổi bất ngờ quá hắn vẫn còn chưa kịp thích ứng nổi. Vương phu nhân thở dài, có lẽ bà đã quá coi trọng những người khác khiến con trai mình trở nên xa cách với mình. Cứ tiếp tục như vậy về già có khi còn chẳng nhìn mặt nhau lấy một cái.
Vương phu nhân nghĩ thông, bà thở dài một tiếng đưa chìa khóa đến trước Châu Chấn Kiệt nói.
"Cầm lấy đi."
Châu Chấn Kiệt nhìn chìa khóa không hiểu ý của mẹ mình.
"Ý mẹ là sao?"
"Mẹ không quản con nữa, cầm lấy đi đến chỗ con bé đó đi."
Câu nói này khiến Châu Chấn Kiêt bàng hoàng, hắn do dự nhìn mẹ mình, bà liền nói.
"Còn không mau cầm lấy, có muốn đến với người ta không."
Gương mặt của Châu Chấn Kiệt nở nụ cười hiếm hoi, hắn cầm lấy chìa khóa nói.
"Cảm ơn mẹ."
Sau đó hắn đứng lên đi ra ngoài cửa, Vương phu nhân nhìn theo bàn tay trên bàn nắm chặt khăn ăn. Châu lão gia nắm lấy ta bà nói.
"Bà làm điều đúng đắn rồi đó."
Vương Trân Dao liếc xéo chồng mình.
"Nếu hôn nhân của nó đổ vỡ tôi nhất định sẽ tính sổ với ông."
Bầu trời đêm giao thường trong vắt không một bóng mây, Khương Bạch Ngọc sau khi ăn uống cùng mọi người bắt đầu dọn dẹp bát đũa, các anh em vui vẻ cười nói, anh hai cùng chị dâu bế em bé vui vẻ xem ti vi.
Cô ngồi một mình bên ngoài ngắm ánh trăng sáng, Khương Bình đi ra nhìn thấy cô ngây người như vậy hỏi.
"Làm sao thế, nhớ người yêu à?"
"Thì cũng có chút nhớ."
"Nhớ thì gọi điện cho cậu ta đi, sắp giao thừa đó, cùng nhau đón năm mới chẳng phải lãng mạng quá à?"
"Thế sao anh không mời chị Mẫn đi ngắm giao thừa đi. Để người ta chờ đến dài cổ rồi kìa."
Khương Bình đỏ mặt mắng.
"Thôi anh không thèm nói chuyện với mày nữa, cứ ngồi đấy mà tương tư đi."
Khương Bạch Ngọc cười nhìn anh trai bỏ đi sau đó cầm điện thoại lên xem, tin nhắn mà cô gửi vẫn chưa được hồi đáp. Có lẽ Châu Chấn Kiệt quá bận rộn nên không trả lời được, dù trong lòng có mất mát nhưng Khương Bạch Ngọc hiểu cho Châu Chấn Kiệt.
Làm ở chức vụ càng cao càng có nhiều trách nhiệm cần giải quyết.
Còn hai phút nữa sẽ đến giao thừa, Khương Bạch Ngọc cất điện thoại chuẩn bị đi vào nhà cùng mọi người chúc mừng năm mới.
Bất ngờ một tiếng động lớn vang lên làm thôn nhỏ kinh động, ai nấy đều chạy ra xem là thứ gì kêu to đến vậy. Khương Bạch Ngọc nhìn lên trời, một chiếc trực thăng lớn từ từ lại gần, cánh quạt mạnh đến mức giống như một cơn gió lớn thổi qua.
Tóc Khương Bạch Ngọc rối bù vì gió thổi, chỉ thấy từ trên trực thăng một người đu dây xuống, nam nhân dừng lại trước mặt của Khương Bạch Ngọc, nụ cười quen thuộc hiện lên trong đôi mắt cô.
"Anh đến kịp lúc chứ!"
"Em...anh...em bất ngờ quá."
Châu Chấn Kiệt cũng ngạc nhiên.
"Anh tưởng đó là chìa khóa xe không ngờ lại là thứ này đây. Mẹ anh quả là biết đùa mà."
Đúng lúc này phía xa vang lên tiếng hô hoán, Châu Chấn Kiệt thở một hơi, hắn nói.
"Anh biết dù chỉ mới ba tháng quen nhau, nhưng anh vẫn muốn làm điều này."
"Anh nói gì cơ?"
Tiếng máy bay quá to Khương Bạch Ngọc không nghe rõ hắn nói gì. Châu Chấn Kiệt mỉm cười trực tiếp từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, hắn nói lớn.
"Anh quên mất hộp ở nhà rồi, nhưng mà nhẫn thì không quên."
Đúng lúc này phía xa vang lên tiếng pháo giao thừa, thôn nhỏ yên tĩnh nay vang lên tiếng pháo rộn ra khắp nơi, Châu Chấn Kiệt nhìn Khương Bạch Ngọc ánh mắt chân tình nói.
"Khương Bạch Ngọc, anh biết đã nói câu này rất nhiều lần rồi, nhưng lần này anh thực lòng muốn em trả lời anh."
"Cưới anh nhé?"
Khương Bạch Ngọc nhìn chiếc nhẫn chễ tác tinh xảo kia lại nhìn Châu Chấn Kiệt, cô chần chừa chưa nói, cả thôn làng xung quanh hét lên.
"Đồng ý đi chứ!!"
"Đồng ý đi!!"
Khương Bạch Ngọc bật cười đáp.
"Như họ nói, em đồng ý!!"
Châu Chấn Kiệt hạnh phúc đến sắp điên rồi, hắn đeo nhẫn cho Khương Bạch Ngọc sau đó ôm chầm lấy cô. Cả hai hôn dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa trao nhau nụ hôn ngọt ngào nhất.
Đến giao thừa, ở thành phố cũng như ở quê khắp nơi tràn ngập không khí vui tươi, mỗi nhà đều dán câu đối đỏ ỏ cổng, trẻ em chạy nhảy tung tăng khắp thôn.
Khương Bạch Ngọc càng đến tết càng bận, khó khăn lắm mới gọi điện nói một hai câu với Châu Chấn Kiệt rồi cúp máy.
Mà Châu Chấn Kiệt cũng đang vùi đầu vào công việc cuối năm, tết đối với hắn cũng chỉ như những ngày bình thường khác mà thôi.
Trời mùa đông nổi gió lạnh, người đi trên đường cũng ít hơn. Vương phu nhân không chịu được lạnh quấn người như một cái bánh bao. Thấy vợ mình như vậy Châu lão gia bật cười.
"Trong nhà có máy sưởi bà đâu cần phải ăn mặc như vậy."
"Ông không biết gì, tôi thể hàn không chịu được cái lạnh, phải mặc như vậy mơi ấm. Đây này ông xem, tay tôi lạnh cóng hết cả nên rồi đấy."
Châu lão gia cầm lấy tay vợ nói.
"Đâu để tôi xem tay bà lạnh cỡ nào nào."
Miệng thì trêu đùa vậy nhưng bàn tay ông vẫn ôn nhu xoa nắn cho vợ mình. Vương phu nhân thở dài, nói.
"Tôi lo quá, thằng bé Chấn Kiệt nhà mình sống chết yêu một người địa vị thấp kém, thể nào cũng không có kết quả tốt."
"Sao bà lại nghĩ vậy?"
"Tôi là lo lắng cho nó, ông coi đi bao nhiêu người xung quanh đều thế. Như nhà Điền phu nhân, con gái bà ấy lấy phải một tên làm nghề IT, không có bối cảnh, lấy về rồi cả hai suốt ngày cãi vã cuối cùng ly hôn."
Dừng một chút bà nói tiếp.
"Hay nhà Phùng lão gia, lấy cô vợ quê mùa quá cuối cùng bị cô ta hại cho suýt phá sản."
Vương phu nhân thở dài, bà là muốn con trai được hanh phúc, nhưng bà sợ con trai sẽ giống những người kia, vì khoảng cách địa vị cuối cùng lại chia tay. Châu lão gia thì không cho là đúng nói.
"Lấy nhau môn đăng hộ đối thì sao chứ, chẳng phải vẫn có nhà cãi vã sao? Họ không dám ly hôn là bởi vì sợ mất mặt với người ngoài, quan trọng hơn đó là do lợi ích gia tộc gắn kết quá sâu mới phải cắn răng sống chung một nhà."
Nói rồi ông bật cười.
"Mà lấy ví dụ đâu xa, chúng ta chẳng phải cũng là bị cấm cản đến với nhau hay sao."
"Làm sao so sánh được, ông với tôi đều xuất phát điểm như nhau mà."
Châu lão gia lắc đầu đáp.
"Khi ấy chẳng phải mẹ tôi cũng cấm cản không cho tôi được lấy bà còn gì, xem đi đến bây giờ chúng ta có cãi vã nhau đâu."
"Chuyện của tụi nhỏ để tự chúng nó giải quyết đi, chúng ta không can thiệp được đâu."
Vương phu nhân thở dài một hơi, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi đầy đấy phủ kín một mảng trắng xóa. Nhớ lại ngày xưa đúng là bọn họ cũng không được cha mẹ đồng thuận cho lấy nhau, sở dĩ mẹ của Châu lão gia cho rằng bà làm diễn viên múa sẽ khiến Châu gia xấu hổ. Trong mắt cụ bà diễn viên múa cùng đám con hát chẳng khác nhau là bao.
Đến khi biết gia thế của Vương phu nhân cũng thuộc dạng máu mặt mẹ Châu lão gia mới bớt ngăn cấm hơn.
"Thôi tôi cũng mệt rồi, nó muốn lấy ai thì lấy. Tôi chẳng muốn quản nữa."
"Vậy thì bà có thể quản tôi."
"Cái ông này già rồi còn đùa cợt như trẻ con vậy."
Nói rồi bà quay sang quản gia hỏi.
"Ông nhớ thông báo Chấn Kiệt về đây ăn cơm nhé."
"Vâng thưa phu nhân."
Quản gia theo lời Vương phu nhân thông báo cho Châu Chấn Kiệt, hắn nhìn tin nhắn suy nghĩ có nên nhận lời hay không.
Mọi lần nhà họ đều tổ chức ăn uống linh đình, mẹ hắn còn mời Viên Châu Hoa sang để bàn chuyện đám cưới. Bây giờ không biết sẽ mời tiểu thư nhà nào sang đây.
Hắn kể chuyện này với Khương Bạch Ngọc, cô lại có suy nghĩ khác.
"Hiếm khi gia đình tụ tập với nhau, anh nên về nhà với cha mẹ."
Châu Chấn Kiệt nhìn tin nhắn khuyên bảo của cô thở dài quyết định về nhà cùng gia đình.
Xuống khỏi xe Châu Chấn Kiệt đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống hai ba cô tiểu thư ngồi trong nhà mình. Nếu quả thực như vậy hắn chắc chắn sẽ quay người rời đi ngay lập tức.
Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, bên trong không có ai hết, chỉ có quản gia đứng chào hắn. Châu Chấn Kiệt tưởng mình tới sớm bèn quay sang hỏi quản gia.
"Tại sao không có ai hết vậy?"
"Hôm nay phu nhân nói không muốn tổ chức tụ tập thưa thiếu gia."
Châu Chấn Kiệt ngờ vực đi vào nhà ăn, không ngờ thực sự chỉ có cha mẹ hắn. Hắn đi đến ngồi xuống, người làm đưa bát đũa ra.
Vương phu nhân thân thiết gắp đồ ăn cho hắn. Bầu không khí gia đình ấm cúng này lại khiến hắn có cảm giác mơ hồ không thực. Hắn quay sang hỏi mẹ.
"Năm nay chúng ta không mời họ hàng ăn giao thừa sao?"
"Đúng vậy, năm nào cũng tụ tập rồi, năm nay mẹ muốn chỉ có gia đình mình với nhau thôi."
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Vương Trân Dao bị con trai hỏi bực mình.
"Mẹ bình thường, con sao có thể nghi ngờ mẹ hả."
Bởi vì sự thay đổi bất ngờ quá hắn vẫn còn chưa kịp thích ứng nổi. Vương phu nhân thở dài, có lẽ bà đã quá coi trọng những người khác khiến con trai mình trở nên xa cách với mình. Cứ tiếp tục như vậy về già có khi còn chẳng nhìn mặt nhau lấy một cái.
Vương phu nhân nghĩ thông, bà thở dài một tiếng đưa chìa khóa đến trước Châu Chấn Kiệt nói.
"Cầm lấy đi."
Châu Chấn Kiệt nhìn chìa khóa không hiểu ý của mẹ mình.
"Ý mẹ là sao?"
"Mẹ không quản con nữa, cầm lấy đi đến chỗ con bé đó đi."
Câu nói này khiến Châu Chấn Kiêt bàng hoàng, hắn do dự nhìn mẹ mình, bà liền nói.
"Còn không mau cầm lấy, có muốn đến với người ta không."
Gương mặt của Châu Chấn Kiệt nở nụ cười hiếm hoi, hắn cầm lấy chìa khóa nói.
"Cảm ơn mẹ."
Sau đó hắn đứng lên đi ra ngoài cửa, Vương phu nhân nhìn theo bàn tay trên bàn nắm chặt khăn ăn. Châu lão gia nắm lấy ta bà nói.
"Bà làm điều đúng đắn rồi đó."
Vương Trân Dao liếc xéo chồng mình.
"Nếu hôn nhân của nó đổ vỡ tôi nhất định sẽ tính sổ với ông."
Bầu trời đêm giao thường trong vắt không một bóng mây, Khương Bạch Ngọc sau khi ăn uống cùng mọi người bắt đầu dọn dẹp bát đũa, các anh em vui vẻ cười nói, anh hai cùng chị dâu bế em bé vui vẻ xem ti vi.
Cô ngồi một mình bên ngoài ngắm ánh trăng sáng, Khương Bình đi ra nhìn thấy cô ngây người như vậy hỏi.
"Làm sao thế, nhớ người yêu à?"
"Thì cũng có chút nhớ."
"Nhớ thì gọi điện cho cậu ta đi, sắp giao thừa đó, cùng nhau đón năm mới chẳng phải lãng mạng quá à?"
"Thế sao anh không mời chị Mẫn đi ngắm giao thừa đi. Để người ta chờ đến dài cổ rồi kìa."
Khương Bình đỏ mặt mắng.
"Thôi anh không thèm nói chuyện với mày nữa, cứ ngồi đấy mà tương tư đi."
Khương Bạch Ngọc cười nhìn anh trai bỏ đi sau đó cầm điện thoại lên xem, tin nhắn mà cô gửi vẫn chưa được hồi đáp. Có lẽ Châu Chấn Kiệt quá bận rộn nên không trả lời được, dù trong lòng có mất mát nhưng Khương Bạch Ngọc hiểu cho Châu Chấn Kiệt.
Làm ở chức vụ càng cao càng có nhiều trách nhiệm cần giải quyết.
Còn hai phút nữa sẽ đến giao thừa, Khương Bạch Ngọc cất điện thoại chuẩn bị đi vào nhà cùng mọi người chúc mừng năm mới.
Bất ngờ một tiếng động lớn vang lên làm thôn nhỏ kinh động, ai nấy đều chạy ra xem là thứ gì kêu to đến vậy. Khương Bạch Ngọc nhìn lên trời, một chiếc trực thăng lớn từ từ lại gần, cánh quạt mạnh đến mức giống như một cơn gió lớn thổi qua.
Tóc Khương Bạch Ngọc rối bù vì gió thổi, chỉ thấy từ trên trực thăng một người đu dây xuống, nam nhân dừng lại trước mặt của Khương Bạch Ngọc, nụ cười quen thuộc hiện lên trong đôi mắt cô.
"Anh đến kịp lúc chứ!"
"Em...anh...em bất ngờ quá."
Châu Chấn Kiệt cũng ngạc nhiên.
"Anh tưởng đó là chìa khóa xe không ngờ lại là thứ này đây. Mẹ anh quả là biết đùa mà."
Đúng lúc này phía xa vang lên tiếng hô hoán, Châu Chấn Kiệt thở một hơi, hắn nói.
"Anh biết dù chỉ mới ba tháng quen nhau, nhưng anh vẫn muốn làm điều này."
"Anh nói gì cơ?"
Tiếng máy bay quá to Khương Bạch Ngọc không nghe rõ hắn nói gì. Châu Chấn Kiệt mỉm cười trực tiếp từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, hắn nói lớn.
"Anh quên mất hộp ở nhà rồi, nhưng mà nhẫn thì không quên."
Đúng lúc này phía xa vang lên tiếng pháo giao thừa, thôn nhỏ yên tĩnh nay vang lên tiếng pháo rộn ra khắp nơi, Châu Chấn Kiệt nhìn Khương Bạch Ngọc ánh mắt chân tình nói.
"Khương Bạch Ngọc, anh biết đã nói câu này rất nhiều lần rồi, nhưng lần này anh thực lòng muốn em trả lời anh."
"Cưới anh nhé?"
Khương Bạch Ngọc nhìn chiếc nhẫn chễ tác tinh xảo kia lại nhìn Châu Chấn Kiệt, cô chần chừa chưa nói, cả thôn làng xung quanh hét lên.
"Đồng ý đi chứ!!"
"Đồng ý đi!!"
Khương Bạch Ngọc bật cười đáp.
"Như họ nói, em đồng ý!!"
Châu Chấn Kiệt hạnh phúc đến sắp điên rồi, hắn đeo nhẫn cho Khương Bạch Ngọc sau đó ôm chầm lấy cô. Cả hai hôn dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa trao nhau nụ hôn ngọt ngào nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.