Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
Chương 39: Bới móc
Ngu Thiên Tầm
09/11/2015
Cảnh cuối cùng là tất cả tâm kế của Lâm Mỹ đều bị phơi bày, còn Lam Linh Hi thì xóa bỏ hiềm
khích lúc trước với A Niên, gương vỡ lại lành, hai người cùng đi vào nhà giam thăm Lâm Mỹ tóc ngắn mà tiều tụy trong ngục.
"A Niên, Linh Hi, tôi không hề hối hận vì đã làm những chuyện thiên lý không dung kia, bởi vì tôi chỉ nỗ lực vì những gì tôi muốn. Dù nó có làm tổn thương rất nhiều người, tôi vẫn không hối hận, nếu nói đến hối hận,tôi chỉ hối hận buổi trưa ngày hạ của sáu năm trước, đã gặp các người, dẫn đến sai lầm vạn năm."
"Mỹ nhi..." Lam Linh Hi tựa vào ngực A Niên, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Mỹ trong ngục, không nói gì thêm.
Lâm Mỹ chỉ cười mỉa một tiếng, nhìn về phía A Niên, nói với giọng khàn khàn: "A Niên, sự xuất hiện của tôi xem như là sự trừng phạt dành cho anh, trừng phạt vì lúc đầu anh đã có mưu đồ bất chính với Linh Hi, yêu cô ấy, gặp tôi, chính là sự trừng phạt dành cho anh, sau này, các người đừng quay lại đây nữa, tôi sẽ không chúc phúc cho các người đâu."
Nói xong, Lâm Mỹ liền đứng lên xoay người, trong chớp mắt khi xoay người ấy, một dòng nước mắt xuôi dòng chảy xuống, trong mắt chất chứa sự hối hận vô biên, cô mang theo niềm hối hận vô tận ấy bước vào cánh cửa ngục giam.
Còn Lam Linh Hi và A Niên lại nhìn nhau thật sâu, ôm chặt lấy nhau.
"Linh Hi, đời này anh quyết không phụ em."
"A Niên, kiếp này tình yêu của em sẽ không bao giờ thay đổi."
"Cut, đóng máy."
"Oa, đóng máy rồi, đóng máy rồi..."
Trong nháy mắt, theo tiếng "đóng máy" của đạo diễn, tiếng hoan hô vang lên không ngừng, một bộ phim có lẽ chỉ cần ba mươi ngày là có thể chiếu xong, nhưng lại thành quả cực khổ suốt mây tháng của các cô.
Theo tiếng vỗ tay hoan hô ấy, Tô Nhan gỡ còng tay và tóc giả xuống, trên mặt đầy vẻ vui thích.
Thế nhưng niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy lại nhanh chóng bị câu nói của đạo diễn dập tắt.
"Chờ một chút, mọi người đừng đi, tổng giám đốc Trình muốn mời mọi người ăn cơm."
Nụ cười của Tô Nhan cứng lại, nhưng cô biết, cơ hội gặp mặt sau này sẽ ngày càng nhiều, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp nhận, tránh né không thể giải quyết được chuyện gì.
Vừa nghĩ vừa lặng lẽ đi về phía phòng hóa trang.
Trong nhà hàng, trên bàn ăn tổng cộng chưa tới mười người, đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch cộng thêm mấy diễn viên.
Dĩ nhiên, thân là nữ chính số Bạch Khuynh, Tô Nhan ắt không thể thiếu, nhưng cô hoàn toàn biến mình thành một người câm, chỉ yên lặng ngồi gắp thức ăn, giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Thế nhưng, có người lại nhất quyết không chịu buông tha cho cô.
"Tôi nhớ là, nữ chính số 2 hình như không phải vị tiểu thư đối diện kia, đạo diễn, có chuyện gì thế?" Trình Tự Cẩm đột nhiên mở miệng.
Động tác gắp thức ăn trong tay Tô Nhan lập tức cứng đờ, cuối cùng chậm rãi để xuống, ngước mắt nhìn đạo diễn giải thích.
"Tổng giám đốc Trình, là thế này, vai này trước kia là của Cố Nhược Phán, nhưng cô ấy đột nhiên nói không diễn là không diễn, người được chọn làm nữ chính số 2 lúc đầu cũng đã kín lịch, cho nên tôi để Tô Nhan đến thử, mặc dù Tô Nhan không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ấy tuyệt đối không thua kém gì so với diễn viên chuyên nghiệp."
Đạo diễn lựa lời để bảo vệ Tô Nhan, điều này khiến các vị ngồi đây không khỏi nghĩ nhiều, chẳng lẽ hai người thật sự có quan hệ mờ ám với nhau?
Cho nên, ngay cả mắt nhìn Tô Nhan cũng lộ ra vài phần nghi ngờ.
Những ánh mắt đó khiến cho thân thể Tô Nhan cứng đờ, nhìn về phía Trình Tự Cẩm, thấy anh ta nhìn mình bằng ánh mắt đầy hờ hững, giống như không hề biết cô, hôm nay mới chỉ là lần đầu gặp mặt.
Giả bộ...
Nhịn không được, liếc mắt.
"Là sao? Tất cả tiền đầu tư cho bộ phim này đều do tập đoàn Chính Hằng chi trả, các người đổi diễn viên sao lại không thông báo?" Đột nhiên, Trình Tự Cẩm dằn mạnh ly rượu xuống bàn, vang lên tiếng loảng xoảng, không lớn không nhỏ, lại khiến cho mấy người ở đây lạnh cả sống lưng.
Ngay cả đạo diễn cũng cứng lại, nhìn người đàn ông chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến cho cả thành phố X này run chuyển, bỗng cảm thấy mê mang tột độ.
"A Niên, Linh Hi, tôi không hề hối hận vì đã làm những chuyện thiên lý không dung kia, bởi vì tôi chỉ nỗ lực vì những gì tôi muốn. Dù nó có làm tổn thương rất nhiều người, tôi vẫn không hối hận, nếu nói đến hối hận,tôi chỉ hối hận buổi trưa ngày hạ của sáu năm trước, đã gặp các người, dẫn đến sai lầm vạn năm."
"Mỹ nhi..." Lam Linh Hi tựa vào ngực A Niên, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Mỹ trong ngục, không nói gì thêm.
Lâm Mỹ chỉ cười mỉa một tiếng, nhìn về phía A Niên, nói với giọng khàn khàn: "A Niên, sự xuất hiện của tôi xem như là sự trừng phạt dành cho anh, trừng phạt vì lúc đầu anh đã có mưu đồ bất chính với Linh Hi, yêu cô ấy, gặp tôi, chính là sự trừng phạt dành cho anh, sau này, các người đừng quay lại đây nữa, tôi sẽ không chúc phúc cho các người đâu."
Nói xong, Lâm Mỹ liền đứng lên xoay người, trong chớp mắt khi xoay người ấy, một dòng nước mắt xuôi dòng chảy xuống, trong mắt chất chứa sự hối hận vô biên, cô mang theo niềm hối hận vô tận ấy bước vào cánh cửa ngục giam.
Còn Lam Linh Hi và A Niên lại nhìn nhau thật sâu, ôm chặt lấy nhau.
"Linh Hi, đời này anh quyết không phụ em."
"A Niên, kiếp này tình yêu của em sẽ không bao giờ thay đổi."
"Cut, đóng máy."
"Oa, đóng máy rồi, đóng máy rồi..."
Trong nháy mắt, theo tiếng "đóng máy" của đạo diễn, tiếng hoan hô vang lên không ngừng, một bộ phim có lẽ chỉ cần ba mươi ngày là có thể chiếu xong, nhưng lại thành quả cực khổ suốt mây tháng của các cô.
Theo tiếng vỗ tay hoan hô ấy, Tô Nhan gỡ còng tay và tóc giả xuống, trên mặt đầy vẻ vui thích.
Thế nhưng niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy lại nhanh chóng bị câu nói của đạo diễn dập tắt.
"Chờ một chút, mọi người đừng đi, tổng giám đốc Trình muốn mời mọi người ăn cơm."
Nụ cười của Tô Nhan cứng lại, nhưng cô biết, cơ hội gặp mặt sau này sẽ ngày càng nhiều, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp nhận, tránh né không thể giải quyết được chuyện gì.
Vừa nghĩ vừa lặng lẽ đi về phía phòng hóa trang.
Trong nhà hàng, trên bàn ăn tổng cộng chưa tới mười người, đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch cộng thêm mấy diễn viên.
Dĩ nhiên, thân là nữ chính số Bạch Khuynh, Tô Nhan ắt không thể thiếu, nhưng cô hoàn toàn biến mình thành một người câm, chỉ yên lặng ngồi gắp thức ăn, giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Thế nhưng, có người lại nhất quyết không chịu buông tha cho cô.
"Tôi nhớ là, nữ chính số 2 hình như không phải vị tiểu thư đối diện kia, đạo diễn, có chuyện gì thế?" Trình Tự Cẩm đột nhiên mở miệng.
Động tác gắp thức ăn trong tay Tô Nhan lập tức cứng đờ, cuối cùng chậm rãi để xuống, ngước mắt nhìn đạo diễn giải thích.
"Tổng giám đốc Trình, là thế này, vai này trước kia là của Cố Nhược Phán, nhưng cô ấy đột nhiên nói không diễn là không diễn, người được chọn làm nữ chính số 2 lúc đầu cũng đã kín lịch, cho nên tôi để Tô Nhan đến thử, mặc dù Tô Nhan không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ấy tuyệt đối không thua kém gì so với diễn viên chuyên nghiệp."
Đạo diễn lựa lời để bảo vệ Tô Nhan, điều này khiến các vị ngồi đây không khỏi nghĩ nhiều, chẳng lẽ hai người thật sự có quan hệ mờ ám với nhau?
Cho nên, ngay cả mắt nhìn Tô Nhan cũng lộ ra vài phần nghi ngờ.
Những ánh mắt đó khiến cho thân thể Tô Nhan cứng đờ, nhìn về phía Trình Tự Cẩm, thấy anh ta nhìn mình bằng ánh mắt đầy hờ hững, giống như không hề biết cô, hôm nay mới chỉ là lần đầu gặp mặt.
Giả bộ...
Nhịn không được, liếc mắt.
"Là sao? Tất cả tiền đầu tư cho bộ phim này đều do tập đoàn Chính Hằng chi trả, các người đổi diễn viên sao lại không thông báo?" Đột nhiên, Trình Tự Cẩm dằn mạnh ly rượu xuống bàn, vang lên tiếng loảng xoảng, không lớn không nhỏ, lại khiến cho mấy người ở đây lạnh cả sống lưng.
Ngay cả đạo diễn cũng cứng lại, nhìn người đàn ông chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến cho cả thành phố X này run chuyển, bỗng cảm thấy mê mang tột độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.