Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
Chương 65: Chương 63 (1)
Ngu Thiên Tầm
13/06/2016
Cơ thể Tô Nhan cứng
đờ, nhìn lúc này vẻ mặt của anh đang cười như không cười, cảm thấy cả
kinh, vội vàng vỗ ngực anh, bàn tay cảm nhận tim đập trầm ổn có lực,
khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp lập tức thay đổi cười rất giống như chân
chó.
"Cái đó, Trình tổng, em cười, anh cười như vậy một cái..." Nói xong vẫn không quên đánh giá cao thấp một lần, ngẫu nhiên nghiêm túc nói.
"Có thể gả cho anh, đây tuyệt đối là kiếp trước em gặp vận cứt chó (đây là nguyên văn của tác giả không phải mình nói bậy đâu. Vận cứt chó là vận may.), làm sao có thể là người nghe bi thương, người rơi lệ khi thấy chuyện xưa (hôm qua dịch nhầm mong mọi người thông cảm), ha ha..."
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, véo má cô trầm giọng nói: "Đi thôi."
"Ừ." Tô Nhan thấy anh không so đo nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng cũng càng ngày càng không yên.
Tình yêu, yêu trước nhất định là người thua.
Bây giờ, cảm xúc của cô cũng vì người đàn ông này mà thay đổi.
Mà việc duy nhất cô phải làm, là làm cho anh yêu cô.
Nghĩ, Tô Nhan liếc mắt nhìn anh một cái, cho dù anh cưới cô bắt đầu từ mục đích gì, nhưng vài năm nay anh chỉ giúp cô, cũng không làm bất cứ chuyện gì tổn thương cô.
Cho nên, cô vẫn có một chút tin tưởng.
Đều nói, con đường nhanh nhất để đến trái tim của một người phụ nữ chính là thân thể của phữ, nhất là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Cả đời này cũng không quên.
Hai người ôm nhau rời đi, hai người lại đi ra từ phòng thuê.
"Cậu thấy thế nào?" Quyền Hạ châm một điếu thuốc, một đôi mắt đào hoa ấm áp chớp mắt, nhìn chằm chằm hướng mà hai người vừa rời đi.
"Thấy không tốt."
"..." Quyền Hạ nhìn lướt qua Cố Nghị mặt không chút thay đổi khẽ cười một tiếng nói: "Nghị, cậu đừng nói với tớ, vị Tiết tiểu thư thú vị vừa rồi chọn món ăn đều là món cô ấy thích ăn. Tớ thấy cô ấy rất có ý tứ với cậu. Cậu có muốn..."
Cố Nghị chỉ lạnh lùng nói: "Người phụ nữ đó không thể chạm vào."
Quyền Hạ chỉ cười mỉa mai một tiếng, "Cũng đúng, Cố phiên dịch cậu * cũng không phải phụ nữ nào cũng có thể trèo lên, * đều là cố định."
"A Cẩm." Lên xe, Tô Nhan nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái nhẹ giọng kêu.
Trình Tự Cẩm quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Hả?"
"Anh, vừa rồi làm sao vậy? Tại sao đột nhiên kéo em rời đi, có phải không tốt lắm hay không?" Tô Nhan đắn đo một chút, quyết định hay là hỏi đi.
Nhưng cô rõ ràng cảm giác được sau khi cô mở miệng hỏi, sắc mặt của anh hơi âm trầm, điều này làm cho Tô Nhan liền hơi hối hận.
"Cái đó, nếu không muốn nói thì đừng nói." Nói xong, Tô Nhan liền cúi đầu nhìn móng tay của mình, sạch sẽ, không có sơn móng tay và hoa văn gì.
Trình Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cúi xuống, môi mỏng khẽ nhếch lên, nắm tay lái ngón tay gõ nhẹ hai cái liền bỏ ra, sờ vào khuôn mặt phấn nộn của cô thấp giọng nói.
"Sao vậy? Tức giận?"
Tô Nhan chỉ lắc đầu, dùng sức bấm móng tay mình vào bàn tay, cắn môi nhỏ giọng nói: "Không, vì sao lại tức giận..."
Trình Tự Cẩm chỉ khẽ cười một tiếng, "Còn nói không tức giận, cằm đã sắp rơi xuống đất."
Tô Nhan lại kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn khoé môi anh mỉm cười, trong lòng vốn cảm xúc buồn bực lại tan thành mây khói.
"Trời, Trình tổng cũng sẽ dỗ dành phụ nữ, còn có tế bào hài hước." Tô Nhan cố ý nói rất khoa trương.
Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn cô đột nhiên hôn má cô nhẹ giọng nói: "Anh chỉ dỗ dành em vui vẻ được không?"
Lòng Tô Nhan hung hăng nhảy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng, quay đầu, cánh môi đỏ ửng trùng hợp lướt qua môi mỏng của anh, cô giật nảy mình.
Gần đây hình như số lần cô đỏ mặt ngày càng nhiều hơn, hơn nữa cảm xúc chưa bao giờ có cũng càng ngày càng nhiều, thật giống như một cô gái đang yêu.
Cảm giác chư bao giờ có trước kia...
Tình yêu?
Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt cô ngây ngẩn, vươn lưỡi dài ra liếm môi đỏ của cô, trầm giọng nói: "Muốn biết vì sao anh sốt ruột kéo em ra?"
Tô Nhan chớp hai tròng mắt, nhìn về phía anh vẻ mặt nghi hoặc, "Vì sao?"
"Bởi vì..." Nói xong, giọng nói càng ngày càng trầm thấp. "Nó rất nhớ em." Nói xong, liền nắm tay nhỏ bé của cô đưa về phía đũng quần của anh. (#Rùa: ôi, anh Cẩm càng ngày càng vô sỉ rồi!)
Tô Nhan cả kinh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, muốn rút tay của mình về thì bị phát hiện anh dùng sức rất lớn, cứ như vậy đi lên bao phủ, hai tròng mắt trợn to, không thể tin nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng.
"Anh, anh..." Vẻ mặt Tô Nhan không thể tin nhìn anh nghẹn lời, trong lòng bàn tay là huynh đệ cứng rắn cực nóng của anh, lúc này trình độ đó đang cho biết bây giờ anh...
"Anh, anh làm sao? Lái xe cho tốt đi, anh, anh buông ra..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đỏ lên, đôi mắt cũng không biết nên nhìn về hướng nào, chuyển động qua lại, xấu hổ không thôi.
Nhưng Trình Tự Cẩm không buông tay cô ra, chỉ là ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm cô thật sâu trầm giọng cảnh cáo nói: "Bảo bối, tốt nhất tay của em không nên cử động nữa, nếu không, anh sẽ không khống chế được lúc này liền trấn an nó cho em."
"Anh..." Tô Nhan căm giận nhìn anh, lại thật sự không dám cử động tay mình, đành phải cứng ngắc tuỳ ý anh đặt tay cô trên huynh đệ cứng rắn càng ngày càng ngẩng đầu của hắn.
Chống lại cặp mắt thâm trầm ánh mắt bắt đầu khởi động mạch nước ngầm ham muốn, chỉ nghiến răng nghiến lợi: "*..." Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng chuyển qua nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, một tay khác chỉ mở cửa kính xe, làm cho gió từ bên ngoài thổi vào trong xe, ý đồ làm thổi tan hơi thở làm cho người ta mặt đỏ tim đập kia.
Trình Tự Cẩm nhìn tai của cô hồng lên còn có gáy nhỏ trắng dần dần bị nhiễm màu sắc đó, bên tai vang lên lời nói của hai người bạn tốt trong phòng thuê, ánh mắt sắc dục dần dần tan không ít, buông tay cô ra nắm lấy tay lái thấp giọng nói.
"Hù doạ em rồi."
Tô Nhan thấy anh buông tay, vội vàng rút tay về đặt ở trên hai chân, hình như trong lòng bàn tay còn nhiệt độ đó, làm cho tim cô đập nhanh rất lâu không thể hồi phục.
Tô Nhan chỉ lo tâm tình của mình, hoàn toàn quên nhìn người đàn ông bên cạnh lúc này mặt tối tăm.
Ngay lúc trầm mặc, thời điểm không khí xấu hổ, di động Tô Nhan vang lên, vừa lấy lấy điện thoại di động ra liền vội vàng nghe.
"A. A Ken."
"Bây giờ sao? Tôi..."
Không biết đối phương nói gì, Tô Nhan quay đầu nhìn thoáng qua Trình Tự Cẩm, phát hiện ánh mắt anh ái * muội nhìn cô, khuôn mặt lập tức quay lại.
"Đúng, cùng anh... Ở cùng một chỗ... A, được, tôi đã biết, tôi lập tức đến..." Ngắt điện thoai, Tô Nhan nắm di động quay đầu, nhìn anh giật môi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nóng chưa tan hết, nhìn qua nhiều non nớt, làm cho làm cho lòng người động lòng không dứt.
"Em muốn đi đâu vậy?"
Tô Nhan thấy anh mở miệng hỏi, cũng thuận thế nói: "Muốn đến công ti, vừa rồi chúng ta ở, ở nhà hàng bị tung ảnh chụp lên mạng, A Ken tìm em có việc."
Hình như Trình Tự Cẩm thở dài một tiếng trầm giọng nói: "Không phải muốn anh đúng lúc này thu mua công ti giải trí kia của em?"
Tô Nhan kinh ngạc, nhìn anh, "Hả?"
Trình Tự Cẩm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô cười nói: "Đùa em thôi, nhưng buổi tối em phải ở trên."
Lúc này vẻ mặt kinh hách của Tô Nhan đã không biết nên dùng cái gì để hình dung, rất kì lạ, vô cùng rối rắm, nhìn anh không nói gì.
"Vậy anh vẫn nên để em xuống, em tự mình lấy xe đi."
Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toàn tâm toàn ý, một bàn tay cầm lấy tay của cô trầm giọng nói: "Buổi tối có thể anh sẽ không đến đón em, có chút việc."
"A, không sao, em sẽ bảo trợ lý đưa em về là được." Mặc dù Tô Nhan có chút thất vọng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, bởi vì cô biết, gần đây đều là anh tự mình đưa đón, mà anh thật sự là một người bộn bề công việc.
Trình Tự Cẩm nhìn cô một cái, "Ngày mai anh sẽ bảo Hàn Lỗi đưa cho em một chiếc xe, sau này thuận tiện hơn."
"Không cần, công ti của em sẽ phái người đưa cho em, không cần mua xe cho em." Tô Nhan vừa nghe vội vàng cự tuyệt nói.
Trình Tự Cẩm nhìn cô một cái không tiếp tục đề tài này, lái xe về hướng công ti của cô, lúc cô sắp xuống xe nắm chặt tay cô sâu kín nhìn chằm chằm cô.
"Cứ đi như vậy?"
"Cái gì?"
Trình Tự Cẩm bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, buông bàn tay nhỏ bé của cô ra ngược lại giữ chặt gáy của cô hôn xuống.
Thế Tô Nhan mới biết ý tứ trong lời nói của anh, lông mi cong run rẩy, sau ba giây hai tay vẫn nâng lên nhẹ nhàng đặt lên vai của anh đáp lại.
Cảm giác được cô đáp lại, Trình Tự Cẩm hôn càng sâu.
Cuối cùng sau khi hôn xong thì đã thở không nổi, hai tròng mắt u ám nhìn chằm chằm cô trầm giọng nói: "Thật muốn kéo em đi."
Tô Nhan đỏ mặt, làm như hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái vội vàng mở cửa xe xuống xe, nhanh chóng đi vào công ti.
Bên trong xe, Trình Tự Cẩm nhìn bóng lưng Tô Nhan cuống quít rời đi qua cửa kính xe, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào môi mỏng vừa hôn cô xong, nhếch lên một độ cong trào phúng.
Lấy điện thoại di động ra, ánh mắt lạnh lẽo, sớm không còn ý cười và *sắc vừa rồi.
"Ra ngoài, đến khách sạn chờ tôi."
Nói xong liền ngắt điện thoại mà đi.
Mà Tô Nhan vào công ti cũng cảm giác được ánh mắt của nhân viên công ti, còn có nghệ sĩ khác, cô lựa chọn bỏ qua, chỉ là trong lòng vẫn đang nhảy nhót.
Bây giờ cô như một cô gái nhỏ trong một tình yêu cuồng nhiệt.
Dù sao cô thật sự chính là cô gái nhỏ, cũng chỉ là mới trở thành phụ nữ không lâu.
Với tình yêu, chờ mong...
Đang cúi đầu cười, không hẹn mà gặp đụng vào người, vội vàng ngẩng đầu lên nói xin lỗi.
"Rất xin lỗi, tôi..." Trên mặt nụ cười còn chưa tan đi, sau khi thấy mình đụng phải ai, trong mắt nếp nhăn trên mặt khi cười dần tan đi. Trong đầu tự động hiện lên bốn chữ.
Oan gia ngõ hẹp!
"Bạch tiểu thư."
Bạch Khuynh đã sớm nhìn thấy Tô Nhan cười đi đến, nhìn cô ta từ chiếc xe xa hoa xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không khó tưởng tượng hai người làm gì ở trong xe.
Bạch Khuynh nhìn vẻ mặt cô thay đổi, đáy lòng không cam tâm và oán hận trong lòng càng lộ ra, vẻ mặt khinh miệt nhìn cô, châm chọc khiêu khích nói.
"U, tôi tưởng ai đó, đây không phải Tô Nhan gần đây rất hot của chúng ta sao?"
Tô Nhan chỉ nhìn cô ta nhẹ giọng nói: "Lúc nãy rất xin lỗi, tôi không thấy phía trước có người."
Bạch Khuynh nhìn bộ dạng bình bình đạm đạm của cô, cơn tức lập tức bùng lên, nhìn chằm chằm cô khí thế bức người nói.
"Làm sao, cô không mở to mắt sao? Nơi này lớn như vậy cô mù sao? Không nên đụng vào người tôi? Vẫn nói, lúc tôi cho cô làm trợ lý cũng đã như vậy cố tình tính toan như vậy sao? Lại không coi tôi ra gì thông đồng cùng người đàn ông của tôi, bản lãnh của cô thật lớn?" Bạch Khuynh càng nói càng kích động, giọng nói cũng nâng cao lên vài phần, cô ta chỉ cần nghĩ đến Tô Nhan từng sau lưng cô lại đến với Trình Tự Cẩm, mà cô giống như kẻ ngốc, cuối cùng còn bị Tô Nhan cưỡi lên đầu, bị Trình Tự Cẩm vứt bỏ.
Đầu sỏ gây nên chính là Tô Nhan.
"Cái đó, Trình tổng, em cười, anh cười như vậy một cái..." Nói xong vẫn không quên đánh giá cao thấp một lần, ngẫu nhiên nghiêm túc nói.
"Có thể gả cho anh, đây tuyệt đối là kiếp trước em gặp vận cứt chó (đây là nguyên văn của tác giả không phải mình nói bậy đâu. Vận cứt chó là vận may.), làm sao có thể là người nghe bi thương, người rơi lệ khi thấy chuyện xưa (hôm qua dịch nhầm mong mọi người thông cảm), ha ha..."
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, véo má cô trầm giọng nói: "Đi thôi."
"Ừ." Tô Nhan thấy anh không so đo nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng cũng càng ngày càng không yên.
Tình yêu, yêu trước nhất định là người thua.
Bây giờ, cảm xúc của cô cũng vì người đàn ông này mà thay đổi.
Mà việc duy nhất cô phải làm, là làm cho anh yêu cô.
Nghĩ, Tô Nhan liếc mắt nhìn anh một cái, cho dù anh cưới cô bắt đầu từ mục đích gì, nhưng vài năm nay anh chỉ giúp cô, cũng không làm bất cứ chuyện gì tổn thương cô.
Cho nên, cô vẫn có một chút tin tưởng.
Đều nói, con đường nhanh nhất để đến trái tim của một người phụ nữ chính là thân thể của phữ, nhất là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Cả đời này cũng không quên.
Hai người ôm nhau rời đi, hai người lại đi ra từ phòng thuê.
"Cậu thấy thế nào?" Quyền Hạ châm một điếu thuốc, một đôi mắt đào hoa ấm áp chớp mắt, nhìn chằm chằm hướng mà hai người vừa rời đi.
"Thấy không tốt."
"..." Quyền Hạ nhìn lướt qua Cố Nghị mặt không chút thay đổi khẽ cười một tiếng nói: "Nghị, cậu đừng nói với tớ, vị Tiết tiểu thư thú vị vừa rồi chọn món ăn đều là món cô ấy thích ăn. Tớ thấy cô ấy rất có ý tứ với cậu. Cậu có muốn..."
Cố Nghị chỉ lạnh lùng nói: "Người phụ nữ đó không thể chạm vào."
Quyền Hạ chỉ cười mỉa mai một tiếng, "Cũng đúng, Cố phiên dịch cậu * cũng không phải phụ nữ nào cũng có thể trèo lên, * đều là cố định."
"A Cẩm." Lên xe, Tô Nhan nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái nhẹ giọng kêu.
Trình Tự Cẩm quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Hả?"
"Anh, vừa rồi làm sao vậy? Tại sao đột nhiên kéo em rời đi, có phải không tốt lắm hay không?" Tô Nhan đắn đo một chút, quyết định hay là hỏi đi.
Nhưng cô rõ ràng cảm giác được sau khi cô mở miệng hỏi, sắc mặt của anh hơi âm trầm, điều này làm cho Tô Nhan liền hơi hối hận.
"Cái đó, nếu không muốn nói thì đừng nói." Nói xong, Tô Nhan liền cúi đầu nhìn móng tay của mình, sạch sẽ, không có sơn móng tay và hoa văn gì.
Trình Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cúi xuống, môi mỏng khẽ nhếch lên, nắm tay lái ngón tay gõ nhẹ hai cái liền bỏ ra, sờ vào khuôn mặt phấn nộn của cô thấp giọng nói.
"Sao vậy? Tức giận?"
Tô Nhan chỉ lắc đầu, dùng sức bấm móng tay mình vào bàn tay, cắn môi nhỏ giọng nói: "Không, vì sao lại tức giận..."
Trình Tự Cẩm chỉ khẽ cười một tiếng, "Còn nói không tức giận, cằm đã sắp rơi xuống đất."
Tô Nhan lại kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn khoé môi anh mỉm cười, trong lòng vốn cảm xúc buồn bực lại tan thành mây khói.
"Trời, Trình tổng cũng sẽ dỗ dành phụ nữ, còn có tế bào hài hước." Tô Nhan cố ý nói rất khoa trương.
Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn cô đột nhiên hôn má cô nhẹ giọng nói: "Anh chỉ dỗ dành em vui vẻ được không?"
Lòng Tô Nhan hung hăng nhảy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng, quay đầu, cánh môi đỏ ửng trùng hợp lướt qua môi mỏng của anh, cô giật nảy mình.
Gần đây hình như số lần cô đỏ mặt ngày càng nhiều hơn, hơn nữa cảm xúc chưa bao giờ có cũng càng ngày càng nhiều, thật giống như một cô gái đang yêu.
Cảm giác chư bao giờ có trước kia...
Tình yêu?
Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt cô ngây ngẩn, vươn lưỡi dài ra liếm môi đỏ của cô, trầm giọng nói: "Muốn biết vì sao anh sốt ruột kéo em ra?"
Tô Nhan chớp hai tròng mắt, nhìn về phía anh vẻ mặt nghi hoặc, "Vì sao?"
"Bởi vì..." Nói xong, giọng nói càng ngày càng trầm thấp. "Nó rất nhớ em." Nói xong, liền nắm tay nhỏ bé của cô đưa về phía đũng quần của anh. (#Rùa: ôi, anh Cẩm càng ngày càng vô sỉ rồi!)
Tô Nhan cả kinh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, muốn rút tay của mình về thì bị phát hiện anh dùng sức rất lớn, cứ như vậy đi lên bao phủ, hai tròng mắt trợn to, không thể tin nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng.
"Anh, anh..." Vẻ mặt Tô Nhan không thể tin nhìn anh nghẹn lời, trong lòng bàn tay là huynh đệ cứng rắn cực nóng của anh, lúc này trình độ đó đang cho biết bây giờ anh...
"Anh, anh làm sao? Lái xe cho tốt đi, anh, anh buông ra..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đỏ lên, đôi mắt cũng không biết nên nhìn về hướng nào, chuyển động qua lại, xấu hổ không thôi.
Nhưng Trình Tự Cẩm không buông tay cô ra, chỉ là ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm cô thật sâu trầm giọng cảnh cáo nói: "Bảo bối, tốt nhất tay của em không nên cử động nữa, nếu không, anh sẽ không khống chế được lúc này liền trấn an nó cho em."
"Anh..." Tô Nhan căm giận nhìn anh, lại thật sự không dám cử động tay mình, đành phải cứng ngắc tuỳ ý anh đặt tay cô trên huynh đệ cứng rắn càng ngày càng ngẩng đầu của hắn.
Chống lại cặp mắt thâm trầm ánh mắt bắt đầu khởi động mạch nước ngầm ham muốn, chỉ nghiến răng nghiến lợi: "*..." Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng chuyển qua nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, một tay khác chỉ mở cửa kính xe, làm cho gió từ bên ngoài thổi vào trong xe, ý đồ làm thổi tan hơi thở làm cho người ta mặt đỏ tim đập kia.
Trình Tự Cẩm nhìn tai của cô hồng lên còn có gáy nhỏ trắng dần dần bị nhiễm màu sắc đó, bên tai vang lên lời nói của hai người bạn tốt trong phòng thuê, ánh mắt sắc dục dần dần tan không ít, buông tay cô ra nắm lấy tay lái thấp giọng nói.
"Hù doạ em rồi."
Tô Nhan thấy anh buông tay, vội vàng rút tay về đặt ở trên hai chân, hình như trong lòng bàn tay còn nhiệt độ đó, làm cho tim cô đập nhanh rất lâu không thể hồi phục.
Tô Nhan chỉ lo tâm tình của mình, hoàn toàn quên nhìn người đàn ông bên cạnh lúc này mặt tối tăm.
Ngay lúc trầm mặc, thời điểm không khí xấu hổ, di động Tô Nhan vang lên, vừa lấy lấy điện thoại di động ra liền vội vàng nghe.
"A. A Ken."
"Bây giờ sao? Tôi..."
Không biết đối phương nói gì, Tô Nhan quay đầu nhìn thoáng qua Trình Tự Cẩm, phát hiện ánh mắt anh ái * muội nhìn cô, khuôn mặt lập tức quay lại.
"Đúng, cùng anh... Ở cùng một chỗ... A, được, tôi đã biết, tôi lập tức đến..." Ngắt điện thoai, Tô Nhan nắm di động quay đầu, nhìn anh giật môi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nóng chưa tan hết, nhìn qua nhiều non nớt, làm cho làm cho lòng người động lòng không dứt.
"Em muốn đi đâu vậy?"
Tô Nhan thấy anh mở miệng hỏi, cũng thuận thế nói: "Muốn đến công ti, vừa rồi chúng ta ở, ở nhà hàng bị tung ảnh chụp lên mạng, A Ken tìm em có việc."
Hình như Trình Tự Cẩm thở dài một tiếng trầm giọng nói: "Không phải muốn anh đúng lúc này thu mua công ti giải trí kia của em?"
Tô Nhan kinh ngạc, nhìn anh, "Hả?"
Trình Tự Cẩm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô cười nói: "Đùa em thôi, nhưng buổi tối em phải ở trên."
Lúc này vẻ mặt kinh hách của Tô Nhan đã không biết nên dùng cái gì để hình dung, rất kì lạ, vô cùng rối rắm, nhìn anh không nói gì.
"Vậy anh vẫn nên để em xuống, em tự mình lấy xe đi."
Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toàn tâm toàn ý, một bàn tay cầm lấy tay của cô trầm giọng nói: "Buổi tối có thể anh sẽ không đến đón em, có chút việc."
"A, không sao, em sẽ bảo trợ lý đưa em về là được." Mặc dù Tô Nhan có chút thất vọng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, bởi vì cô biết, gần đây đều là anh tự mình đưa đón, mà anh thật sự là một người bộn bề công việc.
Trình Tự Cẩm nhìn cô một cái, "Ngày mai anh sẽ bảo Hàn Lỗi đưa cho em một chiếc xe, sau này thuận tiện hơn."
"Không cần, công ti của em sẽ phái người đưa cho em, không cần mua xe cho em." Tô Nhan vừa nghe vội vàng cự tuyệt nói.
Trình Tự Cẩm nhìn cô một cái không tiếp tục đề tài này, lái xe về hướng công ti của cô, lúc cô sắp xuống xe nắm chặt tay cô sâu kín nhìn chằm chằm cô.
"Cứ đi như vậy?"
"Cái gì?"
Trình Tự Cẩm bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, buông bàn tay nhỏ bé của cô ra ngược lại giữ chặt gáy của cô hôn xuống.
Thế Tô Nhan mới biết ý tứ trong lời nói của anh, lông mi cong run rẩy, sau ba giây hai tay vẫn nâng lên nhẹ nhàng đặt lên vai của anh đáp lại.
Cảm giác được cô đáp lại, Trình Tự Cẩm hôn càng sâu.
Cuối cùng sau khi hôn xong thì đã thở không nổi, hai tròng mắt u ám nhìn chằm chằm cô trầm giọng nói: "Thật muốn kéo em đi."
Tô Nhan đỏ mặt, làm như hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái vội vàng mở cửa xe xuống xe, nhanh chóng đi vào công ti.
Bên trong xe, Trình Tự Cẩm nhìn bóng lưng Tô Nhan cuống quít rời đi qua cửa kính xe, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào môi mỏng vừa hôn cô xong, nhếch lên một độ cong trào phúng.
Lấy điện thoại di động ra, ánh mắt lạnh lẽo, sớm không còn ý cười và *sắc vừa rồi.
"Ra ngoài, đến khách sạn chờ tôi."
Nói xong liền ngắt điện thoại mà đi.
Mà Tô Nhan vào công ti cũng cảm giác được ánh mắt của nhân viên công ti, còn có nghệ sĩ khác, cô lựa chọn bỏ qua, chỉ là trong lòng vẫn đang nhảy nhót.
Bây giờ cô như một cô gái nhỏ trong một tình yêu cuồng nhiệt.
Dù sao cô thật sự chính là cô gái nhỏ, cũng chỉ là mới trở thành phụ nữ không lâu.
Với tình yêu, chờ mong...
Đang cúi đầu cười, không hẹn mà gặp đụng vào người, vội vàng ngẩng đầu lên nói xin lỗi.
"Rất xin lỗi, tôi..." Trên mặt nụ cười còn chưa tan đi, sau khi thấy mình đụng phải ai, trong mắt nếp nhăn trên mặt khi cười dần tan đi. Trong đầu tự động hiện lên bốn chữ.
Oan gia ngõ hẹp!
"Bạch tiểu thư."
Bạch Khuynh đã sớm nhìn thấy Tô Nhan cười đi đến, nhìn cô ta từ chiếc xe xa hoa xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không khó tưởng tượng hai người làm gì ở trong xe.
Bạch Khuynh nhìn vẻ mặt cô thay đổi, đáy lòng không cam tâm và oán hận trong lòng càng lộ ra, vẻ mặt khinh miệt nhìn cô, châm chọc khiêu khích nói.
"U, tôi tưởng ai đó, đây không phải Tô Nhan gần đây rất hot của chúng ta sao?"
Tô Nhan chỉ nhìn cô ta nhẹ giọng nói: "Lúc nãy rất xin lỗi, tôi không thấy phía trước có người."
Bạch Khuynh nhìn bộ dạng bình bình đạm đạm của cô, cơn tức lập tức bùng lên, nhìn chằm chằm cô khí thế bức người nói.
"Làm sao, cô không mở to mắt sao? Nơi này lớn như vậy cô mù sao? Không nên đụng vào người tôi? Vẫn nói, lúc tôi cho cô làm trợ lý cũng đã như vậy cố tình tính toan như vậy sao? Lại không coi tôi ra gì thông đồng cùng người đàn ông của tôi, bản lãnh của cô thật lớn?" Bạch Khuynh càng nói càng kích động, giọng nói cũng nâng cao lên vài phần, cô ta chỉ cần nghĩ đến Tô Nhan từng sau lưng cô lại đến với Trình Tự Cẩm, mà cô giống như kẻ ngốc, cuối cùng còn bị Tô Nhan cưỡi lên đầu, bị Trình Tự Cẩm vứt bỏ.
Đầu sỏ gây nên chính là Tô Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.