Chương 39: Cảm xúc mãnh liệt trong phòng tắm
Thủy tụ nhân gia
25/12/2013
Cô lại càng hoảng sợ, che ngực.
“Kỷ Vĩ? Sao anh lại vào đây được? Đây là nhà vệ sinh nữ.”
Hắn cười bỡn cợt với cô, tiến gần về phía cô, Kiều Mạt hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau, mặt sàn đá hoa trắng bóng, bồn rửa tay bằng đá cảm thạch đen, còn có một chiếc gương rất to, hai dáng người ẩn hiện trong gương, trong lòng cô vô cùng sợ hãi.
Ngay tại thời điểm bị cô lập này, cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn, “Anh đã uống rượu?”
Hắn lại nói: “Đúng vậy, anh kẻ hèn mọn này phải chiêu đãi một khách hàng, giữa chừng nhìn thấy em, anh liền vào đây. Đã làm em sợ rồi sao?”
Kiều Mạt khẽ đẩy hắn: “Tổng giám đốc Kỷ, anh nên ra ngoài đi, để người khác thấy không hay đâu.”
Hắn hoàn toàn không đếm xỉa gì đến lời cô nói, từng bước áp sát, ép cô vào tường đến không còn lối thoát, bước một bước liền đứng ghìm chặt cô trên tường, sau đó một tay chống tường, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, tựa như ánh mắt của một gã thợ săn nhìn con mồi là cô.
Trái tim Kiều Mạt hệt như lúc bị đụng xe, vô cùng bất an, cô chỉ muốn lặng lẽ chia tay hắn, chuyển ra ngoài, chạy trốn, nhưng hắn lại tìm thấy ngay lập tức, bắn một mũi tên liền ghìm chặt cô trên tường. Vậy mà hắn, hắn lại nghiêng đầu khẽ chạm vào ngực cô.
Hắn cười khẽ, “Nơi này của em sao lại đập dữ dội đến vậy?”
Cái miệng đầy mùi rượu của hắn trắng trợn phả hơi vào mặt cô, tựa như đang đứng trước điều hòa ấm nóng, toàn thân Kiều Mạt bị hơi nóng làm cho tê dại.
Được một lát thì đầu hắn gục trên vai cô, không nói một lời, Kiều Mạt muốn đẩy đầu hắn ra khỏi vai mình, không ngờ đột nhiên hắn lại ngẩng đầu lên, ngang ngược không biết điều cố định cô trên tường, hai tay ghì chặt đầu cô, cả người gắt gao ép sát vào cô, trong hơi nóng thoảng mùi rượu, hắn ghé sát lại hôn cô, Kiều Mạt giật mình hoảng hốt, theo bản năng định trốn tránh, nhưng mà trốn không nổi, miệng hắn nồng đậm hương vị rượu, trên miệng cô còn đọng nước, nóng lạnh đan xen, toàn thân cô run rẩy, mà hắn lại bất chợt động tình, điên cuồng hôn cô hệt như năm năm trước, không chút khách khí, trắng trợn, lúc bắt đầu là điên cuồng, sau đó dịu dàng hơn nhiều, vừa ngọt ngào vừa chua xót khiêu khích cô.
Nhắm mắt lại, hắn vẫn hôn cô không dời, vừa nồng nàn lại vừa chuyên chú, nhưng Kiều Mạt lại không hề nhiệt tình đáp lại hắn, hai mắt cô nhìn chằm chằm Kỷ Vĩ, cảm nhận nụ hôn sâu của hắn, cô chỉ bị động tiếp nhận chiếc lưỡi hắn dây dưa trong miệng, không biết qua bao lâu, hắn buông cô ra, tựa vào trán cô, không nói một lời, thở gấp.
Im lặng một hồi, thời gian và không gian dường như ngưng đọng, rốt cuộc hắn lùi lại, vẫn không nói một lời, nhìn cô chằm chằm rồi lùi lại từng bước từng bước, lùi đến gần cửa, hắn vặn tay nắm cửa, mở cửa ra rồi bước đi không chút do dự, cửa đóng rầm một cái, vai Kiều Mạt run lên.
Ban nãy đã xảy ra chuyện gì? Sờ lên miệng dường như vẫn lưu lại chút hơi ấm, cô đứng không vững, liền tựa vào thành bồn rửa tay bên cạnh chiếc gương.
Cô nhịn không được ngồi trên mép tường khóc, người này, dù là ba năm hay năm năm, vẫn luôn là cơn ác mộng đeo bám cô không dứt.
Nhưng mà, cơn ác mộng này hôm nay mới chính thức bắt đầu, năm giờ chiều, Kiều Mạt đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc tan tầm, hôm nay cô tan ca sớm, lúc này một phục vụ ngoài sảnh đến tìm cô: “Quản lí Kiều, bà Từ ở phòng 1705 gọi cô, không biết là có chuyện gì.”
Cô cũng thấy khó hiểu, bà Từ kia mới chỉ gặp cô hai lần, con khen bánh kem cô làm rất ngon, vậy bà ta tìm cô có chuyện gì chứ?
Cô nghi ngờ bước vào thang máy lên lầu, trước cửa phòng 1705, cô gõ cửa.
Cửa mở ra, là bà Từ, Kiều Mạt vừa mới nói, xin chào, bà Từ đã khách sáo mời cô vào, nhưng sau khi Kiều Mạt vào, bà Từ liền ra ngoài luôn.
Kiều Mạt đang buồn bực, lúc này, cô lại nghe thấy tiếng nói từ trong phòng vọng ra, “Cô đến rồi sao?”
Cô nhìn lại, là Kỷ Vĩ, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Kỷ Vĩ nói rất tự nhiên :”Bà Từ là bà của bạn anh, anh nhờ bà ấy gọi em đến, em không để ý chứ.”
Cô chẳng vui vẻ gì, “Vậy mà anh lại cấu kết với bạn lừa gạt tôi? Van xin anh tổng giám đốc Kỷ, anh đã kết hôn, còn có gia đình, cầu xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa, nếu anh vẫn muốn dây dưa không dứt với tôi, muốn tôi trở thành tình nhân của anh, thì xin lỗi, tôi không đủ tư cách cũng không thể chấp nhận.”
Hắn đứng trước mặt cô, giữ chặt hai vai cô, “Kiều Mạt, nếu anh ly hôn thì sao? Liệu hôn nhân của hai chúng ta có thể tiếp tục không?”
Mắt cô đong đầy nước mắt, “Van xin anh đừng đề cập đến hôn nhân của chúng ta nữa, ngay từ đầu đó chỉ là một âm mưu được chuẩn bị chu đáo.”
Hắn cũng khó chịu: “Xin lỗi. Về bên anh được không?”
“Không thể nào, không bao giờ.”
Cô xoay người bước đi, hắn ngăn cô lại.
“Kiều Mạt, hãy nghe anh nói, em bỏ đi ba năm, anh tìm em bằng mọi cách, nhưng vẫn mãi bặt vô âm tín, em có từng nghĩ cho cảm nhận của anh sao? Em bỏ đi không nói một lời, em có từng hỏi ý kiến anh chưa? ”
Cô khóc, “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Hãy nghe anh nói.”
Kiều Mạt sốt ruột, lại giãy dụa không ngừng, đột nhiên Kiều Mạt như phát điên, giơ tay tát vào mặt hắn một cái, một cái tát giòn vang.
Một cái tát giòn vang, cả hai người đều ngây dại.
Cô không thể nhịn được nữa: “Kỷ Vĩ, anh đúng là thằng đểu, anh thông đồng với bạn đến lừa tôi, anh muốn làm gì? Muốn nói với tôi những lời nhàm chán như vậy sao? Hay vẫn muốn hồi tưởng lại ngày đó ở SPA, định cưỡng bức tôi nữa sao?”
Không ngờ lời này lại làm tim hắn nhói đau, “Em cảm thấy ngày đó ở SPA, anh cưỡng bức em?”
Kiều Mạt cười khổ, “Kỳ thật anh chính là như vậy, nếu tôi cảm thấy đó là cưỡng bức, thì ắt hẳn lúc ấy tôi đã hét to lên rồi, đối với anh lại không làm vậy, tôi chỉ là tiện dịp thì chơi không hơn không kém.”
“Vậy lúc nãy ở phòng vệ sinh thì sao? Em nói đi, nhìn thấy anh cũng không hét lên? Không đánh anh, không mắng anh, cũng không hề đẩy anh ra, tim em đập nhanh như vậy, căng thẳng như vậy, khi anh hôn cũng lặng lẽ đáp lại anh, sao em không cắn anh một cái? Em vẫn còn yêu anh nên về căn bản em cũng không định trốn tránh?”
Kiều Mạt ngây dại, đúng, người đàn ông này thật là lợi hại, hắn chỉ cần một nhát xuyên tim, khiến lòng cô đau đớn, máu chảy đầm đìa, hiện ra trước mắt hai người.
Hắn rất bình tĩnh, lời nói tựa như chiếc gai đâm vào tim cô: “Bởi vì em vẫn còn yêu anh, vẫn còn muốn anh đúng không?”
Trái tim Kiều Mạt đập thình thịch như một quả lắc đồng hồ, bỗng chốc bị cản lại, cô không nói gì, bình tĩnh lại lướt qua hắn định đi, không ngờ hắn chặn cô lại liền ôm chặt cô.
Kiều Mạt nổi nóng: “Anh muốn làm gì?”
Hắn chắn trước cửa phòng, thân hình cường tráng khiến cô cảm thấy nghẹt thở, chỉ nghe thấy hắn nói: “Nếu em chấp nhận tiếp tục làm người phụ nữ của anh, anh sẽ không quấy rầy em như vậy nữa, anh sẽ yêu em hết mình, hệt như năm năm trước.”
Kiều Mạt phẫn nộ, đồ khốn nạn, trơ tráo, xấu xa, đểu cáng.
Cô giơ tay đẩy hắn, đánh hắn, trong lúc dây dưa, cô bị hắn ôm vào lòng, hệt như con thỏ nhỏ bị diều hâu tha đi.
Cô mắng: “Anh là tên khốn không hơn không kém, đừng tưởng rằng tôi sẽ hèn hạ nghe theo lời anh như năm năm trước.”
Hắn tức giận, cảm giác như bị sỉ nhục sau sự phản kháng của cô, ngay lúc này đây, hắn có tiền có thế, muốn dạng phụ nữ gì cũng đều nghe lời hơn so với cô, vậy mà người phụ nữ này vẫn cố chấp như trước kia, luôn khiêu chiến lòng tự tôn của hắn.
Nhất thời hắn bừng bừng tức giận, ném cô lên chiếc giường lớn trong phòng, Kiều Mạt hốt hoảng, cô giãy dụa về phía đầu giường, rồi bò ra mép giường, nhưng không có lấy một đường lui.
Kỷ Vĩ ngồi lên giường, khuôn mặt khuyếch đại trước mắt cô, hắn từ mình cởi bỏ âu phục, xong xuôi lại tháo cà vạt xuống, “Em nói dối, đúng là anh muốn cưỡng bức em, năm năm trước em là người phụ nữ của anh, ba năm trước là vậy, bây giờ vẫn luôn là vậy.”
Rèm cửa trong phòng buông xuống, ánh sáng không chói quá, không gian cũng không rộng, Kiều Mạt hoảng sợ, hắn muốn làm gì, cho dù hắn có tiền có thế, nhưng đây là nơi làm việc của cô, chẳng lẽ hắn lại định cưỡng hiếp cô ngay tại đây sao?
“Kỷ Vĩ? Sao anh lại vào đây được? Đây là nhà vệ sinh nữ.”
Hắn cười bỡn cợt với cô, tiến gần về phía cô, Kiều Mạt hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau, mặt sàn đá hoa trắng bóng, bồn rửa tay bằng đá cảm thạch đen, còn có một chiếc gương rất to, hai dáng người ẩn hiện trong gương, trong lòng cô vô cùng sợ hãi.
Ngay tại thời điểm bị cô lập này, cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn, “Anh đã uống rượu?”
Hắn lại nói: “Đúng vậy, anh kẻ hèn mọn này phải chiêu đãi một khách hàng, giữa chừng nhìn thấy em, anh liền vào đây. Đã làm em sợ rồi sao?”
Kiều Mạt khẽ đẩy hắn: “Tổng giám đốc Kỷ, anh nên ra ngoài đi, để người khác thấy không hay đâu.”
Hắn hoàn toàn không đếm xỉa gì đến lời cô nói, từng bước áp sát, ép cô vào tường đến không còn lối thoát, bước một bước liền đứng ghìm chặt cô trên tường, sau đó một tay chống tường, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, tựa như ánh mắt của một gã thợ săn nhìn con mồi là cô.
Trái tim Kiều Mạt hệt như lúc bị đụng xe, vô cùng bất an, cô chỉ muốn lặng lẽ chia tay hắn, chuyển ra ngoài, chạy trốn, nhưng hắn lại tìm thấy ngay lập tức, bắn một mũi tên liền ghìm chặt cô trên tường. Vậy mà hắn, hắn lại nghiêng đầu khẽ chạm vào ngực cô.
Hắn cười khẽ, “Nơi này của em sao lại đập dữ dội đến vậy?”
Cái miệng đầy mùi rượu của hắn trắng trợn phả hơi vào mặt cô, tựa như đang đứng trước điều hòa ấm nóng, toàn thân Kiều Mạt bị hơi nóng làm cho tê dại.
Được một lát thì đầu hắn gục trên vai cô, không nói một lời, Kiều Mạt muốn đẩy đầu hắn ra khỏi vai mình, không ngờ đột nhiên hắn lại ngẩng đầu lên, ngang ngược không biết điều cố định cô trên tường, hai tay ghì chặt đầu cô, cả người gắt gao ép sát vào cô, trong hơi nóng thoảng mùi rượu, hắn ghé sát lại hôn cô, Kiều Mạt giật mình hoảng hốt, theo bản năng định trốn tránh, nhưng mà trốn không nổi, miệng hắn nồng đậm hương vị rượu, trên miệng cô còn đọng nước, nóng lạnh đan xen, toàn thân cô run rẩy, mà hắn lại bất chợt động tình, điên cuồng hôn cô hệt như năm năm trước, không chút khách khí, trắng trợn, lúc bắt đầu là điên cuồng, sau đó dịu dàng hơn nhiều, vừa ngọt ngào vừa chua xót khiêu khích cô.
Nhắm mắt lại, hắn vẫn hôn cô không dời, vừa nồng nàn lại vừa chuyên chú, nhưng Kiều Mạt lại không hề nhiệt tình đáp lại hắn, hai mắt cô nhìn chằm chằm Kỷ Vĩ, cảm nhận nụ hôn sâu của hắn, cô chỉ bị động tiếp nhận chiếc lưỡi hắn dây dưa trong miệng, không biết qua bao lâu, hắn buông cô ra, tựa vào trán cô, không nói một lời, thở gấp.
Im lặng một hồi, thời gian và không gian dường như ngưng đọng, rốt cuộc hắn lùi lại, vẫn không nói một lời, nhìn cô chằm chằm rồi lùi lại từng bước từng bước, lùi đến gần cửa, hắn vặn tay nắm cửa, mở cửa ra rồi bước đi không chút do dự, cửa đóng rầm một cái, vai Kiều Mạt run lên.
Ban nãy đã xảy ra chuyện gì? Sờ lên miệng dường như vẫn lưu lại chút hơi ấm, cô đứng không vững, liền tựa vào thành bồn rửa tay bên cạnh chiếc gương.
Cô nhịn không được ngồi trên mép tường khóc, người này, dù là ba năm hay năm năm, vẫn luôn là cơn ác mộng đeo bám cô không dứt.
Nhưng mà, cơn ác mộng này hôm nay mới chính thức bắt đầu, năm giờ chiều, Kiều Mạt đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc tan tầm, hôm nay cô tan ca sớm, lúc này một phục vụ ngoài sảnh đến tìm cô: “Quản lí Kiều, bà Từ ở phòng 1705 gọi cô, không biết là có chuyện gì.”
Cô cũng thấy khó hiểu, bà Từ kia mới chỉ gặp cô hai lần, con khen bánh kem cô làm rất ngon, vậy bà ta tìm cô có chuyện gì chứ?
Cô nghi ngờ bước vào thang máy lên lầu, trước cửa phòng 1705, cô gõ cửa.
Cửa mở ra, là bà Từ, Kiều Mạt vừa mới nói, xin chào, bà Từ đã khách sáo mời cô vào, nhưng sau khi Kiều Mạt vào, bà Từ liền ra ngoài luôn.
Kiều Mạt đang buồn bực, lúc này, cô lại nghe thấy tiếng nói từ trong phòng vọng ra, “Cô đến rồi sao?”
Cô nhìn lại, là Kỷ Vĩ, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Kỷ Vĩ nói rất tự nhiên :”Bà Từ là bà của bạn anh, anh nhờ bà ấy gọi em đến, em không để ý chứ.”
Cô chẳng vui vẻ gì, “Vậy mà anh lại cấu kết với bạn lừa gạt tôi? Van xin anh tổng giám đốc Kỷ, anh đã kết hôn, còn có gia đình, cầu xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa, nếu anh vẫn muốn dây dưa không dứt với tôi, muốn tôi trở thành tình nhân của anh, thì xin lỗi, tôi không đủ tư cách cũng không thể chấp nhận.”
Hắn đứng trước mặt cô, giữ chặt hai vai cô, “Kiều Mạt, nếu anh ly hôn thì sao? Liệu hôn nhân của hai chúng ta có thể tiếp tục không?”
Mắt cô đong đầy nước mắt, “Van xin anh đừng đề cập đến hôn nhân của chúng ta nữa, ngay từ đầu đó chỉ là một âm mưu được chuẩn bị chu đáo.”
Hắn cũng khó chịu: “Xin lỗi. Về bên anh được không?”
“Không thể nào, không bao giờ.”
Cô xoay người bước đi, hắn ngăn cô lại.
“Kiều Mạt, hãy nghe anh nói, em bỏ đi ba năm, anh tìm em bằng mọi cách, nhưng vẫn mãi bặt vô âm tín, em có từng nghĩ cho cảm nhận của anh sao? Em bỏ đi không nói một lời, em có từng hỏi ý kiến anh chưa? ”
Cô khóc, “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Hãy nghe anh nói.”
Kiều Mạt sốt ruột, lại giãy dụa không ngừng, đột nhiên Kiều Mạt như phát điên, giơ tay tát vào mặt hắn một cái, một cái tát giòn vang.
Một cái tát giòn vang, cả hai người đều ngây dại.
Cô không thể nhịn được nữa: “Kỷ Vĩ, anh đúng là thằng đểu, anh thông đồng với bạn đến lừa tôi, anh muốn làm gì? Muốn nói với tôi những lời nhàm chán như vậy sao? Hay vẫn muốn hồi tưởng lại ngày đó ở SPA, định cưỡng bức tôi nữa sao?”
Không ngờ lời này lại làm tim hắn nhói đau, “Em cảm thấy ngày đó ở SPA, anh cưỡng bức em?”
Kiều Mạt cười khổ, “Kỳ thật anh chính là như vậy, nếu tôi cảm thấy đó là cưỡng bức, thì ắt hẳn lúc ấy tôi đã hét to lên rồi, đối với anh lại không làm vậy, tôi chỉ là tiện dịp thì chơi không hơn không kém.”
“Vậy lúc nãy ở phòng vệ sinh thì sao? Em nói đi, nhìn thấy anh cũng không hét lên? Không đánh anh, không mắng anh, cũng không hề đẩy anh ra, tim em đập nhanh như vậy, căng thẳng như vậy, khi anh hôn cũng lặng lẽ đáp lại anh, sao em không cắn anh một cái? Em vẫn còn yêu anh nên về căn bản em cũng không định trốn tránh?”
Kiều Mạt ngây dại, đúng, người đàn ông này thật là lợi hại, hắn chỉ cần một nhát xuyên tim, khiến lòng cô đau đớn, máu chảy đầm đìa, hiện ra trước mắt hai người.
Hắn rất bình tĩnh, lời nói tựa như chiếc gai đâm vào tim cô: “Bởi vì em vẫn còn yêu anh, vẫn còn muốn anh đúng không?”
Trái tim Kiều Mạt đập thình thịch như một quả lắc đồng hồ, bỗng chốc bị cản lại, cô không nói gì, bình tĩnh lại lướt qua hắn định đi, không ngờ hắn chặn cô lại liền ôm chặt cô.
Kiều Mạt nổi nóng: “Anh muốn làm gì?”
Hắn chắn trước cửa phòng, thân hình cường tráng khiến cô cảm thấy nghẹt thở, chỉ nghe thấy hắn nói: “Nếu em chấp nhận tiếp tục làm người phụ nữ của anh, anh sẽ không quấy rầy em như vậy nữa, anh sẽ yêu em hết mình, hệt như năm năm trước.”
Kiều Mạt phẫn nộ, đồ khốn nạn, trơ tráo, xấu xa, đểu cáng.
Cô giơ tay đẩy hắn, đánh hắn, trong lúc dây dưa, cô bị hắn ôm vào lòng, hệt như con thỏ nhỏ bị diều hâu tha đi.
Cô mắng: “Anh là tên khốn không hơn không kém, đừng tưởng rằng tôi sẽ hèn hạ nghe theo lời anh như năm năm trước.”
Hắn tức giận, cảm giác như bị sỉ nhục sau sự phản kháng của cô, ngay lúc này đây, hắn có tiền có thế, muốn dạng phụ nữ gì cũng đều nghe lời hơn so với cô, vậy mà người phụ nữ này vẫn cố chấp như trước kia, luôn khiêu chiến lòng tự tôn của hắn.
Nhất thời hắn bừng bừng tức giận, ném cô lên chiếc giường lớn trong phòng, Kiều Mạt hốt hoảng, cô giãy dụa về phía đầu giường, rồi bò ra mép giường, nhưng không có lấy một đường lui.
Kỷ Vĩ ngồi lên giường, khuôn mặt khuyếch đại trước mắt cô, hắn từ mình cởi bỏ âu phục, xong xuôi lại tháo cà vạt xuống, “Em nói dối, đúng là anh muốn cưỡng bức em, năm năm trước em là người phụ nữ của anh, ba năm trước là vậy, bây giờ vẫn luôn là vậy.”
Rèm cửa trong phòng buông xuống, ánh sáng không chói quá, không gian cũng không rộng, Kiều Mạt hoảng sợ, hắn muốn làm gì, cho dù hắn có tiền có thế, nhưng đây là nơi làm việc của cô, chẳng lẽ hắn lại định cưỡng hiếp cô ngay tại đây sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.