Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 57: Đánh tới đầu giường

Thủy tụ nhân gia

02/04/2014

Chuyển ngữ: Nhã Lam

Kiều Mạt bị hù dọa đến giật mình thon thót, còn chưa bình tĩnh lại, chỉ thấy một chiếc xe lao vù qua trước mặt cô.

Cô vừa đi vừa bình tĩnh lại, chỉ nhìn thấy xe tắc xi, lại không phát hiện ra bên cạnh xe tắc xi còn một chiếc xe khác.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, lúc này mới nhận ra mình vẫn bị Tông Trạch ôm trong lòng, cô vội vàng giãy dụa, hắn lại càng ôm chặt hơn.

Bên này, lúc Kiều Mạt giãy dụa, hắn lại nhịn không được nhẹ ôm cô vào lòng.

Chỉ biết rằng một khoảnh khắc trái tim vô cùng rối loạn, đầu óc mờ mịt không biết làm thế nào, cô chỉ có thể khẽ cầu xin hắn: “Tông Trạch, buông ra, buông ra.”

Dùng hết sức đẩy hắn ra, đứng trước cửa nhà hàng, hai người đều rất xấu hổ.

Vừa định chào tạm biệt, bỗng nhiên Kiều Mạt ngớ người ra.

Bởi vì ngay cạnh đó, cô nhìn thấy hai người.

Một người là Kỷ Vĩ, còn người kia cô không quen, một cô gái cao gầy, xinh đẹp, tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ăn mặc gọn gàng.

Chuyện trùng hợp tựa như việc sỏ sợi chỉ vào cây kim trong đêm tối.

Kiều Mạt theo bản năng định giải thích, lại nhìn Kỷ Vĩ, cô cũng nổi giận.

Hắn đang làm gì vậy chứ? Cô gái kia lại đang khoác tay Kỷ Vĩ, nếu dựa theo hành động mà phán đoán thì hai người đều mập mờ không rõ.

Chuyện này là thế nào đây?

Kỷ Vĩ gạt cánh tay cô gái kia ra, hắn đi vội về phía Kiều Mạt chất vẫn: “Em đang làm cái quái gì vậy?”

Kiều Mạt cũng tức giận không thèm giải thích: “Cô ta là ai, anh vừa làm gì?”

Kỷ Vĩ trầm giọng: “Em về nhà cho anh.” Nói xong không thèm phân bua gì đã kéo tay Kiều Mạt về phía xe mình đang đỗ bên cạnh.

Kiều Mạt cũng hơi tức giận, hành động của Tông Trạch ban nãy quả là hết đường chối cãi, cô im lặng lên xe, dọc đường đi hai người đều không nói một lời, bừng bừng tức giận quay về nhà trọ.

Về đến nhà, ôm Kiều Mạt quăng lên ghế sô pha, tựa như hai người nguyên thủy đang giương cung bạt kiếm, đứng trong phòng khách, hai người đã bắt đầu giằng co.

Hắn hỏi trước: “Nói, các người đang làm cái quái gì vậy?”

Cô cũng chẳng chịu thua kém: “Anh cũng nói đi, cô gái kia là ai?”

“Em trả lời anh trước đi.”

“Anh trả lời em trước đi.”

“Dựa vào đâu mà anh phải trả lời trước?”

“Vậy dựa vào đâu bắt em trả lời trước?”

Kỷ Vĩ chẳng nể nang gì nói: “Cô ấy tên là Chu Thành Viện, là bạn của anh, cũng là chị họ của Thế Quân và Thế Anh, bọn anh đã quen biết từ lâu, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, việc này cũng không có gì là quá đáng chứ?”

“Vậy được, bạn của em là Kim Tông Trạch, bọn em quen nhau từ năm năm trước, hiện là đồng nghiệp, đồng nghiệp lại là bạn bè, cùng nhau tâm sự cũng không vi phạm pháp luật chứ?”

Hắn tức giận: “Đồng nghiệp? Hay cho một từ đồng nghiệp, đứng trên đường phố ôm nhau, chỉ còn thiếu điều là đồng nghiệp thích ôm em như ôm khúc xương gặm cắn?”

“Anh không tin em?”

“Là hành động của em khiến anh nghi ngờ.”

Kiều Mạt thật sự không biết làm sao, đối với một người đàn ông, thời điểm này sẽ khiến họ khó chịu, nhưng cô cũng không phải trái hồng mềm mặc cho người khác muốn nắm thế nào cũng được, cô cũng nói: “Vậy còn anh thì sao, anh với cô ta chỉ là bạn? Bạn bè cái quái gì chứ? Cô ta khoác tay anh, khuỷu tay anh là tay vịn trên xe buýt sao? Người phụ nữ nào cũng có thể khoác lên sao?”

“Vậy còn em? Em là công chúa bạch tuyết dựng bên ngoài cửa hàng bánh ngọt à? Bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể ôm tùy tiện sao?”

Kiều Mạt tức đến phát khóc, “Kỷ Vĩ, anh là đồ khốn.” Cô tức giận dậm chân: “Em suýt chút nữa đã bị xe đâm, là Tông Trạch kéo em lại, em không làm gì hết, anh muốn em phải nói thế nào thì anh mới chịu tin em?”

Kỷ Vĩ ngang ngược nói: “Bây giờ em gọi điện cho hắn, em hãy nói, Kim Tông Trạch sau này đừng làm phiền tôi nữa, tôi ghét anh, nếu em nói như vậy anh sẽ tin em.”

Lần này Kiều Mạt nổi giận thật, “Kỷ Vĩ, em là đồ vật hay là phần thưởng của anh? Em là Kiều Mạt, em là một người độc thân có năng lực hành vi dân sự, em không cần anh tới điều khiển hành động của em.”

Kỷ Vĩ cười mỉa mai: “Không dám làm hay là trong lòng có điều mờ ám.”

Kiều Mạt tức giận cắn chặt răng, cô kéo cánh cửa tủ trong phòng ngủ ra thu dọn quần áo của mình, hắn sửng sốt, bổ nhào đến ngăn cô lại, “Em định bỏ nhà đi sao?”

“Bỏ nhà đi? Nơi này không phải nhà của tôi, cớ sao tôi phải ở đây để nghe anh hét to gọi nhỏ, bây giờ tôi sẽ đi, tôi có nhà riêng, có sổ tiết kiệm, tôi không ở đây nữa, có thể chứ?”

Hắn lập tức đoạt lại đồ dùng của cô, hai người giằng co qua lại, chẳng qua Kiều Mạt buông tha, một mạch lao ra ngoài, hắn cũng đi ra chặn ở cửa, Kiều Mạt không còn cách nào, rốt cuộc oán giận đẩy cửa nhà vệ sinh, sau khi vào trong liền khóa chặt cửa lại.



Cô ở bên trong khó chịu, hắn lại đứng bên ngoài, ghé tai nghe động tĩnh bên trong.

Kiều Mạt ngồi trên bồn cầu không ngừng xé giấy vệ sinh, xé hết một cuộn vẫn không xả hết giận, vừa oán hận đứng lên tìm kem đánh rang, ra sức bóp một lượng lớn kem đnáh rang, tựa như một sâu béo múp bò trên bàn chải đánh răng, sau đó cô bắt đầu đánh răng, soàn soạt, soàn soạt, soàn soạt.

Đột nhiên cô a một tiếng hét ầm lên, đau đến phát khóc, nguyên lai là cố sức quá khiến bàn chải đánh răng chọc vào lợi, chảy máu.

Cô tức giận đứng trong nhà vệ sinh khóc ầm lên, Kỷ Vĩ đứng ngoài nghe thấy, hắn gõ cửa, “Kiều Mạt, cô gái chết tiệt này, em đang làm gì đấy?”

Kiều Mạt đứng bên trong mắng: “Cút đi, tôi có chết cũng không khiến anh lo.”

Kỷ Vĩ nghe thấy Kiều Mạt vừa khóc vừa mắng một câu bên trong, sau đó không thấy tiếng gì nữa, hắn bắt đầu lo sợ, không ngừng gõ cửa, Kiều Mạt, Kiều Mạt.

Không nghe thấy bất cứ tiếng động nào bên trong, hắn lại hoẳng hốt, vội vàng lục tung mọi nới để tìm chìa khóa, gấp quá, hắn quyết định phá cửa xông vào, hắn lùi lại sau mấy bước, đạp mạnh một cái, cửa ầm một tiensg sập xuống, chỉ nghe thấy Kiều Mạt hét ấm lên.

Cô vẫn trần như nhộng đứng trong nhà vệ sinh, vốn định tắm một chút cho bõ tức, kết quả vừa mới cởi quần áo xong, hắn liền đá văng cửa ra.

Vừa thấ hắn xông tới, Kiều Mạt bừng bừng tức giận, tìm xà bông bên cạnh, rồi sữa tắm ném hắn, hắn vừa tránh vừa mắng: “Cô nhóc chết tiệt này, không nói tiếng nào trốn trong nhà vệ sinh, em dọa anh sợ hét hồn sao?”

Kiều Mạt nghiến răng nghiến lợi chỉ vào hắn, “Cút ra ngoài, nhìn thấy anh là tôi thấy buồn nôn rồi, anh là con cháu của tên khốn lòng dạ hẹp hòi tám trăm tuổi.”

Hắn nhướng mày quát: “Cút? Nhà của anh, người phụ nữ của anh, em bảo anh cút, hôm nay, anh không những không cút mà còn muốn cùng em biểu diễn một màn xuân cung đồ đặc sắc và sống động.”

Hắn tiến lên vồ lấy cô, Kiều Mạt không ngừng giãy dụa tựa như cá bị sa lưới, đấm đá hắn, hai người đánh xé lẫn nhau, hắn ôm chặt cô rồi vác về phòng.

————

Nửa tiếng sau, sau lưng Kỷ Vĩ thấm đẫm mồ hôi, mệt mỏi chống dậy khỏi người cô.

Hắn vừa nằm xuống bên cạnh, Kiều Mạt giơ chân đạp hắn rơi xuống đất.

Hắn bị ngã xuống đất, oán giận nói: “Em là cái đồ vô lương tâm, lợi dụng lúc anh vừa vận động mệt mỏi xong, em thì được ăn no rồi, tinh thần thỏa mãn, liền có sức đánh lộn.”

Kiều Mạt vẫn tức giận, bực mình đứng lên, xoay người khóc.

Rốt cuộc hắn mềm lòng, dè chừng bò đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

“Được rồi, đừng khóc nữa, cũng đừng cãi nhau nữa, là anh hiểu lầm em, anh biết tên nhóc kia là con thỏ thối tha hai lòng, vậy nên sau này em đừng cho hắn cơ hội, chớ để hắn chiếm được đàn sắt được không?”

Kiều Mạt mắt ngập nước, “Thật sự là em chẳng hề làm gì cả.”

“Đúng vậy, anh cũng chẳng làm gì cả, anh là người trong sạch.”

Cuối cùng hai người cũng làm hòa, ôm chặt nhau. Kiều Mạt ngẩng đầu: “Anh lại làm gì vậy?” Cô đẩy hắn.

Hắn cười hề hề, không có ý tốt nói: “Em quên rồi à, thời gian giải lao của anh thường rất ngắn, năm phút là có thể tiếp tục rồi.”

Kiều Mạt vừa ngượng vừa tức, thật chẳng hiểu sao hắn lại tinh lực tràn đầy như vậy, cứ như là con tằm có thể ăn trong hơn 20 tiếng một ngày không ngơi nghỉ. Cô đẩy đẩy hắn, hắn lại kéo chăn lại quấn hai người sát vào nhau.

——

Tông Trạch tò mò nhìn người phụ nữ đang ngồi đối diện, hắn không hiểu ý của cô, “Cô là?”

Cô ta cười thản nhiên: “Cần gì phải câu nệ như vậy, tôi chỉ tương đối tò mò về chuyện của anh với Kiều Mạt.”

Hắn nhàn nhạt liếc mắt một cái, nhận ra cô ta là cô gái đi cùng Kỷ Vĩ tối hôm trước, nhưng bây giờ, hắn không muốn giải đáp vẫn đề của cô ta.

“Ngại quá, thứ lỗi không thể nói cho cô.”

Cô khách sáo mời hắn ngồi, “Anh Kim, anh quả là một người si tình.”

Hắn không lên tiếng.

Người phụ nữ này là Chu Thành Viện.

Cô ta nói với Tông Trạch: “Xem ra, anh thích cô ấy, lẽ nào anh không muốn ở bên cạnh cô ấy sao?”

Hắn cao ngạo đáp: “Có câu ngạn ngữ Trung Quốc, quân tử ái tài thủ chi hữu đạo*, còn có câu, tu mười năm mới có duyên gặp gỡ, tu trăm năm mói nên duyên vợ chồng, tôi thật sự thích cô ấy, nhưng nếu tôi và cô ấy không có duyên phận, tôi sẽ không gượng ép, thứ lỗi không thể tiếp chuyện được.”

[*Khổng Tử nói: Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý]

Hắn định đứng lên, Chu Thành Viện gọi hắn lại, “Anh Kim, nếu tôi giúp anh đạt được nguyện vọng của anh thì sao?”

Tông Trạch ngẫm nghĩ, hắn nói với cô: “Tôi không biết tên cô là gì, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ có thể nói với cô như vậy, nếu thật sự không có được cô ấy, tôi thà là một người bạn tốt trong ấn tượng của cô ấy, cũng không muốn trở thành một kẻ tiểu nhân trơ tráo khiến cô ấy chán ghét.”

Chu Thành Viện không nản lòng, ung dung đáp: “Tôi biết một điều, trên đời này, chỉ cần có quyết tâm việc gì cũng làm được, anh và tôi đều đang mắc kẹt trong chuyện tình cảm, tại sao chúng ta không thể xét đến một ké hoạch nghiêm túc, nghĩ ra một kế hoạch chu đáo và hoàn hảo, đạt được nguyện vọng chứ?”

Tông Trạch nhìn cô.

——————



Kỷ Vĩ ngồi bàn cạnh cửa sổ nhà hàng Triều Châu ngắm nhìn biển, bây giờ mới sáng sớm, còn chưa đến 8 giờ, hắn đưa Thế Anh đến đây nghe hội thảo tuyển sinh của một trường đại học nước ngoài, dẫn Thế Anh vào trong hắn liền xuống lầu ăn sáng, trong nhà hàng chẳng có thực khách nào, có chút vắng vẻ.

Phục vụ đem thực đơn đến, giới thiệu cho hắn mấy món điểm tâm sáng, há cảo nhân tôm Triều Châu, sa lát củ cải, cháo trứng muối, còn có bánh rán. Nhân tiện mang báo lên cho hắn.

Hắn giở báo, tùy tiện xem một chút, lúc nà nghe có người khẽ hát, “Tô Tam rời huyện Hồng Động một mình phiêu bạt trên đường……………….”

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Toi-Pham-Bi-Ap-Giai-To-Tam-Various-Artists/ZWZE9D08.html

Hắn buông tờ báo, chỉ thấy ở bàn đối diện, chẳng biết một người đàn ông trung niên tầm năm sáu mươi tuổi đã ngồi đó lúc nào, ông ta mặc một bộ quần áo màu tím, lúc này trên tay đang cầm một tờ báo, một tay thích thú gõ phách trên mặt bàn, miệng ngâm nga tội phạm bị áp giải Tô Tam.”

Kỷ Vĩ cười cười, cả nhà hàng chỉ có hai bọn họ là thực khách, người đàn ông này ngâm nga rất tự nhiên, hoàn toàn chẳng để ý đến những người xung quanh, tự mình tiêu khiển, giọng cũng vô cùng thoải mái, hơn nữa ông hát cũng hay.

Hát xong một khúc, người đàn ông nhướng mắt, thấy Kỷ Vĩ, ông vuốt cằm cười với Kỷ Vĩ.

Kỷ Vĩ liền gật đầu cười cười với ông ta.

Người đàn ông trung niên cười lớn: “Hát không hay lắm, đừng chê cười tôi.”

“Đâu có, thật ra tôi cũng rất thích tội phạm bị áp giải Tô Tam.”

“Thật chứ?”

Kỷ Vĩ ngầm nghĩ nói: “Bài hát tội phạm bị áp giải Tô Tam này, Mai, Trình, Tuần, Thượng, còn có Trương Quân Thu đều hát rồi, giai điệu của mấy người này đều vô cùng đặc sắc, giọng cũng khác nhau, nghe rất thích thú, vừa rồi bác hát Tô Ba, nếu tôi nghe không nhầm, hẳn là có chút âm điệu của Mai?”

Người đàn ông kia cười lớn, “Cậu nói đúng lắm, xem ra cậu cũng biết khá nhiều về bài Tội phạm bị áp giải Tô Tam này, tôi từng nghe Mai Lan Phương hát bài này, khi đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ.”

Kỷ Vĩ vô tình nhìn thoáng qua bữa sáng trước mặt hai người, vậy mà có đến ba trong bốn món giống nhau, dường như người đàn ông kia cũng phát hiện ra, hai người ngẩng đầu nhìn nhau, không khỏi cười ầm lên.

Kỷ Vĩ ăn rất nhanh, chẳng qua là ông kia ăn cũng không nhiều lắm, hắn nhìn đồng hồ, đoán chắc hội thảo của Thế Anh mới được một nửa, cũng không thể kết thúc trong chốc lát, có chút nhàm chán, ông lão kia nhìn hắn một cái, gọi hắn: “Này, cậu bạn trẻ, có hứng thú ngồi tâm sự với lão ngoan đồng tôi không?”

Kỷ Vĩ liền cười, người đàn ông trung niên này thật vui tính, hắn liền đứng dậy, đến ngồi bên cạnh người đàn ông kia.

“Xin hỏi bác họ gì?”

Người đàn ông trung niên đáp: “Lão họ Chu. Cậu sao?”

“Cháu là Kỷ Vĩ. Kỷ trong kỷ niệm, Vĩ trong vĩ đại.”

Ông Chu cười lớn.

Kỷ Vĩ thật sự không biết, ông Chu này chính là Chu Chính Vinh.

Hai người ngồi trò chuyện, Chu Chính Vinh nhìn ra bên ngoài, không khỏi nói: “Thời tiết thật đẹp, ngày mai nếu lại se se lạnh, tôi sẽ đi bơi mùa đông.”

Kỷ Vĩ có chút bất ngờ, bơi mùa đông? Đúng thật là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, mấy thanh niên như bọn họ hiếm khi đi bơi mùa đông, trái lại mấy người già ở tuổi ngũ tuần, càng bơi càng hào hứng.

Chu Chính Vinh nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt hắn, ôn cười nói: “Trời càng lạnh, bơi lội càng dễ chịu hơn, mấy năm nay tôi vẫn luôn ở miền Nam, chẳng qua là mùa đông hàng năm, tôi nhất định sẽ lên miền Bắc bơi lội, ở Thanh Đảo này cũng không lạnh lắm, đến Đông Bắc là dễ chịu nhất, vào tiết trời mùa đông, cởi quần áo nhảy xuonsg nước, trên bờ lạnh, trong nước ấm áp, sau khi khởi động, càng bơi càng hang, tựa như tắm trong phòng tắm hơi.”

Kỷ Vĩ nghe đến ngây người, bơi mùa đông có thể được giải thích theo cách như vậy? Trong khi ông Chu dường như rất hào hứng, cũng rất vui vẻ trò chuyện với anh về chuyện bơi mùa đông, tình cờ gặp nhau, ông cũng không hỏi han Kỷ Vĩ nhiều, công việc của hắn là gì, bao nhiêu tuổi, có sở thích gì, hay những câu hỏi nhàm chán tương tự, nhưng ông trò chuyện rất cởi mở, thoải mái và rất hài hước, vì vậy Kỷ Vĩ rất thích.

Một lát sau, di động của Chu Chính Vinh đổ chuông, ông ậm ừ vài tiếng, “Tôi đến ngay đây.”

Ông cúp điện thoại, nói với Kỷ Vĩ: “Tiểu Kỷ à, hôm nào rảnh lại tâm sự sau, à đúng rồi, vào dịp tết nhà hát kịch sẽ bắt đầu biểu diễn kinh kịch từ mùng một đến mùng bảy, có nhã hứng đến nghe không?”

Kỷ Vĩ ngãm nghĩ, lễ tết đúng thật là nhàm chán, “Chắc tôi rảnh, tôi cũng muốn đến nghe một chút, thật ra những di sản mà tổ tiên chúng ta lưu truyền lại vẫn rất đặc sắc.”

Chu Chính Vinh cười ầm lên, “Được, vậy hẹn gặp lại, cậu lưu số điện thoại của tôi vào. Bình thường tôi cũng không mang theo danh thiếp, mang đồ linh tinh rất phiền phức, cậu cứ nhớ số điện thoại của tôi là được.”

Chu Chính Vinh gọi phục vụ đến thanh toán, Kỷ Vĩ ra hiệu với phục vụ, “Thanh toán cho tôi một thể.”

Chu Chính Vinh tìm trên người, ông vậy nhưng lại quên không mang tiền, ông cười cười, “Tiểu Kỷ, tôi thấy chắc tôi phải ăn chực của cậu bữa này rồi.”

Kỷ Vĩ cười, “Một bữa cơm mà thôi, trong thế giới rộng lớn này, có thể gặp nhau cũng coi như duyên phận.”

Dù sao cũng đang rảnh, hắn tiễn Chu Chính Vinh rời khỏi quán bar, hai người cũng nhau ra ngoài, đứng bên cạnh ông Chu, hắn bỗng cảm thấy mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của ông Chu này đều có khí chất của người giàu sang.

Hắn có linh cảm, ông Chu này nhất định là một nhân vật cao quý.

Ra khỏi quán bar, hai người đứng trước cầu thang chào nhau, hắn rảnh rỗi đứng trên cầu thang nhìn ra ngoài, một chiếc xe thu hút ánh mắt hắn.

Dĩ nhiên là một chiếc Bently tới đón ông Chu.

Hắn khá là bất ngờ.

Bently là dòng xe nổi tiếng thế giới, tuy không phải là loại xe đẳng cấp nhất, nhưng giá thành của chiếc xe này cũng hơn 600 vạn nhân dân tệ, chưa cần nói đến giá trị xa xỉ của chiếc xe, mà e rằng trên đất Thanh Đảo này không thể tìm thấy chiếc xe Bently thứ hai nào, người kia là ai? Tầm mắt hướng về phía đuôi xe, hắn chú ý đến biển số xe, thì ra không phải là biển số xe của Thanh Đảo, xem ra ông Chu không phải người Thanh Đảo.

Ông Chu này là ai? Hắn hết sức nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook