Chương 59: Duyên phận khéo sắp đặt
Thủy tụ nhân gia
10/04/2014
Chuyển ngữ: Nhã Lam
Vừa nháy xuống nước, nước biển lạnh buốt, tựa như lưỡi dao nhỏ cứa vào da thịt hắn, kỷ Vĩ rùng mình, nhưng vẫn cắn răng kiên trì bơi về phía ông Chu.
Ngay lúc này hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ thầm nghĩ một chuyện, khẩn trương kéo ông Chu lên bờ.
Kiên trì bơi tiếp, lúc bơi đến bên cạnh ông Chu, người vệ sĩ kia một bên chống đỡ, một bên cắn chặt răng hét lên: “Chân của tôi bị chuột rút.”
Kỷ Vĩ đỡ lấy ông Chu từ tay hắn, sắc mặt ông Chu nhợt nhạt, gắng gượng khoát cánh tay mình lên vai Kỷ Vĩ và vệ sĩ, Kỷ Vĩ và vệ sĩ đang cố gắng hết sức kéo ông Chu về bờ.
Ông Chu được kéo lên bờ, ngay lập tức, lái xe khoác cho ông một tấm chăn, sau đó đặt một túi dưỡng khí trước ngực ông, để ông ta thở khí ôxy.
Người vệ sĩ kia lạnh run, răng va lập cập, hắn ngăn lái xe lại trước: “Khoan đã, ông chủ bị ngạt nước.”
Tay trái của hắn đặt trước ngực ông Chu, tay phải ấn thật mạnh lên tay trái, động tác này nhằm mục đích dùng trọng lực ép nước biển ra khỏi miệng ông Chu, những động tác sơ cứu chuyên nghiệp, sau mỗi một lượt ấn tim ngoài lồng ngực, miệng ông Chu liền phun nước ra ngoài.
Sau khi nước trong đường thở thoát ra hết, nhịp thở của ông Chu cũng không thể bình thường lại, vệ sĩ nghiến răng, hai tay đặt trên lồng ngực của ông Chu, cố gắng để tim đập trở lại. Đột nhiên Kỷ Vĩ nhớ ra điều gì, hắn nói với vệ sĩ: “Khoan đã, có lẽ trong cổ ông Chu có dị vật.”
Khi học đại học hắn từng được học sơ cứu, ghé sát tai nghe thì thấy hơi thở của ông Chu rất yếu, có khả năng này.
Không kịp suy nghĩ, hắn lập tức đỡ ông Chu ngửa cô ra sau, nhớ lại phương pháp sơ cứu được học ở trường, ngay lập tức cúi đầu xuống, lấy miệng hút dị vật trong mũi ông ta ra ngoài.
Hắn liên tục cố hết sức hút, rốt cuộc hút mạnh một cái liền hút một cọng tảo biển màu xanh nho nhỏ ra khỏi khoang mũi của ông Chu, do lực hút quá mạnh liền bị hút vào trong miệng hắn, hắn khạc tảo biển ra ngoài, lúc này lái xe ấn túi dướng khí vào mũi ông Chu, ngay sau đó là tiếng ho khan kịch liệt, tim của ông Chu đập bình thường, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy giây sau, tiếng còi xe cấp cứu rú vang vọng tới, lái xe và vệ sĩ vội vàng xuống xe, nâng ông Chu nên cáng cứu thương rồi chuyển lên xe………….
*************
Kỷ Vĩ đứng trong hành lang, cả người ướt sung, tuy tay đang cầm một ly nước ấm để uống, nhưng vẫn lạnh đến phát run, nghe nói ông Chu đã qua cơn nguy hiểm, hắn mới yên tâm.
Người vệ sĩ không nhảy xuống nước từ bên ngoài chạy vào, hai tay hắn nâng bộ quần áo mới sạch sẽ đưa cho Kỷ Vĩ, “Anh Kỷ, anh đi thay quần áo đi.”
Kỷ Vĩ vào nhà vệ sinh thay quần áo xong, vừa mở cửa thì vệ sĩ đã chờ ngoài cửa, nhận lấy bộ quần áo ướt nhẹp của hắn.
Hắn ra khỏi nhà vệ sinh, lại gặp người vệ sĩ đã nhảy xuống nước, hắn ta cũng đã thay quần áo xong xuôi, nhìn thấy Kỷ Vĩ, lập tức gật đầu cười với hắn.
Kỷ Vĩ tò mò hỏi hắn: “Cậu tên là gì? Nhìn các thao tác của cậu rất chuyên nghiệp, trước kia cậu làm nghề gì?”
Hắn lễ phép đáp: “Tôi là Hứa Chấn Hoa, tôi từng là lính từng phục vụ 6 năm trong Thủy quân lục chiến.”
Hóa ra là vậy, Kỷ Vĩ thầm nghĩ, vừa nhìn hắn lao xuống nước, thân thể cường tráng, nhưng lại rất bình tĩnh, quả là vệ sĩ giỏi.
Trong hành lang ầm ĩ hẳn lên, có người hốt hoảng chạy đến phòng bệnh VIP của ông Chu , là lái xe và một phu nhân ngoài 50 tuổi, vị phu nhân kia sắc mặt lo lắng, sợ hãi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là vợ của ông Chu.
Bà vội vàng kéo Hứa Chấn Hoa lại hỏi: “Hiện tại Chủ tịch sao rồi?”
Nghe Hứa Chấn Hoa tóm tắt tình hình, bà yên tâm, người có chút suy yếu, vỗ vỗ đầu lẩm bẩm may mắn quá.
Hứa Chấn Hoa không quên nói với bà Chu, “Anh Kỷ đây đã cùng với tôi cứu ông Chu lên bờ.”
Lúc này bà Chu mới chú ý đến Kỷ Vĩ, vì hoảng hốt mà mặt bà vẫn còn tái nhợt, nhưng lại luôn miệng cảm ơn Kỷ Vĩ.
Bác sĩ ra ngoài nới với bà Chu: “Ông Chu bị bệnh tim, sau này nên tránh không bơi mùa đông nữa! Dù sao với thể trạng của ông ấy không phù hợp với những vận động mạnh.”
Bà Chu lớn tiếng qưở trách hai vệ sĩ, “Không phải đã dặn các cậu phải trông chừng ông ấy sao?”
Hai vệ sĩ đành im lặng nghe bà Chu qưở trách, bà Chu trách mắng mấy câu sau lại cảm thấy bọn họ cũng rất khó xử, nên cũng không nói lời nào nữa, đẩy cửa đi vào thăm chồng.
Tuy Kỷ Vĩ muốn vào thăm ông Chu một lát, nhưng nhớ tới thân phận của ông Chu, có lẽ mình cũng không nên mạo muội đi vào. Nhưng ngay sau đó bà Chu mở cửa ra gọi hắn: “Cậu Kỷ, ông nhà tôi mời cậu vào.”
Hắn đáp lời một tiếng đi vào, nhìn ông Chu đang nằm trên giường bệnh, mũi còn cắm ống thở ôxy, nhưng đang nửa nằm nửa dựa trên giường, sắc mặt cũng hồng hào đôi chút. Thấy hắn, cảm kích cười với hắn, ranh mãnh nói: “Tiểu Kỷ, vốn định khoe khoang một chút trước mặt cậu, chẳng ngờ lại bị mất mặt, ban nãy cám ơn cậu.”
Kỷ Vĩ cười ầm lên: “Tôi đâu làm được gì, là do vệ sĩ của ông phản ứng nhanh.”
Ông Chu lắc đầu nguầy nguậy: “Ai, già rồi, các bộ phận khác cũng không còn linh hoạt nữa.”
Cửa lại bị đẩy ra, có người vội vã đi vào, lập tức nhào tới giường bệnh. Kỷ Vĩ tùy tiện liếc cái người mạo muội đi vào này, nhất thời ngây dại, Chu Thành Viện?
Chu Thành Viện còn chưa phát hiện ra Kỷ Vĩ, mắt cô chỉ nhìn thấy cha của mình, hoảng hốt đến rưng rưng nước mắt, thấy cha vẫn bình an vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhóm.
Ba? Kỷ Vĩ vô cùng sửng sốt như bừng tỉnh giấc mộng, cha của Chu Thành Viện? Ông Chu, vị quý nhân này lại là Chu Chính Vinh của Tập đoàn thép Đại Vương tiếng tăm đây sao?
Hắn liền hiểu rõ.
Chu Thành Viện tức giận khóc nức nở: “Ba, ba thật là chẳng chịu nghe lời gì hết.”
Quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Vĩ, cô vừa mừng vừa lo.
Cô luôn miệng nói: “May nhờ có anh hút mẩu tảo biển kia ra, bằng không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nối, anh có lạnh không?” Lúc nói chuyện cô kéo tay Kỷ Vĩ, nắm chặt tay hắn, trái lại trong lòng Kỷ Vĩ run lên từng cơn, tay của cô còn lạnh hơn cả tay hắn.
Chu Thành Viện cũng nhận ra điều đó, cô vội rút tay về.
Hắn chỉ thản nhiên đáp: “Có gì đâu, đổi lại là người khác cũng có thể làm được việc này.”
Hai người ngồi xuống ghế sô pha bên kia phòng bệnh, Chu Thành Viện rất tự nhiên khoác tay hắn, vành mắt cô đỏ mọng, khẽ nức nở nói: “Vừa nãy nghe điện thoại, em bị dọa đến mức tay run lẩy bẩy, em thật sự rất sợ.”
Kỷ Vĩ khẽ an ủi cô.
Bên kia bà Chu đỡ ông xã dậy uống nước, Chu Chính Vinh hứng thú nhìn đôi trai gái bên kia.
Kỷ Vĩ định xem đồng hồ, giơ tay ra lại không thấy đồng hồ đâu, chắc là ban nãy nhảy xuống nước bị rơi mất rồi, lại tìm di động, màn hình di động cũng tắt ngóm rồi.
Chu Thành Viện phát hiện, cô có chút áy náy: “Có phải đồng hồ bị rơi mất rồi không? Di động cũng hỏng rồi, thật ngại quá.”
Hắn không đồng ý nói: “Mấy thứ đó chỉ là vậy ngoài thân, đâu có gì phải tiếc chứ, nhưng tim của bác trai không khỏe, có lẽ không nên đi bơi nữa.”
Chu Thành Viện gật đầu liên tục, cô vẻ mặt oán trách cha: “Ba à, ba xem ba kìa, làm hại anh họ Kỷ cũng phải chịu lạnh cóng cùng cha.”
Lẽ ra Kỷ Vĩ định ra về, nhưng Chu Thành Viện nặng nặc lôi kéo không cho hắn đi, chưa tới nửa tiếng sau, Lí Bỉnh Hiền và Âu Dương Bình cũng hoảng hốt chạy đến.
Thấy mọi người hốt hoảng đứng đây, Chu Chính Vinh nhìu mày bảo vợ: “Chỉ là một tai nạn đuối nước nho nhỏ, tôi vẫn chưa chết đâu, sao bà lại nghiêm trọng hóa vấn đề lên làm gì?”
Bà Chu đành xấu hổ giải thích: “Vốn là tôi hẹn mợ Bình ra ngoài, cô ấy không thấy tôi đến đương nhiên sẽ gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể giấu diếm được sao? Mợ ấy cũng chẳng phải người ngoài.”
Vợ của Chu Chính Vinh đúng là chị ruột của Lí Bỉnh Hiền, Thế Quân và Thế Anh hiển nhiên là em họ của Chu Thành Viện, nên Kỷ Vĩ mới nói, mối quan hệ này thật là thú vị, tuy rằng hắn và Chu Thành Viện không có quan hệ huyết thống, nhưng vì quan hệ với Thế Quân và Thế Anh nên hai người họ cũng có một chút họ hàng.
Quan hệ của con người thật phức tạp nhưng cũng rất kỳ diệu.
Âu Dương Bình biết đầu đuôi sự việc, lại nghe nói giữa chừng Kỷ Vĩ đã cứu anh rể của chồng, liền vô cùng ngạc nhiên, “Kỷ Vĩ, cháu quen chủ tịch Chu lúc nào lại không nói với bọn dì một tiếng.”
Trái lại Kỷ Vĩ cũng không cảm thấy có gì lạ, Chu Chính Vinh cười ầm lên: “Tôi với cậu ta là anh em kết nghĩa, chẳng lẽ từng việc nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi cũng phải báo cáo từng việc một với các người sao? Các người thật là phiền phức.”
Thấy Chu Chính Vinh không sao, mấy người thân đứng quanh giường bệnh cản hết cả ánh sáng, Kỷ Vĩ cũng biết mình không cần ở lại nữa, hắn khách sáo chào hỏi ra về.
Chu Thành Viện thân thiết khoác tay hắn, “Anh họ Kỷ, anh ở lại thêm lát nữa, tim em đến giờ vẫn còn nhảy lên sợ hãi thình thịch lên.”
Âu Dương Bình luôn miệng nói: “Đúng đó, không thì Kỷ Vĩ ở lại với Thành Viện đi, cháu xem Thành Viện sợ hãi đến mức này rồi.”
Chu Chính Vinh có chút nóng nảy, “Bây giờ tôi mệt rồi, mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, Chấn Hoa, cám ơn cậu.”
Hứa Chấn Hoa rất cung kính đáp một tiếng với ông chủ, không dài dòng, đáp một tiếng liền ra ngoài luôn.
Mỗi người một vẻ mặt, nhưng trong cả đám người, Kỷ Vĩ thích người bạn trẻ này nhất, Hứa Chấn Hoa có đôi mắt nhạy ben, sắc sảo.
Mọi người vẫn muốn ở lại một lát, Chu Chính tỏ vẻ không: “Ra ngoài hết đi, các người cứ vây quanh chỗ này thì có thể giúp ích cho việc hô hấp hay giấc ngủ của tôi? Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, Bỉnh Hiền, vợ chồng chú về đi.” Ông lại khẽ trách con gái, “Con hai cũng đưa mẹ con về nhà đi, ba ở đây cũng không sao, mẹ con ở lại đây lâu cũng buồn.”
Mọi người đành đi ra ngoài, Chu Thành Viên thân mật kéo tay Kỷ Vĩ ra ngoài, Chu Chính Vinh lại lên tiếng.
“Kỷ Vĩ, cháu có sẵn lòng ở lại trò chuyện với bác một lát không?”
Kỷ Vĩ hơi bất ngờ, Chu Thành Viện vẫn chưa rút tay ra khỏi cánh tay hắn, Chu Chính Vinh trêu chọc con gái: “Chẳng lẽ ba con sẽ ép hỏi bạn con sao? Thanh niên các con một chút cũng không nỡ rời nhau sao?”
Lời này nhất thời làm Chu Thành Viện xấu hổ, trên mặt Kỷ Vĩ cũng có chút ngại ngùng.
Cô vừa rụt rè vừa biết ơn khẽ nói với Kỷ Vĩ: “Em đi trước đây, hôm khác em sẽ đến gặp anh sau.”
Nói là đi mà lại lưu luyến không muốn đi.
Đợi mọi người rời khỏi, lúc này Chu Chính Vinh mới vỗ vỗ lên giường, ý bảo Kỷ Vĩ, “Lại đây, cậu bạn Kỷ Vĩ, ngồi xuống đây trò chuyện một lát.”
Chờ đến khi Kỷ Vĩ ngồi xuống, Chu Chính Vinh mới nói: “Thật ngại quá, không nói với cậu thân phận của mình.”
“Ồ, cháu cũng không biết bác là dượng của Thế Quân, lại là ông chủ Tập đoàn thép Đại Vương nổi tiếng.”
Chu Chính Vinh cười ầm lên, xem ra tinh thần phấn chấn hơn nhiều “Bác là dượng của Thế Quân mà ba cháu cũng là dượng của Thế Quân? Ha ha, thì ra hai nhà chúng ta cũng có quen biết. Đây quả là duyên phận.”
Nhưng thật ra trong lòng Kỷ Vĩ có chút hối hận, nếu hắn sớm biết ông là Chu Chính Vinh, thì lúc bắt đầu quen với ông, hắn cũng chẳng thể nói chuyện thoải mái như bây giờ.
Ai mà biết Chu Chính Vinh đúng là củ nhân sâm trăm năm, thấu hiểu lòng người, ông dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Kỷ Vĩ, thẳng thắn nói: “Có phải trong lòng cháu có chút hối hận? Nếu sớm biết thân phận của bác, thì cháu đã không ung dung thoải mái như trước?”
Hắn ngẩn ra, trong lòng ngẫm nghĩ, ông ta chỉ cần một câu nói liền có thể vạch trần hắn, hắn chỉ cười không đáp.
Chu Chính Vinh cũng lắc đầu khẽ than: “Lúc thật sự gặp nguy hiểm, dù có nhiều tiền đi chăng nữa, cũng chẳng ích gì, dù là tỷ phú đi nữa thì cũng có gì khác biệt chứ?”
Kỷ Vĩ gật đầu, việc này đúng là thật, cởi hết quần áo xuống nước, thì ai biết ông là người giàu nhất hay là công nhân làm thuê đây?
Trái lại Chu Chính Vinh cũng không kiên nhẫn nhíu mày: “Mấy người này, phiền phức quá đi mất, lại giam bác ở trong này, cứ chờ mà xem, không phải dăm ba ngày nữa thì bọn họ cũng không cho bác xuất viện.”
Kỷ Vĩ ngẫm nghĩ, hắn nói đùa với Chu Chính Vinh: “Bác Chu, bác cứ tĩnh dưỡng dăm ba ngày đi, nhân tiện nghỉ ngơi một chút, chờ bác xuất viện, nếu bác đồng ý, cháu sẽ dẫn bác đến mấy chỗ rất hay chơi.”
Chu Chính Vinh nhướng mày, vẻ mặt biểu hiện như một cậu nhóc ngây ngô: “Thật sao?”
Kỷ Vĩ tươi cười, hắn nghịch ngợm nháy mắt với đồng chí lão thành này, khẽ nói: “Cháu dẫn bác đi……….tán gái.”
Nhất thời Chu Chính Vinh cười lớn, “Cháu đúng là người bạn nhỏ hợp với bác.”
Hai người nhìn nhau cười.
Đợi Kỷ Vĩ rời khỏi, Chu Chính Vinh có chút suy tư, ông gọi điện thoại cho Lí Bỉnh Hiền: “Đứa trẻ này rất được, khi cậu ta mới quen tôi vẫn chưa biết thân phận của tôi, nhưng cậu ta cũng rất kiên nhẫn, không tò mò hỏi han nhiều chuyện, nói chuyện cũng rất khách sáo, thật lịch sự, xem ra đúng là một thanh niên ưu tú.”
Lí Bỉnh Hiền càng ra sức lấy lòng: “Đúng vậy, đứa cháu ngoại này của em tính tình thì khỏi chê, anh rể, ba nó là ai hẳn anh cũng biết, chính là Bí thư Kỷ.” Hắn lại nói thêm: “Sang năm là nhiệm kỳ mới của chủ tịch tỉnh, chắc chắn Bí thư Kỷ sẽ là chủ tịch tỉnh kế nhiệm.”
Chu Chính Vinh thở dài: “Tôi rất ưng ý nếu đứa nhỏ này trở thành con rể của tôi.”
Lí Bỉnh Hiền là người khôn khéo, suy nghĩ của anh rể thế nào chỉ cần nói một câu ông liền hiểu ngay, lúc này ông vô cùng khôn ngoan đi lấy lòng anh rể.
“Kỷ Vĩ với Thành Viện đúng là rất xúng đôi, thật ra việc này cũng không khó, xem ra chúng ta phải tác hợp cho chúng.”
Chu Chính Vinh mỉm cười, ông không có con trai, con rể cả rất tài giỏi thì con rể nhỏ chắc chắn cũng không thể tìm đại khái được, mà tấm lòng của Thành Viện đối với Kỷ Vĩ ban nãy, ông là cha, nhìn cái là hiểu ngay.
————
Hôm sau, Chu Thành Viện lại đến tìm Kỷ Vĩ, cô hẹn hắn đi ăn, đang lúc ăn cơm, cô đưa cho hắn một chiếc hộp vô cùng tinh xảo.
Hắn mở ra xem, là một chiếc đồng hồ Rolex, thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng lịch được cài đặt đúng ngày chủ nhật, rất tinh xảo, hắn cũng có hứng thú với đồng hồ, chiếc đồng hồ này đính mười viên kim cương chính hãng, hai hạt vàng, chiếc đồng hồ nhập khẩu này được lắp ráp thủ công 100%, vỏ ngoài bằng vàng, đắt tiền.
Chu Thành Viện nói: “Tuy là vật ngoài thân, nhưng chẳng còn cách nào khác thể hiện lòng biết ơn của em, đồ vật này nọ có thể mua, nhưng ba em thì chỉ có một.” Sau đó cô nói đùa một câu: “Trong lòng em, anh cũng là độc nhất vô nhị.”
Kỷ Vĩ nẩng đầu, lại bắt gặp một ánh mắt rất chân thành.
Ánh mắt kia như ẩn chứa một thứ tình cảm nào đó, hắn buông mắt xuống, trêu cô: “Quần áo anh đang mặc cũng chẳng giá trị bằng chiếc đồng hồ này, đeo nó khiến anh thấy áp lực đó.”
Chu Thành Viện chân thành nói: “Đừng từ chối, cứ coi như em tặng anh một món quà được không?”
Hắn ngẫm nghĩ, đành phải chấp nhận.
Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay này, đột nhiên hắn có cảm giác, chiếc đồng hồ này tựa như một cánh cửa, mở ra rồi, đang chỉ đến một hướng lạ lẫm với hắn, nhưng đó là một hướng sáng để đi theo, con đường ấy khác hẳn với con đường 28 năm hắn từng bước đi.
Vừa nháy xuống nước, nước biển lạnh buốt, tựa như lưỡi dao nhỏ cứa vào da thịt hắn, kỷ Vĩ rùng mình, nhưng vẫn cắn răng kiên trì bơi về phía ông Chu.
Ngay lúc này hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ thầm nghĩ một chuyện, khẩn trương kéo ông Chu lên bờ.
Kiên trì bơi tiếp, lúc bơi đến bên cạnh ông Chu, người vệ sĩ kia một bên chống đỡ, một bên cắn chặt răng hét lên: “Chân của tôi bị chuột rút.”
Kỷ Vĩ đỡ lấy ông Chu từ tay hắn, sắc mặt ông Chu nhợt nhạt, gắng gượng khoát cánh tay mình lên vai Kỷ Vĩ và vệ sĩ, Kỷ Vĩ và vệ sĩ đang cố gắng hết sức kéo ông Chu về bờ.
Ông Chu được kéo lên bờ, ngay lập tức, lái xe khoác cho ông một tấm chăn, sau đó đặt một túi dưỡng khí trước ngực ông, để ông ta thở khí ôxy.
Người vệ sĩ kia lạnh run, răng va lập cập, hắn ngăn lái xe lại trước: “Khoan đã, ông chủ bị ngạt nước.”
Tay trái của hắn đặt trước ngực ông Chu, tay phải ấn thật mạnh lên tay trái, động tác này nhằm mục đích dùng trọng lực ép nước biển ra khỏi miệng ông Chu, những động tác sơ cứu chuyên nghiệp, sau mỗi một lượt ấn tim ngoài lồng ngực, miệng ông Chu liền phun nước ra ngoài.
Sau khi nước trong đường thở thoát ra hết, nhịp thở của ông Chu cũng không thể bình thường lại, vệ sĩ nghiến răng, hai tay đặt trên lồng ngực của ông Chu, cố gắng để tim đập trở lại. Đột nhiên Kỷ Vĩ nhớ ra điều gì, hắn nói với vệ sĩ: “Khoan đã, có lẽ trong cổ ông Chu có dị vật.”
Khi học đại học hắn từng được học sơ cứu, ghé sát tai nghe thì thấy hơi thở của ông Chu rất yếu, có khả năng này.
Không kịp suy nghĩ, hắn lập tức đỡ ông Chu ngửa cô ra sau, nhớ lại phương pháp sơ cứu được học ở trường, ngay lập tức cúi đầu xuống, lấy miệng hút dị vật trong mũi ông ta ra ngoài.
Hắn liên tục cố hết sức hút, rốt cuộc hút mạnh một cái liền hút một cọng tảo biển màu xanh nho nhỏ ra khỏi khoang mũi của ông Chu, do lực hút quá mạnh liền bị hút vào trong miệng hắn, hắn khạc tảo biển ra ngoài, lúc này lái xe ấn túi dướng khí vào mũi ông Chu, ngay sau đó là tiếng ho khan kịch liệt, tim của ông Chu đập bình thường, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy giây sau, tiếng còi xe cấp cứu rú vang vọng tới, lái xe và vệ sĩ vội vàng xuống xe, nâng ông Chu nên cáng cứu thương rồi chuyển lên xe………….
*************
Kỷ Vĩ đứng trong hành lang, cả người ướt sung, tuy tay đang cầm một ly nước ấm để uống, nhưng vẫn lạnh đến phát run, nghe nói ông Chu đã qua cơn nguy hiểm, hắn mới yên tâm.
Người vệ sĩ không nhảy xuống nước từ bên ngoài chạy vào, hai tay hắn nâng bộ quần áo mới sạch sẽ đưa cho Kỷ Vĩ, “Anh Kỷ, anh đi thay quần áo đi.”
Kỷ Vĩ vào nhà vệ sinh thay quần áo xong, vừa mở cửa thì vệ sĩ đã chờ ngoài cửa, nhận lấy bộ quần áo ướt nhẹp của hắn.
Hắn ra khỏi nhà vệ sinh, lại gặp người vệ sĩ đã nhảy xuống nước, hắn ta cũng đã thay quần áo xong xuôi, nhìn thấy Kỷ Vĩ, lập tức gật đầu cười với hắn.
Kỷ Vĩ tò mò hỏi hắn: “Cậu tên là gì? Nhìn các thao tác của cậu rất chuyên nghiệp, trước kia cậu làm nghề gì?”
Hắn lễ phép đáp: “Tôi là Hứa Chấn Hoa, tôi từng là lính từng phục vụ 6 năm trong Thủy quân lục chiến.”
Hóa ra là vậy, Kỷ Vĩ thầm nghĩ, vừa nhìn hắn lao xuống nước, thân thể cường tráng, nhưng lại rất bình tĩnh, quả là vệ sĩ giỏi.
Trong hành lang ầm ĩ hẳn lên, có người hốt hoảng chạy đến phòng bệnh VIP của ông Chu , là lái xe và một phu nhân ngoài 50 tuổi, vị phu nhân kia sắc mặt lo lắng, sợ hãi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là vợ của ông Chu.
Bà vội vàng kéo Hứa Chấn Hoa lại hỏi: “Hiện tại Chủ tịch sao rồi?”
Nghe Hứa Chấn Hoa tóm tắt tình hình, bà yên tâm, người có chút suy yếu, vỗ vỗ đầu lẩm bẩm may mắn quá.
Hứa Chấn Hoa không quên nói với bà Chu, “Anh Kỷ đây đã cùng với tôi cứu ông Chu lên bờ.”
Lúc này bà Chu mới chú ý đến Kỷ Vĩ, vì hoảng hốt mà mặt bà vẫn còn tái nhợt, nhưng lại luôn miệng cảm ơn Kỷ Vĩ.
Bác sĩ ra ngoài nới với bà Chu: “Ông Chu bị bệnh tim, sau này nên tránh không bơi mùa đông nữa! Dù sao với thể trạng của ông ấy không phù hợp với những vận động mạnh.”
Bà Chu lớn tiếng qưở trách hai vệ sĩ, “Không phải đã dặn các cậu phải trông chừng ông ấy sao?”
Hai vệ sĩ đành im lặng nghe bà Chu qưở trách, bà Chu trách mắng mấy câu sau lại cảm thấy bọn họ cũng rất khó xử, nên cũng không nói lời nào nữa, đẩy cửa đi vào thăm chồng.
Tuy Kỷ Vĩ muốn vào thăm ông Chu một lát, nhưng nhớ tới thân phận của ông Chu, có lẽ mình cũng không nên mạo muội đi vào. Nhưng ngay sau đó bà Chu mở cửa ra gọi hắn: “Cậu Kỷ, ông nhà tôi mời cậu vào.”
Hắn đáp lời một tiếng đi vào, nhìn ông Chu đang nằm trên giường bệnh, mũi còn cắm ống thở ôxy, nhưng đang nửa nằm nửa dựa trên giường, sắc mặt cũng hồng hào đôi chút. Thấy hắn, cảm kích cười với hắn, ranh mãnh nói: “Tiểu Kỷ, vốn định khoe khoang một chút trước mặt cậu, chẳng ngờ lại bị mất mặt, ban nãy cám ơn cậu.”
Kỷ Vĩ cười ầm lên: “Tôi đâu làm được gì, là do vệ sĩ của ông phản ứng nhanh.”
Ông Chu lắc đầu nguầy nguậy: “Ai, già rồi, các bộ phận khác cũng không còn linh hoạt nữa.”
Cửa lại bị đẩy ra, có người vội vã đi vào, lập tức nhào tới giường bệnh. Kỷ Vĩ tùy tiện liếc cái người mạo muội đi vào này, nhất thời ngây dại, Chu Thành Viện?
Chu Thành Viện còn chưa phát hiện ra Kỷ Vĩ, mắt cô chỉ nhìn thấy cha của mình, hoảng hốt đến rưng rưng nước mắt, thấy cha vẫn bình an vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhóm.
Ba? Kỷ Vĩ vô cùng sửng sốt như bừng tỉnh giấc mộng, cha của Chu Thành Viện? Ông Chu, vị quý nhân này lại là Chu Chính Vinh của Tập đoàn thép Đại Vương tiếng tăm đây sao?
Hắn liền hiểu rõ.
Chu Thành Viện tức giận khóc nức nở: “Ba, ba thật là chẳng chịu nghe lời gì hết.”
Quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Vĩ, cô vừa mừng vừa lo.
Cô luôn miệng nói: “May nhờ có anh hút mẩu tảo biển kia ra, bằng không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nối, anh có lạnh không?” Lúc nói chuyện cô kéo tay Kỷ Vĩ, nắm chặt tay hắn, trái lại trong lòng Kỷ Vĩ run lên từng cơn, tay của cô còn lạnh hơn cả tay hắn.
Chu Thành Viện cũng nhận ra điều đó, cô vội rút tay về.
Hắn chỉ thản nhiên đáp: “Có gì đâu, đổi lại là người khác cũng có thể làm được việc này.”
Hai người ngồi xuống ghế sô pha bên kia phòng bệnh, Chu Thành Viện rất tự nhiên khoác tay hắn, vành mắt cô đỏ mọng, khẽ nức nở nói: “Vừa nãy nghe điện thoại, em bị dọa đến mức tay run lẩy bẩy, em thật sự rất sợ.”
Kỷ Vĩ khẽ an ủi cô.
Bên kia bà Chu đỡ ông xã dậy uống nước, Chu Chính Vinh hứng thú nhìn đôi trai gái bên kia.
Kỷ Vĩ định xem đồng hồ, giơ tay ra lại không thấy đồng hồ đâu, chắc là ban nãy nhảy xuống nước bị rơi mất rồi, lại tìm di động, màn hình di động cũng tắt ngóm rồi.
Chu Thành Viện phát hiện, cô có chút áy náy: “Có phải đồng hồ bị rơi mất rồi không? Di động cũng hỏng rồi, thật ngại quá.”
Hắn không đồng ý nói: “Mấy thứ đó chỉ là vậy ngoài thân, đâu có gì phải tiếc chứ, nhưng tim của bác trai không khỏe, có lẽ không nên đi bơi nữa.”
Chu Thành Viện gật đầu liên tục, cô vẻ mặt oán trách cha: “Ba à, ba xem ba kìa, làm hại anh họ Kỷ cũng phải chịu lạnh cóng cùng cha.”
Lẽ ra Kỷ Vĩ định ra về, nhưng Chu Thành Viện nặng nặc lôi kéo không cho hắn đi, chưa tới nửa tiếng sau, Lí Bỉnh Hiền và Âu Dương Bình cũng hoảng hốt chạy đến.
Thấy mọi người hốt hoảng đứng đây, Chu Chính Vinh nhìu mày bảo vợ: “Chỉ là một tai nạn đuối nước nho nhỏ, tôi vẫn chưa chết đâu, sao bà lại nghiêm trọng hóa vấn đề lên làm gì?”
Bà Chu đành xấu hổ giải thích: “Vốn là tôi hẹn mợ Bình ra ngoài, cô ấy không thấy tôi đến đương nhiên sẽ gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể giấu diếm được sao? Mợ ấy cũng chẳng phải người ngoài.”
Vợ của Chu Chính Vinh đúng là chị ruột của Lí Bỉnh Hiền, Thế Quân và Thế Anh hiển nhiên là em họ của Chu Thành Viện, nên Kỷ Vĩ mới nói, mối quan hệ này thật là thú vị, tuy rằng hắn và Chu Thành Viện không có quan hệ huyết thống, nhưng vì quan hệ với Thế Quân và Thế Anh nên hai người họ cũng có một chút họ hàng.
Quan hệ của con người thật phức tạp nhưng cũng rất kỳ diệu.
Âu Dương Bình biết đầu đuôi sự việc, lại nghe nói giữa chừng Kỷ Vĩ đã cứu anh rể của chồng, liền vô cùng ngạc nhiên, “Kỷ Vĩ, cháu quen chủ tịch Chu lúc nào lại không nói với bọn dì một tiếng.”
Trái lại Kỷ Vĩ cũng không cảm thấy có gì lạ, Chu Chính Vinh cười ầm lên: “Tôi với cậu ta là anh em kết nghĩa, chẳng lẽ từng việc nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi cũng phải báo cáo từng việc một với các người sao? Các người thật là phiền phức.”
Thấy Chu Chính Vinh không sao, mấy người thân đứng quanh giường bệnh cản hết cả ánh sáng, Kỷ Vĩ cũng biết mình không cần ở lại nữa, hắn khách sáo chào hỏi ra về.
Chu Thành Viện thân thiết khoác tay hắn, “Anh họ Kỷ, anh ở lại thêm lát nữa, tim em đến giờ vẫn còn nhảy lên sợ hãi thình thịch lên.”
Âu Dương Bình luôn miệng nói: “Đúng đó, không thì Kỷ Vĩ ở lại với Thành Viện đi, cháu xem Thành Viện sợ hãi đến mức này rồi.”
Chu Chính Vinh có chút nóng nảy, “Bây giờ tôi mệt rồi, mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, Chấn Hoa, cám ơn cậu.”
Hứa Chấn Hoa rất cung kính đáp một tiếng với ông chủ, không dài dòng, đáp một tiếng liền ra ngoài luôn.
Mỗi người một vẻ mặt, nhưng trong cả đám người, Kỷ Vĩ thích người bạn trẻ này nhất, Hứa Chấn Hoa có đôi mắt nhạy ben, sắc sảo.
Mọi người vẫn muốn ở lại một lát, Chu Chính tỏ vẻ không: “Ra ngoài hết đi, các người cứ vây quanh chỗ này thì có thể giúp ích cho việc hô hấp hay giấc ngủ của tôi? Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, Bỉnh Hiền, vợ chồng chú về đi.” Ông lại khẽ trách con gái, “Con hai cũng đưa mẹ con về nhà đi, ba ở đây cũng không sao, mẹ con ở lại đây lâu cũng buồn.”
Mọi người đành đi ra ngoài, Chu Thành Viên thân mật kéo tay Kỷ Vĩ ra ngoài, Chu Chính Vinh lại lên tiếng.
“Kỷ Vĩ, cháu có sẵn lòng ở lại trò chuyện với bác một lát không?”
Kỷ Vĩ hơi bất ngờ, Chu Thành Viện vẫn chưa rút tay ra khỏi cánh tay hắn, Chu Chính Vinh trêu chọc con gái: “Chẳng lẽ ba con sẽ ép hỏi bạn con sao? Thanh niên các con một chút cũng không nỡ rời nhau sao?”
Lời này nhất thời làm Chu Thành Viện xấu hổ, trên mặt Kỷ Vĩ cũng có chút ngại ngùng.
Cô vừa rụt rè vừa biết ơn khẽ nói với Kỷ Vĩ: “Em đi trước đây, hôm khác em sẽ đến gặp anh sau.”
Nói là đi mà lại lưu luyến không muốn đi.
Đợi mọi người rời khỏi, lúc này Chu Chính Vinh mới vỗ vỗ lên giường, ý bảo Kỷ Vĩ, “Lại đây, cậu bạn Kỷ Vĩ, ngồi xuống đây trò chuyện một lát.”
Chờ đến khi Kỷ Vĩ ngồi xuống, Chu Chính Vinh mới nói: “Thật ngại quá, không nói với cậu thân phận của mình.”
“Ồ, cháu cũng không biết bác là dượng của Thế Quân, lại là ông chủ Tập đoàn thép Đại Vương nổi tiếng.”
Chu Chính Vinh cười ầm lên, xem ra tinh thần phấn chấn hơn nhiều “Bác là dượng của Thế Quân mà ba cháu cũng là dượng của Thế Quân? Ha ha, thì ra hai nhà chúng ta cũng có quen biết. Đây quả là duyên phận.”
Nhưng thật ra trong lòng Kỷ Vĩ có chút hối hận, nếu hắn sớm biết ông là Chu Chính Vinh, thì lúc bắt đầu quen với ông, hắn cũng chẳng thể nói chuyện thoải mái như bây giờ.
Ai mà biết Chu Chính Vinh đúng là củ nhân sâm trăm năm, thấu hiểu lòng người, ông dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Kỷ Vĩ, thẳng thắn nói: “Có phải trong lòng cháu có chút hối hận? Nếu sớm biết thân phận của bác, thì cháu đã không ung dung thoải mái như trước?”
Hắn ngẩn ra, trong lòng ngẫm nghĩ, ông ta chỉ cần một câu nói liền có thể vạch trần hắn, hắn chỉ cười không đáp.
Chu Chính Vinh cũng lắc đầu khẽ than: “Lúc thật sự gặp nguy hiểm, dù có nhiều tiền đi chăng nữa, cũng chẳng ích gì, dù là tỷ phú đi nữa thì cũng có gì khác biệt chứ?”
Kỷ Vĩ gật đầu, việc này đúng là thật, cởi hết quần áo xuống nước, thì ai biết ông là người giàu nhất hay là công nhân làm thuê đây?
Trái lại Chu Chính Vinh cũng không kiên nhẫn nhíu mày: “Mấy người này, phiền phức quá đi mất, lại giam bác ở trong này, cứ chờ mà xem, không phải dăm ba ngày nữa thì bọn họ cũng không cho bác xuất viện.”
Kỷ Vĩ ngẫm nghĩ, hắn nói đùa với Chu Chính Vinh: “Bác Chu, bác cứ tĩnh dưỡng dăm ba ngày đi, nhân tiện nghỉ ngơi một chút, chờ bác xuất viện, nếu bác đồng ý, cháu sẽ dẫn bác đến mấy chỗ rất hay chơi.”
Chu Chính Vinh nhướng mày, vẻ mặt biểu hiện như một cậu nhóc ngây ngô: “Thật sao?”
Kỷ Vĩ tươi cười, hắn nghịch ngợm nháy mắt với đồng chí lão thành này, khẽ nói: “Cháu dẫn bác đi……….tán gái.”
Nhất thời Chu Chính Vinh cười lớn, “Cháu đúng là người bạn nhỏ hợp với bác.”
Hai người nhìn nhau cười.
Đợi Kỷ Vĩ rời khỏi, Chu Chính Vinh có chút suy tư, ông gọi điện thoại cho Lí Bỉnh Hiền: “Đứa trẻ này rất được, khi cậu ta mới quen tôi vẫn chưa biết thân phận của tôi, nhưng cậu ta cũng rất kiên nhẫn, không tò mò hỏi han nhiều chuyện, nói chuyện cũng rất khách sáo, thật lịch sự, xem ra đúng là một thanh niên ưu tú.”
Lí Bỉnh Hiền càng ra sức lấy lòng: “Đúng vậy, đứa cháu ngoại này của em tính tình thì khỏi chê, anh rể, ba nó là ai hẳn anh cũng biết, chính là Bí thư Kỷ.” Hắn lại nói thêm: “Sang năm là nhiệm kỳ mới của chủ tịch tỉnh, chắc chắn Bí thư Kỷ sẽ là chủ tịch tỉnh kế nhiệm.”
Chu Chính Vinh thở dài: “Tôi rất ưng ý nếu đứa nhỏ này trở thành con rể của tôi.”
Lí Bỉnh Hiền là người khôn khéo, suy nghĩ của anh rể thế nào chỉ cần nói một câu ông liền hiểu ngay, lúc này ông vô cùng khôn ngoan đi lấy lòng anh rể.
“Kỷ Vĩ với Thành Viện đúng là rất xúng đôi, thật ra việc này cũng không khó, xem ra chúng ta phải tác hợp cho chúng.”
Chu Chính Vinh mỉm cười, ông không có con trai, con rể cả rất tài giỏi thì con rể nhỏ chắc chắn cũng không thể tìm đại khái được, mà tấm lòng của Thành Viện đối với Kỷ Vĩ ban nãy, ông là cha, nhìn cái là hiểu ngay.
————
Hôm sau, Chu Thành Viện lại đến tìm Kỷ Vĩ, cô hẹn hắn đi ăn, đang lúc ăn cơm, cô đưa cho hắn một chiếc hộp vô cùng tinh xảo.
Hắn mở ra xem, là một chiếc đồng hồ Rolex, thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng lịch được cài đặt đúng ngày chủ nhật, rất tinh xảo, hắn cũng có hứng thú với đồng hồ, chiếc đồng hồ này đính mười viên kim cương chính hãng, hai hạt vàng, chiếc đồng hồ nhập khẩu này được lắp ráp thủ công 100%, vỏ ngoài bằng vàng, đắt tiền.
Chu Thành Viện nói: “Tuy là vật ngoài thân, nhưng chẳng còn cách nào khác thể hiện lòng biết ơn của em, đồ vật này nọ có thể mua, nhưng ba em thì chỉ có một.” Sau đó cô nói đùa một câu: “Trong lòng em, anh cũng là độc nhất vô nhị.”
Kỷ Vĩ nẩng đầu, lại bắt gặp một ánh mắt rất chân thành.
Ánh mắt kia như ẩn chứa một thứ tình cảm nào đó, hắn buông mắt xuống, trêu cô: “Quần áo anh đang mặc cũng chẳng giá trị bằng chiếc đồng hồ này, đeo nó khiến anh thấy áp lực đó.”
Chu Thành Viện chân thành nói: “Đừng từ chối, cứ coi như em tặng anh một món quà được không?”
Hắn ngẫm nghĩ, đành phải chấp nhận.
Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay này, đột nhiên hắn có cảm giác, chiếc đồng hồ này tựa như một cánh cửa, mở ra rồi, đang chỉ đến một hướng lạ lẫm với hắn, nhưng đó là một hướng sáng để đi theo, con đường ấy khác hẳn với con đường 28 năm hắn từng bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.