Chương 32: Mẹ con bất đồng, Kiều Mạt gặp họa
Thủy tụ nhân gia
12/11/2013
Kiều Mạt cũng sớm biết đây là Hồng môn yến mà, nhưng những lời Âu Dương Mai nói, khiến cô không thể nào chấp nhận được, Lí Thế Quân và Lí Thế Anh cũng sững sờ, không chơi bài nữa, tò mò nhìn sang.
Vẻ mặt Kỷ Vĩ không nén giận được: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Âu Dương Mai nói: “Mẹ nói ra suy nghĩ của mình, không được sao?”
Hai mẹ con đang gay gắt, bắt đầu lời qua tiếng lại.
“Mẹ, Kiều Mạt là bạn gái con, dù cô ấy có ưu điểm hay khuyết điểm gì đi nữa thì trước hết cô ấy cũng là bạn gái của con, có hợp hay không cũng là chuyện của con, con muốn sống cùng cô ấy, cũng không cần bên ngoài can thiệp vào.”
“Kỷ Vĩ, con là con trai của mẹ, vợ con cũng là con dâu của mẹ, còn chưa kết hôn, bạn gái của con mẹ cũng có quyền góp ý, nếu mẹ thấy cô ta không đủ tư cách, mẹ đương nhiên phải nói rõ quan điểm của mình, con là người trong cuộc không thể nhìn nhận đúng đắn, mẹ ở ngoài cuộc nên mẹ biết đâu mới là hạnh phúc của con.”
“Mẹ, thích một người không thể nói rõ được, nếu việc gì cũng có thể phân định rạch ròi, cũng sẽ không xảy ra chiến tranh. Cho dù mẹ không có ấn tượng tốt hay không thích Kiều Mạt, cũng nên cho cô ấy cũng như mọi người chút thời gian, có được không?”
“Đúng, con là đứa con chấp nhất, con có cá tính của con, mẹ cũng có nguyên tắc của mẹ, mẹ muốn nói rõ quan điểm của mình, mẹ không thích bạn gái mới của con.”
Kiều Mạt đứng dậy, mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh nói: “Kỷ Vĩ, dì, cháu còn có chút việc, cơm cũng ăn xong rồi, làm phiền mọi người quá, cháu xin phép về trước.”
Âu Dương Mai không chút khách khí: “Không tiễn, ngoài khách sạn có sẵn xe tắc xi rồi.”
Kỷ Vĩ đứng dậy, “Anh đưa em về.”
Âu Dương Bình gọi hắn: “Kỷ Vĩ, cháu quay lại đây.”
Kiều Mạt quay người lại lấy ba lô định đi, Kỷ Vĩ đứng sau kéo cô lại,
Âu Dương Mai quát con trai: “Kỹ Vĩ, con ngồi ngay ngắn xuống đây cho mẹ.”
Khóe mắt Kiều Mạt đong đầy nước mắt, cô đẩy Kỷ Vĩ, hắn quyết không buông tay, hai người đều rất cương quyết.
Kỷ Vĩ quay đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, con vẫn nghĩ mẹ là hiểu lý lẽ, từ trước đến nay con chưa từng thấy mẹ cư xử như vậy bao giờ, mẹ đang làm gì vậy?”
Vẻ mặt của Âu Dương Mai vô cùng lạnh lùng.
Rốt cuộc Kiều Mạt không thể chịu được việc đứng ngây ngốc trong một không gian bức bách như vậy, cô đẩy Kỷ Vĩ ra rồi rời đi.
Kỷ Vĩ định đuổi theo cô, đúng lúc này Lí Bỉnh Hiền gọi hắn: “Kỷ Vĩ, nghe mẹ cháu nói vài lời đã, mẹ cháu vẫn đứng đây, sao cháu lại không nể mặt mẹ cháu như vậy chứ.”
Quả thật lời này rất có tác dụng, xưa nay người Trung Quốc vốn rất trọng coi trọng hiếu nghĩa, rốt cuộc Kỷ Vĩ vẫn ngồi xuống.
Âu Dương Mai đè nén tức giận trong lồng ngực, bà bình tĩnh nói với Kỷ Vĩ: “Con à, con không thể sống cùng người phụ nữ này, cô ta sao xứng với con chứ? Dáng dấp rất đẹp sao? Cũng không phải con chưa từng thấy gái xinh, loại phụ nữ thủ đoạn này ngoài mặt tỏ ra ngây thơ trong sáng, nhưng cô ta biết cách nắm giữ con, có thể điều khiển con, thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, vì sao con cứ nhất định phải yêu cô ta chứ?”
Kỷ Vĩ thật bình tĩnh, hắn nhìn mẹ: “Có đôi lúc con cũng thấy lạ, vì sao con lại bị cô ấy thu phục, thật ra không phải thủ đoạn của cô ấy nham hiểm, hay bản lĩnh trên giường rất lợi hại, mà là khi ở bên cô ấy, con cảm nhận được một điều, con muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, thậm chí con rất thích cô ấy chua ngoa giễu cợt con, có phải là rất lạ không? Mẹ, con xin lỗi, nếu mẹ cứ nhất quyết ngăn cản con, con đành bất hiếu, không thể làm theo lời mẹ.”
Lí Thế Quân và Lí Thế Anh chứng kiến sự căng thẳng giữa bác và anh họ, nghe anh họ đáp lời bác, hai người đều kinh ngạc không dám hé răng nửa lời.
Âu Dương Bình tức giận mắng cháu trai: “Kỷ Vĩ, sao cháu lại nói với mẹ cháu như vậy chứ, còn không phải vì mẹ cháu muốn tốt cho cháu sao.”
Âu Dương Mai thật sự tức giận, “Được lắm, mẹ hỏi con, con cần cô ta hay cần mẹ?”
Kỷ Vĩ cười, “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Giờ không phải lúc để nói chuyện này chứ?”
Âu Dương Mai lại càng tức giận, “Trả lời cho mẹ.”
Hắn nhìn mẹ, rồi đáp, “Con cần cô ấy.”
Tất cả mọi người giật mình, bầu không khí căng thẳng, nặng nề.
Hắn có chút khổ sở nhang lại bình thản nói: “Mẹ, nếu con bỏ cô ấy thì con sẽ mất cô ấy vĩnh viễn, tuy rằng chúng con yêu nhau chưa lâu, nhưng trái tim con đã khắc sâu đoạn tình cảm này, nếu cứ chấm dứt như vậy, sẽ giống như từng nhát dao đang cứa rách trái tim con, con sẽ rất đau lòng, khổ sở, cho dù sau đó con có phấn chấn lại, nhưng mỗi lần nhớ lại, trái tim con như đang rỉ máu, cho nên con không muốn buông bỏ tình cảm này, con tin chắc một điều, con không thể vứt bỏ cô ấy, con cũng không thể mất đi mẹ, bởi vì con luôn là con trai của mẹ, là cốt nhục duy nhất của mẹ, cho dù con có giết người phóng hỏa, mẹ cũng không nhẫn tâm vứt bỏ con, mà con, cũng vĩnh viễn chỉ có một người mẹ, cho nên con sẽ không vứt bỏ cô ấy, giờ con phải đi tìm cô ấy, con xin lỗi.”
Hắn gật đầu hào hỏi mọi người xong, liền lập tức rời khỏi phòng.
————
Một mình Kiều Mạt lẻ loi bước đi trên ngã tư, rời khỏi khách sạn cô cũng không gọi tắc xi đi, Kỷ Vĩ cũng không đuổi theo, thế giới của cô chỉ còn tuyệt vọng hệt như đứng trên một hoang đảo, nước lũ mênh mông bao vây bốn phía, mà mực nước lũ kia ngày càng dâng cao, cô vô vọng nhìn xung quanh lại chẳng hề thấy một chiếc thuyền nào để cho cô nương tựa. Ngoài trời đang mưa, lạnh buốt như băng, trên đường lớn đầu thu ẩm ướt, lá cây rơi rụng, mưa phùn lất phất, hệt như những mũi kim đang đâm lên cơ thể mảnh khảnh của mình.
Lời nói của Âu Dương Mai như nhát dao đang từng nhát từng nhát đâm cô thương tích đầy mình, cô nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi.
Lưỡng lự trên đường, cô cười khổ, cho dù thất lễ cũng không thể đứng trên đường khóc lóc, đây là đường một chiều, cô không thể đứng đây gọi xe được, cô quyết định đi đường khác để gọi xe, bước vội xuống đường, chạy nhanh sang đường bên cạnh, một chiếc xe ầm ầm lao tới, cô ngoảnh đầu sang, ánh đè xe làm mắt cô đau nhói, hét lên một tiếng, cô ngã ầm xuống đất.
——
Kỷ Vĩ rời khỏi khách sạn, hắn gọi điện thoại cho Kiều Mạt, cô không bắt máy, hắn chạy như bay vwf nhà trọ của cô, trong phòng một mảnh tối đen, cô cũng không có nhà, hắn thở dài.
Bên này, y tá xử lý vết thương bên ngoài cho Kiều Mạt, cô khách sáo nói: “Cám ơn chị.”
Tông Trạch gõ cửa đi vào, “Không sao, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến xương khớp cả. Chẳng qua, để chắc chắn nên phải ở lại bệnh viện thoi dõi một đêm.”
Kiều Mạt đành gật đầu đồng ý, khoảnh khắc cúi đầu nhìn vết thương trên đùi, cô lặng lẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt.
Một lát sau, cô nhớ tới điều gì, “Người lái xe kia đâu rồi? Thật ra lần này là do lỗi của tôi, tôi không nhìn thấy đèn báo giao thông, nhưng sao hắn lại bỏ chạy?”
“Lai xe kia từng gây tai nạn giao thông rồi, lần này va phải cô, hẵ sợ quá nên lái xe bỏ chạy, không ngờ lại gặp ngay cảnh sát giao thông đang tuần tra, liền bị bắt.”
Kiều Mạt bật cười, cảm thấy gương mặt cứng ngắc, nụ cười gượng gạo, cô đành miễn cưỡng nói: “Càng tốt, thay trời hành đạo, đúng là chó ngáp phải ruồi mà.”
Tông Trạch lắc đầu: “Đừng bao giờ để những việc như vậy xảy ra lần nữa.”
Hắn ra khỏi phòng bệnh định rót cho cô ly nước, khi về phòng anh thấy cô đã ngủ say tự lúc nào.
Hắn hiểu hết mọi chuyện, sở dĩ cô khổ sở như vậy nguyên do không phải bởi hắn, mà chỉ vì tình yêu.
Lẽ ra hắn đã tan ca rồi, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Kiều Mạt, giọng nói của cô trong điện thoại dường như rất đau, “Tông Trạch, em xảy ra chút sự cố, bây giờ đang trong bệnh viện, tôi không mang đủ tiền.”
Hắn nghe điện thoại xong vội vã chạy tới đây ngay, vừa vào phòng bệnh nhìn thấy cô có chút ngẩn người, khi y tá đang xử lý miệng vết thương, trong lòng hắn đau đớn và rối rắm vô cùng, nhưng Kiều Mạt lại không rên lấy một tiếng, cô im lặng đến kỳ lạ.
Lúc này cô đang ngủ, hắn không đến quấy rầy cô, ngồi trước giường ngắm nhìn cô, đau xót nhận ra rằng mọi việc mình làm đều phí công vô ích như công dã tràng
Di động của Kiều Mạt không ngừng rung lên, mà cô vẫn ngủ say không hề hay biết gì.
Hắn nhẹ nhấc điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị người gọi là: Đại ca sói xám.
Đối phương vẫn kiên trì gọi đến như thể đòi mạng, hắn liền tắt điện thoại đi.
Vẻ mặt Kỷ Vĩ không nén giận được: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Âu Dương Mai nói: “Mẹ nói ra suy nghĩ của mình, không được sao?”
Hai mẹ con đang gay gắt, bắt đầu lời qua tiếng lại.
“Mẹ, Kiều Mạt là bạn gái con, dù cô ấy có ưu điểm hay khuyết điểm gì đi nữa thì trước hết cô ấy cũng là bạn gái của con, có hợp hay không cũng là chuyện của con, con muốn sống cùng cô ấy, cũng không cần bên ngoài can thiệp vào.”
“Kỷ Vĩ, con là con trai của mẹ, vợ con cũng là con dâu của mẹ, còn chưa kết hôn, bạn gái của con mẹ cũng có quyền góp ý, nếu mẹ thấy cô ta không đủ tư cách, mẹ đương nhiên phải nói rõ quan điểm của mình, con là người trong cuộc không thể nhìn nhận đúng đắn, mẹ ở ngoài cuộc nên mẹ biết đâu mới là hạnh phúc của con.”
“Mẹ, thích một người không thể nói rõ được, nếu việc gì cũng có thể phân định rạch ròi, cũng sẽ không xảy ra chiến tranh. Cho dù mẹ không có ấn tượng tốt hay không thích Kiều Mạt, cũng nên cho cô ấy cũng như mọi người chút thời gian, có được không?”
“Đúng, con là đứa con chấp nhất, con có cá tính của con, mẹ cũng có nguyên tắc của mẹ, mẹ muốn nói rõ quan điểm của mình, mẹ không thích bạn gái mới của con.”
Kiều Mạt đứng dậy, mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh nói: “Kỷ Vĩ, dì, cháu còn có chút việc, cơm cũng ăn xong rồi, làm phiền mọi người quá, cháu xin phép về trước.”
Âu Dương Mai không chút khách khí: “Không tiễn, ngoài khách sạn có sẵn xe tắc xi rồi.”
Kỷ Vĩ đứng dậy, “Anh đưa em về.”
Âu Dương Bình gọi hắn: “Kỷ Vĩ, cháu quay lại đây.”
Kiều Mạt quay người lại lấy ba lô định đi, Kỷ Vĩ đứng sau kéo cô lại,
Âu Dương Mai quát con trai: “Kỹ Vĩ, con ngồi ngay ngắn xuống đây cho mẹ.”
Khóe mắt Kiều Mạt đong đầy nước mắt, cô đẩy Kỷ Vĩ, hắn quyết không buông tay, hai người đều rất cương quyết.
Kỷ Vĩ quay đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, con vẫn nghĩ mẹ là hiểu lý lẽ, từ trước đến nay con chưa từng thấy mẹ cư xử như vậy bao giờ, mẹ đang làm gì vậy?”
Vẻ mặt của Âu Dương Mai vô cùng lạnh lùng.
Rốt cuộc Kiều Mạt không thể chịu được việc đứng ngây ngốc trong một không gian bức bách như vậy, cô đẩy Kỷ Vĩ ra rồi rời đi.
Kỷ Vĩ định đuổi theo cô, đúng lúc này Lí Bỉnh Hiền gọi hắn: “Kỷ Vĩ, nghe mẹ cháu nói vài lời đã, mẹ cháu vẫn đứng đây, sao cháu lại không nể mặt mẹ cháu như vậy chứ.”
Quả thật lời này rất có tác dụng, xưa nay người Trung Quốc vốn rất trọng coi trọng hiếu nghĩa, rốt cuộc Kỷ Vĩ vẫn ngồi xuống.
Âu Dương Mai đè nén tức giận trong lồng ngực, bà bình tĩnh nói với Kỷ Vĩ: “Con à, con không thể sống cùng người phụ nữ này, cô ta sao xứng với con chứ? Dáng dấp rất đẹp sao? Cũng không phải con chưa từng thấy gái xinh, loại phụ nữ thủ đoạn này ngoài mặt tỏ ra ngây thơ trong sáng, nhưng cô ta biết cách nắm giữ con, có thể điều khiển con, thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, vì sao con cứ nhất định phải yêu cô ta chứ?”
Kỷ Vĩ thật bình tĩnh, hắn nhìn mẹ: “Có đôi lúc con cũng thấy lạ, vì sao con lại bị cô ấy thu phục, thật ra không phải thủ đoạn của cô ấy nham hiểm, hay bản lĩnh trên giường rất lợi hại, mà là khi ở bên cô ấy, con cảm nhận được một điều, con muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, thậm chí con rất thích cô ấy chua ngoa giễu cợt con, có phải là rất lạ không? Mẹ, con xin lỗi, nếu mẹ cứ nhất quyết ngăn cản con, con đành bất hiếu, không thể làm theo lời mẹ.”
Lí Thế Quân và Lí Thế Anh chứng kiến sự căng thẳng giữa bác và anh họ, nghe anh họ đáp lời bác, hai người đều kinh ngạc không dám hé răng nửa lời.
Âu Dương Bình tức giận mắng cháu trai: “Kỷ Vĩ, sao cháu lại nói với mẹ cháu như vậy chứ, còn không phải vì mẹ cháu muốn tốt cho cháu sao.”
Âu Dương Mai thật sự tức giận, “Được lắm, mẹ hỏi con, con cần cô ta hay cần mẹ?”
Kỷ Vĩ cười, “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Giờ không phải lúc để nói chuyện này chứ?”
Âu Dương Mai lại càng tức giận, “Trả lời cho mẹ.”
Hắn nhìn mẹ, rồi đáp, “Con cần cô ấy.”
Tất cả mọi người giật mình, bầu không khí căng thẳng, nặng nề.
Hắn có chút khổ sở nhang lại bình thản nói: “Mẹ, nếu con bỏ cô ấy thì con sẽ mất cô ấy vĩnh viễn, tuy rằng chúng con yêu nhau chưa lâu, nhưng trái tim con đã khắc sâu đoạn tình cảm này, nếu cứ chấm dứt như vậy, sẽ giống như từng nhát dao đang cứa rách trái tim con, con sẽ rất đau lòng, khổ sở, cho dù sau đó con có phấn chấn lại, nhưng mỗi lần nhớ lại, trái tim con như đang rỉ máu, cho nên con không muốn buông bỏ tình cảm này, con tin chắc một điều, con không thể vứt bỏ cô ấy, con cũng không thể mất đi mẹ, bởi vì con luôn là con trai của mẹ, là cốt nhục duy nhất của mẹ, cho dù con có giết người phóng hỏa, mẹ cũng không nhẫn tâm vứt bỏ con, mà con, cũng vĩnh viễn chỉ có một người mẹ, cho nên con sẽ không vứt bỏ cô ấy, giờ con phải đi tìm cô ấy, con xin lỗi.”
Hắn gật đầu hào hỏi mọi người xong, liền lập tức rời khỏi phòng.
————
Một mình Kiều Mạt lẻ loi bước đi trên ngã tư, rời khỏi khách sạn cô cũng không gọi tắc xi đi, Kỷ Vĩ cũng không đuổi theo, thế giới của cô chỉ còn tuyệt vọng hệt như đứng trên một hoang đảo, nước lũ mênh mông bao vây bốn phía, mà mực nước lũ kia ngày càng dâng cao, cô vô vọng nhìn xung quanh lại chẳng hề thấy một chiếc thuyền nào để cho cô nương tựa. Ngoài trời đang mưa, lạnh buốt như băng, trên đường lớn đầu thu ẩm ướt, lá cây rơi rụng, mưa phùn lất phất, hệt như những mũi kim đang đâm lên cơ thể mảnh khảnh của mình.
Lời nói của Âu Dương Mai như nhát dao đang từng nhát từng nhát đâm cô thương tích đầy mình, cô nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi.
Lưỡng lự trên đường, cô cười khổ, cho dù thất lễ cũng không thể đứng trên đường khóc lóc, đây là đường một chiều, cô không thể đứng đây gọi xe được, cô quyết định đi đường khác để gọi xe, bước vội xuống đường, chạy nhanh sang đường bên cạnh, một chiếc xe ầm ầm lao tới, cô ngoảnh đầu sang, ánh đè xe làm mắt cô đau nhói, hét lên một tiếng, cô ngã ầm xuống đất.
——
Kỷ Vĩ rời khỏi khách sạn, hắn gọi điện thoại cho Kiều Mạt, cô không bắt máy, hắn chạy như bay vwf nhà trọ của cô, trong phòng một mảnh tối đen, cô cũng không có nhà, hắn thở dài.
Bên này, y tá xử lý vết thương bên ngoài cho Kiều Mạt, cô khách sáo nói: “Cám ơn chị.”
Tông Trạch gõ cửa đi vào, “Không sao, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến xương khớp cả. Chẳng qua, để chắc chắn nên phải ở lại bệnh viện thoi dõi một đêm.”
Kiều Mạt đành gật đầu đồng ý, khoảnh khắc cúi đầu nhìn vết thương trên đùi, cô lặng lẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt.
Một lát sau, cô nhớ tới điều gì, “Người lái xe kia đâu rồi? Thật ra lần này là do lỗi của tôi, tôi không nhìn thấy đèn báo giao thông, nhưng sao hắn lại bỏ chạy?”
“Lai xe kia từng gây tai nạn giao thông rồi, lần này va phải cô, hẵ sợ quá nên lái xe bỏ chạy, không ngờ lại gặp ngay cảnh sát giao thông đang tuần tra, liền bị bắt.”
Kiều Mạt bật cười, cảm thấy gương mặt cứng ngắc, nụ cười gượng gạo, cô đành miễn cưỡng nói: “Càng tốt, thay trời hành đạo, đúng là chó ngáp phải ruồi mà.”
Tông Trạch lắc đầu: “Đừng bao giờ để những việc như vậy xảy ra lần nữa.”
Hắn ra khỏi phòng bệnh định rót cho cô ly nước, khi về phòng anh thấy cô đã ngủ say tự lúc nào.
Hắn hiểu hết mọi chuyện, sở dĩ cô khổ sở như vậy nguyên do không phải bởi hắn, mà chỉ vì tình yêu.
Lẽ ra hắn đã tan ca rồi, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Kiều Mạt, giọng nói của cô trong điện thoại dường như rất đau, “Tông Trạch, em xảy ra chút sự cố, bây giờ đang trong bệnh viện, tôi không mang đủ tiền.”
Hắn nghe điện thoại xong vội vã chạy tới đây ngay, vừa vào phòng bệnh nhìn thấy cô có chút ngẩn người, khi y tá đang xử lý miệng vết thương, trong lòng hắn đau đớn và rối rắm vô cùng, nhưng Kiều Mạt lại không rên lấy một tiếng, cô im lặng đến kỳ lạ.
Lúc này cô đang ngủ, hắn không đến quấy rầy cô, ngồi trước giường ngắm nhìn cô, đau xót nhận ra rằng mọi việc mình làm đều phí công vô ích như công dã tràng
Di động của Kiều Mạt không ngừng rung lên, mà cô vẫn ngủ say không hề hay biết gì.
Hắn nhẹ nhấc điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị người gọi là: Đại ca sói xám.
Đối phương vẫn kiên trì gọi đến như thể đòi mạng, hắn liền tắt điện thoại đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.