Chương 29
Ngải Tiểu Đồ
28/12/2016
Trường An nóng rần, tóc bết mồ hôi, môi khô gần như nứt ra, Lạc Thập
Giai lấy khăn ướt chấm lên môi cho cô, rồi nhúng khăn vào trong nước
lạnh rồi vắt khô đắp lên hạ nhiệt cho cô.
Nói thật Lạc Thập Giai cũng không phải dạng con gái dịu dàng cẩn trọng thế này, chẳng qua những việc cô đang làm chỉ là những kiến thức thông thường trong cuộc sống, cô cũng không biết chăm sóc người bệnh như thế nào, chỉ làm theo bản năng mà thôi.
Trường An luôn miệng nói mê sảng, thấp giọng nỉ non điều gì đó, Lạc Thập Giai cũng không nghe rõ. Lạc Thập Giai đi đổi nước khác, có lẽ tiếng nước chảy đánh thức Trường An, cô ta mơ mơ màng màng mở mắt, tuy rằng suy yếu nhưng chỉ hơi mơ hồ mà thôi, cô mở mắt, nhìn thấy Lạc Thập Giai, ánh mắt nhanh chóng trở nên xa lạ và sợ hãi.
Lạc Thập Giai đưa tay đẩy cô, ý bảo cô nằm im, rồi rót một chén nước đưa tới: “Uống nước đi.”
Sắc mặt Trường An trắng bệch, vẫn giằng co không đón lấy ly nước Lạc Thập Giai đưa tới, cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Hàn Đông nói cô cần uống thuốc hạ sốt, bằng không bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn.”
Trong ánh mắt của Trường An từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ phòng bị, cô há mồm muốn nói nhưng chỉ thốt ra hơi, thanh âm ú ớ không phát thành lời, chẳng thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh, Lạc Thập Giai xua tay, bình tĩnh dặn dò: “Không cần lên tiếng, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp nhé.”
Cô đưa thuốc cho Trường An, Trường An nửa ngờ nửa tin.
Lạc Thập Giai biết Trường An đang sợ điều gì, cô lạnh lùng nhìn, ánh mắt vẫn kiêu căng như trước: “Yên tâm, chẳng phải thuốc độc đâu.” – Lạc Thập giai châm chọc cười: “Tôi sẽ không nhân cơ hội không có ai ở đây để giết chết cô đâu, tuy rằng thật lòng mà nói, tôi rất muốn làm vậy.”
“Tôi… không có ý đó…” – Thân thể Trường An suy yếu tiếng nói khàn khàn, cô nhìn thoáng qua hộp thuốc Lạc Thập Giai đặt ở đầu giường, cắn môi nói: “Tôi không uống được thuốc kháng sinh, tôi bị dị ứng.”
Lạc Thập Giai mím môi, thả mấy viên thuốc xuống đầu giường, lấy nước đưa cho cô: “Vậy thì uống nước nhé.”
Lạc Thập Giai đi lấy áo khoác của mình, Trường An thấy cô định đi, vội hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Mua thuốc hạ sốt cho cô, giờ cô thế này sẽ nguy hiểm lắm, lại dễ lây cho người khác.” – Nói xong liền bước ra đóng cửa phòng lại.
Nhìn theo bóng lưng Lạc Thập Giai dần biến mất, Trường An trầm mặc hồi lâu, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
***
Mí mắt nặng trịch, người khó chịu, cơ thể càng lúc càng mệt mỏi, Lạc Thập Giai cảm thấy đầu hơi choáng váng, trước mắt càng ngày mơ hồ không rõ. Lạc Thập Giai lần đầu tiên tới cao nguyên, sức đề kháng của cô thế này đã được xem là rất tốt, mấy ngày qua đều không có phản ứng nghiêm trọng nào với khí hậu cao nguyên này. Nhưng sau mấy ngày qua bôn ba mệt mỏi, hơn nữa ban đêm không ngủ ngon giấc, thân thể mệt nhọc cực độ, cơ thể dần dần cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời. May là bệnh trạng không quá nghiêm trọng, uống chút thuốc là đỡ hơn nhiều.
Lạc Thập Giai không có thói quen than thở, cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối. Ngược lại không phải là cô có thể chịu được cực khổ, đối với cô mà nói, than thở, tỏ ra yếu đuối cũng không thể giảm bớt thống khổ, vậy cần gì phải làm cho người khác lo lắng? Phải thừa nhận rằng, cá tính cô như vậy quả thực rất không tốt. Thích cậy mạnh chưa bao giờ là thói quen tốt nhưng dù sao thói quen vẫn là thói quen, một khi hình thành khó có thể thay đổi.
Năm đó Loan Phượng mang thai hơn năm tháng, Lạc Đông Hải đột nhiên nói muốn đi Ninh Hạ làm công nhân khai thác mỏ, Loan Phượng mặc dù không muốn nhưng bà không ngăn cản được, sau đó, ông không bao giờ quay trở về nữa. Lạc Thập Giai hồi còn bé lại yếu ớt hay bệnh, Loan Phượng lại thiếu tiền, bất đắc dĩ bước lên con đường kia, nhiều năm như vậy, muốn nói không hận bà là điều không thể.
Khi đó Lạc Thập Giai vừa được châm cứu và cho uống xong, cô thấy đau và đắng đến rơi nước mắt, trẻ con nào biết che giấu, có gì vui buồn đều biểu lộ hết lê mặt. Nhưng lúc như vậy, Loan Phượng sẽ không nhịn được, luôn đánh cô, cũng không tiếc lời mắng chửi, uy hiếp đòi vứt cô đi. Người nhà của Lạc Thập Giai chẳng còn ai nữa, sau khi bà chết chỉ còn mỗi cô và Loan Phượng sống nương tựa lẫn nhau. Nếu Loan Phượng không cần cô nữa, vậy cô phải đi về đâu?
Kỳ thực nhiều năm như vậy, Lạc Thập Giai chưa từng hận Loan Phượng, nghĩ kỹ một chút, cuộc đời của Loan Phương cũng là những chuỗi ngày đầy bi kịch, mà bi kịch của bà chẳng phải do Lạc Thập Giai mang đến sao? Nếu không có Loan Phượng thì cô làm sao có thể trở thành một cô bé kiên cường như thế. Dùng đôi vai gầy yếu chống lại Diêm Hàm, mưu cầu sinh tồn từ trong nguy hiểm, bảo vệ bản thân.
Chỉ là đôi khi, kiên cường quá thực sự sẽ khiến cõi lòng thấy chua xót.
Lạc Thập Giai vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy ở ngoài sân phía Bắc cách đó không xa, mọi người đang cố sức đốn cái cây bị đỗ ngã kia. Có rất nhiều người đến giúp, Lạc Thập Giai không tìm được Trầm Tuần và Hàn Đông. Cô liếc mắt nhìn hai lần, cuối cùng vẫn đi về phía ngược lại. Chẳng qua bước ra ngoài mua mấy viên thuốc, chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian, lúc đó cô nghĩ như vậy.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng tuyết đọng bên ngoài vẫn khá dầy, mỗi bước đi, chân lún sâu vào trong tuyết, Lạc Thập Giai chỉ mang theo một đôi giày leo núi, mặc dù ống giày quấn chặt mắt cá chân nhưng vẫn có thể cảm giác được bàn chân lạnh lẽo. Càng đi càng không còn cảm giác.
Mới bước đi chưa được bao xa đã nghe có tiếng người gọi lại.
“Thập Giai!”
Một bóng người thở hổn hển chạy loạng choạng đến cạnh Lạc Thập Giai. Người đến gần, Lạc Thập Giai mới nhìn rõ là Quản Tiêu Tiêu.
“Cô đi đâu vậy?” – Quản Tiêu Tiêu hỏi.
“Đi mua thuốc hạ sốt.”
“Cùng đi nhé!”
Quản Tiêu Tiêu sóng bước bên cạnh Lạc Thập Giai, chiếc áo khoác màu hồng đào cô mặc trên người càng thêm xinh đẹp tươi trẻ dưới trời tuyết trắng, khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh nhưng lại toát ra hương vị thiếu nữ và e thẹn, cô khẽ mỉm cười, đôi mắt cong như trăng rằm, đôi tay liên tục chà xát vào nhau để chống lại cái lạnh, cô quay sang nói với Lạc Thập Giai: “Tôi cũng đi mua ít thuốc chống say. Chồng tôi hiện đang choáng váng, số thuốc chúng tôi mang theo hiện không dùng được.”
“Ừ.”
“Sau khi đường được thông xe thì mọi người định đi đâu?”
Lạc Thập Giai mù mờ đáp: “Cũng không biết, mọi chuyện đều do anh ấy quyết định.”
Quản Tiêu Tiêu mím môi cười trộm: “Trước đây cô là người quyết đoán và có chủ kiến lắm mà, không ngờ rằng bây giờ lại nghe lời như thế.”
Lạc Thập Giai nhếch môi như cười như không.
“Kỳ thực nhỏ Vân cũng rất muốn nói lời xin lỗi tới cô.” – Quản Tiêu Tiêu nói: “Khi đó cô ta xếp thứ hai trong lớp, thành tích không sao vượt qua được cô nên sinh lòng đố kỵ, muốn cô bị trừ hạnh kiểm trong giờ họp lớp nên len lén khóa WC lại. Nhưng lúc đó cô ấy thực sự không biết cô đang đun nước nóng trong phòng.”
“Chuyện qua rồi.”
Quản Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Khi đó tôi thực sự rất đố kỵ với cô, ngoại hình xinh đẹp, lại thông minh, nhiều ưu điểm vậy thì ai mà không yêu cô, tôi nghĩ có lẽ nhỏ Vân cũng nghĩ như vậy. Giờ ngồi nhớ lại, việc làm năm đó quả thật quá xấu xa, dù có nói bao nhiêu lời xin lỗi đều cảm thấy không đủ.”
“Năm đó tôi cũng không biết cách làm người.” – Lạc Thập Giai nháy mắt một cái, lại nói: “Tôi cũng có phần lỗi.”
“Kỳ thực tôi vẫn cảm thấy cô rất tốt, chỉ là quá ưu tú, nhưng tôi hiểu rõ, ưu tú không phải là cái tội.” – Quản Tiêu Tiêu nói: “Sau khi quen biết Phùng Đạt, tôi đã thay đổi rất nhiều, cũng mở lòng ra nhiều hơn, con người cũng thoải mái hơn.”
Lạc Thập Giai nhớ tới người đàn ông nhã nhặn không mấy thu hút kia, lại cảm thấy thói đời oanh liệt có lẽ sẽ khắc sâu mà bình thản thong dong lại càng yên ổn.
“Ai chẳng có khoảng thời gian bốc đồng.”
Quản Tiêu Tiêu nhìn sang Lạc Thập Giai, trong mắt có cảm kích cũng có kính phục: “Cô dường như luôn bình tĩnh chững chạc như vậy.”
“Vậy ư?” – Lạc Thập Giai thấp giọng nỉ non.
Không chững chạc thì khó mà sống tiếp được, cô buộc phải chững chạc.
“Cô và Trầm Tuần kết hôn nhất định phải gửi thiệp mời đến mọi người đó.”
Lạc Thập Giai cười cười, không trả lời.
Xe của Lạc Thập Giai bị di chuyển đến chỗ khác, đậu ở chỗ khá xa, hai người đều đi mua thuốc, tiện dẫn theo Quản Tiêu Tiêu, lúc cô lái xe cảm thấy hơi hoa mắt, những hình ảnh trước mặt cứ hóa thành cái bóng rồi xếp chồng lên nhau, luôn không nhìn rõ cảnh vật phía trước. Lạc Thập Giai lái xe, đầu nóng muốn nứt ra, không nhịn được sụt sịt mũi.
“Cô bị cảm hả?” – Quản Tiêu Tiêu lo âu nhìn Lạc Thập Giai: “Ăn mặc mỏng manh quá, mua thuốc nhanh còn quay về nghỉ ngơi.”
Lạc Thập Giai cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, quay sang nhìn cô cười cười: “Tôi không sao.”
…
***
Lạc Thập Giai quay về nhà nghỉ thì đám đàn ông đã dời xong cái cây đổ ra chỗ khác, cũng thu dọn xong đống gạch vụn do tường đổ.
Lạc Thập Giai bước theo sau lưng bọn họ đi lên lầu, bọn họ nói chuyện rôm rả suốt đoạn đường nên không nghe rõ chuyện đang xảy ra ở trên lầu. Đợi đến khi cô đi tới gian phòng của Trường An thì mới phát hiện cửa phòng đang mở.
Cô cất thuốc vào túi, đang định đi vào thì thấy Hàn Đông đã bế ngang Trường An nhấc lên khỏi giường. Trường An hôn mê chẳng biết trời đất gì, đầu ngả ngửa ra sau, tay vô lực buông xuôi xuống, cô ta nằm trong lòng Hàn Đông chẳng khác nào một con búp bê vô hồn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” – Lạc Thập Giai giật mình, chẳng phải lúc cô đi vẫn còn ổn sao?
Hàn Đông lo lắng, trong phòng Trầm Tuần nhanh tay dọn dẹp đồ của Trường An. Lạc Thập Giai đứng ở cửa như con ngốc, tình hình này thấy thế nào cũng rất kỳ quái.
Lúc này có lẽ Hàn Đông quá sốt ruột, cau mày oán giận: “Tôi đã dặn đi dặn lại là không được rời khỏi rồi mà?!”
Mặc dù không bị điểm danh nhưng Lạc Thập Giai biết đang nói cô.
Không chờ cô lên tiếng giải thích, Trầm Tuần đã nhanh chóng lên tiếng trước: “Không nên trách cô ấy, chuyện này không liên quan đến cô ấy.”
“Trường An là em gái duy nhất của Trường Trì.” – Hàn Đông nói: “Cho dù Trường Trì có đáng trách, Trường An cũng vô tội.”
“Chuyện lần trước chúng tôi chưa từng nhắc lại không có nghĩa trong lòng không oán giận.” – Trầm Tuần mặt lạnh lùng, không thay đổi nói: “Một đổi một cũng coi như công bằng.”
Lạc Thập Giai biết Trầm Tuần đang cố ý bao che cho cô, nhưng cô hoàn toàn chẳng thấy vui vẻ gì.
Đúng vậy, bọn họ trở lại, thấy Trường An hôn mê, mà cô lại không có mặt ở phòng. Dù nghĩ sao cũng thấy cô có ý đồ. Nhưng Trầm Tuần chẳng hỏi han lấy một câu, cứ thẳng thừng phán định là cô cố ý. Cái cảm giác không được tin tưởng này như con dao giày xéo trong lòng, Lạc Thập Giai cảm thấy cực kỳ đau lòng.
“Ông chủ Hàn.” – Vẻ mặt Lạc Thập Giai dần dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt xa lạ ngày càng rõ ràng: “Coi như tôi giết chết cô ta thì cũng đáng đời cô ta mà thôi, lần trước vì cô ta mà tôi xém chết, chính anh bảo cô ta trốn tôi, sợ tôi gây khó dễ cho cô ấy, tôi biết rõ nhưng tôi có nói câu nào không?”
Lạc Thập Giai đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cố che giấu thất vọng trong ánh mắt nhưng cảm giác thất vọng này vẫn theo máu chảy về tim cô, rồi lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong người. Khi chẳng xảy ra chuyện gì, Hàn Đông luôn cẩn thận tỉ mỉ lo lắng cho cô, lần nào cũng là người đầu tiên hỏi han cô, Lạc Thập Giai không có anh chị, suốt đoạn đường này luôn thật lòng xem Hàn Đông như là anh ruột của mình, thế nhưng khi gặp chuyện không may thì cảm giác sơ không bằng thân này khiến cô thất vọng đau khổ.
Lạc Thập Giai lại tiếp tục nói, khẩu khí không hề che giấu vẻ thất vọng: “Đúng vậy, cô ta là em gái anh, là em gái của Hàn Trầm. Hai người luôn che chở bảo bọc cô ta, cho dù tôi là người qua đường không chút liên quan, nhưng tôi cũng là một con người.”
Lạc Thập Giai lôi bịch thuốc vừa mua còn cất trong túi ra, thậm chí bên trên còn toát ra hơi lạnh băng của tuyết, cô ném mạnh túi thuốc lên mặt Trầm Tuần không chút lưu tình.
“Trầm Tuần, không có một đổi một.” – Lạc Thập Giai nói rành rọt từng chữ một: “Tính mệnh của Lạc Thập Giai này, cho dù mười Trường An cũng không đủ bồi thường.”
Lạc Thập Giai cực kỳ tức giận, ném túi thuốc xong liền quay lưng bỏ đi mất dạng.
Tất cả biến cố này làm cho Hàn Đông không nén được giận. Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Lạc Thập Giai đã từng bước ép sát làm cho một người như Hàn Đông cũng không kìm được thấy hổ thẹn.
Trầm Tuần nhặt túi thuốc rơi trên đất lên, khẽ đặt lên tủ đầu giường trong phòng.
“Anh đưa Trường An đến bệnh viện đii.” – vẻ mặt Trầm Tuần cũng không quá gượng gạo, thấp giọng nói: “Tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
“Trầm Tuần.” – thấy Trầm Tuần phải đi, Hàn Đông không nhịn được gọi anh lại: “Xin lỗi, tôi không có ý trách luật sư Lạc, chỉ là tôi sốt ruột quá, nói năng thiếu suy nghĩ.”
Trầm Tuần cụp mắt, bóng mi phủ lên hốc mắt làm người đối diện không thấy rõ tâm tình trong mắt anh lúc này.
“Cô ấy không giận anh.” – Trầm Tuần dừng một chút: “Cô ấy giận tôi.”
Nói thật Lạc Thập Giai cũng không phải dạng con gái dịu dàng cẩn trọng thế này, chẳng qua những việc cô đang làm chỉ là những kiến thức thông thường trong cuộc sống, cô cũng không biết chăm sóc người bệnh như thế nào, chỉ làm theo bản năng mà thôi.
Trường An luôn miệng nói mê sảng, thấp giọng nỉ non điều gì đó, Lạc Thập Giai cũng không nghe rõ. Lạc Thập Giai đi đổi nước khác, có lẽ tiếng nước chảy đánh thức Trường An, cô ta mơ mơ màng màng mở mắt, tuy rằng suy yếu nhưng chỉ hơi mơ hồ mà thôi, cô mở mắt, nhìn thấy Lạc Thập Giai, ánh mắt nhanh chóng trở nên xa lạ và sợ hãi.
Lạc Thập Giai đưa tay đẩy cô, ý bảo cô nằm im, rồi rót một chén nước đưa tới: “Uống nước đi.”
Sắc mặt Trường An trắng bệch, vẫn giằng co không đón lấy ly nước Lạc Thập Giai đưa tới, cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Hàn Đông nói cô cần uống thuốc hạ sốt, bằng không bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn.”
Trong ánh mắt của Trường An từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ phòng bị, cô há mồm muốn nói nhưng chỉ thốt ra hơi, thanh âm ú ớ không phát thành lời, chẳng thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh, Lạc Thập Giai xua tay, bình tĩnh dặn dò: “Không cần lên tiếng, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp nhé.”
Cô đưa thuốc cho Trường An, Trường An nửa ngờ nửa tin.
Lạc Thập Giai biết Trường An đang sợ điều gì, cô lạnh lùng nhìn, ánh mắt vẫn kiêu căng như trước: “Yên tâm, chẳng phải thuốc độc đâu.” – Lạc Thập giai châm chọc cười: “Tôi sẽ không nhân cơ hội không có ai ở đây để giết chết cô đâu, tuy rằng thật lòng mà nói, tôi rất muốn làm vậy.”
“Tôi… không có ý đó…” – Thân thể Trường An suy yếu tiếng nói khàn khàn, cô nhìn thoáng qua hộp thuốc Lạc Thập Giai đặt ở đầu giường, cắn môi nói: “Tôi không uống được thuốc kháng sinh, tôi bị dị ứng.”
Lạc Thập Giai mím môi, thả mấy viên thuốc xuống đầu giường, lấy nước đưa cho cô: “Vậy thì uống nước nhé.”
Lạc Thập Giai đi lấy áo khoác của mình, Trường An thấy cô định đi, vội hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Mua thuốc hạ sốt cho cô, giờ cô thế này sẽ nguy hiểm lắm, lại dễ lây cho người khác.” – Nói xong liền bước ra đóng cửa phòng lại.
Nhìn theo bóng lưng Lạc Thập Giai dần biến mất, Trường An trầm mặc hồi lâu, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
***
Mí mắt nặng trịch, người khó chịu, cơ thể càng lúc càng mệt mỏi, Lạc Thập Giai cảm thấy đầu hơi choáng váng, trước mắt càng ngày mơ hồ không rõ. Lạc Thập Giai lần đầu tiên tới cao nguyên, sức đề kháng của cô thế này đã được xem là rất tốt, mấy ngày qua đều không có phản ứng nghiêm trọng nào với khí hậu cao nguyên này. Nhưng sau mấy ngày qua bôn ba mệt mỏi, hơn nữa ban đêm không ngủ ngon giấc, thân thể mệt nhọc cực độ, cơ thể dần dần cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời. May là bệnh trạng không quá nghiêm trọng, uống chút thuốc là đỡ hơn nhiều.
Lạc Thập Giai không có thói quen than thở, cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối. Ngược lại không phải là cô có thể chịu được cực khổ, đối với cô mà nói, than thở, tỏ ra yếu đuối cũng không thể giảm bớt thống khổ, vậy cần gì phải làm cho người khác lo lắng? Phải thừa nhận rằng, cá tính cô như vậy quả thực rất không tốt. Thích cậy mạnh chưa bao giờ là thói quen tốt nhưng dù sao thói quen vẫn là thói quen, một khi hình thành khó có thể thay đổi.
Năm đó Loan Phượng mang thai hơn năm tháng, Lạc Đông Hải đột nhiên nói muốn đi Ninh Hạ làm công nhân khai thác mỏ, Loan Phượng mặc dù không muốn nhưng bà không ngăn cản được, sau đó, ông không bao giờ quay trở về nữa. Lạc Thập Giai hồi còn bé lại yếu ớt hay bệnh, Loan Phượng lại thiếu tiền, bất đắc dĩ bước lên con đường kia, nhiều năm như vậy, muốn nói không hận bà là điều không thể.
Khi đó Lạc Thập Giai vừa được châm cứu và cho uống xong, cô thấy đau và đắng đến rơi nước mắt, trẻ con nào biết che giấu, có gì vui buồn đều biểu lộ hết lê mặt. Nhưng lúc như vậy, Loan Phượng sẽ không nhịn được, luôn đánh cô, cũng không tiếc lời mắng chửi, uy hiếp đòi vứt cô đi. Người nhà của Lạc Thập Giai chẳng còn ai nữa, sau khi bà chết chỉ còn mỗi cô và Loan Phượng sống nương tựa lẫn nhau. Nếu Loan Phượng không cần cô nữa, vậy cô phải đi về đâu?
Kỳ thực nhiều năm như vậy, Lạc Thập Giai chưa từng hận Loan Phượng, nghĩ kỹ một chút, cuộc đời của Loan Phương cũng là những chuỗi ngày đầy bi kịch, mà bi kịch của bà chẳng phải do Lạc Thập Giai mang đến sao? Nếu không có Loan Phượng thì cô làm sao có thể trở thành một cô bé kiên cường như thế. Dùng đôi vai gầy yếu chống lại Diêm Hàm, mưu cầu sinh tồn từ trong nguy hiểm, bảo vệ bản thân.
Chỉ là đôi khi, kiên cường quá thực sự sẽ khiến cõi lòng thấy chua xót.
Lạc Thập Giai vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy ở ngoài sân phía Bắc cách đó không xa, mọi người đang cố sức đốn cái cây bị đỗ ngã kia. Có rất nhiều người đến giúp, Lạc Thập Giai không tìm được Trầm Tuần và Hàn Đông. Cô liếc mắt nhìn hai lần, cuối cùng vẫn đi về phía ngược lại. Chẳng qua bước ra ngoài mua mấy viên thuốc, chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian, lúc đó cô nghĩ như vậy.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng tuyết đọng bên ngoài vẫn khá dầy, mỗi bước đi, chân lún sâu vào trong tuyết, Lạc Thập Giai chỉ mang theo một đôi giày leo núi, mặc dù ống giày quấn chặt mắt cá chân nhưng vẫn có thể cảm giác được bàn chân lạnh lẽo. Càng đi càng không còn cảm giác.
Mới bước đi chưa được bao xa đã nghe có tiếng người gọi lại.
“Thập Giai!”
Một bóng người thở hổn hển chạy loạng choạng đến cạnh Lạc Thập Giai. Người đến gần, Lạc Thập Giai mới nhìn rõ là Quản Tiêu Tiêu.
“Cô đi đâu vậy?” – Quản Tiêu Tiêu hỏi.
“Đi mua thuốc hạ sốt.”
“Cùng đi nhé!”
Quản Tiêu Tiêu sóng bước bên cạnh Lạc Thập Giai, chiếc áo khoác màu hồng đào cô mặc trên người càng thêm xinh đẹp tươi trẻ dưới trời tuyết trắng, khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh nhưng lại toát ra hương vị thiếu nữ và e thẹn, cô khẽ mỉm cười, đôi mắt cong như trăng rằm, đôi tay liên tục chà xát vào nhau để chống lại cái lạnh, cô quay sang nói với Lạc Thập Giai: “Tôi cũng đi mua ít thuốc chống say. Chồng tôi hiện đang choáng váng, số thuốc chúng tôi mang theo hiện không dùng được.”
“Ừ.”
“Sau khi đường được thông xe thì mọi người định đi đâu?”
Lạc Thập Giai mù mờ đáp: “Cũng không biết, mọi chuyện đều do anh ấy quyết định.”
Quản Tiêu Tiêu mím môi cười trộm: “Trước đây cô là người quyết đoán và có chủ kiến lắm mà, không ngờ rằng bây giờ lại nghe lời như thế.”
Lạc Thập Giai nhếch môi như cười như không.
“Kỳ thực nhỏ Vân cũng rất muốn nói lời xin lỗi tới cô.” – Quản Tiêu Tiêu nói: “Khi đó cô ta xếp thứ hai trong lớp, thành tích không sao vượt qua được cô nên sinh lòng đố kỵ, muốn cô bị trừ hạnh kiểm trong giờ họp lớp nên len lén khóa WC lại. Nhưng lúc đó cô ấy thực sự không biết cô đang đun nước nóng trong phòng.”
“Chuyện qua rồi.”
Quản Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Khi đó tôi thực sự rất đố kỵ với cô, ngoại hình xinh đẹp, lại thông minh, nhiều ưu điểm vậy thì ai mà không yêu cô, tôi nghĩ có lẽ nhỏ Vân cũng nghĩ như vậy. Giờ ngồi nhớ lại, việc làm năm đó quả thật quá xấu xa, dù có nói bao nhiêu lời xin lỗi đều cảm thấy không đủ.”
“Năm đó tôi cũng không biết cách làm người.” – Lạc Thập Giai nháy mắt một cái, lại nói: “Tôi cũng có phần lỗi.”
“Kỳ thực tôi vẫn cảm thấy cô rất tốt, chỉ là quá ưu tú, nhưng tôi hiểu rõ, ưu tú không phải là cái tội.” – Quản Tiêu Tiêu nói: “Sau khi quen biết Phùng Đạt, tôi đã thay đổi rất nhiều, cũng mở lòng ra nhiều hơn, con người cũng thoải mái hơn.”
Lạc Thập Giai nhớ tới người đàn ông nhã nhặn không mấy thu hút kia, lại cảm thấy thói đời oanh liệt có lẽ sẽ khắc sâu mà bình thản thong dong lại càng yên ổn.
“Ai chẳng có khoảng thời gian bốc đồng.”
Quản Tiêu Tiêu nhìn sang Lạc Thập Giai, trong mắt có cảm kích cũng có kính phục: “Cô dường như luôn bình tĩnh chững chạc như vậy.”
“Vậy ư?” – Lạc Thập Giai thấp giọng nỉ non.
Không chững chạc thì khó mà sống tiếp được, cô buộc phải chững chạc.
“Cô và Trầm Tuần kết hôn nhất định phải gửi thiệp mời đến mọi người đó.”
Lạc Thập Giai cười cười, không trả lời.
Xe của Lạc Thập Giai bị di chuyển đến chỗ khác, đậu ở chỗ khá xa, hai người đều đi mua thuốc, tiện dẫn theo Quản Tiêu Tiêu, lúc cô lái xe cảm thấy hơi hoa mắt, những hình ảnh trước mặt cứ hóa thành cái bóng rồi xếp chồng lên nhau, luôn không nhìn rõ cảnh vật phía trước. Lạc Thập Giai lái xe, đầu nóng muốn nứt ra, không nhịn được sụt sịt mũi.
“Cô bị cảm hả?” – Quản Tiêu Tiêu lo âu nhìn Lạc Thập Giai: “Ăn mặc mỏng manh quá, mua thuốc nhanh còn quay về nghỉ ngơi.”
Lạc Thập Giai cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, quay sang nhìn cô cười cười: “Tôi không sao.”
…
***
Lạc Thập Giai quay về nhà nghỉ thì đám đàn ông đã dời xong cái cây đổ ra chỗ khác, cũng thu dọn xong đống gạch vụn do tường đổ.
Lạc Thập Giai bước theo sau lưng bọn họ đi lên lầu, bọn họ nói chuyện rôm rả suốt đoạn đường nên không nghe rõ chuyện đang xảy ra ở trên lầu. Đợi đến khi cô đi tới gian phòng của Trường An thì mới phát hiện cửa phòng đang mở.
Cô cất thuốc vào túi, đang định đi vào thì thấy Hàn Đông đã bế ngang Trường An nhấc lên khỏi giường. Trường An hôn mê chẳng biết trời đất gì, đầu ngả ngửa ra sau, tay vô lực buông xuôi xuống, cô ta nằm trong lòng Hàn Đông chẳng khác nào một con búp bê vô hồn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” – Lạc Thập Giai giật mình, chẳng phải lúc cô đi vẫn còn ổn sao?
Hàn Đông lo lắng, trong phòng Trầm Tuần nhanh tay dọn dẹp đồ của Trường An. Lạc Thập Giai đứng ở cửa như con ngốc, tình hình này thấy thế nào cũng rất kỳ quái.
Lúc này có lẽ Hàn Đông quá sốt ruột, cau mày oán giận: “Tôi đã dặn đi dặn lại là không được rời khỏi rồi mà?!”
Mặc dù không bị điểm danh nhưng Lạc Thập Giai biết đang nói cô.
Không chờ cô lên tiếng giải thích, Trầm Tuần đã nhanh chóng lên tiếng trước: “Không nên trách cô ấy, chuyện này không liên quan đến cô ấy.”
“Trường An là em gái duy nhất của Trường Trì.” – Hàn Đông nói: “Cho dù Trường Trì có đáng trách, Trường An cũng vô tội.”
“Chuyện lần trước chúng tôi chưa từng nhắc lại không có nghĩa trong lòng không oán giận.” – Trầm Tuần mặt lạnh lùng, không thay đổi nói: “Một đổi một cũng coi như công bằng.”
Lạc Thập Giai biết Trầm Tuần đang cố ý bao che cho cô, nhưng cô hoàn toàn chẳng thấy vui vẻ gì.
Đúng vậy, bọn họ trở lại, thấy Trường An hôn mê, mà cô lại không có mặt ở phòng. Dù nghĩ sao cũng thấy cô có ý đồ. Nhưng Trầm Tuần chẳng hỏi han lấy một câu, cứ thẳng thừng phán định là cô cố ý. Cái cảm giác không được tin tưởng này như con dao giày xéo trong lòng, Lạc Thập Giai cảm thấy cực kỳ đau lòng.
“Ông chủ Hàn.” – Vẻ mặt Lạc Thập Giai dần dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt xa lạ ngày càng rõ ràng: “Coi như tôi giết chết cô ta thì cũng đáng đời cô ta mà thôi, lần trước vì cô ta mà tôi xém chết, chính anh bảo cô ta trốn tôi, sợ tôi gây khó dễ cho cô ấy, tôi biết rõ nhưng tôi có nói câu nào không?”
Lạc Thập Giai đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cố che giấu thất vọng trong ánh mắt nhưng cảm giác thất vọng này vẫn theo máu chảy về tim cô, rồi lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong người. Khi chẳng xảy ra chuyện gì, Hàn Đông luôn cẩn thận tỉ mỉ lo lắng cho cô, lần nào cũng là người đầu tiên hỏi han cô, Lạc Thập Giai không có anh chị, suốt đoạn đường này luôn thật lòng xem Hàn Đông như là anh ruột của mình, thế nhưng khi gặp chuyện không may thì cảm giác sơ không bằng thân này khiến cô thất vọng đau khổ.
Lạc Thập Giai lại tiếp tục nói, khẩu khí không hề che giấu vẻ thất vọng: “Đúng vậy, cô ta là em gái anh, là em gái của Hàn Trầm. Hai người luôn che chở bảo bọc cô ta, cho dù tôi là người qua đường không chút liên quan, nhưng tôi cũng là một con người.”
Lạc Thập Giai lôi bịch thuốc vừa mua còn cất trong túi ra, thậm chí bên trên còn toát ra hơi lạnh băng của tuyết, cô ném mạnh túi thuốc lên mặt Trầm Tuần không chút lưu tình.
“Trầm Tuần, không có một đổi một.” – Lạc Thập Giai nói rành rọt từng chữ một: “Tính mệnh của Lạc Thập Giai này, cho dù mười Trường An cũng không đủ bồi thường.”
Lạc Thập Giai cực kỳ tức giận, ném túi thuốc xong liền quay lưng bỏ đi mất dạng.
Tất cả biến cố này làm cho Hàn Đông không nén được giận. Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Lạc Thập Giai đã từng bước ép sát làm cho một người như Hàn Đông cũng không kìm được thấy hổ thẹn.
Trầm Tuần nhặt túi thuốc rơi trên đất lên, khẽ đặt lên tủ đầu giường trong phòng.
“Anh đưa Trường An đến bệnh viện đii.” – vẻ mặt Trầm Tuần cũng không quá gượng gạo, thấp giọng nói: “Tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
“Trầm Tuần.” – thấy Trầm Tuần phải đi, Hàn Đông không nhịn được gọi anh lại: “Xin lỗi, tôi không có ý trách luật sư Lạc, chỉ là tôi sốt ruột quá, nói năng thiếu suy nghĩ.”
Trầm Tuần cụp mắt, bóng mi phủ lên hốc mắt làm người đối diện không thấy rõ tâm tình trong mắt anh lúc này.
“Cô ấy không giận anh.” – Trầm Tuần dừng một chút: “Cô ấy giận tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.