Chương 46
Ngải Tiểu Đồ
28/12/2016
Làm luật sư nhiều năm, Lạc Thập Giai cho là mình đã không còn động tâm với những chuyện thế này, nhưng mà sự thực chứng minh, cô vẫn là một người bình thường, mặc dù cô đã biết, cũng nghe nói qua nhiều vụ án lạ lùng, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn chẳng khác gì mọi người, đều có phẫn nộ và bi thương.
“Con của cô, nếu biết cô lấy mạng người khác để giữ mạng của nó, chúng nó sẽ vui vẻ sao?”
“Mẹ….” tiếng gọi từ trong nhà chính lại vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của bà ta, bà ta cúi đầu lau nước mắt, cũng không nhìn Lạc Thập Giai nữa, khiêng ky đi ra ngoài.
Khoảng chừng nữa tiếng sau, bà ta bưng một tô mỳ đến.
Bà không dám mở trói cho Lạc Thập Giai, sợ Lạc Thập Giai chống lại hoặc sẽ chạy trốn, cho nên cầm chiếc đũa định đút cho cô ăn, Lạc Thập Giai từ đầu tới đuôi đều trừng mắt nhìn bà ta, chẳng buồn há miệng ăn thứ bà ta mang tới.
Bà ta đút một hồi, thấy Lạc Thập Giai không ăn, cũng buông đũa, “Tùy cô.”
Sau đó đứng dậy định đi, Lạc Thập Giai vội gọi lại:
“Chờ một chút.”
Bà ta nghe tiếng gọi bèn quay đầu lại.
“Rốt cuộc bà đang muốn làm gì?” Lạc Thập Giai hỏi: “Bà muốn Trầm Tuần tới đây để làm cái gì?”
Thấy bà ta không nói lời nào, Lạc Thập Giai lại nói, “Trầm Tuần không có tiền, tôi có. Cô thả tôi ra, tôi sẽ đưa cho cô.”
“Cô đã biết chuyện Trường Trì, sẽ không đưa tiền cho tôi, Trầm Tuần cũng sẽ không.” Bà ta chưa ngốc đến mức lú lẫn, mà phân tích mọi chuyện rõ ràng, “Tôi thả cô ra, các người sẽ báo cảnh sát, tôi cũng sẽ bị bắt, cho nên tôi không thể đồng ý chuyện đó với cô. Cô Lạc, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ ra tự thú, thế nhưng tôi cần khoản tiền kia. Anh Lý quay về, làm xong phẩu thuật, tôi sẽ đi đầu thú.”
“…”
Kể từ giây phút Trầm Tuần nhận được điện thoại, trời đất như xoay chuyển.
Lục tung mọi ngõ ngách suốt mấy tiếng đồng hồ, chuyện Lạc Thập Giai bị mất tính khiến cho Trầm Tuần suy đoán nhiều khả năng không may, rốt cuộc sự thật bất thình lình chứng thực suy nghĩ của anh là đúng, khiến anh như muốn nổ tung.
Chuyện trong nhà kế toán Lý còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của Trầm Tuần. Một thôn phụ trầm mặc ít nói lại có thể lặng lẽ bắt cóc Lạc Thập Giai, đồng thời còn nhốt lại, uy hiếp, Trầm Tuần cố gắng xâu chuỗi tất cả các sự việc lại một lần nữa.
Trầm Tuần sợ gây thêm rắc rối sẽ ảnh hưởng sự an nguy của Lạc Thập Giai, bị kẻ xấu uy hiếp, thế nhưng anh không báo công an, một mình lao xe đi suốt hai tiếng, suốt đoạn đường chỉ biết tăng tốc, phóng thẳng đến cái sân rách nát ở nơi heo hút cách xa thôn xóm của gia đình kế toán Lý.
Đây là lần thứ ba Trầm Tuần tới, mỗi một lần đến, tâm tình đều nặng nề như nhau.
Vợ kế toán Lý đã đợi từ lâu.
Trong gian nhà cũ nát, rốt cục Trầm Tuần nhìn thấy Lạc Thập Giai. Cô mệt mỏi không còn sức lực quỳ rạp xuống đất, thấy Trầm Tuần tới, cũng chỉ khẽ ngước mắt nhìn.
Còn người phụ nữ kia đang kề dao trên cổ Lạc Thập Giai, lưỡi dao tựa hồ là đã được mài sắc, lưỡi dao sáng bóng sắc lẹm, liếc mắt thôi cũng giật mình kinh sợ.
“Có mang theo tiền không?” Vẻ mặt bà ta lạnh lùng, không chút gợn sóng, giọng nói bình thản.
“Vì sao cô ấy lại suy nhược như vậy? Bà đã làm gì?” Hiện tại Trầm Tuần vốn chẳng có tiền, mà bà ta lại đòi 100 ngàn tệ. Anh thực sự không có cách nào gom được số tiền ấy trong khoảng thời gian quá gấp rút. Nhưng hiện tại Lạc Thập Giai đang nằm trong tay bà ta. Trầm Tuần chỉ có thể phóng đến trước, trước tiên cứ cứu người đã.
“Yên tâm, do cô ta kiệt sức mà thôi.” Bà ta kéo quần áo của Lạc Thập Giai, kéo lê vào trong, “Không mang tiền tới thì đừng hy vọng dẫn người đi.”
“Bà đừng làm bừa.” Trầm Tuần hét lên, “Tôi cảnh cáo bà, mau thả cô ấy ra, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Trầm Tuần càng lo càng rối, muốn xông lên đoạt lại cô. Thế nhưng anh vừa nhấc chân được một bước, bà ta đã hét toáng lên.
“Lui về phía sau!”
Bà ta đã sớm phòng bị, mũi dao lại ấn xuống phía dưới một chút, trong nháy mắt Trầm Tuần liền thấy trên lớp da cổ mềm mại của liền thấy xuất hiện một đường máu. Lạc Thập Giai cũng khẽ rên rỉ vì đau.
“Đừng làm cô ấy bị thương!” Trầm Tuần vội lui lại một bước.
“Không có tiền, chúng ta đành cùng chết mà thôi.” Đôi mắt bà ta lạnh lẽo, ánh mắt chẳng khác nào băng tuyết ngàn năm, làm cho Trầm Tuần lạnh toát, tim đập thình thịch. Anh không dám tưởng tượng người đàn bà này có thể làm ra chuyện gì, bất luận bà ta làm gì, đều dẫn đến kết quả mà Trầm Tuần không thể chịu đựng được.
“Rốt cuộc bà muốn thế nào?” Trầm Tuần căng thẳng nhìn Lạc Thập Giai, “Trường Trì đã lấy sạch tiền rồi! Trong công ty hiện không còn tiền, bà phải cho tôi thời gian thu xếp.”
Trầm Tuần bất đắc dĩ đưa ra giao kèo với bà ta, nhưng bà ta hoàn toàn chẳng tin, “Đừng có gạt tôi, Trường Trì chẳng có lấy một xu nào.”
Trầm Tuần nghe bà ta nói như vậy, chỉ thấy kinh hãi. Bao nhiêu chuyện xảy ra lúc trước dần dần sáng tỏ, anh nhíu chặt mày, đầy sầu bi, “Các người lấy chứng minh nhân dân của Trường Trì là muốn rút tiền trong ngân hàng của Trường Trì?”
Bà ta không trả lời, chỉ nhắc lại yêu cầu của mình, “Đưa tiền cho tôi, còn nữa, thả anh Lý ra.”
“Hiện tại, anh ta bị cảnh sát bắt giam, tôi làm gì có năng lực lớn đến mức được phép thả anh ta ra ngoài, còn chuyện tiền nong, bà thả cô ấy, tôi nhất định chuyển sang cho bà.” Trầm Tuần vừa nói những lời này, vừa cố đánh lạc hướng bà ta, nhằm cứu Lạc Thập Giai.
Bà ta rất bất mãn trước thái độ của Trầm Tuần, con dao trên tay lại ấn xuống thêm một chút, rốt cục Trầm Tuần không còn sức nhẫn nại.
Trong nhà kho có rất nhiều dụng cụ đã cũ không dùng đến, Trầm Tuần vung chân đá bay cái xẻng trên đất, động tác nhanh, chuẩn xác và mạnh mẽ, cái xẻng bay trúng cánh tay của bà ta, đó là một cú va đập rất mạnh rất nặng. Bà ta buông lõng con dao trên tay, người loạng choạng lui về phía sau một bước.
Trầm Tuần đang định tiến lên, bà ta đã với tay kia lôi Lạc Thập Giai về, tay mắt lanh lẹ nhặt con dao lên, một tay đè chặt cổ Lạc Thập Giai, tay kia giơ giao quay sang Lạc Thập Giai.
“Tôi biết cậu gian giảo mà, thế nào cũng đánh nhau, nhưng đừng xem thường tôi, không có tiền, tôi cũng chẳng cần cái mạng này.” Bà ta nhịn đau, lui một bước về phía sau, đâm dao vào cổ Lạc Thập Giai, cảm giác đau đớn đến tận xương này đã làm Lạc Thập Giai nhanh chóng tỉnh táo.
Cô đau đớn rên rỉ, bất lực nhìn Trầm Tuần, mắt mở to, lại nhanh chóng mềm yếu, ửng đỏ.
Cô từ đầu chí cuối chỉ nhìn chằm chằm Trầm Tuần, đã không còn cầu xin sự giúp đỡ hay oán hận. Vô cùng tĩnh lặng. cô không muốn làm liên lụy Trầm Tuần, trở thành vật uy hiếp của anh, nhưng lần nào cũng cô cũng làm liên lụy đến anh.
“Đã không ai được cứu thì cùng nhau chết.” Bà ta giơ cao con dao lên, nhìn thấy sắp đâm vào cổ Lạc Thập Giai.
Đột nhiên, ngay lúc tất cả mọi người đang giằng co, thì một thân ảnh thấp bé từ ngoài cửa đi vào. làm cho ba người trong phòng ngẩn người ra.
“Mẹ…?” Cậu bé mặt ốm yếu xanh xao, đôi mắt ngây thơ, nhìn mẹ mình dữ tợn, tàn nhẫn, giơ dao, hoảng sợ đến run rẩy, cậu bé không dám nhìn cảnh tượng trước mắt, bước lui về phía sau, bị dọa sợ muốn chạy đi.
Nhưng Trầm Tuần nhanh tay nhanh mắt tóm lại.
Anh đưa tay xốc gáy cổ áo của cậu bé lên, đứa vé gầy gò bị lôi ngược vào trong, cổ áo siết ở cổ khiến cậu bé thở khó nhọc, khó chịu khiến cậu bé vung tay cào loạn xung quanh, không ngừng giãy giụa.
Ánh mắt Trầm Tuần dần toát ra vẻ hung tàn, làm cho hai người phụ nữ trong phòng phải gào lên.
“Đừng….”
…
Quen biết mười hai năm, đây chẳng phải lần đầu tiên Lạc Thập Giai nhìn thấy cảnh Trầm Tuần hung ác độc địa, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Tuần đánh người. Thân thủ của anh nhanh nhẹn, chiêu thức và nhịp đi đều rất chuẩn xác, ít khi thua trận.
Lạc Thập Giai chưa từng cảm nhận thấy anh là người bạo lực, anh rất tốt, lần nào đánh nhau cũng vì cứu người. Anh cũng không thích khiêu khích ai, đó cũng là nguyên tắc của anh.
Thế nhưng giờ khắc này, anh đang giơ cậu bé bệnh tật kia lên cao, cao đến mức khiến cho cậu bé vốn yếu đuối hoảng sợ khóc toáng lên, còn tay kia của anh đang đèn lên cổ cậu ta, ý tứ muốn uy hiếm rất rõ ràng.
Cậu bé vì khó chịu, liên tục giãy giụa, những tiếng khóc đau đớn vọng ra làm cho Lạc Thập Giai cũng nhói trong lòng.
Trầm Tuần là người tốt, anh cũng là một người cha, chẳng phải bị ép đến mức buộc phải làm thế thì anh tuyệt đối không lấy tính mệnh của một đứa bé đi uy hiếp mẹ nó. Thế nhưng giờ khắc này, anh đang làm một chuyện mà trước nay anh luôn khinh thường, vì cô, vì muốn bảo toàn tính mạng cho cô
“Đừng làm hại đứa bé…” Thanh âm của Lạc Thập Giai suy yếu vô lực.
Cô không lay chuyển được người đàn bà đang kìm kẹp cô, thế nhưng cô có thể cảm giác được người đàn bà kia đang rất căng thẳng. Bà ta kéo Lạc Thập Giai lui về phía sau một bước.
“Dù sao cả nhà chúng ta cũng đi vào đường cùng rồi, chết trong tay cậu cũng tốt hơn tự mình hại chết mình.” Bà ta nói, “Cũng tốt, dù sao có cô luật sư này chôn cùng, cuộc đời này của tôi coi như không uổng phí.”
Bà ta giơ dao ra, Trầm Tuần cũng lạnh lùng nhấc con của bà ta giơ ra.
Tình cảnh trước mắt chính là nước cờ đánh vào tâm lý.
Lạc Thập Giai cảm thấy vết thương trên cổ cô càng đau buốt hơn, Trầm Tuần cũng càng ngày càng nặng siết chặt lực nơi cánh tay, sắc mặt cậu bé dần xanh tím vì thiếu dưỡng khí.
Cuối cùng, Trầm Tuần thắng trận cờ này.
Đứa bé trên tay Trầm Tuần càng lúc càng suy yếu, chẳng còn sức giãy giụa, Lạc Thập Giai cực kỳ lo lắng, nhìn chằm chằm vào đứa bé. Sau đó cô nghe thấy tiếng dao lơi loảng xoảng xuống đất, cái cổ bị đè nén của cô cũng được nới lỏng.
Trầm Tuần đã chiến thắng bản năng làm mẹ dành cho con.
***
Trầm Tuần cứu được Lạc Thập Giai. Vợ kế toán Lý đã mất con át chủ bài, tự biết tình cảnh của mình, không nói gì cũng cũng không có phản kháng cái gì.
Bà ôm thật chặt đứa con suy yếu của mình, trầm mặc rơi nước mắt.
Hình ảnh kia, để cho Lạc Thập Giai vừa tức vừa thương.
Lúc cảnh sát đến, hầu như chẳng tốt chút sức nào lôi bà ta đi. Hai đứa bé trong nhà chạy ra khóc lóc ôm chân mẹ không chịu buông, cảnh sát cũng không nỡ để đứa nhỏ ở lại, người bế người ôm, tất cả được nhét vào trong xe cảnh sát.
Trầm Tuần vẫn ôm chặt Lạc Thập Giai, bảo vệ cho cô, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh cười tự giễu, cúi đầu nhìn hai tay của mình, lúng ta lúng túng nói: “Ngay cả anh cũng không biết lòng dạ mình lại ác độc đến như vậy, chỉ cần anh dùng thêm chút lực nữa thì đứa bé kia đã bị bóp chết.”
Vết thương trên người anh lại rách ra, máu thấm ra ngoài lớp băng gạt. Nhưng anh chẳng thấy đau.
Chính dáng vẻ trầm mặc và đau đớn này làm cho Lạc Thập Giai yêu thương.
Lạc Thập Giai trở tay ôm chặt Trầm Tuần, cố gắng đem chút ấm áp xoa dịu nỗi đau và tự trách trong lòng anh.
Thanh âm của cô hơi nghẹn ngào: “Trầm Tuần, không nên hoài nghi chính mình, anh là người tốt, anh làm tất cả cũng là vì em.”
Người đàn bà kia bắt cóc Lạc Thập Giai đã là vi phạm pháp luật, bà ta biết mình không thoát được tội, với sức của một người đàn bà, hoàn toàn không thể đánh thắng được Trầm Tuần. Bà còn làm thương tổn Lạc Thập Giai, không nói đến chuyện không lấy được tiền mà tội chồng tội, Trầm Tuần cũng không thể nào buông tha cho bà ta, Ngẫm lại, trọng lòng của bà ta cũng hiểu rõ, chỉ là không muốn đánh mất hết hy vọng, muốn đánh cuộc một lần, khoảng tiền kia chính là hy vọng cuối cùng của con bà. Trong lòng ôm một chút hy vọng mỏng manh như vậy, nghĩ rằng nếu như tiền ở trong tay Trầm Tuần, thì anh sẽ đưa ngay cho mình….
Cuối cùng, bà ta cũng biết mình đã đi lên con đường cùng lại không thể quay đầu, tuyệt vọng ôm đứa con bệnh tật của mình, chảy nước mắt, tự lẩm bẩm: “Đây là mệnh… Đây là mệnh…”
Lạc Thập Giai lắng nghe mấy chữ này mà lòng thấy vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc cái gì là số mệnh…?”
Số mệnh là bất đắc dĩ, là bức bách, là khả năng xấu nhất.
Số mệnh là biết rõ sẽ mất đi, nhưng chỉ có thể mở to đôi mắt ra nhìn, biết rõ là sai nhưng vẫn lao đầu làm.
“Con của cô, nếu biết cô lấy mạng người khác để giữ mạng của nó, chúng nó sẽ vui vẻ sao?”
“Mẹ….” tiếng gọi từ trong nhà chính lại vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của bà ta, bà ta cúi đầu lau nước mắt, cũng không nhìn Lạc Thập Giai nữa, khiêng ky đi ra ngoài.
Khoảng chừng nữa tiếng sau, bà ta bưng một tô mỳ đến.
Bà không dám mở trói cho Lạc Thập Giai, sợ Lạc Thập Giai chống lại hoặc sẽ chạy trốn, cho nên cầm chiếc đũa định đút cho cô ăn, Lạc Thập Giai từ đầu tới đuôi đều trừng mắt nhìn bà ta, chẳng buồn há miệng ăn thứ bà ta mang tới.
Bà ta đút một hồi, thấy Lạc Thập Giai không ăn, cũng buông đũa, “Tùy cô.”
Sau đó đứng dậy định đi, Lạc Thập Giai vội gọi lại:
“Chờ một chút.”
Bà ta nghe tiếng gọi bèn quay đầu lại.
“Rốt cuộc bà đang muốn làm gì?” Lạc Thập Giai hỏi: “Bà muốn Trầm Tuần tới đây để làm cái gì?”
Thấy bà ta không nói lời nào, Lạc Thập Giai lại nói, “Trầm Tuần không có tiền, tôi có. Cô thả tôi ra, tôi sẽ đưa cho cô.”
“Cô đã biết chuyện Trường Trì, sẽ không đưa tiền cho tôi, Trầm Tuần cũng sẽ không.” Bà ta chưa ngốc đến mức lú lẫn, mà phân tích mọi chuyện rõ ràng, “Tôi thả cô ra, các người sẽ báo cảnh sát, tôi cũng sẽ bị bắt, cho nên tôi không thể đồng ý chuyện đó với cô. Cô Lạc, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ ra tự thú, thế nhưng tôi cần khoản tiền kia. Anh Lý quay về, làm xong phẩu thuật, tôi sẽ đi đầu thú.”
“…”
Kể từ giây phút Trầm Tuần nhận được điện thoại, trời đất như xoay chuyển.
Lục tung mọi ngõ ngách suốt mấy tiếng đồng hồ, chuyện Lạc Thập Giai bị mất tính khiến cho Trầm Tuần suy đoán nhiều khả năng không may, rốt cuộc sự thật bất thình lình chứng thực suy nghĩ của anh là đúng, khiến anh như muốn nổ tung.
Chuyện trong nhà kế toán Lý còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của Trầm Tuần. Một thôn phụ trầm mặc ít nói lại có thể lặng lẽ bắt cóc Lạc Thập Giai, đồng thời còn nhốt lại, uy hiếp, Trầm Tuần cố gắng xâu chuỗi tất cả các sự việc lại một lần nữa.
Trầm Tuần sợ gây thêm rắc rối sẽ ảnh hưởng sự an nguy của Lạc Thập Giai, bị kẻ xấu uy hiếp, thế nhưng anh không báo công an, một mình lao xe đi suốt hai tiếng, suốt đoạn đường chỉ biết tăng tốc, phóng thẳng đến cái sân rách nát ở nơi heo hút cách xa thôn xóm của gia đình kế toán Lý.
Đây là lần thứ ba Trầm Tuần tới, mỗi một lần đến, tâm tình đều nặng nề như nhau.
Vợ kế toán Lý đã đợi từ lâu.
Trong gian nhà cũ nát, rốt cục Trầm Tuần nhìn thấy Lạc Thập Giai. Cô mệt mỏi không còn sức lực quỳ rạp xuống đất, thấy Trầm Tuần tới, cũng chỉ khẽ ngước mắt nhìn.
Còn người phụ nữ kia đang kề dao trên cổ Lạc Thập Giai, lưỡi dao tựa hồ là đã được mài sắc, lưỡi dao sáng bóng sắc lẹm, liếc mắt thôi cũng giật mình kinh sợ.
“Có mang theo tiền không?” Vẻ mặt bà ta lạnh lùng, không chút gợn sóng, giọng nói bình thản.
“Vì sao cô ấy lại suy nhược như vậy? Bà đã làm gì?” Hiện tại Trầm Tuần vốn chẳng có tiền, mà bà ta lại đòi 100 ngàn tệ. Anh thực sự không có cách nào gom được số tiền ấy trong khoảng thời gian quá gấp rút. Nhưng hiện tại Lạc Thập Giai đang nằm trong tay bà ta. Trầm Tuần chỉ có thể phóng đến trước, trước tiên cứ cứu người đã.
“Yên tâm, do cô ta kiệt sức mà thôi.” Bà ta kéo quần áo của Lạc Thập Giai, kéo lê vào trong, “Không mang tiền tới thì đừng hy vọng dẫn người đi.”
“Bà đừng làm bừa.” Trầm Tuần hét lên, “Tôi cảnh cáo bà, mau thả cô ấy ra, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Trầm Tuần càng lo càng rối, muốn xông lên đoạt lại cô. Thế nhưng anh vừa nhấc chân được một bước, bà ta đã hét toáng lên.
“Lui về phía sau!”
Bà ta đã sớm phòng bị, mũi dao lại ấn xuống phía dưới một chút, trong nháy mắt Trầm Tuần liền thấy trên lớp da cổ mềm mại của liền thấy xuất hiện một đường máu. Lạc Thập Giai cũng khẽ rên rỉ vì đau.
“Đừng làm cô ấy bị thương!” Trầm Tuần vội lui lại một bước.
“Không có tiền, chúng ta đành cùng chết mà thôi.” Đôi mắt bà ta lạnh lẽo, ánh mắt chẳng khác nào băng tuyết ngàn năm, làm cho Trầm Tuần lạnh toát, tim đập thình thịch. Anh không dám tưởng tượng người đàn bà này có thể làm ra chuyện gì, bất luận bà ta làm gì, đều dẫn đến kết quả mà Trầm Tuần không thể chịu đựng được.
“Rốt cuộc bà muốn thế nào?” Trầm Tuần căng thẳng nhìn Lạc Thập Giai, “Trường Trì đã lấy sạch tiền rồi! Trong công ty hiện không còn tiền, bà phải cho tôi thời gian thu xếp.”
Trầm Tuần bất đắc dĩ đưa ra giao kèo với bà ta, nhưng bà ta hoàn toàn chẳng tin, “Đừng có gạt tôi, Trường Trì chẳng có lấy một xu nào.”
Trầm Tuần nghe bà ta nói như vậy, chỉ thấy kinh hãi. Bao nhiêu chuyện xảy ra lúc trước dần dần sáng tỏ, anh nhíu chặt mày, đầy sầu bi, “Các người lấy chứng minh nhân dân của Trường Trì là muốn rút tiền trong ngân hàng của Trường Trì?”
Bà ta không trả lời, chỉ nhắc lại yêu cầu của mình, “Đưa tiền cho tôi, còn nữa, thả anh Lý ra.”
“Hiện tại, anh ta bị cảnh sát bắt giam, tôi làm gì có năng lực lớn đến mức được phép thả anh ta ra ngoài, còn chuyện tiền nong, bà thả cô ấy, tôi nhất định chuyển sang cho bà.” Trầm Tuần vừa nói những lời này, vừa cố đánh lạc hướng bà ta, nhằm cứu Lạc Thập Giai.
Bà ta rất bất mãn trước thái độ của Trầm Tuần, con dao trên tay lại ấn xuống thêm một chút, rốt cục Trầm Tuần không còn sức nhẫn nại.
Trong nhà kho có rất nhiều dụng cụ đã cũ không dùng đến, Trầm Tuần vung chân đá bay cái xẻng trên đất, động tác nhanh, chuẩn xác và mạnh mẽ, cái xẻng bay trúng cánh tay của bà ta, đó là một cú va đập rất mạnh rất nặng. Bà ta buông lõng con dao trên tay, người loạng choạng lui về phía sau một bước.
Trầm Tuần đang định tiến lên, bà ta đã với tay kia lôi Lạc Thập Giai về, tay mắt lanh lẹ nhặt con dao lên, một tay đè chặt cổ Lạc Thập Giai, tay kia giơ giao quay sang Lạc Thập Giai.
“Tôi biết cậu gian giảo mà, thế nào cũng đánh nhau, nhưng đừng xem thường tôi, không có tiền, tôi cũng chẳng cần cái mạng này.” Bà ta nhịn đau, lui một bước về phía sau, đâm dao vào cổ Lạc Thập Giai, cảm giác đau đớn đến tận xương này đã làm Lạc Thập Giai nhanh chóng tỉnh táo.
Cô đau đớn rên rỉ, bất lực nhìn Trầm Tuần, mắt mở to, lại nhanh chóng mềm yếu, ửng đỏ.
Cô từ đầu chí cuối chỉ nhìn chằm chằm Trầm Tuần, đã không còn cầu xin sự giúp đỡ hay oán hận. Vô cùng tĩnh lặng. cô không muốn làm liên lụy Trầm Tuần, trở thành vật uy hiếp của anh, nhưng lần nào cũng cô cũng làm liên lụy đến anh.
“Đã không ai được cứu thì cùng nhau chết.” Bà ta giơ cao con dao lên, nhìn thấy sắp đâm vào cổ Lạc Thập Giai.
Đột nhiên, ngay lúc tất cả mọi người đang giằng co, thì một thân ảnh thấp bé từ ngoài cửa đi vào. làm cho ba người trong phòng ngẩn người ra.
“Mẹ…?” Cậu bé mặt ốm yếu xanh xao, đôi mắt ngây thơ, nhìn mẹ mình dữ tợn, tàn nhẫn, giơ dao, hoảng sợ đến run rẩy, cậu bé không dám nhìn cảnh tượng trước mắt, bước lui về phía sau, bị dọa sợ muốn chạy đi.
Nhưng Trầm Tuần nhanh tay nhanh mắt tóm lại.
Anh đưa tay xốc gáy cổ áo của cậu bé lên, đứa vé gầy gò bị lôi ngược vào trong, cổ áo siết ở cổ khiến cậu bé thở khó nhọc, khó chịu khiến cậu bé vung tay cào loạn xung quanh, không ngừng giãy giụa.
Ánh mắt Trầm Tuần dần toát ra vẻ hung tàn, làm cho hai người phụ nữ trong phòng phải gào lên.
“Đừng….”
…
Quen biết mười hai năm, đây chẳng phải lần đầu tiên Lạc Thập Giai nhìn thấy cảnh Trầm Tuần hung ác độc địa, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Tuần đánh người. Thân thủ của anh nhanh nhẹn, chiêu thức và nhịp đi đều rất chuẩn xác, ít khi thua trận.
Lạc Thập Giai chưa từng cảm nhận thấy anh là người bạo lực, anh rất tốt, lần nào đánh nhau cũng vì cứu người. Anh cũng không thích khiêu khích ai, đó cũng là nguyên tắc của anh.
Thế nhưng giờ khắc này, anh đang giơ cậu bé bệnh tật kia lên cao, cao đến mức khiến cho cậu bé vốn yếu đuối hoảng sợ khóc toáng lên, còn tay kia của anh đang đèn lên cổ cậu ta, ý tứ muốn uy hiếm rất rõ ràng.
Cậu bé vì khó chịu, liên tục giãy giụa, những tiếng khóc đau đớn vọng ra làm cho Lạc Thập Giai cũng nhói trong lòng.
Trầm Tuần là người tốt, anh cũng là một người cha, chẳng phải bị ép đến mức buộc phải làm thế thì anh tuyệt đối không lấy tính mệnh của một đứa bé đi uy hiếp mẹ nó. Thế nhưng giờ khắc này, anh đang làm một chuyện mà trước nay anh luôn khinh thường, vì cô, vì muốn bảo toàn tính mạng cho cô
“Đừng làm hại đứa bé…” Thanh âm của Lạc Thập Giai suy yếu vô lực.
Cô không lay chuyển được người đàn bà đang kìm kẹp cô, thế nhưng cô có thể cảm giác được người đàn bà kia đang rất căng thẳng. Bà ta kéo Lạc Thập Giai lui về phía sau một bước.
“Dù sao cả nhà chúng ta cũng đi vào đường cùng rồi, chết trong tay cậu cũng tốt hơn tự mình hại chết mình.” Bà ta nói, “Cũng tốt, dù sao có cô luật sư này chôn cùng, cuộc đời này của tôi coi như không uổng phí.”
Bà ta giơ dao ra, Trầm Tuần cũng lạnh lùng nhấc con của bà ta giơ ra.
Tình cảnh trước mắt chính là nước cờ đánh vào tâm lý.
Lạc Thập Giai cảm thấy vết thương trên cổ cô càng đau buốt hơn, Trầm Tuần cũng càng ngày càng nặng siết chặt lực nơi cánh tay, sắc mặt cậu bé dần xanh tím vì thiếu dưỡng khí.
Cuối cùng, Trầm Tuần thắng trận cờ này.
Đứa bé trên tay Trầm Tuần càng lúc càng suy yếu, chẳng còn sức giãy giụa, Lạc Thập Giai cực kỳ lo lắng, nhìn chằm chằm vào đứa bé. Sau đó cô nghe thấy tiếng dao lơi loảng xoảng xuống đất, cái cổ bị đè nén của cô cũng được nới lỏng.
Trầm Tuần đã chiến thắng bản năng làm mẹ dành cho con.
***
Trầm Tuần cứu được Lạc Thập Giai. Vợ kế toán Lý đã mất con át chủ bài, tự biết tình cảnh của mình, không nói gì cũng cũng không có phản kháng cái gì.
Bà ôm thật chặt đứa con suy yếu của mình, trầm mặc rơi nước mắt.
Hình ảnh kia, để cho Lạc Thập Giai vừa tức vừa thương.
Lúc cảnh sát đến, hầu như chẳng tốt chút sức nào lôi bà ta đi. Hai đứa bé trong nhà chạy ra khóc lóc ôm chân mẹ không chịu buông, cảnh sát cũng không nỡ để đứa nhỏ ở lại, người bế người ôm, tất cả được nhét vào trong xe cảnh sát.
Trầm Tuần vẫn ôm chặt Lạc Thập Giai, bảo vệ cho cô, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh cười tự giễu, cúi đầu nhìn hai tay của mình, lúng ta lúng túng nói: “Ngay cả anh cũng không biết lòng dạ mình lại ác độc đến như vậy, chỉ cần anh dùng thêm chút lực nữa thì đứa bé kia đã bị bóp chết.”
Vết thương trên người anh lại rách ra, máu thấm ra ngoài lớp băng gạt. Nhưng anh chẳng thấy đau.
Chính dáng vẻ trầm mặc và đau đớn này làm cho Lạc Thập Giai yêu thương.
Lạc Thập Giai trở tay ôm chặt Trầm Tuần, cố gắng đem chút ấm áp xoa dịu nỗi đau và tự trách trong lòng anh.
Thanh âm của cô hơi nghẹn ngào: “Trầm Tuần, không nên hoài nghi chính mình, anh là người tốt, anh làm tất cả cũng là vì em.”
Người đàn bà kia bắt cóc Lạc Thập Giai đã là vi phạm pháp luật, bà ta biết mình không thoát được tội, với sức của một người đàn bà, hoàn toàn không thể đánh thắng được Trầm Tuần. Bà còn làm thương tổn Lạc Thập Giai, không nói đến chuyện không lấy được tiền mà tội chồng tội, Trầm Tuần cũng không thể nào buông tha cho bà ta, Ngẫm lại, trọng lòng của bà ta cũng hiểu rõ, chỉ là không muốn đánh mất hết hy vọng, muốn đánh cuộc một lần, khoảng tiền kia chính là hy vọng cuối cùng của con bà. Trong lòng ôm một chút hy vọng mỏng manh như vậy, nghĩ rằng nếu như tiền ở trong tay Trầm Tuần, thì anh sẽ đưa ngay cho mình….
Cuối cùng, bà ta cũng biết mình đã đi lên con đường cùng lại không thể quay đầu, tuyệt vọng ôm đứa con bệnh tật của mình, chảy nước mắt, tự lẩm bẩm: “Đây là mệnh… Đây là mệnh…”
Lạc Thập Giai lắng nghe mấy chữ này mà lòng thấy vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc cái gì là số mệnh…?”
Số mệnh là bất đắc dĩ, là bức bách, là khả năng xấu nhất.
Số mệnh là biết rõ sẽ mất đi, nhưng chỉ có thể mở to đôi mắt ra nhìn, biết rõ là sai nhưng vẫn lao đầu làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.