Chương 66
Ngải Tiểu Đồ
01/01/2017
Cái chết bất ngờ của Diêm Hàm làm cho vòng luân lý bi kịch vốn đang bị che giấu trong bóng tối bị đẩy lên thành tiêu đề xã hội. Là một người trong cuộc, cho dù Lạc Thập Giai có trốn thế nào đi nữa, vẫn có những người tốt bụng không ngừng bới móc ra. Các phương thức liên lạc với cô đều được các phương tiện truyền thông đua nhau tung lên.
Hứa Văn, Quản Tiêu Tiêu, Trường An, Hàn Đông thậm chí Trình Trì cũng dùng tất cả mọi cách thức để liên lạc với cô, cho đến giờ phút này, Lạc Thập Giai mới đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của mình cũng không thất bại đến mức trắng tay.
Hai mẹ con cùng hầu hạ một người đàn ông trong suốt thời gian dài trở thành câu chuyện nóng nhất trên các trang báo và diễn dàn mạng, cũng là câu chuyện được quan tâm nhất trong năm. Ảnh chụp của Loan Phượng và Diêm Hàm được đăng khắp nơi, các phiên bản biến thể của câu chuyện này còn ly kỳ hơn cả phim truyền hình.
Với năng lực của Lạc Thập Giai thì không thể ngăn cản tất cả mọi chuyện phát sinh. Thậm chí ngay cả tư liệu của bản thân cô cũng bị tiết lộ rất nhiều ra ngoài. Đối mặt với biến cố bất thình lình, Lạc Thập Giai vẫn tỏ vẻ trấn định, ngay cả chính cô cũng không thể tin được mình lại như thế.
Sau khi xử lý xong chuyện của Loan Phượng và Diêm Hàm, luật sư ủy quyền tìm đến thì Lạc Thập Giai mới biết được, hóa ra từ mấy năm chục năm trước Diêm Hàm đã lập di chúc rằng nếu ông gặp chuyện gì bất trắc, thì tất cả tài sản sẽ do Lạc Thập Giai kế thừa.
Cho dù là chết, Diêm Hàm vẫn hy vọng có thể che chở Lạc Thập Giai một đời không lo, đây có thể xem là hành động bảo bọc mà khi còn sống ông vẫn thường xuyên nói với Lạc Thập Giai, nhưng điều Lạc Thập Giai quan tâm cho tới bây giờ hoàn toàn không phải những thứ này. Có lẽ Diêm Hàm từng thật lòng yêu Lạc Thập Giai, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, thì dù có yêu cũng không nên cố chấp giành lấy hoặc là tiêu diệt một cách tàn nhẫn như vậy. Có lẽ ngay cả khi ông chết vẫn không hiểu được vì sao mọi người đều hận ông.
Người đã chết thì mọi ân oán cũng tan biến, sau khi ông chết không thể nhắm mắt, cuối cùng thầy cúng đám (*) phải dùng nước nóng làm ấm mặt ông, mới có thể khép được mắt ông lại. Nghĩ đến kết cục bi thảm này của Diêm Hàm, dù Lạc Thập Giai vẫn còn oán hận rất nhiều cũng thấy không vô nghĩa.
(*) thầy cúng đám = thầy sư tụng đám ma
Cuộc đời Diêm Hàm không vợ không con, cho dù có nhiều tiền tài đi nữa, vẫn là một người đáng thương mà thôi. An táng Loan Phượng xong, Lạc Thập Giai cùng chú Chu lại đi hạ táng Diêm Hàm.
Nơi đặt mộ Diêm Hàm là đích thân chú Chu lựa chọn vị trí, nó được đào song song với Vu Tố Vân. Phải đến tận lúc này, Lạc Thập Giai mới biết câu chuyện xa xưa của Vu Tố Vân và Diêm Hàm.
Ngày lập bia cho Diêm Hàm, chú Chu vẫn luôn tỏ ra kiên cường ẩn nhẫn cũng không kìm được khóc không thành tiếng. Nhiều năm đi theo Diêm Hàm, tình cảm giữa chú Chu và Diêm Hàm rất sâu đậm. Chú Chu quen biết Diêm Hàm từ lúc ông còn trai tráng vẫn đang trên con đường vun đắp cho sự nghiệp đến tận khi chết, có quá nhiều chuyện, quá nhiều cảm xúc, cũng có quá nhiều tiếc nuối.
“Cuộc đời này của ông ấy, những thứ có được đều không phải thứ ông ấy thật lòng mong muốn, còn những thứ ông ấy muốn đều rời khỏi bàn tay.” Thanh âm Chú Chu nghẹn ngào: “Tiểu thư Thập Giai, tôi biết hành vi trước kia của tôi rất ích kỷ, tựa như cô nói, tôi giúp người xấu làm điều ác. Thế nhưng. . . Chủ tịch Diêm thực sự quá khổ, tôi chỉ hy vọng, ông ấy có được thứ ông ấy muốn, dù chỉ một thứ mà thôi….”
“Tất cả đều thành quá khứ rồi.”
“Loan Phượng. . . Mẹ cô… sao có thể ra tay như thế… bà mặc bộ đồ đỏ như vậy, lúc chế cũng muốn hóa thảnh quỷ lệ dây dưa…”
Lạc Thập Giai nhìn tên Diêm Hàm trên mộ bia, lại quay sang nhìn mộ bia Vu Tố Vân ở bên cạnh, lòng bình lặng, “Bà ấy không phải muốn trở thành quỷ lệ quấy nhiễu… bà chỉ muốn khoác lên người bộ quần áo mà bà cảm thấy xinh đẹp nhất mà thôi….” Viền mắt Lạc Thập Giai hơi đỏ, “Theo suy nghĩ của người già thì… đồ đỏ chính là… đồ cưới.”
Trời mưa phùn lất phất, mùa đông này cả quốc gia lại chìm trong đợt rét lạnh nhất trong mấy trăm năm qua, mưa rơi xuống người chẳng khác nào dao băng cắt buốt vào da. Lạc Thập Giai cảm thấy trước mắt bị hơi nước lạnh lẽo che phủ.
Tiếng nức nở không cam lòng của Chú Chu xen lẫn tiếng mưa rơi vọng vào trong tai Lạc Thập Giai. Trong đầu cô lại hiện về cảnh tượng như tu la địa ngục của ngày ấy.
Không biết có phải trong phòng làm việc phát ra động tĩnh quá lớn hay là linh cảm đáng thương còn sót lại giữa hai mẹ con. Cô giúp việc chưa làm gì thế nhưng Lạc Thập Giai lại ném hết tất cả mọi thứ xuống đất.
Phòng bừa bộn buộc cô giúp việc phải mở cửa ra. Cô thừa dịp cô giúp việc vắng mặt, đẩy cửa ra đi lên lầu.
Hôm đó cô đi quá vội, ngay cả dép trong nhà cũng không kịp mang, bước chân trần lên nền gạch lạnh, bước chân nhẹ như vậy, nhẹ đến mức cô cảm giác mình đang bay.
Cô cố sức đẩy cửa phòng làm việc ra, nhưng dù cố sức đẩy thế nào cũng không mở được, cô giúp việc vừa vội vã chạy lên lầu nhìn thấy cô đang đẩy cửa thì hoảng sợ, định nắm cô lôi xuống lầu, nhưng cô liều chết không theo.
“Mở cửa!” Cô quay sang cô giúp việc hét lớn, “Nhanh………”
…
Tay Cô giúp việc run run mở cửa phòng làm việc của Diêm Hàm, Lạc Thập Giai cố sức đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa là mùi máu nồng nặc làm cô xém chút hôn mê bất tỉnh. Cô giúp việc hoảng sợ ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, thét lên một tiếng rồi chạy xuống lầu.
Lạc Thập Giai còn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, cảm giác như mình đang rơi vào một cơn ác mộng, tựa như buổi tối của năm đó.
Cô ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, vị chua từ bao tử xộc lên, cô không nhịn được nôn ra.
Cô nhấc chân trần bước từng bước vào trong, thảm rất mềm, máu đã khô đọng hơn phân nửa, chân đạp lên vẫn còn chút ướt và sềnh sệt.
Hai người nằm trong vũng máu, Diêm Hàm đã cứng người, đôi mắt trợn trừng, môi khẽ nhếch, tử trạng kinh khủng. Dường như đây chính là hình dạng cực hình của ông hiện lên trong mỗi giấc mộng của cô.
Loan Phượng nằm nghiêng ở cách đó không xa, máu trên cổ vẫn đang phúng ra, mặc dù không còn nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn còn mở lờ mờ.
Rốt cục Lạc Thập Giai cũng định thần lại, cô lao đến bên cạnh Loan Phượng như một kẻ điên. Cô ôm lấy Loan Phượng, lấy tay đè xuống động mạch chủ đã bị cắt đứt đang liên tục phun máu trên cổ bà, nhưng máu tựa như vòi nước bị vỡ, dù cô có cố thế nào vẫn không thể ngăn lại được, bất luận cô có cố thế nào, sinh mệnh của Loan Phượng vẫn suy yếu đi từng giây.
Loan Phượng ngã vào trong lòng Lạc Thập Giai, có lẽ độ ấm cơ thể đã đánh thức chút ý thức cuối cùng của bà.
Người bà đang lạnh dần, môi dần trắng ra. Bà cố mở mắt ra nhìn, nhiều lần muốn giơ tay lên sờ sờ gương mặt của Lạc Thập Giai nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có sức nhấc tay lên.
Đây là những giây phút sau cùng trong cuộc sống của bà, chỉ có nước mắt, hối hận nhìn Lạc Thập Giai, thì thào nói.
“Thập Giai. . . con gái của mẹ….”
. . .
Đến nay Lạc Thập Giai vẫn không nghĩ ra, vì sao trong khoảnh khắc ấy cô như câm không thể thốt ra được lời nào.
Cô biết rất rõ, Loan Phượng đang mong đợi cô cất tiếng gọi “mẹ ơi”.
Nghĩ đến vẻ mặt tuyệt vọng khi Loan Phượng nhắm mắt, Lạc Thập Giai chua xót ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời xám xịt mờ mịt. Trời đang rơi nước mắt thay cô, lạnh lẽo như thế, cô độc như thế.
Một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại, Lạc Thập Giai điều chỉnh lại tâm tình, nhàn nhạt nói: “Hiện hai người được chôn cất khá xa nhau, sau này bà ấy sẽ không đến làm phiền Diêm Hàm nữa.”
Chú Chu không trả lời Lạc Thập Giai. Ông đứng lên, lau mặt, môi run rẩy, hồi lâu sau lại nói với người đang nằm trong ngôi mộ không thể đáp lại kia, “Nếu như đứa bé của cô Vu năm đó được sinh ra thì có lẽ cô không trở thành bà chủ lớn và chắc hoàn cảnh cũng không giống với hiện tại.”
“Ý trời, tất cả đều là ý trời.”
…
Lạc Thập Giai đem tất cả tài sản Diêm Hàm để lại cho cô tặng cho một quỹ từ thiện, quỹ từ thiện này chuyên giúp đỡ những đứa bé cơ nhỡ không nơi nương tựa, nuôi nấng chúng, cho chúng được học hành để sau này trở thành người có ích cho xã hội. Lạc Thập Giai lấy danh nghĩa Diêm Hàm để trao tặng số tiền khổng lồ này. Không bàn đến chuyện tình cảm, cô chỉ cảm thấy mình nên làm như vậy mà thôi.
Lúc Lạc Thập Giai quay về thành phố Thẩm Quyến. Vốn dĩ cô không tính gặp gỡ ai, chỉ muốn làm tròn trách nhiệm với công việc, đến văn phòng luật bàn giao lại tất cả hồ sơ.
Gặp luật sư Hứa Văn, cô mới biết một chút tình hình gần đây của Trầm Tuần, quả đúng như những lời Diêm Hàm đã nói lúc còn sống, chút mánh khóe nhỏ nhoi đó của anh, Diêm Hàm muốn đối phó anh thì anh chỉ có nước ngồi chờ bị nghiền đến chết.
Luật sư Hứa Văn không quen biết thân thiết gì với Trầm Tuần, sở dĩ ông biết tình hình gần đây là do hồ sơ vụ án của Chu Tư Viện được chuyển qua cho ông giải quyết.
Công ty Trầm Tuần xảy ra chuyện hiện đang bị cơ quan công an điều tra, hơn nữa, Trầm Tuần không làm tròn trách nhiệm giám hộ dẫn đến chuyện Manh Manh bị thương, phần thắng bên phía Chu Tư Viện cao hơn nhiều. Cô ta hiện đang rất hài lòng, cố tình không đổi văn phòng luật chính là muốn làm đẹp mặt Lạc Thập Giai.
Hứa Văn thở dài nói những lời này vì muốn khuyên nhủ Lạc Thập Giai.
“Hình như Trình Trì lại chia tay với cô bạn gái mới rồi.” Luật sư Hứa Văn nói: “Tôi thấy cậu ấy vẫn còn yêu cô lắm.”
Lạc Thập Giai không còn tâm trạng nào nhắc đến chuyện Trình Trì với ông, chỉ nhàm chán nghịch điện thoại suy nghĩ chuyện của mình, một lúc lâu mới nói: “Bên phía Chu Tư Viện, ông xem có thể hẹn cô ấy ra cho tôi gặp một lát được không?”
“Hẹn cô ta làm gì?”
“Chuyện con gái Trầm Tuần bị thương là do tôi, tôi không thể hại anh ấy mất con được.”
Luật sư Hứa Văn nhìn Lạc Thập Giai đầy ẩn ý, cuối cùng vẫn không lay chuyển được cô, chỉ nhẹ giọng thở dài.
Lúc Lạc Thập Giai rời khỏi thành phố Thẩm Quyến, người cuối cùng cô gặp là Chu Tư Viện.
Rất nhiều chuyện tựa hồ đã được ấn định từ trong tăm tối. Lần trước, lúc rời khỏi thành phố Thẩm Quyến đi vào Sài Hà, quyết tâm cáo biệt cùng quá khứ, khi đó người cuối cùng cô gặp cũng là Chu Tư Viện, đồng thời cũng là vì vụ việc của cô ta. Lần này rời đi thành phố Thẩm Quyến, vẫn gặp Chu Tư Viện, và cũng là vì vụ việc của cô ta.
Một khoảng thời gian không gặp, Chu Tư Viện càng lộ vẻ đẫy đà hơn so với trước. Đồ trang sức đeo đầy tay đầy cổ, trông rất quý khí. Cô ta vẫn dùng ánh mắt rất khinh miệt liếc Lạc Thập Giai, thích thú ngắm nhìn ngón tay vừa được chăm chút của mình, trông có vẻ sẵn sàng rời đi.
“Cô vẫn còn muốn gặp tôi? Nghe nói cô làm con gái tôi bị thương. Hiện tại nó vừa trải qua cuộc phẫu thuật não, sau này không biết có bị di chứng gì không.”
Lạc Thập Giai uống một ngụm nước lọc, vẻ mặt đúng mực. Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không tiếp tục với anh ấy.”
Chu Tư Viện lạnh lùng xì cười, “Hai người có ở cùng với nhau hay không đâu liên quan gì đến tôi.”
“Tựa như cô đã nói, Manh Manh có thể có di chứng. Sau này phải cẩn thận chăm sóc hơn trước, chồng cô e rằng cũng không còn cần đứa bé này. Để lại cho Trầm Tuần nuôi, ngược lại sẽ tốt cho cô hơn.”
“Vì sao tôi phải làm thế?”
“Tôi vẫn chưa nói hết.” Lạc Thập Giai mím môi, lôi từ trong túi ra một bản hợp đồng, đưa cho cô, “Đây là bản hợp đồng rút đơn kiện, 1 triệu tệ sẽ thuộc về cô.”
Chu Tư Viện như vừa nghe một câu chuyện cười, “Cô tưởng tôi ngốc sao? Ai trả? Trầm Tuần? Anh ta có sao?”
Lạc Thập Giai lôi trong túi ra một tờ chi phiếu, mệnh giá đã được ghi xong, số tiền đúng 1 triệu tệ. Lạc Thập Giai giơ tờ chi phiếu trước mặt Chu Tư Viên: “Anh không có, nhưng tôi có.”
…
Cuối cùng Chu Tư Viện cũng chấp nhận ký vào bản giao kèo với Lạc Thập Giai. Tình người vốn nhạt, vợ chồng cũng như chén nước lã, tình cảm giữa cô và ông chồng kia sâu đậm cỡ nào, chính cô là người rõ ràng nhất. Thay vì đi tranh giành một đứa bé đầy bệnh tật, Chu Tư Viện cần nắm tiền trong tay hơn.
Thời gian có hạn, Lạc Thập Giai chỉ có thể làm được như vậy thôi. Rời đi thành phố Thẩm Quyến, rời đi Trầm Tuần. Đây là chút tình cảm sau cùng của cô.
Sự trống rỗng của ly biệt luôn kèm theo sầu não, trả nhà, từ chức, gạch bỏ tất cả tư liệu của mình ở thành phố Thẩm Quyến. Cứ như làm vậy là có thể loại bỏ tất cả vết tích cô từng sống ở cái thành phố này.
Ngồi trong phòng chờ lên máy bay, lắng nghe tiếng thông báo giờ máy bay cất cánh bằng tiếng Anh phát ra trên loa, Lạc Thập Giai mở điện thoại lên xem.
Đúng với suy đoán của cô, Trầm Tuần đang tìm cô như điên. Anh gọi hơn một trăm cuộc, tin nhắn tràn ngập hộp thư.
Trầm Tuần cũng không phải người đàn ông nhẫn nại, nghĩ cảnh anh vò đầu bứt tai cầm điện thoại nhắn tin, chắc tức cười lắm.
Đã bước sai ở chỗ nào? Lạc Thập Giai không nhớ rõ, cũng không muốn nhớ đến nữa.
Bỏ đi, dẫu sao cũng đã sai rồi, đã qua rồi.
Lạc Thập Giai cũng không phải là người phụ nữ tham lam. Cuộc sống mà cô hướng đến cũng giống như Quản Tiêu Tiêu vậy, được tình yêu vun đắp thành người tốt hơn.
Cô muốn gặp được một người như vậy, sinh cho anh hai người con trai, hoặc một trai một gái, cùng sống vui vẻ với nhau, bình thản đi hết cuộc đời.
Nhưng số phận không dệt mộng cho cô.
Cuộc đời của cô đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi, bất luận là cuộc sống hay công việc. Nỗi khát vọng cơ bản nhất ẩn ấp ở trong tâm người phụ nữ nhưng nó lại bị người đời lên tiếng chỉ trích. Thành phố Thẩm Quyến không thể tiếp tục sống, Tây An càng không thể.
Quốc gia này lớn như vậy thế nhưng cô không tìm được nơi để mình bắt đầu lại một lần nữa.
Mà kẻ tạo thành kết quả thế này lại là hai người đàn ông luôn miệng nói yêu cô.
Diêm Hàm, Trầm Tuần.
Có lẽ bọn họ đều không cố ý, nhưng kết cục cuối cùng vẫn thế này.
Không thể trách cứ được ai, muốn trách, chỉ có thể trách cô là người không có phúc khí.
Cửa lên máy bay đã mở, người đi chuyến bay này đều lục đục đứng dậy xếp hàng làm thủ tục đăng ký.
Lạc Thập Giai ngồi ở hàng ghế đầu nên chậm chạp chưa nhúc nhích.
Liếc nhìn những tin nhắn được Trầm Tuần gửi tới trong hộp thư. Mới đầu là quan tâm, sau lại khẩn cầu lo lắng, lúc thì điên cuồng tìm kiếm và chấp vấn, cuối cùng là bất lực xin lỗi.
Anh nói: “Xin lỗi, Thập Giai, anh xin lỗi.”
Anh nói: “Anh hy vọng mình lại có được một cơ hội nữa trong cuộc đời này.”
Bên ngoài cửa sổ là khoảng không trống trải, thời tiết lúc này không được tốt lắm, nhiệt độ thất và có sương mù, làm cho cái thành phố này thêm mông lung mờ ảo. Ngoài cửa sổ, có máy bay đang cất cánh, có cái thì đáp xuống, tất cả đều rất tất bật. Thế giới này vẫn xoay chuyển theo lẽ thường, ai cũng vội vã bước đi, không ai dừng lại dù chỉ trong chốc lát, mỗi người đều có sứ mạng của riêng mình.
Rõ ràng trời không mưa, nhưng Lạc Thập Giai cảm thấy mọi thứ trước mắt dần mờ đi.
Cô chăm chú nhìn vào màn hình, sau đó gõ từng chữ.
(Em biết anh không cố ý, em tha thứ cho anh.)
Hứa Văn, Quản Tiêu Tiêu, Trường An, Hàn Đông thậm chí Trình Trì cũng dùng tất cả mọi cách thức để liên lạc với cô, cho đến giờ phút này, Lạc Thập Giai mới đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của mình cũng không thất bại đến mức trắng tay.
Hai mẹ con cùng hầu hạ một người đàn ông trong suốt thời gian dài trở thành câu chuyện nóng nhất trên các trang báo và diễn dàn mạng, cũng là câu chuyện được quan tâm nhất trong năm. Ảnh chụp của Loan Phượng và Diêm Hàm được đăng khắp nơi, các phiên bản biến thể của câu chuyện này còn ly kỳ hơn cả phim truyền hình.
Với năng lực của Lạc Thập Giai thì không thể ngăn cản tất cả mọi chuyện phát sinh. Thậm chí ngay cả tư liệu của bản thân cô cũng bị tiết lộ rất nhiều ra ngoài. Đối mặt với biến cố bất thình lình, Lạc Thập Giai vẫn tỏ vẻ trấn định, ngay cả chính cô cũng không thể tin được mình lại như thế.
Sau khi xử lý xong chuyện của Loan Phượng và Diêm Hàm, luật sư ủy quyền tìm đến thì Lạc Thập Giai mới biết được, hóa ra từ mấy năm chục năm trước Diêm Hàm đã lập di chúc rằng nếu ông gặp chuyện gì bất trắc, thì tất cả tài sản sẽ do Lạc Thập Giai kế thừa.
Cho dù là chết, Diêm Hàm vẫn hy vọng có thể che chở Lạc Thập Giai một đời không lo, đây có thể xem là hành động bảo bọc mà khi còn sống ông vẫn thường xuyên nói với Lạc Thập Giai, nhưng điều Lạc Thập Giai quan tâm cho tới bây giờ hoàn toàn không phải những thứ này. Có lẽ Diêm Hàm từng thật lòng yêu Lạc Thập Giai, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, thì dù có yêu cũng không nên cố chấp giành lấy hoặc là tiêu diệt một cách tàn nhẫn như vậy. Có lẽ ngay cả khi ông chết vẫn không hiểu được vì sao mọi người đều hận ông.
Người đã chết thì mọi ân oán cũng tan biến, sau khi ông chết không thể nhắm mắt, cuối cùng thầy cúng đám (*) phải dùng nước nóng làm ấm mặt ông, mới có thể khép được mắt ông lại. Nghĩ đến kết cục bi thảm này của Diêm Hàm, dù Lạc Thập Giai vẫn còn oán hận rất nhiều cũng thấy không vô nghĩa.
(*) thầy cúng đám = thầy sư tụng đám ma
Cuộc đời Diêm Hàm không vợ không con, cho dù có nhiều tiền tài đi nữa, vẫn là một người đáng thương mà thôi. An táng Loan Phượng xong, Lạc Thập Giai cùng chú Chu lại đi hạ táng Diêm Hàm.
Nơi đặt mộ Diêm Hàm là đích thân chú Chu lựa chọn vị trí, nó được đào song song với Vu Tố Vân. Phải đến tận lúc này, Lạc Thập Giai mới biết câu chuyện xa xưa của Vu Tố Vân và Diêm Hàm.
Ngày lập bia cho Diêm Hàm, chú Chu vẫn luôn tỏ ra kiên cường ẩn nhẫn cũng không kìm được khóc không thành tiếng. Nhiều năm đi theo Diêm Hàm, tình cảm giữa chú Chu và Diêm Hàm rất sâu đậm. Chú Chu quen biết Diêm Hàm từ lúc ông còn trai tráng vẫn đang trên con đường vun đắp cho sự nghiệp đến tận khi chết, có quá nhiều chuyện, quá nhiều cảm xúc, cũng có quá nhiều tiếc nuối.
“Cuộc đời này của ông ấy, những thứ có được đều không phải thứ ông ấy thật lòng mong muốn, còn những thứ ông ấy muốn đều rời khỏi bàn tay.” Thanh âm Chú Chu nghẹn ngào: “Tiểu thư Thập Giai, tôi biết hành vi trước kia của tôi rất ích kỷ, tựa như cô nói, tôi giúp người xấu làm điều ác. Thế nhưng. . . Chủ tịch Diêm thực sự quá khổ, tôi chỉ hy vọng, ông ấy có được thứ ông ấy muốn, dù chỉ một thứ mà thôi….”
“Tất cả đều thành quá khứ rồi.”
“Loan Phượng. . . Mẹ cô… sao có thể ra tay như thế… bà mặc bộ đồ đỏ như vậy, lúc chế cũng muốn hóa thảnh quỷ lệ dây dưa…”
Lạc Thập Giai nhìn tên Diêm Hàm trên mộ bia, lại quay sang nhìn mộ bia Vu Tố Vân ở bên cạnh, lòng bình lặng, “Bà ấy không phải muốn trở thành quỷ lệ quấy nhiễu… bà chỉ muốn khoác lên người bộ quần áo mà bà cảm thấy xinh đẹp nhất mà thôi….” Viền mắt Lạc Thập Giai hơi đỏ, “Theo suy nghĩ của người già thì… đồ đỏ chính là… đồ cưới.”
Trời mưa phùn lất phất, mùa đông này cả quốc gia lại chìm trong đợt rét lạnh nhất trong mấy trăm năm qua, mưa rơi xuống người chẳng khác nào dao băng cắt buốt vào da. Lạc Thập Giai cảm thấy trước mắt bị hơi nước lạnh lẽo che phủ.
Tiếng nức nở không cam lòng của Chú Chu xen lẫn tiếng mưa rơi vọng vào trong tai Lạc Thập Giai. Trong đầu cô lại hiện về cảnh tượng như tu la địa ngục của ngày ấy.
Không biết có phải trong phòng làm việc phát ra động tĩnh quá lớn hay là linh cảm đáng thương còn sót lại giữa hai mẹ con. Cô giúp việc chưa làm gì thế nhưng Lạc Thập Giai lại ném hết tất cả mọi thứ xuống đất.
Phòng bừa bộn buộc cô giúp việc phải mở cửa ra. Cô thừa dịp cô giúp việc vắng mặt, đẩy cửa ra đi lên lầu.
Hôm đó cô đi quá vội, ngay cả dép trong nhà cũng không kịp mang, bước chân trần lên nền gạch lạnh, bước chân nhẹ như vậy, nhẹ đến mức cô cảm giác mình đang bay.
Cô cố sức đẩy cửa phòng làm việc ra, nhưng dù cố sức đẩy thế nào cũng không mở được, cô giúp việc vừa vội vã chạy lên lầu nhìn thấy cô đang đẩy cửa thì hoảng sợ, định nắm cô lôi xuống lầu, nhưng cô liều chết không theo.
“Mở cửa!” Cô quay sang cô giúp việc hét lớn, “Nhanh………”
…
Tay Cô giúp việc run run mở cửa phòng làm việc của Diêm Hàm, Lạc Thập Giai cố sức đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa là mùi máu nồng nặc làm cô xém chút hôn mê bất tỉnh. Cô giúp việc hoảng sợ ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, thét lên một tiếng rồi chạy xuống lầu.
Lạc Thập Giai còn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, cảm giác như mình đang rơi vào một cơn ác mộng, tựa như buổi tối của năm đó.
Cô ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, vị chua từ bao tử xộc lên, cô không nhịn được nôn ra.
Cô nhấc chân trần bước từng bước vào trong, thảm rất mềm, máu đã khô đọng hơn phân nửa, chân đạp lên vẫn còn chút ướt và sềnh sệt.
Hai người nằm trong vũng máu, Diêm Hàm đã cứng người, đôi mắt trợn trừng, môi khẽ nhếch, tử trạng kinh khủng. Dường như đây chính là hình dạng cực hình của ông hiện lên trong mỗi giấc mộng của cô.
Loan Phượng nằm nghiêng ở cách đó không xa, máu trên cổ vẫn đang phúng ra, mặc dù không còn nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn còn mở lờ mờ.
Rốt cục Lạc Thập Giai cũng định thần lại, cô lao đến bên cạnh Loan Phượng như một kẻ điên. Cô ôm lấy Loan Phượng, lấy tay đè xuống động mạch chủ đã bị cắt đứt đang liên tục phun máu trên cổ bà, nhưng máu tựa như vòi nước bị vỡ, dù cô có cố thế nào vẫn không thể ngăn lại được, bất luận cô có cố thế nào, sinh mệnh của Loan Phượng vẫn suy yếu đi từng giây.
Loan Phượng ngã vào trong lòng Lạc Thập Giai, có lẽ độ ấm cơ thể đã đánh thức chút ý thức cuối cùng của bà.
Người bà đang lạnh dần, môi dần trắng ra. Bà cố mở mắt ra nhìn, nhiều lần muốn giơ tay lên sờ sờ gương mặt của Lạc Thập Giai nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có sức nhấc tay lên.
Đây là những giây phút sau cùng trong cuộc sống của bà, chỉ có nước mắt, hối hận nhìn Lạc Thập Giai, thì thào nói.
“Thập Giai. . . con gái của mẹ….”
. . .
Đến nay Lạc Thập Giai vẫn không nghĩ ra, vì sao trong khoảnh khắc ấy cô như câm không thể thốt ra được lời nào.
Cô biết rất rõ, Loan Phượng đang mong đợi cô cất tiếng gọi “mẹ ơi”.
Nghĩ đến vẻ mặt tuyệt vọng khi Loan Phượng nhắm mắt, Lạc Thập Giai chua xót ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời xám xịt mờ mịt. Trời đang rơi nước mắt thay cô, lạnh lẽo như thế, cô độc như thế.
Một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại, Lạc Thập Giai điều chỉnh lại tâm tình, nhàn nhạt nói: “Hiện hai người được chôn cất khá xa nhau, sau này bà ấy sẽ không đến làm phiền Diêm Hàm nữa.”
Chú Chu không trả lời Lạc Thập Giai. Ông đứng lên, lau mặt, môi run rẩy, hồi lâu sau lại nói với người đang nằm trong ngôi mộ không thể đáp lại kia, “Nếu như đứa bé của cô Vu năm đó được sinh ra thì có lẽ cô không trở thành bà chủ lớn và chắc hoàn cảnh cũng không giống với hiện tại.”
“Ý trời, tất cả đều là ý trời.”
…
Lạc Thập Giai đem tất cả tài sản Diêm Hàm để lại cho cô tặng cho một quỹ từ thiện, quỹ từ thiện này chuyên giúp đỡ những đứa bé cơ nhỡ không nơi nương tựa, nuôi nấng chúng, cho chúng được học hành để sau này trở thành người có ích cho xã hội. Lạc Thập Giai lấy danh nghĩa Diêm Hàm để trao tặng số tiền khổng lồ này. Không bàn đến chuyện tình cảm, cô chỉ cảm thấy mình nên làm như vậy mà thôi.
Lúc Lạc Thập Giai quay về thành phố Thẩm Quyến. Vốn dĩ cô không tính gặp gỡ ai, chỉ muốn làm tròn trách nhiệm với công việc, đến văn phòng luật bàn giao lại tất cả hồ sơ.
Gặp luật sư Hứa Văn, cô mới biết một chút tình hình gần đây của Trầm Tuần, quả đúng như những lời Diêm Hàm đã nói lúc còn sống, chút mánh khóe nhỏ nhoi đó của anh, Diêm Hàm muốn đối phó anh thì anh chỉ có nước ngồi chờ bị nghiền đến chết.
Luật sư Hứa Văn không quen biết thân thiết gì với Trầm Tuần, sở dĩ ông biết tình hình gần đây là do hồ sơ vụ án của Chu Tư Viện được chuyển qua cho ông giải quyết.
Công ty Trầm Tuần xảy ra chuyện hiện đang bị cơ quan công an điều tra, hơn nữa, Trầm Tuần không làm tròn trách nhiệm giám hộ dẫn đến chuyện Manh Manh bị thương, phần thắng bên phía Chu Tư Viện cao hơn nhiều. Cô ta hiện đang rất hài lòng, cố tình không đổi văn phòng luật chính là muốn làm đẹp mặt Lạc Thập Giai.
Hứa Văn thở dài nói những lời này vì muốn khuyên nhủ Lạc Thập Giai.
“Hình như Trình Trì lại chia tay với cô bạn gái mới rồi.” Luật sư Hứa Văn nói: “Tôi thấy cậu ấy vẫn còn yêu cô lắm.”
Lạc Thập Giai không còn tâm trạng nào nhắc đến chuyện Trình Trì với ông, chỉ nhàm chán nghịch điện thoại suy nghĩ chuyện của mình, một lúc lâu mới nói: “Bên phía Chu Tư Viện, ông xem có thể hẹn cô ấy ra cho tôi gặp một lát được không?”
“Hẹn cô ta làm gì?”
“Chuyện con gái Trầm Tuần bị thương là do tôi, tôi không thể hại anh ấy mất con được.”
Luật sư Hứa Văn nhìn Lạc Thập Giai đầy ẩn ý, cuối cùng vẫn không lay chuyển được cô, chỉ nhẹ giọng thở dài.
Lúc Lạc Thập Giai rời khỏi thành phố Thẩm Quyến, người cuối cùng cô gặp là Chu Tư Viện.
Rất nhiều chuyện tựa hồ đã được ấn định từ trong tăm tối. Lần trước, lúc rời khỏi thành phố Thẩm Quyến đi vào Sài Hà, quyết tâm cáo biệt cùng quá khứ, khi đó người cuối cùng cô gặp cũng là Chu Tư Viện, đồng thời cũng là vì vụ việc của cô ta. Lần này rời đi thành phố Thẩm Quyến, vẫn gặp Chu Tư Viện, và cũng là vì vụ việc của cô ta.
Một khoảng thời gian không gặp, Chu Tư Viện càng lộ vẻ đẫy đà hơn so với trước. Đồ trang sức đeo đầy tay đầy cổ, trông rất quý khí. Cô ta vẫn dùng ánh mắt rất khinh miệt liếc Lạc Thập Giai, thích thú ngắm nhìn ngón tay vừa được chăm chút của mình, trông có vẻ sẵn sàng rời đi.
“Cô vẫn còn muốn gặp tôi? Nghe nói cô làm con gái tôi bị thương. Hiện tại nó vừa trải qua cuộc phẫu thuật não, sau này không biết có bị di chứng gì không.”
Lạc Thập Giai uống một ngụm nước lọc, vẻ mặt đúng mực. Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không tiếp tục với anh ấy.”
Chu Tư Viện lạnh lùng xì cười, “Hai người có ở cùng với nhau hay không đâu liên quan gì đến tôi.”
“Tựa như cô đã nói, Manh Manh có thể có di chứng. Sau này phải cẩn thận chăm sóc hơn trước, chồng cô e rằng cũng không còn cần đứa bé này. Để lại cho Trầm Tuần nuôi, ngược lại sẽ tốt cho cô hơn.”
“Vì sao tôi phải làm thế?”
“Tôi vẫn chưa nói hết.” Lạc Thập Giai mím môi, lôi từ trong túi ra một bản hợp đồng, đưa cho cô, “Đây là bản hợp đồng rút đơn kiện, 1 triệu tệ sẽ thuộc về cô.”
Chu Tư Viện như vừa nghe một câu chuyện cười, “Cô tưởng tôi ngốc sao? Ai trả? Trầm Tuần? Anh ta có sao?”
Lạc Thập Giai lôi trong túi ra một tờ chi phiếu, mệnh giá đã được ghi xong, số tiền đúng 1 triệu tệ. Lạc Thập Giai giơ tờ chi phiếu trước mặt Chu Tư Viên: “Anh không có, nhưng tôi có.”
…
Cuối cùng Chu Tư Viện cũng chấp nhận ký vào bản giao kèo với Lạc Thập Giai. Tình người vốn nhạt, vợ chồng cũng như chén nước lã, tình cảm giữa cô và ông chồng kia sâu đậm cỡ nào, chính cô là người rõ ràng nhất. Thay vì đi tranh giành một đứa bé đầy bệnh tật, Chu Tư Viện cần nắm tiền trong tay hơn.
Thời gian có hạn, Lạc Thập Giai chỉ có thể làm được như vậy thôi. Rời đi thành phố Thẩm Quyến, rời đi Trầm Tuần. Đây là chút tình cảm sau cùng của cô.
Sự trống rỗng của ly biệt luôn kèm theo sầu não, trả nhà, từ chức, gạch bỏ tất cả tư liệu của mình ở thành phố Thẩm Quyến. Cứ như làm vậy là có thể loại bỏ tất cả vết tích cô từng sống ở cái thành phố này.
Ngồi trong phòng chờ lên máy bay, lắng nghe tiếng thông báo giờ máy bay cất cánh bằng tiếng Anh phát ra trên loa, Lạc Thập Giai mở điện thoại lên xem.
Đúng với suy đoán của cô, Trầm Tuần đang tìm cô như điên. Anh gọi hơn một trăm cuộc, tin nhắn tràn ngập hộp thư.
Trầm Tuần cũng không phải người đàn ông nhẫn nại, nghĩ cảnh anh vò đầu bứt tai cầm điện thoại nhắn tin, chắc tức cười lắm.
Đã bước sai ở chỗ nào? Lạc Thập Giai không nhớ rõ, cũng không muốn nhớ đến nữa.
Bỏ đi, dẫu sao cũng đã sai rồi, đã qua rồi.
Lạc Thập Giai cũng không phải là người phụ nữ tham lam. Cuộc sống mà cô hướng đến cũng giống như Quản Tiêu Tiêu vậy, được tình yêu vun đắp thành người tốt hơn.
Cô muốn gặp được một người như vậy, sinh cho anh hai người con trai, hoặc một trai một gái, cùng sống vui vẻ với nhau, bình thản đi hết cuộc đời.
Nhưng số phận không dệt mộng cho cô.
Cuộc đời của cô đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi, bất luận là cuộc sống hay công việc. Nỗi khát vọng cơ bản nhất ẩn ấp ở trong tâm người phụ nữ nhưng nó lại bị người đời lên tiếng chỉ trích. Thành phố Thẩm Quyến không thể tiếp tục sống, Tây An càng không thể.
Quốc gia này lớn như vậy thế nhưng cô không tìm được nơi để mình bắt đầu lại một lần nữa.
Mà kẻ tạo thành kết quả thế này lại là hai người đàn ông luôn miệng nói yêu cô.
Diêm Hàm, Trầm Tuần.
Có lẽ bọn họ đều không cố ý, nhưng kết cục cuối cùng vẫn thế này.
Không thể trách cứ được ai, muốn trách, chỉ có thể trách cô là người không có phúc khí.
Cửa lên máy bay đã mở, người đi chuyến bay này đều lục đục đứng dậy xếp hàng làm thủ tục đăng ký.
Lạc Thập Giai ngồi ở hàng ghế đầu nên chậm chạp chưa nhúc nhích.
Liếc nhìn những tin nhắn được Trầm Tuần gửi tới trong hộp thư. Mới đầu là quan tâm, sau lại khẩn cầu lo lắng, lúc thì điên cuồng tìm kiếm và chấp vấn, cuối cùng là bất lực xin lỗi.
Anh nói: “Xin lỗi, Thập Giai, anh xin lỗi.”
Anh nói: “Anh hy vọng mình lại có được một cơ hội nữa trong cuộc đời này.”
Bên ngoài cửa sổ là khoảng không trống trải, thời tiết lúc này không được tốt lắm, nhiệt độ thất và có sương mù, làm cho cái thành phố này thêm mông lung mờ ảo. Ngoài cửa sổ, có máy bay đang cất cánh, có cái thì đáp xuống, tất cả đều rất tất bật. Thế giới này vẫn xoay chuyển theo lẽ thường, ai cũng vội vã bước đi, không ai dừng lại dù chỉ trong chốc lát, mỗi người đều có sứ mạng của riêng mình.
Rõ ràng trời không mưa, nhưng Lạc Thập Giai cảm thấy mọi thứ trước mắt dần mờ đi.
Cô chăm chú nhìn vào màn hình, sau đó gõ từng chữ.
(Em biết anh không cố ý, em tha thứ cho anh.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.