Cuối Cùng Anh Cũng Tìm Thấy Em
Chương 51: Lần gặp mặt cuối
Bùi Huyền
06/01/2021
Bạch Lan Như đang nằm ườn ra giường buồn chán thì điện thoại kêu " ting, ting ", cô mở ra xem thì thấy là tin của Lục Minh Triết
" Tối nay em đi ăn tối cùng anh được chứ? "
Cô định làm ngơ nhưng tin nhắn lại tới tiếp
" Chỉ một buổi tối nay thôi, sau đó anh sẽ tự rời xa em, không khiến em cảm thấy phiền phức nữa "
Cô đọc dòng tin nhắn đó mà tim đau nhói, cô không thể quay lại với anh được nữa, không thể... Có lẽ tối nay sẽ là lần gặp mặt cuối cùng giữa cô và anh
" Được, tôi sẽ đến "
......
Gần tới giờ hẹn, cô liền thay một bộ đồ thật gọn gàng rồi lái xe khỏi nhà. Thật xui xẻo! Đúng lúc này thì trời lại mưa tầm tã, chắn hết cả tầm nhìn của cô. Cô dừng đèn đỏ rồi lại đi tiếp, lúc này có một chiếc ô tô từ phía bên phải lao đến
Rầm...
......
Lục Minh Triết ngồi tại nhà hàng đợi mãi, cũng đã quá giờ hẹn 20 phút rồi, cô không phải là một người chậm trễ như vậy. Anh cứ ngồi hết nhìn đồng hồ rồi lại đứng dậy đi loanh quanh. Hai tiếng cứ thế trôi qua, anh đã gọi cho cô hàng trăm cuộc nhưng cô vẫn không bắt máy. Anh định đứng lên đến nhà cô thì nhận được một cuộc gọi, là cô!
\- Lan Như, em đang ở...
\- Xin lỗi, bệnh nhân Bạch Lan Như bây giờ đang được cấp cứu tại bệnh viện A. Có một vụ tai nạn xe đã xảy ra, anh là người cuối cùng đã liên lạc với bệnh nhân nên nếu có thể mong anh hãy đến bệnh viện để có thể trao đổi về tình hình của bệnh nhân.....
Từng lời từng lời cứ đập thẳng vào tai anh, anh không nghe được chữ nào khác ngoài câu cô đang cấp cứu ra. Anh không nghĩ gì mà dập ngay điện thoại lao như điên ra ngoài, trời vẫn mưa to. Anh kêu một chiếc taxi rồi lóng ngóng nói
\- Làm ơn...đến...bệnh viện A. Nhanh giúp tôi
......
Theo hướng dẫn của bác sĩ anh lên tầng cao nhất, đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng rực. Anh cứ đứng trước phòng cấp cứu mà bất động, sau đó tự tát cho mình một cái thật đau
\- Lý Minh Triết, tại sao mày lại không đến đón cô ấy? Tại sao mày lại hẹn cô ấy đi ăn tối? Mày không biết nhìn thời tiết à? Mày điên thật rồi...
Anh chỉ đứng yên ở đó cho đến khi đèn phòng tắt, cô được đưa ra với khuôn mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống. Anh cứ nhìn cô rồi chạy theo, bác sĩ phải gọi với lại thì anh mới dừng lại
\- Cậu là người nhà bệnh nhân Bạch Lan Như phải không? Ơ, Minh Triết?
Bác sĩ Lý Minh Châu ngẩng đầu lên thì thấy thằng cháu mình đang đứng trước mặt, cả người thì ướt nhẹp
\- Cô! Lan Như sao rồi? Cô ấy có bị gì nặng lắm không?
\- Cháu cứ bình tĩnh. Con bé không sao cả, đã qua cơn nguy kịch rồi. May là đưa đến bệnh viện kịp đấy, nếu không thì đã muộn mất rồi
Anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô không sao là tốt rồi. Lý Minh Châu đứng đối diện mà ngạc nhiên, bộ dạng này của thằng cháu bà chưa bao giờ được thấy qua đâu. Cô gái này là ai?
" Tối nay em đi ăn tối cùng anh được chứ? "
Cô định làm ngơ nhưng tin nhắn lại tới tiếp
" Chỉ một buổi tối nay thôi, sau đó anh sẽ tự rời xa em, không khiến em cảm thấy phiền phức nữa "
Cô đọc dòng tin nhắn đó mà tim đau nhói, cô không thể quay lại với anh được nữa, không thể... Có lẽ tối nay sẽ là lần gặp mặt cuối cùng giữa cô và anh
" Được, tôi sẽ đến "
......
Gần tới giờ hẹn, cô liền thay một bộ đồ thật gọn gàng rồi lái xe khỏi nhà. Thật xui xẻo! Đúng lúc này thì trời lại mưa tầm tã, chắn hết cả tầm nhìn của cô. Cô dừng đèn đỏ rồi lại đi tiếp, lúc này có một chiếc ô tô từ phía bên phải lao đến
Rầm...
......
Lục Minh Triết ngồi tại nhà hàng đợi mãi, cũng đã quá giờ hẹn 20 phút rồi, cô không phải là một người chậm trễ như vậy. Anh cứ ngồi hết nhìn đồng hồ rồi lại đứng dậy đi loanh quanh. Hai tiếng cứ thế trôi qua, anh đã gọi cho cô hàng trăm cuộc nhưng cô vẫn không bắt máy. Anh định đứng lên đến nhà cô thì nhận được một cuộc gọi, là cô!
\- Lan Như, em đang ở...
\- Xin lỗi, bệnh nhân Bạch Lan Như bây giờ đang được cấp cứu tại bệnh viện A. Có một vụ tai nạn xe đã xảy ra, anh là người cuối cùng đã liên lạc với bệnh nhân nên nếu có thể mong anh hãy đến bệnh viện để có thể trao đổi về tình hình của bệnh nhân.....
Từng lời từng lời cứ đập thẳng vào tai anh, anh không nghe được chữ nào khác ngoài câu cô đang cấp cứu ra. Anh không nghĩ gì mà dập ngay điện thoại lao như điên ra ngoài, trời vẫn mưa to. Anh kêu một chiếc taxi rồi lóng ngóng nói
\- Làm ơn...đến...bệnh viện A. Nhanh giúp tôi
......
Theo hướng dẫn của bác sĩ anh lên tầng cao nhất, đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng rực. Anh cứ đứng trước phòng cấp cứu mà bất động, sau đó tự tát cho mình một cái thật đau
\- Lý Minh Triết, tại sao mày lại không đến đón cô ấy? Tại sao mày lại hẹn cô ấy đi ăn tối? Mày không biết nhìn thời tiết à? Mày điên thật rồi...
Anh chỉ đứng yên ở đó cho đến khi đèn phòng tắt, cô được đưa ra với khuôn mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống. Anh cứ nhìn cô rồi chạy theo, bác sĩ phải gọi với lại thì anh mới dừng lại
\- Cậu là người nhà bệnh nhân Bạch Lan Như phải không? Ơ, Minh Triết?
Bác sĩ Lý Minh Châu ngẩng đầu lên thì thấy thằng cháu mình đang đứng trước mặt, cả người thì ướt nhẹp
\- Cô! Lan Như sao rồi? Cô ấy có bị gì nặng lắm không?
\- Cháu cứ bình tĩnh. Con bé không sao cả, đã qua cơn nguy kịch rồi. May là đưa đến bệnh viện kịp đấy, nếu không thì đã muộn mất rồi
Anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô không sao là tốt rồi. Lý Minh Châu đứng đối diện mà ngạc nhiên, bộ dạng này của thằng cháu bà chưa bao giờ được thấy qua đâu. Cô gái này là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.