Cuối Cùng Anh Cũng Tìm Thấy Em
Chương 18: Món quà kỉ niệm
Bùi Huyền
06/01/2021
Đường về nhà hôm nay cô cảm thấy thật là xa, chả hiểu sao cô chỉ muốn kéo dài thời gian này mãi, khiến nó không bao giờ kết thúc. Nhưng đó là mong ước mà thôi, khoảnh khắc này cũng đến lúc phải dừng lại rồi.
- Tôi lên phòng trước đây, cảm ơn vì bữa tối hôm nay
- Khoan đã Hạ Linh
Anh gọi cô, cô quay đầu lại thì thấy anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp tinh tế, một chiếc dây chuyền được lấy ra từ trong chiếc hộp
- Cái này là.....
- Hôm nay là Valentine mà, coi như là đây chính là món quà kỉ niệm mà tôi tặng cho cô từ sau khi chúng ta kết hôn đi
- Cái này nhìn có vẻ rất đắt giá, tôi không thể nhận được đâu
- Cũng chỉ là sợi dây chuyền bình thường thôi, cô không nhận tôi giận đấy?
Giọng của anh mang một chút nũng nịu hờn dỗi mà khiến cô vừa ngạc nhiên vừa buồn cười
- Thôi được rồi, tôi nhận mà, chỉ vì anh bảo cái này không đắt lắm thôi nhé
Nói rồi cô định nhận lấy sợi dây chuyền từ tay anh thì anh lại đi vòng ra đằng sau cô
- Để tôi đeo cho cô
- Đẹp không? _ cô vui vẻ hỏi anh
- Đẹp, rất đẹp! _ anh ngu ngốc đứng nhìn cô mà trả lời
......
Tối hôm sau trong quán cà phê.
- Cậu nói sao cơ? _ Lan Như bất ngờ hỏi
- Mình....hình như nghe thấy Mạc Thiếu Quân nói yêu mình
- Cậu nghe thấy ở đâu?
- Hôm qua, trong lúc pháo hoa đang nổ ở công viên, aaaa, mình thực sự cũng không chắc nữa
Cô vò đầu bứt tóc
- Vậy nếu như điều cậu nói là thật, thì mình hỏi cậu, cậu có thích Mạc tổng chút nào không?
Hạ Linh dừng hành động, ngơ ngác nhìn Lan Như. Cô có thích anh ấy không ư?
- Mình...không biết
Mạc Thiếu Quân là người đàn ông trong mộng của tất cả các cô gái trong thành phố này, cô lại là người trong số hàng nghìn các cô gái ngoài kia được ở cạnh anh, được anh tặng quà, quan tâm. Không thể nói rằng cô không rung động trước anh được, nhưng cô không biết đó có phải là yêu không?
- Haiz, nếu là chuyện khác thì mình có thể nói cho cậu nghe cậu nên làm gì, nhưng chuyện này...chỉ có thể dựa vào bản thân cậu mà thôi
......
- Cô về rồi sao?
Cô không trả lời anh, anh ngẩng đầu lên thì thấy cô đang thẫn thờ bước vào nhà, có lẽ cô không nghe thấy câu hỏi của anh
- Hạ Linh?
- À, ừ? Xin lỗi, tôi không để ý, có chuyện gì không?
- Không có gì, cô lên phòng nghỉ ngơi đi
Lần này cô cũng không trả lời anh mà đi thẳng lên tầng
- Cô ấy sao vậy?
- Tôi lên phòng trước đây, cảm ơn vì bữa tối hôm nay
- Khoan đã Hạ Linh
Anh gọi cô, cô quay đầu lại thì thấy anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp tinh tế, một chiếc dây chuyền được lấy ra từ trong chiếc hộp
- Cái này là.....
- Hôm nay là Valentine mà, coi như là đây chính là món quà kỉ niệm mà tôi tặng cho cô từ sau khi chúng ta kết hôn đi
- Cái này nhìn có vẻ rất đắt giá, tôi không thể nhận được đâu
- Cũng chỉ là sợi dây chuyền bình thường thôi, cô không nhận tôi giận đấy?
Giọng của anh mang một chút nũng nịu hờn dỗi mà khiến cô vừa ngạc nhiên vừa buồn cười
- Thôi được rồi, tôi nhận mà, chỉ vì anh bảo cái này không đắt lắm thôi nhé
Nói rồi cô định nhận lấy sợi dây chuyền từ tay anh thì anh lại đi vòng ra đằng sau cô
- Để tôi đeo cho cô
- Đẹp không? _ cô vui vẻ hỏi anh
- Đẹp, rất đẹp! _ anh ngu ngốc đứng nhìn cô mà trả lời
......
Tối hôm sau trong quán cà phê.
- Cậu nói sao cơ? _ Lan Như bất ngờ hỏi
- Mình....hình như nghe thấy Mạc Thiếu Quân nói yêu mình
- Cậu nghe thấy ở đâu?
- Hôm qua, trong lúc pháo hoa đang nổ ở công viên, aaaa, mình thực sự cũng không chắc nữa
Cô vò đầu bứt tóc
- Vậy nếu như điều cậu nói là thật, thì mình hỏi cậu, cậu có thích Mạc tổng chút nào không?
Hạ Linh dừng hành động, ngơ ngác nhìn Lan Như. Cô có thích anh ấy không ư?
- Mình...không biết
Mạc Thiếu Quân là người đàn ông trong mộng của tất cả các cô gái trong thành phố này, cô lại là người trong số hàng nghìn các cô gái ngoài kia được ở cạnh anh, được anh tặng quà, quan tâm. Không thể nói rằng cô không rung động trước anh được, nhưng cô không biết đó có phải là yêu không?
- Haiz, nếu là chuyện khác thì mình có thể nói cho cậu nghe cậu nên làm gì, nhưng chuyện này...chỉ có thể dựa vào bản thân cậu mà thôi
......
- Cô về rồi sao?
Cô không trả lời anh, anh ngẩng đầu lên thì thấy cô đang thẫn thờ bước vào nhà, có lẽ cô không nghe thấy câu hỏi của anh
- Hạ Linh?
- À, ừ? Xin lỗi, tôi không để ý, có chuyện gì không?
- Không có gì, cô lên phòng nghỉ ngơi đi
Lần này cô cũng không trả lời anh mà đi thẳng lên tầng
- Cô ấy sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.