Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 2: Cơn giận dữ​

Bích Lộ Ngân Hà

05/05/2015

Yên Yên cùng với nam sinh xảy ra chuyện quan hệ tình dục ư?

Suy nghĩ đầu tiên trong tôi là chuyện này không đúng, không thể xảy ra, nhưng những gì đang diễn ra trước mắt khiến đã nói cho tôi biết rằng tất cả đều là sự thật.

Trong phút chốc tôi đã hiểu được ngọn nguồn câu chuyện, cũng hiểu được vì sao cái người đeo mắt kính màu vàng kia lại nói với tôi như vậy.

Ngay lập tức tôi hiểu được, con của người đàn ông đó đã làm cái chuyện hèn hạ, ghê tởm kia với em gái tôi nên ông ta đã ra mặt để ép buộc tôi.

Cơn tức giận chiếm lấy tâm trí tôi, tôi giận dữ quay mặt lại, tầm mắt hướng về phía trước mặt tôi, cách chỗ người đàn ông không xa, ánh mắt tôi dừng lại ở bốn thanh niên kia.

Mấy thanh niên kia đều mặc áo sơ mi hàng hiệu, đeo hồng hồ xịn, chứng tỏ gia thế giàu có nhà mình.

Không cần suy nghĩ nhiều, tôi có thể khẳng định chúng nó là thủ phạm. Yên Yên trước giờ rất hiếu thảo, ngoan ngoãn, hiền lành, đừng nói là KTV, ngay cả tiệc sinh nhật bạn cùng lớp nó cũng rất ít khi đi để tiết kiệm tiền, chuyện uống thuốc kích thích, thuốc cấm lại càng vô lý.

Lúc đó một ngọn lửa giận bùng lên mãnh liệt trong người tôi, nó giống như nham thạch nóng chảy phun trào, làm cho tôi bị mất phương hướng, tâm trí của tôi ngay lập tức đã bị sự thù hận chiếm giữ.

Thấy tôi đứng đó, lạnh lùng nhìn bọn họ thì một người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh người đàn ông lúc này vội vàng đi lên cầm lấy số tiền và xin lỗi.

- Tôi thật sự xin lỗi, chuyện này là ngoài ý muốn, chúng ta từ từ nói chuyện được không? Chuyện này cũng không có gì xấu mà đúng không?

Vì quá tức giận trước suy nghĩ của người phụ nữ này, trong mắt bà ta lại hiện lên sự xảo quyệt và mưu mô khiến tôi không nói nên lời.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi liền nổi điên lên.

- Ta giết các người.

Lúc ấy tôi đã giận dữ hét lên, dọa bọn họ nhảy dựng lên, sau đó tôi bước tới túm lấy người phụ nữ kia trong gang tấc, tôi biết, nếu những đứa con này không có cha mẹ dung túng thì em gái tôi cũng không bị như vậy, cả nhà bọn họ đều không thể thoát tội, cho nên tôi mượn người trước mắt đây để khai đao.

Tôi cao 1m85 và rất khỏe, vậy nên chỉ trong tích tắc tôi đã tóm lấy cổ của người phụ nữ kia, kẹp chặt lại, không cho cô ta có cơ hội để phản kháng.

Bất ngờ bị tôi kẹp cổ và hăm dọa nên cô ta chụp lấy tay tôi và cố gắng gỡ ra nhưng tôi lại càng kẹp chặt hơn, với ý nghĩ là muốn giết người nên tôi không thể nào buông tay ra như vậy được.



Bị tôi dùng sức kẹp cổ nên tròng mắt của cô ta bị trợn ngược lên, đầu lưỡi lè ra ngoài.

- A........Hoa........Cứu....!

Người phụ nữ kia hoảng sợ khóc lóc kêu lên, tìm mọi cách để kêu cứu.

Nhìn thấy tôi nổi điên khi ra tay với người phụ nữ kia nên bác sĩ và mấy phụ huynh ở đây đều hoảng sợ, bước lên kéo tôi đi ra khỏi đây nhưng tôi vẫn không buông tay, tôi biết rằng chính người đàn bà này đã sinh ra tên khốn nạn đã làm nhục em gái tôi, vậy nên sẽ không có chuyện tha cho con mụ tiện nhân này.

- Tao nói mày buông tay ra! Mày không có lỗ tai à?

Cái lão đeo mắt kính vàng kia đi lên túm lấy tay tôi và ra sức kéo nhưng tôi lạnh lùng nhìn lão ta, lại càng tức giận hơn.

- Cút !

Một tay tôi kẹp cổ mụ kia, sau đó đá một phát vào cái lão già chết tiệt kia.

Đó là một cú đá rất mạnh trúng vào bụng lão.

Bị ăn một cước nên lão kia ôm bụng đau đớn lùi lại hai bước, đứng không vững, đến khi chống được một tay lên vách tường thì mới có thể đứng vững, còn người phụ nữ kia thì la hét thất thanh:

- Quốc Hoa! Quốc Hoa!

Sự hung dữ của tôi làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, bọn họ xem nhẹ sự quan trọng của em gái đối với tôi, và cũng xem nhẹ giá trị cảm xúc của con người.

Tự cho rằng có tiền là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, nhưng lại không biết được tình cảm, tình thân máu mủ cùng với sự thù hận trước mặt đây thì đống tiền đó chẳng khác gì là một đống phân.

Việc tôi đá lão già kia đã khiến cho thằng nhuộm tóc nâu kia chạy đến và kêu to "bố", sau đó bất thình lình chộp lấy cái thùng rác ngoài phòng phẫu thuật tiến đến đánh lên đầu tôi.

- Bốp! Bốp! Bốp!

Đầu tôi bị đánh nhiều đến mức thấy trước mắt tối thui, sao bay đầy đầu, nhưng tôi vẫn không buông tay, con mụ bị tôi kẹp cổ đã lè lưỡi ra và dường như là không thở được nữa. Cô ta điên cuồng dùng móng tay cào cấu vào mặt tôi, da mặt tôi bị rách nhưng vì cơn giận quá lớn nên tôi vẫn chống đỡ được và không có ý buông tay ra.

- Chó chết, tao cho mày chết, buông mẹ tao ra.



Một tiếng hét lên bên lỗ tai tôi, sau đó tôi cảm giác được mình bị túm tóc lôi ngược về sau, sau đó là vô số những người mặc đồ Tây, mang giày da đạp lên người tôi, toàn bộ cơ thể tôi đau nhức, xương cốt dường như bị gãy rời ra.

Bốn người túm lấy hai tay tôi, mặc dù tôi đang phát điên nhưng bọn họ có ít nhất là mười người, mấy tên thanh niên túm tóc và tay tôi dí vào bức tường. Sau đó có một tên bóp chặt lấy cổ tôi, tôi mở to mắt nhìn nó, diện mạo của nó cũng không tồi, nhưng ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đầy sự gian ác, hai mắt đỏ ngầu lên:

- Thằng ăn mày, mày muốn gì? Muốn giết bố mẹ tao à? Sao? Mày có khả năng làm được điều đó không?

"Bốp", một cái tát như trời giáng vào mặt tôi, răng tôi dường như muốn rớt ra.

- Thằng ăn mày, dám đụng đến bố mẹ tao!

"Bốp", thêm một cái tát nữa.

Lúc đầu còn choáng váng nhưng sau khi bị ăn hai cái tát thì tôi liền tỉnh táo lại, sự nóng giận lại bùng lên trong người, tôi khẳng định tên này chính là người là làm nhục em gái mình.

Cha mẹ nó là người, chẳng lẽ em gái tôi không phải là người sao?

- Mẹ nó, súc sinh, mày phải đền mạng cho em gái tao.

Tôi cũng giận dữ hét lên, lên gối vào bụng của tên kia, nhưng nó vẫn không buông tay ra, tôi liền đấm thẳng vào mặt tên nhuộm tóc nâu kia, khiến cho nó xanh mặt phải lùi lại.

Nhưng tôi vừa mới đánh nó thì đã bị một gã phía sau túm tóc kéo đi, thêm vài người nữa hợp sức lại đè tôi xuống, tôi vừa quay người lại thì một phụ huynh có dáng cao gầy cầm cái thùng rác đánh xuống đầu tôi.

- Đánh chết nó, đánh chết nó! Chính nó là người đã động thủ trước.

Tiếp sau đó tôi không biết mình đã phải hứng chịu bao nhiêu nắm đấm và cái tát nữa, trên đầu thì bị đánh đến mức máu chảy ròng ròng.

Bác sĩ ở phòng phẫu thuật thấy chúng tôi đánh nhau đều hốt hoảng bỏ chạy.

Tên tóc nâu kia túm lấy tóc tôi và dọa dẫm:

- Mày đừng làm lớn chuyện, chuyện này nếu có sai cũng là do đứa em gái không biết xấu hổ của mày dụ dỗ con trai nhà tao. Chúng tao đã nhường nhịn, nếu mày muốn có thể cho mày số tiền mày cần, nhưng nếu mày báo với tòa án Vô Tích thì chúng tao sẽ cho mày biết lễ độ, hơn nữa, một xu mày cũng đừng bao giờ nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook