Chương 4: Đổ thêm dầu vào lửa
Bích Lộ Ngân Hà
05/05/2015
Tất nhiên là tôi không thể để cho bọn họ được như ý, tiếp tục phản kháng, thậm chí đập vỡ một vài thứ.
Kết quả là mấy tên bảo vệ lúc đầu còn cười mỉa mai nhưng lúc này thì cũng nổi điên lên và uy hiếp tôi:
- Đủ rồi! Mày có biết là vừa mới đắc tội với ai không hả? Mày có biết người mày vừa mới đánh là ai không hả? Là Thị ủy đấy! Còn những người khác ở đây lúc nãy đều là các nhân vật lớn mặt, Đại đội trưởng Giao Cảnh, Chủ tịch tập đoàn sắt thép Hoa Nghiệp. Việc em gái của mày bây giờ không thể thay đổi được nữa, nhưng mày phải nghĩ cho mày, nghĩ cho người thân mày, làm như vậy liệu có đáng hay không?
Những lời tên bảo vệ kia vừa nói giống như dội gáo nước lạnh vào đầu tôi, như những gì hắn nói thì mấy người lúc nãy ở phòng phẫu thuật toàn là mấy ông làm cán bộ và doanh nhân lớn, cơ bản không phải là những người mà tôi có thể đắc tội được.
Nhưng không lẽ lại để em gái tôi chết một cách không minh bạch như vậy sao?
Làm quan, có tiền thì sao, chẳng lẽ không cần chịu trách nhiệm với cái chết của người khác sao? Trò đùa quái quỷ gì vậy?
Một tên bảo vệ khác, không biết hắn nghe được tin tức từ đâu, nói:
- Có khi nào là do em gái của mày lẳng lơ và lôi kéo người khác không, nếu không thì làm sao mà một lúc lại có nhiều thằng con trai tham gia vào như vậy được.
Nghe như vậy tôi liền nổi giận và cho tên bảo vệ kia hưởng trọn một cái bạt tai điếng người.
- Mày nói thêm một câu nữa xem, tao liều mạng với mày!
Lúc ấy tôi chẳng khác nào một con chó điên, tên bảo vệ bị đánh cũng tức giận, mặt mày đỏ gắt cũng tát lại tôi một cái.
- Đồ ăn mày, mày nghĩ mày là cái thá gì hả? Lúc bố mày bỏ đi thì mẹ mày đang nằm trên giường với người khác đấy!
Điều hắn vừa nói như cứa vào tim tôi, mẹ tôi bị bệnh quanh năm phải nằm một chỗ, người khác có thể làm nhục tôi được nhưng tuyệt đối không được làm nhục mẹ tôi. Tên bảo vệ kia dám đụng đến mẹ, xúc phạm đến lòng tự trọng của tôi.
Tôi chống tay cố gắng đứng lên tóm lấy hắn, nhưng bị những tên bảo vệ khác kéo lại nên tôi buộc phải ngưng lại, tuy nhiên tên bảo vệ kia vẫn đá vào tôi mấy phát, tôi đau đến run người.
- Thằng ăn mày, đừng có làm cho tao nổi điên lên, nếu không đừng trách tao ác.
Tiếng la hét uy hiếp vô cùng chói tai, mặc dù cơ thể tôi cũng cao to nhưng cũng không thể nào chống lại nhiều người một lúc như vậy được, đến cuối cùng thì bị đánh cho chảy máu mũi, toàn thân xương cốt dường như rời ra từng khúc, không còn chút sức lực.
Lúc này, phía trước phòng trực bên ngoài có một chiếc xe dừng lại, trên xe bốn, năm người bước xuống, cả đám mặc đồng phục màu xám, cách ăn mặc khá ngầu và mặt mày thì rất u ám.
- Người đâu?
Một người mặc áo xám có hàng lông mày rậm đi thẳng vào phòng thường trực hỏi.
Nhìn bọn họ là tôi có thể khẳng định được đây chính là người của lão già đeo kính vàng kia gọi đến để xử tôi.
- Ở đây, chính là nó. Nó bị điên nặng rồi.
Tên bảo vệ tự tay mang tôi đến giao cho bọn kia, tôi không thể để mình bị mang đi như vậy nên liều mạng phản kháng, nhưng đám người kia dường như có nhiều kinh nghiệm trong việc này, một tên trong số đó lên gối vào bụng khiến tôi đau đến mức nhìn thấy trước mặt chỉ toàn một màu đen, sau đó không còn sức lực để phản kháng nữa.
- Đem nó đi.
Tên lông mày rậm kia ra lệnh, sau đó người của hắn kéo tôi ra khỏi phòng thường trực và quăng tôi vào bên trong xe ô tô, bọn chúng lạnh lùng nhìn tôi và nhanh chóng mang tôi rời khỏi cổng chính của bệnh viện.
Tôi ôm bụng cuộn mình trong xe, sau đó thì nôn thốc nôn tháo, mấy tên áo xám đè tôi xuống, để đầu của tôi nằm dựa trên ghế, không cho tôi phản kháng hoặc chạy trốn. Mấy tên này không biết đến đây làm gì nhưng công phu rất cao, bị bọn họ kiềm hãm tôi có cố gắng như thế nào cũng không thể động đậy.
Tôi không biết là đi được bao lâu, áng chừng nửa giờ thì bỗng nhiên một tên trên xe nói:
- Nơi này được đấy, ít người.
Tên lái xe ngừng xe lại, một tên thì đẩy tôi ra khỏi cửa, còn một tên thì túm tóc tôi lôi ra ngoài.
Tôi nén đau mở mắt ra nhìn mới phát hiện được nơi này là một vùng đất trống ở thôn quê, hình như là một nơi hẻo lánh ven đô thị, có mấy gia đình nông thôn ở gần đó, nhìn chẳng khác gì cảnh của một trăm năm trước, trên mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, ngoài ra còn có mấy gốc gây Hòe do ai đó trồng.
Phía bên trong của một cây Hòe có một bức tường đã bị phủ rêu xanh, phía dưới bức tường có một miệng giếng màu đỏ bị sập mất một nửa.
Cho dù là một tên ngốc thì cũng biết được tình hình lúc này là như thế nào.
Tuy rằng tôi chưa từng đến nơi này nhưng cũng biết được đây là nơi ngoài rìa thành phố, vùng này trước đây chỉ có vài người dân ở ngoại ô sống, nhưng những năm gần đây xã hội phát triển hơn nên Chính phủ lấy cớ này để kêu gọi người dân ở đây chuyển vào thành phố sống để xây dựng lại nơi này nhưng hiện tại thì vẫn chưa thấy ai đến để thực hiện việc ấy cả.
Không hề có dấu chân của ai, nơi hoang dã thôn quê, lạnh lẽo, u ám......
Nhìn thấy cảnh này thì tôi đã có thể hiểu được những tên kia muốn làm gì với tôi rồi.
Trong lòng tôi chợt thấy lạnh run, bọn chúng...........muốn thủ tiêu tôi luôn hay là muốn dạy dỗ một trận đây?
Nhưng tôi cố chịu đựng, trấn tĩnh bản thân, không để lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
- Các người muốn làm gì tôi? Giết và phi tang chứng cứ sao?
Tô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của tên lông mày rậm kia, cười nhạt nói:
- Xã hội đen à?
- Mày nói đúng rồi đấy.
Vừa nghe tôi nói xong thì hắn cười mỉa mai, hai tên áo xám còn lại thì đang giữ chặt tôi, cánh tay lực lưỡng, khỏe mạnh của chúng giữ hai bên tay của tôi, dù tôi có cố gắng thoát ra thì cũng bất lực mà thôi.
- Nghe nói mày đã đánh Trương Quốc Hoa? Humm, khá đấy. Còn trẻ, có khí phách, có thể coi là nghé con mới sinh không sợ hổ.
Tên lông mày rậm cười, và xuống xe cùng với một tên đồng bọn khác đang cầm điếu thuốc, châm và hít một hơi, sai đó nheo mắt nhìn tôi.
Nói thật, nếu nói tôi không căng thẳng là không đúng vì hiện tại vây quanh tôi là bốn người, mỗi người bọn chúng đều là tay đấm có hạng, một tên học sinh trung học như tôi mà muốn đối đầu với chúng thì chắc chắn là không thể được rồi.
Nhìn tên lông mày rậm khinh khỉnh, giống như hắn có thể nắm sinh mệnh của người khác trong lòng bàn tay khiên tôi bắt đầu nổi nóng, nhưng buộc phải nén giận lại và nói:
- Khí phách? Nực cười, khí phách thì có liên quan gì đến chuyện này chứ? Lúc trong bệnh viện tao rất muốn nhìn thấy mẹ của Trương Quốc Hoa chết thảm gấp mười lần so với em gái tao. Tao nghĩ mày cũng chỉ là một công cụ trong tay chúng mà thôi, mày không được mẹ dạy về dũng khí làm người đúng không? Bán mạng cho Trương Quốc Hoa, và mày sẽ được người ta cho cơm ăn, phải vậy không?
Tôi cũng là một người có miệng lưỡi ác độc nếu người khác đụng đến tôi và người thân của tôi, cho dù là bằng lời nói hay vũ lực thì tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng.
Nghe tôi nói như vậy hắn trợn tròn mắt giận dữ nhìn tôi:
- Mày thử nói thêm câu nữa xem.
Đối mặt với ánh mắt của tên lông mày rậm sự giận dữ trong lòng tôi cũng bùng nổ ra.
- Nếu tao nói hai câu thì sao? Trương Quốc Hoa là con chó! Trương Quốc Hoa là con chó!
Tôi lạnh lùng hét lớn.
Nghe vậy tên lông mày rậm liền nổi giận, phun nước miếng, rồi phóng điếu thuốc vào mặt tôi, đầu thuốc lá nóng làm bỏng mặt tôi, sau đó là một trận đòn khiến toàn thân tôi đau đớn đến mức run hết người.
- Đồ rẻ tiền.
Tên lông mày rậm liền túm tóc tôi sau đó thì hung hăng lên gối vào bụng tôi. Một lần......Hai lần.........Ba lần.........Bốn lần!
Kết quả là mấy tên bảo vệ lúc đầu còn cười mỉa mai nhưng lúc này thì cũng nổi điên lên và uy hiếp tôi:
- Đủ rồi! Mày có biết là vừa mới đắc tội với ai không hả? Mày có biết người mày vừa mới đánh là ai không hả? Là Thị ủy đấy! Còn những người khác ở đây lúc nãy đều là các nhân vật lớn mặt, Đại đội trưởng Giao Cảnh, Chủ tịch tập đoàn sắt thép Hoa Nghiệp. Việc em gái của mày bây giờ không thể thay đổi được nữa, nhưng mày phải nghĩ cho mày, nghĩ cho người thân mày, làm như vậy liệu có đáng hay không?
Những lời tên bảo vệ kia vừa nói giống như dội gáo nước lạnh vào đầu tôi, như những gì hắn nói thì mấy người lúc nãy ở phòng phẫu thuật toàn là mấy ông làm cán bộ và doanh nhân lớn, cơ bản không phải là những người mà tôi có thể đắc tội được.
Nhưng không lẽ lại để em gái tôi chết một cách không minh bạch như vậy sao?
Làm quan, có tiền thì sao, chẳng lẽ không cần chịu trách nhiệm với cái chết của người khác sao? Trò đùa quái quỷ gì vậy?
Một tên bảo vệ khác, không biết hắn nghe được tin tức từ đâu, nói:
- Có khi nào là do em gái của mày lẳng lơ và lôi kéo người khác không, nếu không thì làm sao mà một lúc lại có nhiều thằng con trai tham gia vào như vậy được.
Nghe như vậy tôi liền nổi giận và cho tên bảo vệ kia hưởng trọn một cái bạt tai điếng người.
- Mày nói thêm một câu nữa xem, tao liều mạng với mày!
Lúc ấy tôi chẳng khác nào một con chó điên, tên bảo vệ bị đánh cũng tức giận, mặt mày đỏ gắt cũng tát lại tôi một cái.
- Đồ ăn mày, mày nghĩ mày là cái thá gì hả? Lúc bố mày bỏ đi thì mẹ mày đang nằm trên giường với người khác đấy!
Điều hắn vừa nói như cứa vào tim tôi, mẹ tôi bị bệnh quanh năm phải nằm một chỗ, người khác có thể làm nhục tôi được nhưng tuyệt đối không được làm nhục mẹ tôi. Tên bảo vệ kia dám đụng đến mẹ, xúc phạm đến lòng tự trọng của tôi.
Tôi chống tay cố gắng đứng lên tóm lấy hắn, nhưng bị những tên bảo vệ khác kéo lại nên tôi buộc phải ngưng lại, tuy nhiên tên bảo vệ kia vẫn đá vào tôi mấy phát, tôi đau đến run người.
- Thằng ăn mày, đừng có làm cho tao nổi điên lên, nếu không đừng trách tao ác.
Tiếng la hét uy hiếp vô cùng chói tai, mặc dù cơ thể tôi cũng cao to nhưng cũng không thể nào chống lại nhiều người một lúc như vậy được, đến cuối cùng thì bị đánh cho chảy máu mũi, toàn thân xương cốt dường như rời ra từng khúc, không còn chút sức lực.
Lúc này, phía trước phòng trực bên ngoài có một chiếc xe dừng lại, trên xe bốn, năm người bước xuống, cả đám mặc đồng phục màu xám, cách ăn mặc khá ngầu và mặt mày thì rất u ám.
- Người đâu?
Một người mặc áo xám có hàng lông mày rậm đi thẳng vào phòng thường trực hỏi.
Nhìn bọn họ là tôi có thể khẳng định được đây chính là người của lão già đeo kính vàng kia gọi đến để xử tôi.
- Ở đây, chính là nó. Nó bị điên nặng rồi.
Tên bảo vệ tự tay mang tôi đến giao cho bọn kia, tôi không thể để mình bị mang đi như vậy nên liều mạng phản kháng, nhưng đám người kia dường như có nhiều kinh nghiệm trong việc này, một tên trong số đó lên gối vào bụng khiến tôi đau đến mức nhìn thấy trước mặt chỉ toàn một màu đen, sau đó không còn sức lực để phản kháng nữa.
- Đem nó đi.
Tên lông mày rậm kia ra lệnh, sau đó người của hắn kéo tôi ra khỏi phòng thường trực và quăng tôi vào bên trong xe ô tô, bọn chúng lạnh lùng nhìn tôi và nhanh chóng mang tôi rời khỏi cổng chính của bệnh viện.
Tôi ôm bụng cuộn mình trong xe, sau đó thì nôn thốc nôn tháo, mấy tên áo xám đè tôi xuống, để đầu của tôi nằm dựa trên ghế, không cho tôi phản kháng hoặc chạy trốn. Mấy tên này không biết đến đây làm gì nhưng công phu rất cao, bị bọn họ kiềm hãm tôi có cố gắng như thế nào cũng không thể động đậy.
Tôi không biết là đi được bao lâu, áng chừng nửa giờ thì bỗng nhiên một tên trên xe nói:
- Nơi này được đấy, ít người.
Tên lái xe ngừng xe lại, một tên thì đẩy tôi ra khỏi cửa, còn một tên thì túm tóc tôi lôi ra ngoài.
Tôi nén đau mở mắt ra nhìn mới phát hiện được nơi này là một vùng đất trống ở thôn quê, hình như là một nơi hẻo lánh ven đô thị, có mấy gia đình nông thôn ở gần đó, nhìn chẳng khác gì cảnh của một trăm năm trước, trên mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, ngoài ra còn có mấy gốc gây Hòe do ai đó trồng.
Phía bên trong của một cây Hòe có một bức tường đã bị phủ rêu xanh, phía dưới bức tường có một miệng giếng màu đỏ bị sập mất một nửa.
Cho dù là một tên ngốc thì cũng biết được tình hình lúc này là như thế nào.
Tuy rằng tôi chưa từng đến nơi này nhưng cũng biết được đây là nơi ngoài rìa thành phố, vùng này trước đây chỉ có vài người dân ở ngoại ô sống, nhưng những năm gần đây xã hội phát triển hơn nên Chính phủ lấy cớ này để kêu gọi người dân ở đây chuyển vào thành phố sống để xây dựng lại nơi này nhưng hiện tại thì vẫn chưa thấy ai đến để thực hiện việc ấy cả.
Không hề có dấu chân của ai, nơi hoang dã thôn quê, lạnh lẽo, u ám......
Nhìn thấy cảnh này thì tôi đã có thể hiểu được những tên kia muốn làm gì với tôi rồi.
Trong lòng tôi chợt thấy lạnh run, bọn chúng...........muốn thủ tiêu tôi luôn hay là muốn dạy dỗ một trận đây?
Nhưng tôi cố chịu đựng, trấn tĩnh bản thân, không để lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
- Các người muốn làm gì tôi? Giết và phi tang chứng cứ sao?
Tô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của tên lông mày rậm kia, cười nhạt nói:
- Xã hội đen à?
- Mày nói đúng rồi đấy.
Vừa nghe tôi nói xong thì hắn cười mỉa mai, hai tên áo xám còn lại thì đang giữ chặt tôi, cánh tay lực lưỡng, khỏe mạnh của chúng giữ hai bên tay của tôi, dù tôi có cố gắng thoát ra thì cũng bất lực mà thôi.
- Nghe nói mày đã đánh Trương Quốc Hoa? Humm, khá đấy. Còn trẻ, có khí phách, có thể coi là nghé con mới sinh không sợ hổ.
Tên lông mày rậm cười, và xuống xe cùng với một tên đồng bọn khác đang cầm điếu thuốc, châm và hít một hơi, sai đó nheo mắt nhìn tôi.
Nói thật, nếu nói tôi không căng thẳng là không đúng vì hiện tại vây quanh tôi là bốn người, mỗi người bọn chúng đều là tay đấm có hạng, một tên học sinh trung học như tôi mà muốn đối đầu với chúng thì chắc chắn là không thể được rồi.
Nhìn tên lông mày rậm khinh khỉnh, giống như hắn có thể nắm sinh mệnh của người khác trong lòng bàn tay khiên tôi bắt đầu nổi nóng, nhưng buộc phải nén giận lại và nói:
- Khí phách? Nực cười, khí phách thì có liên quan gì đến chuyện này chứ? Lúc trong bệnh viện tao rất muốn nhìn thấy mẹ của Trương Quốc Hoa chết thảm gấp mười lần so với em gái tao. Tao nghĩ mày cũng chỉ là một công cụ trong tay chúng mà thôi, mày không được mẹ dạy về dũng khí làm người đúng không? Bán mạng cho Trương Quốc Hoa, và mày sẽ được người ta cho cơm ăn, phải vậy không?
Tôi cũng là một người có miệng lưỡi ác độc nếu người khác đụng đến tôi và người thân của tôi, cho dù là bằng lời nói hay vũ lực thì tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng.
Nghe tôi nói như vậy hắn trợn tròn mắt giận dữ nhìn tôi:
- Mày thử nói thêm câu nữa xem.
Đối mặt với ánh mắt của tên lông mày rậm sự giận dữ trong lòng tôi cũng bùng nổ ra.
- Nếu tao nói hai câu thì sao? Trương Quốc Hoa là con chó! Trương Quốc Hoa là con chó!
Tôi lạnh lùng hét lớn.
Nghe vậy tên lông mày rậm liền nổi giận, phun nước miếng, rồi phóng điếu thuốc vào mặt tôi, đầu thuốc lá nóng làm bỏng mặt tôi, sau đó là một trận đòn khiến toàn thân tôi đau đớn đến mức run hết người.
- Đồ rẻ tiền.
Tên lông mày rậm liền túm tóc tôi sau đó thì hung hăng lên gối vào bụng tôi. Một lần......Hai lần.........Ba lần.........Bốn lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.