Chương 52: Đồng bọn?
Bích Lộ Ngân Hà
05/05/2015
Nhìn vào ánh mắt của Úy Văn Long, trong nháy mắt tôi như rơi xuống vực thẳm.
Chẳng lẽ chuyện trong phòng học vừa rồi đã giúp Úy Văn Long nhìn thấu hai điều kiện để tôi sử dụng "Câu hồn thuật" sao? Một là phải nhìn vào mắt đối phương, hai là đối phương phải nghe được mệnh lệnh của tôi.
Thật không ngờ Úy Văn Long lại có khả năng quan sát kinh người như vậy.
Tuy nhiên việc đã đến nước này thì trước mặt Úy Văn Long mà che giấu cũng không còn ý nghĩa, càng nói dối thì càng chứng tỏ mình ngu xuẩn.
Suy cho cùng thì Úy Văn Long cũng chỉ là bạn học cùng lớp mà thôi, là một người ít giao tiếp, lười nhác, ít nói, cũng không phải người có dã tâm. Hơn nữa nhìn hắn ăn mặc lôi thôi là biết hắn không có nền tảng tốt, cho nên tôi nghĩ rằng việc hắn phán đoán tôi dùng "Câu hồn thuật" để giết người ở Ngân Nhạc hẳn là dựa vào suy đoán của riêng mình hắn thôi, không thể có liên hệ tới ai khác được.
Nếu đây là bước tấn công đầu tiên của hắn thì tôi nên có thành ý một chút để hắn thả lỏng, bớt cảnh giác với tôi.
Nghĩ vậy tôi chậm rãi hít một hơi, sau đó cúi đầu không nhìn vào mắt Úy Văn Long nữa mà tiếp tục giặt áo.
- Úy Văn Long, suy nghĩ của cậu thật xuất sắc, nói thật với cậu là em gái tôi bị con trai của Trương Quốc Hoa và bốn người Lí Vân cho uống thuốc kích thích rồi cưỡng bức ở Ngân Nhạc. Tôi chỉ là một người dân thấp hèn sống dưới đáy xã hội, không có khả năng phản kháng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn em gái mình nằm trong nhà xác, còn đám công tử nhà giàu kia thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật giống như là chưa từng gây ra tội vậy, ha ha ha. Tôi thấy mình sống cũng như chết, chẳng có gì khác nhau cả.
Úy Văn Long kéo mũ xuống che hai mắt của mình, vẫn cúi đầu giặt khăn, im lặng nghe tôi giải thích.
- Sau này tôi có được khả năng khống chế người khác, tôi chỉ muốn bọn người cặn bã đã hại em gái tôi phải gặp báo ứng thôi, pháp luật không thể trừng phạt họ thì để tôi tự tay giải quyết vậy.
- Lúc ra tay thì tôi cũng chẳng còn để ý đến việc sống chết nữa.
Tôi chậm rãi nói, nhắm mắt lại thở dài.
Lúc tôi giải thích mọi chuyện thì Úy Văn Long không hề lên tiếng mà vẫn cố gắng giặt sạch khăn lau.
- Úy Văn Long, cậu là người thông minh nhưng không biết là có hiểu ý tôi đang nói hay không?
- Nói tiếp đi.
Úy Văn Long thản nhiên nói.
Tôi cười rồi chậm rãi cúi đầu, lúc này tôi phát hiện ra đôi mắt của Úy Văn Long đang phản chiếu dưới vòi nước.
Vì nước trong bồn là để giặt cái áo sơ mi bẩn nên vốn dĩ không thể phản quang được, tuy nhiên lúc này áo đã được giặt sạch nên có thể nhìn rõ mặt người.
Tôi thấy vậy thì lại giật mình.
Tôi, chiếu tướng.
Ánh mắt đang phản chiếu dưới nước của tôi đang dần rõ lên, Úy Văn Long không hề để ý đến điều này.
Hơn nữa hắn cũng không biết là "Câu hồn thuật" của tôi có thể thông qua ánh sáng phản chiếu để phát huy công dụng, cho nên tình huống tiếp theo chính là tôi sẽ trở mình thành công.
- Vậy nên, tôi muốn mượn bộ óc của cậu, chúng ta cùng thay đổi cái thế giới bảo thủ này, khuấy đảo cho long trời lở đất đi Úy Văn Long.
Nhìn vào ánh mắt của Úy Văn Long trong nước, tôi nheo mắt lại, tập trung sử dụng "Câu hồn thuật".
Tôi có thành công hay không?
Một giây sau là tôi đã biết được đáp án.
- Một ý tưởng thú vị.
Nghe mệnh lệnh của tôi thì Úy Văn Long cười nhạt.
Nói xong hắn lại cúi đầu xuống.
- Tôi rất chán việc hàng ngày đến lớp học nhìn một đám ỷ vào quyền thế để kiếm điểm rồi tự cho mình giỏi giang, không biết xấu hổ, thực sự rất vô vị.
Lời nói của Úy Văn Long khiến tôi run sợ, chẳng lẽ "Câu hồn thuật" vô dụng với hắn?
Úy Văn Long vẫn tiếp tục nói:
- Rất vô vị, ở Trung Quốc có hơn 10.000 học sinh trung học, mỗi giây lại có hơn 10.000 học sinh giống tôi ngồi trong phòng học nghe giáo viên giảng bài hoặc nhìn ra cửa sổ, tôi thấy rất vô vị.
- Khó trách ngày nào lên lớp cậu cũng ngủ.
Tôi chớp mắt nói:
- Hóa ra là vì thấy vô vị.
- Đúng, rất vô vị.
Úy Văn Long lười biếng trả lời.
- Tôi vốn nghĩ con người sống trên đời này ai cũng như vậy, với khả năng của tôi thì 19 tuổi học xong trung học, 23 tuổi học xong đại học, 26 tuổi học xong nghiên cứu sinh, thì dù không có ô dù nâng đỡ cũng sẽ kiếm được một công việc tàm tạm, làm công việc cần nhiều chất xám hoặc là nhân viên kỹ thuật, đến 30 tuổi thì tìm một cô gái không cần xinh đẹp nhưng cũng không quá xấu để kết hôn, sinh con, đến năm 45 tuổi thì làm cha mẹ, cứ như vậy sống hết cuộc đời của một con người bình thường.
Hình như Úy Văn Long vẫn chưa trải lòng xong nên nói tiếp:
- Vậy nên tôi thấy cuộc sống này rất nhàm chán, sống trên đời này mà giống như có người viết sẵn kịch bản cho cuộc đời mình, một chút mới mẻ cũng không có.
Tôi im lặng đợi hắn nói tiếp vì biết hắn nói chưa xong.
Không thể ngờ được là một người vốn ít nói như hắn mà giờ lại có thể nói nhiều như vậy.
- Điều khiến tôi cảm thấy thú vị chính là vụ án trong kì nghỉ đông ở Ngân Nhạc, còn cả chuyện Trương Vũ Đình đột nhiên thích cậu nữa, hai chuyện này đều rất khớp với cậu Vương Nhất Sinh à.
Nghe vậy tôi bèn cười.
- Cậu cảm thấy có hứng thú với tôi sao?
- Rất có hứng thú với năng lực của cậu.
Úy Văn Long vừa vắt khăn vừa nói với tôi.
- Trong lớp tôi thấy chỉ có cậu là xứng đáng để tôi nói chuyện. Những người khác đều không đủ tư cách, kém quá xa.
Tôi chớp mắt liên tục, Úy Văn Long hình như không bị trúng "Câu hồn thuật" của tôi, là thất bại sao? Nói như vậy thì những lời hắn vừa nói là xuất phát từ đáy lòng sao?
- Nói như vậy, biết tôi có năng lực khống chế người khác chỉ có mình cậu thôi đúng không?
- Tôi sẽ không nói cho người khác.
Úy Văn Long thản nhiên nói:
- Tôi chỉ là thấy có hứng thú với năng lực của cậu thôi, cho tới giờ tôi nghĩ chuyện dùng thuật thôi miên để khống chế người khác chỉ có trên phim ảnh thôi, bây giờ tôi mới xác nhận là có thật, muốn hỏi cậu xem làm thế nào để làm được điều đó.
Nghe vậy tôi hít một hơi, cười híp mắt nói:
- Cậu không cần quan tâm đến chuyện này, tôi chỉ có thể nói việc này chỉ một người trên thế giới mới làm được thôi.
Tôi hoàn toàn hiểu được ý định của hắn.
Tuy nhiên tôi nói cho Úy Văn Long biết là để cho hắn biết nếu muốn có được năng lực như tôi là không thể.
- Tôi hiểu rồi.
Úy Văn Long đã hiểu được những gì tôi nói.
Tôi nghiêng người nhìn Úy Văn Long, nói:
- Bây giờ cậu đã biết được năng lực của tôi, vậy tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu có định đi tố giác tôi không hay là chỉ đứng ngoài xem, hay.....muốn làm người tham gia?
- Nếu có thể tôi muốn tham gia cùng.
Úy Văn Long thản nhiên nói.
- Bởi vì như vậy rất thú vị.
Nói xong hắn cười một nụ cười bí hiểm.
- Vậy à?
Tôi nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra.
- Kỳ thật nếu nói cậu là một trinh thám thì tôi cũng không thấy ngạc nhiên, thậm chí rất đau đầu là đằng khác vì không chừng tôi đã bị cậu bắt được từ lâu rồi.
- Tuy nhiên ở Trung Quốc trinh thám lại không hợp pháp. Loại nghề nghiệp này nếu tồn tại ở Trung Quốc thì không biết sẽ có bao nhiêu chuyện mờ ám bị vạch trần, không ít nhân vật cấp cao bị đưa ra ánh sáng đâu.
Úy Văn Long cười chế giễu, chậm rãi nói.
- Xã hội này ngập tràn sự oán hận, có được két tiền ra thì sẽ có được ước mơ, có được ước mơ thì sẽ có được xe BWM, có được xe BMW thì sẽ mơ ước có được xe Rolls - Royce. Tiểu quan khinh thường hạ tầng thì lại bị thượng tầng khinh thường lại, thượng tầng bị đỉnh tầng khinh thường thì đỉnh tầng lại bị tiêm tầng khinh thường lại. Trong lòng mỗi người đều có oán hận, từ dân chúng bình thường đến các quan lớn, không chỗ nào là không có cả.
- Nếu ở nước ngoài tôi sẽ suy nghĩ về việc làm trinh thám, chuyện đó chắc hẳn sẽ rất thú vị.
- Với năng lực của cậu thì xuất ngoại không khó.
Tôi nói.
- Tôi thấy người da vàng mắt đen mà nói tiếng Hán thì sẽ thuận mắt hơn.
Úy Văn Long đáp.
Mỗi câu của Úy Văn Long đều khiến tôi thấy hắn là một người có trình độ vượt bậc, quả nhiên không phải là người bình thường.
Tôi gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, xã hội này là một cái bát đảo ngược, là một xã hội bất thường, lý tưởng tốt nhất là lật ngược lại cái bát này.
- Cậu có thể làm được?
Úy Văn Long nhìn tôi rồi suy nghĩ.
- Tôi không thể làm điều đó nhưng năng lực của tôi có thể làm được.
Tôi cũng vừa nói vừa nhìn hắn.
Ánh mắt của chúng tôi cứ như vậy nối khắp nơi trong không trung.
Úy Văn Long nheo mắt lại, tôi thấy trong con ngươi hắn có một tia sáng lóe lên.
- Điều tra sự thật, mở rộng kiến thức, chí công vô tư, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Tôi sẽ đi từng bước như vậy.
Nói xong Úy Văn Long vắt khô cái khăn lau rồi chậm rãi đi khỏi WC, chẳng qua lúc đi ra khỏi cửa hắn đã tháo cái mũ trên đầu xuống.
Nhìn bóng Úy Văn Long đi xa dần tôi chậm rãi thở ra.
Ý nghĩa câu nói của Úy Văn Long là muốn bình thiên hạ thì trước hết phải tu dưỡng học hành để lấy nền tảng đã.
Chuyện đó lúc trước tôi cũng đã nói với Hồ Tiên rồi.
Muốn đánh một quốc gia thì phải đánh vào thành trước, trước khi muốn đánh vào thành thì phải đánh vào một nhà.
Một chặng đường dài phải bắt đầu bằng những bước chân nhỏ.
Úy Văn Long là một người có học vấn, có trí tuệ.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa WC tôi vắt cái áo sơ mi và tính toán, người như vậy thì không nên bỏ, nên mượn sức để trở thành bằng hữu của mình.
Áo sơ mi đã được giặt sạch, những vết bẩn lúc trước đã không còn.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi sẽ nhớ.
Giết Yên Yên không phải bốn người Trương Nhạc, không phải Trương Quốc Hoa, cũng không phải Lí Thiên Vũ hay Lí Ngọc Giang.
Mà là cái xã hội thối nát này.
Vậy nên tôi hiểu rõ được rằng việc mình tự đi giặt sạch áo cũng giống như đạo lý đó vậy.
Chẳng lẽ chuyện trong phòng học vừa rồi đã giúp Úy Văn Long nhìn thấu hai điều kiện để tôi sử dụng "Câu hồn thuật" sao? Một là phải nhìn vào mắt đối phương, hai là đối phương phải nghe được mệnh lệnh của tôi.
Thật không ngờ Úy Văn Long lại có khả năng quan sát kinh người như vậy.
Tuy nhiên việc đã đến nước này thì trước mặt Úy Văn Long mà che giấu cũng không còn ý nghĩa, càng nói dối thì càng chứng tỏ mình ngu xuẩn.
Suy cho cùng thì Úy Văn Long cũng chỉ là bạn học cùng lớp mà thôi, là một người ít giao tiếp, lười nhác, ít nói, cũng không phải người có dã tâm. Hơn nữa nhìn hắn ăn mặc lôi thôi là biết hắn không có nền tảng tốt, cho nên tôi nghĩ rằng việc hắn phán đoán tôi dùng "Câu hồn thuật" để giết người ở Ngân Nhạc hẳn là dựa vào suy đoán của riêng mình hắn thôi, không thể có liên hệ tới ai khác được.
Nếu đây là bước tấn công đầu tiên của hắn thì tôi nên có thành ý một chút để hắn thả lỏng, bớt cảnh giác với tôi.
Nghĩ vậy tôi chậm rãi hít một hơi, sau đó cúi đầu không nhìn vào mắt Úy Văn Long nữa mà tiếp tục giặt áo.
- Úy Văn Long, suy nghĩ của cậu thật xuất sắc, nói thật với cậu là em gái tôi bị con trai của Trương Quốc Hoa và bốn người Lí Vân cho uống thuốc kích thích rồi cưỡng bức ở Ngân Nhạc. Tôi chỉ là một người dân thấp hèn sống dưới đáy xã hội, không có khả năng phản kháng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn em gái mình nằm trong nhà xác, còn đám công tử nhà giàu kia thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật giống như là chưa từng gây ra tội vậy, ha ha ha. Tôi thấy mình sống cũng như chết, chẳng có gì khác nhau cả.
Úy Văn Long kéo mũ xuống che hai mắt của mình, vẫn cúi đầu giặt khăn, im lặng nghe tôi giải thích.
- Sau này tôi có được khả năng khống chế người khác, tôi chỉ muốn bọn người cặn bã đã hại em gái tôi phải gặp báo ứng thôi, pháp luật không thể trừng phạt họ thì để tôi tự tay giải quyết vậy.
- Lúc ra tay thì tôi cũng chẳng còn để ý đến việc sống chết nữa.
Tôi chậm rãi nói, nhắm mắt lại thở dài.
Lúc tôi giải thích mọi chuyện thì Úy Văn Long không hề lên tiếng mà vẫn cố gắng giặt sạch khăn lau.
- Úy Văn Long, cậu là người thông minh nhưng không biết là có hiểu ý tôi đang nói hay không?
- Nói tiếp đi.
Úy Văn Long thản nhiên nói.
Tôi cười rồi chậm rãi cúi đầu, lúc này tôi phát hiện ra đôi mắt của Úy Văn Long đang phản chiếu dưới vòi nước.
Vì nước trong bồn là để giặt cái áo sơ mi bẩn nên vốn dĩ không thể phản quang được, tuy nhiên lúc này áo đã được giặt sạch nên có thể nhìn rõ mặt người.
Tôi thấy vậy thì lại giật mình.
Tôi, chiếu tướng.
Ánh mắt đang phản chiếu dưới nước của tôi đang dần rõ lên, Úy Văn Long không hề để ý đến điều này.
Hơn nữa hắn cũng không biết là "Câu hồn thuật" của tôi có thể thông qua ánh sáng phản chiếu để phát huy công dụng, cho nên tình huống tiếp theo chính là tôi sẽ trở mình thành công.
- Vậy nên, tôi muốn mượn bộ óc của cậu, chúng ta cùng thay đổi cái thế giới bảo thủ này, khuấy đảo cho long trời lở đất đi Úy Văn Long.
Nhìn vào ánh mắt của Úy Văn Long trong nước, tôi nheo mắt lại, tập trung sử dụng "Câu hồn thuật".
Tôi có thành công hay không?
Một giây sau là tôi đã biết được đáp án.
- Một ý tưởng thú vị.
Nghe mệnh lệnh của tôi thì Úy Văn Long cười nhạt.
Nói xong hắn lại cúi đầu xuống.
- Tôi rất chán việc hàng ngày đến lớp học nhìn một đám ỷ vào quyền thế để kiếm điểm rồi tự cho mình giỏi giang, không biết xấu hổ, thực sự rất vô vị.
Lời nói của Úy Văn Long khiến tôi run sợ, chẳng lẽ "Câu hồn thuật" vô dụng với hắn?
Úy Văn Long vẫn tiếp tục nói:
- Rất vô vị, ở Trung Quốc có hơn 10.000 học sinh trung học, mỗi giây lại có hơn 10.000 học sinh giống tôi ngồi trong phòng học nghe giáo viên giảng bài hoặc nhìn ra cửa sổ, tôi thấy rất vô vị.
- Khó trách ngày nào lên lớp cậu cũng ngủ.
Tôi chớp mắt nói:
- Hóa ra là vì thấy vô vị.
- Đúng, rất vô vị.
Úy Văn Long lười biếng trả lời.
- Tôi vốn nghĩ con người sống trên đời này ai cũng như vậy, với khả năng của tôi thì 19 tuổi học xong trung học, 23 tuổi học xong đại học, 26 tuổi học xong nghiên cứu sinh, thì dù không có ô dù nâng đỡ cũng sẽ kiếm được một công việc tàm tạm, làm công việc cần nhiều chất xám hoặc là nhân viên kỹ thuật, đến 30 tuổi thì tìm một cô gái không cần xinh đẹp nhưng cũng không quá xấu để kết hôn, sinh con, đến năm 45 tuổi thì làm cha mẹ, cứ như vậy sống hết cuộc đời của một con người bình thường.
Hình như Úy Văn Long vẫn chưa trải lòng xong nên nói tiếp:
- Vậy nên tôi thấy cuộc sống này rất nhàm chán, sống trên đời này mà giống như có người viết sẵn kịch bản cho cuộc đời mình, một chút mới mẻ cũng không có.
Tôi im lặng đợi hắn nói tiếp vì biết hắn nói chưa xong.
Không thể ngờ được là một người vốn ít nói như hắn mà giờ lại có thể nói nhiều như vậy.
- Điều khiến tôi cảm thấy thú vị chính là vụ án trong kì nghỉ đông ở Ngân Nhạc, còn cả chuyện Trương Vũ Đình đột nhiên thích cậu nữa, hai chuyện này đều rất khớp với cậu Vương Nhất Sinh à.
Nghe vậy tôi bèn cười.
- Cậu cảm thấy có hứng thú với tôi sao?
- Rất có hứng thú với năng lực của cậu.
Úy Văn Long vừa vắt khăn vừa nói với tôi.
- Trong lớp tôi thấy chỉ có cậu là xứng đáng để tôi nói chuyện. Những người khác đều không đủ tư cách, kém quá xa.
Tôi chớp mắt liên tục, Úy Văn Long hình như không bị trúng "Câu hồn thuật" của tôi, là thất bại sao? Nói như vậy thì những lời hắn vừa nói là xuất phát từ đáy lòng sao?
- Nói như vậy, biết tôi có năng lực khống chế người khác chỉ có mình cậu thôi đúng không?
- Tôi sẽ không nói cho người khác.
Úy Văn Long thản nhiên nói:
- Tôi chỉ là thấy có hứng thú với năng lực của cậu thôi, cho tới giờ tôi nghĩ chuyện dùng thuật thôi miên để khống chế người khác chỉ có trên phim ảnh thôi, bây giờ tôi mới xác nhận là có thật, muốn hỏi cậu xem làm thế nào để làm được điều đó.
Nghe vậy tôi hít một hơi, cười híp mắt nói:
- Cậu không cần quan tâm đến chuyện này, tôi chỉ có thể nói việc này chỉ một người trên thế giới mới làm được thôi.
Tôi hoàn toàn hiểu được ý định của hắn.
Tuy nhiên tôi nói cho Úy Văn Long biết là để cho hắn biết nếu muốn có được năng lực như tôi là không thể.
- Tôi hiểu rồi.
Úy Văn Long đã hiểu được những gì tôi nói.
Tôi nghiêng người nhìn Úy Văn Long, nói:
- Bây giờ cậu đã biết được năng lực của tôi, vậy tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu có định đi tố giác tôi không hay là chỉ đứng ngoài xem, hay.....muốn làm người tham gia?
- Nếu có thể tôi muốn tham gia cùng.
Úy Văn Long thản nhiên nói.
- Bởi vì như vậy rất thú vị.
Nói xong hắn cười một nụ cười bí hiểm.
- Vậy à?
Tôi nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra.
- Kỳ thật nếu nói cậu là một trinh thám thì tôi cũng không thấy ngạc nhiên, thậm chí rất đau đầu là đằng khác vì không chừng tôi đã bị cậu bắt được từ lâu rồi.
- Tuy nhiên ở Trung Quốc trinh thám lại không hợp pháp. Loại nghề nghiệp này nếu tồn tại ở Trung Quốc thì không biết sẽ có bao nhiêu chuyện mờ ám bị vạch trần, không ít nhân vật cấp cao bị đưa ra ánh sáng đâu.
Úy Văn Long cười chế giễu, chậm rãi nói.
- Xã hội này ngập tràn sự oán hận, có được két tiền ra thì sẽ có được ước mơ, có được ước mơ thì sẽ có được xe BWM, có được xe BMW thì sẽ mơ ước có được xe Rolls - Royce. Tiểu quan khinh thường hạ tầng thì lại bị thượng tầng khinh thường lại, thượng tầng bị đỉnh tầng khinh thường thì đỉnh tầng lại bị tiêm tầng khinh thường lại. Trong lòng mỗi người đều có oán hận, từ dân chúng bình thường đến các quan lớn, không chỗ nào là không có cả.
- Nếu ở nước ngoài tôi sẽ suy nghĩ về việc làm trinh thám, chuyện đó chắc hẳn sẽ rất thú vị.
- Với năng lực của cậu thì xuất ngoại không khó.
Tôi nói.
- Tôi thấy người da vàng mắt đen mà nói tiếng Hán thì sẽ thuận mắt hơn.
Úy Văn Long đáp.
Mỗi câu của Úy Văn Long đều khiến tôi thấy hắn là một người có trình độ vượt bậc, quả nhiên không phải là người bình thường.
Tôi gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, xã hội này là một cái bát đảo ngược, là một xã hội bất thường, lý tưởng tốt nhất là lật ngược lại cái bát này.
- Cậu có thể làm được?
Úy Văn Long nhìn tôi rồi suy nghĩ.
- Tôi không thể làm điều đó nhưng năng lực của tôi có thể làm được.
Tôi cũng vừa nói vừa nhìn hắn.
Ánh mắt của chúng tôi cứ như vậy nối khắp nơi trong không trung.
Úy Văn Long nheo mắt lại, tôi thấy trong con ngươi hắn có một tia sáng lóe lên.
- Điều tra sự thật, mở rộng kiến thức, chí công vô tư, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Tôi sẽ đi từng bước như vậy.
Nói xong Úy Văn Long vắt khô cái khăn lau rồi chậm rãi đi khỏi WC, chẳng qua lúc đi ra khỏi cửa hắn đã tháo cái mũ trên đầu xuống.
Nhìn bóng Úy Văn Long đi xa dần tôi chậm rãi thở ra.
Ý nghĩa câu nói của Úy Văn Long là muốn bình thiên hạ thì trước hết phải tu dưỡng học hành để lấy nền tảng đã.
Chuyện đó lúc trước tôi cũng đã nói với Hồ Tiên rồi.
Muốn đánh một quốc gia thì phải đánh vào thành trước, trước khi muốn đánh vào thành thì phải đánh vào một nhà.
Một chặng đường dài phải bắt đầu bằng những bước chân nhỏ.
Úy Văn Long là một người có học vấn, có trí tuệ.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa WC tôi vắt cái áo sơ mi và tính toán, người như vậy thì không nên bỏ, nên mượn sức để trở thành bằng hữu của mình.
Áo sơ mi đã được giặt sạch, những vết bẩn lúc trước đã không còn.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi sẽ nhớ.
Giết Yên Yên không phải bốn người Trương Nhạc, không phải Trương Quốc Hoa, cũng không phải Lí Thiên Vũ hay Lí Ngọc Giang.
Mà là cái xã hội thối nát này.
Vậy nên tôi hiểu rõ được rằng việc mình tự đi giặt sạch áo cũng giống như đạo lý đó vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.