Chương 66: Oán khí.
Bích Lộ Ngân Hà
05/05/2015
- Cầu xin các người cho tôi thêm vài ngày nữa, chúng tôi vẫn chưa tìm được phòng trọ khác, con trai cùng con gái tôi vẫn còn đi học, nếu như phòng trọ quá xa trường sẽ ảnh hưởng tới chúng, cầu xin các người thư thả cho tôi vài ngày được không? Tôi van xin các người!
Mẹ tôi thân thể không tốt lắm, giờ phút này lại đang ngã quỵ giữa đám đông, giọng nói khàn khàn yếu đuối khóc xin, sức khoẻ mẹ đã không có, gương mặt gầy khô càng trở nên trắng bệch.
- Phòng trọ? Nhà các người không phải vừa trúng thưởng một trăm vạn sao? Đi mua phòng nhà nước không được sao?
Chủ nhà Tiễn nói, trong lời nói mang theo giễu cợt.
- Tiền đó là để dành cho hai đứa con của tôi học đại học, sau đó còn muốn dành dụm mua phòng ốc riêng, làm đồ cưới a…
Mẹ yếu đuối ngã trên mặt đất, dùng bàn tay run rẩy cầm lấy chân người đàn ông kia, khóc lóc cầu xin.
Chỉ là cái tên đàn ông đó lại lách khỏi tay mẹ tôi, lùi về phía sau, mặt đầy chán ghét.
- Đừng có đụng vào tôi, tôi mới vừa tắm xong đó!
Nhìn thấy mẹ già bị ức hiếp, tôi rốt cục cũng không nhịn được, xông vào giữa đám người.
- Mẹ, con về rồi.
Tôi đi vào trong, nâng mẹ đã suy yếu té trên mặt đất lên. Mẹ tôi so với trước kia lại càng tiều tuỵ hơn, mấy năm trước khi bà vẫn chưa phát bệnh, một nhà đều là do bà chống đỡ, còn bây giờ, chỉ là một người yếu đuối, một người đàn bà bị bệnh tật hiểm nghèo bủa vây, tôi không biết rốt cuộc mẹ có thể kiên trì bao lâu nữa, chỉ là, vừa rồi tôi nghe được lời nói của mẹ, bà đang trong lúc bệnh tật hoành hành thế này, vẫn nghĩ tới tôi và A Tuyết, cũng chưa từng nghĩ tới chữa trị bệnh của mình, vào bệnh viện điều trị hay gì đó, điều này làm lòng tôi rung động.
- Nhất Sinh, con… sao con về sớm vậy?
Mẹ nhìn tôi cùng Hồ Tiên, biểu tình kinh ngạc.
- Ha hả, hôm nay ở trường tiết cuối cùng là thể dục, cho ra về sớm. Mẹ, tại sao mẹ không nằm trên giường nghỉ ngơi, mà lại chạy ra đây?
Tôi nhìn cơ thể khô gầy của mẹ, trong lòng khó chịu.
- ...
Mẹ liếc mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nói không nên lời. Hiển nhiên, bà không muốn nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấ bộ dáng khó xử của mẹ, lòng tôi rùng lên, tôi vỗ vỗ mẹ đang bối rối, nói:
- Mẹ, nơi này giao lại cho con thương lượng đi, thân thể của mẹ không tốt, hãy về phòng nghỉ ngơi —— Hồ Tiên, đưa mẹ tôi lên lầu.
Nói xong, tôi quăng cho Hồ Tiên một ánh mắt.
Hồ Liên hơi nghiêng đầu, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi xuyên qua đám người đang ồ lên, sau đó đỡ lấy mẹ tôi, bắt đầu dìu ba tới cầu thang.
- Thật là nữ hài tử xinh đẹp…
- Con gái nhà ai đấy?
- Không lẽ là bạn gái tiểu tử kia?
Bởi vì nhìn thấy Hồ Tiên, người xung quanh đều ồn ào, xôn xao, tôi nhìn thấy ánh mắt của tên mặc trang phục trung niên kia cũng tràn đầy kinh diễm nhìn Hồ Tiên. Nhưng tôi lại đột nhiên bước tới trước mặt hắn, cản trở tầm nhìn của hắn.
Bởi vì tôi ngăn cản tầm mắt của hắn, người đàn ông trung niên nhíu mày, lộ ra vẻ chán ghét.
- Mày làm cái…
- Quần áo của ông là vừa tắm sạch xong mặc vào ư?
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, thản nhiên hỏi.
- Mày là con của Hoàng Như Uyên?
Hoàng Như Uyên là tên mẹ tôi, hiển nhiên người trước mặt này biết mẹ tôi, cũng đoán được thân phận của tôi.
- Quần áo của ông là vừa tắm sạch xong mặc vào ư?
Chẳng qua, tôi nhất định là làm cho hắn hụt hẫng, vẫn như trước lặp lại câu nói kia, người đàn ông biểu tình kinh ngạc đứng lên.
- Đúng vậy, thì sao?
Người đàn ông quần áo tươm tất ngoác miệng nói, bộ dáng cao ngạo.
- Không có gì.
Tôi thản nhiên nở nụ cười, sau đó, cúi lưng xuống, nhặt từ dưới đất lên một nắm đất, chầm chậm xoa nắn trong lòng bàn tay, tạo thành một cục, sau đó mạnh mẽ lao tới trước mặt người đàn ông kia!
Một đống cát vàng trên không trung tản ra, nháy mắt liền phủ đầy trên thân tên đó!
Bụp một tiếng, bụi cát bay tán loạn hạ xuống cổ, áo, bả vai người đàn ông tươm tất, từ từ chảy xuống.
- Bây giờ, phiền ông về tắm lại lần nữa.
Chung quanh bộc phát ra từng đợt thanh âm hút lãnh khí. Tôi lẳng lặng nhìn người trước mắt, nhìn cát vàng đang bám vào xương gò má của hắn, chảy xuống ngực và xương quai xanh, không có lên tiếng.
Nhìn da mặt và da tay ngăm đen, tôi có thể đoán ra hắn chính là người của Lâm Thời thương hiệp phái tới để dỡ nhà và dời đi nơi khác. Cho nên, tôi căn bản không để hắn vào mắt.
- Con mẹ mày!
Bị tôi ném một bọng cát, người đàn ông đó nhất thời giận dữ, tấn công tôi bằng một quả đấm mạnh mẽ.
Nhưng mà tôi nhẹ nhàng bước qua trái một bước, thân thể hơi nghiêng, sau đó tôi dùng tay phải nắm lấy vai ông ta, tiếp theo chân phải nhấc lên, xen vào giữa hai chân đối phương, mạnh mẽ gạt một cái, đồng thời dùng vai đẩy mạnh lực, đẩy hắn té ngã trên mặt đất!
Vì đẩy ngã hắn trên mặt đất, đầu vai của tôi cũng nặng nề chịu một đòn kia, đau đến mức ngực phải nhức nhói, nhưng mà tên kia quả thật bị tấn công bất ngờ mà té ngã, giao thủ ngắn ngủi đã có kết quả.
- Ôi, con mẹ mày… tiểu tử nhà ngươi ăn gan chó à, biết lão tử là ai không? Là nhân viên Lâm Thời mà mày cũng dám đánh?
- Phải, tôi dám đánh đấy.
Tôi thản nhiên nhìn người đàn ông đang giận dữ nhìn tôi, sau đó sử dụng Câu hồn thuật với hắn.
- Bởi vì tôi chính là lão tử của ông!
- Nghe lời tôi, ngoan ngoãn đi.
Tôi cười, đối với tên đó nói.
Dưới ảnh hưởng của Câu hồn thuật, người đàn ông tươm tất đó nháy mắt liền dại ra, hai mắt trống rỗng, không lâu sau đó đột nhiên ngơ ngác nói:
- Tôi nghe lời cậu.
Tôi buông ra bàn tay đang nắm cổ hắn, chậm rãi đứng lên. Vừa rồi tôi xuống tay với tên này, một phần là do trong lòng phẫn nộ, còn về phần khác, là để cho đám người bu xung quanh xem, nhất là chủ nhà Tiễn.
Trước khi đi vào trong đám người, tôi cũng đã phân tích kỹ càng, người có thực lực cường đại nhất chính là người đàn ông tươm tất này. Tôi biết hắn có tác dụng uy hiếp rất lớn trong đám người, cho nên vừa xuất quân tôi liền ra tay với hắn, cái này đối với những người khác cũng giống như hổ chấn sơn, hoặc là có tác dụng uy hiếp giết gà doạ khỉ.
Tuy rằng có câu quả hồng mềm dễ nắm, nhưng mà tôi vẫn tin, muốn giết giặc phải bắt vua trước, như thế tình thế sẽ thuận lợi hơn nhiều, bởi vì chẳng ai đi tốn thời gian hành động khi mà chủ soái đã bị bắt.
- Tôi không cho ông mở miệng, ông cũng đừng nói chuyện với tôi, biết không?
Tôi phủi phủi bụi trên người, lùi lại về phía đám người, người đàn ông tươm tất thất tha thất thiểu đứng dậy, gật đầu, phục tùng mệnh lệnh của tôi, đứng tại chỗ không nói một câu.
Trong mắt tôi mọi thứ đều rất là bình thường, nhưng mà trong mắt người khác, chính là do tôi đánh cho cái tên tươm tất kia sợ đến câm như hến.
Chỉ cần một biểu hiện như vậy, nháy mắt tôi liền trở thành tiêu điểm, cũng là trung tâm trong đám người. Quyền lên tiếng của tôi cũng vô cùng lớn.
Người chung quanh có chút kinh hãi nhìn ta, hít một ngụm lãnh khí, một học sinh trung học ở ngoài đường ấu đả không phải ngày nào cũng gặp được.
Tôi quét mắt xung quanh, dừng trên người chủ nhà Tiễn, sau đó tiến lên nói:
- Tiễn Tuệ Phương, này là có ý gì, là muốn đem chúng tôi đuổi đi?
Tiễn Tuệ Phương là tên chủ cho thuê nhà, nghe thấy trực tiếp gọi tên bà, chủ nhà Tiễn biểu tình có chút khó coi, cố kỵ nhìn tôi, bị tôi “dạy dỗ” mà không nói lên được lời nào, thầm hít một hơi thật sâu, nhíu mày, hiện ra vẻ mặt cả giận nói:
- Cái gì đuổi đi? Phòng này vốn là của tôi, gia đình các người chỉ là đến thuê ở, không lẽ xem nơi đây chính là phòng của mấy người luôn? Tôi đây là đang làm theo kế hoạch quy hoạch của Lâm Thời, Lâm Thời đã cho tôi tiền bồi thường, tôi chỉ là dựa theo ý tứ của Lâm Thời mà làm việc!
Mặc dù khi đang đi đường tôi cũng đã nghĩ tới khả năng này. Nhưng mà khi nghe được chính miệng chủ nhà nói, trái tim tôi cũng chợt băng lạnh xuống.
- Quy hoạch thành thị? Buồn cười, đơn giản chỉ là coi trọng giá cả hàng tỉ của mấy mảnh đất nơi đây thôi. Chỉ cần có chút đầu óc đều biết cái, vài năm sau cái trung tâm chợ ở hướng nam sẽ trở thành một khu thương mại lớn. Lâm Thời chẳng qua là xem trọng giá trị sau này của những mảnh đất này, nên mới thu mua, thiết lập kiến thiết, chiêu thương dẫn tư, kiếm tiền gián tiếp mà thôi.
Gia đình ở vùng này thường sống trong những khu lều, bất quá lại giống như một khối bánh ngọt mà thôi.
Phá bỏ và dời những phòng ốc này đi nơi khác, đối với ai cũng có lợi —— chủ cho thuê nhà có thể được một số tiền bồi thường lớn, Cục Kiến thiết có thể thông qua vụ này kiếm tiền riêng, Cục Quy hoạch còn có thể giữ độc quyền… Cục Đất đai có thể nâng cao giá bán, một số nhân viên của các công ty kiến thiết có thể lợi dụng chuyện này mà thăng quan tiến chức, còn có một số công ty khai thác có thể chộp được lợi lộc…
Đây là lợi ích liên tiếp, cũng như một khuôn mẫu, nhìn vào phần đầu là biết hết phần sau.
Những nơi có thể kiến thiết, bọn họ nhất định phân chia lợi lộc từng ly từng tí, ngay cả một hạt bụi cũng muốn chia.
Duy nhất chỉ có một tai ương, chính là những gia đình thuê nhà như nhà tôi, tạm thời sẽ trở thành vô gia cư.
Đấu không lại Lâm Thời, đấu không lại công ty khai thác, đấu không lại chủcho thuê nhà, chúng tôi cũng chỉ có thể bị bắt rời khỏi căn lều bao năm sinh sống, mang theo dụng cụ trong nhà, bất đắc dĩ mà uỷ khuất khóc thầm, rời đi xa xứ.
Mẹ tôi thân thể không tốt lắm, giờ phút này lại đang ngã quỵ giữa đám đông, giọng nói khàn khàn yếu đuối khóc xin, sức khoẻ mẹ đã không có, gương mặt gầy khô càng trở nên trắng bệch.
- Phòng trọ? Nhà các người không phải vừa trúng thưởng một trăm vạn sao? Đi mua phòng nhà nước không được sao?
Chủ nhà Tiễn nói, trong lời nói mang theo giễu cợt.
- Tiền đó là để dành cho hai đứa con của tôi học đại học, sau đó còn muốn dành dụm mua phòng ốc riêng, làm đồ cưới a…
Mẹ yếu đuối ngã trên mặt đất, dùng bàn tay run rẩy cầm lấy chân người đàn ông kia, khóc lóc cầu xin.
Chỉ là cái tên đàn ông đó lại lách khỏi tay mẹ tôi, lùi về phía sau, mặt đầy chán ghét.
- Đừng có đụng vào tôi, tôi mới vừa tắm xong đó!
Nhìn thấy mẹ già bị ức hiếp, tôi rốt cục cũng không nhịn được, xông vào giữa đám người.
- Mẹ, con về rồi.
Tôi đi vào trong, nâng mẹ đã suy yếu té trên mặt đất lên. Mẹ tôi so với trước kia lại càng tiều tuỵ hơn, mấy năm trước khi bà vẫn chưa phát bệnh, một nhà đều là do bà chống đỡ, còn bây giờ, chỉ là một người yếu đuối, một người đàn bà bị bệnh tật hiểm nghèo bủa vây, tôi không biết rốt cuộc mẹ có thể kiên trì bao lâu nữa, chỉ là, vừa rồi tôi nghe được lời nói của mẹ, bà đang trong lúc bệnh tật hoành hành thế này, vẫn nghĩ tới tôi và A Tuyết, cũng chưa từng nghĩ tới chữa trị bệnh của mình, vào bệnh viện điều trị hay gì đó, điều này làm lòng tôi rung động.
- Nhất Sinh, con… sao con về sớm vậy?
Mẹ nhìn tôi cùng Hồ Tiên, biểu tình kinh ngạc.
- Ha hả, hôm nay ở trường tiết cuối cùng là thể dục, cho ra về sớm. Mẹ, tại sao mẹ không nằm trên giường nghỉ ngơi, mà lại chạy ra đây?
Tôi nhìn cơ thể khô gầy của mẹ, trong lòng khó chịu.
- ...
Mẹ liếc mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nói không nên lời. Hiển nhiên, bà không muốn nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấ bộ dáng khó xử của mẹ, lòng tôi rùng lên, tôi vỗ vỗ mẹ đang bối rối, nói:
- Mẹ, nơi này giao lại cho con thương lượng đi, thân thể của mẹ không tốt, hãy về phòng nghỉ ngơi —— Hồ Tiên, đưa mẹ tôi lên lầu.
Nói xong, tôi quăng cho Hồ Tiên một ánh mắt.
Hồ Liên hơi nghiêng đầu, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi xuyên qua đám người đang ồ lên, sau đó đỡ lấy mẹ tôi, bắt đầu dìu ba tới cầu thang.
- Thật là nữ hài tử xinh đẹp…
- Con gái nhà ai đấy?
- Không lẽ là bạn gái tiểu tử kia?
Bởi vì nhìn thấy Hồ Tiên, người xung quanh đều ồn ào, xôn xao, tôi nhìn thấy ánh mắt của tên mặc trang phục trung niên kia cũng tràn đầy kinh diễm nhìn Hồ Tiên. Nhưng tôi lại đột nhiên bước tới trước mặt hắn, cản trở tầm nhìn của hắn.
Bởi vì tôi ngăn cản tầm mắt của hắn, người đàn ông trung niên nhíu mày, lộ ra vẻ chán ghét.
- Mày làm cái…
- Quần áo của ông là vừa tắm sạch xong mặc vào ư?
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, thản nhiên hỏi.
- Mày là con của Hoàng Như Uyên?
Hoàng Như Uyên là tên mẹ tôi, hiển nhiên người trước mặt này biết mẹ tôi, cũng đoán được thân phận của tôi.
- Quần áo của ông là vừa tắm sạch xong mặc vào ư?
Chẳng qua, tôi nhất định là làm cho hắn hụt hẫng, vẫn như trước lặp lại câu nói kia, người đàn ông biểu tình kinh ngạc đứng lên.
- Đúng vậy, thì sao?
Người đàn ông quần áo tươm tất ngoác miệng nói, bộ dáng cao ngạo.
- Không có gì.
Tôi thản nhiên nở nụ cười, sau đó, cúi lưng xuống, nhặt từ dưới đất lên một nắm đất, chầm chậm xoa nắn trong lòng bàn tay, tạo thành một cục, sau đó mạnh mẽ lao tới trước mặt người đàn ông kia!
Một đống cát vàng trên không trung tản ra, nháy mắt liền phủ đầy trên thân tên đó!
Bụp một tiếng, bụi cát bay tán loạn hạ xuống cổ, áo, bả vai người đàn ông tươm tất, từ từ chảy xuống.
- Bây giờ, phiền ông về tắm lại lần nữa.
Chung quanh bộc phát ra từng đợt thanh âm hút lãnh khí. Tôi lẳng lặng nhìn người trước mắt, nhìn cát vàng đang bám vào xương gò má của hắn, chảy xuống ngực và xương quai xanh, không có lên tiếng.
Nhìn da mặt và da tay ngăm đen, tôi có thể đoán ra hắn chính là người của Lâm Thời thương hiệp phái tới để dỡ nhà và dời đi nơi khác. Cho nên, tôi căn bản không để hắn vào mắt.
- Con mẹ mày!
Bị tôi ném một bọng cát, người đàn ông đó nhất thời giận dữ, tấn công tôi bằng một quả đấm mạnh mẽ.
Nhưng mà tôi nhẹ nhàng bước qua trái một bước, thân thể hơi nghiêng, sau đó tôi dùng tay phải nắm lấy vai ông ta, tiếp theo chân phải nhấc lên, xen vào giữa hai chân đối phương, mạnh mẽ gạt một cái, đồng thời dùng vai đẩy mạnh lực, đẩy hắn té ngã trên mặt đất!
Vì đẩy ngã hắn trên mặt đất, đầu vai của tôi cũng nặng nề chịu một đòn kia, đau đến mức ngực phải nhức nhói, nhưng mà tên kia quả thật bị tấn công bất ngờ mà té ngã, giao thủ ngắn ngủi đã có kết quả.
- Ôi, con mẹ mày… tiểu tử nhà ngươi ăn gan chó à, biết lão tử là ai không? Là nhân viên Lâm Thời mà mày cũng dám đánh?
- Phải, tôi dám đánh đấy.
Tôi thản nhiên nhìn người đàn ông đang giận dữ nhìn tôi, sau đó sử dụng Câu hồn thuật với hắn.
- Bởi vì tôi chính là lão tử của ông!
- Nghe lời tôi, ngoan ngoãn đi.
Tôi cười, đối với tên đó nói.
Dưới ảnh hưởng của Câu hồn thuật, người đàn ông tươm tất đó nháy mắt liền dại ra, hai mắt trống rỗng, không lâu sau đó đột nhiên ngơ ngác nói:
- Tôi nghe lời cậu.
Tôi buông ra bàn tay đang nắm cổ hắn, chậm rãi đứng lên. Vừa rồi tôi xuống tay với tên này, một phần là do trong lòng phẫn nộ, còn về phần khác, là để cho đám người bu xung quanh xem, nhất là chủ nhà Tiễn.
Trước khi đi vào trong đám người, tôi cũng đã phân tích kỹ càng, người có thực lực cường đại nhất chính là người đàn ông tươm tất này. Tôi biết hắn có tác dụng uy hiếp rất lớn trong đám người, cho nên vừa xuất quân tôi liền ra tay với hắn, cái này đối với những người khác cũng giống như hổ chấn sơn, hoặc là có tác dụng uy hiếp giết gà doạ khỉ.
Tuy rằng có câu quả hồng mềm dễ nắm, nhưng mà tôi vẫn tin, muốn giết giặc phải bắt vua trước, như thế tình thế sẽ thuận lợi hơn nhiều, bởi vì chẳng ai đi tốn thời gian hành động khi mà chủ soái đã bị bắt.
- Tôi không cho ông mở miệng, ông cũng đừng nói chuyện với tôi, biết không?
Tôi phủi phủi bụi trên người, lùi lại về phía đám người, người đàn ông tươm tất thất tha thất thiểu đứng dậy, gật đầu, phục tùng mệnh lệnh của tôi, đứng tại chỗ không nói một câu.
Trong mắt tôi mọi thứ đều rất là bình thường, nhưng mà trong mắt người khác, chính là do tôi đánh cho cái tên tươm tất kia sợ đến câm như hến.
Chỉ cần một biểu hiện như vậy, nháy mắt tôi liền trở thành tiêu điểm, cũng là trung tâm trong đám người. Quyền lên tiếng của tôi cũng vô cùng lớn.
Người chung quanh có chút kinh hãi nhìn ta, hít một ngụm lãnh khí, một học sinh trung học ở ngoài đường ấu đả không phải ngày nào cũng gặp được.
Tôi quét mắt xung quanh, dừng trên người chủ nhà Tiễn, sau đó tiến lên nói:
- Tiễn Tuệ Phương, này là có ý gì, là muốn đem chúng tôi đuổi đi?
Tiễn Tuệ Phương là tên chủ cho thuê nhà, nghe thấy trực tiếp gọi tên bà, chủ nhà Tiễn biểu tình có chút khó coi, cố kỵ nhìn tôi, bị tôi “dạy dỗ” mà không nói lên được lời nào, thầm hít một hơi thật sâu, nhíu mày, hiện ra vẻ mặt cả giận nói:
- Cái gì đuổi đi? Phòng này vốn là của tôi, gia đình các người chỉ là đến thuê ở, không lẽ xem nơi đây chính là phòng của mấy người luôn? Tôi đây là đang làm theo kế hoạch quy hoạch của Lâm Thời, Lâm Thời đã cho tôi tiền bồi thường, tôi chỉ là dựa theo ý tứ của Lâm Thời mà làm việc!
Mặc dù khi đang đi đường tôi cũng đã nghĩ tới khả năng này. Nhưng mà khi nghe được chính miệng chủ nhà nói, trái tim tôi cũng chợt băng lạnh xuống.
- Quy hoạch thành thị? Buồn cười, đơn giản chỉ là coi trọng giá cả hàng tỉ của mấy mảnh đất nơi đây thôi. Chỉ cần có chút đầu óc đều biết cái, vài năm sau cái trung tâm chợ ở hướng nam sẽ trở thành một khu thương mại lớn. Lâm Thời chẳng qua là xem trọng giá trị sau này của những mảnh đất này, nên mới thu mua, thiết lập kiến thiết, chiêu thương dẫn tư, kiếm tiền gián tiếp mà thôi.
Gia đình ở vùng này thường sống trong những khu lều, bất quá lại giống như một khối bánh ngọt mà thôi.
Phá bỏ và dời những phòng ốc này đi nơi khác, đối với ai cũng có lợi —— chủ cho thuê nhà có thể được một số tiền bồi thường lớn, Cục Kiến thiết có thể thông qua vụ này kiếm tiền riêng, Cục Quy hoạch còn có thể giữ độc quyền… Cục Đất đai có thể nâng cao giá bán, một số nhân viên của các công ty kiến thiết có thể lợi dụng chuyện này mà thăng quan tiến chức, còn có một số công ty khai thác có thể chộp được lợi lộc…
Đây là lợi ích liên tiếp, cũng như một khuôn mẫu, nhìn vào phần đầu là biết hết phần sau.
Những nơi có thể kiến thiết, bọn họ nhất định phân chia lợi lộc từng ly từng tí, ngay cả một hạt bụi cũng muốn chia.
Duy nhất chỉ có một tai ương, chính là những gia đình thuê nhà như nhà tôi, tạm thời sẽ trở thành vô gia cư.
Đấu không lại Lâm Thời, đấu không lại công ty khai thác, đấu không lại chủcho thuê nhà, chúng tôi cũng chỉ có thể bị bắt rời khỏi căn lều bao năm sinh sống, mang theo dụng cụ trong nhà, bất đắc dĩ mà uỷ khuất khóc thầm, rời đi xa xứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.