Cưới Đi Rồi Tính

Chương 5

Không xác định

19/07/2019

Nhật chạy ra khỏi nhà.Cô không có nơi nào để đi. Cô không có người thân và cả bạn bè. Hiện tại, cô đang lang thang trên đường, cả người chỉ có một chiếc váy ngủ, một cái áo khoác, trong túi còn vài đồng bạc lẻ, điện thoại, và một đôi dép lê.

Nhật cảm thấy thật mệt mỏi. Những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay khiến cô rệu rã cả người. Tại sao những chuyện như thế này lại ập đến với cô cơ chứ?

Nhật lẳng lặng đi về phía căn nhà của mình. Cô muốn cho anh biết rằng dù anh có dai dẳng như thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ không mủi lòng đâu.

Lại một lần nữa Minh túm lấy tay cô.

- Giúp anh. Được không?

- Anh vẫn còn mặt mũi hỏi tôi giúp cơ à?

Nhật gắt lên, nhưng giọng cô thì ngược lại, yếu ớt và mệt mỏi.

- Mấy tay săn ảnh đang nấp ngoài kia. Chúng ta vào nhà đã.

- Vào nhà bây giờ mới là ngu đấy!

Nhật cười khẩy. Cô biết tỏng ý định của Minh.

- Đầu tiên là vào nhà. Sau đó là cầm tay. Sau đó là ôm hôn. Sau đó là gì nữa? Lên giường? Anh cho tôi là con ngu à? Tôi không đến mức thiếu não như thế.

Nhật hất tay Minh ra. Minh sững người mất một lúc. Chính xác thì Nhật đã từng là cô gái ngốc như vừa kể. Nhưng đó là cố gái của vài năm về trước. Giờ đây thì cô có thể ngẩng cao đầu và tự nhận mình là một con cáo già. Làm việc trong giới giải trí, nếu không tỉnh táo thì có thể rơi vào bẫy của kẻ khác bất kỳ lúc nào.

Nhật đi về phía căn nhà của mình. Được vài bước, cô chợt nghĩ ra một điều gì đó. Co quay lại, nhìn Minh, bắt đầu đánh giá hành động mà mình sắp làm. Minh thấy vậy thì trong lòng như thầm mở cờ, nghĩ rằng Nhật đã cho anh một cơ hội. Anh vội bước đến trước mặt cô.

Nhật mỉm cười, cầm lấy tay anh ta.

- Anh muốn thế này đúng không? Được, tôi cho anh.

Minh nhíu mày, nhưng anh chưa kịp phản ứng gì thì Nhật đã kéo anh vào trong nhà và đóng cửa lại.

Trong nhà tối om, nhưng ai mà thèm quan tâm điều đó nữa. Nhật nhảy hẳn lên người Minh, ôm lấy cổ anh ta và bắt đầu chủ động hôn xuống. Minh khá là bất ngờ, nhưng vẫn vòng tay ra đỡ lấy cô.

Nhật không biết rằng việc mình đang làm có đúng hay không. Trong giờ phút này, cô chỉ biết rằng mình đang điên lên vì hàng trăm nghìn cảm giác xáo trộn trong tim. Sự nhớ nhung dành cho Minh, sự căm giận dành cho anh, sự hỗn loạn, đau đớn, và cả khát khao được yêu thương.

Nhật muốn vứt bỏ tất cả mọi suy nghĩ ấy. Cô không muốn quan tâm nữa. Cô chỉ muốn chiều chuộng mình một chút. Bao nhiêu năm qua cô đã phải nhẫn nhịn, chịu đựng trong âm thầm rồi.

Nhật không còn nhớ gì nữa. Trong đầu có chạy loạn những hình ảnh mờ ảo dưới bóng đêm, những nụ hôn ngấu nghiến, cái ôm của Minh, tên của anh ta văng vẳng bên tai cô cùng những khóc rấm rứt mà cô cũng chẳng rõ là của ai.

Dường như cô đang khóc, Minh cũng đang khóc.

Sơn dừng xe trước cửa nhà của Nhật, chờ một lúc, cho đến khi thấy cô dắt tay Minh vào nhà. Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Anh lái xe trở về.

***

Sơn thẫn thờ, lái xe trong tình trạng mông lung. Anh không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này. Khi nhìn thấy Nhật bước vào trong nhà cùng một người đàn ông khác, dường như đó còn là người đã gây khó dễ cho cô vào lúc sáng. Anh đang nghĩ quá nhiều rồi chăng, dường như anh đã có hành động xen vào cuộc sống của người khác.

Sơn tự cười chính mình. Tại sao anh lại phải quan tâm quá nhiều chuyện như thế? Chúng ta chỉ nên tập trung vào cuộc đời của mình. Đôi khi lấn tới nhiều thứ khác sẽ vô tình biến mình thằng kẻ dở hơi.

Điện thoại Sơn reo lên, màn hình hiển thị tên Thủy. Sơn giật mình, anh chợt nhớ ra rằng tối nay anh có hẹn với cô. Sơn thở dài, vòng xe lại.

Sơn dừng xe trước cửa nhà của Nhật, chờ một lúc, cho đến khi thấy cô dắt tay Minh vào nhà. Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Anh lái xe trở về.

***



Thủy ngồi đợi ở nhà hàng vài tiếng đồng hồ, lần lượt nhìn những người khác ra về. Nhân viê phục vụ cũng ái ngại nhìn cô. Thủy đã uống đến ba, hay là bốn ly rượu vang với cái bụng rỗng tuếch.

Cô đang thắc mắc về Sơn, tại sao anh lại trở nên lạnh nhạt như vậy. Có phải cô đã làm gì đó hơi quá hay không? Thủy ngẫm nghĩ lại cẩn thận những hành động của mình. Chẳng có gì sơ hở hết.

Thủy cầm ly vang lên, lắc qua lắc lại và nhìn phần rượu màu đỏ trong ly sóng sánh.

Cô là một đứa trẻ mồ côi. Trong tay không có một tấc sắt. Để có được cuộc sống như ngày hôm nay, đó là cả một cuộc chạy đua. Và cô tìm được “một con xe” khá tốt – chính là Sơn. Người đàn ông yêu cô mù quáng và sẵn sàng cho cô mọi thứ. Hoặc giả, anh ta cũng chẳng yêu đương gì cô, chỉ là cần một nơi để vịn tay vào cho có trong mỗi buổi tiệc. Thế là hai người đến với nhau. Tất nhiên, cô cũng chẳng có tình cảm gì.

- Anh thay đổi rồi ư? Vì cô ta ư? – Thủy nấc lên, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía ly rượu. Thủy đang coi ly rượu là Sơn.

Cô không muốn mất đi những thứ mà mình vất vả lắm mới có được. Cô phải trở thành bà chủ, thành phu nhân, mọi người phải ngước lên mà nhìn cô.

Sơn đỡ lấy tay Thủy khi cô sắp sửa ngã ra khỏi bàn.

- Em uống nhiều quá rồi. Về nhà đã nào.

- Không! Anh phải nói rõ cho em, mọi chuyện là như nào?

- Đừng hỏi những vấn đề không đâu.

Sơn đánh trống lảng. Anh nâng người Thủy dậy, định kéo cô đi nhưng Thủy lại vùng ra.

- Nói dối. Thế thì chắc chắn là anh đã ngủ với cô ta.

Thủy gào lên. Cô không cần biết có bao nhiêu người đang nhìn mình. Sơn ái ngại nhìn những người xung quanh, vòng tay ôm ngang lấy người Thủy.

- Anh xin lỗi. Nhưng chúng ta về nhà đã nhé. Đợi em tỉnh rồi nói.

Thủy đẩy mạnh Sơn ra. Cô lùi về sau, hai mắt đầy nước. Sơn đứng trước mắt cô, nhưng khoảng cách càng ngày càng xa.

Sơn chán nản. Anh đứng thẳng người dậy, quay trở về trạng thái lạnh lùng vốn có. Anh buông một lời cảnh cáo.

- Nếu em cứ như vậy, anh sẽ đi về đấy!

- Tùy anh thôi! Rồi mọi người sẽ thấy là anh vứt bỏ tôi, đồ tồi!

- Đừng để anh phải bóc trần em. Ai là người tồi tệ ở đây?

Sơn cảm thấy khó chịu khi bị nói như vậy. Anh biết tất cả những điều mà Thủy đã làm sau lưng mình. Đó cũng là lý do vì sao anh dần trở nên lạnh nhạt với cô.

- Anh muốn đổ tất cả tội lỗi cho tôi ư? – Thủy bật cười.

Sơn nhíu mày. Anh không muốn đôi co với Thủy nữa.

- Em nghĩ cho kỹ đi.

Sơn quay lưng bỏ đi. Mặc dù việc bỏ lại Thủy ở giữa nhà hàng vào lúc đêm muộn không phải là hành động của một quý ông, nhưng Sơn không muốn quan tâm nữa. Quý ông hay kẻ khốn nạn cũng chỉ là con người mà thôi. Giờ phút này, anh là một con người với đầy đủ cảm xúc, và anh đang rất bực bội.

- Nếu anh đi thì coi như chúng ta chấm hết!

Thủy tung chiêu bài cuối để níu kéo. Cô vẫn hi vọng rằng Sơn còn chút tình cảm nào đó cho mình. Nhưng tất cả đã vượt ra ngoài dự liệu của cô.

Sơn dừng lại khi nghe thấy câu nói của Thủy, sau đó rời đi nhanh chóng. Thủy giận dữ ném mấy cái ly rỗng về phía Sơn, gạt những thứ trên bàn xuống đất. Cô ngồi thụp xuống, khóc không thành tiếng. Những mảnh thủy tinh rơi vãi đầy dưới sàn, găm vào đầu gối chân và bàn tay của cô, máu đỏ chảy ra hòa cùng với màu rượu trên sàn. Trông thật kinh khủng.

Không ai dám lại gần Thủy. Đám nhân viên đứng đực một chỗ, giương mắt lên nhìn Thủy đang quỳ sạp dưới đất. Cho đến khi quản lý nhà hàng của họ đi xuống.



Anh ta vội chạy đến, đỡ Thủy dậy. Thủy đờ đẫn, mất hết tri giác. Cô để mặc cho người đàn ông lạ hoắc này tùy ý xử lý hiện trường.

Nhật tức giận, xô Minh ra và bỏ ra ngoài. Minh đứng trong nhà, im lặng nhìn theo Nhật mà chẳng nói được gì. Anh phải làm sao mới được đây?

***

Nhật tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Cô mở mắt, nằm im trên giường, không động đậy.

Những ngày gần đây thật là lạ lùng. Và cô cũng trở nên lạ lùng. Cô chấp nhận quay lại với Minh ư? Không đời nào.

Minh đeo tạp dề, đứng ở cửa, trên tay là một cái muôi, trông thật giống người đàn ông của gia đình. Nhưng Nhật không cần người đàn ông này nữa.

- Em dậy rồi à? Mau đánh rằng rửa mặt rồi ra ăn sáng đi.

Nhật vẫn nằm yên. Cô coi như không nghe thấy anh ta nói gì.

Minh thấy vậy thì đi đến bên cạnh giường, cúi xuống và định hôn lên trán cô. Nhật cảm thấy thật nực cười, khi mà anh ta có thể tỏ ra như không có chuyện gì đã xảy ra trong suốt mấy năm vừa qua. Anh coi cô là gì? Một con chó ngoan biết nghe lời chủ, gọi thì đến mà không gọi thì cun cút chạy đi hay sao?

Nhật ngồi dậy. Cô không nhìn Minh.

- Anh về đi. Sau này đừng đến tìm tôi nữa.

Minh bàng hoàng cả người. Sao cô có thể từ chối anh sau khi hai người đã đi đến bước này. Minh không tin vào những lời mình nghe được.

- Anh... Em không thể đuổi anh đi như thế được.

- Sao lại không? – Nhật nhìn xoáy vào mắt anh, ánh mắt lạnh lẽo. – Tôi ngủ với anh một đêm, thế vẫn chưa đủ à?

- Em coi anh là loại người gì?

- Anh nói xem? – Nhật hỏi ngược lại. Cô nhướn mày nhìn anh.

Minh buông tay xuống. Anh tưởng mình đã níu kéo được cô.

- Tôi nghĩ là anh đã đủ trưởng thành để hiểu được tại sao tôi lại làm thế rồi. Cho nên anh máu cuốn gói đi đi.

Nhật xuống khỏi giường, trên người đã khoác một chiếc váy ngủ lụa mỏng. Có lẽ là Minh đã mặc nó cho cô vào đêm qua.

Minh đứng ỳ ra một chỗ. Nhật ngứa mắt. Cô với lấy chiếc áo khoác, mặc tạm lên người.

- Anh không đi đúng không? Vậy thì tôi đi!

Nhật tức giận, xô Minh ra và bỏ ra ngoài. Minh đứng trong nhà, im lặng nhìn theo Nhật mà chẳng nói được gì. Anh phải làm sao mới được đây?

***

Nhật chạy ra khỏi nhà. Cô không có nơi nào để đi. Cô không có người thân và cả bạn bè. Hiện tại, cô đang lang thang trên đường, cả người chỉ có một chiếc váy ngủ, một cái áo khoác, trong túi còn vài đồng bạc lẻ, điện thoại, và một đôi dép lê.

Gió thốc vào người khiến cô lạnh run lên. Chưa bao giờ cô thê thảm như vậy. Năm năm tuổi bị bố mẹ bỏ rơi, cô còn có cô nhi viện. Năm năm trước bị Minh đá, cô còn có công việc. Nhưng giờ cô chẳng còn gì để bấu víu nữa. Ngay cả công việc cũng có vấn đề.

Nhật đứng lang thang ra đến tận đường lớn, ai cũng nhìn. Cô cứ đi trong vô định mà chẳng thèm nhìn đường. Những người phía sau đang chờ đèn đỏ hét lên để gọi cô quay lại, nhưng Nhật không nghe thấy.

Tiếng còi xe rống lên như xé toạc màng nhĩ người khác. Một chiếc xe mô tô lao đến, trông chả khác nào con báo đen, chồm tới vồ lấy Nhật.

Đám người hét lên. Nhật ngã ra đất. Mọi thứ lập tức chìm vào bóng đêm đen đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cưới Đi Rồi Tính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook