Chương 8
Không xác định
19/07/2019
Minh nhận ra điều đó. Là một diễn viên, anh có thể nhìn thấu từng chi tiết nhỏ nhặt, bao gồm cả việc Nhật còn tình cảm với mình, và cả việc Sơn đang nói dối.
Trong một buổi tiệc thác loạn cùng công ty, Nhật tham gia vào “trò chơi Thách Thức” của đám đồng nghiệp. Sáng hôm sau, Nhật tá hỏa khi phát hiện ra cô đã lên giường với chính giám đốc của mình.
Cùng lúc đó, bạn trai cũ quay trở lại và quấy nhiễu cuộc đời yên ổn của cô, đồng thời khiến cô nhận ra mình vẫn còn chút tình cảm với hắn.
#____Không muốn dây dưa với một kẻ phụ bạc và dối trá, Nhật diễn màn kịch yêu đương với chàng giám đốc nọ. Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát khi Nhật phát hiện ra mình có thai nhưng lại không biết ai là cha đứa bé. Cuộc sống bỗng trở nên rối như tơ vò, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu?
Nhật ngồi thụp xuống. Cô có nên ngăn bọn họ lại không đây? Tại sao hai tên này lại đánh nhau cơ chứ? Muôn gây sự chú ý ư? Một người là giám đốc công ty giải trí, một người là diễn viên đang nổi.
Họ gây gổ với nhau không liên quan đến cô, nhưng họ lôi kéo sự chú ý của người khác đến đây thì tuyệt đối không được.
Nhật tự tìm một lý do nào đó để thuyết phục mình, rồi vội vàng đứng bật dậy, chạy ra ngoài.
- Mày nói dối. Đồ lừa đảo. Tao sẽ báo công an đấy!
- Đừng có làm như là anh vô tội. Tôi cũng báo công an tội anh vào nhà người khác trái phép đấy!
Cả hai người đàn ông gân cổ gào lên. Nhật lo lắng đứng bên cạnh. Trên mặt của ai cũng có vết sứt sẹo và đầu tóc thì đã rối bù. Minh đấm vào mặt Sơn khiến cho khóe miêng anh bật máu. Sơn nghiến răng, quai hàm bạnh ra biểu thị sự tức giận. Anh tung một cước về phía bụng của Minh khiến hắn ngã vật ra đất. Minh không chịu thua, ngay lập tức đứng dậy. Cả hai lại nhào vào đánh nhau một trận.
Nhật đứng bên cạnh, không biết chen vào lúc nào, trong lòng như có lửa đốt.
- Này, đừng có mà đánh nhau nữa.
Nhật tiến đến ngăn cản họ. Nhưng cô làm sao khỏe đến mức đẩy được bọn họ ra cơ chứ, ngược lại còn bị hai người đó đẩy ra xa. Nhật ngã xuống đất, hai tay va xuống mặt đất khiến cô đau điếng người.
Cổ tay cô vốn đã bị yếu, không được dùng lực mạnh. Vừa rồi tác động xuống đất một lực không hề nhỏ, xem ra có thể bị rạn xương. Nhật khẽ kêu lên.
Cả Sơn và Minh đều dừng lại và quay ra nhìn cô. Hai người vội chạy tới đỡ cô dậy. Nhật hất tay họ ra, không muốn động vào ai.
- Đừng có động vào tôi.
- Nhưng... – Cả hai người cùng đồng thanh.
- Chẳng có nhưng gì hết. Hai anh đánh nhau hay chửi nhau không liên quan đến tôi, đừng có mà gây sự ở đây.
Minh cầm lấy tay Nhật. Sơn để ý thấy cô bị đau nên đã nhanh chóng gạt tay Minh ra.
- Mày đừng có can thiệp vào chuyện của tao với cô ấy?
- Sao lại không? Anh không thấy cô ấy bị đau à? Tại sao tôi lại không được can thiệp vào chứ?
Sơn trừng mắt nhìn anh ta, vẻ mặt kiên quyết, như thể hai người lại sắp sửa đánh nhau đến nơi.
Minh không muốn đuối lý. Anh ta vẫn gân cổ lên, nói bằng giọng cảnh cáo.
- Không là gì của cô ấy thì cút đi!
- Sao lại không là gì? Tôi là bạn trai cô ấy đấy. Tôi và cô ấy cũng sẽ kết hôn sớm thôi!
Cả Minh và Nhật đều trố mắt ra nhìn Sơn.
Sơn cầm tay Nhật lên. Trên bàn tay cô đã có sẵn chiếc nhẫn lúc nào không hay. Đáng ngạc nhiên hơn là trên tay Sơn cũng có một chiếc tương tự.
Đêm hôm qua, lúc Sơn đưa Nhật vào nhà, sợ rằng Minh không tin nên anh đã đem nhẫn của mình ra đeo cho cô. Đó là nhẫn đính hôn mà anh đã chuẩn bị cho Thủy, nhưng lại bị cô ta hủy buổi hẹn gặp mặt gia đình hết lần này đến lần khác. Thật may là anh vẫn chưa vứt nó đi.
Nhật sững người. Sơn tiến đến ôm lấy cô, tiếp tục màn diễn xuất thần sầu của mình.
- Tôi yêu cô ấy. Chúng tôi sắp cưới rồi. Anh cũng thấy đấy, ngay cả nhẫn cũng đã trao. Anh đừng có đến đây làm phiền chúng tôi nữa!
Trái với suy nghĩ của anh, Nhật dường như không muốn hợp tác cho lắm. Cô rụt tay về, nhưng Sơn đã nắm chặt tay cô lại. Anh quay sang nhìn cô, nhíu mày và ra hiệu cho cô diễn cùng mình, nhưng Nhật lại lắc đầu. Cô kiên quyết rút tay về.
Minh nhận ra điều đó. Là một diễn viên, anh có thể nhìn thấu từng chi tiết nhỏ nhặt, bao gồm cả việc Nhật còn tình cảm với mình, và cả việc Sơn đang nói dối.
Nhật tháo chiếc nhẫn ra, chìa về phía Sơn.
- Rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Nhưng tôi không muốn phải làm đến mức như này. Hai người về đi, tôi không muốn dây dưa lằng nhằng gì đến hai người nữa.
Sơn không muốn cầm lại chiếc nhẫn. Nhật chờ một lúc, không thấy phản ứng gì từ Sơn. Cô đành phải dứt khoát tiến lên, bỏ nó vào túi áo của anh.
- Đừng có đến đây tìm tôi lần nào nữa.
Nhật quay lưng bỏ vào nhà và đóng sầm cửa lại. Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn. Những ngày gần đây thật là quá sức chịu đựng của cô rồi. Nhật gục đầu vào đầu gối, cố kìm nén không để mình bật khóc.
Vì sao cô cứ phải sống thế này cơ chứ? Kể cả khi cô luôn tỏ ra lạc quan và cố gắng bỏ qua những chuyện xấu xí trong tiểu sử của mình, cô vẫn không thể che giấu hết được sự khổ sở trong tâm trí và cảm xúc của mình. Cô có thể lừa bịp người khác, nhưng không tự lừa được bản thân.
cuoi di roi tinh (phan 8) - 1
Người đàn ông kỳ lạ này, này nào cô cũng gặp anh ta ở một nơi nào đó, cửa hàng tiện lợi, siêu thị, quán cafe, hiệu sách,...
***
Bẵng đi hai tháng trời, Nhật không gặp Minh nữa. Chính xác hơn là anh ta không đến tìm cô. Nhật nghĩ rằng mình cần phải chuyển nhà nếu như Minh cứ tiếp tục đến và nhì nhằng với cô như vậy, nhưng anh ta lại hoàn toàn biến mất, không để lại một dấu vết nào.
Đấy mới đúng là Minh, kẻ luôn luôn bỏ đi mà chẳng thèm nói câu gì, kẻ bỏ rơi người khác.
Nhật cười khẩy khi nhìn thấy tấm áp phích được treo trước cửa hàng tiện lợi, hình ảnh quảng bá của Minh cho một bộ phim nào đấy. Nếu tất cả những người hâm mộ biết được anh ta là kẻ xấu xa đến thế nào, liệu họ có còn thích anh ta nữa không nhỉ?
Cô đứng trước tấm áp phích, khoanh tay và nghĩ ngợi một lúc.
Ai đó đột nhiên chạy ngang qua, ném trứng vào đầu cô.
Nhật không phản ứng gì. Cô đã quen với tình cảnh này rồi. Nguyên nhân cũng chính bởi vì bài báo lần trước, có người chụp được ảnh cô với Minh đang ôm nhau và đăng lên mạng. Bài báo nóng sốt nằm trên đầu trang mạng suốt cả tuần trời, còn Minh thì nổi như cồn lên ngay sau đó. Thì ra đó cũng chỉ là chiêu thức của anh ra để câu kéo sự chú ý mà thôi. Và một lần nữa cô bị lôi ra làm quân tốt thí mạng.
Một vài người đã tìm ra được thân phận của cô. Nhật quá hiểu về thế giới của ngành giải trí này, chỉ cần cô im lặng, mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh chóng. Một hai cô bé khác cũng ném vài thứ linh tinh vào người cô.
- Cút đi, cô sẽ làm hỏng cuộc đời anh ấy đấy! Tha cho Minh của chúng tôi đi.
- Đúng đấy. Cái loại như cô thì đừng có dính dáng gì đến anh ấy!!!
Mấy lời chửi non nớt của đám trẻ con, hai tháng nay ngày nào Nhật cũng nghe đi nghe lại đến thuộc lòng luôn. Nhật không muốn phản kháng, vì càng chống trả, bọn họ sẽ càng cho rằng tin đồn là thật và sẽ càng bới móc cô.
Một cô bé ném hẳn viên đá to về phía cô. Nhật hơi hoảng, nghiêng người tránh đi. Bỗng nhiên, một người đàn ông xuất hiện và đá nó sang một bên. Anh ta thuần thục đưa chân lên, cước bộ hoàn chỉnh, dường như có học qua võ thuật.
Nhật lúc đó đã ngồi thụp xuống đất, nhắm tịt mắt vào.
- Các em có biết đó là tội cố ý gây thương tích không? Nếu hôm nay cô gái này bị thương, nhẹ thì phạt cảnh cáo, nặng thì các em phải vào trại cải tạo đấy!
Giọng đàn ông đanh thép vang lên. Nhật hé mắt ra. Đó là Tống.
Đám trẻ con cúi đầu, cuống cuồng chạy đi. Tống vươn tay ra kéo Nhật dậy.
Người đàn ông kỳ lạ này, này nào cô cũng gặp anh ta ở một nơi nào đó, cửa hàng tiện lợi, siêu thị, quán cafe, hiệu sách,... Nhật hoài nghi rằng anh ta theo dõi mình, nhưng trông cái dáng vẻ đứng đắn và tốt bụng của anh ta thì chẳng giống người xấu chút nào.
- Chúng ta lại trùng hợp gặp nhau ở đây nhỉ!
- Đúng vậy. – Nhật nghiêng đầu và nhún vai. – Lại gặp nhau nữa rồi. Nhiều khi tôi thật sự cảm thấy anh là kẻ theo dõi xấu xa đấy.
Nhật vẫn thăm dò anh ta.
- Kẻ bám đuôi á? Tại sao tôi phải làm thế?
- Tôi không biết.
Nhật đẩy cửa ra và đi vào trong cửa hàng tiện lợi. Tống cũng đi vào theo cô. Trưa nào cô cũng ra đây ăn, bởi vì không còn nhiều tiền như trước để mà thả phanh tiêu sài nữa. Cô đã xin chuyển bộ phận, không làm cùng với Sơn để không phải gặp mặt anh ta. Từ tổ trưởng tổ quản lý người nổi tiếng, Nhật trở thành nhân viên của tổ nội dung.
Từ lúc đó đến nay, bữa trưa nào của cô cũng là cơm nắm, hoặc mỳ cốc. Nhật đứng phân vân giữa mấy loại mỳ không biết nên chọn ăn gì vì loại nào cô cũng ăn đến chán chê cả rồi.
Tống nắm lấy tay cô.
- Đi với tôi.
Nhật rút tay về, nhưng không được. Tống cứ thế kéo cô ra quầy hàng, trả tiền cho một bịch giấy ướt và kéo cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
cuoi di roi tinh (phan 8) - 2
Anh phải nhận được nó bằng mọi giá. Mà điều đó cũng chẳng khó. Tay đạo diễn hiện tại, cũng chính là tổng giám đốc công ty truyền thông PJM - khen anh hết lời.
- Ê này, anh bị sao thế? Tôi có quen biết gì anh đâu?
Tống đứng lại khi Nhật vùng được tay ra. Cô hoảng hốt định tát anh ta một phát nhưng Tống đã nắm được tay cô.
- Khoan đã nào. Lau hết trứng trên áo cô đã.
Tống đưa tệp giấy ướt cho cô. Trong khi Nhật đứng lau áo thì anh mới nói.
- Tôi có một nhà hàng. Nếu cô không phiền, cô có thể làm chuyên viên thử đồ ăn giúp tôi được không? Tôi trả lương cho cô.
- Tôi á? – Nhật trố mắt lên.
Tống gật đầu.
= Tôi làm gì biết về mấy cái đánh giá đồ ăn đâu?
- Cô ăn thấy ngon là được. Đánh giá được dựa trên khẩu vị của khách hàng mà.
Tống bịa đại ra một lý do. Thật ra anh chỉ muốn cô được ăn ngon. Thời gian qua anh đúng là đã theo dõi cô. Không hẳn là vì lời đề nghị của Thủy. Anh có lý do của riêng mình.
Nhật nhăn mặt, tỏ vẻ khó hiểu.
- Giám đốc của chúng tôi đang tuyển gấp người. Cô có thể cố gắng giúp tôi được không?
Nhật suy nghĩ một chút, vừa được ăn lại vừa có tiền, tuy rằng rủi ro cao vì đồ ăn có thể sẽ dở tệ, nhưng cũng có thể sẽ có món ngon. Nếu bỏ qua cơ hội này thì thật đúng là ngu ngốc. Nhật gật đầu.
Tống lại kéo cô đến nhà hàng.
***
Minh cầm trên tay một tập kịch bản mới, anh đã đọc xong nó từ tối hôm trước. Kịch bản khá hay, quan trọng là trong nhóm người viết kịch bản có Nhật.
Anh phải nhận được nó bằng mọi giá. Mà điều đó cũng chẳng khó. Tay đạo diễn hiện tại, cũng chính là tổng giám đốc công ty truyền thông PJM - khen anh hết lời, hoàn toàn có thể bán cả nhà đi chỉ để chiều theo ý anh.
- Cậu muốn gì tôi cũng cho cậu hết. Chỉ cần cậu nhận vai chính phim này thôi!
- Thật không?
Tay đạo diễn gật đầu lia lịa.
Minh giơ ra tờ quảng cáo của công ty giải trí PJM, trên đó có thông báo tuyển thực tập sinh là diễn viên.
- Tôi muốn về dưới trướng công ty anh.
#____Tống rốt cuộc có tâm tư gì, vì sao anh lại cố tình tiếp cận Nhật như vậy? Anh ta có âm mưu gì hay sao? Còn Sơn và Minh, liệu rằng hai người này có để yên cho Nhật được sống an ổn không hay là sẽ khuấy tung cuộc đời cô lên một lần nữa? Minh muốn vào công ty PJM là có ý định gì?
Trong một buổi tiệc thác loạn cùng công ty, Nhật tham gia vào “trò chơi Thách Thức” của đám đồng nghiệp. Sáng hôm sau, Nhật tá hỏa khi phát hiện ra cô đã lên giường với chính giám đốc của mình.
Cùng lúc đó, bạn trai cũ quay trở lại và quấy nhiễu cuộc đời yên ổn của cô, đồng thời khiến cô nhận ra mình vẫn còn chút tình cảm với hắn.
#____Không muốn dây dưa với một kẻ phụ bạc và dối trá, Nhật diễn màn kịch yêu đương với chàng giám đốc nọ. Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát khi Nhật phát hiện ra mình có thai nhưng lại không biết ai là cha đứa bé. Cuộc sống bỗng trở nên rối như tơ vò, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu?
Nhật ngồi thụp xuống. Cô có nên ngăn bọn họ lại không đây? Tại sao hai tên này lại đánh nhau cơ chứ? Muôn gây sự chú ý ư? Một người là giám đốc công ty giải trí, một người là diễn viên đang nổi.
Họ gây gổ với nhau không liên quan đến cô, nhưng họ lôi kéo sự chú ý của người khác đến đây thì tuyệt đối không được.
Nhật tự tìm một lý do nào đó để thuyết phục mình, rồi vội vàng đứng bật dậy, chạy ra ngoài.
- Mày nói dối. Đồ lừa đảo. Tao sẽ báo công an đấy!
- Đừng có làm như là anh vô tội. Tôi cũng báo công an tội anh vào nhà người khác trái phép đấy!
Cả hai người đàn ông gân cổ gào lên. Nhật lo lắng đứng bên cạnh. Trên mặt của ai cũng có vết sứt sẹo và đầu tóc thì đã rối bù. Minh đấm vào mặt Sơn khiến cho khóe miêng anh bật máu. Sơn nghiến răng, quai hàm bạnh ra biểu thị sự tức giận. Anh tung một cước về phía bụng của Minh khiến hắn ngã vật ra đất. Minh không chịu thua, ngay lập tức đứng dậy. Cả hai lại nhào vào đánh nhau một trận.
Nhật đứng bên cạnh, không biết chen vào lúc nào, trong lòng như có lửa đốt.
- Này, đừng có mà đánh nhau nữa.
Nhật tiến đến ngăn cản họ. Nhưng cô làm sao khỏe đến mức đẩy được bọn họ ra cơ chứ, ngược lại còn bị hai người đó đẩy ra xa. Nhật ngã xuống đất, hai tay va xuống mặt đất khiến cô đau điếng người.
Cổ tay cô vốn đã bị yếu, không được dùng lực mạnh. Vừa rồi tác động xuống đất một lực không hề nhỏ, xem ra có thể bị rạn xương. Nhật khẽ kêu lên.
Cả Sơn và Minh đều dừng lại và quay ra nhìn cô. Hai người vội chạy tới đỡ cô dậy. Nhật hất tay họ ra, không muốn động vào ai.
- Đừng có động vào tôi.
- Nhưng... – Cả hai người cùng đồng thanh.
- Chẳng có nhưng gì hết. Hai anh đánh nhau hay chửi nhau không liên quan đến tôi, đừng có mà gây sự ở đây.
Minh cầm lấy tay Nhật. Sơn để ý thấy cô bị đau nên đã nhanh chóng gạt tay Minh ra.
- Mày đừng có can thiệp vào chuyện của tao với cô ấy?
- Sao lại không? Anh không thấy cô ấy bị đau à? Tại sao tôi lại không được can thiệp vào chứ?
Sơn trừng mắt nhìn anh ta, vẻ mặt kiên quyết, như thể hai người lại sắp sửa đánh nhau đến nơi.
Minh không muốn đuối lý. Anh ta vẫn gân cổ lên, nói bằng giọng cảnh cáo.
- Không là gì của cô ấy thì cút đi!
- Sao lại không là gì? Tôi là bạn trai cô ấy đấy. Tôi và cô ấy cũng sẽ kết hôn sớm thôi!
Cả Minh và Nhật đều trố mắt ra nhìn Sơn.
Sơn cầm tay Nhật lên. Trên bàn tay cô đã có sẵn chiếc nhẫn lúc nào không hay. Đáng ngạc nhiên hơn là trên tay Sơn cũng có một chiếc tương tự.
Đêm hôm qua, lúc Sơn đưa Nhật vào nhà, sợ rằng Minh không tin nên anh đã đem nhẫn của mình ra đeo cho cô. Đó là nhẫn đính hôn mà anh đã chuẩn bị cho Thủy, nhưng lại bị cô ta hủy buổi hẹn gặp mặt gia đình hết lần này đến lần khác. Thật may là anh vẫn chưa vứt nó đi.
Nhật sững người. Sơn tiến đến ôm lấy cô, tiếp tục màn diễn xuất thần sầu của mình.
- Tôi yêu cô ấy. Chúng tôi sắp cưới rồi. Anh cũng thấy đấy, ngay cả nhẫn cũng đã trao. Anh đừng có đến đây làm phiền chúng tôi nữa!
Trái với suy nghĩ của anh, Nhật dường như không muốn hợp tác cho lắm. Cô rụt tay về, nhưng Sơn đã nắm chặt tay cô lại. Anh quay sang nhìn cô, nhíu mày và ra hiệu cho cô diễn cùng mình, nhưng Nhật lại lắc đầu. Cô kiên quyết rút tay về.
Minh nhận ra điều đó. Là một diễn viên, anh có thể nhìn thấu từng chi tiết nhỏ nhặt, bao gồm cả việc Nhật còn tình cảm với mình, và cả việc Sơn đang nói dối.
Nhật tháo chiếc nhẫn ra, chìa về phía Sơn.
- Rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Nhưng tôi không muốn phải làm đến mức như này. Hai người về đi, tôi không muốn dây dưa lằng nhằng gì đến hai người nữa.
Sơn không muốn cầm lại chiếc nhẫn. Nhật chờ một lúc, không thấy phản ứng gì từ Sơn. Cô đành phải dứt khoát tiến lên, bỏ nó vào túi áo của anh.
- Đừng có đến đây tìm tôi lần nào nữa.
Nhật quay lưng bỏ vào nhà và đóng sầm cửa lại. Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn. Những ngày gần đây thật là quá sức chịu đựng của cô rồi. Nhật gục đầu vào đầu gối, cố kìm nén không để mình bật khóc.
Vì sao cô cứ phải sống thế này cơ chứ? Kể cả khi cô luôn tỏ ra lạc quan và cố gắng bỏ qua những chuyện xấu xí trong tiểu sử của mình, cô vẫn không thể che giấu hết được sự khổ sở trong tâm trí và cảm xúc của mình. Cô có thể lừa bịp người khác, nhưng không tự lừa được bản thân.
cuoi di roi tinh (phan 8) - 1
Người đàn ông kỳ lạ này, này nào cô cũng gặp anh ta ở một nơi nào đó, cửa hàng tiện lợi, siêu thị, quán cafe, hiệu sách,...
***
Bẵng đi hai tháng trời, Nhật không gặp Minh nữa. Chính xác hơn là anh ta không đến tìm cô. Nhật nghĩ rằng mình cần phải chuyển nhà nếu như Minh cứ tiếp tục đến và nhì nhằng với cô như vậy, nhưng anh ta lại hoàn toàn biến mất, không để lại một dấu vết nào.
Đấy mới đúng là Minh, kẻ luôn luôn bỏ đi mà chẳng thèm nói câu gì, kẻ bỏ rơi người khác.
Nhật cười khẩy khi nhìn thấy tấm áp phích được treo trước cửa hàng tiện lợi, hình ảnh quảng bá của Minh cho một bộ phim nào đấy. Nếu tất cả những người hâm mộ biết được anh ta là kẻ xấu xa đến thế nào, liệu họ có còn thích anh ta nữa không nhỉ?
Cô đứng trước tấm áp phích, khoanh tay và nghĩ ngợi một lúc.
Ai đó đột nhiên chạy ngang qua, ném trứng vào đầu cô.
Nhật không phản ứng gì. Cô đã quen với tình cảnh này rồi. Nguyên nhân cũng chính bởi vì bài báo lần trước, có người chụp được ảnh cô với Minh đang ôm nhau và đăng lên mạng. Bài báo nóng sốt nằm trên đầu trang mạng suốt cả tuần trời, còn Minh thì nổi như cồn lên ngay sau đó. Thì ra đó cũng chỉ là chiêu thức của anh ra để câu kéo sự chú ý mà thôi. Và một lần nữa cô bị lôi ra làm quân tốt thí mạng.
Một vài người đã tìm ra được thân phận của cô. Nhật quá hiểu về thế giới của ngành giải trí này, chỉ cần cô im lặng, mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh chóng. Một hai cô bé khác cũng ném vài thứ linh tinh vào người cô.
- Cút đi, cô sẽ làm hỏng cuộc đời anh ấy đấy! Tha cho Minh của chúng tôi đi.
- Đúng đấy. Cái loại như cô thì đừng có dính dáng gì đến anh ấy!!!
Mấy lời chửi non nớt của đám trẻ con, hai tháng nay ngày nào Nhật cũng nghe đi nghe lại đến thuộc lòng luôn. Nhật không muốn phản kháng, vì càng chống trả, bọn họ sẽ càng cho rằng tin đồn là thật và sẽ càng bới móc cô.
Một cô bé ném hẳn viên đá to về phía cô. Nhật hơi hoảng, nghiêng người tránh đi. Bỗng nhiên, một người đàn ông xuất hiện và đá nó sang một bên. Anh ta thuần thục đưa chân lên, cước bộ hoàn chỉnh, dường như có học qua võ thuật.
Nhật lúc đó đã ngồi thụp xuống đất, nhắm tịt mắt vào.
- Các em có biết đó là tội cố ý gây thương tích không? Nếu hôm nay cô gái này bị thương, nhẹ thì phạt cảnh cáo, nặng thì các em phải vào trại cải tạo đấy!
Giọng đàn ông đanh thép vang lên. Nhật hé mắt ra. Đó là Tống.
Đám trẻ con cúi đầu, cuống cuồng chạy đi. Tống vươn tay ra kéo Nhật dậy.
Người đàn ông kỳ lạ này, này nào cô cũng gặp anh ta ở một nơi nào đó, cửa hàng tiện lợi, siêu thị, quán cafe, hiệu sách,... Nhật hoài nghi rằng anh ta theo dõi mình, nhưng trông cái dáng vẻ đứng đắn và tốt bụng của anh ta thì chẳng giống người xấu chút nào.
- Chúng ta lại trùng hợp gặp nhau ở đây nhỉ!
- Đúng vậy. – Nhật nghiêng đầu và nhún vai. – Lại gặp nhau nữa rồi. Nhiều khi tôi thật sự cảm thấy anh là kẻ theo dõi xấu xa đấy.
Nhật vẫn thăm dò anh ta.
- Kẻ bám đuôi á? Tại sao tôi phải làm thế?
- Tôi không biết.
Nhật đẩy cửa ra và đi vào trong cửa hàng tiện lợi. Tống cũng đi vào theo cô. Trưa nào cô cũng ra đây ăn, bởi vì không còn nhiều tiền như trước để mà thả phanh tiêu sài nữa. Cô đã xin chuyển bộ phận, không làm cùng với Sơn để không phải gặp mặt anh ta. Từ tổ trưởng tổ quản lý người nổi tiếng, Nhật trở thành nhân viên của tổ nội dung.
Từ lúc đó đến nay, bữa trưa nào của cô cũng là cơm nắm, hoặc mỳ cốc. Nhật đứng phân vân giữa mấy loại mỳ không biết nên chọn ăn gì vì loại nào cô cũng ăn đến chán chê cả rồi.
Tống nắm lấy tay cô.
- Đi với tôi.
Nhật rút tay về, nhưng không được. Tống cứ thế kéo cô ra quầy hàng, trả tiền cho một bịch giấy ướt và kéo cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
cuoi di roi tinh (phan 8) - 2
Anh phải nhận được nó bằng mọi giá. Mà điều đó cũng chẳng khó. Tay đạo diễn hiện tại, cũng chính là tổng giám đốc công ty truyền thông PJM - khen anh hết lời.
- Ê này, anh bị sao thế? Tôi có quen biết gì anh đâu?
Tống đứng lại khi Nhật vùng được tay ra. Cô hoảng hốt định tát anh ta một phát nhưng Tống đã nắm được tay cô.
- Khoan đã nào. Lau hết trứng trên áo cô đã.
Tống đưa tệp giấy ướt cho cô. Trong khi Nhật đứng lau áo thì anh mới nói.
- Tôi có một nhà hàng. Nếu cô không phiền, cô có thể làm chuyên viên thử đồ ăn giúp tôi được không? Tôi trả lương cho cô.
- Tôi á? – Nhật trố mắt lên.
Tống gật đầu.
= Tôi làm gì biết về mấy cái đánh giá đồ ăn đâu?
- Cô ăn thấy ngon là được. Đánh giá được dựa trên khẩu vị của khách hàng mà.
Tống bịa đại ra một lý do. Thật ra anh chỉ muốn cô được ăn ngon. Thời gian qua anh đúng là đã theo dõi cô. Không hẳn là vì lời đề nghị của Thủy. Anh có lý do của riêng mình.
Nhật nhăn mặt, tỏ vẻ khó hiểu.
- Giám đốc của chúng tôi đang tuyển gấp người. Cô có thể cố gắng giúp tôi được không?
Nhật suy nghĩ một chút, vừa được ăn lại vừa có tiền, tuy rằng rủi ro cao vì đồ ăn có thể sẽ dở tệ, nhưng cũng có thể sẽ có món ngon. Nếu bỏ qua cơ hội này thì thật đúng là ngu ngốc. Nhật gật đầu.
Tống lại kéo cô đến nhà hàng.
***
Minh cầm trên tay một tập kịch bản mới, anh đã đọc xong nó từ tối hôm trước. Kịch bản khá hay, quan trọng là trong nhóm người viết kịch bản có Nhật.
Anh phải nhận được nó bằng mọi giá. Mà điều đó cũng chẳng khó. Tay đạo diễn hiện tại, cũng chính là tổng giám đốc công ty truyền thông PJM - khen anh hết lời, hoàn toàn có thể bán cả nhà đi chỉ để chiều theo ý anh.
- Cậu muốn gì tôi cũng cho cậu hết. Chỉ cần cậu nhận vai chính phim này thôi!
- Thật không?
Tay đạo diễn gật đầu lia lịa.
Minh giơ ra tờ quảng cáo của công ty giải trí PJM, trên đó có thông báo tuyển thực tập sinh là diễn viên.
- Tôi muốn về dưới trướng công ty anh.
#____Tống rốt cuộc có tâm tư gì, vì sao anh lại cố tình tiếp cận Nhật như vậy? Anh ta có âm mưu gì hay sao? Còn Sơn và Minh, liệu rằng hai người này có để yên cho Nhật được sống an ổn không hay là sẽ khuấy tung cuộc đời cô lên một lần nữa? Minh muốn vào công ty PJM là có ý định gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.