Chương 2: Gặp lại
Chiết Chỉ Vi Hí
02/01/2022
Editor: Vàng Anh
Nhất thời trong lúc xôn xao, nụ cười của cô nàng chủ trì đọng trên mặt, giống như không nghe rõ câu trả lời của cô, sau đó hỏi lại: "Cái gì?"
"Tớ là một người theo chủ nghĩa độc thân, cho nên... tớ không để ý đến hình mẫu lý tưởng."
Lời này là thật lòng, vốn dĩ Lâm Miên không định nói thật. Chỉ là lúc nghe được vấn đề này, cô lại đột nhiên đổi chủ ý.
Có lẽ là bởi vì sau thời gian dài ẩn núp cho nên cô rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cô có thể mở hồ cảm giác được trong lúc im lặng, có một số người không có thiện ý chăm chú nhìn cô.
Cảm giác này khi còn bé, cô đã trải qua biết bao nhiêu lần.
Thay vì vất vả giải quyết từng việc một, không bằng cô dứt khoát chặt đứt tâm tư của bọn họ, đầu xuôi đuôi lọt, tôi khỏe bạn khỏe mọi người đều khỏe.
Tô Ngữ cảm thấy bầu không khí không ổn, vội vàng giải vây nói: "Được rồi được rồi, người kế tiếp đi, nhanh lên, đừng chỉ nhìn một mình Lâm Miên người ta mãi không tha chứ, con giun xéo lắm cũng quằn. Nếu không thì tớ kể cho mọi người nghe chuyện tình của đôi nam thanh nữ tú giữa tớ với Quý Cẩn nha?"
(Con giun xéo lắm cũng quằn: Con giun thường rất thẳng nhưng nếu chúng ta cứ mãi chọc ghẹo, giày xéo nó thì cũng sẽ đến lúc nó không chịu nổi mà quằn mình lại. Giống như con người, vượt qua giới hạn lại sẽ như biến thành một người khác /nguồn: gotiengviet.com/)
"Nhanh lên nhanh lên người kế tiếp, đừng để Tô Ngữ bắt đầu biểu diễn tiếc mục ngược cẩu độc thân."
Tô Ngữ một bên tiếp tục khua môi múa mép đùa vui với bọn họ, một bên tay dưới bàn chạm lên tay Lâm Miên một cái, tỏ ý để cô yên tâm.
Trên mặt Lâm Miên cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, lại miễn cưỡng ứng phó mấy vấn đề không đau không ngứa với mấy cô bạn học, cúi đầu nhấp một miếng rượu trong ly.
Cũng may đây là buổi họp lớp, trung tâm của đề tài không thể nào ngừng trên một người mãi được, cộng thêm việc họ đã xác nhận cô không còn gì có thể bàn luận được nữa, hứng thú của mọi người với cô cũng dần tiêu tán, lại nổi lên hứng thú bừng bừng lôi kéo bạn học khác bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Lâm Miên nhẹ thở dài một hơi, trên mặt là vẻ nhạt nhẽo đạm mạc, nhưng thật ra lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, lại làm bộ làm tịch uống thêm hai ngụm rượu nữa, đợi đến khi chính thức mở tiệc, cô không thèm ăn vài món mà đã không ngừng nháy mắt với Tô Ngữ ngồi bên cạnh.
Tô Ngữ hiểu ý, xích lại gần thấp giọng nói: "Mày muốn đi thì cứ đi, chờ lát nữa tao bịa nói là mày không chịu nổi tác dụng của rượu nên đã về trước, không sao đâu."
Tô Ngữ đúng là đối xử với cô rất tốt.
Lâm Miên cũng không khách sáo với cô ấy, chỉ là trong lòng ghi nhớ phần tình nghĩa này, khẽ vuốt cằm: "Cảm ơn."
Sau đó canh lúc không ai để ý nhanh chóng bước chầm chậm từng bước đi ra ngoài.
Khi người khác đang hồi tưởng về những ngày tháng thời cấp ba của mình, họ luôn mang theo hơi thở của thanh xuân, và coi những năm tháng không thể quay trở lại đó là nốt son của cuộc đời.
Mà bởi vì học lớp này, nên Lâm Miên vừa nghĩ tới ba năm đó thôi là đã muốn trợn trắng mắt.
Ban chỉ huy của lớp do lớp trưởng đứng đầu, ỷ vào quyền thế trong lớp nên họ đã nhanh chóng thành lập một nhóm nhỏ, có lẽ ban đầu họ cũng không có ác ý, nhưng nhóm nhỏ đó càng ngày càng lớn mạnh, dần dần vô tình đã làm cho họ trở nên vênh váo, hống hách và kiêu ngạo. Bất kỳ ai ngoài nhóm của họ đều sẽ bị trấn áp dưới các hình thức khác nhau.
Bản tính của bọn họ không thể nói là ác, những chuyện họ làm không thể gọi là bạo lực học đường, chỉ là mỗi lần nhớ tới là làm cho tuổi xuân đẹp mơn mởn của người khác có thêm một vết mực.
Mà chủ nhiệm lớp năm đó chỉ nhìn vào thành tích, đối với những tình huống phức tạp trong lớp, trong mắt chủ nhiệm là học sinh đùa giỡn với nhau, không để ý một chút nào.
Nếu không phải nhờ Tô Ngữ luôn hòa đồng, giỏi giang về mọi mặt, giao tiếp tốt, luôn duy trì mối quan hệ bạn bè plastic với bọn họ, thì cho dù Lâm Miên khiêm tốn như thế nào cũng không thể vượt qua ba năm cấp ba một cách suôn sẻ như vậy được.
Cho nên cô đã nợ Tô Ngữ không chỉ một chút mà là rất nhiều.
Lâm Miên thở dài, lại đi qua một khúc quẹo nữa.
Rời khỏi bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, Lâm Miên cảm thấy thoải mái hơn không ít, nghĩ là sẽ không có người phát hiện, nên cô bước đi rất thong thả, chiêm ngưỡng những bức tranh sơn dầu treo trên tường của nhà hàng.
Cả ngày cô ngâm mình trong nhà, khó lắm mới có dịp đi ra ngoài nên đi hóng mát hít thở không khí một chút.
Không ngờ hôm nay ông trời không độ cô, mà còn giống như đang làm khó dễ cô vậy, đến cả hít một hơi cũng không có cơ hội.
"Lâm Miên."
Sau lưng có một giọng nam dễ nghe kêu tên cô, cô run rẩy theo bản năng, dưới chân cũng run một cái, thiếu chút nữa là té ạch xuống sàn nhà bằng cẩm thạch lạnh tanh.
"Cậu không có sao chứ?" Người đàn ông bước nhanh đến đỡ cô.
Lâm Miên nhìn theo bàn tay đang nắm lấy cánh tay nhỏ xíu của cô, ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt sáng sủa thanh tú, trái tim im lặng bấy lâu nay của cô hơi rung động.
Các đường nét trên khuôn mặt của người trước mặt không quá xuất sắc, nhưng khi kết hợp lại tạo nên những đường cong trên khuôn mặt trông cực kì hài hòa, nét mặt nhã nhặn, dịu dàng, là một người cực kì ưa nhìn.
Đây chính là khuôn mặt lý tưởng cô thích nhất.
Cộng thêm lúc bốn mắt nhìn nhau, anh lại nở một nụ cười nhẹ đầy thiện ý với Lâm Miên, không hơn không kém, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào đỉnh trái tim cô.
May mắn thay, sau một khắc tâm tư thiếu nữ rung động, Lâm Miên không chút lưu tình rút tay ra, lui về phía sau hai bước, trên cơ sở đảm bảo khoảng cách an toàn trong xã giao, vừa lục soát trong đầu xem có người quen nào giống như vậy hay không.
Có lẽ là là có liên quan đến chứng sợ xã hội của cô nên Lâm Miên luôn bị chứng mù mặt rất nặng.
Nhưng cho dù có mù mặt đến cỡ nào, cô cũng không nên quên bạn học hồi cấp ba của mình được, còn là một người có khuôn mặt hợp với khẩu vị của cô như vậy nữa, thật là kì lạ.
Người đó thấy khuôn mặt của cô hoang mang, trên mặt lại nở một nụ cười ôn hòa, nói: "Có thể cậu không nhớ tôi, tôi là Thích Cảnh, bạn học hồi cấp ba với cậu. Đã lâu không gặp."
Lâm Miên ngẩn người, lặp lại tên có phần không chắc chắn: "Thích Cảnh?"
Mặc dù cô bị mù mặt, nhưng trí nhớ vẫn không kém, đối với cái tên này hình như cô mơ màng có ấn tượng ——
Tuy nhiên không phải ấn tượng một người bạn học thời cấp ba, mà là tên này được Tô Ngữ nhắc tới hai ba lần.
Tô Ngữ từng nói anh là nam sinh cô độc nhất trong lớp, lúc nói chuyện, giọng nói của anh như thể mang theo bực tức vậy.
Có lẽ là vì đã từng là đối tượng thầm mến của cô ấy, nên bây giờ bạn trai Quý Cẩn cũng có tính cách y hệt như Thích Cảnh, hai người lại là bạn, nên hiển nhiên cô ấy ném cái nồi tính cách yên lặng, nội tâm của Quý Cẩn cho Thích Cảnh, tựa như Thích Cảnh là một người bạn tồi vậy.
Lúc ấy cô chỉ qua loa nghe, cũng không để trong lòng, lấy tính cách không hứng thú với mọi người trong lớp của cô thì quả thật cô không nhớ được dáng dấp của Thích Cảnh lúc ấy như thế nào.
Lâm Miên tránh ánh mắt của đối phương theo bản năng, làm bộ như bản thân bừng tỉnh nhớ ra được: "À —— tôi nhớ ra rồi, xin lỗi vừa này tôi không nhận ra ngay được. Mấy năm nay cậu thay đổi không ít nhỉ?"
Thích Cảnh hơi gật đầu, lại là cười một tiếng: "Quả thật, cũng không trách cậu không nhận ra. Lúc vừa thấy cậu ngồi cạnh tôi, một lúc lâu mới nhận ra cậu."
Sau khi khách sáo chào hỏi nhau, tầm mắt Lâm Miên gượng gạo đảo mắt, nhỏ giọng nói: "Cậu có chuyện gì không?"
Cô không có thói quen nhìn thẳng vào mắt người khác, nhất là người khác phái, bình thường cô rất không lễ phép mà cúi gầm đầu xuống đất nói chuyện.
Cũng may cô đã tốt nghiệp đại học ở tuổi hai mươi hai, nên không trò chuyện nhiều với người khác phái, vì vậy chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lâm Miên lặng lẽ giương mắt, trên mặt Thích Cảnh vẫn giữ nụ cười như thế, cô không nhận ra được chỗ nào sai, chỉ cảm thấy trông hơi kì lạ, còn tại sao lại cảm thấy kì lạ thì cô cũng không biết tại sao nữa.
"Đúng là tôi có chuyện muốn nói với cậu, không biết bây giờ cậu có rảnh không, tôi có thể mời cậu uống một ly trà chiều không?"
Lâm Miên bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, nhất thời quên mình lấy cớ say rượu để trốn, mơ màng gật đầu luôn.
Thích Cảnh chọn một quán nước không lớn, nhưng lại được trang hoàng hết sức ưu nhã, trong quán không có nhiều người, nên không gian rất yên tĩnh, rất thích hợp để hai người nói chuyện.
"Phiền cậu tốn kém rồi."
Lâm Miên nhấp một ngụm trà chanh, áp tay lên thành cốc lạnh như băng, có chút lo lắng nói: "Có chuyện quan trọng gì sao?"
Đã rất lâu rồi cô không giao tiếp với người khác phái, lâu đến độ trong trí nhớ hai năm nay cô chỉ nói chuyện riêng với duy nhất hai người, một người khác là anh trai giao hàng chuyển phát nhanh.
Cô cắn ống hút, cố gắng để cho bản thân trông như bình thường, cũng lặng lẽ liếc nhìn người ngồi đối diện.
Thích Cảnh không uống nước, mà chậm rãi xoay ống hút trong ly, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn Lâm Miên, đối diện với ánh mắt rình mò của cô. . Truyện Kiếm Hiệp
Anh cười một tiếng: "Đúng là một chuyện rất quan trọng."
"Tôi nói như vậy, đúng thật là có hơi gấp. Có điều nếu như bỏ qua cơ hội lần này, có thể tôi sẽ không còn cơ hội nói nữa."
"Cậu không cần vội trả lời tôi, có thể suy tính rồi trả lời."
Lâm Miên, người không có một chút kinh nghiệm gì với người khác phái, không cảm nhận bầu không khí này có vấn đề gì: "Không sao, cậu nói đi."
Trong tiệm này không có nhiều người, cô gái ở quầy lễ tân đang hưng phấn chống cằm nhìn đôi trẻ, vừa len lén gửi tin nhắn cho bạn thân.
【 Không ngờ cả đời này tao sẽ được xem cảnh tỏ tình, phấn khích quá! 】
【 Góc này của tao không thấy được cô gái, nhưng bạn nam rất đẹp trai! 】
"Lâm Miên, cậu có đồng ý..."
【 Á á á anh ấy lên tiếng rồi! Không biết cô gái có đồng ý hay không nữa! 】
"Cậu có đồng ý, kết hôn giả với tôi không?"
(kết hôn giả là thuật ngữ chỉ về một cuộc hôn nhân theo những hợp đồng, thỏa thuận ngầm hoặc trái quy định với pháp luật để tiến hành kết hôn vì những lý do khác hơn là những lý do xây dựng gia đình hay kết hôn trên cơ sở tình yêu. /nguồn: Wikipedia/)
Điện thoại cô gái ở quầy lễ tân rớt "lạch cạch" xuống đất.
Lâm Miên đang cắn ống hút ngây người tại chỗ: "Hả...?"
Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn lướt qua Thích Cảnh từ trước xuống dưới, nuốt một ngụm nước miếng, giống như cô sợ xúc phạm đến đối phương nên thận trọng nói: "Thích Cảnh, cậu, cậu, cậu là cong hả?"
Tác giả có lời muốn nói:
Dường như cô bé Lâm Miên đang hiểu lầm một vấn đề khủng khiếp.
Ngoan ngoãn ngồi chờ thu thập.
Chọn yêu Thích Cảnh với Lâm Miên nhà chúng tôi đi, bọn họ siêu —— ngọt. (tôi thề!)
Nhất thời trong lúc xôn xao, nụ cười của cô nàng chủ trì đọng trên mặt, giống như không nghe rõ câu trả lời của cô, sau đó hỏi lại: "Cái gì?"
"Tớ là một người theo chủ nghĩa độc thân, cho nên... tớ không để ý đến hình mẫu lý tưởng."
Lời này là thật lòng, vốn dĩ Lâm Miên không định nói thật. Chỉ là lúc nghe được vấn đề này, cô lại đột nhiên đổi chủ ý.
Có lẽ là bởi vì sau thời gian dài ẩn núp cho nên cô rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cô có thể mở hồ cảm giác được trong lúc im lặng, có một số người không có thiện ý chăm chú nhìn cô.
Cảm giác này khi còn bé, cô đã trải qua biết bao nhiêu lần.
Thay vì vất vả giải quyết từng việc một, không bằng cô dứt khoát chặt đứt tâm tư của bọn họ, đầu xuôi đuôi lọt, tôi khỏe bạn khỏe mọi người đều khỏe.
Tô Ngữ cảm thấy bầu không khí không ổn, vội vàng giải vây nói: "Được rồi được rồi, người kế tiếp đi, nhanh lên, đừng chỉ nhìn một mình Lâm Miên người ta mãi không tha chứ, con giun xéo lắm cũng quằn. Nếu không thì tớ kể cho mọi người nghe chuyện tình của đôi nam thanh nữ tú giữa tớ với Quý Cẩn nha?"
(Con giun xéo lắm cũng quằn: Con giun thường rất thẳng nhưng nếu chúng ta cứ mãi chọc ghẹo, giày xéo nó thì cũng sẽ đến lúc nó không chịu nổi mà quằn mình lại. Giống như con người, vượt qua giới hạn lại sẽ như biến thành một người khác /nguồn: gotiengviet.com/)
"Nhanh lên nhanh lên người kế tiếp, đừng để Tô Ngữ bắt đầu biểu diễn tiếc mục ngược cẩu độc thân."
Tô Ngữ một bên tiếp tục khua môi múa mép đùa vui với bọn họ, một bên tay dưới bàn chạm lên tay Lâm Miên một cái, tỏ ý để cô yên tâm.
Trên mặt Lâm Miên cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, lại miễn cưỡng ứng phó mấy vấn đề không đau không ngứa với mấy cô bạn học, cúi đầu nhấp một miếng rượu trong ly.
Cũng may đây là buổi họp lớp, trung tâm của đề tài không thể nào ngừng trên một người mãi được, cộng thêm việc họ đã xác nhận cô không còn gì có thể bàn luận được nữa, hứng thú của mọi người với cô cũng dần tiêu tán, lại nổi lên hứng thú bừng bừng lôi kéo bạn học khác bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Lâm Miên nhẹ thở dài một hơi, trên mặt là vẻ nhạt nhẽo đạm mạc, nhưng thật ra lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, lại làm bộ làm tịch uống thêm hai ngụm rượu nữa, đợi đến khi chính thức mở tiệc, cô không thèm ăn vài món mà đã không ngừng nháy mắt với Tô Ngữ ngồi bên cạnh.
Tô Ngữ hiểu ý, xích lại gần thấp giọng nói: "Mày muốn đi thì cứ đi, chờ lát nữa tao bịa nói là mày không chịu nổi tác dụng của rượu nên đã về trước, không sao đâu."
Tô Ngữ đúng là đối xử với cô rất tốt.
Lâm Miên cũng không khách sáo với cô ấy, chỉ là trong lòng ghi nhớ phần tình nghĩa này, khẽ vuốt cằm: "Cảm ơn."
Sau đó canh lúc không ai để ý nhanh chóng bước chầm chậm từng bước đi ra ngoài.
Khi người khác đang hồi tưởng về những ngày tháng thời cấp ba của mình, họ luôn mang theo hơi thở của thanh xuân, và coi những năm tháng không thể quay trở lại đó là nốt son của cuộc đời.
Mà bởi vì học lớp này, nên Lâm Miên vừa nghĩ tới ba năm đó thôi là đã muốn trợn trắng mắt.
Ban chỉ huy của lớp do lớp trưởng đứng đầu, ỷ vào quyền thế trong lớp nên họ đã nhanh chóng thành lập một nhóm nhỏ, có lẽ ban đầu họ cũng không có ác ý, nhưng nhóm nhỏ đó càng ngày càng lớn mạnh, dần dần vô tình đã làm cho họ trở nên vênh váo, hống hách và kiêu ngạo. Bất kỳ ai ngoài nhóm của họ đều sẽ bị trấn áp dưới các hình thức khác nhau.
Bản tính của bọn họ không thể nói là ác, những chuyện họ làm không thể gọi là bạo lực học đường, chỉ là mỗi lần nhớ tới là làm cho tuổi xuân đẹp mơn mởn của người khác có thêm một vết mực.
Mà chủ nhiệm lớp năm đó chỉ nhìn vào thành tích, đối với những tình huống phức tạp trong lớp, trong mắt chủ nhiệm là học sinh đùa giỡn với nhau, không để ý một chút nào.
Nếu không phải nhờ Tô Ngữ luôn hòa đồng, giỏi giang về mọi mặt, giao tiếp tốt, luôn duy trì mối quan hệ bạn bè plastic với bọn họ, thì cho dù Lâm Miên khiêm tốn như thế nào cũng không thể vượt qua ba năm cấp ba một cách suôn sẻ như vậy được.
Cho nên cô đã nợ Tô Ngữ không chỉ một chút mà là rất nhiều.
Lâm Miên thở dài, lại đi qua một khúc quẹo nữa.
Rời khỏi bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, Lâm Miên cảm thấy thoải mái hơn không ít, nghĩ là sẽ không có người phát hiện, nên cô bước đi rất thong thả, chiêm ngưỡng những bức tranh sơn dầu treo trên tường của nhà hàng.
Cả ngày cô ngâm mình trong nhà, khó lắm mới có dịp đi ra ngoài nên đi hóng mát hít thở không khí một chút.
Không ngờ hôm nay ông trời không độ cô, mà còn giống như đang làm khó dễ cô vậy, đến cả hít một hơi cũng không có cơ hội.
"Lâm Miên."
Sau lưng có một giọng nam dễ nghe kêu tên cô, cô run rẩy theo bản năng, dưới chân cũng run một cái, thiếu chút nữa là té ạch xuống sàn nhà bằng cẩm thạch lạnh tanh.
"Cậu không có sao chứ?" Người đàn ông bước nhanh đến đỡ cô.
Lâm Miên nhìn theo bàn tay đang nắm lấy cánh tay nhỏ xíu của cô, ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt sáng sủa thanh tú, trái tim im lặng bấy lâu nay của cô hơi rung động.
Các đường nét trên khuôn mặt của người trước mặt không quá xuất sắc, nhưng khi kết hợp lại tạo nên những đường cong trên khuôn mặt trông cực kì hài hòa, nét mặt nhã nhặn, dịu dàng, là một người cực kì ưa nhìn.
Đây chính là khuôn mặt lý tưởng cô thích nhất.
Cộng thêm lúc bốn mắt nhìn nhau, anh lại nở một nụ cười nhẹ đầy thiện ý với Lâm Miên, không hơn không kém, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào đỉnh trái tim cô.
May mắn thay, sau một khắc tâm tư thiếu nữ rung động, Lâm Miên không chút lưu tình rút tay ra, lui về phía sau hai bước, trên cơ sở đảm bảo khoảng cách an toàn trong xã giao, vừa lục soát trong đầu xem có người quen nào giống như vậy hay không.
Có lẽ là là có liên quan đến chứng sợ xã hội của cô nên Lâm Miên luôn bị chứng mù mặt rất nặng.
Nhưng cho dù có mù mặt đến cỡ nào, cô cũng không nên quên bạn học hồi cấp ba của mình được, còn là một người có khuôn mặt hợp với khẩu vị của cô như vậy nữa, thật là kì lạ.
Người đó thấy khuôn mặt của cô hoang mang, trên mặt lại nở một nụ cười ôn hòa, nói: "Có thể cậu không nhớ tôi, tôi là Thích Cảnh, bạn học hồi cấp ba với cậu. Đã lâu không gặp."
Lâm Miên ngẩn người, lặp lại tên có phần không chắc chắn: "Thích Cảnh?"
Mặc dù cô bị mù mặt, nhưng trí nhớ vẫn không kém, đối với cái tên này hình như cô mơ màng có ấn tượng ——
Tuy nhiên không phải ấn tượng một người bạn học thời cấp ba, mà là tên này được Tô Ngữ nhắc tới hai ba lần.
Tô Ngữ từng nói anh là nam sinh cô độc nhất trong lớp, lúc nói chuyện, giọng nói của anh như thể mang theo bực tức vậy.
Có lẽ là vì đã từng là đối tượng thầm mến của cô ấy, nên bây giờ bạn trai Quý Cẩn cũng có tính cách y hệt như Thích Cảnh, hai người lại là bạn, nên hiển nhiên cô ấy ném cái nồi tính cách yên lặng, nội tâm của Quý Cẩn cho Thích Cảnh, tựa như Thích Cảnh là một người bạn tồi vậy.
Lúc ấy cô chỉ qua loa nghe, cũng không để trong lòng, lấy tính cách không hứng thú với mọi người trong lớp của cô thì quả thật cô không nhớ được dáng dấp của Thích Cảnh lúc ấy như thế nào.
Lâm Miên tránh ánh mắt của đối phương theo bản năng, làm bộ như bản thân bừng tỉnh nhớ ra được: "À —— tôi nhớ ra rồi, xin lỗi vừa này tôi không nhận ra ngay được. Mấy năm nay cậu thay đổi không ít nhỉ?"
Thích Cảnh hơi gật đầu, lại là cười một tiếng: "Quả thật, cũng không trách cậu không nhận ra. Lúc vừa thấy cậu ngồi cạnh tôi, một lúc lâu mới nhận ra cậu."
Sau khi khách sáo chào hỏi nhau, tầm mắt Lâm Miên gượng gạo đảo mắt, nhỏ giọng nói: "Cậu có chuyện gì không?"
Cô không có thói quen nhìn thẳng vào mắt người khác, nhất là người khác phái, bình thường cô rất không lễ phép mà cúi gầm đầu xuống đất nói chuyện.
Cũng may cô đã tốt nghiệp đại học ở tuổi hai mươi hai, nên không trò chuyện nhiều với người khác phái, vì vậy chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lâm Miên lặng lẽ giương mắt, trên mặt Thích Cảnh vẫn giữ nụ cười như thế, cô không nhận ra được chỗ nào sai, chỉ cảm thấy trông hơi kì lạ, còn tại sao lại cảm thấy kì lạ thì cô cũng không biết tại sao nữa.
"Đúng là tôi có chuyện muốn nói với cậu, không biết bây giờ cậu có rảnh không, tôi có thể mời cậu uống một ly trà chiều không?"
Lâm Miên bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, nhất thời quên mình lấy cớ say rượu để trốn, mơ màng gật đầu luôn.
Thích Cảnh chọn một quán nước không lớn, nhưng lại được trang hoàng hết sức ưu nhã, trong quán không có nhiều người, nên không gian rất yên tĩnh, rất thích hợp để hai người nói chuyện.
"Phiền cậu tốn kém rồi."
Lâm Miên nhấp một ngụm trà chanh, áp tay lên thành cốc lạnh như băng, có chút lo lắng nói: "Có chuyện quan trọng gì sao?"
Đã rất lâu rồi cô không giao tiếp với người khác phái, lâu đến độ trong trí nhớ hai năm nay cô chỉ nói chuyện riêng với duy nhất hai người, một người khác là anh trai giao hàng chuyển phát nhanh.
Cô cắn ống hút, cố gắng để cho bản thân trông như bình thường, cũng lặng lẽ liếc nhìn người ngồi đối diện.
Thích Cảnh không uống nước, mà chậm rãi xoay ống hút trong ly, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn Lâm Miên, đối diện với ánh mắt rình mò của cô. . Truyện Kiếm Hiệp
Anh cười một tiếng: "Đúng là một chuyện rất quan trọng."
"Tôi nói như vậy, đúng thật là có hơi gấp. Có điều nếu như bỏ qua cơ hội lần này, có thể tôi sẽ không còn cơ hội nói nữa."
"Cậu không cần vội trả lời tôi, có thể suy tính rồi trả lời."
Lâm Miên, người không có một chút kinh nghiệm gì với người khác phái, không cảm nhận bầu không khí này có vấn đề gì: "Không sao, cậu nói đi."
Trong tiệm này không có nhiều người, cô gái ở quầy lễ tân đang hưng phấn chống cằm nhìn đôi trẻ, vừa len lén gửi tin nhắn cho bạn thân.
【 Không ngờ cả đời này tao sẽ được xem cảnh tỏ tình, phấn khích quá! 】
【 Góc này của tao không thấy được cô gái, nhưng bạn nam rất đẹp trai! 】
"Lâm Miên, cậu có đồng ý..."
【 Á á á anh ấy lên tiếng rồi! Không biết cô gái có đồng ý hay không nữa! 】
"Cậu có đồng ý, kết hôn giả với tôi không?"
(kết hôn giả là thuật ngữ chỉ về một cuộc hôn nhân theo những hợp đồng, thỏa thuận ngầm hoặc trái quy định với pháp luật để tiến hành kết hôn vì những lý do khác hơn là những lý do xây dựng gia đình hay kết hôn trên cơ sở tình yêu. /nguồn: Wikipedia/)
Điện thoại cô gái ở quầy lễ tân rớt "lạch cạch" xuống đất.
Lâm Miên đang cắn ống hút ngây người tại chỗ: "Hả...?"
Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn lướt qua Thích Cảnh từ trước xuống dưới, nuốt một ngụm nước miếng, giống như cô sợ xúc phạm đến đối phương nên thận trọng nói: "Thích Cảnh, cậu, cậu, cậu là cong hả?"
Tác giả có lời muốn nói:
Dường như cô bé Lâm Miên đang hiểu lầm một vấn đề khủng khiếp.
Ngoan ngoãn ngồi chờ thu thập.
Chọn yêu Thích Cảnh với Lâm Miên nhà chúng tôi đi, bọn họ siêu —— ngọt. (tôi thề!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.