Chương 1
Cổ Linh
17/07/2013
“ Ngươi đang làm gì?”
“ Làm đất”
“Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?”
“Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.”
“Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?”
“Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.”
“Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.”
“Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?”
“Ta mới là lão tử của ngươi!”
“Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của ngươi.”
“Ngươi là cha của cháu ta!”
“Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.”
“…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi trả lời câu hỏi này của ta!”
“Trả lời cái gì?”
“Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?”
“Không.”
“Thế còn trong gia tộc?”
“Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.”
“Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng. Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!”
“Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?”
“Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?”
“Đúng.”
“Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?”
“Ta còn chưa muốn thành thân.”
“Nguyên nhân?”
“Không có hứng thú.”
“Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”
“Cha tùy tiện chọn giúp ta chọn một người cũng được.”
“Ta sẽ chọn một con heo mẹ cho ngươi!”
“Cũng có thể a, ít nhất heo mẹ có thể sinh con, nương nên cao hứng đi?”
“Tiểu tử này ngươi tại sao lại như vậy, cho ngươi tự chọn là hy vọng ngươi có thể sống hạnh phúc cả đời, phải dựa vào duyên phận, hiểu không?”
“Duyên phận?”
“Đúng, lấy lão bà cũng cần nhờ duyên phận, cho nên ngươi hãy ra khõi nhà đi tìm duyên phận của ngươi.”
“Cũng được, đợi xuất môn rồi, kẻ đầu tiên đến cầu thân với ta, mặc kệ đối phương là lão thái bà hay tiểu nha đầu, là tiên trên trời hay Chung vô diệm, là cây gậy trúc hay trái bí đao lớn, là heo cái hay bò cái, ta đều cưới nàng làm vợ. Việc này cũng coi như là duyên phận?”
“…… Như vậy cũng được, bất quá còn phải thêm một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Sinh nhi tử mới cho trở về. Bởi vậy, hừm hừ, nếu ngươi lấy một người vợ ấp mãi không ra trứng, đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng trở về đây làm ruộng!”
“Vì sao nhất định phải có nhi tử?”
“Biết rõ còn cố hỏi, nhà chúng ta đại đại đơn truyền, mẹ ngươi sinh sáu hài tử, cũng chỉ có ngươi có thể nối dõi, bởi vậy–”
“Thật nên trách dòng họ tổ tiên ta không tốt.”
“Như thế nào, ngươi nghĩ sửa họ phải không?”
“Có thể chứ?”
“Ngươi thấy có thể được không?”
“Xem cha cười vui vẻ như vậy, đại khái là không thể.”
“Biết là tốt rồi, tóm lại, nếu ngươi không sinh được một người nối dõi, mẹ ngươi sẽ tự trách chính nàng sinh không ra đứa con trai thứ hai. Cho nên, ngươi đã yêu làm ruộng, liền thuận tiện cho chúng ta một “loại” tên là nhi tử đi!”
“Việc này vô cùng đơn giản. Ở bên ngoài ruộng rau không thiếu củ cải, khoai lang, sao cha không đi hái một củ để được thông qua.”
“……Ngươi con mẹ nó cút đi cho ta!”
“Cút cút ngay. Ta sẽ đến Giang Nam làm ruộng, một năm hai lần thu hoạch, rất tốt!”
“Tốt lắm, vậy ngươi đi thu hoạch thóc đến đè chết ngươi đi!”
“Cũng so với việc bị nữ nhân đè chết tốt hơn nhiều.”
“……”
Ai nói bị nữ nhân “đè chết” không tốt?
Bắt xây dựng thời Ngô Vương Phù Sai, cùng với Vạn lý Trường Thành nổi danh nam bắc, dài bảy ngàn dặm, Vô Tích là nơi duy nhất nó đi qua mà trở thành thị trấn, từ cầu Nam Trường tới cầu Thanh Danh, hai bờ sông, bức tường màu trắng ngói san sát nối tiếp nhau, trước khách điếm, sau là nhà dân chúng, cơ hồ từng nhà đều có bến tàu, chiếc cầu nhỏ, thành thị chuyên về gạo thóc thật bận rộn. Hộ Quốc Tự hương khói vô cùng thịnh vượng, thuyền bè qua lại nhộn nhạo ở khắp trên sông, Đây cũng là cảnh tượng độc nhất vô nhị ở Vô Tích : Thủy Ngõ (đường đi trên sông).
Cung gia tiêu cục cũng là một hộ trên Thủy Ngõ đó.
“Ta tới! Ta tới!”
Buổi sáng, trong phòng bếp Cung gia tiêu cục đang bề bộn chuẩn bị bữa trưa, Cung Tuyết Lăng vốn là người phụ trách chỉ huy nhìn thấy trời đã không còn sớm nữa rồi, không nhịn được đoạt lấy cái nồi, chính mình làm có vẻ nhanh hơn.
“Tiểu thư…” Nữ đầu bếp không yên nghĩ đến cảnh mình bị đuổi về nhà.
“Đừng cãi!” Cung Tuyết Lăng nhanh tay nhanh chân một bên thêm gia vị, một bên xào rau, lại nếm thử hương vị như thế nào. “Nghe nói biểu ca lại gây họa, tâm tình của cha nhất định không tốt lắm, chúng ta phải làm một bữa thật ngon, hơn nữa cũng phải chuẩn bị rượu ngon, có thể làm cha vui vẻ lên!”
Nữ đầu bếp yên lặng không nói gì, bởi vì biểu thiếu gia thật sự đã gây họa ở bên ngoài, tâm tình của lão gia cũng không tốt lắm.
Bình thường nam nhân khi không vui, rượu ngon, thức ăn ngon chính là một phương pháp hữu hiệu để tâm tình chuyển biến tốt, mà tay nghề của tiểu thư giống như phu nhân đã qua đời như đúc, thế nên ai cũng học không được việc nấu món ăn hợp với khẩu vị của lão gia. Ngay lúc này, để tiểu thư tự mình động thủ thì tốt hơn
Nghĩ tới đây, nữ đầu bếp cam tâm tình nguyện buông tay .
“Được rồi, sườn đã được!” Cung Tuyết Lăng thuận tay đem sườn cho nồi trên khay. Sau đó lại nói: “Lại nói đến món cơm chiên tôm, ta chịu trách nhiệm bóc vỏ tôm, ngươi chịu trách nhiệm phối liệu!”
Cho nên hai người phân công hợp tác làm việc.
“Tiểu thư, biểu thiếu gia lại gây thêm tai họa gì rồi?” Vừa giơ tay xuống cắt thức ăn, nữ đầu bếp thuận miệng hỏi.
“Làm sao ta biết !” Cung Tuyết Lăng bận rộn gỡ tôm, mạn bất kinh tâm trả lời: “Biểu ca ngay cả việc đi nhà xí cũng có thể gây ra tai họa, huống chi chuyện của hắn ta thật sự không thể biết, thật sự không biết là hắn đã gây ra chuyện gì!”
“Thật là, biểu thiếu gia cũng hai mươi hai tuổi, nhưng chuyện gì cũng làm không tốt, đều do cô cô của người quá cưng chìu hắn!”
“Ta giơ hai tay hai chân đồng ý!” Một tay cầm đầu tôm, một tay cầm đuôi tôm, Cung Tuyết Lăng giơ cao hai tay nói.
“Nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù trượng phu đã chết, cô cô của người cũng không có đạo lý mang con cái về nhà mẹ đẻ để cho lão gia nuôi, nhà chồng cũng không phải là không có ai .”
“Không có biện pháp, cô cô nói người bên nhà chồng đối với người không tốt!”
“Ta thấy cô cô của người là do tùy hứng đi!”
“Đâu chỉ tùy hứng, cô cô căn bản là kêu ngạo, ương ngạnh, lại thêm cuồng vọng bá đạo! Bất quá, chúng ta cũng không có thể tới cửa cũng không cho bọn họ bước vào?” Bỗng nhiên ngừng lại một chút, lại than thở, “Mặc dù ta là rất muốn làm như vậy !”
Nữ đầu bếp bật cười.”Thì ra là tiểu thư cũng nghĩ như vậy.”
“Đã sớm nhịn không được nữa, cho nên a…” Nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, Cung Tuyết Lăng quay đầu xem một chút thấy không ai nghe lén, lúc này mới nháy mắt ra hiệu nói tiếp . “Cho nên mỗi cách mười ngày nửa tháng, ta liền …, hắc hắc hắc, cho cả nhà bốn người của cô cô thưởng thức một ít canh ba đậu, để cho bọn họ hảo hảo “ nghỉ ngơi” vài ngày!”
“Tiểu thư!” Nữ đầu bếp kinh hô, nhưng chỉ một tiếng, nàng vừa nhịn không được bật cười. “Làm rất khá!”
“Ai bảo bọn họ luôn làm phiền cha ta!”
“Nói cũng phải, lão gia thật đúng là cực khổ, cô cô của người tùy hứng, biểu thiếu gia vừa không biết nhìn xa, hai vị biểu tiểu thư cũng bị nuông chiều từ bé, lão gia chỉ là ứng phó phiền phức của bọn họ, sớm muộn gì cũng mệt chết!”
“Cho nên ta mới thỉnh bọn họ uống canh ba đậu, để bọn họ “ nghỉ ngơi”, cha cũng mới có thể nghỉ ngơi !” Cung Tuyết Lăng hợp lý hợp tình thanh minh hành vi của bản thân nói ra. “Thật ra thì ta đã sớm đề nghị cha đem một phần tiêu cục ở đối diện Lư Mã giao cho biểu ca xử lý, cả nhà bọn họ cũng có thể dời qua đó ở, về sau có vấn đề gì cũng tùy bản thân bọn họ tự giải quyết, hết lần này tới lần khác cô cô đánh chết cũng không muốn, mặt dày mày dạn ở chỗ này để cho cha hao tổn tâm trí!”
“Bởi vì bọn họ họ không muốn ăn uống cực khổ, chỉ muốn sống dễ dàng.” Nữ đầu bếp lẩm bẩm. “Cũng bởi vì bọn họ không nghĩ sẽ chịu bất cứ trách nhiệm gì, nên vấn đề xảy ra thì ném cho người khác giải quyết, càng bởi vì bọn họ chỉ muốn sống những ngày tháng tốt lành, không đến sẽ trả giá lấy nửa điểm.”
“Ta cũng cho là như vậy.” Cung Tuyết Lăng oán hận bẻ đầu tôm, giống như việc bẻ cổ cô cô. “Xem ra muốn bỏ rơi người cô cô phiền toái này cũng không dễ dàng.”
“Đâu chỉ không dễ, ta xem căn bản không có khả năng!”
“Đáng giận!” Lại dùng lực bẻ đứt một cái đầu tôm khác, thiếu chút nữa bỏ vào trong miệng cắn cho nát bươm.
Nữ đầu bếp đưa mắt liếc nàng một cái, cười lắc đầu. “Tiểu thư, người lo lắng cho lão gia, sao không quan tâm bản thân mình một chút, nghe nói vị hôn phu bên kia cũng hối thúc nhiều lần chuyện thành thân rồi, tuy nhiên lúc nào cũng bị tiểu thư tìm cách trì hoãn lại. Việc này không tốt lắm đâu, tiểu thư cũng mười bảy tuổi rồi đúng không?”
“Ta không muốn gả thôi!”
“Tại sao?”
Cung Tuyết Lăng nữa muốn nói nữa nhưng lại thôi, lườm nữ đầu bếp một cái.
Cho dù nàng thật sự không nghĩ đến chuyện lập gia đình, nhưng đây là con đường mà bất kỳ cô nương nào cũng phải đi. Nàng rất rõ ràng, cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, huống chi đó là hôn sự do Lão thái gia đã mất khi nàng mới ba tuổi lập thành hôn ước này, nàng không thể cự tuyệt, để cha tránh khó xử.
Nhưng là, nàng thật sự không yên lòng phụ thân cùng hai ca ca a!
Đường đường là Đại tiểu thư của một Tiêu cục, lại có một thân võ công không tệ, nàng vốn dĩ chỉ cần hạ nhân đến hầu hạ là được. Nhưng kể từ khi mẫu thân qua đời, mới mười ba tuổi, nàng đã đảm nhiệm chức trách của một Đương gia chủ mẫu, đốc thúc nô bộc sửa sang nhà cửa, lo liệu ngày ba bữa cơm, xử lý tranh cãi của bọn hạ nhân, tùy thời chú ý những việc của cha cùng hai vị ca ca cần. Lễ mừng năm mới cũng đích thân vì bọn họ may y phục mới, làm giày mới, còn phải ứng phó những yêu cầu tùy hứng của cô cô cùng hai vị biểu tỷ muội. Những việc lặt vặt trong nhà, đều cố gắng thay mẫu thân đã mất gánh vác.
Hiện giờ nàng đã mười bảy tuổi, sớm nên lập gia đình, nhưng nàng vẫn kéo dài thời gian chưa chịu gả đi, hôn kỳ kéo dài rồi lại kéo dài, kéo dài đến nỗi cha chồng tương lai cũng bắt đầu bất mãn, nàng cũng không cần, đơn giản là nàng lo lắng không ai có thể giống như nàng chuyên tâm chiếu cố phụ thân cùng hai vị ca ca, nàng cam tâm tình nguyện chờ đến khi đại ca cưới lão bà mới suy nghĩ cho bản than.
Ở trong lòng của nàng, cha cùng ca ca đối với bản thân nàng quan trọng hơn.
Không có nữ nhân, ba người đại nam nhân bọn họ vừa phải xử lý những việc quan trọng trong tiêu cục, thì có biện pháp nào ứng phó với những chuyện vặt vãnh trong nhà sao?
Cung gia tiêu cục trải qua nhiều đời nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ, ở trên giang hồ chưa nói tới cái gì danh vọng hiển hách, cũng không có chỗ dựa vững chắc, bất quá Tổng tiêu đầu đối với mọi người quan hệ tốt, cũng có một chút tên tuổi, áp tải bên ngoài, ít có người nào gây khó dễ không cho qua, cho dù là có, mặt đối mặt đàm phán vài câu thì cũng qua, chưa có lần nào xảy ra tình huống người chết ta sống.
Bất quá vào hôm nay, Cung gia tiêu cục sau một thời gian tích được một ít lũy danh tiếng, thật vất vả mới tạo lập được sắp sửa bị hủy chỉ trong một ngày, thật ra thì chỉ do một cái tiểu tử chỉ biết ăn uống ham sắc đẹp làm phá sản kia.
“Ngươi ngươi ngươi… Cái đồ súc sinh!”
“Cậu… Cậu…”
“Lần đầu đi áp tiêu đã gây ra chuyện lớn như thế này, chẳng những say rượu hỏng việc, còn hồ đồ ngủ với vị hôn thê của người ta, bây giờ người ta bảo ngươi đem muội muội của ngươi đến bồi thường cho hắn, xin hỏi ngươi tính toán như thế nào?”
“Ta… Ta…”
Người bên trong Luyện Võ Đường đang giận dữ chính là Cung Mạnh Hiền chủ nhân Cung gia tiêu cục, còn bên cạnh, đang bị hắn phun nước miếng cuồn cuộn là cháu bên ngoại của hắn, Lục Học Quý.
Đây chính là chuyện đáng giận nhất, người gây họa lại không phải là con của hắn.
Nếu như là con hắn, hắn còn có thể tự trách mình không biết cách dạy con, trách sao con bướng bỉnh không dạy được, sau đó cầm tấm ván gỗ điều bập hắn vài chục đại bản cho thành đầu heo rồi mới nói tiếp, nhưng hết lần này tới lần khác đều không phải. Lục Học Quý thường ngày chính sự không làm, mồm mép, ăn nói mạnh miệng này là con trai bảo bối độc nhất của Cung Như Mị, muội muội của hắn, hắn căn bản quản không được.
Mỗi khi hắn nhịn không được cháu ngoại trai tùy hứng làm bậy, nghĩ định “Dạy” mấy câu, Cung Như Mị sẽ đi trước một bước quỳ trước bài vị cha mẹ gào khóc muốn chết muốn sống, trách cứ cha mẹ tìm trượng phu cho nàng là người chết quá sớm, hại nàng cô nhi quả mẫu bị người nhà khi dễ.
Người ta Mạnh Khương Nữ khóc làm đổ Trường Thành của Tần Thủy Hoàng, nàng Cung Như Mị lại khóc làm đổ bài vị cha mẹ chính mình, bởi vậy, Cung Mạnh Hiền không thể làm gì khác hơn là sẽ đem nổi giận cố gắng nuốt vào trong bụng.
Ai bảo mắt cha mẹ không tốt, trái không chọn, phải không chọn, hết lần này tới lần khác chọn một người có bệnh lao.
Phận làm con nên gánh chịu lỗi của cha mẹ, Cung Mạnh Hiền không thể làm gì khác hơn là tùy ý muội muội của mình ngày càng nuông chiều con, kết quả cho ra một Lục Học Quý vô pháp vô thiên, mỗi ngày đi với hắn đều là những đứa bạn nhậu phóng túng, suốt ngày rêu rao khắp nơi, suốt ngày sinh sự làm cho Cung Mạnh Hiền nhức đầu.
Cho tới bây giờ, việc Lục Học Quý làm ra Cung Mạnh Hiền cũng không có cách nào giải quyết, cho dù Cung Như Mị ở trước bài vị cha mẹ khóc lóc đến chết, hắn cũng không có cách.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc tính toán như thế nào? Ngươi thật muốn đem muội muội ngươi bồi thường?”
“Không! Ta dù có chết cũng không gả!”
“Ta cũng không gả!”
Hai vị rất có ăn ý cùng nhau gân cổ lên kháng nghị này chính là muội muội của Lục Học Quý, Lục Bội Nghi mười chín tuổi cùng Lục Bội Cầm mười bảy tuổi. Các nàng kiên quyết không chịu, liều chết không lấy bởi vì Lục Học Quý chọc tới chính là Hắc bang Bách Hiểu Hội Võ Lâm Cửu đại Lục Lâm.
Bách Hiểu Hội ngoài mặt kinh doanh ngựa mà làm được đại bang đại phái, thật ra thì ngầm vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa, gian dâm cướp bóc, không chuyện ác nào không làm. Đặc biệt, Bách Hiểu Hội có hai phụ tử, nữ nhân được đưa vào, đều lần lượt dùng quan tài mang ra cửa, bởi vì hai phụ tử bọn họ cũng là xấp xỉ dã thú loại cuồng ngược đãi.
Cái loại trượng phu này, ai dám gả?
“Gọi Tuyết Lăng gả đi sao!” Cung Như Mị thốt ra.
“Chậm đã!” Không đợi Cung Mạnh Hiền đáp lại, đứa con lớn Cung Trọng Khanh liền tức giận gầm thét. “Cô cô, đây chính là con của người gây họa, đáng lý phải là do Lục gia các ngươi tự mình nghĩ biện pháp, vì sao ngược lại muốn muội muội vô tội của ta gánh chịu?”
“Hơn nữa, cô cô có hai nữ nhi. ” lão Nhị Cung Trọng Thư càng tức giận hơn “Chúng ta chỉ có một muội muội, tại sao muốn chúng ta phải hy sinh bảo bối duy nhất?”
Cung Như Mị á khẩu không trả lời được, con ngươi vừa chuyển , đang định làm lại trò cũ khóc kêu trời trách đất, ngươi chết ta sống, vô luận như thế nào, con gái ruột thịt bảo bối của nàng chính là chịu không nổi bất kỳ ủy khuất nào, hài tử của “Người khác” thì để người khác đi hao tổn tâm trí, không liên quan đến nàng.
(A Tử: thật mún đánh chết bà này mà… điên thật)
Rất đáng tiếc, cổ của nàng vừa mới bắt đầu rung, còn chưa kịp biểu hiện một chút kỹ thuật, đứa con quý tử của nàng trước một bước ấp úng mở miệng…
“Ta… Ta lừa gạt bọn họ nói hai muội muội đều đã đính hôn, tháng này… Ách, sẽ thành thân .”
Cung Mạnh Hiền ngây ngốc, cau mày, ánh mắt ra vẻ không tin, cứ đi vòng qua vòng qua Lục Học Quý.
“Cho nên bọn họ coi như xong?” Bách Hiểu Hội lúc nào trở nên dễ tính như vậy?
Lục Học Quý nuốt nhổ nước miếng, “Ta còn… Còn nói vị hôn phu của các nàng là Hải gia cùng Hạ Hầu gia…”
Thông minh, Tùng Giang phủ Hải gia cùng Ninh Quốc phủ Hạ Hầu gia cũng là võ lâm thế gia, nếu là tính toán không tốt, Bách Hiểu hội cũng không dám dễ dàng đắc tội, đừng nói đoạt vị hôn thê của bọn hắn, chẳng qua…
“Quá hoang đường!” Cung Trọng Thư oán giận rống to.” Ninh Quốc phủ Hạ Hầu gia rõ ràng là gia gia lúc tiểu muội ba tuổi lập thành hôn sự, không đến chuyện Lục gia các ngươi quản, tại sao phải tùy tùy tiện tiện hai câu nói đã bị các ngươi chiếm lấy?”
“Còn có, nói Tùng Giang phủ Hải gia cũng rất.. ” Cung Trọng Khanh lạnh lùng nói: “Hải gia quả thật nhắc tới hôn sự nhiều lần, nhưng cô cô ngại công tử nhà bọn họ ẻo lả, hình như cũng chưa đáp ứng?”
“Ứng phó một chút cũng không được sao?” Cung Như Mị bật thốt lên nói.
“Không… Không phải là ứng phó…” Lục Học Quý ánh mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất, lạnh rung lui lui ngập ngừng nói: “Bọn họ nói … Sẽ phái người tới xem, nếu như… Nếu như Bội Nghi cùng Bội Cầm không y lời nói của ta nói này, tháng này gả đi ra ngoài, bọn họ sẽ phải… chọn một người mang đi.”
Một ngày yên lặng, sau đó, Lục gia hai vị tiểu thư cùng Cung Như Mị ở trong cùng nháy mắt hét chói tai. Tại hiện trường nếu có bình hoa, nhất định sẽ tại chỗ anh dũng hy sinh, thịt nát xương tan.
“Không!” Hai tỷ muội trăm miệng một lời, thật là ăn ý.
“Mau! Mau trả lời đồng ý hôn sự với Hải gia!” Không kịp trách cứ con, Cung Như Mị vội vàng hấp tấp khàn giọng kêu to, ngẩng cao cổ họng áp chế thanh âm hai nữ nhi một giết gà, một làm thịt dê. “Xem Hải công tử vừa ý người nào, cuối tháng để cho bọn họ thành thân !” Ẻo lả vẫn là tốt hơn so với với ngược đãi cuồng, rồi hãy nói, ẻo lả cũng tương đối dễ khống chế.” Về phần người kia… Người…”
“Ta lập tức đi giúp các nàng tìm đối tượng!” Ngữ tất, Cung Mạnh Hiền xoay người liền muốn đi ra ngoài.
“Cha!” Cung Trọng Khanh tức thì kéo phụ thân.” Hai vị biểu muội nếu thật kịp thời gả đi ra ngoài, đến lúc đó Bách Hiểu Hội có khi nào bắt tiểu muội bổ sung vào cho đủ số.
“Ngươi lập tức đến Hạ Hầu gia nói rõ hết thảy, nói bọn họ cuối tháng đến đây rước dâu!”
“Dạ.”
Tháng này chỉ còn không đến mười ngày, thời gian chuẩn bị lễ vật cũng không kịp, cơ hồ chỉ tới kịp đem tân nương ném lên kiệu hoa, những thứ lễ tiết tập tục rườm rà, về sau có dịp rảnh sẽ tiếp tục lấy ra nghiên cứu sau!
Cho nên phụ tử cùng một đường vội vàng muốn đi ra ngoài, không ngờ lại bị một thanh âm khác giữ chặt cước bộ.
“Di? Cha, đại ca, đều nhanh dùng cơm trưa , các người muốn đi đâu?”
Phụ tử Cung Mạnh Hiền đồng thời quay đầu lại, quả nhiên là Cung Tuyết Lăng, nhưng thấy nàng dung nhan thanh tú, ngũ quan đẹp đẽ, mặc dù không như hai vị biểu tỷ muội xinh đẹp chói mắt nhưng nhìn lại so với các nàng lại càng mê người. Có lẽ là bởi vì Cung Tuyết Lăng luôn mang theo vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào má lúm đồng tiền, nụ cười kia ấm áp vừa trong sáng, làm cho người nhìn thấy thoải mái.
Bất quá đối với phụ tử Cung Mạnh Hiền ba người mà nói, cho dù Cung Tuyết Lăng xấu như Chung Vô Diệm, nàng vẫn là một nữ nhi tốt, cũng là một muội muội được yêu thích nhất.
“Lăng nhi, đừng động tới việc nhà, mau chuẩn bị thành thân đi!” Dứt lời, bọn họ liền cũng không quay đầu lại ly khai khõi nhà.
“Cũng?” Cung Tuyết Lăng vẻ mặt kinh ngạc, đầu đầy mê hoặc, làm không rõ ràng lắm tình trạng. “Thành thân?”
“Đúng, muội phải thành thân.” Cung Trọng Thư thở dài nói, hắn thật sự không nỡ để cho muội muội gả đi ra ngoài a!
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nàng có phải hay không bỏ lỡ tin tức “đặc sắc” gì a?
“Còn không phải là biểu ca Học Quý vừa gây họa…”
“Vậy thì như thế nào? Biểu ca cũng không phải là lần đầu gây họa.”
“Bất quá lúc này nhưng hắn gây ra đại họa…”
“Bao nhiêu?”
“Lớn đến nỗi ngươi phải gả ra ngoài trong tháng này!”
“… Nhị ca.”
“Ừ?”
“Việc này không gọi là gây họa.”
“Nếu không nên gọi là gì?”
“Tai nạn!”
Trước một khắc nàng còn đang suy nghĩ kéo dài hôn sự, tốt nhất kéo dài tới lúc đối phương tự động giải trừ càng tốt, không nghĩ tới sau một khắc thì lại không gả không được. Việc này không gọi là tai nạn thì gọi là gì?
Đáng giận, biểu ca gây họa tại sao lại liên lụy đến nàng!
“Tốt lắm, tiểu muội, bên nhà gái cần chuẩn bị thứ gì, chuyện này ta cũng không rõ lắm, còn không mau thảo danh sách cho đại chưởng quỹ chuẩn bị. Không còn bao nhiêu thời gian đâu, còn có hai vị biểu muội cũng vội vàng gả ra ngoài. Ai da, mọi người đến tám phần là muốn mệt chết!”
Biểu tỷ cùng biểu muội cũng muốn gả đi?
Thật tốt quá!
“Vậy trước tiên giúp biểu tỷ cùng biểu muội chuẩn bị…” Tiếp tục, việc có thể kéo dài thì cứ kéo dài một chút.
“Không, lo cho chuyện của muội trước đi, cô cô bọn họ bản thân sẽ có biện pháp, muội khỏi phải quan tâm.”
“Nhưng cô cô bọn họ…”
“Lo chuyện của muội trước!”
“Nhưng là muội… muội…”
Rốt cục phát hiện muội muội do dự, Cung Trọng Thư nhất thời tỉnh ngộ nàng lại đang vì bọn họ lo lắng, cho nên quyết định phải đưa trọng dược cho nàng nuốt, nếu không đến lúc đó nàng có chịu lên kiệu hoa hay không còn là một vấn đề!
Cũng không thể trói chặt tay chân của nàng kiên quyết nàng ném vào bên trong kiệu hoa sao?
“Tiểu muội, ta thành thật nói với muội, cho muội hay…”
Hắn bắt đầu đem đầu đuôi ngọn ngành chuyện Lục Học Quý gây họa nói cho muội muội, Cung Tuyết Lăng nghe được hai mắt trợn trắng.
“Biểu ca ngu ngốc sao?”
“Không, hắn là không biết sống chết!” Cung Trọng Thư oán hận nói: “Cho nên nữa, đến lúc đó người của Bách Hiểu Hội tất nhiên sẽ cứng rắn bắt muội đi cho đủ số, mà cha, đại ca cùng ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn muội rơi vào trong tay bọn họ, kết quả có thể nghĩ, song phương nhất định sẽ đánh nhau một trận kinh thiên động địa, cuối cùng là…” Hắn cố ý chẳng hề để ý nhún nhún vai. “Muội không chịu gả, không thể làm gì khác hơn là giúp chúng ta nhặt xác!”
Nhặt xác? !
Cung Tuyết Lăng run run, đầy mặt hoảng sợ.”Không!”
Cũng biết chiêu này hữu hiệu, bảo đảm thuốc đến bệnh khỏi, so sánh với linh đan càng linh nghiệm hơn!
Cung Trọng Thư trong lòng cười thầm.”Vậy thì biết điều một chút gả đi, ừ?”
“Tốt, muội gả! Muội gả!” Cung Tuyết Lăng kêu lên, thì ngược lại lôi kéo tay ca ca chạy. “Đi, muội muốn chuẩn bị đồ nhưng khá nhiều, nhị ca giúp muội một chút!”
Về phần biểu tỷ cùng biểu muội, tự các nàng cầu nhiều phúc đi!
Thời gian cấp bách, không có nhàn hạ thoải mái để cho Cung Mạnh Hiền đến nơi xa tìm người, không thể làm gì khác hơn là hỏi thăm chung quanh Thường Châu phủ, có thể có người nguyện ý cưới hai vị ngoại sinh nữ đó?
Nhưng kết quả là như hắn đoán, không có nửa người nguyện ý cưới hai vị ngoại sinh nữ kia.
Xa thì không nói, Lân cận Thường Châu Phủ không ai không biết cái kia hai ngoại sinh nữ có bao nhiêu tùy hứng, bao nhiêu điêu ngoa, ai không biết các nàng bá đạo, hầu hạ khó khăn, quả thực là danh xấu lan ra như bão, sinh ra chớ gần, chỉ là nghe được tên, mọi người liền lùi bước ba trăm thước.
Muốn kết hôn với các nàng, không bằng nuôi chó mẹ còn nghe lời một chút.
Vì vậy Lục gia tỷ muội cũng đã mười bảy, mười chín, trừ Hải gia ẻo lả ra, không còn có những người khác đến Cung gia tiêu cục đề cập tới hôn sự, cho dù đồ cưới là mõ bạc Kim Sơn, cả một thùng kim ngân dị bảo, nhưng cưới sư tử Hà Đông, đại khái cũng không có nhiều mạng mà hưởng thụ.
So với tài phú vẫn là mạng già quan trọng hơn.
Vạn bất đắc dĩ, Cung Mạnh Hiền không thể làm gì khác hơn là hạ tiêu chuẩn xuống, không nhất định phải danh môn thế gia, chỉ cần là người chính phái, biết chút võ công là được…
Mà thôi , người bình thường không biết võ công cũng được thông qua …
Được rồi, được rồi, chỉ cần là nam nhân đang sống là được rồi…
Nhưng là…
“Không thể tin được, ngay cả loại nam nhân làm ruộng cũng không chịu!” Cung Mạnh Hiền lẩm bẩm nói.
“Bọn họ muốn cưới vợ, cũng không muốn ngược đãi mình.” Cung Trọng Khanh giễu cợt nói.
“Việc này làm thế nào mới tốt? Chỉ còn lại hai ngày !”
“Dưới chân Huệ sơn còn có vài hộ nông dân, chúng ta thử đi hỏi, nếu không được thì…”
Phụ tử thương lượng một cái, cười khổ.
“Khất cái ?”
“Nhiều nhất đem chỗ đối diện Lư Mã cho hắn quản lý, cũng không cần phải đi xin cơm .”
“Nhưng nếu như ngay cả khất cái cũng không muốn…”
“…”
Phụ tử bọn họ vội vã liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục về phía trước, không dám suy nghĩ tiếp kết quả xấu nhất.
Đi một bước tính một bước vậy!
Huệ sơn, còn gọi Cửu Long Sơn, tọa lạc ở thành tây Vô Tích, cây rừng xanh tươi, lại có thác chảy, hàm xúc thanh tú uyển chuyển, u nhã nhàn tĩnh, trên núi cổ tháp thảo đường, dưới chân núi lâm viên phi giản, ý thơ dạt dào, vài thửa ruộng chẳng những không có phá hư cảnh trí sáng rỡ, lại càng làm tăng thêm mấy phần thanh khiết thú vị.
“Một thửa ruộng rất to, một mình hắn làm sao?” Cung Trọng Khanh hí mắt nhìn chăm chú bóng lưng anh nông dân bận rộn trên ruộng lúa xanh mượt, thầm khen một thân hình rắn rỏi có lực.
“Đi hỏi hỏi đi!” Cung Mạnh Hiền khẩn trương dẫn đầu đi về phía trước, nhìn dáng dấp hắn cũng có đồng dạng ý nghĩ.
Hai phụ tử đứng ở mép ruộng lúa, Cung Mạnh Hiền hít một hơi, hô lên.
“Vị tiểu ca kia, có thể hay không nói chuyện một chút?”
Một hồi lâu, không có động tĩnh, Cung Mạnh hiền cho là đối phương không nghe thấy, đang định nói giọng to kêu thêm một lần, nhưng đang há mồm chưa kịp kêu, nông dân kia chậm rãi xoay người lại, Cung Mạnh Hiền vội vàng hướng hắn ngoắt ngoắt tay.
“Tiểu ca, có thể hay không mượn một bước nói chuyện?”
Nông dân kia lại là một lúc lâu không có phản ứng, tựa hồ đang đang suy nghĩ, một lát sau, hắn rốt cục chậm rãi đem cây cuốc gác trên vai, dọc theo bờ ruộng đi về phía bọn họ.
“Hai vị có việc gì?”
“Ách, có thể hay không thỉnh giáo, tiểu ca bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi tuổi.”
“Đã đón dâu chưa?”
“Chưa.”
“Đính hôn?”
“Chưa từng.”
“Vừa mắt cô nương nhà ai?”
“Cũng không.”
Nói chuyện với nhau tới đây, Cung Mạnh Hiền phụ tử không khỏi nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút quái dị.
Mặc dù chẳng qua là mấy câu ngắn ngủn, bọn họ nhưng không cảm thấy nói chuyện với nông dân, có cảm giác giống như là đối mặt một người văn nhã đọc sách. Lại nhìn đối phương, một anh nông dân một thân quần áo vải thô tầm thường, tay áo, ống quần cuồn cuộn nổi lên, dưới chân mang một đôi giày cỏ, bùn đất ngập đến đầu gối đầu, thấy thế nào cũng là một nông dân bình thường.
Nhưng mà khi hướng lên nhìn, hắn mang một cái nón to, bọn họ không thấy rõ khuôn mặt hắn. Đầu hắn hạ thấp xuống, khuôn mặt bị nón lá che đi hơn phân nửa, khiến cho bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng hé ra.
Chẳng biết tại sao, người kia cười, bọn họ không tự chủ được run run một chút.
“Ách, cứ như vậy, ta là cục chủ Cung gia tiêu cục trong thành, có hai vị khuê nữ ngoại sinh nữ, không biết tiểu ca có thể có ý cưới một người trong các nàng làm vợ?”
Lấy kinh nghiệm qua mấy ngày của bọn họ mà nói, người bình thường chợt nghe loại vấn đề này, hơn phân nửa có kinh ngạc được nhất thời nói không ra lời. Trước một anh nông dân bị bọn họ hỏi thậm chí bị làm cho sợ đến mức ngã vào ruộng lúa bên trong. Phản ứng tốt một chút thì chưa kịp rơi vào bùn lầy, bọn họ không thể làm gì khác hơn là sờ sờ lỗ mũi chạy lấy người
Không cần hỏi nữa, nhìn bộ dáng cũng biết đáp án dĩ nhiên là cái gì.
Song trước mắt vị nông dân này cũng không nhúc nhích, nụ cười chút nào không thay đổi.” Có biết làm việc nhà nông không?”
“Ách, cái này sao…” Cung Mạnh Hiền lúng túng ho vài xuống. “Các nàng được nuông chiều từ bé, vừa bọc ba tấc kim liên, sợ rằng nửa điểm việc cũng làm không được.”
“Có bệnh?”
“Không có! Không có!” Cung Mạnh Hiền cuống quít khoát tay.”Các nàng rất khỏe mạnh, chút điểm tật bệnh cũng không có!”
“Rất xấu?”
“Không không không, các nàng nhìn vô cùng tốt, tuyệt không xấu!”
“Tùy hứng?”
Đâu chỉ tùy hứng, căn bản là không thể nói lý!
“Ách… Ách…” Cung Mạnh Hiền kiên trì chút hạ đầu “Phải” Sau đó tựu đợi đến đối phương cự tuyệt, không nghĩ tới…
“Sẽ sinh nhi tử sao?”
Cung Mạnh Hiền ngẩn ngơ. “Này… Này… Chuyện như vậy ai cũng không dám bảo đảm nha!”
“Đúng là, bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Cung Mạnh Hiền nơm nớp lo sợ hỏi.
“Gần đến Thanh Minh, lại phải ủ cây non, trước mắt ta không rảnh làm hôn sự.”
Nghe vậy, Cung Mạnh Hiền đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà vui mừng quá đỗi, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên hô to ba tiếng vạn tuế.
“Tiểu ca nguyện ý cưới ngoại sinh nữ nhà ta?”
“Trước mắt ta không rảnh, đợi sau khi lúa thu hoạch xong rồi nói sau!”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ cần tiểu ca gật đầu, hết thảy cũng giao cho ta là được!” Cung Mạnh Hiền liên tục không ngừng nói, chỉ sợ đối phương đổi ý. “Ngươi bận việc cũng để ta làm, sính lễ miễn hết, tiểu ca cũng không cần thân nghênh, ngày mai ta sẽ phái người tới an bày mọi thứ, ngày kia sẽ cho bà mai đem tân nương đưa con gái đã xuất giá tới bái thiên địa, như vậy tốt không?”
“Ngày kia?” Giọng nói hết sức kinh ngạc, nhưng thần bờ ngâm ngâm nụ cười nhưng chưa giảm nửa phần.
Cung Vu Hiền cố hết sức nuốt nước miếng, “Phải là… ngày kia.” Dứt lời, ngầm thở dài, nghĩ thầm đối phương nhất định sẽ nữa hỏi tới, hỏi tới đến cuối cùng tám phần gửi trả lại cho hắn. Kết quả đường đường tiêu cục cục chủ ngoại sinh nữ chỉ có thể gả cho người như thế này, khỏi phải nói đến người khác, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
…ngày kia thì ngày kia.”
Nha nha nha, thật dễ nói chuyện như vậy? !
Nếu như không phải là Cung Trọng Khanh kịp thời giúp hắn một phen, Cung Mạnh Hiền sẽ vui mừng đến nỗi ngã vào ruộng lúa bên trong bùn lầy lăn một vòng.
“Thật tốt quá, xin hỏi tiểu ca muốn kết hôn nhà ta ngoại sinh nữ tỷ tỷ hoặc muội muội?”
“Tùy tiện.”
“Có yêu cầu gì thêm không?”
“Gặp mặt là được.”
Chuyện dễ dàng thế, hắn không phải là có bệnh tật gì sao?
“Như vậy, thỉnh giáo tiểu ca tôn tính đại danh?”
“Độc Cô Tiếu Ngu.”
Được rồi, cuối cùng ở cuối cùng cũng tìm được người. Nhưng vừa quay đầu lại, phiền toái lại đến.
“Làm ruộng ?” Lục Bội Nghi lại hét lên . “Ta không muốn gả cho người làm ruộng !”
Lục Bội Cầm ở một bên nhìn có chút hả hê cười, Hải gia kia rất coi trọng nàng. Nàng chỉ phải chờ xuất giá làm một thiếu nãi nãi trà tới đưa tay, cơm tới há mồm là được.
“Nếu không phải làm sao bây giờ?” Cung Trọng Khanh hai tay nhất quán. “Không có ai khác chịu cưới muội đâu!”
“Nói nhảm!” Cung Như Mị cười nhạt bực tức trách cứ. “Đường đường Cung gia tiêu cục biểu tiểu thư, làm sao có thể không ai muốn!”
Cung Trọng Khanh cùng Cung Trọng Thư hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, nhún nhún vai.
“Đúng vậy a, lân cận Thường Châu phủ ai mà không biết “Đường đường Cung gia tiêu cục biểu tiểu thư” cỡ nào tùy hứng, cỡ nào dã man, ai còn dám lấy?”
Cung Như Mị hạ giọng xuống : “Sao các ngươi không tìm xa xa một chút!”
Cung Trọng Khanh nghiêm trang gật đầu. “Có thể không, bất quá, cô cô, người cấp cho chúng ta thời gian bao nhiêu?”
Đúng, đây mới là trọng điểm, bọn họ không có thời gian !
Cung Như Mị tức thời sửng sốt, Lục Bội Nghi lại bắt đầu hét lên.
“Không gả, không gả, ta không gả, ta muốn làm Thiếu phu nhân. Đánh chết ta cũng không làm nông gia phụ!”
Nàng cũng không nỡ để cho nữ nhi đi làm ruộng, phải làm sao bây giờ?
A, đúng rồi!
“Tuyết Lăng vốn có thói quen làm việc mà, để nàng gả đi là được!” Cái gì mình không muốn, lại thích đổ cho người.
Cung Trọng Khanh cười lạnh. “Sau đó thì sao?” Sớm đoán được cô cô sẽ nói như vậy. “Để cho biểu muội thay thế tiểu muội đến Hạ Hầu gia làm Thiếu phu nhân, đúng không? Nhưng cô cô có hay không đã quên vài chi tiết nhỏ?”
“Chi tiết gì?”
“Thứ nhất, cha ta có đồng ý hay không? Thứ hai, ta có đồng ý hay không? Thứ ba, Trọng Thư có đồng ý hay không? Cuối cùng, Hạ Hầu gia có đồng ý hay không?” Cung Trọng Khanh chậm rãi nói. “Ta nghĩ ta bây giờ có thể nói cho cô cô rõ. Không cần biết ý Hạ Hầu gia như thế nào, nhưng cha cùng tiểu đệ, còn có ta, ba chúng ta tuyệt không đồng ý!”
Người nào mà quản xem hai huynh đệ chúng có đồng ý hay không!
Nhưng là…
Cung Như Mị liếc trộm Cung Mạnh Hiền, người đại ca duy nhất, nàng cũng không thể không để ý tới.
Nhưng thấy Cung Mạnh Hiền vẻ mặt kiên quyết, bộ dạng không dễ dàng thuyết phục. Nàng nhíu mày suy tư một lát, khẽ cắn răng, quyết định lấy ra sở trường kinh thiên động địa của mình. Nàng không tin nàng không có biện pháp ngăn cơn sóng dữ, cho nên, vừa chuẩn bị xong tư thế, nàng vừa nhào tới trước bài vị cha mẹ bắt đầu gào khóc .
Thanh minh đến nhanh , cảnh người con khóc mộ vừa vặn hợp với tình hình.
“Ô ô ô…, cha nha, mẹ nha. Chỉ tại hai người tìm cho nữ nhi một trượng phu đoản mệnh, hại nữ nhi tuổi còn trẻ phải thủ tiết, mang theo cô nhi quả nữ bị người ta bắt nạt, ô ô ô…, nữ nhi thật không muốn sống. cha nha, mẹ nha, hãy để cho nữ nhi đến đoàn tụ với hai người…”
Vì tương lai của nữ nhi bảo bối, lúc này Cung Như Mị đem hết tất cả vốn liếng, ngay cả nước muối ẩn giấu cũng ráng nặn cho ra, khóc khàn cả giọng, vừa đấm ngực vừa đập đầu xuống đất, chỉ thiếu chút nữa nôn cả tim gan ra cho hắn thấy, lòng đinh ninh rằng chắc chắn mười phần ổn, Cung Mạnh Hiền không cúi đầu cũng phải cúi đầu.
Tuyệt đối không nghĩ tới Cung Mạnh Hiền đã sớm dự đoán được nàng sẽ sử dụng chiêu này, nên đã đề phòng trước ăn vài cân Xứng Huyễn*, quyết tâm nửa bước đều không cho. Kết quả chiêu này của Cung Như Mị trăm trận trăm thắng rốt cục, nàng ngay cả cổ họng cũng khàn, Cung Mạnh Hiền vẫn thời ơ, chẳng qua là chỉ vừa trông thấy nàng, thật giống như đã sớm nhìn thấu ý định của nàng.
(A Tử: * Ta cũng chả bit cái này là gì lun hjc, ta đoán là thuốc an thần hay định thần gì đóa, ai bit giải thik dùm ta nha.)
Thật sự muốn nàng khóc chết trước bài vị của cha mẹ?
“Ta nguyện ý gả cho nông dân.”
“Tuyết Lăng? !” Cung Mạnh Hiền phụ tử ba người trăm miệng một lời sợ hãi kêu.
Cung Tuyết Lăng thể hiện một bộ dáng không nóng không vội, lời của nàng vẫn còn chưa nói hết.”Bất quá ta có điều kiện.”
Mừng rỡ, Cung Như Mị vội vàng bò dậy hỏi tới: “Điều kiện gì, nói mau!”.
Cung Tuyết Lăng giơ lên một đầu ngón tay, con mắt chợt hiện lên một tia giảo hoạt. “Đầu tiên, nhất định phải được Hạ Hầu gia đồng ý.”
Hai con ngươi Cung Như Mị lay chuyển. “Dĩ nhiên.”
Cung Tuyết Lăng đưa ngón tay thứ hai lên, khóe miệng có ý cười, ý tứ hàm xúc rõ ràng. “Còn có, xin cô cô cùng biểu ca trong vòng một tháng di giá đến khu mã lư đối diện, sau này vấn đề phiền toái của các người thì bản thân các người giải quyết, không thể suốt ngày cứ tìm cha ta hỗ trợ .” Đây mới là điểm quan trọng.
Vậy thì làm sao được, nhi tử của mình gặp rắc rối, nàng thế nào ứng phó được chứ!
Lúc này Cung Như Mị con ngươi đảo đến đảo lui hơn vài chục cái mới gật đầu. “Có thể.” Quản hắn cái khỉ gió, đáp ứng trước rồi hãy nói. Chờ sau khi Cung Tuyết Lăng gả ra ngoài, hừm hừ, nàng thích đổi ý thì đổi ý, ai có thể ép buộc nàng chứ.
Bất quá, giống như dự tính của nàng, Cung Tuyết Lăng nhịp nhịp ngón tay, mặc dù có được đáp án khẳng định, nhưng Cung Tuyết Lăng vẫn chưa đồng ý, bởi vì nàng biết cô cô căn bản không nhận biết hai chữ “Thành tín” là gì.
“Cha, người đã nghe thấy cô cô trả lời, người thấy sao?” Cha nàng trả lời mới có sự bảo đảm nhất.
“Lăng nhi, con…” Cung Mạnh Hiền lòng tràn đầy lo lắng muốn làm rõ ràng nữ nhi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, càng muốn khuyên nàng thay đổi chú ý.
“Cha, con biết người đang suy nghĩ gì. Nhưng đối với con mà nói, thật ra thì gả cho ai cũng vậy thôi.”
“Như thế nào giống nhau chứ!” Một bên, Cung Trọng Khanh căm giận cắn vào miệng nói tiếp. “Từ khi muội mười ba tuổi, Hạ Hầu Lam cách hai tháng sẽ tới thăm hỏi muội một lần, có thể thấy được hắn đối với muội có nhiều tâm ý. Mà muội, không phải là cũng rất thích hắn sao?”
“Ai nói, muội chỉ không ghét hắn mà thôi.” Cung Tuyết Lăng không chút nghĩ ngợi phủ nhận.
“Chẳng qua là không ghét?” Cung Trọng Thư hết sức kinh ngạc. “Hạ Hầu công tử nhân phẩm tốt, võ công cao, muội thấy không ổn ở điểm nào?”
Cung Tuyết Lăng nhún nhún vai. “Rất đơn giản, hắn ngay cả việc pha trà cũng không đụng đến, cũng sẽ không rửa chén, sẽ không giặt quần áo. Mà những việc này mặc dù là công việc của nữ nhân nhưng cũng giống công việc hắn cũng không thể chiếu cố chính mình. Lúc nào hắn ra cửa cũng cần phải mang theo người hầu hạ ăn uống và ngủ. Nghe nói hắn ngay cả mặc quần áo cũng phải có người hầu hạ, buồn cười thật!”
“Hắn là thế gia đệ tử, kia cũng khó trách nha!” Cung Trọng Khanh phản bác.
Cung Tuyết Lăng vừa đứng thẳng một chút vai, đưa ra bình luận. “Tóm lại, con không ngần ngại gả cho nông dân, làm việc vất vả cực nhọc cũng không có gì là không được, con vẫn có thể ứng phó được, cha.”
Vấn đề là không phải là có nên hay không nên, mà là…
“Lăng nhi…” Hắn là luyến tiếc nha!
“Cha, nếu như ngài muốn cho nữ nhi thanh thản ổn định gả ra ngoài, ” Cung Tuyết Lăng mặt tràn đầy năn nỉ nhìn Cung Mạnh Hiền, nháy nháy mắt. “Xin người đáp ứng đi!”
Việc nhà việc vặt có thể bảo gia nhân xử lý, nhưng biểu ca luôn gây họa, loại vấn đề này không có biện pháp giao cho bất cứ ai rồi, mà vấn đề này lại là làm phụ thân cảm thấy nhức đầu phiền toái nhất. Nếu như nói chỉ cần nàng gả cho nông dân là có thể khiến cho phụ thân từ đó thoát khỏi phiền nhiễu mà cô cô cùng biểu ca mang đến, nàng nhất định sẽ thật vui vẻ gả đi.
Cung Mạnh Hiền đưa mắt nhìn nàng một lúc lâu, thở dài. “Được rồi!” Mặc dù Cung Tuyết Lăng không có có nói rõ, hắn cũng đoán muốn lấy được Cung Tuyết Lăng vì sao phải hy sinh như thế này.
Nghĩ đến việc cho nữ nhi bảo bối của hắn đến nhà người ta làm việc nặng, hắn thật sự nhịn không được mà đau lòng!
Bất quá may mắn là, nơi nàng gả đến cách đó không xa. Hắn lúc nào cũng có thể quan tâm được. Một ngày ba bữa đi thăm hỏi cũng được.
Theo phương diện này mà nói, ngược lại dễ dàng hơn, nếu không phải như thế, hắn cũng không thể đáp ứng.
Mắt Cung Tuyết Lăng lại tiếp tục chớp. “Người bảo đảm sẽ làm cô cô trong vòng một tháng dời đến Lư Mã?”
“Ta bảo đảm.”
“Nhưng nếu như cô cô “ đã quên” ước định hôm nay, lại chạy đến tìm cha hỗ trợ thì sao?”
Cung Mạnh Hiền suy nghĩ một chút. “Ta sẽ báo cho nhà chồng nàng đến dẫn mẫu tử bọn hắn trở về.”
Cung Như Mị sắc mặt đột biến, thiếu chút nữa buột miệng thét lên, bảo đảm sẽ làm người tại chỗ tai điếc chân run. Bất quá, nàng chỉ dám đem tiếng hét nuốt hết vào .
Nử nhi bảo bối gả ra ngoài rồi hãy nói!
Cùng lúc đó, nghe được trả lời của Cung Mạnh Hiền, Cung Tuyết Lăng lúc này mặt mày hớn hở hé ra miệng nhỏ, “Thật tốt!” Nàng chính là muốn nghe câu này.”Như vậy cha có thể phái người đi hỏi thăm Hạ Hầu gia có đồng ý hay không.”
“Ta lập tức phái người đi hỏi.” Cung Như Mị vội nói, vội vã chạy nhanh ra ngoài, không cho bọn hắn có cơ hội phản đối.
Nàng sẽ phái người đi hỏi.
Thuận tiện thì nhét mấy phong bì, nói vài câu. Bởi vậy, có thể bảo đảm người được phái đi khi về sẽ nhất định là……
Hạ Hầu gia vui vẻ đồng ý.
“Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?”
“Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.”
“Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?”
“Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.”
“Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.”
“Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?”
“Ta mới là lão tử của ngươi!”
“Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của ngươi.”
“Ngươi là cha của cháu ta!”
“Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.”
“…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi trả lời câu hỏi này của ta!”
“Trả lời cái gì?”
“Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?”
“Không.”
“Thế còn trong gia tộc?”
“Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.”
“Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng. Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!”
“Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?”
“Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?”
“Đúng.”
“Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?”
“Ta còn chưa muốn thành thân.”
“Nguyên nhân?”
“Không có hứng thú.”
“Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”
“Cha tùy tiện chọn giúp ta chọn một người cũng được.”
“Ta sẽ chọn một con heo mẹ cho ngươi!”
“Cũng có thể a, ít nhất heo mẹ có thể sinh con, nương nên cao hứng đi?”
“Tiểu tử này ngươi tại sao lại như vậy, cho ngươi tự chọn là hy vọng ngươi có thể sống hạnh phúc cả đời, phải dựa vào duyên phận, hiểu không?”
“Duyên phận?”
“Đúng, lấy lão bà cũng cần nhờ duyên phận, cho nên ngươi hãy ra khõi nhà đi tìm duyên phận của ngươi.”
“Cũng được, đợi xuất môn rồi, kẻ đầu tiên đến cầu thân với ta, mặc kệ đối phương là lão thái bà hay tiểu nha đầu, là tiên trên trời hay Chung vô diệm, là cây gậy trúc hay trái bí đao lớn, là heo cái hay bò cái, ta đều cưới nàng làm vợ. Việc này cũng coi như là duyên phận?”
“…… Như vậy cũng được, bất quá còn phải thêm một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Sinh nhi tử mới cho trở về. Bởi vậy, hừm hừ, nếu ngươi lấy một người vợ ấp mãi không ra trứng, đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng trở về đây làm ruộng!”
“Vì sao nhất định phải có nhi tử?”
“Biết rõ còn cố hỏi, nhà chúng ta đại đại đơn truyền, mẹ ngươi sinh sáu hài tử, cũng chỉ có ngươi có thể nối dõi, bởi vậy–”
“Thật nên trách dòng họ tổ tiên ta không tốt.”
“Như thế nào, ngươi nghĩ sửa họ phải không?”
“Có thể chứ?”
“Ngươi thấy có thể được không?”
“Xem cha cười vui vẻ như vậy, đại khái là không thể.”
“Biết là tốt rồi, tóm lại, nếu ngươi không sinh được một người nối dõi, mẹ ngươi sẽ tự trách chính nàng sinh không ra đứa con trai thứ hai. Cho nên, ngươi đã yêu làm ruộng, liền thuận tiện cho chúng ta một “loại” tên là nhi tử đi!”
“Việc này vô cùng đơn giản. Ở bên ngoài ruộng rau không thiếu củ cải, khoai lang, sao cha không đi hái một củ để được thông qua.”
“……Ngươi con mẹ nó cút đi cho ta!”
“Cút cút ngay. Ta sẽ đến Giang Nam làm ruộng, một năm hai lần thu hoạch, rất tốt!”
“Tốt lắm, vậy ngươi đi thu hoạch thóc đến đè chết ngươi đi!”
“Cũng so với việc bị nữ nhân đè chết tốt hơn nhiều.”
“……”
Ai nói bị nữ nhân “đè chết” không tốt?
Bắt xây dựng thời Ngô Vương Phù Sai, cùng với Vạn lý Trường Thành nổi danh nam bắc, dài bảy ngàn dặm, Vô Tích là nơi duy nhất nó đi qua mà trở thành thị trấn, từ cầu Nam Trường tới cầu Thanh Danh, hai bờ sông, bức tường màu trắng ngói san sát nối tiếp nhau, trước khách điếm, sau là nhà dân chúng, cơ hồ từng nhà đều có bến tàu, chiếc cầu nhỏ, thành thị chuyên về gạo thóc thật bận rộn. Hộ Quốc Tự hương khói vô cùng thịnh vượng, thuyền bè qua lại nhộn nhạo ở khắp trên sông, Đây cũng là cảnh tượng độc nhất vô nhị ở Vô Tích : Thủy Ngõ (đường đi trên sông).
Cung gia tiêu cục cũng là một hộ trên Thủy Ngõ đó.
“Ta tới! Ta tới!”
Buổi sáng, trong phòng bếp Cung gia tiêu cục đang bề bộn chuẩn bị bữa trưa, Cung Tuyết Lăng vốn là người phụ trách chỉ huy nhìn thấy trời đã không còn sớm nữa rồi, không nhịn được đoạt lấy cái nồi, chính mình làm có vẻ nhanh hơn.
“Tiểu thư…” Nữ đầu bếp không yên nghĩ đến cảnh mình bị đuổi về nhà.
“Đừng cãi!” Cung Tuyết Lăng nhanh tay nhanh chân một bên thêm gia vị, một bên xào rau, lại nếm thử hương vị như thế nào. “Nghe nói biểu ca lại gây họa, tâm tình của cha nhất định không tốt lắm, chúng ta phải làm một bữa thật ngon, hơn nữa cũng phải chuẩn bị rượu ngon, có thể làm cha vui vẻ lên!”
Nữ đầu bếp yên lặng không nói gì, bởi vì biểu thiếu gia thật sự đã gây họa ở bên ngoài, tâm tình của lão gia cũng không tốt lắm.
Bình thường nam nhân khi không vui, rượu ngon, thức ăn ngon chính là một phương pháp hữu hiệu để tâm tình chuyển biến tốt, mà tay nghề của tiểu thư giống như phu nhân đã qua đời như đúc, thế nên ai cũng học không được việc nấu món ăn hợp với khẩu vị của lão gia. Ngay lúc này, để tiểu thư tự mình động thủ thì tốt hơn
Nghĩ tới đây, nữ đầu bếp cam tâm tình nguyện buông tay .
“Được rồi, sườn đã được!” Cung Tuyết Lăng thuận tay đem sườn cho nồi trên khay. Sau đó lại nói: “Lại nói đến món cơm chiên tôm, ta chịu trách nhiệm bóc vỏ tôm, ngươi chịu trách nhiệm phối liệu!”
Cho nên hai người phân công hợp tác làm việc.
“Tiểu thư, biểu thiếu gia lại gây thêm tai họa gì rồi?” Vừa giơ tay xuống cắt thức ăn, nữ đầu bếp thuận miệng hỏi.
“Làm sao ta biết !” Cung Tuyết Lăng bận rộn gỡ tôm, mạn bất kinh tâm trả lời: “Biểu ca ngay cả việc đi nhà xí cũng có thể gây ra tai họa, huống chi chuyện của hắn ta thật sự không thể biết, thật sự không biết là hắn đã gây ra chuyện gì!”
“Thật là, biểu thiếu gia cũng hai mươi hai tuổi, nhưng chuyện gì cũng làm không tốt, đều do cô cô của người quá cưng chìu hắn!”
“Ta giơ hai tay hai chân đồng ý!” Một tay cầm đầu tôm, một tay cầm đuôi tôm, Cung Tuyết Lăng giơ cao hai tay nói.
“Nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù trượng phu đã chết, cô cô của người cũng không có đạo lý mang con cái về nhà mẹ đẻ để cho lão gia nuôi, nhà chồng cũng không phải là không có ai .”
“Không có biện pháp, cô cô nói người bên nhà chồng đối với người không tốt!”
“Ta thấy cô cô của người là do tùy hứng đi!”
“Đâu chỉ tùy hứng, cô cô căn bản là kêu ngạo, ương ngạnh, lại thêm cuồng vọng bá đạo! Bất quá, chúng ta cũng không có thể tới cửa cũng không cho bọn họ bước vào?” Bỗng nhiên ngừng lại một chút, lại than thở, “Mặc dù ta là rất muốn làm như vậy !”
Nữ đầu bếp bật cười.”Thì ra là tiểu thư cũng nghĩ như vậy.”
“Đã sớm nhịn không được nữa, cho nên a…” Nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, Cung Tuyết Lăng quay đầu xem một chút thấy không ai nghe lén, lúc này mới nháy mắt ra hiệu nói tiếp . “Cho nên mỗi cách mười ngày nửa tháng, ta liền …, hắc hắc hắc, cho cả nhà bốn người của cô cô thưởng thức một ít canh ba đậu, để cho bọn họ hảo hảo “ nghỉ ngơi” vài ngày!”
“Tiểu thư!” Nữ đầu bếp kinh hô, nhưng chỉ một tiếng, nàng vừa nhịn không được bật cười. “Làm rất khá!”
“Ai bảo bọn họ luôn làm phiền cha ta!”
“Nói cũng phải, lão gia thật đúng là cực khổ, cô cô của người tùy hứng, biểu thiếu gia vừa không biết nhìn xa, hai vị biểu tiểu thư cũng bị nuông chiều từ bé, lão gia chỉ là ứng phó phiền phức của bọn họ, sớm muộn gì cũng mệt chết!”
“Cho nên ta mới thỉnh bọn họ uống canh ba đậu, để bọn họ “ nghỉ ngơi”, cha cũng mới có thể nghỉ ngơi !” Cung Tuyết Lăng hợp lý hợp tình thanh minh hành vi của bản thân nói ra. “Thật ra thì ta đã sớm đề nghị cha đem một phần tiêu cục ở đối diện Lư Mã giao cho biểu ca xử lý, cả nhà bọn họ cũng có thể dời qua đó ở, về sau có vấn đề gì cũng tùy bản thân bọn họ tự giải quyết, hết lần này tới lần khác cô cô đánh chết cũng không muốn, mặt dày mày dạn ở chỗ này để cho cha hao tổn tâm trí!”
“Bởi vì bọn họ họ không muốn ăn uống cực khổ, chỉ muốn sống dễ dàng.” Nữ đầu bếp lẩm bẩm. “Cũng bởi vì bọn họ không nghĩ sẽ chịu bất cứ trách nhiệm gì, nên vấn đề xảy ra thì ném cho người khác giải quyết, càng bởi vì bọn họ chỉ muốn sống những ngày tháng tốt lành, không đến sẽ trả giá lấy nửa điểm.”
“Ta cũng cho là như vậy.” Cung Tuyết Lăng oán hận bẻ đầu tôm, giống như việc bẻ cổ cô cô. “Xem ra muốn bỏ rơi người cô cô phiền toái này cũng không dễ dàng.”
“Đâu chỉ không dễ, ta xem căn bản không có khả năng!”
“Đáng giận!” Lại dùng lực bẻ đứt một cái đầu tôm khác, thiếu chút nữa bỏ vào trong miệng cắn cho nát bươm.
Nữ đầu bếp đưa mắt liếc nàng một cái, cười lắc đầu. “Tiểu thư, người lo lắng cho lão gia, sao không quan tâm bản thân mình một chút, nghe nói vị hôn phu bên kia cũng hối thúc nhiều lần chuyện thành thân rồi, tuy nhiên lúc nào cũng bị tiểu thư tìm cách trì hoãn lại. Việc này không tốt lắm đâu, tiểu thư cũng mười bảy tuổi rồi đúng không?”
“Ta không muốn gả thôi!”
“Tại sao?”
Cung Tuyết Lăng nữa muốn nói nữa nhưng lại thôi, lườm nữ đầu bếp một cái.
Cho dù nàng thật sự không nghĩ đến chuyện lập gia đình, nhưng đây là con đường mà bất kỳ cô nương nào cũng phải đi. Nàng rất rõ ràng, cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, huống chi đó là hôn sự do Lão thái gia đã mất khi nàng mới ba tuổi lập thành hôn ước này, nàng không thể cự tuyệt, để cha tránh khó xử.
Nhưng là, nàng thật sự không yên lòng phụ thân cùng hai ca ca a!
Đường đường là Đại tiểu thư của một Tiêu cục, lại có một thân võ công không tệ, nàng vốn dĩ chỉ cần hạ nhân đến hầu hạ là được. Nhưng kể từ khi mẫu thân qua đời, mới mười ba tuổi, nàng đã đảm nhiệm chức trách của một Đương gia chủ mẫu, đốc thúc nô bộc sửa sang nhà cửa, lo liệu ngày ba bữa cơm, xử lý tranh cãi của bọn hạ nhân, tùy thời chú ý những việc của cha cùng hai vị ca ca cần. Lễ mừng năm mới cũng đích thân vì bọn họ may y phục mới, làm giày mới, còn phải ứng phó những yêu cầu tùy hứng của cô cô cùng hai vị biểu tỷ muội. Những việc lặt vặt trong nhà, đều cố gắng thay mẫu thân đã mất gánh vác.
Hiện giờ nàng đã mười bảy tuổi, sớm nên lập gia đình, nhưng nàng vẫn kéo dài thời gian chưa chịu gả đi, hôn kỳ kéo dài rồi lại kéo dài, kéo dài đến nỗi cha chồng tương lai cũng bắt đầu bất mãn, nàng cũng không cần, đơn giản là nàng lo lắng không ai có thể giống như nàng chuyên tâm chiếu cố phụ thân cùng hai vị ca ca, nàng cam tâm tình nguyện chờ đến khi đại ca cưới lão bà mới suy nghĩ cho bản than.
Ở trong lòng của nàng, cha cùng ca ca đối với bản thân nàng quan trọng hơn.
Không có nữ nhân, ba người đại nam nhân bọn họ vừa phải xử lý những việc quan trọng trong tiêu cục, thì có biện pháp nào ứng phó với những chuyện vặt vãnh trong nhà sao?
Cung gia tiêu cục trải qua nhiều đời nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ, ở trên giang hồ chưa nói tới cái gì danh vọng hiển hách, cũng không có chỗ dựa vững chắc, bất quá Tổng tiêu đầu đối với mọi người quan hệ tốt, cũng có một chút tên tuổi, áp tải bên ngoài, ít có người nào gây khó dễ không cho qua, cho dù là có, mặt đối mặt đàm phán vài câu thì cũng qua, chưa có lần nào xảy ra tình huống người chết ta sống.
Bất quá vào hôm nay, Cung gia tiêu cục sau một thời gian tích được một ít lũy danh tiếng, thật vất vả mới tạo lập được sắp sửa bị hủy chỉ trong một ngày, thật ra thì chỉ do một cái tiểu tử chỉ biết ăn uống ham sắc đẹp làm phá sản kia.
“Ngươi ngươi ngươi… Cái đồ súc sinh!”
“Cậu… Cậu…”
“Lần đầu đi áp tiêu đã gây ra chuyện lớn như thế này, chẳng những say rượu hỏng việc, còn hồ đồ ngủ với vị hôn thê của người ta, bây giờ người ta bảo ngươi đem muội muội của ngươi đến bồi thường cho hắn, xin hỏi ngươi tính toán như thế nào?”
“Ta… Ta…”
Người bên trong Luyện Võ Đường đang giận dữ chính là Cung Mạnh Hiền chủ nhân Cung gia tiêu cục, còn bên cạnh, đang bị hắn phun nước miếng cuồn cuộn là cháu bên ngoại của hắn, Lục Học Quý.
Đây chính là chuyện đáng giận nhất, người gây họa lại không phải là con của hắn.
Nếu như là con hắn, hắn còn có thể tự trách mình không biết cách dạy con, trách sao con bướng bỉnh không dạy được, sau đó cầm tấm ván gỗ điều bập hắn vài chục đại bản cho thành đầu heo rồi mới nói tiếp, nhưng hết lần này tới lần khác đều không phải. Lục Học Quý thường ngày chính sự không làm, mồm mép, ăn nói mạnh miệng này là con trai bảo bối độc nhất của Cung Như Mị, muội muội của hắn, hắn căn bản quản không được.
Mỗi khi hắn nhịn không được cháu ngoại trai tùy hứng làm bậy, nghĩ định “Dạy” mấy câu, Cung Như Mị sẽ đi trước một bước quỳ trước bài vị cha mẹ gào khóc muốn chết muốn sống, trách cứ cha mẹ tìm trượng phu cho nàng là người chết quá sớm, hại nàng cô nhi quả mẫu bị người nhà khi dễ.
Người ta Mạnh Khương Nữ khóc làm đổ Trường Thành của Tần Thủy Hoàng, nàng Cung Như Mị lại khóc làm đổ bài vị cha mẹ chính mình, bởi vậy, Cung Mạnh Hiền không thể làm gì khác hơn là sẽ đem nổi giận cố gắng nuốt vào trong bụng.
Ai bảo mắt cha mẹ không tốt, trái không chọn, phải không chọn, hết lần này tới lần khác chọn một người có bệnh lao.
Phận làm con nên gánh chịu lỗi của cha mẹ, Cung Mạnh Hiền không thể làm gì khác hơn là tùy ý muội muội của mình ngày càng nuông chiều con, kết quả cho ra một Lục Học Quý vô pháp vô thiên, mỗi ngày đi với hắn đều là những đứa bạn nhậu phóng túng, suốt ngày rêu rao khắp nơi, suốt ngày sinh sự làm cho Cung Mạnh Hiền nhức đầu.
Cho tới bây giờ, việc Lục Học Quý làm ra Cung Mạnh Hiền cũng không có cách nào giải quyết, cho dù Cung Như Mị ở trước bài vị cha mẹ khóc lóc đến chết, hắn cũng không có cách.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc tính toán như thế nào? Ngươi thật muốn đem muội muội ngươi bồi thường?”
“Không! Ta dù có chết cũng không gả!”
“Ta cũng không gả!”
Hai vị rất có ăn ý cùng nhau gân cổ lên kháng nghị này chính là muội muội của Lục Học Quý, Lục Bội Nghi mười chín tuổi cùng Lục Bội Cầm mười bảy tuổi. Các nàng kiên quyết không chịu, liều chết không lấy bởi vì Lục Học Quý chọc tới chính là Hắc bang Bách Hiểu Hội Võ Lâm Cửu đại Lục Lâm.
Bách Hiểu Hội ngoài mặt kinh doanh ngựa mà làm được đại bang đại phái, thật ra thì ngầm vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa, gian dâm cướp bóc, không chuyện ác nào không làm. Đặc biệt, Bách Hiểu Hội có hai phụ tử, nữ nhân được đưa vào, đều lần lượt dùng quan tài mang ra cửa, bởi vì hai phụ tử bọn họ cũng là xấp xỉ dã thú loại cuồng ngược đãi.
Cái loại trượng phu này, ai dám gả?
“Gọi Tuyết Lăng gả đi sao!” Cung Như Mị thốt ra.
“Chậm đã!” Không đợi Cung Mạnh Hiền đáp lại, đứa con lớn Cung Trọng Khanh liền tức giận gầm thét. “Cô cô, đây chính là con của người gây họa, đáng lý phải là do Lục gia các ngươi tự mình nghĩ biện pháp, vì sao ngược lại muốn muội muội vô tội của ta gánh chịu?”
“Hơn nữa, cô cô có hai nữ nhi. ” lão Nhị Cung Trọng Thư càng tức giận hơn “Chúng ta chỉ có một muội muội, tại sao muốn chúng ta phải hy sinh bảo bối duy nhất?”
Cung Như Mị á khẩu không trả lời được, con ngươi vừa chuyển , đang định làm lại trò cũ khóc kêu trời trách đất, ngươi chết ta sống, vô luận như thế nào, con gái ruột thịt bảo bối của nàng chính là chịu không nổi bất kỳ ủy khuất nào, hài tử của “Người khác” thì để người khác đi hao tổn tâm trí, không liên quan đến nàng.
(A Tử: thật mún đánh chết bà này mà… điên thật)
Rất đáng tiếc, cổ của nàng vừa mới bắt đầu rung, còn chưa kịp biểu hiện một chút kỹ thuật, đứa con quý tử của nàng trước một bước ấp úng mở miệng…
“Ta… Ta lừa gạt bọn họ nói hai muội muội đều đã đính hôn, tháng này… Ách, sẽ thành thân .”
Cung Mạnh Hiền ngây ngốc, cau mày, ánh mắt ra vẻ không tin, cứ đi vòng qua vòng qua Lục Học Quý.
“Cho nên bọn họ coi như xong?” Bách Hiểu Hội lúc nào trở nên dễ tính như vậy?
Lục Học Quý nuốt nhổ nước miếng, “Ta còn… Còn nói vị hôn phu của các nàng là Hải gia cùng Hạ Hầu gia…”
Thông minh, Tùng Giang phủ Hải gia cùng Ninh Quốc phủ Hạ Hầu gia cũng là võ lâm thế gia, nếu là tính toán không tốt, Bách Hiểu hội cũng không dám dễ dàng đắc tội, đừng nói đoạt vị hôn thê của bọn hắn, chẳng qua…
“Quá hoang đường!” Cung Trọng Thư oán giận rống to.” Ninh Quốc phủ Hạ Hầu gia rõ ràng là gia gia lúc tiểu muội ba tuổi lập thành hôn sự, không đến chuyện Lục gia các ngươi quản, tại sao phải tùy tùy tiện tiện hai câu nói đã bị các ngươi chiếm lấy?”
“Còn có, nói Tùng Giang phủ Hải gia cũng rất.. ” Cung Trọng Khanh lạnh lùng nói: “Hải gia quả thật nhắc tới hôn sự nhiều lần, nhưng cô cô ngại công tử nhà bọn họ ẻo lả, hình như cũng chưa đáp ứng?”
“Ứng phó một chút cũng không được sao?” Cung Như Mị bật thốt lên nói.
“Không… Không phải là ứng phó…” Lục Học Quý ánh mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất, lạnh rung lui lui ngập ngừng nói: “Bọn họ nói … Sẽ phái người tới xem, nếu như… Nếu như Bội Nghi cùng Bội Cầm không y lời nói của ta nói này, tháng này gả đi ra ngoài, bọn họ sẽ phải… chọn một người mang đi.”
Một ngày yên lặng, sau đó, Lục gia hai vị tiểu thư cùng Cung Như Mị ở trong cùng nháy mắt hét chói tai. Tại hiện trường nếu có bình hoa, nhất định sẽ tại chỗ anh dũng hy sinh, thịt nát xương tan.
“Không!” Hai tỷ muội trăm miệng một lời, thật là ăn ý.
“Mau! Mau trả lời đồng ý hôn sự với Hải gia!” Không kịp trách cứ con, Cung Như Mị vội vàng hấp tấp khàn giọng kêu to, ngẩng cao cổ họng áp chế thanh âm hai nữ nhi một giết gà, một làm thịt dê. “Xem Hải công tử vừa ý người nào, cuối tháng để cho bọn họ thành thân !” Ẻo lả vẫn là tốt hơn so với với ngược đãi cuồng, rồi hãy nói, ẻo lả cũng tương đối dễ khống chế.” Về phần người kia… Người…”
“Ta lập tức đi giúp các nàng tìm đối tượng!” Ngữ tất, Cung Mạnh Hiền xoay người liền muốn đi ra ngoài.
“Cha!” Cung Trọng Khanh tức thì kéo phụ thân.” Hai vị biểu muội nếu thật kịp thời gả đi ra ngoài, đến lúc đó Bách Hiểu Hội có khi nào bắt tiểu muội bổ sung vào cho đủ số.
“Ngươi lập tức đến Hạ Hầu gia nói rõ hết thảy, nói bọn họ cuối tháng đến đây rước dâu!”
“Dạ.”
Tháng này chỉ còn không đến mười ngày, thời gian chuẩn bị lễ vật cũng không kịp, cơ hồ chỉ tới kịp đem tân nương ném lên kiệu hoa, những thứ lễ tiết tập tục rườm rà, về sau có dịp rảnh sẽ tiếp tục lấy ra nghiên cứu sau!
Cho nên phụ tử cùng một đường vội vàng muốn đi ra ngoài, không ngờ lại bị một thanh âm khác giữ chặt cước bộ.
“Di? Cha, đại ca, đều nhanh dùng cơm trưa , các người muốn đi đâu?”
Phụ tử Cung Mạnh Hiền đồng thời quay đầu lại, quả nhiên là Cung Tuyết Lăng, nhưng thấy nàng dung nhan thanh tú, ngũ quan đẹp đẽ, mặc dù không như hai vị biểu tỷ muội xinh đẹp chói mắt nhưng nhìn lại so với các nàng lại càng mê người. Có lẽ là bởi vì Cung Tuyết Lăng luôn mang theo vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào má lúm đồng tiền, nụ cười kia ấm áp vừa trong sáng, làm cho người nhìn thấy thoải mái.
Bất quá đối với phụ tử Cung Mạnh Hiền ba người mà nói, cho dù Cung Tuyết Lăng xấu như Chung Vô Diệm, nàng vẫn là một nữ nhi tốt, cũng là một muội muội được yêu thích nhất.
“Lăng nhi, đừng động tới việc nhà, mau chuẩn bị thành thân đi!” Dứt lời, bọn họ liền cũng không quay đầu lại ly khai khõi nhà.
“Cũng?” Cung Tuyết Lăng vẻ mặt kinh ngạc, đầu đầy mê hoặc, làm không rõ ràng lắm tình trạng. “Thành thân?”
“Đúng, muội phải thành thân.” Cung Trọng Thư thở dài nói, hắn thật sự không nỡ để cho muội muội gả đi ra ngoài a!
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nàng có phải hay không bỏ lỡ tin tức “đặc sắc” gì a?
“Còn không phải là biểu ca Học Quý vừa gây họa…”
“Vậy thì như thế nào? Biểu ca cũng không phải là lần đầu gây họa.”
“Bất quá lúc này nhưng hắn gây ra đại họa…”
“Bao nhiêu?”
“Lớn đến nỗi ngươi phải gả ra ngoài trong tháng này!”
“… Nhị ca.”
“Ừ?”
“Việc này không gọi là gây họa.”
“Nếu không nên gọi là gì?”
“Tai nạn!”
Trước một khắc nàng còn đang suy nghĩ kéo dài hôn sự, tốt nhất kéo dài tới lúc đối phương tự động giải trừ càng tốt, không nghĩ tới sau một khắc thì lại không gả không được. Việc này không gọi là tai nạn thì gọi là gì?
Đáng giận, biểu ca gây họa tại sao lại liên lụy đến nàng!
“Tốt lắm, tiểu muội, bên nhà gái cần chuẩn bị thứ gì, chuyện này ta cũng không rõ lắm, còn không mau thảo danh sách cho đại chưởng quỹ chuẩn bị. Không còn bao nhiêu thời gian đâu, còn có hai vị biểu muội cũng vội vàng gả ra ngoài. Ai da, mọi người đến tám phần là muốn mệt chết!”
Biểu tỷ cùng biểu muội cũng muốn gả đi?
Thật tốt quá!
“Vậy trước tiên giúp biểu tỷ cùng biểu muội chuẩn bị…” Tiếp tục, việc có thể kéo dài thì cứ kéo dài một chút.
“Không, lo cho chuyện của muội trước đi, cô cô bọn họ bản thân sẽ có biện pháp, muội khỏi phải quan tâm.”
“Nhưng cô cô bọn họ…”
“Lo chuyện của muội trước!”
“Nhưng là muội… muội…”
Rốt cục phát hiện muội muội do dự, Cung Trọng Thư nhất thời tỉnh ngộ nàng lại đang vì bọn họ lo lắng, cho nên quyết định phải đưa trọng dược cho nàng nuốt, nếu không đến lúc đó nàng có chịu lên kiệu hoa hay không còn là một vấn đề!
Cũng không thể trói chặt tay chân của nàng kiên quyết nàng ném vào bên trong kiệu hoa sao?
“Tiểu muội, ta thành thật nói với muội, cho muội hay…”
Hắn bắt đầu đem đầu đuôi ngọn ngành chuyện Lục Học Quý gây họa nói cho muội muội, Cung Tuyết Lăng nghe được hai mắt trợn trắng.
“Biểu ca ngu ngốc sao?”
“Không, hắn là không biết sống chết!” Cung Trọng Thư oán hận nói: “Cho nên nữa, đến lúc đó người của Bách Hiểu Hội tất nhiên sẽ cứng rắn bắt muội đi cho đủ số, mà cha, đại ca cùng ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn muội rơi vào trong tay bọn họ, kết quả có thể nghĩ, song phương nhất định sẽ đánh nhau một trận kinh thiên động địa, cuối cùng là…” Hắn cố ý chẳng hề để ý nhún nhún vai. “Muội không chịu gả, không thể làm gì khác hơn là giúp chúng ta nhặt xác!”
Nhặt xác? !
Cung Tuyết Lăng run run, đầy mặt hoảng sợ.”Không!”
Cũng biết chiêu này hữu hiệu, bảo đảm thuốc đến bệnh khỏi, so sánh với linh đan càng linh nghiệm hơn!
Cung Trọng Thư trong lòng cười thầm.”Vậy thì biết điều một chút gả đi, ừ?”
“Tốt, muội gả! Muội gả!” Cung Tuyết Lăng kêu lên, thì ngược lại lôi kéo tay ca ca chạy. “Đi, muội muốn chuẩn bị đồ nhưng khá nhiều, nhị ca giúp muội một chút!”
Về phần biểu tỷ cùng biểu muội, tự các nàng cầu nhiều phúc đi!
Thời gian cấp bách, không có nhàn hạ thoải mái để cho Cung Mạnh Hiền đến nơi xa tìm người, không thể làm gì khác hơn là hỏi thăm chung quanh Thường Châu phủ, có thể có người nguyện ý cưới hai vị ngoại sinh nữ đó?
Nhưng kết quả là như hắn đoán, không có nửa người nguyện ý cưới hai vị ngoại sinh nữ kia.
Xa thì không nói, Lân cận Thường Châu Phủ không ai không biết cái kia hai ngoại sinh nữ có bao nhiêu tùy hứng, bao nhiêu điêu ngoa, ai không biết các nàng bá đạo, hầu hạ khó khăn, quả thực là danh xấu lan ra như bão, sinh ra chớ gần, chỉ là nghe được tên, mọi người liền lùi bước ba trăm thước.
Muốn kết hôn với các nàng, không bằng nuôi chó mẹ còn nghe lời một chút.
Vì vậy Lục gia tỷ muội cũng đã mười bảy, mười chín, trừ Hải gia ẻo lả ra, không còn có những người khác đến Cung gia tiêu cục đề cập tới hôn sự, cho dù đồ cưới là mõ bạc Kim Sơn, cả một thùng kim ngân dị bảo, nhưng cưới sư tử Hà Đông, đại khái cũng không có nhiều mạng mà hưởng thụ.
So với tài phú vẫn là mạng già quan trọng hơn.
Vạn bất đắc dĩ, Cung Mạnh Hiền không thể làm gì khác hơn là hạ tiêu chuẩn xuống, không nhất định phải danh môn thế gia, chỉ cần là người chính phái, biết chút võ công là được…
Mà thôi , người bình thường không biết võ công cũng được thông qua …
Được rồi, được rồi, chỉ cần là nam nhân đang sống là được rồi…
Nhưng là…
“Không thể tin được, ngay cả loại nam nhân làm ruộng cũng không chịu!” Cung Mạnh Hiền lẩm bẩm nói.
“Bọn họ muốn cưới vợ, cũng không muốn ngược đãi mình.” Cung Trọng Khanh giễu cợt nói.
“Việc này làm thế nào mới tốt? Chỉ còn lại hai ngày !”
“Dưới chân Huệ sơn còn có vài hộ nông dân, chúng ta thử đi hỏi, nếu không được thì…”
Phụ tử thương lượng một cái, cười khổ.
“Khất cái ?”
“Nhiều nhất đem chỗ đối diện Lư Mã cho hắn quản lý, cũng không cần phải đi xin cơm .”
“Nhưng nếu như ngay cả khất cái cũng không muốn…”
“…”
Phụ tử bọn họ vội vã liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục về phía trước, không dám suy nghĩ tiếp kết quả xấu nhất.
Đi một bước tính một bước vậy!
Huệ sơn, còn gọi Cửu Long Sơn, tọa lạc ở thành tây Vô Tích, cây rừng xanh tươi, lại có thác chảy, hàm xúc thanh tú uyển chuyển, u nhã nhàn tĩnh, trên núi cổ tháp thảo đường, dưới chân núi lâm viên phi giản, ý thơ dạt dào, vài thửa ruộng chẳng những không có phá hư cảnh trí sáng rỡ, lại càng làm tăng thêm mấy phần thanh khiết thú vị.
“Một thửa ruộng rất to, một mình hắn làm sao?” Cung Trọng Khanh hí mắt nhìn chăm chú bóng lưng anh nông dân bận rộn trên ruộng lúa xanh mượt, thầm khen một thân hình rắn rỏi có lực.
“Đi hỏi hỏi đi!” Cung Mạnh Hiền khẩn trương dẫn đầu đi về phía trước, nhìn dáng dấp hắn cũng có đồng dạng ý nghĩ.
Hai phụ tử đứng ở mép ruộng lúa, Cung Mạnh Hiền hít một hơi, hô lên.
“Vị tiểu ca kia, có thể hay không nói chuyện một chút?”
Một hồi lâu, không có động tĩnh, Cung Mạnh hiền cho là đối phương không nghe thấy, đang định nói giọng to kêu thêm một lần, nhưng đang há mồm chưa kịp kêu, nông dân kia chậm rãi xoay người lại, Cung Mạnh Hiền vội vàng hướng hắn ngoắt ngoắt tay.
“Tiểu ca, có thể hay không mượn một bước nói chuyện?”
Nông dân kia lại là một lúc lâu không có phản ứng, tựa hồ đang đang suy nghĩ, một lát sau, hắn rốt cục chậm rãi đem cây cuốc gác trên vai, dọc theo bờ ruộng đi về phía bọn họ.
“Hai vị có việc gì?”
“Ách, có thể hay không thỉnh giáo, tiểu ca bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi tuổi.”
“Đã đón dâu chưa?”
“Chưa.”
“Đính hôn?”
“Chưa từng.”
“Vừa mắt cô nương nhà ai?”
“Cũng không.”
Nói chuyện với nhau tới đây, Cung Mạnh Hiền phụ tử không khỏi nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút quái dị.
Mặc dù chẳng qua là mấy câu ngắn ngủn, bọn họ nhưng không cảm thấy nói chuyện với nông dân, có cảm giác giống như là đối mặt một người văn nhã đọc sách. Lại nhìn đối phương, một anh nông dân một thân quần áo vải thô tầm thường, tay áo, ống quần cuồn cuộn nổi lên, dưới chân mang một đôi giày cỏ, bùn đất ngập đến đầu gối đầu, thấy thế nào cũng là một nông dân bình thường.
Nhưng mà khi hướng lên nhìn, hắn mang một cái nón to, bọn họ không thấy rõ khuôn mặt hắn. Đầu hắn hạ thấp xuống, khuôn mặt bị nón lá che đi hơn phân nửa, khiến cho bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng hé ra.
Chẳng biết tại sao, người kia cười, bọn họ không tự chủ được run run một chút.
“Ách, cứ như vậy, ta là cục chủ Cung gia tiêu cục trong thành, có hai vị khuê nữ ngoại sinh nữ, không biết tiểu ca có thể có ý cưới một người trong các nàng làm vợ?”
Lấy kinh nghiệm qua mấy ngày của bọn họ mà nói, người bình thường chợt nghe loại vấn đề này, hơn phân nửa có kinh ngạc được nhất thời nói không ra lời. Trước một anh nông dân bị bọn họ hỏi thậm chí bị làm cho sợ đến mức ngã vào ruộng lúa bên trong. Phản ứng tốt một chút thì chưa kịp rơi vào bùn lầy, bọn họ không thể làm gì khác hơn là sờ sờ lỗ mũi chạy lấy người
Không cần hỏi nữa, nhìn bộ dáng cũng biết đáp án dĩ nhiên là cái gì.
Song trước mắt vị nông dân này cũng không nhúc nhích, nụ cười chút nào không thay đổi.” Có biết làm việc nhà nông không?”
“Ách, cái này sao…” Cung Mạnh Hiền lúng túng ho vài xuống. “Các nàng được nuông chiều từ bé, vừa bọc ba tấc kim liên, sợ rằng nửa điểm việc cũng làm không được.”
“Có bệnh?”
“Không có! Không có!” Cung Mạnh Hiền cuống quít khoát tay.”Các nàng rất khỏe mạnh, chút điểm tật bệnh cũng không có!”
“Rất xấu?”
“Không không không, các nàng nhìn vô cùng tốt, tuyệt không xấu!”
“Tùy hứng?”
Đâu chỉ tùy hứng, căn bản là không thể nói lý!
“Ách… Ách…” Cung Mạnh Hiền kiên trì chút hạ đầu “Phải” Sau đó tựu đợi đến đối phương cự tuyệt, không nghĩ tới…
“Sẽ sinh nhi tử sao?”
Cung Mạnh Hiền ngẩn ngơ. “Này… Này… Chuyện như vậy ai cũng không dám bảo đảm nha!”
“Đúng là, bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Cung Mạnh Hiền nơm nớp lo sợ hỏi.
“Gần đến Thanh Minh, lại phải ủ cây non, trước mắt ta không rảnh làm hôn sự.”
Nghe vậy, Cung Mạnh Hiền đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà vui mừng quá đỗi, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên hô to ba tiếng vạn tuế.
“Tiểu ca nguyện ý cưới ngoại sinh nữ nhà ta?”
“Trước mắt ta không rảnh, đợi sau khi lúa thu hoạch xong rồi nói sau!”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ cần tiểu ca gật đầu, hết thảy cũng giao cho ta là được!” Cung Mạnh Hiền liên tục không ngừng nói, chỉ sợ đối phương đổi ý. “Ngươi bận việc cũng để ta làm, sính lễ miễn hết, tiểu ca cũng không cần thân nghênh, ngày mai ta sẽ phái người tới an bày mọi thứ, ngày kia sẽ cho bà mai đem tân nương đưa con gái đã xuất giá tới bái thiên địa, như vậy tốt không?”
“Ngày kia?” Giọng nói hết sức kinh ngạc, nhưng thần bờ ngâm ngâm nụ cười nhưng chưa giảm nửa phần.
Cung Vu Hiền cố hết sức nuốt nước miếng, “Phải là… ngày kia.” Dứt lời, ngầm thở dài, nghĩ thầm đối phương nhất định sẽ nữa hỏi tới, hỏi tới đến cuối cùng tám phần gửi trả lại cho hắn. Kết quả đường đường tiêu cục cục chủ ngoại sinh nữ chỉ có thể gả cho người như thế này, khỏi phải nói đến người khác, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
…ngày kia thì ngày kia.”
Nha nha nha, thật dễ nói chuyện như vậy? !
Nếu như không phải là Cung Trọng Khanh kịp thời giúp hắn một phen, Cung Mạnh Hiền sẽ vui mừng đến nỗi ngã vào ruộng lúa bên trong bùn lầy lăn một vòng.
“Thật tốt quá, xin hỏi tiểu ca muốn kết hôn nhà ta ngoại sinh nữ tỷ tỷ hoặc muội muội?”
“Tùy tiện.”
“Có yêu cầu gì thêm không?”
“Gặp mặt là được.”
Chuyện dễ dàng thế, hắn không phải là có bệnh tật gì sao?
“Như vậy, thỉnh giáo tiểu ca tôn tính đại danh?”
“Độc Cô Tiếu Ngu.”
Được rồi, cuối cùng ở cuối cùng cũng tìm được người. Nhưng vừa quay đầu lại, phiền toái lại đến.
“Làm ruộng ?” Lục Bội Nghi lại hét lên . “Ta không muốn gả cho người làm ruộng !”
Lục Bội Cầm ở một bên nhìn có chút hả hê cười, Hải gia kia rất coi trọng nàng. Nàng chỉ phải chờ xuất giá làm một thiếu nãi nãi trà tới đưa tay, cơm tới há mồm là được.
“Nếu không phải làm sao bây giờ?” Cung Trọng Khanh hai tay nhất quán. “Không có ai khác chịu cưới muội đâu!”
“Nói nhảm!” Cung Như Mị cười nhạt bực tức trách cứ. “Đường đường Cung gia tiêu cục biểu tiểu thư, làm sao có thể không ai muốn!”
Cung Trọng Khanh cùng Cung Trọng Thư hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, nhún nhún vai.
“Đúng vậy a, lân cận Thường Châu phủ ai mà không biết “Đường đường Cung gia tiêu cục biểu tiểu thư” cỡ nào tùy hứng, cỡ nào dã man, ai còn dám lấy?”
Cung Như Mị hạ giọng xuống : “Sao các ngươi không tìm xa xa một chút!”
Cung Trọng Khanh nghiêm trang gật đầu. “Có thể không, bất quá, cô cô, người cấp cho chúng ta thời gian bao nhiêu?”
Đúng, đây mới là trọng điểm, bọn họ không có thời gian !
Cung Như Mị tức thời sửng sốt, Lục Bội Nghi lại bắt đầu hét lên.
“Không gả, không gả, ta không gả, ta muốn làm Thiếu phu nhân. Đánh chết ta cũng không làm nông gia phụ!”
Nàng cũng không nỡ để cho nữ nhi đi làm ruộng, phải làm sao bây giờ?
A, đúng rồi!
“Tuyết Lăng vốn có thói quen làm việc mà, để nàng gả đi là được!” Cái gì mình không muốn, lại thích đổ cho người.
Cung Trọng Khanh cười lạnh. “Sau đó thì sao?” Sớm đoán được cô cô sẽ nói như vậy. “Để cho biểu muội thay thế tiểu muội đến Hạ Hầu gia làm Thiếu phu nhân, đúng không? Nhưng cô cô có hay không đã quên vài chi tiết nhỏ?”
“Chi tiết gì?”
“Thứ nhất, cha ta có đồng ý hay không? Thứ hai, ta có đồng ý hay không? Thứ ba, Trọng Thư có đồng ý hay không? Cuối cùng, Hạ Hầu gia có đồng ý hay không?” Cung Trọng Khanh chậm rãi nói. “Ta nghĩ ta bây giờ có thể nói cho cô cô rõ. Không cần biết ý Hạ Hầu gia như thế nào, nhưng cha cùng tiểu đệ, còn có ta, ba chúng ta tuyệt không đồng ý!”
Người nào mà quản xem hai huynh đệ chúng có đồng ý hay không!
Nhưng là…
Cung Như Mị liếc trộm Cung Mạnh Hiền, người đại ca duy nhất, nàng cũng không thể không để ý tới.
Nhưng thấy Cung Mạnh Hiền vẻ mặt kiên quyết, bộ dạng không dễ dàng thuyết phục. Nàng nhíu mày suy tư một lát, khẽ cắn răng, quyết định lấy ra sở trường kinh thiên động địa của mình. Nàng không tin nàng không có biện pháp ngăn cơn sóng dữ, cho nên, vừa chuẩn bị xong tư thế, nàng vừa nhào tới trước bài vị cha mẹ bắt đầu gào khóc .
Thanh minh đến nhanh , cảnh người con khóc mộ vừa vặn hợp với tình hình.
“Ô ô ô…, cha nha, mẹ nha. Chỉ tại hai người tìm cho nữ nhi một trượng phu đoản mệnh, hại nữ nhi tuổi còn trẻ phải thủ tiết, mang theo cô nhi quả nữ bị người ta bắt nạt, ô ô ô…, nữ nhi thật không muốn sống. cha nha, mẹ nha, hãy để cho nữ nhi đến đoàn tụ với hai người…”
Vì tương lai của nữ nhi bảo bối, lúc này Cung Như Mị đem hết tất cả vốn liếng, ngay cả nước muối ẩn giấu cũng ráng nặn cho ra, khóc khàn cả giọng, vừa đấm ngực vừa đập đầu xuống đất, chỉ thiếu chút nữa nôn cả tim gan ra cho hắn thấy, lòng đinh ninh rằng chắc chắn mười phần ổn, Cung Mạnh Hiền không cúi đầu cũng phải cúi đầu.
Tuyệt đối không nghĩ tới Cung Mạnh Hiền đã sớm dự đoán được nàng sẽ sử dụng chiêu này, nên đã đề phòng trước ăn vài cân Xứng Huyễn*, quyết tâm nửa bước đều không cho. Kết quả chiêu này của Cung Như Mị trăm trận trăm thắng rốt cục, nàng ngay cả cổ họng cũng khàn, Cung Mạnh Hiền vẫn thời ơ, chẳng qua là chỉ vừa trông thấy nàng, thật giống như đã sớm nhìn thấu ý định của nàng.
(A Tử: * Ta cũng chả bit cái này là gì lun hjc, ta đoán là thuốc an thần hay định thần gì đóa, ai bit giải thik dùm ta nha.)
Thật sự muốn nàng khóc chết trước bài vị của cha mẹ?
“Ta nguyện ý gả cho nông dân.”
“Tuyết Lăng? !” Cung Mạnh Hiền phụ tử ba người trăm miệng một lời sợ hãi kêu.
Cung Tuyết Lăng thể hiện một bộ dáng không nóng không vội, lời của nàng vẫn còn chưa nói hết.”Bất quá ta có điều kiện.”
Mừng rỡ, Cung Như Mị vội vàng bò dậy hỏi tới: “Điều kiện gì, nói mau!”.
Cung Tuyết Lăng giơ lên một đầu ngón tay, con mắt chợt hiện lên một tia giảo hoạt. “Đầu tiên, nhất định phải được Hạ Hầu gia đồng ý.”
Hai con ngươi Cung Như Mị lay chuyển. “Dĩ nhiên.”
Cung Tuyết Lăng đưa ngón tay thứ hai lên, khóe miệng có ý cười, ý tứ hàm xúc rõ ràng. “Còn có, xin cô cô cùng biểu ca trong vòng một tháng di giá đến khu mã lư đối diện, sau này vấn đề phiền toái của các người thì bản thân các người giải quyết, không thể suốt ngày cứ tìm cha ta hỗ trợ .” Đây mới là điểm quan trọng.
Vậy thì làm sao được, nhi tử của mình gặp rắc rối, nàng thế nào ứng phó được chứ!
Lúc này Cung Như Mị con ngươi đảo đến đảo lui hơn vài chục cái mới gật đầu. “Có thể.” Quản hắn cái khỉ gió, đáp ứng trước rồi hãy nói. Chờ sau khi Cung Tuyết Lăng gả ra ngoài, hừm hừ, nàng thích đổi ý thì đổi ý, ai có thể ép buộc nàng chứ.
Bất quá, giống như dự tính của nàng, Cung Tuyết Lăng nhịp nhịp ngón tay, mặc dù có được đáp án khẳng định, nhưng Cung Tuyết Lăng vẫn chưa đồng ý, bởi vì nàng biết cô cô căn bản không nhận biết hai chữ “Thành tín” là gì.
“Cha, người đã nghe thấy cô cô trả lời, người thấy sao?” Cha nàng trả lời mới có sự bảo đảm nhất.
“Lăng nhi, con…” Cung Mạnh Hiền lòng tràn đầy lo lắng muốn làm rõ ràng nữ nhi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, càng muốn khuyên nàng thay đổi chú ý.
“Cha, con biết người đang suy nghĩ gì. Nhưng đối với con mà nói, thật ra thì gả cho ai cũng vậy thôi.”
“Như thế nào giống nhau chứ!” Một bên, Cung Trọng Khanh căm giận cắn vào miệng nói tiếp. “Từ khi muội mười ba tuổi, Hạ Hầu Lam cách hai tháng sẽ tới thăm hỏi muội một lần, có thể thấy được hắn đối với muội có nhiều tâm ý. Mà muội, không phải là cũng rất thích hắn sao?”
“Ai nói, muội chỉ không ghét hắn mà thôi.” Cung Tuyết Lăng không chút nghĩ ngợi phủ nhận.
“Chẳng qua là không ghét?” Cung Trọng Thư hết sức kinh ngạc. “Hạ Hầu công tử nhân phẩm tốt, võ công cao, muội thấy không ổn ở điểm nào?”
Cung Tuyết Lăng nhún nhún vai. “Rất đơn giản, hắn ngay cả việc pha trà cũng không đụng đến, cũng sẽ không rửa chén, sẽ không giặt quần áo. Mà những việc này mặc dù là công việc của nữ nhân nhưng cũng giống công việc hắn cũng không thể chiếu cố chính mình. Lúc nào hắn ra cửa cũng cần phải mang theo người hầu hạ ăn uống và ngủ. Nghe nói hắn ngay cả mặc quần áo cũng phải có người hầu hạ, buồn cười thật!”
“Hắn là thế gia đệ tử, kia cũng khó trách nha!” Cung Trọng Khanh phản bác.
Cung Tuyết Lăng vừa đứng thẳng một chút vai, đưa ra bình luận. “Tóm lại, con không ngần ngại gả cho nông dân, làm việc vất vả cực nhọc cũng không có gì là không được, con vẫn có thể ứng phó được, cha.”
Vấn đề là không phải là có nên hay không nên, mà là…
“Lăng nhi…” Hắn là luyến tiếc nha!
“Cha, nếu như ngài muốn cho nữ nhi thanh thản ổn định gả ra ngoài, ” Cung Tuyết Lăng mặt tràn đầy năn nỉ nhìn Cung Mạnh Hiền, nháy nháy mắt. “Xin người đáp ứng đi!”
Việc nhà việc vặt có thể bảo gia nhân xử lý, nhưng biểu ca luôn gây họa, loại vấn đề này không có biện pháp giao cho bất cứ ai rồi, mà vấn đề này lại là làm phụ thân cảm thấy nhức đầu phiền toái nhất. Nếu như nói chỉ cần nàng gả cho nông dân là có thể khiến cho phụ thân từ đó thoát khỏi phiền nhiễu mà cô cô cùng biểu ca mang đến, nàng nhất định sẽ thật vui vẻ gả đi.
Cung Mạnh Hiền đưa mắt nhìn nàng một lúc lâu, thở dài. “Được rồi!” Mặc dù Cung Tuyết Lăng không có có nói rõ, hắn cũng đoán muốn lấy được Cung Tuyết Lăng vì sao phải hy sinh như thế này.
Nghĩ đến việc cho nữ nhi bảo bối của hắn đến nhà người ta làm việc nặng, hắn thật sự nhịn không được mà đau lòng!
Bất quá may mắn là, nơi nàng gả đến cách đó không xa. Hắn lúc nào cũng có thể quan tâm được. Một ngày ba bữa đi thăm hỏi cũng được.
Theo phương diện này mà nói, ngược lại dễ dàng hơn, nếu không phải như thế, hắn cũng không thể đáp ứng.
Mắt Cung Tuyết Lăng lại tiếp tục chớp. “Người bảo đảm sẽ làm cô cô trong vòng một tháng dời đến Lư Mã?”
“Ta bảo đảm.”
“Nhưng nếu như cô cô “ đã quên” ước định hôm nay, lại chạy đến tìm cha hỗ trợ thì sao?”
Cung Mạnh Hiền suy nghĩ một chút. “Ta sẽ báo cho nhà chồng nàng đến dẫn mẫu tử bọn hắn trở về.”
Cung Như Mị sắc mặt đột biến, thiếu chút nữa buột miệng thét lên, bảo đảm sẽ làm người tại chỗ tai điếc chân run. Bất quá, nàng chỉ dám đem tiếng hét nuốt hết vào .
Nử nhi bảo bối gả ra ngoài rồi hãy nói!
Cùng lúc đó, nghe được trả lời của Cung Mạnh Hiền, Cung Tuyết Lăng lúc này mặt mày hớn hở hé ra miệng nhỏ, “Thật tốt!” Nàng chính là muốn nghe câu này.”Như vậy cha có thể phái người đi hỏi thăm Hạ Hầu gia có đồng ý hay không.”
“Ta lập tức phái người đi hỏi.” Cung Như Mị vội nói, vội vã chạy nhanh ra ngoài, không cho bọn hắn có cơ hội phản đối.
Nàng sẽ phái người đi hỏi.
Thuận tiện thì nhét mấy phong bì, nói vài câu. Bởi vậy, có thể bảo đảm người được phái đi khi về sẽ nhất định là……
Hạ Hầu gia vui vẻ đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.