Chương 7
Cổ Linh
17/07/2013
Đối với việc Độc Cô Tiếu Ngu đến tột
cùng là ai, mỗi người đều cùng Cung Tuyết Lăng tò mò giống nhau, buổi
tối đều mơ thấy ác mộng, nhưng không có nửa người mở miệng hỏi.
Ngay cả chính lão bà của hắn đều hỏi không được, người khác hỏi làm sao có thể chứ.
Vì thế mọi người đành phải buồn bực một bụng chứa đầy dấu chấm hỏi đi đến Độc Long Cốc, tự nhiên, không người nào dám lại nhìn Độc Cô Tiếu Ngu rồi, thậm chí còn đối với hắn ôm bảy phần cảnh giác, ba phần kiêng kị, nói chuyện thật cẩn thận, có thể tránh xa một chút liền tránh né xa một chút, có thể không nhìn hắn thì sẽ không nhìn hắn.
Một hơi là có thể giết hơn ba trăm người, công lực cao như vậy, lòng dạ độc ác như vậy, nếu một cái không cẩn thận chọc đến hắn, một người, hai người, thậm chí mười người, hai mươi người cũng không đủ hắn nhét kẽ răng!
Mà Cung Tuyết Lăng cũng không nói là muốn hắn trở về lấy cái cuốc.
Bây giờ không phải là muốn làm ruộng, không cần cái cuốc, búa hoặc đầu heo, hắn chỉ cần một cây quạt, một cây quạt cũng có thể giết người.
“Cây quạt của chàng, vì sao ta chưa từng thấy qua?”
“Nàng có thấy ai cầm cây quạt làm ruộng không?” Độc Cô Tiếu Ngu mỉm cười cười nói: “Không cần dùng dĩ nhiên là thu lại !”
“Cho ta mượn xem!” Cung Tuyết Lăng thực rõ ràng vươn tay ra.
Độc Cô Tiếu Ngu cười lấy ra cây quạt đặt ở lòng bàn tay của nàng, nàng lập tức rút tay về đi cẩn thận chu đáo xem cây quạt kia.
Mặt quạt là tơ lụa màu đỏ nhạt, hai bên là xương ngọc phiến màu tím đậm, trung gian xương phiến là gỗ đàn hương, tản mát ra mùi đàn hương nhàn nhạt, thập phần tinh xảo cao nhã, mặt quạt hai bên có một bức họa, một bên là đường cong lưu sướng, bút pháp ổn trọng có một lão nông vui vẽ vác cái cuốc, đề chử là Quân Lan Chu, bên còn lại là. . . . . . Phải . . . . .
“Wow ha ha ha ha. . . . . .” Cung Tuyết Lăng bỗng nhiên cười như điên.”Này. . . . . . Này ai vẽ đấy?”
“Người nào đó.” Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười vẫn ở tại trên môi, lại lộ ra vài phần bất đắc dĩ.” Tên tiểu quỷ mới chín tuổi, hắn kiên trì cũng muốn bức tranh này, bằng không sẽ trộm đi cái cuốc của ta để cho ta không có cuốc làm ruộng.”
“Rất. . . . . . Thật là đáng yêu!” Cung Tuyết Lăng cười đến nằm úp sấp trước ngực hắn, còn một bên cười một bên nắm tay nện không ngừng.
Mặt khác vẽ đấy cũng là lão nông làm ruộng, nhưng vị lão nông này không vui vẻ, chẳng những mưa đang rơi ầm ầm, nước cũng lên tới thắt lưng rồi, hơn nữa cái cuốc còn bị Cuồng Phong thổi bay. . . . . .
“Hắn luôn oán giận ta đều bận rộn làm ruộng, không rảnh cùng chơi với hắn, cho nên muốn đem cái cuốc của ta thổi bay!”
“Hắn. . . . . . Là ai vậy?”
“Con của thất thúc .”
Con của Quỷ Diêm La, trách sao không phải thiên tài!
Bất quá, đối với người chưa từng đến Lã Lương Sơn ra roi thúc ngựa cấp tốc đuổi theo, bọn họ quay đầu muốn tới đoạn đường Độc Long Cốc này, tốc độ giảm bớt rất nhiều, bởi vì nhiều hơn một đứa trẻ, đại nhân không sao cả, đứa trẻ sẽ chịu khổ không nổi, Độc Cô Tiếu Ngu cũng luyến tiếc làm cho con gái bảo bối chịu khổ.
Nhưng mắt thấy thời hạn ngày từng ngày tới gần, huynh muội Lục Học Quý cũng càng lúc càng chịu không nổi khổ sở, ỷ vào chính mình thân là trưởng bối, Cung Như Mỵ quyết định đi thẳng vào vấn đề hướng Độc Cô Tiếu Ngu yêu cầu hộp băng ngọc vạn năm.
“Đem hộp băng ngọc vạn năm cho ta, hai vợ chồng các ngươi có thể từ từ đến, chúng ta phải từng bước đi trước!”
Độc Cô Tiếu Ngu lười biếng nghiêng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.”Cô cô biết xà chi huyết lan là cái gì không?”
Cung Như Mỵ liếc mắt hướng Cung Mạnh Hiền, người sau lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Phải . . . . . Hoa lan không?” Chiếu theo tên, hẳn là như vậy đi?
“Thật là hoa lan, bất quá. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu ôm con gái, làm cho Cung Tuyết Lăng đút nàng uống nước cơm.”Thiếu một chữ.”
“Thiếu chử gì?” Bạch lan hoa? Dã hoa lan? Tím. . . . . .
“Độc! Thiên hạ Chí Dương chi độc!” Độc Cô Tiếu Ngu nhẹ nhàng nói, không nhìn thấy sắc mặt mọi người tự dưng biến sắc, hắn tiếp tục nói.”Huyết lan một khi nở hoa liền vĩnh viễn không héo tàn, còn có thể tản mát ra một loại hương khí trí mạng, Độc Long Cốc sở dĩ trở thành tuyệt địa có đi không có về, cũng là bởi vì trong cốc tràn đầy hương khí huyết lan, chỉ cần hít phải một ngụm nhỏ, đời này cũng đừng nghĩ đến việc hít thở không khí tiếp tục, cho nên cần hộp ngọc ngàn năm để giữ lại hương khí của nó. Ngoài ra, huyết lan một khi lệch vị trí, không đến một khắc đồng hồ sẽ héo rũ, chỉ có hộp ngọc ngàn năm mới có thể đông lại bảo toàn tánh mạng của nó. . . . . .”
Hắn nâng lên con ngươi, tựa tiếu phi tiếu ôm lấy khóe miệng.”Xin hỏi cô cô, người nghĩ như thế nào tiến Độc Long Cốc tìm kiếm xà chi huyết lan đây?”
Cung Như Mỵ hoảng sợ xanh mặt, thật lâu đều đáp không ra lời.
“Vậy ngươi phải như thế nào đi vào?” Cung Tuyết Lăng hỏi, thuần túy là tò mò, không phải vì Cung Như Mỵ nói chuyện.
“Ta không sợ độc, trên đời này không có bất kỳ một loại độc nào có thể làm bị thương ta.” Độc Cô Tiếu Ngu nhẹ nhàng nói.”Trên thực tế, nhà của ta mọi người điều là bách độc bất xâm.”
“Thật sự? Thật là lợi hại!” Cung Tuyết Lăng sợ hãi than.”Là trời sinh đấy sao?”
“Đương nhiên không phải, nàng nghĩ rằng ta và Nhị thúc mạo hiểm tiến vào Độc Long Cốc lấy xà chi huyết lan là vì cái gì? Vì luyện chế thuốc bách độc bách xâm a!”
“Cho nên, cho dù nàng đem hộp băng ngọc ngàn năm cho cô cô cũng vô dụng?”
“Đúng.”
” Không phải chàng không thể đi?”
“Cũng không sai.”
Hảo, đáp án ra, cô cô chỉ có thể đến một bên uống trà nghỉ ngơi.
“Nhưng tốc độ chúng ta đi tới khi nào mới đến, nếu vượt qua ngày quy định làm sao bây giờ?” Không, cô cô vẫn không thể uống trà nghỉ ngơi, cô cô còn có nghi vấn vẫn còn chờ được giải thích nghi hoặc.
“Không thế nào làm, dù sao cái loại này độc lại không chết được người, trừ phi tự sát.”
“Di?” Này đáp án làm cho người nghe rất ngoài ý muốn rồi, mọi người không hẹn mà cùng kinh hô.”Sẽ không chết?”
“Sẽ không, nhưng là. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười nhiều hơn một chút hương vị biến hoá kỳ lạ.”Năm ngày phát độc sẽ biến thành ba ngày phát độc, hơn nữa phát độc liền đau suốt sáu canh giờ, sau đó. . . . . .”
Hắn nhún nhún vai, không nói thêm gì nữa, cũng không cần nói thêm gì nữa, tất cả mọi người điều đoán được rằng kết quả là cái gì.
Tuy rằng cái loại này độc chết không được người, nhưng nếu độc phát và cái chết thì chết đi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Lục Học Quý mãnh liệt hút không khí, sắc mặt biến thànhlục sắc .”Chúng ta đây còn không mau mau chạy đi!”
Độc Cô Tiếu Ngu nhướng mày, cười dài .”Ngươi ra lệnh cho ta sao?”
Đổi là trước kia, Lục Học Quý chẳng những lập tức thừa nhận hắn muốn ra lệnh cho Độc Cô Tiếu Ngu, còn muốn nhân tiện trào phúng nói móc vài câu, nhưng mà chứng kiến Độc Cô Tiếu Ngu giết người tàn khốc vô tình, hắn cái gì cũng không dám, chỉ dám làm rùa đen.
“Không không không, ta không phải! Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .” Bất lực ánh mắt liền hướng mẹ ruột tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Hắn không phải có ý đó.” Cung Như Mỵ vội hỏi;”Nhưng bọn hắn dù sao cũng là biểu ca, biểu tỷ của Tuyết Lăng ngươi nhẫn tâm xem bọn hắn chịu khổ sao?”
“Vì sao không? Đó cũng là bọn họ tự chuốc lấy, không cho bọn họ nếm đủ đau khổ, bọn họ học được sự ngoan ngoãn sao?” Độc Cô Tiếu Ngu như trước cười đến thân thiết lại ấm áp, ngữ khí lại hết sức lãnh khốc.”Muốn dựa theo ý của ta, ta căn bản là không nghĩ lãng phí thời gian cứu bọn họ!”
“Làm sao ngươi có thể nói như vậy?” Cung Như Mỵ phẫn nộ đề cao giọng.
“Vì sao không thể?” Độc Cô Tiếu Ngu lạnh nhạt hỏi lại: “Một người không biết nên làm một nam nhân chân chính như thế nào, một người không biết nên làm một nữ nhân chân chính như thế nào —— tựa như cô cô người, hai người đều là phế vật, muốn bọn họ ở lại trên đời là có là dụng ý gì?”
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . .” Cung Như Mỵ tức giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời.”Bọn họ làm sao không giống nam nhân, nữ nhân?”
“Bọn họ làm sao giống nam nhân, nữ nhân?” Độc Cô Tiếu Ngu mang theo tiếng cười hừ lạnh.”Là nam nhân nên đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm, biết việc gì nên làm, biết việc gì không nên làm, nhưng con của người lại cố tình làm những việc không nên làm, ích kỷ, tùy hứng lại không thể chịu khổ, nhát như chuột lại ức hiếp người hiền sợ kẻ ác, cả ngày chỉ biết làm bừa làm càn rỡ, gặp họa liền giao cho người khác gánh vác, xin hỏi hắn làm sao giống nam nhân?”
Hai mắt vừa chuyển, Độc Cô Tiếu Ngu hướng về phía Lục Bội Nghi, Lục Bội Cầm cứng rắn che miệng lại, miễn cho nàng lại nói lung tung chọc người không nên chọc.
Lục Học Quý chính là ích kỷ, tùy hứng, Lục Bội Nghi còn lại là căn bản không có não.
Nàng không có cách gây khó dễ người ngoài, chỉ có thể cúi đầu, nhưng Độc Cô Tiếu Ngu là biểu muội phu của nàng, là”Người một nhà”, nếu là người một nhà, vô luận là trưởng bối của nàng, cũng không trông nom, coi võ công cao bao nhiêu, nên mặc cho nàng đối với nàng cúi đầu, nàng luôn cho rằng như vậy, không hề có đạo lý nhận định chỉ cần là “Người một nhà” liền bị nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân.
“Về phần người đàn bà kia căn bản không xứng được gọi là nữ nhân, nhiều nhất chỉ là đứa nhỏ bốc đồng. Muốn hỏi nữ nhân nên có bộ dáng gì, này, nhìn xem lão bà của ta sẽ biết. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu đắc ý hướng về phía Cung Tuyết Lăng.”Kiên cường dũng cảm lại độc lập tự chủ, chuyện nữ nhân nên làm nàng điều biết, chuyện nam nhân nên làm nàng cũng biết, chỉ cần là công việc nên làm, nàng tuyệt không trốn tránh, đây mới là nữ nhân hàng thật giá thật !”
“Ít nhất Bội Nghi có sinh đứa nhỏ!” Cung Như Mỵ bật thốt lên nói.
“Chó mẹ cũng sẽ sinh tiểu Cẩu.” Độc Cô Tiếu Ngu cúi đầu chống lại đôi mắt to tò mò của con gái, nàng ngoan ngoãn từng ngụm uống nước cơm, con ngươi tò mò ở mọi người trong lúc đó bay tới bay lui.”Nhưng chó mẹ đều chú ý chiếu cố tiểu Cẩu, biểu tỷ nhưng ngay cả chiếu cố con của mình cũng sẽ không, ừ, ít nhiều được cô cô nhắc nhở ta, nguyên lai biểu tỷ ngay cả chó mẹ cũng không bằng!”
(A Tử: Tiếu ca… ca nói thật độc nha… *hâm mộ-ing*)
Cung Như Mỵ không kịp phát uy thì Lục Bội Nghi đã không nín được bạo phát trước.
Nhưng thấy nàng khuôn mặt đỏ lên như bàn ủi bị lửa thiêu đốt, còn có hơi nước, nàng đang cố dùng sức đẩy Lục Bội Cầm ra, cả người giương nanh múa vuốt đánh về phía Độc Cô Tiếu Ngu, giống chó điên, không, giống chó bị bệnh điên.
“Nếu kêu lên ta chó mẹ, ta giết. . . . . . !”
Không ai tới kịp phản ứng, hết thảy mình đã xong.
Độc Cô Tiếu Ngu như trước một tay vững vàng ôm lấy con gái, còn đối với con gái tề mi nháy mắt ra hiệu, nữ oa nhi khanh khách cười to; mặt khác cánh tay kia lại kéo dài thẳng tắp, nắm trong tay Tử Ngọc phiến, mặt quạt đã mở ra, chiếc phiến hoàn toàn để ở cổ họng Lục Bội Nghi.
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?”
“Có gan ngươi sẽ giết ta đi, ta. . . . . .”
“Con điên rồi có phải hay không?” Cung Như Mỵ hổn hển một tay che kín miệng xem ra có ng ười không biết sống chết, một tay cứng rắn đem Lục Bội Nghi cách xa cây quạt.”Làm không tốt hắn thật sự sẽ giết con nha!”
Nhưng Lục Bội Nghi lại còn vùng vẫy nghĩ muốn nhào đầu về phía trước “Giáo huấn” “vị biểu muội phu” kia dám can đảm đối với nàng bất kính, “Có mẹ ở đây, hắn mới không dám!” Nàng tin tưởng mười phần hô to, rất nắm chắc “Người một nhà” tuyệt dám đả thương nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý nàng giáo huấn.
Hắn căn bản không đem nàng để vào mắt, nàng tồn tại cùng lắm như một cái rắm thôi!
“Hắn đương nhiên dám!” Cung Như Mỵ giận thật à, hiện tại mới giật mình mình là mình quá dung túng con cái, dung túng bọn họ không biết trời cao đất rộng, cho rằng có mặt nàng là có thể muốn làm gì thì làm .”Hắn họ Độc Cô, chúng ta họ Lục, ta có năng lực quản hắn như thế nào đây?”
“Mẹ là trưởng bối, hắn không thể không nghe theo mẹ!”
Muốn hắn nghe theo lời mình không được đặt cây quạt lên trên người “Người một nhà”!
“Ta không phải trưởng bối của hắn, là trưởng bối của Tuyết Lăng, nên ta không quản được hắn, con hiểu hay không a?”
“Cậu là trường bối của hắn? Hắn nghe cậu, cậu nghe mẹ, nói như vậy , hắn còn phải nghe theo mẹ!” Tóm lại, nàng cao hứng như thế nào liền như thế ấy, tất cả mọi người điều phải nghe nàng!
“Ngươi. . . . . .” Cung Như Mỵ thật rất muốn bổ đầu Lục Bội Nghi ra xem ruốc cuộc trong ấy có những gì.
Cung Tuyết Lăng thấy tình thế không ổn, liền lùi về, cố ý dùng sức hấp hấp cái mũi.”Tiếu ca, thối quá, Phù nhi có phải hay không ị rồi?”
Độc Cô Tiếu Ngu cả kinh, chạy nhanh thu hồi cây quạt, hai tay đem con gái trả lại cho lão bà.”Trả lại cho nàng!”
Cung Tuyết Lăng vừa bực mình, vừa buồn cười liếc mắt hắn một cái, “Chỉ có lúc này chàng mới bằng lòng đem con gái trả lại cho ta!” Lại lặng lẻ hướng những người khác ra hiệu “Thỉnh mau mau cút đi”.
Vì thế, mọi người liền giải tán đến nửa bóng người cũng không thấy, Lục Bội Nghi cũng bị Cung Như Mỵ cùng Lục Bội Cầm cứng rắn tha đi rồi.
Chỉ còn lại có Cung Mạnh Hiền “Con rể, ta nghĩ có thể hay không. . . . . .” Hắn cũng tưởng thuyết phục Độc Cô Tiếu Ngu có thể đi hơi nhanh hơn một chút hay không, miễn cho Cung Như Mỵ lại cùng hắn thầm oán.
“Nhạc phụ.” nhưng Độc Cô Tiếu Ngu cũng không bị hắn thuyết phục, ngay cả cơ hội nói hết cũng không cho hắn.”Thủ hạ của người làm việc cho người là vì lương bổng, nhưng bọn hắn là vì cuộc sống mới liều mạng, người có từng hỏi qua là bọn họ nguyện ý vì cả nhà cô cô mà liều mạng chưa? Nếu bọn họ không muốn, vốn là đi làm chuyện này sẽ có thể mất đi tính mạng, xin hỏi nhạc phụ như thế nào hướng người nhà của bọn họ nói công đạo đây?”
Cung Mạnh hiền á khẩu không trả lời được.
“Ngoài ra.” Độc Cô Tiếu Ngu còn nói: “Nếu đại cữu tử, nhị cữu tử vì chuyện này mà chôn vùi tánh mạng, chặt đứt thừa kế của Cung gia, xin hỏi nhạc phụ như thế nào hướng cha mẹ người trên trời có linh thiêng, thậm chí tổ tiên Cung gia nói công đạo?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Cung Mạnh Hiền nhất thời hổ thẹn mồ hôi ướt đẫm.
“Trong mắt của con, biểu ca cùng biểu tỷ đã là không có thuốc nào cứu được, trước mắt con cũng là vì Tuyết Lăng mà, phải nghĩ cách sửa cá tính của bọn họ, nhạc phụ lại còn muốn tiếp tục dung túng bọn họ.” Độc Cô Tiếu Ngu không lưu tình lên án.”Xin hỏi nhạc phụ làm như vậy cùng cô cô làm hư của bọn họ lại có khác gì nhau đâu?”
“Ta hiểu rồi. ” Cung Mạnh Hiền mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lẩm bẩm nói: “Con cứ dựa theo suy nghĩ của con đi làm đi!”
Nhìn Cung Mạnh Hiền bóng lưng vội vàng rời đi, Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười thủy chung không giảm, rồi sau đó, hắn chuyên chú nhìn Cung Tuyết Lăng, nàng đang giúp con gái đổi tã, phảng phất căn bản không nghe thấy bọn họ nói gì.
“Lão bà.”
“Làm sao?”
“Nàng không tức giận?”
“Tức giận cái gì?”
“Ta đối nhạc phụ chỉ trích.”
“Cám ơn chàng.”
“Ân?”
“Ngươi đem ta nghĩ giảng lại không thể giảng trong lời nói tất cả đều nói ra.”
Độc Cô Tiếu Ngu yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lặng lẽ đi về phía sau Cung Tuyết Lăng, vòng tay ôm thắt lưng nàng.
“Nàng thật là một cô gái tốt!”
Hiện tại, hắn cuối cùng có thể hiểu biết cha tại sao lại như vậy sủng ái thê tử, che chở thê tử, mọi việc đều vì vợ suy nghĩ .
Bởi vì nàng đáng giá.
***
Bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu nói như vậy, Cung Mạnh Hiền chẳng những phái thủ hạ quay về tiêu cục, cũng nghĩ phái hai huynh đệ Cung Trọng Khanh trở về, nhưng hai huynh đệ Cung Trọng Khanh đánh chết cũng không chịu rời Cung Mạnh Hiền, hắn đành phải cho bọn họ lưu lại.
Đầu tháng 10, đoàn người Cung Mạnh Hiền rốt cục tới thành Đại Lý, lúc này cách ngày quy định không đến mười ngày.
Lục Học Quý mặt là màu xanh đậm, bởi vì sợ vượt qua ngày quy định sẽ gặp tình huống bi thảm; Lục Bội Nghi mặt là màu đỏ, bởi vì điêu ngoa phẫn nộ không thể phát tiết; Cung Như Mỵ mặt là màu đen thùi, bởi vì lo lắng, còn phải phân tâm phòng bị Lục Bội Nghi hướng Độc Cô Tiếu Ngu ngu xuẩn khiêu khích.
Mà Độc Cô Tiếu Ngu lại hoàn hảo nói muốn ở Đại Lý ở hai ngày, bởi vì hắn không muốn con gái bảo bối mệt mỏi.
“Nhưng kỳ hạn sẽ nhanh đến nha!” Cung Như Mỵ vội la lên.
“Người nôn nóng?” Độc Cô cười ngu dường như không có việc gì đem hộp băng ngọc ngàn năm đưa ra.”Vậy người chính mình vào Độc Long Cốc đi tìm xà chi huyết lan đi!”
“Ngươi!” Cung Như Mỵ tức giận đến lỗ mũi khói bay thành màu đem, lại không biết làm thế nào, đột nhiên mà chuyển hướng Cung Mạnh Hiền.”Đại ca!”
“Chuyện gì?” Cung Mạnh Hền giống như không có việc gì hỏi.
“Nhìn xem con rể của huynh nha!”
“Hắn làm sao vậy?”
“Kỳ hạn nhanh đến rồi, hắn chẳng những không nhanh chạy đi, còn nói muốn lưu lại ở nơi này hai ngày, ý định muốn cho cháu của đại ca bị giày vò.” cung như mỵ oán giận lên án.”Làm sao huynh cũng không quan tâm?”
“Ta không nghĩ quan tâm, bởi vì. . . . . .” Cung Mạnh Hiền thật sâu nhìn chăm chú vào Cung Như Mỵ.”Bọn họ là nên bị giày vò.”
Cung Như Mỵ ngây dại.”Đại ca?”
Cung Mạnh Hiền lắc đầu thở dài. “Bọn họ bị ngươi làm hư rồi, nếu không thừa cơ uốn nắn, bọn họ cả đời này liền thật sự xong rồi!” Nói xong xuôi, hắn liền tự trở vê gian phòng của mình.
“Không, đại ca.” Cung Như Mỵ vội vàng đuổi theo.”Bọn họ đã biết sai lầm rồi, thật sự a. . . . . .”
Lẳng lặng nhìn theo Cung Như Mỵ đuổi theo cung Mạnh hiền vào trong phòng đi, Độc Cô Tiếu Ngu cùng Cung Tuyết Lăng liếc mắt một cái, cũng trở về phòng đi.
” Tiếu ca.”
“Ân?”
“Chàng không cảm thấy kỳ quái sao?” Cung Tuyết Lăng tựa vào đầu giường dỗ con gái ngủ, một bên hỏi Độc Cô Tiếu Ngu ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.”Cha đã bảo các tiêu sư quay về Vô Tích, nhưng Hải công tử, Hạ Hầu Lam cùng huynh muội Thôi Cảnh vì sao còn không chịu trở về, cha cũng có bảo bọn hắn trở về nha!”
Độc Cô Tiếu Ngu thản nhiên mỉm cười một cái.”Thôi cảnh sao . . . . .”
“Thôi Cảnh là vì biểu tỷ, Thôi Lan là vì đại ca, ta đây biết, có gì khác đâu?”
“Khác chứ sao. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi chuyển động chén trà.”Nàng cho rằng Hải công tử là hạng người gì?”
“Ẻo lả!” Cung Tuyết Lăng không cần nghĩ ngợi trả lời.
“Phải không?” Độc Cô Tiếu Ngu mỉm cười.”Bản thân ta cho là hắn là một nam nhân tâm cơ sâu nặng, mẹ của hắn là làm cho mọi người xem thấy như vậy, làm cho người không cảnh giác với hắn.”
Tâm cơ sâu nặng?
Cái tên ẻo lả kia sao?
“Không thể nào?” Cung Tuyết Lăng giật mình.
“Trong khoảng thời gian này, hắn lần nữa hướng ta lấy lòng, thậm chí đề nghị cùng ta kết bái vì huynh đệ, trăm phương ngàn kế muốn cùng ta tạo quan hệ, mục đích chỉ có một. . . . . .” Đặt chén trà xuống, Độc Cô Tiếu Ngu trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.”Võ công của ta. Hắn tất nhiên có mang dã tâm tương đối lớn cần thực hiện, cho nên mới phải cực lực mượn sức ta, ý đồ để cho ta trở thành trợ lực lớn nhất c ủa h ắn.”
Nghe vậy, Cung Tuyết Lăng sợ run thật lâu.
“Thật đáng sợ!” Nàng lẩm bẩm nói.”Vậy Hạ Hầu Lam thì sao?”
Độc Cô Tiếu Ngu đuôi lông mày con giương lên, tựa tiếu phi tiếu gợi lên khóe miệng.”Nàng quan tâm hắn?”
Cung Tuyết Lăng khinh khỉnh, thốt nhiên đứng dậy, dùng sức đem con gái nhét vào trong lòng ngực của hắn, xoay người muốn đi ra ngoài.
“Ta đi hỏi đại ca!”
“Hảo hảo hảo, ta nói, ta nói!” Độc Cô Tiếu Ngu tay vừa chuyển đem nàng trở về ngồi trên bắp đùi của hắn, một tay là lão bà, một tay là con gái, rất đắc ý.”Hắn l à vì mất mặt.”
“Mất mặt?” Cung tuyết lăng kinh ngạc sửng sốt.” Vì sao mất mặt?”
“Là nàng nói, nàng từng giáp mặt nói cho hắn biết nói hắn mỗi ngày đều ở không có lý tưởng, đời này sẽ sống uổng phí, chẳng làm nên trò trống gì, nếu hắn hiện tại bỏ chạy lấy người, chẳng phải chính là xác minh ngươi lời b nàng nói với hắn.”
“Cho nên hắn mới không quay về, bởi vì mặt mũi?”
“Đúng vậy.”
“Nhàm chán!”
“Quả thật.”
“Hẳn là khuyên hắn nên đi làm ruộng.”
“. . . . . .”
Nữ nhân này, có phải hay không làm ruộng trúng độc rồi?
(A Tử: way way… nếu thế hem phải do ka làm hay sao chứ?….)
***
Đỉnh đông Sơn băng tuyết bay bay, phía tây núi cao ngất như, Cuồng Phong như đình khúc gào thét sắc lạnh, the thé cùng rống giận, dòng nước như muốn cuốn trôi đi tất cả, như thiên binh vạn mã đang rít gào gầm thét, khởi động một luồng sóng dũng cảm bi tráng, trong phút chốc lại cảm thấy tử vong đang hướng về.
“Không có đường rồi!” gió thổi rất mạnh, dòng nước chảy xiết, Cung Mạnh Hiền không thể không kéo cổ họng rống to.
Độc Cô Tiếu Ngu yên lặng xoay người bước tới vách núi, trên vách núi đá trái phải điều là cây khô, Độc Cô cười ngu đánh tan một trận, phía sau lại xuất hiện một cái sơn động đen nhánh, Độc Cô Tiếu Ngu đã sớm chuẩn bị tốt cây đuốc, đi đầu vào trong sơn động.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, trước mắt rộng mở trong ánh sáng, nguyên lai bọn họ đã đi ra sơn động, trước mắt là một dãy núi xanh ngắt rừng ngút ngàn, còn có rắn bò ngòng ngoèo cùng khe suối, hồ nước nhỏ yên tĩnh, giống như thế ngoại đào nguyên thanh u.
“Nơi này chính là Độc Long Cốc?”
“Không phải.”
Độc Cô Tiếu Ngu tiếp tục đi phía trước dẫn đường, lại qua chừng nửa canh giờ, bọn họ đi vào một tòa sơn cốc khác nửa, hắn mới dừng bước.
“Nơi đó chính là Độc Long Cốc.”
“Chúng ta đây còn không mau. . . . . .” Cung Như Mỵ đã nghĩ đi qua.
“Nếu người muốn chết cứ đi.” Độc Cô Tiếu Ngu cười mị mị nhắc nhở nàng.
Cung Như Mỵ lập tức đóng băng tại chổ, một bước thấp, một bước cao, không biết nên khiến nó hạ xuống không.
“Xem. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu tay chỉa chỉa sơn cốc.”Bên trong sơn cốc tuy là hoa cỏ màu xanh như đệm, nhiều loại hoa giống như gấm, nhưng sơn cốc cũng là bức họa khô héo cháy đen, trừ phi ngươi đóng chặt hơi thở, nếu không bất luận kẻ nào vừa bước vào đồng khô héo cháy đen cũng chỉ có chỉ còn đường chết.”
“Nhưng chúng ta người luyện võ ít nhất có thể ngừng hơi thở một nén nhang, thậm chí hai nén nhang, như vậy còn chưa đủ thời gian tìm được xà chi huyết lan sao?” Cung Tuyết Lăng hoang mang hỏi.
“Thông minh, nàng có thể nói đến trọng điểm rồi, lão bà!” Độc Cô Tiếu Ngu cười nói.”Kỳ thật xà chi huyết lan căn bản không cần phải cố sức đi tìm, thẳng tắp đi vào ước chừng một khắc đồng hồ, sẽ thấy một mảng lớn nhiều đến ngươi thái không xong, thì là xà chi huyết lan. Nhưng là. . . . . .”
Độc Cô Tiếu Ngu hai mắt nhìn trong Sơn cốc.”Xà chi huyết lan tuy là thiên hạ Chí Dương chi độc, nhưng muốn luyện chế đan dược bách độc bất xâm, cùng với rất nhiều loại giải dược kịch độc khác, không thể nào cũng phải dùng tới nó, nói một cách khác, nó coi như là một loại chí bảo, phàm là vật chí bảo tất có hung mãnh chi thú hộ vệ, mà hộ vệ xà chi huyết lan là. . . . .”
“Rắn!” Cung Trọng Khanh bật thốt lên nói : “Nếu kêu là xà chi huyết lan, bảo hộ nó nhất định là rắn!”
“Đại cửu tử, ngươi cũng không kém!” Độc Cô Tiếu Ngu vuốt cằm.”Đúng vậy, đúng là rắn, đại mãng xà ngàn năm, thân rắn to như giếng nước, xà dài hơn mười trượng, làm cho người ta đau đầu là. . . . . .”
“Còn có cái gì đau đầu sao!” Cung Như Mỵ thốt ra mà ra.
“Đại mãng xà có được một thân so với sắt càng mềm dai hơn, vảy cũng rất cứng rắn .” Độc Cô Tiếu Ngu như không nghe thấy nói tiếp.”Không chỉ có đao kiếm không gây thương tổn nó, ngay cả quyền kình chưởng phong đều không thể động nó, cho nên chúng ta giết không được nó. . . . . .”
Giết không được cái kia đại mãng xà? Vậy còn có cái gì diễn hảo hát?
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Tệ hơn là, đại mãng xà tuy rằng không độc, nhưng nó lại có thể trực tiếp đem dịch dạ dày phun ra để đả thương người, mọi người đều biết, dịch dạ dày tính tan thực thập phần mãnh liệt, kia lại là đại mãng xà dịch dạ dày tính tan thực lợi hại hơn trăm ngàn lần, chỉ cần bị phun trúng dù chỉ một giọt, nó cũng sẽ theo da tan tận xương, lại từ xương cốt tan đến bốn phía, thẳng đến khi đem ngươi cả người tan hết mới thôi, đơn giản một chút nói, chỉ cần một giọt dịch dạ dày liền đại mãng xà cũng đủ đem ngươi cả người hòa tan thành máu loãng, ngay cả xương cốt đều không còn. . . . . .”
Lông tóc đâu? Ít nhất còn có thể lưu một chút lông tóc đê cho người ta thám thính chứ?
Sắc mặt của mọi người bắt đầu chuyển sang tuyết trắng.
“May mắn, dịch dạ dày đại mãng xà tính tan còn không tính quá nhanh, theo da thịt tan đến xương cốt ít nhất nửa khắc, còn kịp đem nơi bị dịch dạ dày cắt bỏ đi, nhưng nếu ngươi bị phun trúng nhiều quá thì. . . . . .”
Nửa khắc còn không tính nhanh?
Sắc mặt của mọi người lại từ tuyết trắng dần dần chuyển làm xanh đậm.
“Muốn thấy được xà chi huyết lan thực dễ dàng, đại mãng xà thậm chí cũng sẽ không nhìn ngươi liếc mắt một cái, nhưng mà một khi ngươi muốn đem xà chi huyết lan mang ra khõi Độc Long Cốc, đại mãng xà sẽ đem hết toàn lực ngăn cản ngươi, mà còn ngươi, phải cố chết né tránh đại mãng xà công kích cùng chạy ra cốc, một khi chạy ra cốc, đại mãng xà cũng sẽ không đuổi theo ngươi.”
“Kia. . . . . . Rất không dễ dàng sao?” Cung Trọng Thư lo lắng không yên hỏi.
Vậy còn phải hỏi, nếu dễ dàng, Độc Long Cốc sẽ cũng không được xưng là cấm địa có đi không có về, cũng sẽ không không có ai biết trong cốc đến tột là có người nào hoặc quái vật gì, bởi vì căn bản cũng không có người sống đi ra.
Trừ bỏ Độc Diêm La.
“Ngươi cứ nói đi?” Độc Cô Tiếu Ngu cười đến hai mắt híp thành hai cái khe.
“Ta nghĩ. . . . . .” Cung Trọng Thư nuốt nước miếng.”Ách, không dễ dàng.”
“A, đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên rồi, đại mãng xà có hai con, một đực một cái.” Độc Cô Tiếu Ngu lại bổ sung.
Hai con? !
Một con đã không đối phó được rồi, phải có hai con, rõ ràng trực tiếp đầu hàng đi!
Nháy mắt, mọi người sắc mặt lại từ xanh đậm chuyển sang đen thùi.
“Tốt lắm, ta nên đi vào!” Độc Cô Tiếu Ngu mang theo hộp băng ngọc ngàn năm đi vào.
“Chờ một chút!” Cung Tuyết Lăng kinh hoàng thét chói tai, một phen bắt được hắn, không cho hắn đi vào.”Nguy hiểm như vậy, ngươi có thể nào một người đi vào!”
“Ta với con cùng nhau đi vào!” Cung Mạnh Hiền cũng nói.
Độc Cô Tiếu Ngu lắc đầu.”Hơn hai mươi năm trước Nhị thúc con đi vào một hồi, cùng kia hai con đại mãng xà ước chừng chơi trốn tìm gần hai canh giờ sau mới có thể an toàn trốn ra, nhạc phụ đại nhân, người có thể ngừng thở lâu như vậy sao?”
Trừ phi là người chết!
Cung Mạnh hiền há mồm không tiếng động, Độc Cô Tiếu Ngu đột nhiên con ngươi vừa chuyển hướng Hạ Hầu Lam.
“Hoặc là, Hạ Hầu công tử nguyện ý theo giúp ta?”
Hạ Hầu Lam nháy mắt mặt đỏ lên, lập tức hiểu được Độc Cô Tiếu Ngu là cố ý, cảm thấy nhất thời uất ức đến chịu không được.
Nếu hắn chán sống, lập tức là có thể dũng cảm khiêu chiến, sau đó oanh oanh liệt liệt lừng lẫy xả thân; nhưng hắn còn không có sống đủ nha, tuy rằng vừa tức vừa mắc cỡ, lại như thế nào cũng không có dũng khí đáp lại khiêu khích của Độc Cô Tiếu Ngu.
“Ta. . . . . . Ta cũng vậy không thể ngừng thở lâu như vậy.” Hắn còn không muốn chết!
“Phải không? Vậy không miễn cưỡng rồi!” Độc Cô Tiếu Ngu lạnh nhạt mỉm cười một cái, lại nhìn lại Cung Tuyết Lăng hắn không để hắn đi.”Lão bà, yên tâm, Nhị thúc có thể an toàn vô sự, ta cũng không có vấn đề.”
“Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .” Cung Tuyết Lăng khóe mắt lặng lẽ hướng Cung Như Mỵ cùng huynh muội Lục Học Quý, biểu tình do dự, lương tâm của nàng đang kịch liệt giao chiến, muốn không để ý huynh muội Lục Học Quý muốn Độc Cô Tiếu Ngu chớ đi vào, nhưng lại nói không nên lời.
Độc Cô Tiếu Ngu cười đến ôn nhu.”Ta cam đoan, nhiều nhất hai canh giờ nhất định sẽ đi ra, ân?”
“Không!” Cung Tuyết Lăng rốt cục gọi ra .”Dù sao độc kia lại không chết ngư ời, chúng ta mặc kệ bọn họ!”
Bởi vì nàng “Ích kỷ”, Độc Cô Tiếu Ngu nhịn không được cười ra tiếng, cũng trước mặt mọi người hôn một cái thật mạnh trên trán nàng.
“Cám ơn nàng, lão bà, nhưng ta phải đi vào, nếu không nàng sẽ bị người mắng chết.”
Nếu Độc Cô Tiếu Ngu thật sự nghe lời Cung Tuyết Lăng nói không đi vào, không chỉ Cung Như Mỵ cùng huynh muội Lục Học Quý sẽ mắng nàng, ngoại nhân càng sẽ mắng nàng, mắng nàng ích kỷ, mắng nàng không có lương tâm.
“Ta không sợ!” Cung Tuyết Lăng căm giận nói : “Mắng liền mắng, lại cắn không được ta, ai sợ ai nha!”
“Lão bà, ngươi hãy nghe ta nói. . . . . .”
“Còn có cái gì chứ, đó là biểu ca bọn họ tự chuốc lấy phiền toái, tại sao chàng phải vì bọn họ mạo hiểm?”
“Lão bà, nhưng ta. . . . . .”
” Chàng chỉ là một nông phu bình thường, vì sao phải quản loại nhàn sự này!”
“Lão bà. . . . . .”
“Đáng giận, chàng liền nghĩ như vậy đi? Hảo, ta cho chàng đi, nhưng là. . . . . .” Cung Tuyết Lăng tức giận điên rồi.”Cha, đại ca, nhị ca, ta muốn các ngươi thề, lấy được xà chi huyết lan giao cho cô cô xong, sau này các người gạch đường giới hạn với gia đình bọn họ, bọn họ họ Lục, các người họ Cung, Cung gia cũng đã không thể nhúng tay vào chuyện Lục gia, cho dù bọn họ sắp bị người giết chết ở trước mặt các người, các người cũng làm như không thấy!”
Cung Mạnh hiền cùng cung trọng khanh hai huynh đệ nhìn chăm chú liếc mắt một cái, gật đầu.
“Hảo, ta thề tuyệt không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Lục gia.” Hắn nghiêm túc lập lời thề.
“Ta cũng vậy.” Cung Trọng Khanh theo vào.
“Ta cũng vậy.” Cung Trọng Thư cũng thề rồi, nếu có người chú ý tới mà nói…, ngữ khí của hắn đặc biệt nhẹ nhàng.
Rốt cục có thể thoát khỏi mấy người … kia, những tên chuyên gây phiền toái rồi!
Vì thế, Cung Tuyết Lăng xem xét Độc Cô Tiếu Ngu.”Chàng phải thề nhất định sẽ thật sẽ thật cẩn thận?”
Độc Cô Tiếu Ngu gật gật đầu.”Ta thề!”
Lại chần chờ một chút, Cung Tuyết Lăng mới không tình nguyện buông tay ra.”Nhất định phải đi ra a!”
“Ta hứa.” Độc Cô Tiếu Ngu lại hôn nhẹ cái trán của nàng, hôn con gái trong lòng Cung Tuyết Lăng.”Có hai người đang đợi ta, ta làm sao có thể không đi ra chứ!” Dứt lời, hắn dứt khoát quay lại phi thân nhảy vào Độc Long Cốc.
Độc Cô Tiếu Ngu thân ảnh vừa biến mất, ẩn nhẫn hồi lâu Cung Như Mỵ mới dám bộc phát ra, tính cả Lục Bội Nghi hai mẹ con đồng loạt nổi giận đùng đùng nhằm phía Cung Tuyết Lăng, nếu không phải huynh đệ Cung Trọng Khanh che ở trước người muội muội, lục Bội Nghi còn muốn trước cùng Cung Tuyết Lăng làm một trận rồi nói sau.
” Lăng nhi, ngươi sao có thể quá đáng có thể ích kỷ như thế?”
“Cô cô so với ta càng ích kỷ hơn!”
“Ta là trưởng bối của ngươi!” Cung Như Mỵ đúng lý hợp tình hất cao bộ ngực.
Nguyên lai ích kỷ là đặc quyền của trưởng bối sao?
” Cô cô là người họ Lục, ta là người họ Độc Cô, không liên quan gì đến nhau cả!” Cung Tuyết Lăng cười nhạt trừng mắt.
“Ta là cô cô của ngươi!”
“Thì tính sao? Có bản lĩnh thì đi mà sai khiến Lục gia vì người làm trâu làm ngựa, nữ nhi gả đi ra ngoài như bát nước đã hắt đi, xin đừng luôn quay đầu tìm nhà mẹ đẻ hỗ trợ, dù thế nào, cô cô cũng bị Lục gia hưu rồi sao?”
“Ngươi. . . . . .”
“Đủ!” Cung Mạnh Hiền phẫn nộ tham gia giữa hai người, “Như Mỵ, đây là một lần cuối cùng, sau này chuyện Lục gia các ngươi ta cũng không nhúng tay vào nửa, tự giải quyết cho tốt đi!” Rồi sau đó, hắn quay đầu an ủi con gái.”Yên tâm, nhiều nhất hai canh giờ, con rể nhất định sẽ ra tới.”
Cung Tuyết Lăng im lặng không nói gì, lấy mắt nhìn chằm chằm cửa cốc.
Hai canh giờ, thật là dài đăng đẳng a!
***
Đã hơn hai canh giờ trôi qua, Cung Tuyết Lăng lo lắng ở cửa cốc đi tới đi lui, Thôi Liên lặng lẽ tiến lên.
“Đem con cho ta đi, ta đút nàng uống chút sữa dê!”
Không yên lòng, Cung Tuyết Lăng đem con gái giao cho Thôi Liên, lại tiếp tục thong thả đi qua đi lại: trong lòng nổi lo âu càng lúc càng tăng.
Mắt thấy con gái lo lắng như thế, Cung Mạnh Hiền cũng bắt đầu hối hận.”Lăng nhi, ta thề, chuyện sau này của cả nhà cô cô con, ta tuyệt không xen vào nữa!” Vì sao phải để con rể vì phế vật giống như tên kia mạo nguy hiểm tánh mạng chứ?
Nhưng Cung Tuyết Lăng lại phảng phất không nghe thấy dường như cứ thế tiếp tục đi tới đi lui, trên mặt lo càng ngày càng mãnh liệt, giống như cũng sắp khóc.
“Lăng nhi, con. . . . . .” Hắn tưởng lại an ủi hắn.
Cung Tuyết Lăng bỗng dưng hai mắt sáng ngời, đột nhiên dừng cước bộ, kêu to. “Tiếu ca!” Chợt phi thân về phía cửa cốc.
Cơ hồ là đồng thời, trong cốc cũng xuất hiện một thân ảnh thất tha thất thểu, rơi xuống ở trên cỏ xanh mượt, tức khắc ném cái hộp, một tay rút ra chủy thủ, một tay xé xuống quần áo, cắn chặt răng bắt đầu bỏ đi thịt trên người mình; Cung Tuyết Lăng kinh hãi nhất thời phản ứng không kịp, ngay sau đó, Cung Mạnh Hiền cùng Cung Trọng Khanh nhìn thấy nhưng lại cũng rút ra tiểu đao giúp hắn khoét thịt cạo xương, Cung Tuyết Lăng lúc này mới một cái run run đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
“Cha! Đại ca!” Nàng vừa sợ vừa giận kêu to, muốn đẩy bọn họ ra.”Các người như thế nào. . . . . .”
“Tiểu muội!” Cung Trọng Thư nửa đường bắt lấy nàng.”Đừng hoảng hốt, xem cẩn thận!”
Cung Tuyết Lăng giật mình một cái, chợt chăm chú nhìn kỹ, thế này mới chú ý tới bọn họ khoét lấy da thịt đều đã hiện ra phù thũng cùng thối rữa, có thậm chí thối rữa đến nổi cơ hồ thấy xương, nhất thời đau lòng như cắt.
“Đi chuẩn bị băng vải, mau!” Cung Trọng Thư kiên quyết nói, không cho nàng tiếp tục xem.
Mắt thấy Độc Cô Tiếu Ngu nửa người máu chảy đầm đìa, Cung Tuyết Lăng nhất thời tâm hoảng ý loạn không biết làm sao, vừa nghe Cung Trọng Thư phân phó, lập tức chạy vội đi, khi nàng xé rách áo làm băng vải thì một viên tiếp một viên Thủy Châu tròn xoe rơi trên băng vải, nàng mới phát hiện chính mình sớm lệ rơi đầy mặt.
Đáng giận, đáng giận, hắn đã thề cam đoan sẽ rất cẩn thận, kết quả lại như vậy máu chảy đầm đìa cho nàng xem, hắn tốt nhất không cần chết cho nàng xem, bằng không nàng nhất định sẽ cùng hắn chết!
Mà hắn từng nói, hắn thực hoan nghênh nàng sẽ cùng hắn chết, không phải sao?
Ngay cả chính lão bà của hắn đều hỏi không được, người khác hỏi làm sao có thể chứ.
Vì thế mọi người đành phải buồn bực một bụng chứa đầy dấu chấm hỏi đi đến Độc Long Cốc, tự nhiên, không người nào dám lại nhìn Độc Cô Tiếu Ngu rồi, thậm chí còn đối với hắn ôm bảy phần cảnh giác, ba phần kiêng kị, nói chuyện thật cẩn thận, có thể tránh xa một chút liền tránh né xa một chút, có thể không nhìn hắn thì sẽ không nhìn hắn.
Một hơi là có thể giết hơn ba trăm người, công lực cao như vậy, lòng dạ độc ác như vậy, nếu một cái không cẩn thận chọc đến hắn, một người, hai người, thậm chí mười người, hai mươi người cũng không đủ hắn nhét kẽ răng!
Mà Cung Tuyết Lăng cũng không nói là muốn hắn trở về lấy cái cuốc.
Bây giờ không phải là muốn làm ruộng, không cần cái cuốc, búa hoặc đầu heo, hắn chỉ cần một cây quạt, một cây quạt cũng có thể giết người.
“Cây quạt của chàng, vì sao ta chưa từng thấy qua?”
“Nàng có thấy ai cầm cây quạt làm ruộng không?” Độc Cô Tiếu Ngu mỉm cười cười nói: “Không cần dùng dĩ nhiên là thu lại !”
“Cho ta mượn xem!” Cung Tuyết Lăng thực rõ ràng vươn tay ra.
Độc Cô Tiếu Ngu cười lấy ra cây quạt đặt ở lòng bàn tay của nàng, nàng lập tức rút tay về đi cẩn thận chu đáo xem cây quạt kia.
Mặt quạt là tơ lụa màu đỏ nhạt, hai bên là xương ngọc phiến màu tím đậm, trung gian xương phiến là gỗ đàn hương, tản mát ra mùi đàn hương nhàn nhạt, thập phần tinh xảo cao nhã, mặt quạt hai bên có một bức họa, một bên là đường cong lưu sướng, bút pháp ổn trọng có một lão nông vui vẽ vác cái cuốc, đề chử là Quân Lan Chu, bên còn lại là. . . . . . Phải . . . . .
“Wow ha ha ha ha. . . . . .” Cung Tuyết Lăng bỗng nhiên cười như điên.”Này. . . . . . Này ai vẽ đấy?”
“Người nào đó.” Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười vẫn ở tại trên môi, lại lộ ra vài phần bất đắc dĩ.” Tên tiểu quỷ mới chín tuổi, hắn kiên trì cũng muốn bức tranh này, bằng không sẽ trộm đi cái cuốc của ta để cho ta không có cuốc làm ruộng.”
“Rất. . . . . . Thật là đáng yêu!” Cung Tuyết Lăng cười đến nằm úp sấp trước ngực hắn, còn một bên cười một bên nắm tay nện không ngừng.
Mặt khác vẽ đấy cũng là lão nông làm ruộng, nhưng vị lão nông này không vui vẻ, chẳng những mưa đang rơi ầm ầm, nước cũng lên tới thắt lưng rồi, hơn nữa cái cuốc còn bị Cuồng Phong thổi bay. . . . . .
“Hắn luôn oán giận ta đều bận rộn làm ruộng, không rảnh cùng chơi với hắn, cho nên muốn đem cái cuốc của ta thổi bay!”
“Hắn. . . . . . Là ai vậy?”
“Con của thất thúc .”
Con của Quỷ Diêm La, trách sao không phải thiên tài!
Bất quá, đối với người chưa từng đến Lã Lương Sơn ra roi thúc ngựa cấp tốc đuổi theo, bọn họ quay đầu muốn tới đoạn đường Độc Long Cốc này, tốc độ giảm bớt rất nhiều, bởi vì nhiều hơn một đứa trẻ, đại nhân không sao cả, đứa trẻ sẽ chịu khổ không nổi, Độc Cô Tiếu Ngu cũng luyến tiếc làm cho con gái bảo bối chịu khổ.
Nhưng mắt thấy thời hạn ngày từng ngày tới gần, huynh muội Lục Học Quý cũng càng lúc càng chịu không nổi khổ sở, ỷ vào chính mình thân là trưởng bối, Cung Như Mỵ quyết định đi thẳng vào vấn đề hướng Độc Cô Tiếu Ngu yêu cầu hộp băng ngọc vạn năm.
“Đem hộp băng ngọc vạn năm cho ta, hai vợ chồng các ngươi có thể từ từ đến, chúng ta phải từng bước đi trước!”
Độc Cô Tiếu Ngu lười biếng nghiêng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.”Cô cô biết xà chi huyết lan là cái gì không?”
Cung Như Mỵ liếc mắt hướng Cung Mạnh Hiền, người sau lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Phải . . . . . Hoa lan không?” Chiếu theo tên, hẳn là như vậy đi?
“Thật là hoa lan, bất quá. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu ôm con gái, làm cho Cung Tuyết Lăng đút nàng uống nước cơm.”Thiếu một chữ.”
“Thiếu chử gì?” Bạch lan hoa? Dã hoa lan? Tím. . . . . .
“Độc! Thiên hạ Chí Dương chi độc!” Độc Cô Tiếu Ngu nhẹ nhàng nói, không nhìn thấy sắc mặt mọi người tự dưng biến sắc, hắn tiếp tục nói.”Huyết lan một khi nở hoa liền vĩnh viễn không héo tàn, còn có thể tản mát ra một loại hương khí trí mạng, Độc Long Cốc sở dĩ trở thành tuyệt địa có đi không có về, cũng là bởi vì trong cốc tràn đầy hương khí huyết lan, chỉ cần hít phải một ngụm nhỏ, đời này cũng đừng nghĩ đến việc hít thở không khí tiếp tục, cho nên cần hộp ngọc ngàn năm để giữ lại hương khí của nó. Ngoài ra, huyết lan một khi lệch vị trí, không đến một khắc đồng hồ sẽ héo rũ, chỉ có hộp ngọc ngàn năm mới có thể đông lại bảo toàn tánh mạng của nó. . . . . .”
Hắn nâng lên con ngươi, tựa tiếu phi tiếu ôm lấy khóe miệng.”Xin hỏi cô cô, người nghĩ như thế nào tiến Độc Long Cốc tìm kiếm xà chi huyết lan đây?”
Cung Như Mỵ hoảng sợ xanh mặt, thật lâu đều đáp không ra lời.
“Vậy ngươi phải như thế nào đi vào?” Cung Tuyết Lăng hỏi, thuần túy là tò mò, không phải vì Cung Như Mỵ nói chuyện.
“Ta không sợ độc, trên đời này không có bất kỳ một loại độc nào có thể làm bị thương ta.” Độc Cô Tiếu Ngu nhẹ nhàng nói.”Trên thực tế, nhà của ta mọi người điều là bách độc bất xâm.”
“Thật sự? Thật là lợi hại!” Cung Tuyết Lăng sợ hãi than.”Là trời sinh đấy sao?”
“Đương nhiên không phải, nàng nghĩ rằng ta và Nhị thúc mạo hiểm tiến vào Độc Long Cốc lấy xà chi huyết lan là vì cái gì? Vì luyện chế thuốc bách độc bách xâm a!”
“Cho nên, cho dù nàng đem hộp băng ngọc ngàn năm cho cô cô cũng vô dụng?”
“Đúng.”
” Không phải chàng không thể đi?”
“Cũng không sai.”
Hảo, đáp án ra, cô cô chỉ có thể đến một bên uống trà nghỉ ngơi.
“Nhưng tốc độ chúng ta đi tới khi nào mới đến, nếu vượt qua ngày quy định làm sao bây giờ?” Không, cô cô vẫn không thể uống trà nghỉ ngơi, cô cô còn có nghi vấn vẫn còn chờ được giải thích nghi hoặc.
“Không thế nào làm, dù sao cái loại này độc lại không chết được người, trừ phi tự sát.”
“Di?” Này đáp án làm cho người nghe rất ngoài ý muốn rồi, mọi người không hẹn mà cùng kinh hô.”Sẽ không chết?”
“Sẽ không, nhưng là. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười nhiều hơn một chút hương vị biến hoá kỳ lạ.”Năm ngày phát độc sẽ biến thành ba ngày phát độc, hơn nữa phát độc liền đau suốt sáu canh giờ, sau đó. . . . . .”
Hắn nhún nhún vai, không nói thêm gì nữa, cũng không cần nói thêm gì nữa, tất cả mọi người điều đoán được rằng kết quả là cái gì.
Tuy rằng cái loại này độc chết không được người, nhưng nếu độc phát và cái chết thì chết đi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Lục Học Quý mãnh liệt hút không khí, sắc mặt biến thànhlục sắc .”Chúng ta đây còn không mau mau chạy đi!”
Độc Cô Tiếu Ngu nhướng mày, cười dài .”Ngươi ra lệnh cho ta sao?”
Đổi là trước kia, Lục Học Quý chẳng những lập tức thừa nhận hắn muốn ra lệnh cho Độc Cô Tiếu Ngu, còn muốn nhân tiện trào phúng nói móc vài câu, nhưng mà chứng kiến Độc Cô Tiếu Ngu giết người tàn khốc vô tình, hắn cái gì cũng không dám, chỉ dám làm rùa đen.
“Không không không, ta không phải! Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .” Bất lực ánh mắt liền hướng mẹ ruột tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Hắn không phải có ý đó.” Cung Như Mỵ vội hỏi;”Nhưng bọn hắn dù sao cũng là biểu ca, biểu tỷ của Tuyết Lăng ngươi nhẫn tâm xem bọn hắn chịu khổ sao?”
“Vì sao không? Đó cũng là bọn họ tự chuốc lấy, không cho bọn họ nếm đủ đau khổ, bọn họ học được sự ngoan ngoãn sao?” Độc Cô Tiếu Ngu như trước cười đến thân thiết lại ấm áp, ngữ khí lại hết sức lãnh khốc.”Muốn dựa theo ý của ta, ta căn bản là không nghĩ lãng phí thời gian cứu bọn họ!”
“Làm sao ngươi có thể nói như vậy?” Cung Như Mỵ phẫn nộ đề cao giọng.
“Vì sao không thể?” Độc Cô Tiếu Ngu lạnh nhạt hỏi lại: “Một người không biết nên làm một nam nhân chân chính như thế nào, một người không biết nên làm một nữ nhân chân chính như thế nào —— tựa như cô cô người, hai người đều là phế vật, muốn bọn họ ở lại trên đời là có là dụng ý gì?”
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . .” Cung Như Mỵ tức giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời.”Bọn họ làm sao không giống nam nhân, nữ nhân?”
“Bọn họ làm sao giống nam nhân, nữ nhân?” Độc Cô Tiếu Ngu mang theo tiếng cười hừ lạnh.”Là nam nhân nên đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm, biết việc gì nên làm, biết việc gì không nên làm, nhưng con của người lại cố tình làm những việc không nên làm, ích kỷ, tùy hứng lại không thể chịu khổ, nhát như chuột lại ức hiếp người hiền sợ kẻ ác, cả ngày chỉ biết làm bừa làm càn rỡ, gặp họa liền giao cho người khác gánh vác, xin hỏi hắn làm sao giống nam nhân?”
Hai mắt vừa chuyển, Độc Cô Tiếu Ngu hướng về phía Lục Bội Nghi, Lục Bội Cầm cứng rắn che miệng lại, miễn cho nàng lại nói lung tung chọc người không nên chọc.
Lục Học Quý chính là ích kỷ, tùy hứng, Lục Bội Nghi còn lại là căn bản không có não.
Nàng không có cách gây khó dễ người ngoài, chỉ có thể cúi đầu, nhưng Độc Cô Tiếu Ngu là biểu muội phu của nàng, là”Người một nhà”, nếu là người một nhà, vô luận là trưởng bối của nàng, cũng không trông nom, coi võ công cao bao nhiêu, nên mặc cho nàng đối với nàng cúi đầu, nàng luôn cho rằng như vậy, không hề có đạo lý nhận định chỉ cần là “Người một nhà” liền bị nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân.
“Về phần người đàn bà kia căn bản không xứng được gọi là nữ nhân, nhiều nhất chỉ là đứa nhỏ bốc đồng. Muốn hỏi nữ nhân nên có bộ dáng gì, này, nhìn xem lão bà của ta sẽ biết. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu đắc ý hướng về phía Cung Tuyết Lăng.”Kiên cường dũng cảm lại độc lập tự chủ, chuyện nữ nhân nên làm nàng điều biết, chuyện nam nhân nên làm nàng cũng biết, chỉ cần là công việc nên làm, nàng tuyệt không trốn tránh, đây mới là nữ nhân hàng thật giá thật !”
“Ít nhất Bội Nghi có sinh đứa nhỏ!” Cung Như Mỵ bật thốt lên nói.
“Chó mẹ cũng sẽ sinh tiểu Cẩu.” Độc Cô Tiếu Ngu cúi đầu chống lại đôi mắt to tò mò của con gái, nàng ngoan ngoãn từng ngụm uống nước cơm, con ngươi tò mò ở mọi người trong lúc đó bay tới bay lui.”Nhưng chó mẹ đều chú ý chiếu cố tiểu Cẩu, biểu tỷ nhưng ngay cả chiếu cố con của mình cũng sẽ không, ừ, ít nhiều được cô cô nhắc nhở ta, nguyên lai biểu tỷ ngay cả chó mẹ cũng không bằng!”
(A Tử: Tiếu ca… ca nói thật độc nha… *hâm mộ-ing*)
Cung Như Mỵ không kịp phát uy thì Lục Bội Nghi đã không nín được bạo phát trước.
Nhưng thấy nàng khuôn mặt đỏ lên như bàn ủi bị lửa thiêu đốt, còn có hơi nước, nàng đang cố dùng sức đẩy Lục Bội Cầm ra, cả người giương nanh múa vuốt đánh về phía Độc Cô Tiếu Ngu, giống chó điên, không, giống chó bị bệnh điên.
“Nếu kêu lên ta chó mẹ, ta giết. . . . . . !”
Không ai tới kịp phản ứng, hết thảy mình đã xong.
Độc Cô Tiếu Ngu như trước một tay vững vàng ôm lấy con gái, còn đối với con gái tề mi nháy mắt ra hiệu, nữ oa nhi khanh khách cười to; mặt khác cánh tay kia lại kéo dài thẳng tắp, nắm trong tay Tử Ngọc phiến, mặt quạt đã mở ra, chiếc phiến hoàn toàn để ở cổ họng Lục Bội Nghi.
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?”
“Có gan ngươi sẽ giết ta đi, ta. . . . . .”
“Con điên rồi có phải hay không?” Cung Như Mỵ hổn hển một tay che kín miệng xem ra có ng ười không biết sống chết, một tay cứng rắn đem Lục Bội Nghi cách xa cây quạt.”Làm không tốt hắn thật sự sẽ giết con nha!”
Nhưng Lục Bội Nghi lại còn vùng vẫy nghĩ muốn nhào đầu về phía trước “Giáo huấn” “vị biểu muội phu” kia dám can đảm đối với nàng bất kính, “Có mẹ ở đây, hắn mới không dám!” Nàng tin tưởng mười phần hô to, rất nắm chắc “Người một nhà” tuyệt dám đả thương nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý nàng giáo huấn.
Hắn căn bản không đem nàng để vào mắt, nàng tồn tại cùng lắm như một cái rắm thôi!
“Hắn đương nhiên dám!” Cung Như Mỵ giận thật à, hiện tại mới giật mình mình là mình quá dung túng con cái, dung túng bọn họ không biết trời cao đất rộng, cho rằng có mặt nàng là có thể muốn làm gì thì làm .”Hắn họ Độc Cô, chúng ta họ Lục, ta có năng lực quản hắn như thế nào đây?”
“Mẹ là trưởng bối, hắn không thể không nghe theo mẹ!”
Muốn hắn nghe theo lời mình không được đặt cây quạt lên trên người “Người một nhà”!
“Ta không phải trưởng bối của hắn, là trưởng bối của Tuyết Lăng, nên ta không quản được hắn, con hiểu hay không a?”
“Cậu là trường bối của hắn? Hắn nghe cậu, cậu nghe mẹ, nói như vậy , hắn còn phải nghe theo mẹ!” Tóm lại, nàng cao hứng như thế nào liền như thế ấy, tất cả mọi người điều phải nghe nàng!
“Ngươi. . . . . .” Cung Như Mỵ thật rất muốn bổ đầu Lục Bội Nghi ra xem ruốc cuộc trong ấy có những gì.
Cung Tuyết Lăng thấy tình thế không ổn, liền lùi về, cố ý dùng sức hấp hấp cái mũi.”Tiếu ca, thối quá, Phù nhi có phải hay không ị rồi?”
Độc Cô Tiếu Ngu cả kinh, chạy nhanh thu hồi cây quạt, hai tay đem con gái trả lại cho lão bà.”Trả lại cho nàng!”
Cung Tuyết Lăng vừa bực mình, vừa buồn cười liếc mắt hắn một cái, “Chỉ có lúc này chàng mới bằng lòng đem con gái trả lại cho ta!” Lại lặng lẻ hướng những người khác ra hiệu “Thỉnh mau mau cút đi”.
Vì thế, mọi người liền giải tán đến nửa bóng người cũng không thấy, Lục Bội Nghi cũng bị Cung Như Mỵ cùng Lục Bội Cầm cứng rắn tha đi rồi.
Chỉ còn lại có Cung Mạnh Hiền “Con rể, ta nghĩ có thể hay không. . . . . .” Hắn cũng tưởng thuyết phục Độc Cô Tiếu Ngu có thể đi hơi nhanh hơn một chút hay không, miễn cho Cung Như Mỵ lại cùng hắn thầm oán.
“Nhạc phụ.” nhưng Độc Cô Tiếu Ngu cũng không bị hắn thuyết phục, ngay cả cơ hội nói hết cũng không cho hắn.”Thủ hạ của người làm việc cho người là vì lương bổng, nhưng bọn hắn là vì cuộc sống mới liều mạng, người có từng hỏi qua là bọn họ nguyện ý vì cả nhà cô cô mà liều mạng chưa? Nếu bọn họ không muốn, vốn là đi làm chuyện này sẽ có thể mất đi tính mạng, xin hỏi nhạc phụ như thế nào hướng người nhà của bọn họ nói công đạo đây?”
Cung Mạnh hiền á khẩu không trả lời được.
“Ngoài ra.” Độc Cô Tiếu Ngu còn nói: “Nếu đại cữu tử, nhị cữu tử vì chuyện này mà chôn vùi tánh mạng, chặt đứt thừa kế của Cung gia, xin hỏi nhạc phụ như thế nào hướng cha mẹ người trên trời có linh thiêng, thậm chí tổ tiên Cung gia nói công đạo?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Cung Mạnh Hiền nhất thời hổ thẹn mồ hôi ướt đẫm.
“Trong mắt của con, biểu ca cùng biểu tỷ đã là không có thuốc nào cứu được, trước mắt con cũng là vì Tuyết Lăng mà, phải nghĩ cách sửa cá tính của bọn họ, nhạc phụ lại còn muốn tiếp tục dung túng bọn họ.” Độc Cô Tiếu Ngu không lưu tình lên án.”Xin hỏi nhạc phụ làm như vậy cùng cô cô làm hư của bọn họ lại có khác gì nhau đâu?”
“Ta hiểu rồi. ” Cung Mạnh Hiền mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lẩm bẩm nói: “Con cứ dựa theo suy nghĩ của con đi làm đi!”
Nhìn Cung Mạnh Hiền bóng lưng vội vàng rời đi, Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười thủy chung không giảm, rồi sau đó, hắn chuyên chú nhìn Cung Tuyết Lăng, nàng đang giúp con gái đổi tã, phảng phất căn bản không nghe thấy bọn họ nói gì.
“Lão bà.”
“Làm sao?”
“Nàng không tức giận?”
“Tức giận cái gì?”
“Ta đối nhạc phụ chỉ trích.”
“Cám ơn chàng.”
“Ân?”
“Ngươi đem ta nghĩ giảng lại không thể giảng trong lời nói tất cả đều nói ra.”
Độc Cô Tiếu Ngu yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lặng lẽ đi về phía sau Cung Tuyết Lăng, vòng tay ôm thắt lưng nàng.
“Nàng thật là một cô gái tốt!”
Hiện tại, hắn cuối cùng có thể hiểu biết cha tại sao lại như vậy sủng ái thê tử, che chở thê tử, mọi việc đều vì vợ suy nghĩ .
Bởi vì nàng đáng giá.
***
Bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu nói như vậy, Cung Mạnh Hiền chẳng những phái thủ hạ quay về tiêu cục, cũng nghĩ phái hai huynh đệ Cung Trọng Khanh trở về, nhưng hai huynh đệ Cung Trọng Khanh đánh chết cũng không chịu rời Cung Mạnh Hiền, hắn đành phải cho bọn họ lưu lại.
Đầu tháng 10, đoàn người Cung Mạnh Hiền rốt cục tới thành Đại Lý, lúc này cách ngày quy định không đến mười ngày.
Lục Học Quý mặt là màu xanh đậm, bởi vì sợ vượt qua ngày quy định sẽ gặp tình huống bi thảm; Lục Bội Nghi mặt là màu đỏ, bởi vì điêu ngoa phẫn nộ không thể phát tiết; Cung Như Mỵ mặt là màu đen thùi, bởi vì lo lắng, còn phải phân tâm phòng bị Lục Bội Nghi hướng Độc Cô Tiếu Ngu ngu xuẩn khiêu khích.
Mà Độc Cô Tiếu Ngu lại hoàn hảo nói muốn ở Đại Lý ở hai ngày, bởi vì hắn không muốn con gái bảo bối mệt mỏi.
“Nhưng kỳ hạn sẽ nhanh đến nha!” Cung Như Mỵ vội la lên.
“Người nôn nóng?” Độc Cô cười ngu dường như không có việc gì đem hộp băng ngọc ngàn năm đưa ra.”Vậy người chính mình vào Độc Long Cốc đi tìm xà chi huyết lan đi!”
“Ngươi!” Cung Như Mỵ tức giận đến lỗ mũi khói bay thành màu đem, lại không biết làm thế nào, đột nhiên mà chuyển hướng Cung Mạnh Hiền.”Đại ca!”
“Chuyện gì?” Cung Mạnh Hền giống như không có việc gì hỏi.
“Nhìn xem con rể của huynh nha!”
“Hắn làm sao vậy?”
“Kỳ hạn nhanh đến rồi, hắn chẳng những không nhanh chạy đi, còn nói muốn lưu lại ở nơi này hai ngày, ý định muốn cho cháu của đại ca bị giày vò.” cung như mỵ oán giận lên án.”Làm sao huynh cũng không quan tâm?”
“Ta không nghĩ quan tâm, bởi vì. . . . . .” Cung Mạnh Hiền thật sâu nhìn chăm chú vào Cung Như Mỵ.”Bọn họ là nên bị giày vò.”
Cung Như Mỵ ngây dại.”Đại ca?”
Cung Mạnh Hiền lắc đầu thở dài. “Bọn họ bị ngươi làm hư rồi, nếu không thừa cơ uốn nắn, bọn họ cả đời này liền thật sự xong rồi!” Nói xong xuôi, hắn liền tự trở vê gian phòng của mình.
“Không, đại ca.” Cung Như Mỵ vội vàng đuổi theo.”Bọn họ đã biết sai lầm rồi, thật sự a. . . . . .”
Lẳng lặng nhìn theo Cung Như Mỵ đuổi theo cung Mạnh hiền vào trong phòng đi, Độc Cô Tiếu Ngu cùng Cung Tuyết Lăng liếc mắt một cái, cũng trở về phòng đi.
” Tiếu ca.”
“Ân?”
“Chàng không cảm thấy kỳ quái sao?” Cung Tuyết Lăng tựa vào đầu giường dỗ con gái ngủ, một bên hỏi Độc Cô Tiếu Ngu ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.”Cha đã bảo các tiêu sư quay về Vô Tích, nhưng Hải công tử, Hạ Hầu Lam cùng huynh muội Thôi Cảnh vì sao còn không chịu trở về, cha cũng có bảo bọn hắn trở về nha!”
Độc Cô Tiếu Ngu thản nhiên mỉm cười một cái.”Thôi cảnh sao . . . . .”
“Thôi Cảnh là vì biểu tỷ, Thôi Lan là vì đại ca, ta đây biết, có gì khác đâu?”
“Khác chứ sao. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi chuyển động chén trà.”Nàng cho rằng Hải công tử là hạng người gì?”
“Ẻo lả!” Cung Tuyết Lăng không cần nghĩ ngợi trả lời.
“Phải không?” Độc Cô Tiếu Ngu mỉm cười.”Bản thân ta cho là hắn là một nam nhân tâm cơ sâu nặng, mẹ của hắn là làm cho mọi người xem thấy như vậy, làm cho người không cảnh giác với hắn.”
Tâm cơ sâu nặng?
Cái tên ẻo lả kia sao?
“Không thể nào?” Cung Tuyết Lăng giật mình.
“Trong khoảng thời gian này, hắn lần nữa hướng ta lấy lòng, thậm chí đề nghị cùng ta kết bái vì huynh đệ, trăm phương ngàn kế muốn cùng ta tạo quan hệ, mục đích chỉ có một. . . . . .” Đặt chén trà xuống, Độc Cô Tiếu Ngu trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.”Võ công của ta. Hắn tất nhiên có mang dã tâm tương đối lớn cần thực hiện, cho nên mới phải cực lực mượn sức ta, ý đồ để cho ta trở thành trợ lực lớn nhất c ủa h ắn.”
Nghe vậy, Cung Tuyết Lăng sợ run thật lâu.
“Thật đáng sợ!” Nàng lẩm bẩm nói.”Vậy Hạ Hầu Lam thì sao?”
Độc Cô Tiếu Ngu đuôi lông mày con giương lên, tựa tiếu phi tiếu gợi lên khóe miệng.”Nàng quan tâm hắn?”
Cung Tuyết Lăng khinh khỉnh, thốt nhiên đứng dậy, dùng sức đem con gái nhét vào trong lòng ngực của hắn, xoay người muốn đi ra ngoài.
“Ta đi hỏi đại ca!”
“Hảo hảo hảo, ta nói, ta nói!” Độc Cô Tiếu Ngu tay vừa chuyển đem nàng trở về ngồi trên bắp đùi của hắn, một tay là lão bà, một tay là con gái, rất đắc ý.”Hắn l à vì mất mặt.”
“Mất mặt?” Cung tuyết lăng kinh ngạc sửng sốt.” Vì sao mất mặt?”
“Là nàng nói, nàng từng giáp mặt nói cho hắn biết nói hắn mỗi ngày đều ở không có lý tưởng, đời này sẽ sống uổng phí, chẳng làm nên trò trống gì, nếu hắn hiện tại bỏ chạy lấy người, chẳng phải chính là xác minh ngươi lời b nàng nói với hắn.”
“Cho nên hắn mới không quay về, bởi vì mặt mũi?”
“Đúng vậy.”
“Nhàm chán!”
“Quả thật.”
“Hẳn là khuyên hắn nên đi làm ruộng.”
“. . . . . .”
Nữ nhân này, có phải hay không làm ruộng trúng độc rồi?
(A Tử: way way… nếu thế hem phải do ka làm hay sao chứ?….)
***
Đỉnh đông Sơn băng tuyết bay bay, phía tây núi cao ngất như, Cuồng Phong như đình khúc gào thét sắc lạnh, the thé cùng rống giận, dòng nước như muốn cuốn trôi đi tất cả, như thiên binh vạn mã đang rít gào gầm thét, khởi động một luồng sóng dũng cảm bi tráng, trong phút chốc lại cảm thấy tử vong đang hướng về.
“Không có đường rồi!” gió thổi rất mạnh, dòng nước chảy xiết, Cung Mạnh Hiền không thể không kéo cổ họng rống to.
Độc Cô Tiếu Ngu yên lặng xoay người bước tới vách núi, trên vách núi đá trái phải điều là cây khô, Độc Cô cười ngu đánh tan một trận, phía sau lại xuất hiện một cái sơn động đen nhánh, Độc Cô Tiếu Ngu đã sớm chuẩn bị tốt cây đuốc, đi đầu vào trong sơn động.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, trước mắt rộng mở trong ánh sáng, nguyên lai bọn họ đã đi ra sơn động, trước mắt là một dãy núi xanh ngắt rừng ngút ngàn, còn có rắn bò ngòng ngoèo cùng khe suối, hồ nước nhỏ yên tĩnh, giống như thế ngoại đào nguyên thanh u.
“Nơi này chính là Độc Long Cốc?”
“Không phải.”
Độc Cô Tiếu Ngu tiếp tục đi phía trước dẫn đường, lại qua chừng nửa canh giờ, bọn họ đi vào một tòa sơn cốc khác nửa, hắn mới dừng bước.
“Nơi đó chính là Độc Long Cốc.”
“Chúng ta đây còn không mau. . . . . .” Cung Như Mỵ đã nghĩ đi qua.
“Nếu người muốn chết cứ đi.” Độc Cô Tiếu Ngu cười mị mị nhắc nhở nàng.
Cung Như Mỵ lập tức đóng băng tại chổ, một bước thấp, một bước cao, không biết nên khiến nó hạ xuống không.
“Xem. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu tay chỉa chỉa sơn cốc.”Bên trong sơn cốc tuy là hoa cỏ màu xanh như đệm, nhiều loại hoa giống như gấm, nhưng sơn cốc cũng là bức họa khô héo cháy đen, trừ phi ngươi đóng chặt hơi thở, nếu không bất luận kẻ nào vừa bước vào đồng khô héo cháy đen cũng chỉ có chỉ còn đường chết.”
“Nhưng chúng ta người luyện võ ít nhất có thể ngừng hơi thở một nén nhang, thậm chí hai nén nhang, như vậy còn chưa đủ thời gian tìm được xà chi huyết lan sao?” Cung Tuyết Lăng hoang mang hỏi.
“Thông minh, nàng có thể nói đến trọng điểm rồi, lão bà!” Độc Cô Tiếu Ngu cười nói.”Kỳ thật xà chi huyết lan căn bản không cần phải cố sức đi tìm, thẳng tắp đi vào ước chừng một khắc đồng hồ, sẽ thấy một mảng lớn nhiều đến ngươi thái không xong, thì là xà chi huyết lan. Nhưng là. . . . . .”
Độc Cô Tiếu Ngu hai mắt nhìn trong Sơn cốc.”Xà chi huyết lan tuy là thiên hạ Chí Dương chi độc, nhưng muốn luyện chế đan dược bách độc bất xâm, cùng với rất nhiều loại giải dược kịch độc khác, không thể nào cũng phải dùng tới nó, nói một cách khác, nó coi như là một loại chí bảo, phàm là vật chí bảo tất có hung mãnh chi thú hộ vệ, mà hộ vệ xà chi huyết lan là. . . . .”
“Rắn!” Cung Trọng Khanh bật thốt lên nói : “Nếu kêu là xà chi huyết lan, bảo hộ nó nhất định là rắn!”
“Đại cửu tử, ngươi cũng không kém!” Độc Cô Tiếu Ngu vuốt cằm.”Đúng vậy, đúng là rắn, đại mãng xà ngàn năm, thân rắn to như giếng nước, xà dài hơn mười trượng, làm cho người ta đau đầu là. . . . . .”
“Còn có cái gì đau đầu sao!” Cung Như Mỵ thốt ra mà ra.
“Đại mãng xà có được một thân so với sắt càng mềm dai hơn, vảy cũng rất cứng rắn .” Độc Cô Tiếu Ngu như không nghe thấy nói tiếp.”Không chỉ có đao kiếm không gây thương tổn nó, ngay cả quyền kình chưởng phong đều không thể động nó, cho nên chúng ta giết không được nó. . . . . .”
Giết không được cái kia đại mãng xà? Vậy còn có cái gì diễn hảo hát?
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Tệ hơn là, đại mãng xà tuy rằng không độc, nhưng nó lại có thể trực tiếp đem dịch dạ dày phun ra để đả thương người, mọi người đều biết, dịch dạ dày tính tan thực thập phần mãnh liệt, kia lại là đại mãng xà dịch dạ dày tính tan thực lợi hại hơn trăm ngàn lần, chỉ cần bị phun trúng dù chỉ một giọt, nó cũng sẽ theo da tan tận xương, lại từ xương cốt tan đến bốn phía, thẳng đến khi đem ngươi cả người tan hết mới thôi, đơn giản một chút nói, chỉ cần một giọt dịch dạ dày liền đại mãng xà cũng đủ đem ngươi cả người hòa tan thành máu loãng, ngay cả xương cốt đều không còn. . . . . .”
Lông tóc đâu? Ít nhất còn có thể lưu một chút lông tóc đê cho người ta thám thính chứ?
Sắc mặt của mọi người bắt đầu chuyển sang tuyết trắng.
“May mắn, dịch dạ dày đại mãng xà tính tan còn không tính quá nhanh, theo da thịt tan đến xương cốt ít nhất nửa khắc, còn kịp đem nơi bị dịch dạ dày cắt bỏ đi, nhưng nếu ngươi bị phun trúng nhiều quá thì. . . . . .”
Nửa khắc còn không tính nhanh?
Sắc mặt của mọi người lại từ tuyết trắng dần dần chuyển làm xanh đậm.
“Muốn thấy được xà chi huyết lan thực dễ dàng, đại mãng xà thậm chí cũng sẽ không nhìn ngươi liếc mắt một cái, nhưng mà một khi ngươi muốn đem xà chi huyết lan mang ra khõi Độc Long Cốc, đại mãng xà sẽ đem hết toàn lực ngăn cản ngươi, mà còn ngươi, phải cố chết né tránh đại mãng xà công kích cùng chạy ra cốc, một khi chạy ra cốc, đại mãng xà cũng sẽ không đuổi theo ngươi.”
“Kia. . . . . . Rất không dễ dàng sao?” Cung Trọng Thư lo lắng không yên hỏi.
Vậy còn phải hỏi, nếu dễ dàng, Độc Long Cốc sẽ cũng không được xưng là cấm địa có đi không có về, cũng sẽ không không có ai biết trong cốc đến tột là có người nào hoặc quái vật gì, bởi vì căn bản cũng không có người sống đi ra.
Trừ bỏ Độc Diêm La.
“Ngươi cứ nói đi?” Độc Cô Tiếu Ngu cười đến hai mắt híp thành hai cái khe.
“Ta nghĩ. . . . . .” Cung Trọng Thư nuốt nước miếng.”Ách, không dễ dàng.”
“A, đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên rồi, đại mãng xà có hai con, một đực một cái.” Độc Cô Tiếu Ngu lại bổ sung.
Hai con? !
Một con đã không đối phó được rồi, phải có hai con, rõ ràng trực tiếp đầu hàng đi!
Nháy mắt, mọi người sắc mặt lại từ xanh đậm chuyển sang đen thùi.
“Tốt lắm, ta nên đi vào!” Độc Cô Tiếu Ngu mang theo hộp băng ngọc ngàn năm đi vào.
“Chờ một chút!” Cung Tuyết Lăng kinh hoàng thét chói tai, một phen bắt được hắn, không cho hắn đi vào.”Nguy hiểm như vậy, ngươi có thể nào một người đi vào!”
“Ta với con cùng nhau đi vào!” Cung Mạnh Hiền cũng nói.
Độc Cô Tiếu Ngu lắc đầu.”Hơn hai mươi năm trước Nhị thúc con đi vào một hồi, cùng kia hai con đại mãng xà ước chừng chơi trốn tìm gần hai canh giờ sau mới có thể an toàn trốn ra, nhạc phụ đại nhân, người có thể ngừng thở lâu như vậy sao?”
Trừ phi là người chết!
Cung Mạnh hiền há mồm không tiếng động, Độc Cô Tiếu Ngu đột nhiên con ngươi vừa chuyển hướng Hạ Hầu Lam.
“Hoặc là, Hạ Hầu công tử nguyện ý theo giúp ta?”
Hạ Hầu Lam nháy mắt mặt đỏ lên, lập tức hiểu được Độc Cô Tiếu Ngu là cố ý, cảm thấy nhất thời uất ức đến chịu không được.
Nếu hắn chán sống, lập tức là có thể dũng cảm khiêu chiến, sau đó oanh oanh liệt liệt lừng lẫy xả thân; nhưng hắn còn không có sống đủ nha, tuy rằng vừa tức vừa mắc cỡ, lại như thế nào cũng không có dũng khí đáp lại khiêu khích của Độc Cô Tiếu Ngu.
“Ta. . . . . . Ta cũng vậy không thể ngừng thở lâu như vậy.” Hắn còn không muốn chết!
“Phải không? Vậy không miễn cưỡng rồi!” Độc Cô Tiếu Ngu lạnh nhạt mỉm cười một cái, lại nhìn lại Cung Tuyết Lăng hắn không để hắn đi.”Lão bà, yên tâm, Nhị thúc có thể an toàn vô sự, ta cũng không có vấn đề.”
“Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .” Cung Tuyết Lăng khóe mắt lặng lẽ hướng Cung Như Mỵ cùng huynh muội Lục Học Quý, biểu tình do dự, lương tâm của nàng đang kịch liệt giao chiến, muốn không để ý huynh muội Lục Học Quý muốn Độc Cô Tiếu Ngu chớ đi vào, nhưng lại nói không nên lời.
Độc Cô Tiếu Ngu cười đến ôn nhu.”Ta cam đoan, nhiều nhất hai canh giờ nhất định sẽ đi ra, ân?”
“Không!” Cung Tuyết Lăng rốt cục gọi ra .”Dù sao độc kia lại không chết ngư ời, chúng ta mặc kệ bọn họ!”
Bởi vì nàng “Ích kỷ”, Độc Cô Tiếu Ngu nhịn không được cười ra tiếng, cũng trước mặt mọi người hôn một cái thật mạnh trên trán nàng.
“Cám ơn nàng, lão bà, nhưng ta phải đi vào, nếu không nàng sẽ bị người mắng chết.”
Nếu Độc Cô Tiếu Ngu thật sự nghe lời Cung Tuyết Lăng nói không đi vào, không chỉ Cung Như Mỵ cùng huynh muội Lục Học Quý sẽ mắng nàng, ngoại nhân càng sẽ mắng nàng, mắng nàng ích kỷ, mắng nàng không có lương tâm.
“Ta không sợ!” Cung Tuyết Lăng căm giận nói : “Mắng liền mắng, lại cắn không được ta, ai sợ ai nha!”
“Lão bà, ngươi hãy nghe ta nói. . . . . .”
“Còn có cái gì chứ, đó là biểu ca bọn họ tự chuốc lấy phiền toái, tại sao chàng phải vì bọn họ mạo hiểm?”
“Lão bà, nhưng ta. . . . . .”
” Chàng chỉ là một nông phu bình thường, vì sao phải quản loại nhàn sự này!”
“Lão bà. . . . . .”
“Đáng giận, chàng liền nghĩ như vậy đi? Hảo, ta cho chàng đi, nhưng là. . . . . .” Cung Tuyết Lăng tức giận điên rồi.”Cha, đại ca, nhị ca, ta muốn các ngươi thề, lấy được xà chi huyết lan giao cho cô cô xong, sau này các người gạch đường giới hạn với gia đình bọn họ, bọn họ họ Lục, các người họ Cung, Cung gia cũng đã không thể nhúng tay vào chuyện Lục gia, cho dù bọn họ sắp bị người giết chết ở trước mặt các người, các người cũng làm như không thấy!”
Cung Mạnh hiền cùng cung trọng khanh hai huynh đệ nhìn chăm chú liếc mắt một cái, gật đầu.
“Hảo, ta thề tuyệt không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Lục gia.” Hắn nghiêm túc lập lời thề.
“Ta cũng vậy.” Cung Trọng Khanh theo vào.
“Ta cũng vậy.” Cung Trọng Thư cũng thề rồi, nếu có người chú ý tới mà nói…, ngữ khí của hắn đặc biệt nhẹ nhàng.
Rốt cục có thể thoát khỏi mấy người … kia, những tên chuyên gây phiền toái rồi!
Vì thế, Cung Tuyết Lăng xem xét Độc Cô Tiếu Ngu.”Chàng phải thề nhất định sẽ thật sẽ thật cẩn thận?”
Độc Cô Tiếu Ngu gật gật đầu.”Ta thề!”
Lại chần chờ một chút, Cung Tuyết Lăng mới không tình nguyện buông tay ra.”Nhất định phải đi ra a!”
“Ta hứa.” Độc Cô Tiếu Ngu lại hôn nhẹ cái trán của nàng, hôn con gái trong lòng Cung Tuyết Lăng.”Có hai người đang đợi ta, ta làm sao có thể không đi ra chứ!” Dứt lời, hắn dứt khoát quay lại phi thân nhảy vào Độc Long Cốc.
Độc Cô Tiếu Ngu thân ảnh vừa biến mất, ẩn nhẫn hồi lâu Cung Như Mỵ mới dám bộc phát ra, tính cả Lục Bội Nghi hai mẹ con đồng loạt nổi giận đùng đùng nhằm phía Cung Tuyết Lăng, nếu không phải huynh đệ Cung Trọng Khanh che ở trước người muội muội, lục Bội Nghi còn muốn trước cùng Cung Tuyết Lăng làm một trận rồi nói sau.
” Lăng nhi, ngươi sao có thể quá đáng có thể ích kỷ như thế?”
“Cô cô so với ta càng ích kỷ hơn!”
“Ta là trưởng bối của ngươi!” Cung Như Mỵ đúng lý hợp tình hất cao bộ ngực.
Nguyên lai ích kỷ là đặc quyền của trưởng bối sao?
” Cô cô là người họ Lục, ta là người họ Độc Cô, không liên quan gì đến nhau cả!” Cung Tuyết Lăng cười nhạt trừng mắt.
“Ta là cô cô của ngươi!”
“Thì tính sao? Có bản lĩnh thì đi mà sai khiến Lục gia vì người làm trâu làm ngựa, nữ nhi gả đi ra ngoài như bát nước đã hắt đi, xin đừng luôn quay đầu tìm nhà mẹ đẻ hỗ trợ, dù thế nào, cô cô cũng bị Lục gia hưu rồi sao?”
“Ngươi. . . . . .”
“Đủ!” Cung Mạnh Hiền phẫn nộ tham gia giữa hai người, “Như Mỵ, đây là một lần cuối cùng, sau này chuyện Lục gia các ngươi ta cũng không nhúng tay vào nửa, tự giải quyết cho tốt đi!” Rồi sau đó, hắn quay đầu an ủi con gái.”Yên tâm, nhiều nhất hai canh giờ, con rể nhất định sẽ ra tới.”
Cung Tuyết Lăng im lặng không nói gì, lấy mắt nhìn chằm chằm cửa cốc.
Hai canh giờ, thật là dài đăng đẳng a!
***
Đã hơn hai canh giờ trôi qua, Cung Tuyết Lăng lo lắng ở cửa cốc đi tới đi lui, Thôi Liên lặng lẽ tiến lên.
“Đem con cho ta đi, ta đút nàng uống chút sữa dê!”
Không yên lòng, Cung Tuyết Lăng đem con gái giao cho Thôi Liên, lại tiếp tục thong thả đi qua đi lại: trong lòng nổi lo âu càng lúc càng tăng.
Mắt thấy con gái lo lắng như thế, Cung Mạnh Hiền cũng bắt đầu hối hận.”Lăng nhi, ta thề, chuyện sau này của cả nhà cô cô con, ta tuyệt không xen vào nữa!” Vì sao phải để con rể vì phế vật giống như tên kia mạo nguy hiểm tánh mạng chứ?
Nhưng Cung Tuyết Lăng lại phảng phất không nghe thấy dường như cứ thế tiếp tục đi tới đi lui, trên mặt lo càng ngày càng mãnh liệt, giống như cũng sắp khóc.
“Lăng nhi, con. . . . . .” Hắn tưởng lại an ủi hắn.
Cung Tuyết Lăng bỗng dưng hai mắt sáng ngời, đột nhiên dừng cước bộ, kêu to. “Tiếu ca!” Chợt phi thân về phía cửa cốc.
Cơ hồ là đồng thời, trong cốc cũng xuất hiện một thân ảnh thất tha thất thểu, rơi xuống ở trên cỏ xanh mượt, tức khắc ném cái hộp, một tay rút ra chủy thủ, một tay xé xuống quần áo, cắn chặt răng bắt đầu bỏ đi thịt trên người mình; Cung Tuyết Lăng kinh hãi nhất thời phản ứng không kịp, ngay sau đó, Cung Mạnh Hiền cùng Cung Trọng Khanh nhìn thấy nhưng lại cũng rút ra tiểu đao giúp hắn khoét thịt cạo xương, Cung Tuyết Lăng lúc này mới một cái run run đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
“Cha! Đại ca!” Nàng vừa sợ vừa giận kêu to, muốn đẩy bọn họ ra.”Các người như thế nào. . . . . .”
“Tiểu muội!” Cung Trọng Thư nửa đường bắt lấy nàng.”Đừng hoảng hốt, xem cẩn thận!”
Cung Tuyết Lăng giật mình một cái, chợt chăm chú nhìn kỹ, thế này mới chú ý tới bọn họ khoét lấy da thịt đều đã hiện ra phù thũng cùng thối rữa, có thậm chí thối rữa đến nổi cơ hồ thấy xương, nhất thời đau lòng như cắt.
“Đi chuẩn bị băng vải, mau!” Cung Trọng Thư kiên quyết nói, không cho nàng tiếp tục xem.
Mắt thấy Độc Cô Tiếu Ngu nửa người máu chảy đầm đìa, Cung Tuyết Lăng nhất thời tâm hoảng ý loạn không biết làm sao, vừa nghe Cung Trọng Thư phân phó, lập tức chạy vội đi, khi nàng xé rách áo làm băng vải thì một viên tiếp một viên Thủy Châu tròn xoe rơi trên băng vải, nàng mới phát hiện chính mình sớm lệ rơi đầy mặt.
Đáng giận, đáng giận, hắn đã thề cam đoan sẽ rất cẩn thận, kết quả lại như vậy máu chảy đầm đìa cho nàng xem, hắn tốt nhất không cần chết cho nàng xem, bằng không nàng nhất định sẽ cùng hắn chết!
Mà hắn từng nói, hắn thực hoan nghênh nàng sẽ cùng hắn chết, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.