Chương 17: Gợn sóng (06)
Minh Khai Dạ Hợp
11/11/2017
Edit: Thu Lệ
Ba người trở lại chỗ bến tàu, đợi hơn mười phút sau mấy người khác trở lại từ trên hồ. Đường Thư Nhan giải thích nguyên do, bắt đầu hỏi thăm ý kiến của mọi người. Ý của Đường Thư Nhan là cô ta và Thẩm Tự Chước về công ty trước để xử lý công việc, mấy người còn lại cứ tiếp tục chơi, chừng nào bọn họ xong việc sẽ trở lại đón mọi người.
Hạ Lam lại nói: “Cùng trở về hết đi, bên này cũng không có gì để giải trí, nhìn một chút là được rồi.”
Mọi người đều tán thành, bắt đầu đi đến chỗ đậu xe.
Hạ Lam lôi kéo Đàm Như Ý, cố ý rơi lại mấy bước, “Mới vừa lên thuyền, Thẩm Tự Chước chợt nói quên đồ không muốn đi nữa.” Cô cười nhìn Đàm Như Ý một cái, “Có phải đi tìm cô không?”
Đàm Như Ý nhớ tới chuyện vừa rồi vẫn còn mấy phần hoảng hốt, trên mặt nóng lên, cúi đầu “Ừ” một tiếng, lại hỏi, “Cô Đường xuống thuyền lúc nào?”
“Lúc thuyền sắp khởi động, điên thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên, nhận một cuộc điện thoại liền xuống.” Hạ Lam thở dài, “Đoạn đường này cô ta cũng bỏ khá nhiều công sức, tôi cũng không nỡ đánh lại cô ta. Người sáng suốt nhìn một cái cũng biết thái độ Thẩm Tự Chước như thế nào, chỉ có cô ta là bịt mắt giả bộ không nhìn thấy.”
Đàm Như Ý suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô cảm thấy…. Thái độ của anh Thẩm là như thế nào?”
“Chẳng lẽ chính bản thân cô không hiểu?” Hạ Lam liếc cô một cái, “Vừa rút khăn giấy, vừa gắp khoai tây, còn bỏ lại tất cả mọi người trên thuyền vì cô.”
Đàm Như Ý chần chừ lại chần chừ, “...... Tôi sợ là tự mình đa tình. Nhìn Anh Thẩm rất lạnh nhạt nhưng thật ra lại là người vô cùng tốt. Nhưng tôi cảm thấy loại người như anh ấy hoàn toàn làm theo bản năng, hoặc là nói do được dạy từ nhỏ...... Nên nói như thế nào nhỉ, một người có tinh thần thích giúp đỡ người khác?”
Hạ Lam cười lên, “Cô quả nhiên là dạy ngữ văn, coi bản thân như đang đọc hiểu nói dóc một đống lớn thế này. Tôi cho cô biết, đừng nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều dễ loạn. Cô cứ dựa theo tiết tấu như bây giờ của cô, nên nấu cơm thì nấu cơm, nên làm nũng thì cứ làm nũng......”
“Tôi không làm nũng.”
Hạ Lam bật cười, “Được, cô không làm nũng, cô vốn đủ dễ thương rồi —— chờ Thẩm Tự Chước chủ động hành động thôi.”
Những người khác đã lên xe, Đàm Cát thò đầu ra cửa xe, “Chị, hai người nhanh lên một chút!”
Đàm Như Ý đáp một tiếng, vội lôi kéo Hạ Lam đi như chạy.
Dọc theo đường đi, điện thoại di động của Thẩm Tự Chước rung không ngừng, Hạ Lam đưa máy ảnh kỹ thuật số cho Đàm Cát ngồi bên cạnh, “Cầm giùm chị.” Sau đó nói với Thẩm Tự Chước, “Để tôi lái cho, anh đừng để lỡ điện thoại quan trọng.”
Thẩm Tự Chước trầm ngâm chốc lát, dừng xe bên vệ đường.
Hai người đổi vị trí, sau khi Thẩm Tự Chước ngồi vào chỗ ngồi phía sau liền nhận mấy cuộc điện thoại. Đàm Như Ý nghe hiểu đại khái, biết chuyện tuy khẩn cấp nhưng không đến nỗi quá nghiêm trọng nên cũng yên lòng.
Xe lái thẳng đến phòng làm việc, Thẩm Tự Chước và Đường Thư Nhan đồng bước xuống xe, tiến tới nói mấy câu rồi nhanh chóng đi vào trong tòa văn phòng. Đàm Như Ý nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hai người đều đang bước đi vội vàng, bóng lưng cũng lộ ra khí thế căng thẳng.
Hạ Lam quay đầu, hỏi Đàm Cát muốn đến trường học trước hay đến nhà Đàm Như Ý, Đàm Cát đáp: “Đến thẳng trường học đi ạ.”
Lái xe đến trước cổng đại học Sùng thành, Đàm Cát nhảy xuống xe, Đàm Như Ý thò đầu ra dặn dò: “Khi nào rãnh nhớ tới dùng cơm!”
Đàm Cát khoát tay áo, “Dạ!”
Trên xe chỉ còn lại Hạ Lam và Đàm Như Ý, yên lặng chốc lát, Hạ Lam chợt nói: “Em trai cô thật thú vị, tính tình cởi mở hơn cô nhiều.”
Đàm Như Ý cười cười, “Con người nó đôi khi cũng không mấy để tâm, có đôi khi lại vô cùng săn sóc tỉ mỉ.”
“Quan hệ chị em của hai người rất tốt.”
“Ừ.” Đàm Như Ý nhấn cửa kiếng hạ xuống một đoạn, “Mẹ tôi chạy theo người đàn ông khác khi nó mới năm tuổi, cho nên cũng coi như do một tay tôi nuôi nó lớn. Nó rất biết nghe lời, không kén ăn, lại càng không nghịch ngợm gây sự như những đứa trẻ khác, chỉ có lúc trưởng thành sức ăn rất lớn, còn có chút tràn đầy tinh lực.”
“Có thể thi đậu đại học Sùng thành, thành tích vậy cũng rất tốt rồi chứ?”
Nói tới điểm này, Đàm Như Ý không khỏi hả hê, “Nó học Khoa học tự nhiên rất giỏi, nếu không phải do môn tiếng Anh hơi kém một chút thì thi đại học Thanh Hoa cũng không thành vấn đề.”
“Bây giờ đang học nghành gì?”
“Tua-bin công trình.”
“Vậy sau này phải ra biển?”
“Cũng có thể không cần ra biển, có thể đến xưởng tàu làm kỹ sư hoặc giám sát chế tạo.”
Hạ Lam cười lên, “Mới vừa rồi ở trên thuyền đã nhìn ra, cậu ấy đặc biệt có hứng thú máy móc, phổ cập cho tôi một đống đồ. Chỉ có điều bản thân tôi ngoài trừ có chút nhạy cảm con số ra thì mấy cái khác không biết một chữ.”
Đàm Như Ý cười cười, “Lúc nó còn học cấp 2, đã biết dùng mấy vật liệu vứt bỏ làm cho tôi một chiếc radio bằng chất bán dẫn, nói lúc tôi nấu cơm thì có thể nghe nhạc. Chỉ có điều khi đó chúng tôi còn ở trong núi nên tín hiệu rất kém khi có khi không. Sau dọn nhà lên trấn, chiếc radio cũng không tìm được nữa.”
Nhắc tới Đàm Cát, Đàm Như Ý cũng có chút thao thao bất tuyệt, trong lúc vô tình đã đến lầu dưới khu nhà trọ, Hạ Lam không có chìa khóa nhà để xe của Thẩm Tự Chước nên dừng xe bên lề, sau đó xuống xe ra ghế sau lấy máy chụp ảnh của mình. Vậy mà mở cửa xe ra nhìn lại không thấy vật gì trên ghế cả.
“Như Ý, gọi điện thoại cho em trai cô hỏi cậu ấy xem máy chụp ảnh của tôi có ở chỗ cậu ấy không?”
Đàm Như Ý vội lấy điện thoại di động ra, sau khi xác nhận với Đàm Cát xong liền nói xin lỗi Hạ Lam, “Thật xin lỗi, có lúc nó hơi lơ là. Để tôi bảo nó ngày mai mang máy chụp hình đến cho cô.”
Hạ Lam lại nói: “Không cần, hôm nay tôi tan sở tiện đường đi qua đại học Sùng thành rồi lấy luôn. Cô nói số điện thoại của cậu ấy để tôi lưu lại.”
—
Ngày hôm đó Thẩm Tự Chước không về nhà ăn cơm tối, đến 11h đêm vẫn chưa về về. 10h Đàm Như Ý đã lên giường, nhưng nhớ lại chuyện của Thẩm Tự Chước nên không hề buồn ngủ. d/đ;l;q;d Nhiều lần cầm điện thoại di động lên muốn hỏi tình hình của anh một chút, nhưng lại sợ nếu anh đang bận mà gọi tới thì quấy rầy.
Trong lúc đang suy nghĩ mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy chuông cổng tòa nhà vang lên. Đàm Như Ý bỗng giật mình, lập tức bò dậy khỏi giường, chạy ra cửa nghe.
Trong hình ảnh theo dõi hiện lên khuôn mặt của Đường Thư Nhan, “Tôi không tìm được chìa khóa của Thẩm Tự Chước, cô có thể mở cửa chính giúp một tay được không.”
Đàm Như Ý vội vàng ấn nút mở cửa, lại hỏi: “Anh Thẩm đâu.....”
“Cậu ấy uống say rồi.” Đường Thư Nhan nói xong, vội vàng cúp.
Đàm Như Ý sửng sốt một chút, vội vàng chạy vào thư phòng, khoác áo vào, cầm chìa khóa trên tủ rồi vội chạy ra ngoài cửa, ngay cả giày cũng không thay.
Lúc Đàm Như Ý chạy xuống dưới lầu, Đường Thư Nhan đang dìu Thẩm Tự Chước lảo đảo đi tới. Đàm Như Ý vội vàng chạy tới, bắt được một cánh tay của Thẩm Tự Chước, “Để tôi giúp một tay.”
Đường Thư Nhan lại đẩy cô về phía trước, không nhịn được nói: “Không cần làm phiền.”
Đàm Như Ý há miệng, không nói nên lời. Đường Thư Nhan tiếp tục đi về phía trước, Đàm Như Ý sợ run chốc lát, nhắm mắt đi theo. Cô chỉ sợ Đường Thư Nhan té ngã nên ở phía sau chuẩn bị chìa tay giúp đỡ bất cứ lúc nào. Mãi cho đến cửa, Đường Thư Nhan thở hổn hển chửi thề một câu rồi quay lại nói với Đàm Như Ý: “Mở cửa nhanh.”
Đàm Như Ý vội vàng móc chìa khóa ra, vậy mà càng vội càng loạn, cắm mấy lần mới nhắm ngay vào lỗ, Đường Thư Nhan nặng nề đỡ một người không khỏi mất hết kiên nhẫn, “Cô nhanh lên một chút được không!”
Cuối cùng cửa cũng mở ra, Đường Thư Nhan đặt Thẩm Tự Chước nằm trên ghế sa lon, rồi sau đó đi tới máy đun nước lấy một ly nước ấm tới đút Thẩm Tự Chước uống, sau đó đi vào phòng tắm vắt một cái khăn lông lau mặt cho anh. Cô ta ngồi nghỉ ngơi một lát, rồi đỡ Thẩm Tự Chước dậy đi vào giường trong phòng ngủ, cởi giày vớ, đắp kín mền cho anh, lúc này mới đi ra ngoài.
Cô ta quen thuộc mọi ngóc nhách, hết sức hiểu rõ kết cấu nhà trọ, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới đây. Mà động tác cô ta phục vụ Thẩm Tự Chước, thậm chí bao gồm cởi giày cho Thẩm Tự Chước, đều nhìn không ra chút khó chịu nào, hoàn toàn săn sóc tỉ mỉ.
Đàm Như Ý ở một bên nhìn, chợt thấy bản thân mình giống như một người ngoài.
Hoặc là nói, cô vốn chính là một người ngoài.
Đường Thư Nhan rót cho mình ly nước, uống một hơi cạn sạch, quay đầu lại nhìn thấy Đàm Như Ý đang đứng dưới ánh đèn, trên mặt không khỏi lại lạnh mấy phần, “Vì xoay chuyển hợp đồng này mà Tự Chước đã liều mạng uống say như vậy đấy.”
Đàm Như Ý không lên tiếng.
“Cậu ấy là người không thích bị người khác khống chế, nhất là bóp cổ ép đến bước này. Nhưng hôm nay chẳng những gặp phải chướng ngại trên sự nghiệp mà ngay cả cuộc sống riêng tư cũng......” Cô ta liếc Đàm Như Ý một cái, như muốn nói ra tất cả những lời nói đã nghẹn cả ngày nay, “Tự Chước rất coi trọng ông nội, cậu ấy bằng lòng hy sinh mình để làm vui lòng ông nội nhưng không có nghĩa cậu ấy bằng lòng với danh phận này. Cô Đàm, tôi thấy cô là một người hiểu chuyện, lòng dạ thiện lương, lại có nguyên tắc của mình nên cũng không cần thiết phải Hư Dĩ Ủy Xà(*) với Tự Chước. Nói trắng ra, quan hệ của hai người chỉ là chủ nợ và người đi vay nợ, ngay cả mướn chung phòng cũng không bằng.”
(*): Đề cập đến việc giả tạo, giả tưởng.
Đàm Như Ý vẫn không lên tiếng.
“Tôi cũng không che giấu suy nghĩ của mình nữa, đúng vậy, tôi thích Thẩm Tự Chước. Dốc sức làm việc cùng cậu ấy nhiều năm như vật, thật vất vả mới có được thành tựu là phòng làm việc ngày hôm nay, cuối cùng cũng coi như có thời gian rảnh rỗi tính toán đến vấn đề cá nhân.” Cô ta nhìn Đàm Như Ý, “Lời nói không dễ nghe, nếu như không phải do ông nội can thiệp vào thì nhất định tôi và Tự Chước đã nước chảy thành sông rồi.”
Đường Thư Nhan thuận tay lấy chìa khóa xe mà cô ta mới vừa đặt trên bàn lên, sửa sang lại quần áo dự định rời đi, vừa mới đi tới cửa đã quay đầu lại, “Tôi không tiện ở lâu, nếu Tự Chước có cần gì thì nhờ Cô Đàm giúp một tay. Cô đã ăn ở miễn phí trong nhà Tự Chước thì chút việc nhỏ này cũng không quá đáng chứ.”
“Ầm” một tiếng, Đường Thư Nhan đóng cửa lại, thân thể của Đàm Như Ý cũng theo đó mà chấn động. Sau một lúc lâu, cô từ từ đi tới tắt đèn phòng khách, vốn định trở về thư phòng ngủ tiếp nhưng đi tới một nửa lại ngồi xuống ghế sa lon. Ngơ ngác ngồi một hồi lâu mới cởi giày ra cuộn hai chân lên.
Đêm dài yên tĩnh vô biên, bóng đêm ngoài cửa sổ nặng nề. Đàm Như Ý vùi đầu trong cánh tay, rất lâu sau cũng không hề nhúc nhích.
Ba người trở lại chỗ bến tàu, đợi hơn mười phút sau mấy người khác trở lại từ trên hồ. Đường Thư Nhan giải thích nguyên do, bắt đầu hỏi thăm ý kiến của mọi người. Ý của Đường Thư Nhan là cô ta và Thẩm Tự Chước về công ty trước để xử lý công việc, mấy người còn lại cứ tiếp tục chơi, chừng nào bọn họ xong việc sẽ trở lại đón mọi người.
Hạ Lam lại nói: “Cùng trở về hết đi, bên này cũng không có gì để giải trí, nhìn một chút là được rồi.”
Mọi người đều tán thành, bắt đầu đi đến chỗ đậu xe.
Hạ Lam lôi kéo Đàm Như Ý, cố ý rơi lại mấy bước, “Mới vừa lên thuyền, Thẩm Tự Chước chợt nói quên đồ không muốn đi nữa.” Cô cười nhìn Đàm Như Ý một cái, “Có phải đi tìm cô không?”
Đàm Như Ý nhớ tới chuyện vừa rồi vẫn còn mấy phần hoảng hốt, trên mặt nóng lên, cúi đầu “Ừ” một tiếng, lại hỏi, “Cô Đường xuống thuyền lúc nào?”
“Lúc thuyền sắp khởi động, điên thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên, nhận một cuộc điện thoại liền xuống.” Hạ Lam thở dài, “Đoạn đường này cô ta cũng bỏ khá nhiều công sức, tôi cũng không nỡ đánh lại cô ta. Người sáng suốt nhìn một cái cũng biết thái độ Thẩm Tự Chước như thế nào, chỉ có cô ta là bịt mắt giả bộ không nhìn thấy.”
Đàm Như Ý suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô cảm thấy…. Thái độ của anh Thẩm là như thế nào?”
“Chẳng lẽ chính bản thân cô không hiểu?” Hạ Lam liếc cô một cái, “Vừa rút khăn giấy, vừa gắp khoai tây, còn bỏ lại tất cả mọi người trên thuyền vì cô.”
Đàm Như Ý chần chừ lại chần chừ, “...... Tôi sợ là tự mình đa tình. Nhìn Anh Thẩm rất lạnh nhạt nhưng thật ra lại là người vô cùng tốt. Nhưng tôi cảm thấy loại người như anh ấy hoàn toàn làm theo bản năng, hoặc là nói do được dạy từ nhỏ...... Nên nói như thế nào nhỉ, một người có tinh thần thích giúp đỡ người khác?”
Hạ Lam cười lên, “Cô quả nhiên là dạy ngữ văn, coi bản thân như đang đọc hiểu nói dóc một đống lớn thế này. Tôi cho cô biết, đừng nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều dễ loạn. Cô cứ dựa theo tiết tấu như bây giờ của cô, nên nấu cơm thì nấu cơm, nên làm nũng thì cứ làm nũng......”
“Tôi không làm nũng.”
Hạ Lam bật cười, “Được, cô không làm nũng, cô vốn đủ dễ thương rồi —— chờ Thẩm Tự Chước chủ động hành động thôi.”
Những người khác đã lên xe, Đàm Cát thò đầu ra cửa xe, “Chị, hai người nhanh lên một chút!”
Đàm Như Ý đáp một tiếng, vội lôi kéo Hạ Lam đi như chạy.
Dọc theo đường đi, điện thoại di động của Thẩm Tự Chước rung không ngừng, Hạ Lam đưa máy ảnh kỹ thuật số cho Đàm Cát ngồi bên cạnh, “Cầm giùm chị.” Sau đó nói với Thẩm Tự Chước, “Để tôi lái cho, anh đừng để lỡ điện thoại quan trọng.”
Thẩm Tự Chước trầm ngâm chốc lát, dừng xe bên vệ đường.
Hai người đổi vị trí, sau khi Thẩm Tự Chước ngồi vào chỗ ngồi phía sau liền nhận mấy cuộc điện thoại. Đàm Như Ý nghe hiểu đại khái, biết chuyện tuy khẩn cấp nhưng không đến nỗi quá nghiêm trọng nên cũng yên lòng.
Xe lái thẳng đến phòng làm việc, Thẩm Tự Chước và Đường Thư Nhan đồng bước xuống xe, tiến tới nói mấy câu rồi nhanh chóng đi vào trong tòa văn phòng. Đàm Như Ý nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hai người đều đang bước đi vội vàng, bóng lưng cũng lộ ra khí thế căng thẳng.
Hạ Lam quay đầu, hỏi Đàm Cát muốn đến trường học trước hay đến nhà Đàm Như Ý, Đàm Cát đáp: “Đến thẳng trường học đi ạ.”
Lái xe đến trước cổng đại học Sùng thành, Đàm Cát nhảy xuống xe, Đàm Như Ý thò đầu ra dặn dò: “Khi nào rãnh nhớ tới dùng cơm!”
Đàm Cát khoát tay áo, “Dạ!”
Trên xe chỉ còn lại Hạ Lam và Đàm Như Ý, yên lặng chốc lát, Hạ Lam chợt nói: “Em trai cô thật thú vị, tính tình cởi mở hơn cô nhiều.”
Đàm Như Ý cười cười, “Con người nó đôi khi cũng không mấy để tâm, có đôi khi lại vô cùng săn sóc tỉ mỉ.”
“Quan hệ chị em của hai người rất tốt.”
“Ừ.” Đàm Như Ý nhấn cửa kiếng hạ xuống một đoạn, “Mẹ tôi chạy theo người đàn ông khác khi nó mới năm tuổi, cho nên cũng coi như do một tay tôi nuôi nó lớn. Nó rất biết nghe lời, không kén ăn, lại càng không nghịch ngợm gây sự như những đứa trẻ khác, chỉ có lúc trưởng thành sức ăn rất lớn, còn có chút tràn đầy tinh lực.”
“Có thể thi đậu đại học Sùng thành, thành tích vậy cũng rất tốt rồi chứ?”
Nói tới điểm này, Đàm Như Ý không khỏi hả hê, “Nó học Khoa học tự nhiên rất giỏi, nếu không phải do môn tiếng Anh hơi kém một chút thì thi đại học Thanh Hoa cũng không thành vấn đề.”
“Bây giờ đang học nghành gì?”
“Tua-bin công trình.”
“Vậy sau này phải ra biển?”
“Cũng có thể không cần ra biển, có thể đến xưởng tàu làm kỹ sư hoặc giám sát chế tạo.”
Hạ Lam cười lên, “Mới vừa rồi ở trên thuyền đã nhìn ra, cậu ấy đặc biệt có hứng thú máy móc, phổ cập cho tôi một đống đồ. Chỉ có điều bản thân tôi ngoài trừ có chút nhạy cảm con số ra thì mấy cái khác không biết một chữ.”
Đàm Như Ý cười cười, “Lúc nó còn học cấp 2, đã biết dùng mấy vật liệu vứt bỏ làm cho tôi một chiếc radio bằng chất bán dẫn, nói lúc tôi nấu cơm thì có thể nghe nhạc. Chỉ có điều khi đó chúng tôi còn ở trong núi nên tín hiệu rất kém khi có khi không. Sau dọn nhà lên trấn, chiếc radio cũng không tìm được nữa.”
Nhắc tới Đàm Cát, Đàm Như Ý cũng có chút thao thao bất tuyệt, trong lúc vô tình đã đến lầu dưới khu nhà trọ, Hạ Lam không có chìa khóa nhà để xe của Thẩm Tự Chước nên dừng xe bên lề, sau đó xuống xe ra ghế sau lấy máy chụp ảnh của mình. Vậy mà mở cửa xe ra nhìn lại không thấy vật gì trên ghế cả.
“Như Ý, gọi điện thoại cho em trai cô hỏi cậu ấy xem máy chụp ảnh của tôi có ở chỗ cậu ấy không?”
Đàm Như Ý vội lấy điện thoại di động ra, sau khi xác nhận với Đàm Cát xong liền nói xin lỗi Hạ Lam, “Thật xin lỗi, có lúc nó hơi lơ là. Để tôi bảo nó ngày mai mang máy chụp hình đến cho cô.”
Hạ Lam lại nói: “Không cần, hôm nay tôi tan sở tiện đường đi qua đại học Sùng thành rồi lấy luôn. Cô nói số điện thoại của cậu ấy để tôi lưu lại.”
—
Ngày hôm đó Thẩm Tự Chước không về nhà ăn cơm tối, đến 11h đêm vẫn chưa về về. 10h Đàm Như Ý đã lên giường, nhưng nhớ lại chuyện của Thẩm Tự Chước nên không hề buồn ngủ. d/đ;l;q;d Nhiều lần cầm điện thoại di động lên muốn hỏi tình hình của anh một chút, nhưng lại sợ nếu anh đang bận mà gọi tới thì quấy rầy.
Trong lúc đang suy nghĩ mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy chuông cổng tòa nhà vang lên. Đàm Như Ý bỗng giật mình, lập tức bò dậy khỏi giường, chạy ra cửa nghe.
Trong hình ảnh theo dõi hiện lên khuôn mặt của Đường Thư Nhan, “Tôi không tìm được chìa khóa của Thẩm Tự Chước, cô có thể mở cửa chính giúp một tay được không.”
Đàm Như Ý vội vàng ấn nút mở cửa, lại hỏi: “Anh Thẩm đâu.....”
“Cậu ấy uống say rồi.” Đường Thư Nhan nói xong, vội vàng cúp.
Đàm Như Ý sửng sốt một chút, vội vàng chạy vào thư phòng, khoác áo vào, cầm chìa khóa trên tủ rồi vội chạy ra ngoài cửa, ngay cả giày cũng không thay.
Lúc Đàm Như Ý chạy xuống dưới lầu, Đường Thư Nhan đang dìu Thẩm Tự Chước lảo đảo đi tới. Đàm Như Ý vội vàng chạy tới, bắt được một cánh tay của Thẩm Tự Chước, “Để tôi giúp một tay.”
Đường Thư Nhan lại đẩy cô về phía trước, không nhịn được nói: “Không cần làm phiền.”
Đàm Như Ý há miệng, không nói nên lời. Đường Thư Nhan tiếp tục đi về phía trước, Đàm Như Ý sợ run chốc lát, nhắm mắt đi theo. Cô chỉ sợ Đường Thư Nhan té ngã nên ở phía sau chuẩn bị chìa tay giúp đỡ bất cứ lúc nào. Mãi cho đến cửa, Đường Thư Nhan thở hổn hển chửi thề một câu rồi quay lại nói với Đàm Như Ý: “Mở cửa nhanh.”
Đàm Như Ý vội vàng móc chìa khóa ra, vậy mà càng vội càng loạn, cắm mấy lần mới nhắm ngay vào lỗ, Đường Thư Nhan nặng nề đỡ một người không khỏi mất hết kiên nhẫn, “Cô nhanh lên một chút được không!”
Cuối cùng cửa cũng mở ra, Đường Thư Nhan đặt Thẩm Tự Chước nằm trên ghế sa lon, rồi sau đó đi tới máy đun nước lấy một ly nước ấm tới đút Thẩm Tự Chước uống, sau đó đi vào phòng tắm vắt một cái khăn lông lau mặt cho anh. Cô ta ngồi nghỉ ngơi một lát, rồi đỡ Thẩm Tự Chước dậy đi vào giường trong phòng ngủ, cởi giày vớ, đắp kín mền cho anh, lúc này mới đi ra ngoài.
Cô ta quen thuộc mọi ngóc nhách, hết sức hiểu rõ kết cấu nhà trọ, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới đây. Mà động tác cô ta phục vụ Thẩm Tự Chước, thậm chí bao gồm cởi giày cho Thẩm Tự Chước, đều nhìn không ra chút khó chịu nào, hoàn toàn săn sóc tỉ mỉ.
Đàm Như Ý ở một bên nhìn, chợt thấy bản thân mình giống như một người ngoài.
Hoặc là nói, cô vốn chính là một người ngoài.
Đường Thư Nhan rót cho mình ly nước, uống một hơi cạn sạch, quay đầu lại nhìn thấy Đàm Như Ý đang đứng dưới ánh đèn, trên mặt không khỏi lại lạnh mấy phần, “Vì xoay chuyển hợp đồng này mà Tự Chước đã liều mạng uống say như vậy đấy.”
Đàm Như Ý không lên tiếng.
“Cậu ấy là người không thích bị người khác khống chế, nhất là bóp cổ ép đến bước này. Nhưng hôm nay chẳng những gặp phải chướng ngại trên sự nghiệp mà ngay cả cuộc sống riêng tư cũng......” Cô ta liếc Đàm Như Ý một cái, như muốn nói ra tất cả những lời nói đã nghẹn cả ngày nay, “Tự Chước rất coi trọng ông nội, cậu ấy bằng lòng hy sinh mình để làm vui lòng ông nội nhưng không có nghĩa cậu ấy bằng lòng với danh phận này. Cô Đàm, tôi thấy cô là một người hiểu chuyện, lòng dạ thiện lương, lại có nguyên tắc của mình nên cũng không cần thiết phải Hư Dĩ Ủy Xà(*) với Tự Chước. Nói trắng ra, quan hệ của hai người chỉ là chủ nợ và người đi vay nợ, ngay cả mướn chung phòng cũng không bằng.”
(*): Đề cập đến việc giả tạo, giả tưởng.
Đàm Như Ý vẫn không lên tiếng.
“Tôi cũng không che giấu suy nghĩ của mình nữa, đúng vậy, tôi thích Thẩm Tự Chước. Dốc sức làm việc cùng cậu ấy nhiều năm như vật, thật vất vả mới có được thành tựu là phòng làm việc ngày hôm nay, cuối cùng cũng coi như có thời gian rảnh rỗi tính toán đến vấn đề cá nhân.” Cô ta nhìn Đàm Như Ý, “Lời nói không dễ nghe, nếu như không phải do ông nội can thiệp vào thì nhất định tôi và Tự Chước đã nước chảy thành sông rồi.”
Đường Thư Nhan thuận tay lấy chìa khóa xe mà cô ta mới vừa đặt trên bàn lên, sửa sang lại quần áo dự định rời đi, vừa mới đi tới cửa đã quay đầu lại, “Tôi không tiện ở lâu, nếu Tự Chước có cần gì thì nhờ Cô Đàm giúp một tay. Cô đã ăn ở miễn phí trong nhà Tự Chước thì chút việc nhỏ này cũng không quá đáng chứ.”
“Ầm” một tiếng, Đường Thư Nhan đóng cửa lại, thân thể của Đàm Như Ý cũng theo đó mà chấn động. Sau một lúc lâu, cô từ từ đi tới tắt đèn phòng khách, vốn định trở về thư phòng ngủ tiếp nhưng đi tới một nửa lại ngồi xuống ghế sa lon. Ngơ ngác ngồi một hồi lâu mới cởi giày ra cuộn hai chân lên.
Đêm dài yên tĩnh vô biên, bóng đêm ngoài cửa sổ nặng nề. Đàm Như Ý vùi đầu trong cánh tay, rất lâu sau cũng không hề nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.