Chương 301: Anh tới đón em
Cà Chua
17/07/2021
Hôm nay Nguyễn Thu Thu lấy cớ muốn mua trang sức giải sầu để đi ra ngoài, trong căn phòng trang trí tao nhã, Võ Hạ Uyên đã chờ sẵn từ lâu.
“Thân sắc của chị rất tốt” Võ Hạ Uyên cười nói.
Nguyễn Thu Thu vuốt vuốt mấy sợi tóc mai, nét mặt tươi tắn: “Cũng tạm, chuyện phiền lòng đã giảm đi rất nhiều”
“Cũng đừng nên nghĩ như vậy” Võ Hạ Uyên lấy hộp trang sức ra đưa cho Nguyễn Thu Thu: “Chuỗi hạt châu này chị đeo lên tay đi, em đã dùng hương liệu đặc chế xử lý qua, thích hợp dùng để thả lỏng cơ thể lẫn tinh thần, tốt cho chị và đứa bé”
Nguyễn Thu Thu cực kỳ tin tưởng Võ Hạ Uyên, cảm kích nhận lấy món quà, sau đó đắc ý nói: “Sáng nay lúc Hạ Lam về nhà trông điệu bộ cứ như người mất hồn ấy, không biết đã trải qua chuyện gì. Chị chỉ thấy ả cầm hành lý trong tay, chắc là về bên nhà họ Đàm một chuyến”
“Bình thường thôi” Võ Hạ Uyên nhấp trà: “Ly hôn Đàm Nguyên rồi, bà †a cũng không còn là vợ tổng giám đốc ăn trên nm trước, chừng ấy thì có thấm vào đâu?”
“Ngược lại là chị đó.” Võ Hạ Uyên thấp giọng nói: “Cẩn thận đề phòng Hạ Lam, mụ đàn bà điên này cái gì cũng dám làm”
Nội tâm Nguyễn Thu Thu khẽ chấn động, đúng thế, ngay cả con ruột của mình còn có thể giết, không phải kẻ điên chứ là gì?
“Cách thức điều chế hương liệu về cơ bản em đều dạy chị cả rồi” Võ Hạ Uyên lấy ra một trang giấy: “Đây là công thức cho hai loại nước hoa mới, phần còn lại phải dựa vào bản thân chị”
Nguyễn Thu Thu nghe được ẩn ý đẳng sau câu nói, vội h‹ m phải đi sao?”
“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên nhìn xa xăm “Chuyện ở đây hầu như đều sắp kết thúc rồi: Từ cửa hàng trang sức đi ra, Nguyễn Thu Thu bước lên một chiếc xe đen, nghênh ngang.
rời khỏi. Chờ sau khi uống xong tách trà, chọn lấy một chiếc vòng bạch kim đính kim cương, Võ Hạ Uyên cũng nối gót rời đi Nơi này cách khách sạn của cô tâm ba con phố, ở giữa còn có một khu đất đang khai phá, xe cộ qua lại tương đối ít. Sau khi phát giác được mình bị người theo dõi, Võ Hạ Uyên vô thức nhéo nhéo cổ tay.
Chợt, Võ Hạ Uyên lách mình tiến vào một lối tắt, tiếng bước chân đăng sau quả nhiên lập tức trở nên dồn dập.
€ó người đuổi theo cô.
‘
“Ai sai các người đến?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Một tên trong đám là người Hoa, hãn ta bị cô đá thẳng vào bụng đau đớn đến mức há miệng chửi thề, là một câu tiếng Hoa tiêu chuẩn.
Không chờ cho đối phương mở miệng, Võ Hạ Uyên lại nói: “Hạ Lam đúng không?”
Cô hành động ở nước Nga rất kín tiếng, phần nhiều đều đứng phía sau chỉ thị, công khai đắc tội với mỗi mình Hạ Lam. Còn nữa, loại mánh khoé không được coi là mánh khoé này, cũng chỉ có mình Hạ Lam sử dụng.
Bảo ba tên đàn ông tìm chỗ vắng bắt cô để làm gì, có thể làm cái gì, muốn làm cái gì?
Võ Hạ Uyên hừ lạnh, quả thực đã rõ rành rành.
Xương cốt của mấy tên này cũng cứng rắn, bọn hẳn chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Võ Hạ Uyên bóp nát một hạt châu ở cổ tay, bột phấn li ti lập tức tản ra xung quanh. Hoá ra thứ này căn bản không phải trân châu, là bột thuốc được nén thành từng viên nhỏ!
Đầu ngón tay cô vung lên, khuôn mặt dữ tợn của tên người Hoa kia nháy mắt ôn hoà trở lại, con ngươi mông lung, cuối cùng phát ngốc cười lên mấy tiếng.
“Chủ của các người là ai?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Chưa gặp người thật bao giờ, chỉ liên lạc qua điện thoại” Đối phương nói rời rạc từng tiếng, nghe y hệt một hộp băng ghi âm.
“Số điện thoại là bao nhiêu?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.
Chờ sau khi được báo số điện thoại xong, Võ Hạ Uyên đứng dậy, lười nhác rời đi.
Võ Đức Duy từng nói rất nhiều lần: em gái anh có khuôn mặt đáng yêu động lòng người như vậy, cả đời nên được nuôi dưỡng trong gấm nhung.
Nhưng trên đời làm gì có chuyện nào tuyệt đối là nên hay không nên? Hành sự do người, cô nhất định không để bản thân rơi vào thế yếu, cho nên thân thủ, bản ghi chép, điều chế hương liệu, mỗi một phút giây Võ Hạ Uyên đều đang tạo dựng cho mình một cơ ngơi có thể an ổn trú ngụ.
Hai tên còn lại run lẩy bẩy núp ở góc tường, rõ ràng động tác ảo diệu vừa rồi của Võ Hạ Uyên đã doạ sợ bọn hẳn. Một người bỗng nhiên chắp tay, miệng lầm rầm thì thầm gì đó.
‘Võ Hạ Uyên ghé mắt, ánh nhìn chỉ dừng lại giây lát, sau đó ung dung bước đi dưới ánh mặt trời.
Tên đấy nói mấy chữ tiếng Nga cơ bản, phiên dịch ra chính là phù thuỷ”.
Cho nên nói, mê tín dị đoan là không được.
Thuật điều phối hương của Võ Hạ Uyên bắt nguồn từ bản ghi chép kia mà ra, từ mùi hương ban đầu cho đến công đoạn điều chế là cả một quá trình sử dụng phản ứng hoá học, xác thực trong đó tồn tại rất nhiều thành phần có thể thôi miên người khác, tiến hành khống chế đối phương, chính là thứ vũ khí trí mạng mà thần không biết, quỷ không hay!
Ở Nga một thời gian dài như vậy, cô học cũng được bảy, tám phần.
‘Võ Hạ Uyên trở về, bảo Phùng Bảo Đạt điều tra số điện thoại này một chút, cuối cùng chứng thực đó quả nhiên là Hạ Lam.
“Vậy tốt rồi” Võ Hạ Uyên ngồi tựa trên ghế sa-lon, cầm di động gửi tin nhắn cho tp: “Tôi còn đang lo là người khác, dù sao những mối hoạ ngầm như thế này bớt được phần nào hay phần đó”
Phùng Bảo Đạt nhìn dáng vẻ thản nhiên của Võ Hạ Uyên, cảm thấy bà chủ thật sự đã thay đối rất nhiều. Ban đầu rõ ràng chỉ là một thiểu nữ mồ côi đến hôn nhân cũng không được tự mình làm chủ, bây giờ thủ đoạn phong phú, thân phận cao quý.
Quan trọng nhất chính là phong thái điềm tĩnh ung dung kia, giống như được người tỉ mỉ cầm dao điêu khắc, cuối cùng biến thành một mảnh ngọc thô.
Võ Hạ Uyên nói chuyện bên này giải quyết cũng sắp xong rồi, Trương Tấn Phong lập tức đáp: “Vậy anh tới đón em”
Võ Hạ Uyên bất giác mỉm cười: “Được.”
Nhân viên cấp cao trong công ty đều quen cảnh này rồi, có thể khiến cho tổng giám đốc Trương nghe điện thoại giữa cuộc họp, vậy chỉ có thể là bà chủ Trương.
Ở nhà họ Hạ, Hạ Lam sau khi nghe điện thoại xong liền trực tiếp mắng người: “Một đám phế vật!”
Hạ Quang Bảo di chuyển xe lăn đi ngang cửa, lạnh lùng liếc nhìn.
Trông thấy Hạ Quang Bảo, Hạ Lam lập tức lộ ra dáng vẻ mẹ hiền, cười hỏi: “Quang Bảo, sao con lại ra đây làm gì? Có thấy dễ chịu trong người không?”
Bởi vì bỗng nhiên mất đi quá nhiều, Hạ Lam càng thêm cưng yêu chiều chuộng đứa con trai này, thậm chí có chút bệnh hoạn.
Hạ Lam đến đẩy xe lăn, Hạ Quang Bảo vừa ngửi thấy mùi hương trên người ả liền cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
Mà thôi, cũng sắp được giải thoát tới nơi rồi. Hạ Quang Bảo ngồi tựa vào lưng ghế, ánh mắt bình tĩnh mà hiu quạnh, vòng xoáy tanh tưởi đen ngòm đang ngấm ngầm dậy sóng.
“Chuyện của bà tôi nghe nói rồi” Hạ Quang Bảo bỗng dưng mở miệng: “Ly hôn Đàm Nguyên xong, bà định sống thế nào?”
“Mẹ còn có Quang Bảo, còn có nhà họ Hạ”
Hạ Lam đáp, hiển nhiên đó là chuyện đương nhiên.
Hạ Quang Bảo cười mỉa: “Trông cậy vào tôi? Bà nhìn tôi xem, bộ dáng này có thể cậy nhờ được sao? Về phần bên này, chờ sau khi Nguyễn Thu Thu sinh đứa bé ra rồi, nó dĩ nhiên chính thức trở thành người thừa kế hợp pháp. Cả bà lẫn tôi, đừng mong được lão già kia giao cho gia sản nhà họ Hạ”
Hạ Lam nằm chặt cán đẩy xe lăn, mắt sắc u ám: “Yên tâm đi Quang Bảo, mẹ sẽ có cách”
Hạ Quang Bảo hài lòng nhếch miệng, như vậy mới đúng chứ, thiên hạ sắp loạn rồi.
“Thân sắc của chị rất tốt” Võ Hạ Uyên cười nói.
Nguyễn Thu Thu vuốt vuốt mấy sợi tóc mai, nét mặt tươi tắn: “Cũng tạm, chuyện phiền lòng đã giảm đi rất nhiều”
“Cũng đừng nên nghĩ như vậy” Võ Hạ Uyên lấy hộp trang sức ra đưa cho Nguyễn Thu Thu: “Chuỗi hạt châu này chị đeo lên tay đi, em đã dùng hương liệu đặc chế xử lý qua, thích hợp dùng để thả lỏng cơ thể lẫn tinh thần, tốt cho chị và đứa bé”
Nguyễn Thu Thu cực kỳ tin tưởng Võ Hạ Uyên, cảm kích nhận lấy món quà, sau đó đắc ý nói: “Sáng nay lúc Hạ Lam về nhà trông điệu bộ cứ như người mất hồn ấy, không biết đã trải qua chuyện gì. Chị chỉ thấy ả cầm hành lý trong tay, chắc là về bên nhà họ Đàm một chuyến”
“Bình thường thôi” Võ Hạ Uyên nhấp trà: “Ly hôn Đàm Nguyên rồi, bà †a cũng không còn là vợ tổng giám đốc ăn trên nm trước, chừng ấy thì có thấm vào đâu?”
“Ngược lại là chị đó.” Võ Hạ Uyên thấp giọng nói: “Cẩn thận đề phòng Hạ Lam, mụ đàn bà điên này cái gì cũng dám làm”
Nội tâm Nguyễn Thu Thu khẽ chấn động, đúng thế, ngay cả con ruột của mình còn có thể giết, không phải kẻ điên chứ là gì?
“Cách thức điều chế hương liệu về cơ bản em đều dạy chị cả rồi” Võ Hạ Uyên lấy ra một trang giấy: “Đây là công thức cho hai loại nước hoa mới, phần còn lại phải dựa vào bản thân chị”
Nguyễn Thu Thu nghe được ẩn ý đẳng sau câu nói, vội h‹ m phải đi sao?”
“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên nhìn xa xăm “Chuyện ở đây hầu như đều sắp kết thúc rồi: Từ cửa hàng trang sức đi ra, Nguyễn Thu Thu bước lên một chiếc xe đen, nghênh ngang.
rời khỏi. Chờ sau khi uống xong tách trà, chọn lấy một chiếc vòng bạch kim đính kim cương, Võ Hạ Uyên cũng nối gót rời đi Nơi này cách khách sạn của cô tâm ba con phố, ở giữa còn có một khu đất đang khai phá, xe cộ qua lại tương đối ít. Sau khi phát giác được mình bị người theo dõi, Võ Hạ Uyên vô thức nhéo nhéo cổ tay.
Chợt, Võ Hạ Uyên lách mình tiến vào một lối tắt, tiếng bước chân đăng sau quả nhiên lập tức trở nên dồn dập.
€ó người đuổi theo cô.
‘
“Ai sai các người đến?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Một tên trong đám là người Hoa, hãn ta bị cô đá thẳng vào bụng đau đớn đến mức há miệng chửi thề, là một câu tiếng Hoa tiêu chuẩn.
Không chờ cho đối phương mở miệng, Võ Hạ Uyên lại nói: “Hạ Lam đúng không?”
Cô hành động ở nước Nga rất kín tiếng, phần nhiều đều đứng phía sau chỉ thị, công khai đắc tội với mỗi mình Hạ Lam. Còn nữa, loại mánh khoé không được coi là mánh khoé này, cũng chỉ có mình Hạ Lam sử dụng.
Bảo ba tên đàn ông tìm chỗ vắng bắt cô để làm gì, có thể làm cái gì, muốn làm cái gì?
Võ Hạ Uyên hừ lạnh, quả thực đã rõ rành rành.
Xương cốt của mấy tên này cũng cứng rắn, bọn hẳn chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Võ Hạ Uyên bóp nát một hạt châu ở cổ tay, bột phấn li ti lập tức tản ra xung quanh. Hoá ra thứ này căn bản không phải trân châu, là bột thuốc được nén thành từng viên nhỏ!
Đầu ngón tay cô vung lên, khuôn mặt dữ tợn của tên người Hoa kia nháy mắt ôn hoà trở lại, con ngươi mông lung, cuối cùng phát ngốc cười lên mấy tiếng.
“Chủ của các người là ai?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Chưa gặp người thật bao giờ, chỉ liên lạc qua điện thoại” Đối phương nói rời rạc từng tiếng, nghe y hệt một hộp băng ghi âm.
“Số điện thoại là bao nhiêu?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.
Chờ sau khi được báo số điện thoại xong, Võ Hạ Uyên đứng dậy, lười nhác rời đi.
Võ Đức Duy từng nói rất nhiều lần: em gái anh có khuôn mặt đáng yêu động lòng người như vậy, cả đời nên được nuôi dưỡng trong gấm nhung.
Nhưng trên đời làm gì có chuyện nào tuyệt đối là nên hay không nên? Hành sự do người, cô nhất định không để bản thân rơi vào thế yếu, cho nên thân thủ, bản ghi chép, điều chế hương liệu, mỗi một phút giây Võ Hạ Uyên đều đang tạo dựng cho mình một cơ ngơi có thể an ổn trú ngụ.
Hai tên còn lại run lẩy bẩy núp ở góc tường, rõ ràng động tác ảo diệu vừa rồi của Võ Hạ Uyên đã doạ sợ bọn hẳn. Một người bỗng nhiên chắp tay, miệng lầm rầm thì thầm gì đó.
‘Võ Hạ Uyên ghé mắt, ánh nhìn chỉ dừng lại giây lát, sau đó ung dung bước đi dưới ánh mặt trời.
Tên đấy nói mấy chữ tiếng Nga cơ bản, phiên dịch ra chính là phù thuỷ”.
Cho nên nói, mê tín dị đoan là không được.
Thuật điều phối hương của Võ Hạ Uyên bắt nguồn từ bản ghi chép kia mà ra, từ mùi hương ban đầu cho đến công đoạn điều chế là cả một quá trình sử dụng phản ứng hoá học, xác thực trong đó tồn tại rất nhiều thành phần có thể thôi miên người khác, tiến hành khống chế đối phương, chính là thứ vũ khí trí mạng mà thần không biết, quỷ không hay!
Ở Nga một thời gian dài như vậy, cô học cũng được bảy, tám phần.
‘Võ Hạ Uyên trở về, bảo Phùng Bảo Đạt điều tra số điện thoại này một chút, cuối cùng chứng thực đó quả nhiên là Hạ Lam.
“Vậy tốt rồi” Võ Hạ Uyên ngồi tựa trên ghế sa-lon, cầm di động gửi tin nhắn cho tp: “Tôi còn đang lo là người khác, dù sao những mối hoạ ngầm như thế này bớt được phần nào hay phần đó”
Phùng Bảo Đạt nhìn dáng vẻ thản nhiên của Võ Hạ Uyên, cảm thấy bà chủ thật sự đã thay đối rất nhiều. Ban đầu rõ ràng chỉ là một thiểu nữ mồ côi đến hôn nhân cũng không được tự mình làm chủ, bây giờ thủ đoạn phong phú, thân phận cao quý.
Quan trọng nhất chính là phong thái điềm tĩnh ung dung kia, giống như được người tỉ mỉ cầm dao điêu khắc, cuối cùng biến thành một mảnh ngọc thô.
Võ Hạ Uyên nói chuyện bên này giải quyết cũng sắp xong rồi, Trương Tấn Phong lập tức đáp: “Vậy anh tới đón em”
Võ Hạ Uyên bất giác mỉm cười: “Được.”
Nhân viên cấp cao trong công ty đều quen cảnh này rồi, có thể khiến cho tổng giám đốc Trương nghe điện thoại giữa cuộc họp, vậy chỉ có thể là bà chủ Trương.
Ở nhà họ Hạ, Hạ Lam sau khi nghe điện thoại xong liền trực tiếp mắng người: “Một đám phế vật!”
Hạ Quang Bảo di chuyển xe lăn đi ngang cửa, lạnh lùng liếc nhìn.
Trông thấy Hạ Quang Bảo, Hạ Lam lập tức lộ ra dáng vẻ mẹ hiền, cười hỏi: “Quang Bảo, sao con lại ra đây làm gì? Có thấy dễ chịu trong người không?”
Bởi vì bỗng nhiên mất đi quá nhiều, Hạ Lam càng thêm cưng yêu chiều chuộng đứa con trai này, thậm chí có chút bệnh hoạn.
Hạ Lam đến đẩy xe lăn, Hạ Quang Bảo vừa ngửi thấy mùi hương trên người ả liền cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
Mà thôi, cũng sắp được giải thoát tới nơi rồi. Hạ Quang Bảo ngồi tựa vào lưng ghế, ánh mắt bình tĩnh mà hiu quạnh, vòng xoáy tanh tưởi đen ngòm đang ngấm ngầm dậy sóng.
“Chuyện của bà tôi nghe nói rồi” Hạ Quang Bảo bỗng dưng mở miệng: “Ly hôn Đàm Nguyên xong, bà định sống thế nào?”
“Mẹ còn có Quang Bảo, còn có nhà họ Hạ”
Hạ Lam đáp, hiển nhiên đó là chuyện đương nhiên.
Hạ Quang Bảo cười mỉa: “Trông cậy vào tôi? Bà nhìn tôi xem, bộ dáng này có thể cậy nhờ được sao? Về phần bên này, chờ sau khi Nguyễn Thu Thu sinh đứa bé ra rồi, nó dĩ nhiên chính thức trở thành người thừa kế hợp pháp. Cả bà lẫn tôi, đừng mong được lão già kia giao cho gia sản nhà họ Hạ”
Hạ Lam nằm chặt cán đẩy xe lăn, mắt sắc u ám: “Yên tâm đi Quang Bảo, mẹ sẽ có cách”
Hạ Quang Bảo hài lòng nhếch miệng, như vậy mới đúng chứ, thiên hạ sắp loạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.