Chương 375: Cảm giác quen thuộc kì lạ
Cà Chua
17/07/2021
Võ Hạ Uyên còn định nói một câu chồng yêu xin hãy tha thứ, nhưng thấy Đức Minh rõ ràng đang nhịn cười, cô liền nghỉ ngờ tiến lại gần camera hơn: “Mau nói, có phải hai bố con đang giấu diếm em cái gì không?”
Đức Minh lắc đầu như trống bỏi: “Không giấu gì đâu mẹ”
Trương Tấn Phong khe khẽ nhéo eo con trai, giải thích với Hạ Uyên: “Nó nhìn thấy em nên vui mừng đấy”
“Thật không?” – Võ Hạ Uyên không tin lắm.
Đức Minh lập tức giơ mấy ngón tay mập mạp lên thề: “Thật mà”
‘Võ Hạ Uyên nháy mắt liền vui vẻ, chút cảm xúc ưu phiền trong lòng cũng vèo cái mất sạch, cô năm ngửa trên ghế sô pha, vừa cười vừa tán gẫu với Trương Tấn Phong, cổ áo màu trắng thuận theo vai trượt xuống, để lộ xương quai xanh trăng ngần đầy tinh tế, Trương Tấn Phong thấy vậy mắt liền tối sầm lại, vỗ vỗ lưng con trai: “Được rồi, con phải đi ngủ Đức Minh rất ngoan ngoãn: “Vâng, chúc bố mẹ ngủ ngon”
Võ Hạ Uyên nhìn ánh mắt của Trương Tấn Phong là hiểu ý anh, vội đáp lời Đức Minh “Ngủ ngon”
Chờ Đức Minh về phòng ngủ khoá cửa lại, Trương Tấn Phong liền tắt bớt đèn ở phòng khách iến lại gần ghế sô pha, chỉnh chỉnh lại góc nhìn điện thoại, khuôn mặt điển trai thẳng với camera, sau đó sột soạt cởi thắt lưng, mặt Hạ Uyên bỗng hồng cả lên.
“Câu hỏi đầu tiên..” = Trương Tấn Phong nghiêm túc hỏi – “Bây giờ nhìn anh, có cảm thấy khó chịu không?”
Võ Hạ Uyên thật thà läc đầu: “Tốt hơn nhiều rễ “Vậy là có” ~ Trương Tấn Phong vừa nói vừa cởi cúc cổ áo, cơ bụng V-cut như ẩn như hiện, Hạ Uyên cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, sau đó nghe thấy Trương Tấn Phong tiếp tục hỏi: “Thế này thì sao? Có ghét không?”
Hạ Uyên vội vàng đáp mà không thèm suy nghĩ: “Không, không ghét”
“Ô~” — Giọng Trương Tấn Phong êm ái – “Có vẻ là xấu hổ rồi đây”
Võ Hạ Uyên hơi hơi khó chịu, giọng trầm thấp nam tính lại vang lên: “Em yêu, nhớ anh không?”
Võ Hạ Uyên nhìn camera, suýt chút nữa chói mù mắt rồi! Trương Tấn Phong cố ý làm vẻ mặt si mê, hai mắt mơ màng ngậm cười, miệng hơi khẽ động, rõ ý tứ mời gọi đầy quyến rũ! Vì sao chủ tịch Phong ngài đây thi thoảng mới cợt nhả một lần mà mị lực lại mạnh đến thế này cơ chứt ‘Võ Hạ Uyên lập tức bịt chặt mũi: “Anh là đồ đều!”
Trương Tấn Phong bật cười ha hả, cười đủ rồi ngã nằm ra ghế sô pha, ánh mắt cứ dính chặt trên người Hạ Uyên: “Hạ Uyên à, tình trạng của em đã tốt lên rất nhiều rồi”
“Tất nhiên rồi” Võ Hạ Uyên giơ tay chọc chọc vào camera, như là đang chọc chọc mặt của Trương Tấn Phong: “Có lẽ chưa hết hai tháng là em có thể trở về bên cạnh anh”
Trương Tấn Phong nói: “Vậy ngày mai anh đến đón em”
“Linh tinh” – Võ Hạ Uyên tắt nụ cười — “Em vẫn còn một chuyện nữa cần phải xử lý cho xong”
Trương Tấn Phong không gặng hỏi, không phải vì anh tốt bụng không để tâm, mà vì trong lòng anh hiểu rõ trước đây Hạ Uyên ở trong hoàng cung là vì Linh Diên, nhưng đến bao giờ cô mới chịu hiểu, liều thuốc cần thiết vốn dĩ không phải là Linh Diên.
“Hạ Uyên..” = Trương Tấn Phong nói khẽ – “Anh rất nhớ em”
Võ Hạ Uyên miệng mang ý cườ vậy”
Em cũng Nói xong cô mới để ý xung quanh có chút là lạ, bèn hỏi: “Anh không ở nhà ư?”
“Ừm” – Chủ tịch Phong nói dối không chớp mắt: “Anh đưa Đức Minh đi chơi, buổi tối chơi muộn quá nên không về nhà”
“Chăm sóc tốt cho bản thân và con trai” — ‘Võ Hạ Uyên cố kiềm chế áp lực tâm lý, dùng sức hôn lên camera: “Em yêu anh”
Bỗng nhiên được rót mật vào tim, Trương Tấn Phong lập tức thoả mãn thở dài một hơi.
Ba chữ từ miệng Hạ Uyên thốt ra đã coi như bù đắp đủ quãng thời gian dài anh phải gắng gượng vừa qua.
Cúp máy, Trương Tấn Phong vừa xoay người liền không nhịn được rên lên một tiếng, anh giữ chặt lấy lồng ngực mình, nhìn về hướng phòng ngủ, sau khi xác định Đức Minh không đi ra liền vịn lấy bàn cẩn thận xê dịch, miễn cưỡng ổn định lại nhịp tim đang đập loạn, đi đến mò mò áo khoác lấy thuốc rồi đổ ra gấp đôi lượng thuốc bình thường, Trương.
Tấn Phong chẳng cần nước mà cứ thế trực tiếp nuốt luôn, chờ thuốc phát huy tác dụng rồi mới ngồi lại xuống ghế.
Nửa gương mặt Trương Tấn Phong ẩn trong bóng tối, anh như đang áp chế lại cái gì đó bên trong cơ thể, một tiếng cũng không thốt ra.
Hôm sau Võ Hạ Uyên tỉnh lại từ sớm, cô mở tủ lạnh rồi tiện tay úp bát mì, nói chuyện với Trương Tấn Phong mãi đến tận trưa. Khi cô chuẩn bị xuống tầng ăn cơm thì cánh cửa đối diện đồng thời cũng mở ra, Võ Hạ Uyên ngẩng mặt lên bỗng hơi ngạc nhiên, thế mà lại là Minh Tuấn.
Minh Tuấn cũng bất ngờ không kém, sau đó liền tươi cười chào hỏi Võ Hạ Uyên, anh không biết nói, chỉ có thế huơ huơ tay.
Hôm qua trong lòng chỉ nhớ đến Trương Tấn Phong nên không để ý, bây giờ ngẫm lại ‘Võ Hạ Uyên bỗng cảm thấy thật đáng tiếc, một người xuất sắc như vậy mà lại câm.
“Chào anh Tuấn” = Võ Hạ Uyên cười nói Minh Tuấn gật gật đầu, giơ tay ra dấu, Võ Hạ Uyên nhìn là hiểu anh ấy đang hỏi mình có muốn cùng đi ăn không, cô cảm thấy Minh Tuấn rất nhiệt tình, đang định từ chối thì căn phòng sau lưng Minh Tuấn đột nhiên vang lên một tràng âm thanh chấn động, nghe như: tiếng người bị ngã, Võ Hạ Uyên ngạc nhiên hỏi: “Anh Tuấn?”
Minh Tuấn đóng cửa phòng, ở góc độ Võ Hạ Uyên nhìn không thấy, trên trán anh chảy ra giọt mồ hôi lạnh, sau đó anh lấy điện thoại ra gõ gõ một hồi, đưa đến trước mặt Võ Hạ Uyên: “tà con chó con tôi nuôi.”
“Ô? Nhưng khách sạn không cho đem theo vật nuôi mà”
Minh Tuấn gõ tiếp mấy chữ: Họ chỉ nói vậy thôi, đút chút tiền vào thì chó đôi khi còn quý hơn cả người.
Võ Hạ Uyên giật giật khoé miệng, câu này đúng là hiện thực đau lòng Bị Minh Tuấn đánh gãy mạch suy nghĩ, Võ Hạ Uyên quên mất lời ra đến miệng định nói gì, chờ sau khi cô hoàn hồn lại đã thấy mì: đang ngồi mặt đối ï Hạ Uyên không thể tin nổi, sao tính cảnh giác của cô với người khác lại kém đi thế nhỉ?
Minh Tuấn ăn tương đối thanh đạm, đa số là ăn đồ chay, có độc món mặn thì lại là thịt bò hấp, Võ Hạ Uyên nhạy cảm ngửi được mùi thuốc phảng phất trên người đối phương, trong lòng ngẫm nghĩ, người này chắc sức khoẻ không tốt.
Chờ ăn xong bữa, Minh Tuấn thản nhiên không ngại cầm lọ thuốc ở trước mặt Võ Hạ Uyên nuốt xuống mấy viên Võ Hạ Uyên hơi chau mày: “Có phải anh dùng quá liều không vậy?”
Minh Tuấn gõ mấy chữ đưa Võ Hạ Uyên xem: Hết cách rồi, theo liều cũ hầu như chẳng có chút tác dụng nào.
Không biết vì sao, Võ Hạ Uyên bỗng thấy căng thẳng, cô đưa tay ra: “Có thể cho tôi xem không?”
Minh Tuấn gật đầu, đưa lọ thuốc cho cô.
Võ Hạ Uyên nhìn rõ cái tên trên lọ, trong lòng đột nhiên hãng một nhịp, không ngờ lại là thuốc điều trị bệnh tim.
“Bệnh của anh bệnh viện họ bảo sao?”
Minh Tuấn: Trăm lời như một, tôi nghe phát ngán rồi.
“Anh phải tuân thủ theo phác đồ” Ánh mắt lướt qua bữa trưa của Minh Tuấn, Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Thức ăn hôm nay rất tốt, anh..” chưa nói xong, Võ Hạ Uyên đột nhiên thấy Minh Tuấn biến sắc, đứng dậy xông đến phía mình, ‘Võ Hạ Uyên không kịp phản ứng, liền bị đôi tay gầy guộc của Minh Tuấn ôm lấy kéo bước vài bước sang bên cạnh, cùng lúc cô nghe thấy một âm thanh lớn sau lưng.
Võ Hạ Uyên quay đầu thì nhìn thấy hai người đàn ông đang đánh nhau, đứng gần dó không xa là một người phụ nữ đang tay chân luống cuống.
Minh Tuấn buông Võ Hạ Uyên ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như đang hỏi: “Không sao chứ?”
‘Võ Hạ Uyên vội lắc đầu: “Không sao cả”
Đáp xong Võ Hạ Uyên liền ngây người, vì sao cô lại hiểu được ánh mắt của Minh Tuấn muốn nói gì?
Đức Minh lắc đầu như trống bỏi: “Không giấu gì đâu mẹ”
Trương Tấn Phong khe khẽ nhéo eo con trai, giải thích với Hạ Uyên: “Nó nhìn thấy em nên vui mừng đấy”
“Thật không?” – Võ Hạ Uyên không tin lắm.
Đức Minh lập tức giơ mấy ngón tay mập mạp lên thề: “Thật mà”
‘Võ Hạ Uyên nháy mắt liền vui vẻ, chút cảm xúc ưu phiền trong lòng cũng vèo cái mất sạch, cô năm ngửa trên ghế sô pha, vừa cười vừa tán gẫu với Trương Tấn Phong, cổ áo màu trắng thuận theo vai trượt xuống, để lộ xương quai xanh trăng ngần đầy tinh tế, Trương Tấn Phong thấy vậy mắt liền tối sầm lại, vỗ vỗ lưng con trai: “Được rồi, con phải đi ngủ Đức Minh rất ngoan ngoãn: “Vâng, chúc bố mẹ ngủ ngon”
Võ Hạ Uyên nhìn ánh mắt của Trương Tấn Phong là hiểu ý anh, vội đáp lời Đức Minh “Ngủ ngon”
Chờ Đức Minh về phòng ngủ khoá cửa lại, Trương Tấn Phong liền tắt bớt đèn ở phòng khách iến lại gần ghế sô pha, chỉnh chỉnh lại góc nhìn điện thoại, khuôn mặt điển trai thẳng với camera, sau đó sột soạt cởi thắt lưng, mặt Hạ Uyên bỗng hồng cả lên.
“Câu hỏi đầu tiên..” = Trương Tấn Phong nghiêm túc hỏi – “Bây giờ nhìn anh, có cảm thấy khó chịu không?”
Võ Hạ Uyên thật thà läc đầu: “Tốt hơn nhiều rễ “Vậy là có” ~ Trương Tấn Phong vừa nói vừa cởi cúc cổ áo, cơ bụng V-cut như ẩn như hiện, Hạ Uyên cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, sau đó nghe thấy Trương Tấn Phong tiếp tục hỏi: “Thế này thì sao? Có ghét không?”
Hạ Uyên vội vàng đáp mà không thèm suy nghĩ: “Không, không ghét”
“Ô~” — Giọng Trương Tấn Phong êm ái – “Có vẻ là xấu hổ rồi đây”
Võ Hạ Uyên hơi hơi khó chịu, giọng trầm thấp nam tính lại vang lên: “Em yêu, nhớ anh không?”
Võ Hạ Uyên nhìn camera, suýt chút nữa chói mù mắt rồi! Trương Tấn Phong cố ý làm vẻ mặt si mê, hai mắt mơ màng ngậm cười, miệng hơi khẽ động, rõ ý tứ mời gọi đầy quyến rũ! Vì sao chủ tịch Phong ngài đây thi thoảng mới cợt nhả một lần mà mị lực lại mạnh đến thế này cơ chứt ‘Võ Hạ Uyên lập tức bịt chặt mũi: “Anh là đồ đều!”
Trương Tấn Phong bật cười ha hả, cười đủ rồi ngã nằm ra ghế sô pha, ánh mắt cứ dính chặt trên người Hạ Uyên: “Hạ Uyên à, tình trạng của em đã tốt lên rất nhiều rồi”
“Tất nhiên rồi” Võ Hạ Uyên giơ tay chọc chọc vào camera, như là đang chọc chọc mặt của Trương Tấn Phong: “Có lẽ chưa hết hai tháng là em có thể trở về bên cạnh anh”
Trương Tấn Phong nói: “Vậy ngày mai anh đến đón em”
“Linh tinh” – Võ Hạ Uyên tắt nụ cười — “Em vẫn còn một chuyện nữa cần phải xử lý cho xong”
Trương Tấn Phong không gặng hỏi, không phải vì anh tốt bụng không để tâm, mà vì trong lòng anh hiểu rõ trước đây Hạ Uyên ở trong hoàng cung là vì Linh Diên, nhưng đến bao giờ cô mới chịu hiểu, liều thuốc cần thiết vốn dĩ không phải là Linh Diên.
“Hạ Uyên..” = Trương Tấn Phong nói khẽ – “Anh rất nhớ em”
Võ Hạ Uyên miệng mang ý cườ vậy”
Em cũng Nói xong cô mới để ý xung quanh có chút là lạ, bèn hỏi: “Anh không ở nhà ư?”
“Ừm” – Chủ tịch Phong nói dối không chớp mắt: “Anh đưa Đức Minh đi chơi, buổi tối chơi muộn quá nên không về nhà”
“Chăm sóc tốt cho bản thân và con trai” — ‘Võ Hạ Uyên cố kiềm chế áp lực tâm lý, dùng sức hôn lên camera: “Em yêu anh”
Bỗng nhiên được rót mật vào tim, Trương Tấn Phong lập tức thoả mãn thở dài một hơi.
Ba chữ từ miệng Hạ Uyên thốt ra đã coi như bù đắp đủ quãng thời gian dài anh phải gắng gượng vừa qua.
Cúp máy, Trương Tấn Phong vừa xoay người liền không nhịn được rên lên một tiếng, anh giữ chặt lấy lồng ngực mình, nhìn về hướng phòng ngủ, sau khi xác định Đức Minh không đi ra liền vịn lấy bàn cẩn thận xê dịch, miễn cưỡng ổn định lại nhịp tim đang đập loạn, đi đến mò mò áo khoác lấy thuốc rồi đổ ra gấp đôi lượng thuốc bình thường, Trương.
Tấn Phong chẳng cần nước mà cứ thế trực tiếp nuốt luôn, chờ thuốc phát huy tác dụng rồi mới ngồi lại xuống ghế.
Nửa gương mặt Trương Tấn Phong ẩn trong bóng tối, anh như đang áp chế lại cái gì đó bên trong cơ thể, một tiếng cũng không thốt ra.
Hôm sau Võ Hạ Uyên tỉnh lại từ sớm, cô mở tủ lạnh rồi tiện tay úp bát mì, nói chuyện với Trương Tấn Phong mãi đến tận trưa. Khi cô chuẩn bị xuống tầng ăn cơm thì cánh cửa đối diện đồng thời cũng mở ra, Võ Hạ Uyên ngẩng mặt lên bỗng hơi ngạc nhiên, thế mà lại là Minh Tuấn.
Minh Tuấn cũng bất ngờ không kém, sau đó liền tươi cười chào hỏi Võ Hạ Uyên, anh không biết nói, chỉ có thế huơ huơ tay.
Hôm qua trong lòng chỉ nhớ đến Trương Tấn Phong nên không để ý, bây giờ ngẫm lại ‘Võ Hạ Uyên bỗng cảm thấy thật đáng tiếc, một người xuất sắc như vậy mà lại câm.
“Chào anh Tuấn” = Võ Hạ Uyên cười nói Minh Tuấn gật gật đầu, giơ tay ra dấu, Võ Hạ Uyên nhìn là hiểu anh ấy đang hỏi mình có muốn cùng đi ăn không, cô cảm thấy Minh Tuấn rất nhiệt tình, đang định từ chối thì căn phòng sau lưng Minh Tuấn đột nhiên vang lên một tràng âm thanh chấn động, nghe như: tiếng người bị ngã, Võ Hạ Uyên ngạc nhiên hỏi: “Anh Tuấn?”
Minh Tuấn đóng cửa phòng, ở góc độ Võ Hạ Uyên nhìn không thấy, trên trán anh chảy ra giọt mồ hôi lạnh, sau đó anh lấy điện thoại ra gõ gõ một hồi, đưa đến trước mặt Võ Hạ Uyên: “tà con chó con tôi nuôi.”
“Ô? Nhưng khách sạn không cho đem theo vật nuôi mà”
Minh Tuấn gõ tiếp mấy chữ: Họ chỉ nói vậy thôi, đút chút tiền vào thì chó đôi khi còn quý hơn cả người.
Võ Hạ Uyên giật giật khoé miệng, câu này đúng là hiện thực đau lòng Bị Minh Tuấn đánh gãy mạch suy nghĩ, Võ Hạ Uyên quên mất lời ra đến miệng định nói gì, chờ sau khi cô hoàn hồn lại đã thấy mì: đang ngồi mặt đối ï Hạ Uyên không thể tin nổi, sao tính cảnh giác của cô với người khác lại kém đi thế nhỉ?
Minh Tuấn ăn tương đối thanh đạm, đa số là ăn đồ chay, có độc món mặn thì lại là thịt bò hấp, Võ Hạ Uyên nhạy cảm ngửi được mùi thuốc phảng phất trên người đối phương, trong lòng ngẫm nghĩ, người này chắc sức khoẻ không tốt.
Chờ ăn xong bữa, Minh Tuấn thản nhiên không ngại cầm lọ thuốc ở trước mặt Võ Hạ Uyên nuốt xuống mấy viên Võ Hạ Uyên hơi chau mày: “Có phải anh dùng quá liều không vậy?”
Minh Tuấn gõ mấy chữ đưa Võ Hạ Uyên xem: Hết cách rồi, theo liều cũ hầu như chẳng có chút tác dụng nào.
Không biết vì sao, Võ Hạ Uyên bỗng thấy căng thẳng, cô đưa tay ra: “Có thể cho tôi xem không?”
Minh Tuấn gật đầu, đưa lọ thuốc cho cô.
Võ Hạ Uyên nhìn rõ cái tên trên lọ, trong lòng đột nhiên hãng một nhịp, không ngờ lại là thuốc điều trị bệnh tim.
“Bệnh của anh bệnh viện họ bảo sao?”
Minh Tuấn: Trăm lời như một, tôi nghe phát ngán rồi.
“Anh phải tuân thủ theo phác đồ” Ánh mắt lướt qua bữa trưa của Minh Tuấn, Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Thức ăn hôm nay rất tốt, anh..” chưa nói xong, Võ Hạ Uyên đột nhiên thấy Minh Tuấn biến sắc, đứng dậy xông đến phía mình, ‘Võ Hạ Uyên không kịp phản ứng, liền bị đôi tay gầy guộc của Minh Tuấn ôm lấy kéo bước vài bước sang bên cạnh, cùng lúc cô nghe thấy một âm thanh lớn sau lưng.
Võ Hạ Uyên quay đầu thì nhìn thấy hai người đàn ông đang đánh nhau, đứng gần dó không xa là một người phụ nữ đang tay chân luống cuống.
Minh Tuấn buông Võ Hạ Uyên ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như đang hỏi: “Không sao chứ?”
‘Võ Hạ Uyên vội lắc đầu: “Không sao cả”
Đáp xong Võ Hạ Uyên liền ngây người, vì sao cô lại hiểu được ánh mắt của Minh Tuấn muốn nói gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.