Chương 26: Chúng ta ly hôn đi Lúc Võ Hạ Uyên tỉnh lại lần nữa là ở bệnh viện lạnh lão.
Cà Chua
14/05/2021
“Cô Hạ Uyên tỉnh lại rồi” Trên mặt bác sĩ tỏ ra hết sức vui mừng.
Toàn thân Võ Hạ Uyên như chết lặng nhưng trực giác cho cô biết cô đang thiếu đi một thứ gì đó, vì thế vô thức hỏi: “Con tôi đâu?”
Bác sĩ ngập ngừng vài giây, giọng điệu ngập tràn tiếc nuối: “Thật xin lỗi cô Hạ Uyên, đứa trẻ không thể cứu được”
Võ Hạ Uyên phản ứng hồi lâu mới hiểu được ý của bác sĩ, cô im lặng nhìn lên trần nhà, trầm giọng lên tiếng: “Anh vất vả rồi, tôi muốn ở một mình một chút.”
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Võ Hạ Uyên, từ đầu đến cuối Trương Tấn Phong vẫn không hề xuất hiện.
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới bằng phẳng, nước mắt không nhịn được trào ra.
Cô thầm nghĩ như thế này cũng tốt, một đứa trẻ không có phúc, ngay cả bố ruột của mình cũng chán ghét thì cho dù có sinh ra, cũng không thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn đúng không?
Còn vở kịch náo nhiệt ở hôn lễ có lẽ cũng đã trở thành trò cười của tất cả mọi người rồi.
Cô chỉ muốn sinh đứa bé ra một cách an toàn, tại sao… Võ Hạ Uyên giống như một con thú bị nhốt, cô cuộn mình lại. Ngay sau đó, trong phòng bệnh vang lên những tiếng nghẹn ngào ngắn ngủi và kiềm chế.
Đứa trẻ không còn nữa, Võ Hạ Uyên cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng đồng thời tảng đá to lớn đè lên trái tim cô cũng trở nên nhẹ hơn, cô nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô, nhà họ Trương và Trương Tấn Phong sẽ kết thúc ở đây.
Khi Trương Tấn Phong trở về thì đêm đã khuya, anh nhẹ chân bước vào trong phòng bệnh.
Nhìn thấy người trên giường khẽ nhúc nhích, Trương Tấn Phong đi tới thấp giọng mở miệng nói: “Võ Hạ Uyên?”
Lúc này người đàn ông mới phát hiện ra, Võ Hạ Uyên đang trợn tròn mắt, cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng rơi bên mép cửa sổ.
“Muộn thế này rồi, tại sao vẫn chưa ngủ?”
Trương Tấn Phong nói rồi đưa tay ra.
“Đừng đụng vào tôi!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng mở miệng nói, vẻ ghê tởm hiện lên rõ ràng trong ánh mắt cô đã rơi vào mắt Trương Tấn Phong.
Trương Tấn Phong hiểu rõ Võ Hạ Uyên đã biết con mình không còn nữa…
Anh không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là như thế nào, ngay từ đầu Trương Tấn Phong hoàn toàn không muốn có đứa trẻ đó. Nếu như không phải nhờ sự kiên trì của Trương Phúc thì thậm chí anh còn không muốn nhìn mặt Võ Hạ Uyên, nhưng sau khoảng thời gian này… Trương Tấn Phong nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác đau lòng khi nhận được thông báo Võ Hạ Uyên sảy thai lại một lần nữa tràn ngập trong lòng. Anh đã sờ bụng của Võ Hạ Uyên rất nhiều lần trong đêm khuya, rồi hết lần này đến lần khác tự khuyên bảo mình rằng bên trong đó là cốt nhục của bản thân.
Làm sao có thể không có một chút cảm xúc nào được?
“Võ Hạ Uyên” Trương Tấn Phong hít sâu một hơi: ‘Sau này chúng ta vẫn sẽ có con”
“Sao vậy, anh Phong còn muốn tự tay bóp chết một mạng người nữa sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Con ngươi của Trương Tấn Phong đột nhiên co rút lại, đầu lưỡi cố kìm nén cơn tức giận: “Không phải tôi”
Lúc này Võ Hạ Uyên mới đưa mắt nhìn thẳng Trương Tấn Phong, trong mắt cô là một mảnh đen kịt không có một tia sáng, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm: “Là Vũ Tuyết Mai phải không?
Nói khó nghe một tiếng thì cho dù cô ta giết chết †ôi và con tôi thì anh Phong đây cũng sẽ vui vẻ đồng ý đúng không?”
“Võ Hạ Uyên, chuyện này…”
“Các người giết con của tôi.’ Võ Hạ Uyên lạnh lùng ngắt lời anh, dường như cô đã cạn kiệt sức lực, hai mắt lại bắt đầu tối sâm. Võ Hạ Uyên chậm rãi nhắm mắt lại, cô mệt mỏi nói: “Anh Phong, mục tiêu của các người đã đạt được rồi, vậy thì…
chúng ta ly hôn đi. “
Lúc đầu Trương Tấn Phong im lặng nghe nhưng khi nghe thấy Võ Hạ Uyên nói ra hai chữ “ly hôn” thì sắc mặt anh lập tức thay đổi, cuối cùng anh cũng không nhãn nhịn được nữa, giận tái mặt nói: “Cô nghĩ nhà họ Trương chúng tôi là cái gì mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”
“Không phải anh Phong đang mong chờ điều đó sao?” Võ Hạ Uyên đờ đẫn tiếp tục nói.
Trương Tấn Phong bóp chặt lấy mặt của Võ Hạ Uyên, gằn từng chữ một nói: “Không thể ly hôn.” Anh cảm thấy hơi bực bội: “Vừa mới kết hôn xong mà đã ly hôn ngay, vậy thì mặt mũi của Trương Tấn Phong tôi để ở đâu đây?”
Đây là lý do đường hoàng, rõ ràng nhất anh có thể đưa ra, nhưng trên thực tế anh chỉ không muốn ly hôn mà thôi.
Hoá ra là vì những chuyện này… hy vọng cuối cùng của Võ Hạ Uyên cũng tan thành mây khói, cô nghiêm mặt nói với Trương Tấn Phong: “Chúng †a làm thủ tục ly hôn xong xuôi trước đã, còn chuyện khi nào sẽ công bố thì đó là do anh Phong quyết định”
Sắc mặt Trương Tấn Phong vô cùng khó coi: “Võ Hạ Uyên, cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói không ly hôn là không ly hôn”
“Thả tôi ra” Võ Hạ Uyên không thể bình tĩnh được nữa, cô lo lắng nắm lấy cánh tay của Trương Tấn Phong: “Chúng ta kết hôn vốn dĩ là do sai lầm, bây giờ hãy để cho sai lầm này kết thúc đi, có phải như vậy sẽ tốt hơn không?”
Trương Tấn Phong hất tay Võ Hạ Uyên ra, lạnh lùng đứng lên nhìn cô: “Tôi nghĩ là cô điên rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi”
Nhìn thấy Trương Tấn Phong muốn đi, Võ Hạ Uyên lập tức vén chăn lên nhào tới. Cô mới vừa sinh non, cơ thể vô cùng suy yếu, cả người giống như ngã rạp xuống đất. Trương Tấn Phong nghe “bịch” một tiếng, anh bỗng nhiên quay người lại, đáy lòng tê tái không rõ nguyên nhân, vội vàng chạy đến đỡ Võ Hạ Uyên dậy.
Võ Hạ Uyên không quan tâm đến nỗi đau, cô cứ thế bám chặt lên cánh tay của Trương Tấn Phong rồi không ngừng nói: “Ly hôn đi, hãy để tôi đi”
Vốn Trương Tấn Phong đang muốn nói gì nhưng sau khi nghe thấy những lời này thì bỗng nhiên anh vô cùng sững sờ. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, anh trông thấy Võ Hạ Uyên khóc đến cả khuôn mặt toàn đầy nước mắt, vẻ đau khổ trong mắt anh như muốn nuốt trọn cô vào lòng.
“Tôi sẽ không làm phiền anh và Vũ Tuyết Mai, anh thả tôi ra đi, tại sao các người lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?” Võ Hạ Uyên tự lẩm bẩm: “Nó mới được ba tháng thôi mà, mặc dù vất vả gần chết nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, chờ hai tháng nữa thôi là nó sẽ lớn nhanh như một quả bóng bay, rõ ràng anh cũng cảm thấy như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Cuối cùng, trái tim vô cùng cứng rắn mạnh mẽ kia của Trương Tấn Phong cũng nứt ra một đường nhỏ, anh ôm lấy Võ Hạ Uyên vào lòng rồi thấp giọng nói: “Không phải là tôi đã làm ra những chuyện đó, tôi rất mong chờ ngày nó sinh ra mà”
Cách nói chuyện này của Trương Tấn Phong cũng không khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, dù sao con của cô cũng không còn nữa: “Vậy thì là ai?” Võ Hạ Uyên nắm chặt lấy cánh †ay của Trương Tấn Phong, giọng điệu căm hận chán ghét: “Anh nói cho tôi biết rốt cuộc là ai!”
“Võ Hạ Uyên, tôi sẽ đòi lại công bằng cho con của chúng ta.” Trương Tấn Phong hứa hẹn: “Nhất định”
Dường như Võ Hạ Uyên không nghe thấy gì cả, càng lúc càng không ngừng nghẹn ngào. Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác, khóc đến nỗi không còn chút hình tượng nào.
Trương Tấn Phong để cho cô tùy ý trút hết mọi đau khổ ra ngoài, cho đến khi cơ thể của Võ Hạ Uyên mềm nhũn trực tiếp ngã vào vòng tay anh.
Sau khi chăm sóc Võ Hạ Uyên ngủ say, Trương Tấn Phong sầm mặt đi ra khỏi phòng bệnh. Mà Trương Phúc thì đang đứng ở ngoài cửa, ông già mất cháu yêu nên sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Trương Phúc đập chiếc gậy chống xuống đất hai lần, tức giận nói: “Con tự xem mà giải quyết đi”
Trương Tấn Phong đứng ở đó một hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động rồi ra lệnh nói: “Dùng tất cả mọi cách để chèn ép Bình Minh”
Trong lòng anh thầm nghĩ, mẹ ơi con xin lỗi, lời hứa năm đó cuối cùng cũng nên chấm dứt rồi.
Sau khi cơ thể Võ Hạ Uyên khỏe lại, cô lại tiếp tục không ngừng nói với Trương Tấn Phong về chuyện ly hôn. Rõ ràng trước nay cô rất bình tĩnh nhưng lại luôn bực tức với Trương Tấn Phong, còn người đàn ông thì luôn đợi cô ngủ say rồi mới dám đến bệnh viện thăm nom. Cứ như vậy vừa đi vừa về giày vò không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng đến tai Trương Phúc.
Trương Phúc cho rằng Võ Hạ Uyên lần đầu tiên nói ly hôn là vì đau buồn quá độ nhưng sau nửa tháng đều như vậy, cuối cùng ông cũng hiểu cô nhóc này thật sự rất tàn nhẫn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên nhìn. Cô nhìn thấy người đến là Trương Phúc thì mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thưa… chú.”
Trương Phúc bình tĩnh im lặng nhìn Võ Hạ Uyên một lúc, sau đó bất lực thở dài từ tận đáy lòng, chưa gì mà cô đã tự thay đổi xưng hô luôn rồi.
“Nhóc con, hôm nay bố sẽ kéo mặt mo xuống nói chuyện với con” Trương Phúc ngồi xuống trước mặt Võ Hạ Uyên, trầm giọng nói: “Đừng ly © hôn mà”
Toàn thân Võ Hạ Uyên như chết lặng nhưng trực giác cho cô biết cô đang thiếu đi một thứ gì đó, vì thế vô thức hỏi: “Con tôi đâu?”
Bác sĩ ngập ngừng vài giây, giọng điệu ngập tràn tiếc nuối: “Thật xin lỗi cô Hạ Uyên, đứa trẻ không thể cứu được”
Võ Hạ Uyên phản ứng hồi lâu mới hiểu được ý của bác sĩ, cô im lặng nhìn lên trần nhà, trầm giọng lên tiếng: “Anh vất vả rồi, tôi muốn ở một mình một chút.”
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Võ Hạ Uyên, từ đầu đến cuối Trương Tấn Phong vẫn không hề xuất hiện.
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới bằng phẳng, nước mắt không nhịn được trào ra.
Cô thầm nghĩ như thế này cũng tốt, một đứa trẻ không có phúc, ngay cả bố ruột của mình cũng chán ghét thì cho dù có sinh ra, cũng không thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn đúng không?
Còn vở kịch náo nhiệt ở hôn lễ có lẽ cũng đã trở thành trò cười của tất cả mọi người rồi.
Cô chỉ muốn sinh đứa bé ra một cách an toàn, tại sao… Võ Hạ Uyên giống như một con thú bị nhốt, cô cuộn mình lại. Ngay sau đó, trong phòng bệnh vang lên những tiếng nghẹn ngào ngắn ngủi và kiềm chế.
Đứa trẻ không còn nữa, Võ Hạ Uyên cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng đồng thời tảng đá to lớn đè lên trái tim cô cũng trở nên nhẹ hơn, cô nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô, nhà họ Trương và Trương Tấn Phong sẽ kết thúc ở đây.
Khi Trương Tấn Phong trở về thì đêm đã khuya, anh nhẹ chân bước vào trong phòng bệnh.
Nhìn thấy người trên giường khẽ nhúc nhích, Trương Tấn Phong đi tới thấp giọng mở miệng nói: “Võ Hạ Uyên?”
Lúc này người đàn ông mới phát hiện ra, Võ Hạ Uyên đang trợn tròn mắt, cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng rơi bên mép cửa sổ.
“Muộn thế này rồi, tại sao vẫn chưa ngủ?”
Trương Tấn Phong nói rồi đưa tay ra.
“Đừng đụng vào tôi!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng mở miệng nói, vẻ ghê tởm hiện lên rõ ràng trong ánh mắt cô đã rơi vào mắt Trương Tấn Phong.
Trương Tấn Phong hiểu rõ Võ Hạ Uyên đã biết con mình không còn nữa…
Anh không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là như thế nào, ngay từ đầu Trương Tấn Phong hoàn toàn không muốn có đứa trẻ đó. Nếu như không phải nhờ sự kiên trì của Trương Phúc thì thậm chí anh còn không muốn nhìn mặt Võ Hạ Uyên, nhưng sau khoảng thời gian này… Trương Tấn Phong nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác đau lòng khi nhận được thông báo Võ Hạ Uyên sảy thai lại một lần nữa tràn ngập trong lòng. Anh đã sờ bụng của Võ Hạ Uyên rất nhiều lần trong đêm khuya, rồi hết lần này đến lần khác tự khuyên bảo mình rằng bên trong đó là cốt nhục của bản thân.
Làm sao có thể không có một chút cảm xúc nào được?
“Võ Hạ Uyên” Trương Tấn Phong hít sâu một hơi: ‘Sau này chúng ta vẫn sẽ có con”
“Sao vậy, anh Phong còn muốn tự tay bóp chết một mạng người nữa sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Con ngươi của Trương Tấn Phong đột nhiên co rút lại, đầu lưỡi cố kìm nén cơn tức giận: “Không phải tôi”
Lúc này Võ Hạ Uyên mới đưa mắt nhìn thẳng Trương Tấn Phong, trong mắt cô là một mảnh đen kịt không có một tia sáng, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm: “Là Vũ Tuyết Mai phải không?
Nói khó nghe một tiếng thì cho dù cô ta giết chết †ôi và con tôi thì anh Phong đây cũng sẽ vui vẻ đồng ý đúng không?”
“Võ Hạ Uyên, chuyện này…”
“Các người giết con của tôi.’ Võ Hạ Uyên lạnh lùng ngắt lời anh, dường như cô đã cạn kiệt sức lực, hai mắt lại bắt đầu tối sâm. Võ Hạ Uyên chậm rãi nhắm mắt lại, cô mệt mỏi nói: “Anh Phong, mục tiêu của các người đã đạt được rồi, vậy thì…
chúng ta ly hôn đi. “
Lúc đầu Trương Tấn Phong im lặng nghe nhưng khi nghe thấy Võ Hạ Uyên nói ra hai chữ “ly hôn” thì sắc mặt anh lập tức thay đổi, cuối cùng anh cũng không nhãn nhịn được nữa, giận tái mặt nói: “Cô nghĩ nhà họ Trương chúng tôi là cái gì mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”
“Không phải anh Phong đang mong chờ điều đó sao?” Võ Hạ Uyên đờ đẫn tiếp tục nói.
Trương Tấn Phong bóp chặt lấy mặt của Võ Hạ Uyên, gằn từng chữ một nói: “Không thể ly hôn.” Anh cảm thấy hơi bực bội: “Vừa mới kết hôn xong mà đã ly hôn ngay, vậy thì mặt mũi của Trương Tấn Phong tôi để ở đâu đây?”
Đây là lý do đường hoàng, rõ ràng nhất anh có thể đưa ra, nhưng trên thực tế anh chỉ không muốn ly hôn mà thôi.
Hoá ra là vì những chuyện này… hy vọng cuối cùng của Võ Hạ Uyên cũng tan thành mây khói, cô nghiêm mặt nói với Trương Tấn Phong: “Chúng †a làm thủ tục ly hôn xong xuôi trước đã, còn chuyện khi nào sẽ công bố thì đó là do anh Phong quyết định”
Sắc mặt Trương Tấn Phong vô cùng khó coi: “Võ Hạ Uyên, cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói không ly hôn là không ly hôn”
“Thả tôi ra” Võ Hạ Uyên không thể bình tĩnh được nữa, cô lo lắng nắm lấy cánh tay của Trương Tấn Phong: “Chúng ta kết hôn vốn dĩ là do sai lầm, bây giờ hãy để cho sai lầm này kết thúc đi, có phải như vậy sẽ tốt hơn không?”
Trương Tấn Phong hất tay Võ Hạ Uyên ra, lạnh lùng đứng lên nhìn cô: “Tôi nghĩ là cô điên rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi”
Nhìn thấy Trương Tấn Phong muốn đi, Võ Hạ Uyên lập tức vén chăn lên nhào tới. Cô mới vừa sinh non, cơ thể vô cùng suy yếu, cả người giống như ngã rạp xuống đất. Trương Tấn Phong nghe “bịch” một tiếng, anh bỗng nhiên quay người lại, đáy lòng tê tái không rõ nguyên nhân, vội vàng chạy đến đỡ Võ Hạ Uyên dậy.
Võ Hạ Uyên không quan tâm đến nỗi đau, cô cứ thế bám chặt lên cánh tay của Trương Tấn Phong rồi không ngừng nói: “Ly hôn đi, hãy để tôi đi”
Vốn Trương Tấn Phong đang muốn nói gì nhưng sau khi nghe thấy những lời này thì bỗng nhiên anh vô cùng sững sờ. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, anh trông thấy Võ Hạ Uyên khóc đến cả khuôn mặt toàn đầy nước mắt, vẻ đau khổ trong mắt anh như muốn nuốt trọn cô vào lòng.
“Tôi sẽ không làm phiền anh và Vũ Tuyết Mai, anh thả tôi ra đi, tại sao các người lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?” Võ Hạ Uyên tự lẩm bẩm: “Nó mới được ba tháng thôi mà, mặc dù vất vả gần chết nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, chờ hai tháng nữa thôi là nó sẽ lớn nhanh như một quả bóng bay, rõ ràng anh cũng cảm thấy như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Cuối cùng, trái tim vô cùng cứng rắn mạnh mẽ kia của Trương Tấn Phong cũng nứt ra một đường nhỏ, anh ôm lấy Võ Hạ Uyên vào lòng rồi thấp giọng nói: “Không phải là tôi đã làm ra những chuyện đó, tôi rất mong chờ ngày nó sinh ra mà”
Cách nói chuyện này của Trương Tấn Phong cũng không khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, dù sao con của cô cũng không còn nữa: “Vậy thì là ai?” Võ Hạ Uyên nắm chặt lấy cánh †ay của Trương Tấn Phong, giọng điệu căm hận chán ghét: “Anh nói cho tôi biết rốt cuộc là ai!”
“Võ Hạ Uyên, tôi sẽ đòi lại công bằng cho con của chúng ta.” Trương Tấn Phong hứa hẹn: “Nhất định”
Dường như Võ Hạ Uyên không nghe thấy gì cả, càng lúc càng không ngừng nghẹn ngào. Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác, khóc đến nỗi không còn chút hình tượng nào.
Trương Tấn Phong để cho cô tùy ý trút hết mọi đau khổ ra ngoài, cho đến khi cơ thể của Võ Hạ Uyên mềm nhũn trực tiếp ngã vào vòng tay anh.
Sau khi chăm sóc Võ Hạ Uyên ngủ say, Trương Tấn Phong sầm mặt đi ra khỏi phòng bệnh. Mà Trương Phúc thì đang đứng ở ngoài cửa, ông già mất cháu yêu nên sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Trương Phúc đập chiếc gậy chống xuống đất hai lần, tức giận nói: “Con tự xem mà giải quyết đi”
Trương Tấn Phong đứng ở đó một hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động rồi ra lệnh nói: “Dùng tất cả mọi cách để chèn ép Bình Minh”
Trong lòng anh thầm nghĩ, mẹ ơi con xin lỗi, lời hứa năm đó cuối cùng cũng nên chấm dứt rồi.
Sau khi cơ thể Võ Hạ Uyên khỏe lại, cô lại tiếp tục không ngừng nói với Trương Tấn Phong về chuyện ly hôn. Rõ ràng trước nay cô rất bình tĩnh nhưng lại luôn bực tức với Trương Tấn Phong, còn người đàn ông thì luôn đợi cô ngủ say rồi mới dám đến bệnh viện thăm nom. Cứ như vậy vừa đi vừa về giày vò không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng đến tai Trương Phúc.
Trương Phúc cho rằng Võ Hạ Uyên lần đầu tiên nói ly hôn là vì đau buồn quá độ nhưng sau nửa tháng đều như vậy, cuối cùng ông cũng hiểu cô nhóc này thật sự rất tàn nhẫn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên nhìn. Cô nhìn thấy người đến là Trương Phúc thì mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thưa… chú.”
Trương Phúc bình tĩnh im lặng nhìn Võ Hạ Uyên một lúc, sau đó bất lực thở dài từ tận đáy lòng, chưa gì mà cô đã tự thay đổi xưng hô luôn rồi.
“Nhóc con, hôm nay bố sẽ kéo mặt mo xuống nói chuyện với con” Trương Phúc ngồi xuống trước mặt Võ Hạ Uyên, trầm giọng nói: “Đừng ly © hôn mà”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.