Chương 14: Dốc sức bảo vệ cô ta
Cà Chua
14/05/2021
Hiển nhiên Nguyễn Bảo Vân rất sợ Trương Tấn Phong, cô ta kinh hãi nói: “Anh là ai?”
Võ Hạ Uyên hỏi vặn lại: “Cô vào đây bằng cách nào?”
Nguyễn Bảo Vân bị hỏi bất ngờ nên cô ta theo ý thức nhìn về phía Vũ Tuyết Mai, nhưng Vũ Tuyết Mai lại vội vã dời tầm mắt.
Võ Hạ Uyên thấy ánh mắt Trương Tấn Phong dần đen lại, cô nghĩ chắc anh cũng đã nhìn ra được điều gì đó.
“Tôi vào bằng cách gì thì liên quan gì đến cô?”
Cô ta cất giọng hung dữ: “Cô đừng nghĩ là làm thế này thì sẽ không cần chịu trách nhiệm với hai người lớn trong nhài”
“Thế ư?” Giọng nói của Trương Tấn Phong lạnh băng: “Nếu như tôi tra được sự việc không giống như cô nói…”
Nguyễn Bảo Vân hơi run lên: “Anh muốn thế nào?”
“Cút!” Anh chỉ phun ra một chữ.
“Khoan đã” Ông Phúc lên tiếng: “Nhà họ Trương chúng tôi chưa từng có chuyện có người đến tận nhà vả vào mặt mà còn có thể bình an rời đi!”
Bây giờ Nguyễn Bảo Vân thật sự sợ hãi rồi, dường như cô ta muốn nói gì đó nhưng lại e dè mà nuốt lời xuống.
Vẻ mặt Vũ Tuyết Mai tràn ngập sự bất an khó che giấu.
“Bố, nếu bố tin con thì hãy để con giải quyết chuyện này”
Anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của Võ Hạ Uyên, hơi ấm men theo làn da thấm vào tận sâu trong lòng cô.
Cô rất cảm kích Trương Tấn Phong vì ít nhất bây giờ anh đã tin tưởng mình.
Mãi lâu sau ông Phúc mới cất tiếng thở dài, Nguyễn Bảo Vân run rẩy đi ra ngoài. Có lẽ cô ta đã nhìn ra được những người này đều không dễ chọc vào, muốn bóp chết cô ta cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.
Bữa cơm này cực kỳ yên tĩnh, ông Phúc không hỏi Võ Hạ Uyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông cũng không hề cười, ăn xong ông lập tức rời đi. Lòng cô ngập tràn đắng chát, chắc chăn là cô đã khiến ông thất vọng rồi.
Vũ Tuyết Mai cũng nhanh chóng đặt đũa xuống nói: “Anh Tấn Phong, nhà em có chút việc gấp, hẹn hôm sau gặp lại”
Võ Hạ Uyên hơi thấp thỏm không yên, cô lấy lý do đi vệ sinh rồi vội vã bám theo sau Vũ Tuyết Mai.
Ở vườn hoa một bên khách sạn, cô nhìn thấy Vũ Tuyết Mai ôm theo một bọc bưu phẩm đưa cho Nguyễn Bảo Vân tham lam: “Kín miệng một chút, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
“Được được.”
Nguyễn Bảo Vân vội vàng nhận lấy rồi cất lời bảo đảm: “Cô yên tâm, nếu như còn cần gì thì cứ gọi tôi một tiếng, tôi cũng ghét con ả kia lâu lắm rồi!”
Sau khi nhìn ngó xung quanh, Vũ Tuyết Mai cẩn thận chọn rời đi từ con đường nhỏ khác ở một bên.
Võ Hạ Uyên cất điện thoại đi, tất cả cảnh lúc nãy cô đều đã quay lại được rồi.
Giây tiếp theo, một bàn tay khác vươn tới cướp đi điện thoại trong tay cô. Cô sợ hãi xoay người lại nhưng cô lại phát hiện ra người kia là Trương Tấn Phong, anh đang xụ mặt nhấn nhấn trên điện thoại. Chờ khi cô cướp lại thì video trong máy đã mất rồi.
“Anh làm gì vậy hả?” Giọng nói của cô khó che giấu được sự run rẩy.
“Việc này tôi sẽ cho bố một câu trả lời thỏa đáng, đảm bảo sẽ không làm hại đến cô” Anh nói rõ từng chữ một.
Cô nhếch môi cười một tiếng, cách làm này của anh còn không tổn thương cô sao?
“Anh biết..” Võ Hạ Uyên khàn giọng mở miệng: “Anh biết tất cả chuyện này là do Vũ Tuyết Mai tính kế, cho nên những điều lúc nãy anh nói với bố mình đều là để bao che cho cô ta đúng không?”
Rất lâu rất lâu sau cô cũng không nghe thấy anh đáp lại.
Câu trả lời đã rõ như ban ngày.
Vậy mà ban nãy cô còn cảm kích anh cơ đấy, loại cảm kích này giờ đứng trước sự thật quả là chế giễu biết bao!
Võ Hạ Uyên bước qua người Trương Tấn Phong, cô vốn còn định bước tiếp thì đột nhiên trước mắt tối sầm, cô mất đi ý thức…
Cô không biết Trương Tấn Phong đã giải quyết như thế nào nhưng vài ngày sau nhà họ Vũ đã mang đến rất nhiều thứ bù đắp, có thể nhìn ra anh đã làm được việc bảo toàn cho cả hai bên.
Võ Hạ Uyên thầm mỉm cười trào phúng, chẳng qua cô cũng chỉ là dính nhờ ánh sáng của Vũ Tuyết Mai mà thôi.
Quan hệ của hai người bỗng chốc trở nên cứng ngắc, cụ thể hơn là Võ Hạ Uyên quá thất vọng với người này rồi. Trước đây cô chỉ nghĩ rằng anh là người lạnh lùng nhưng hóa ra giờ mới hay anh lại là người có thể làm ra những chuyện không có giới hạn.
Vài ngày sau Vũ Tuyết Mai đột nhiên hẹn cô ra ngoài nói là có thứ quan trọng muốn đưa cho có.
Võ Hạ Uyên lựa chọn đi, trong lòng cô vẫn còn sự không cam tâm
Võ Hạ Uyên hỏi vặn lại: “Cô vào đây bằng cách nào?”
Nguyễn Bảo Vân bị hỏi bất ngờ nên cô ta theo ý thức nhìn về phía Vũ Tuyết Mai, nhưng Vũ Tuyết Mai lại vội vã dời tầm mắt.
Võ Hạ Uyên thấy ánh mắt Trương Tấn Phong dần đen lại, cô nghĩ chắc anh cũng đã nhìn ra được điều gì đó.
“Tôi vào bằng cách gì thì liên quan gì đến cô?”
Cô ta cất giọng hung dữ: “Cô đừng nghĩ là làm thế này thì sẽ không cần chịu trách nhiệm với hai người lớn trong nhài”
“Thế ư?” Giọng nói của Trương Tấn Phong lạnh băng: “Nếu như tôi tra được sự việc không giống như cô nói…”
Nguyễn Bảo Vân hơi run lên: “Anh muốn thế nào?”
“Cút!” Anh chỉ phun ra một chữ.
“Khoan đã” Ông Phúc lên tiếng: “Nhà họ Trương chúng tôi chưa từng có chuyện có người đến tận nhà vả vào mặt mà còn có thể bình an rời đi!”
Bây giờ Nguyễn Bảo Vân thật sự sợ hãi rồi, dường như cô ta muốn nói gì đó nhưng lại e dè mà nuốt lời xuống.
Vẻ mặt Vũ Tuyết Mai tràn ngập sự bất an khó che giấu.
“Bố, nếu bố tin con thì hãy để con giải quyết chuyện này”
Anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của Võ Hạ Uyên, hơi ấm men theo làn da thấm vào tận sâu trong lòng cô.
Cô rất cảm kích Trương Tấn Phong vì ít nhất bây giờ anh đã tin tưởng mình.
Mãi lâu sau ông Phúc mới cất tiếng thở dài, Nguyễn Bảo Vân run rẩy đi ra ngoài. Có lẽ cô ta đã nhìn ra được những người này đều không dễ chọc vào, muốn bóp chết cô ta cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.
Bữa cơm này cực kỳ yên tĩnh, ông Phúc không hỏi Võ Hạ Uyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông cũng không hề cười, ăn xong ông lập tức rời đi. Lòng cô ngập tràn đắng chát, chắc chăn là cô đã khiến ông thất vọng rồi.
Vũ Tuyết Mai cũng nhanh chóng đặt đũa xuống nói: “Anh Tấn Phong, nhà em có chút việc gấp, hẹn hôm sau gặp lại”
Võ Hạ Uyên hơi thấp thỏm không yên, cô lấy lý do đi vệ sinh rồi vội vã bám theo sau Vũ Tuyết Mai.
Ở vườn hoa một bên khách sạn, cô nhìn thấy Vũ Tuyết Mai ôm theo một bọc bưu phẩm đưa cho Nguyễn Bảo Vân tham lam: “Kín miệng một chút, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
“Được được.”
Nguyễn Bảo Vân vội vàng nhận lấy rồi cất lời bảo đảm: “Cô yên tâm, nếu như còn cần gì thì cứ gọi tôi một tiếng, tôi cũng ghét con ả kia lâu lắm rồi!”
Sau khi nhìn ngó xung quanh, Vũ Tuyết Mai cẩn thận chọn rời đi từ con đường nhỏ khác ở một bên.
Võ Hạ Uyên cất điện thoại đi, tất cả cảnh lúc nãy cô đều đã quay lại được rồi.
Giây tiếp theo, một bàn tay khác vươn tới cướp đi điện thoại trong tay cô. Cô sợ hãi xoay người lại nhưng cô lại phát hiện ra người kia là Trương Tấn Phong, anh đang xụ mặt nhấn nhấn trên điện thoại. Chờ khi cô cướp lại thì video trong máy đã mất rồi.
“Anh làm gì vậy hả?” Giọng nói của cô khó che giấu được sự run rẩy.
“Việc này tôi sẽ cho bố một câu trả lời thỏa đáng, đảm bảo sẽ không làm hại đến cô” Anh nói rõ từng chữ một.
Cô nhếch môi cười một tiếng, cách làm này của anh còn không tổn thương cô sao?
“Anh biết..” Võ Hạ Uyên khàn giọng mở miệng: “Anh biết tất cả chuyện này là do Vũ Tuyết Mai tính kế, cho nên những điều lúc nãy anh nói với bố mình đều là để bao che cho cô ta đúng không?”
Rất lâu rất lâu sau cô cũng không nghe thấy anh đáp lại.
Câu trả lời đã rõ như ban ngày.
Vậy mà ban nãy cô còn cảm kích anh cơ đấy, loại cảm kích này giờ đứng trước sự thật quả là chế giễu biết bao!
Võ Hạ Uyên bước qua người Trương Tấn Phong, cô vốn còn định bước tiếp thì đột nhiên trước mắt tối sầm, cô mất đi ý thức…
Cô không biết Trương Tấn Phong đã giải quyết như thế nào nhưng vài ngày sau nhà họ Vũ đã mang đến rất nhiều thứ bù đắp, có thể nhìn ra anh đã làm được việc bảo toàn cho cả hai bên.
Võ Hạ Uyên thầm mỉm cười trào phúng, chẳng qua cô cũng chỉ là dính nhờ ánh sáng của Vũ Tuyết Mai mà thôi.
Quan hệ của hai người bỗng chốc trở nên cứng ngắc, cụ thể hơn là Võ Hạ Uyên quá thất vọng với người này rồi. Trước đây cô chỉ nghĩ rằng anh là người lạnh lùng nhưng hóa ra giờ mới hay anh lại là người có thể làm ra những chuyện không có giới hạn.
Vài ngày sau Vũ Tuyết Mai đột nhiên hẹn cô ra ngoài nói là có thứ quan trọng muốn đưa cho có.
Võ Hạ Uyên lựa chọn đi, trong lòng cô vẫn còn sự không cam tâm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.