Chương 112: Em rõ ràng còn sống
Cà Chua
14/05/2021
Võ Hạ Uyên nhìn trong hai giây, quả quyết rời đi.
Cô ngồi lên xe, không chớp mắt nhìn cái người đang không hề hay biết gì kia, đột nhiên chửi thề một tiếng, lại mở cửa xe bước xuống.
“Này, tỉnh lại!” Võ Hạ Uyên dùng mũi chân nhẹ đá một cái vào cánh tay của Trương Tấn Phong, sau đó ngón tay người đàn ông giật giật, hai mắt phút chốc mở ra, sâu thảm nhìn về phía Võ Hạ Uyên Võ Hạ Uyên đờ người ra, trong đầu một mảng trống rỗng.
Trương Tấn Phong có chút khó khăn đứng lên, vươn một tay về phía Võ Hạ Uyên, trong một thoáng yên lặng đến mức kỳ lạ, Võ Hạ Uyên tiến lên đỡ lấy anh.
Trong nháy mắt làm xong động tác này, Võ Hạ Uyên rất muốn tát cho mình một phát, cô bị điên rồi sao?
“Thuốc ở trên xe”. Trương Tấn Phong mở miệng, giọng nói của anh rất khàn, giống như cái bễ bị vỡ chậm rãi chuyển động, đem sự tức giận và căm hận trong lòng Võ Hạ Uyên phai nhạt đi không ít, bị thương ở cổ họng?
Võ Hạ Uyên nghĩ trong lòng.
Dìu Trương Tấn Phong ra ghế sau, Võ Hạ Uyên đến chỗ ghế phụ phát hiện có mười mấy lọ thuốc đựng trong hộp đựng găng tay ở dưới ghế, ngay lập tức cô thấy trong lòng chợt lạnh, đây đều là những thứ Trương Tấn Phong uống?
“Lọ màu đen, dán nhãn hiệu màu hồng”.
Trương Tấn Phong trầm giọng Võ Hạ Uyên rất nhanh đã tìm thấy lọ thuốc đó liền đưa cho người đàn ông.
Trương Tấn Phong chỉ nắm ở trong tay, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên tuyệt đối không thể ngờ, hai người lại gặp nhau trong trường hợp này, ngăn cách bởi một lớp mặt nạ, nhưng quá khứ ấm áp êm ấm kia dường như đã bị ném ra sau ngọn núi lớn, phủ đầy sương mù dày đặc, rốt cuộc cũng không có cách nào nhớ lại.
“Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây”. Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.
Khi cô xoay người lại thì nghe thấy giọng nói của Trương Tấn Phong: “Không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?”
Toàn thân Võ Hạ Uyên lạnh lẽo, cũng không di chuyển nữa: “Em rõ ràng còn sống, tại sao không quay về tìm anh?”
Đúng vậy, Trương Tấn Phong liếc mắt một cái đã nhận ra Võ Hạ Uyên, với anh mà nói, cho dù người phụ nữ này hóa thành tro thì cũng là tro được vùi vào trong xương cốt của anh.
Trải qua thời gian dài như một thế kỷ, Võ Hạ Uyên cười lạnh một tiếng, nghe được lời Trương Tấn Phong nói con ngươi đột nhiên co rút lại.
“Trở về để làm cái gì? Để tùy ý các người chơi đùa tính kế tôi sao?” Võ Hạ Uyên hơi nghiêng đầu: “Tổng giám đốc Trương, hiện tại anh mới giả bộ thương cảm có phải quá muộn rồi hay không?”
Trong mắt Trương Tấn Phong hiện ra một chút mờ mịt: “Em đang nói gì vậy?”
“Không đúng sao? Trên người tôi có vi-rút X không phải do Đỗ Minh Châu làm sao? Anh dám nói anh không biết không? Khi tôi mang thai đứa bé ở trên vách núi, trong lúc tôi ở cùng với Đỗ Minh Châu anh đã lựa chọn ai?”
Võ Hạ Uyên càng nói càng kịch động, nhưng oán giận mãi mới kiềm chế được kia, chỉ cần hai câu của anh ta là có thể khơi ra, cô mạnh mẽ xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Tấn Phong, dường như mỗi lần nhớ lại chuyện đã qua, cô lại muốn tự tay giết chết anh!
“À, dù sao anh cũng không muốn nói đến, trong lúc tôi nằm viện, sau khi biết rõ những việc Đỗ Minh Châu đã làm với tôi, anh vẫn ở bên cô ta, là vì đã hiểu rõ thuốc sao?”
Cổ họng Trương Tấn phong giống như bị nghẹn, một chữ cũng không nói ra được, biểu cảm của Võ Hạ Uyên vô cùng chế giễu, đôi mắt kia một chút ấm áp cũng không có, còn có thể nói gì được nữa đây? Nói sự thật chính là chuyện không đáng để cô coi thường kia? Thật muốn nói ra khỏi miệng, ngay cả Trương Tấn Phong cũng muốn cười chính mình, sự thật chính là, anh căn bản không bảo vệ tốt cho Võ Hạ Uyên.
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đang dừng ở cái bùng bằng phẳng của mình, Võ Hạ Uyên lộ ra một vẻ mặt hồn nhiên mà mong chờ, từng câu từng chữ nói: “Anh muốn hỏi đứa bé?”
Cô cười một cái, âm thanh tàn nhãn và độc ác: “Không còn nữa rồi, từ chỗ cao như thế ngã xuống, làm sao mà sống được? Tính toán đến như vậy, là anh tự tay giết chết chính đứa con của mình, từ đầu đến cuối là hai người”.
Võ Hạ Uyên hầu như tự trách trong lòng.
Trương Tấn Phong sửng sốt hai giây, nhiên đứng dậy che miệng ho khan dữ dội.
Vẻ mặt Võ Hạ Uyên không chút thay đổi nhìn anh, cô nên vui mới đúng, nhưng tại sao khi dồn ép Trương Tấn Phong đến mức này, ngược lại trong lòng cô lại trống trải đến như vậy?
Cực kỳ khó chịu, Võ Hạ Uyên nghĩ trong lòng.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho Đỗ Minh Châu, nếu như anh muốn giúp cô ta, vậy thì chúng ta chỉ có thể là kẻ thù của nhau”. Võ Hạ Uyên lạnh giọng.
“Trả thù một mình Đỗ Minh Châu đủ sao?” Trương Tân Phong dương như sợ hãi sẽ mất đi một thứ gì đó, lo lắng mở miệng, giọng nói mang theo hơi thở hổn hển, “Còn anh nữa”
Anh nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Vừa nãy em rất muốn giết chết anh, đúng không?”
Nói xong anh vẫn còn cười một tiếng.
Không nghĩ tới nụ cười này đối với Võ Hạ Uyên tràn đầy khiêu khích.
Võ Hạ Uyên bước nhanh về phía trước, một nằm túm lấy cổ áo của Trương Tấn Phong: “Anh cho rằng tôi không dám?”
Vừa dứt lời, một thứ đồ lạnh lẽo được nhét vào trong tay cô, Võ Hạ Uyên cúi đầu, là một con dao nhỏ tỉnh xảo.
Trên người anh ta sao lại mang loại đồ vật này? Võ Hạ uyên nhíu mày.
“Ra tay đi”. Giọng điệu của Trương Tấn Phong gần như ra lệnh: “Tính kế lên đứa nhỏ và em, tổng cộng tôi nợ ba cái mạng, hiện tại tùy em xử lý”
Lưỡi dao đặt dưới bụng người đàn ông, Võ Hạ Uyên đột nhiên dừng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mang theo vẻ mê hoặc, cô thổi nhẹ vào tại Trương Tấn Phong, thấp giọng nói “Để tôi nghĩ xem, trong một năm trở lại đây lương tâm anh cảm thấy nên đền bù cho tôi cái gì?”
Cô cười khẽ: “Tôi sẽ không làm theo như anh muốn, Trương Tấn Phong, anh hãy từ từ mà xem xeml”
Mặc dù cô nói như vậy, Nhưng trong mắt cô rất nhành nổi lên một tầng hơi nước, không chịu thua kém một chút nào ư! Võ Hạ Uyên kêu to trong lòng, nhưng tại sao… tại sao cô không kiềm chế được trái tim của mình?
“Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh!”
Nghe được câu nói này của Võ Hạ Uyên, một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt của Trương Tấn Phong.
Người đàn ông giống như bị lửa thiêu đốt, thân thể khẽ run lên, Võ Hạ Uyên nhìn thấy vẻ tĩnh mịch trong đôi mắt kia, cô nhất thời kinh ngạc.
Giây tiếp theo, Trương Tấn Phong liền đem cả người và dao ôm vào trong lòng, âm thanh của lưỡi sắc bén đâm vào da thịt thật là chói tai Võ Hạ Uyên phản ứng một giây, sau đó liên điên cuồng dấy dụa, nhưng Trương Tấn Phong ôm quá chặt, cô có thể cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ lòng bàn tay.
“Xin lỗi” Trương Tấn Phong cúi đầu mở miệng, anh một tay lấy ra chiếc mặt nạ trên mặt Võ Hạ Uyên, nghiêm túc nhìn một hồi lâu rồi tiếp tục nói tiếp: “Xin lỗi”
Võ Hạ Uyên ngây người. Xin lỗi? Xin lỗi cái gì cơ?
“Hạ Uyên, anh từ lúc…” Trương Tấn Phong thở hổn hển, như vậy mới có thể nói thành câu: “Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương em, từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu em”.
Anh rất kiên định: “Anh chỉ yêu em”
Võ Hạ Uyên không bao giờ biết rằng, lý do cuối cùng thực sự đè bẹp lên Trương Tấn Phong, không phải là câu “tôi không bao giờ muốn gặp lại anh” kia, mà là nước mắt của cô.
Nửa đời này anh kiêu căng ngạo mạn, bây giờ mới hiểu được anh chỉ là đồ phế vật vô dụng, vợ con anh đều không bảo vệ được.
Hiện tại vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên, điều anh muốn là nhập người phụ nữ này vào trong máu của mình và không bao giờ, nhưng hiện tại, Trương Tấn Phong cảm thấy mình nên buông tay rồi, như thế mới là xứng đáng phải không?
Võ Hạ Uyên lại vùng vãy, lân này dễ dàng thoát ra khỏi sự giam cầm của người đàn ông, bàn tay đang đặt trên lưng cô yếu ớt rơi xuống, khẽ động đậy.
“Nhắm mắt lại, đừng nhìn”. Trương Tấn Phong mở miệng: “Lên xe rời đi, đừng ngoái đầu lại”
Anh lại giống như không quan tâm: “Hiện tại em có khỏe không, có ai chăm sóc cho em không?”
Võ Hạ Uyên máy móc gật đầu.
“Vậy thì tốt”. Trương Tấn Phong nhìn Võ Hạ Uyên, nhẹ nhàng nhếch miệng lên.
Có một mùi tanh nồng của máu lan tràn ra không gian nhỏ.
Cô ngồi lên xe, không chớp mắt nhìn cái người đang không hề hay biết gì kia, đột nhiên chửi thề một tiếng, lại mở cửa xe bước xuống.
“Này, tỉnh lại!” Võ Hạ Uyên dùng mũi chân nhẹ đá một cái vào cánh tay của Trương Tấn Phong, sau đó ngón tay người đàn ông giật giật, hai mắt phút chốc mở ra, sâu thảm nhìn về phía Võ Hạ Uyên Võ Hạ Uyên đờ người ra, trong đầu một mảng trống rỗng.
Trương Tấn Phong có chút khó khăn đứng lên, vươn một tay về phía Võ Hạ Uyên, trong một thoáng yên lặng đến mức kỳ lạ, Võ Hạ Uyên tiến lên đỡ lấy anh.
Trong nháy mắt làm xong động tác này, Võ Hạ Uyên rất muốn tát cho mình một phát, cô bị điên rồi sao?
“Thuốc ở trên xe”. Trương Tấn Phong mở miệng, giọng nói của anh rất khàn, giống như cái bễ bị vỡ chậm rãi chuyển động, đem sự tức giận và căm hận trong lòng Võ Hạ Uyên phai nhạt đi không ít, bị thương ở cổ họng?
Võ Hạ Uyên nghĩ trong lòng.
Dìu Trương Tấn Phong ra ghế sau, Võ Hạ Uyên đến chỗ ghế phụ phát hiện có mười mấy lọ thuốc đựng trong hộp đựng găng tay ở dưới ghế, ngay lập tức cô thấy trong lòng chợt lạnh, đây đều là những thứ Trương Tấn Phong uống?
“Lọ màu đen, dán nhãn hiệu màu hồng”.
Trương Tấn Phong trầm giọng Võ Hạ Uyên rất nhanh đã tìm thấy lọ thuốc đó liền đưa cho người đàn ông.
Trương Tấn Phong chỉ nắm ở trong tay, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên tuyệt đối không thể ngờ, hai người lại gặp nhau trong trường hợp này, ngăn cách bởi một lớp mặt nạ, nhưng quá khứ ấm áp êm ấm kia dường như đã bị ném ra sau ngọn núi lớn, phủ đầy sương mù dày đặc, rốt cuộc cũng không có cách nào nhớ lại.
“Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây”. Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.
Khi cô xoay người lại thì nghe thấy giọng nói của Trương Tấn Phong: “Không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?”
Toàn thân Võ Hạ Uyên lạnh lẽo, cũng không di chuyển nữa: “Em rõ ràng còn sống, tại sao không quay về tìm anh?”
Đúng vậy, Trương Tấn Phong liếc mắt một cái đã nhận ra Võ Hạ Uyên, với anh mà nói, cho dù người phụ nữ này hóa thành tro thì cũng là tro được vùi vào trong xương cốt của anh.
Trải qua thời gian dài như một thế kỷ, Võ Hạ Uyên cười lạnh một tiếng, nghe được lời Trương Tấn Phong nói con ngươi đột nhiên co rút lại.
“Trở về để làm cái gì? Để tùy ý các người chơi đùa tính kế tôi sao?” Võ Hạ Uyên hơi nghiêng đầu: “Tổng giám đốc Trương, hiện tại anh mới giả bộ thương cảm có phải quá muộn rồi hay không?”
Trong mắt Trương Tấn Phong hiện ra một chút mờ mịt: “Em đang nói gì vậy?”
“Không đúng sao? Trên người tôi có vi-rút X không phải do Đỗ Minh Châu làm sao? Anh dám nói anh không biết không? Khi tôi mang thai đứa bé ở trên vách núi, trong lúc tôi ở cùng với Đỗ Minh Châu anh đã lựa chọn ai?”
Võ Hạ Uyên càng nói càng kịch động, nhưng oán giận mãi mới kiềm chế được kia, chỉ cần hai câu của anh ta là có thể khơi ra, cô mạnh mẽ xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Tấn Phong, dường như mỗi lần nhớ lại chuyện đã qua, cô lại muốn tự tay giết chết anh!
“À, dù sao anh cũng không muốn nói đến, trong lúc tôi nằm viện, sau khi biết rõ những việc Đỗ Minh Châu đã làm với tôi, anh vẫn ở bên cô ta, là vì đã hiểu rõ thuốc sao?”
Cổ họng Trương Tấn phong giống như bị nghẹn, một chữ cũng không nói ra được, biểu cảm của Võ Hạ Uyên vô cùng chế giễu, đôi mắt kia một chút ấm áp cũng không có, còn có thể nói gì được nữa đây? Nói sự thật chính là chuyện không đáng để cô coi thường kia? Thật muốn nói ra khỏi miệng, ngay cả Trương Tấn Phong cũng muốn cười chính mình, sự thật chính là, anh căn bản không bảo vệ tốt cho Võ Hạ Uyên.
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đang dừng ở cái bùng bằng phẳng của mình, Võ Hạ Uyên lộ ra một vẻ mặt hồn nhiên mà mong chờ, từng câu từng chữ nói: “Anh muốn hỏi đứa bé?”
Cô cười một cái, âm thanh tàn nhãn và độc ác: “Không còn nữa rồi, từ chỗ cao như thế ngã xuống, làm sao mà sống được? Tính toán đến như vậy, là anh tự tay giết chết chính đứa con của mình, từ đầu đến cuối là hai người”.
Võ Hạ Uyên hầu như tự trách trong lòng.
Trương Tấn Phong sửng sốt hai giây, nhiên đứng dậy che miệng ho khan dữ dội.
Vẻ mặt Võ Hạ Uyên không chút thay đổi nhìn anh, cô nên vui mới đúng, nhưng tại sao khi dồn ép Trương Tấn Phong đến mức này, ngược lại trong lòng cô lại trống trải đến như vậy?
Cực kỳ khó chịu, Võ Hạ Uyên nghĩ trong lòng.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho Đỗ Minh Châu, nếu như anh muốn giúp cô ta, vậy thì chúng ta chỉ có thể là kẻ thù của nhau”. Võ Hạ Uyên lạnh giọng.
“Trả thù một mình Đỗ Minh Châu đủ sao?” Trương Tân Phong dương như sợ hãi sẽ mất đi một thứ gì đó, lo lắng mở miệng, giọng nói mang theo hơi thở hổn hển, “Còn anh nữa”
Anh nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Vừa nãy em rất muốn giết chết anh, đúng không?”
Nói xong anh vẫn còn cười một tiếng.
Không nghĩ tới nụ cười này đối với Võ Hạ Uyên tràn đầy khiêu khích.
Võ Hạ Uyên bước nhanh về phía trước, một nằm túm lấy cổ áo của Trương Tấn Phong: “Anh cho rằng tôi không dám?”
Vừa dứt lời, một thứ đồ lạnh lẽo được nhét vào trong tay cô, Võ Hạ Uyên cúi đầu, là một con dao nhỏ tỉnh xảo.
Trên người anh ta sao lại mang loại đồ vật này? Võ Hạ uyên nhíu mày.
“Ra tay đi”. Giọng điệu của Trương Tấn Phong gần như ra lệnh: “Tính kế lên đứa nhỏ và em, tổng cộng tôi nợ ba cái mạng, hiện tại tùy em xử lý”
Lưỡi dao đặt dưới bụng người đàn ông, Võ Hạ Uyên đột nhiên dừng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mang theo vẻ mê hoặc, cô thổi nhẹ vào tại Trương Tấn Phong, thấp giọng nói “Để tôi nghĩ xem, trong một năm trở lại đây lương tâm anh cảm thấy nên đền bù cho tôi cái gì?”
Cô cười khẽ: “Tôi sẽ không làm theo như anh muốn, Trương Tấn Phong, anh hãy từ từ mà xem xeml”
Mặc dù cô nói như vậy, Nhưng trong mắt cô rất nhành nổi lên một tầng hơi nước, không chịu thua kém một chút nào ư! Võ Hạ Uyên kêu to trong lòng, nhưng tại sao… tại sao cô không kiềm chế được trái tim của mình?
“Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh!”
Nghe được câu nói này của Võ Hạ Uyên, một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt của Trương Tấn Phong.
Người đàn ông giống như bị lửa thiêu đốt, thân thể khẽ run lên, Võ Hạ Uyên nhìn thấy vẻ tĩnh mịch trong đôi mắt kia, cô nhất thời kinh ngạc.
Giây tiếp theo, Trương Tấn Phong liền đem cả người và dao ôm vào trong lòng, âm thanh của lưỡi sắc bén đâm vào da thịt thật là chói tai Võ Hạ Uyên phản ứng một giây, sau đó liên điên cuồng dấy dụa, nhưng Trương Tấn Phong ôm quá chặt, cô có thể cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ lòng bàn tay.
“Xin lỗi” Trương Tấn Phong cúi đầu mở miệng, anh một tay lấy ra chiếc mặt nạ trên mặt Võ Hạ Uyên, nghiêm túc nhìn một hồi lâu rồi tiếp tục nói tiếp: “Xin lỗi”
Võ Hạ Uyên ngây người. Xin lỗi? Xin lỗi cái gì cơ?
“Hạ Uyên, anh từ lúc…” Trương Tấn Phong thở hổn hển, như vậy mới có thể nói thành câu: “Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương em, từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu em”.
Anh rất kiên định: “Anh chỉ yêu em”
Võ Hạ Uyên không bao giờ biết rằng, lý do cuối cùng thực sự đè bẹp lên Trương Tấn Phong, không phải là câu “tôi không bao giờ muốn gặp lại anh” kia, mà là nước mắt của cô.
Nửa đời này anh kiêu căng ngạo mạn, bây giờ mới hiểu được anh chỉ là đồ phế vật vô dụng, vợ con anh đều không bảo vệ được.
Hiện tại vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên, điều anh muốn là nhập người phụ nữ này vào trong máu của mình và không bao giờ, nhưng hiện tại, Trương Tấn Phong cảm thấy mình nên buông tay rồi, như thế mới là xứng đáng phải không?
Võ Hạ Uyên lại vùng vãy, lân này dễ dàng thoát ra khỏi sự giam cầm của người đàn ông, bàn tay đang đặt trên lưng cô yếu ớt rơi xuống, khẽ động đậy.
“Nhắm mắt lại, đừng nhìn”. Trương Tấn Phong mở miệng: “Lên xe rời đi, đừng ngoái đầu lại”
Anh lại giống như không quan tâm: “Hiện tại em có khỏe không, có ai chăm sóc cho em không?”
Võ Hạ Uyên máy móc gật đầu.
“Vậy thì tốt”. Trương Tấn Phong nhìn Võ Hạ Uyên, nhẹ nhàng nhếch miệng lên.
Có một mùi tanh nồng của máu lan tràn ra không gian nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.