Chương 387: Nhận nhau
Cà Chua
17/07/2021
Một nguyên liệu thuốc với vẻ ngoài rất bình thường, giống như một nhánh gốc cây nát, nhưng trước giờ tầm thường ra kỳ báu, Võ Hạ Uyên cũng không lo rằng Đạo Đôn sẽ lừa dối mình, vui vẻ nhận lấy.
Nhìn Đạo Đôn và vợ nhà mình biểu hiện rõ ra bộ dạng còn muốn nói chuyện với nhau, Võ Hạ Uyên biết điều rời khỏi.
Cô không đi tìm Trương Tấn Phong, mà là về căn phòng của mình, bắt đầu nghiên cứu Linh Diên.
Linh Diên có thể nhập hương, càng là quý giá, hương liệu càng là hiệu quả gấp bội, mấy tiếng đồng hồ sau, trong phòng phất phới một lưỡng mùi hương thanh nhạt, rất nhẹ, nhưng có thể thoáng chốc khiến tâm thần người khác bình lặng, có thể thấy được sự lợi hại Và Võ Hạ Uyên thần kì phát hiện, trong lòng cô luôn hơi hơi có sự tàn bạo, lại mất tiêu rồi!
‘Võ Hạ Uyên nhìn Linh Diên, không nhịn được hít thở sâu, cảm thấy mình có được một bảo bối lớn.
Vật này không những có thể hồi sinh người chết xương cốt mọc ra thịt lại, e rằng đối với thuật điều hương của Hề Ảnh cũng có tác dụng phá giải nhất định.
Trong mắt của Võ Hạ Uyên chớp hiện ánh sáng kỳ dị, cô không chậm trễ thêm nữa, mà là ip tức cắt xuống một góc nhỏ của Linh Diên, ăn hết thời gian cả một buổi chiều, đem nước hoa làm xong bỏ vào trong một cái chai nhỏ, định để mang thêm bên người..
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông cửa reo lên, Võ Hạ Uyên nhìn qua kính quan sát, là Trương Tấn Phong, nhìn lại thời gian, đã là buổi tối sáu giờ rồi.
Hỏng rồi!
Võ Hạ Uyên mau chóng mở cửa ra, kéo người đàn ông vào trong trước, sau đó thu dọn từng món đồ trên bàn: “Anh đợi xíu nha, tôi điều hương quên mất thời gian, xong liền “
Trương Tấn Phong nhìn cô thu dọn cũng gần xong rồi, sau đó đánh chữ: “Ăn ở nhà hàng cũng được.”
“Không được không được” Võ Hạ Uyên bác bỏ, cô khó khăn lắm mới lấy được Linh Diên, chắc chắn phải ngay thời điểm đầu tiên cho Trương Tấn Phong thử xem.
Dược liệu, thực liệu, điều hương, Võ Hạ Uyên dự tính quản chung hết ba cái.
Linh Diên nhập dược, xác thuốc có thể hầm trong canh, còn nén ngang hương thì Võ Hạ Uyên sớm đã chuẩn bị xong rồi.
Về căn phòng của Trương Tấn Phong, người đàn ông nhìn Võ Hạ Uyên khá là có nghỉ thức mang từng cái từng cái, rất là bảo bối nâng niu vật có hình dạng một nhánh nhỏ gốc cây nát.
Thấy Võ Hạ Uyên lại dùng vật đó hầm ra canh màu vàng để mình uống, Trương Tấn Phong liền lắc đầu.
“Đồ tốt” Võ Hạ Uyên đưa chén thuốc tới bên miệng của Trương Tấn Phong, hoàn toàn không màng đến nam nữ khác biệt, nằm lấy bờ vai của anh ép buộc đối phương uống hết, xong rồi cười nói: “Phải không? Cũng không Trương Tấn Phong kiềm nén lại xúc động muốn ói, cảm thấy khó uống quá trời Anh đánh chữ: “Cái này là gì?”
“Không phải nói rồi sao?” Võ Hạ Uyên tỏ vẻ thần bí, sau đó đem xác thuốc nấu thêm lần nữa, bỏ vào trong canh gà trước đó chuẩn bị sẵn, chỉ những thứ này cộng lại, cô cũng chỉ dùng đi một phần mười của Linh Diên thôi.
Trương Tấn Phong ăn bữa cơm này vô cùng khó chịu, trong miệng luôn có vị đắng không trôi mất được, sau đó anh bỗng nhiên phát hiện, cứ tới buổi chiều tối thì giống như ống bễ nát vậy, lòng ngực không ngừng kéo xé đau đớn, tối nay lại dễ chịu khác thường.
Cái Võ Hạ Uyên đút cho mình rốt cuộc là gì…
Không đợi Trương Tấn Phong suy nghĩ rõ ràng, trước mắt hiện ra một bóng hình, anh theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó thì trên môi có thêm lớp mềm mại.
“Bùm” một tiếng, bộ não của Trương Tấn Phong liền đứng máy, anh ngẩn ngơ nhìn Võ Hạ Uyên đã ngắm mắi lại, nhất thời nghĩ không thông xảy ra chuyện gì rồi.
Người trước mặt là vợ của anh, họ là người quá quen thuộc với nhau, nhưng từ sau khi vụ việc của Hề Ảnh, Võ Hạ Uyên chỉ là nhìn thấy mình cũng tâm trạng khó ổn định, chính vì thế anh mới đổi một khuôn mặt, nên bây giờ anh đang với khuôn mặt là Vạn Hạnh, Võ Hạ Uyên tại sao hôn anh?
Trương Tấn Phong trước đây chỉ là nghỉ ngờ Võ Hạ Uyên biết thân phận của mình, nhưng cũng không có khẳng định, chuẩn bị tâm lý lớn như thế nào, cũng không chấn động bãng nụ hôn này của Võ Hạ Uyên, trong đầu của anh rối tung, từ từ chỉ còn lại một câu nói: “Võ Hạ Uyên hôn Vạn Hạnh rồi”
Hoặc là nói, Võ Hạ Uyên thích Vạn Hạnh.
Hầu như là suy nghĩ này vừa hình thành, lí trí của Trương Tấn Phong liền sụp đổ tan biến, anh đẩy Võ Hạ Uyên ra, gần như là đau thương tức giận nhìn cô, sau đó chao đảo xông vào nhà vệ sinh.
Võ Hạ Uyên cũng không giận, mà là cầm lấy một viên kẹo trái cây trên bàn bỏ vào trong miệng, suy nghĩ một lát hôn nhau có thể càng thơm ngọt hơn.
Trương Tấn Phong năm sấp trước bồn rửa tay, nhìn khuôn mặt lạ lẫm trong gương, khóe mắt đỏ hoe, bỗng hung hăng một nắm đấm đập lên trên.
“Rầm” một tiếng động lớn, Võ Hạ Uyên lập tức đứng dậy, xông tới nhà vệ sinh.
“Anh làm gì đấy!” Võ Hạ Uyên nắm lấy bàn tay của người đàn ông, tỉ mỉ kiểm tra: “Sao mà vết thương sâu thế?” Trên bàn tay của Trương “Tấn Phong một đường vết máu dài, vừa nhìn thấy thì đã sợ hãi, Võ Hạ Uyên liền xót xa vô cùng: “Ra đây, em băng bó cho anh”
Nhưng người đàn ông vùng ra khỏi tay của cô, ánh mắt cực lạnh.
Võ Hạ Uyên cũng dần dần lạnh mặt xuống, chính ngay lúc sự kiên nhẫn của người đàn ông cạn kiệt, định cứ thế bùng phát, thì nghe thấy một câu: “Trương Tấn Phong, anh có thôi đi hay không?”
“Phù” một tiếng, ngọn lửa trong lòng dập tắt, ngay cả tia lửa nhỏ cũng không vồ ra nữa.
‘Võ Hạ Uyên mặc kệ anh, trực tiếp kéo người tới phòng khách, lần này thì người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời.
Võ Hạ Uyên vừa băng bó vết thương cho anh vừa nói: “Nhanh lên đấy, thật thà được khoan dung chống lại thì nghiêm trị”
“Vợ, vợ ơi” Giọng nói của Trương Tấn Phong run rẩy, động tác trên tay của Võ Hạ Uyên khựng lại, nhẹ tiếng: “Tiếp tục”
“Anh..” Trương Tấn Phong vẫn đang trong trạng thái như còn đang năm mơ vậy, nhưng vẫn nói rằng: “Anh không phải cố tình đâu, em vừa nhìn thấy anh thì tâm trạng không tốt, chính vì vậy mới…”
“Biết rồi” Giọng nói của Võ Hạ Uyên hơi nghẹn, quấn vải gạt lên bàn tay của người đàn ông.
Trương Tấn Phong nghe nói lập tức ngẩng căm của Võ Hạ Uyên lên, quả nhiên thấy người phụ nữ đỏ hết khóe mắt.
“Đi ra!” Võ Hạ Uyên phủi tay anh ra.
Nhưng Trương Tấn Phong tiếp tục nắm lấy khuôn mặt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, một số cảm xúc cùng hòa hợp, bỗng nhiên bùng phát!
Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên ôm thật chặt hôn nhau, hai người họ người này hơn người kia nóng bỏng, hận không được đem đối phương tháo nuốt vào bụng, mấy giây ngắn ngủi, ghế sofa đã lộn xộn không thành hình.
Trương Tấn Phong tranh thủ cẫn lấy vòng cổ của Võ Hạ Uyên, dân đến đầu của người phụ nữ ngửa về sau, sau đó hỏi mập mờ: “Anh là ai?”
“Chồng em” Trong đầu của Võ Hạ Uyên rất nhanh rối thành một cục.
“Chồng của em lại là ai?” Trương Tấn Phong hôn lấy môi của Võ Hạ Uyên, kéo ra một đường sợi bạc rất ám muội, giọng nói hồi phục trầm lặng gợi cảm như mọi khi.
“Trương Tấn Phong” Võ Hạ Uyên từng chữ từng câu, vô cùng rõ ràng.
Trong mắt của Trương Tấn Phong chớp hiện hung tàn, mang theo tình yêu khắc sâu vào xương tủy , anh bỗng nhiên ôm Võ Hạ Uyên lên, xông tới phòng tắm.
Vòi sen phun ra đều là nước nóng, xối trên người càng khiến ngọn lửa trong lòng người ta khó tắt, Võ Hạ Uyên rút ra một ít lí trí, cầm lại cánh tay của Trương Tấn Phong: “Đừng..”
Trương Tấn Phong khựng lại, giọng điệu thoáng chốc hụt hãng: “Vẫn là sợ thấy được mặt của anh?”
Võ Hạ Uyên nghe nói lật người đè lên lại, giọng điệu nghiêm túc: “Là lo lắng cho vết thương của anh”
Dòng nước từ dưới cảm của Trương Tấn Phong chảy xuống, hiện ra khuôn mặt tuấn tú khôi ngô vốn dĩ của anh.
Nhìn Đạo Đôn và vợ nhà mình biểu hiện rõ ra bộ dạng còn muốn nói chuyện với nhau, Võ Hạ Uyên biết điều rời khỏi.
Cô không đi tìm Trương Tấn Phong, mà là về căn phòng của mình, bắt đầu nghiên cứu Linh Diên.
Linh Diên có thể nhập hương, càng là quý giá, hương liệu càng là hiệu quả gấp bội, mấy tiếng đồng hồ sau, trong phòng phất phới một lưỡng mùi hương thanh nhạt, rất nhẹ, nhưng có thể thoáng chốc khiến tâm thần người khác bình lặng, có thể thấy được sự lợi hại Và Võ Hạ Uyên thần kì phát hiện, trong lòng cô luôn hơi hơi có sự tàn bạo, lại mất tiêu rồi!
‘Võ Hạ Uyên nhìn Linh Diên, không nhịn được hít thở sâu, cảm thấy mình có được một bảo bối lớn.
Vật này không những có thể hồi sinh người chết xương cốt mọc ra thịt lại, e rằng đối với thuật điều hương của Hề Ảnh cũng có tác dụng phá giải nhất định.
Trong mắt của Võ Hạ Uyên chớp hiện ánh sáng kỳ dị, cô không chậm trễ thêm nữa, mà là ip tức cắt xuống một góc nhỏ của Linh Diên, ăn hết thời gian cả một buổi chiều, đem nước hoa làm xong bỏ vào trong một cái chai nhỏ, định để mang thêm bên người..
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông cửa reo lên, Võ Hạ Uyên nhìn qua kính quan sát, là Trương Tấn Phong, nhìn lại thời gian, đã là buổi tối sáu giờ rồi.
Hỏng rồi!
Võ Hạ Uyên mau chóng mở cửa ra, kéo người đàn ông vào trong trước, sau đó thu dọn từng món đồ trên bàn: “Anh đợi xíu nha, tôi điều hương quên mất thời gian, xong liền “
Trương Tấn Phong nhìn cô thu dọn cũng gần xong rồi, sau đó đánh chữ: “Ăn ở nhà hàng cũng được.”
“Không được không được” Võ Hạ Uyên bác bỏ, cô khó khăn lắm mới lấy được Linh Diên, chắc chắn phải ngay thời điểm đầu tiên cho Trương Tấn Phong thử xem.
Dược liệu, thực liệu, điều hương, Võ Hạ Uyên dự tính quản chung hết ba cái.
Linh Diên nhập dược, xác thuốc có thể hầm trong canh, còn nén ngang hương thì Võ Hạ Uyên sớm đã chuẩn bị xong rồi.
Về căn phòng của Trương Tấn Phong, người đàn ông nhìn Võ Hạ Uyên khá là có nghỉ thức mang từng cái từng cái, rất là bảo bối nâng niu vật có hình dạng một nhánh nhỏ gốc cây nát.
Thấy Võ Hạ Uyên lại dùng vật đó hầm ra canh màu vàng để mình uống, Trương Tấn Phong liền lắc đầu.
“Đồ tốt” Võ Hạ Uyên đưa chén thuốc tới bên miệng của Trương Tấn Phong, hoàn toàn không màng đến nam nữ khác biệt, nằm lấy bờ vai của anh ép buộc đối phương uống hết, xong rồi cười nói: “Phải không? Cũng không Trương Tấn Phong kiềm nén lại xúc động muốn ói, cảm thấy khó uống quá trời Anh đánh chữ: “Cái này là gì?”
“Không phải nói rồi sao?” Võ Hạ Uyên tỏ vẻ thần bí, sau đó đem xác thuốc nấu thêm lần nữa, bỏ vào trong canh gà trước đó chuẩn bị sẵn, chỉ những thứ này cộng lại, cô cũng chỉ dùng đi một phần mười của Linh Diên thôi.
Trương Tấn Phong ăn bữa cơm này vô cùng khó chịu, trong miệng luôn có vị đắng không trôi mất được, sau đó anh bỗng nhiên phát hiện, cứ tới buổi chiều tối thì giống như ống bễ nát vậy, lòng ngực không ngừng kéo xé đau đớn, tối nay lại dễ chịu khác thường.
Cái Võ Hạ Uyên đút cho mình rốt cuộc là gì…
Không đợi Trương Tấn Phong suy nghĩ rõ ràng, trước mắt hiện ra một bóng hình, anh theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó thì trên môi có thêm lớp mềm mại.
“Bùm” một tiếng, bộ não của Trương Tấn Phong liền đứng máy, anh ngẩn ngơ nhìn Võ Hạ Uyên đã ngắm mắi lại, nhất thời nghĩ không thông xảy ra chuyện gì rồi.
Người trước mặt là vợ của anh, họ là người quá quen thuộc với nhau, nhưng từ sau khi vụ việc của Hề Ảnh, Võ Hạ Uyên chỉ là nhìn thấy mình cũng tâm trạng khó ổn định, chính vì thế anh mới đổi một khuôn mặt, nên bây giờ anh đang với khuôn mặt là Vạn Hạnh, Võ Hạ Uyên tại sao hôn anh?
Trương Tấn Phong trước đây chỉ là nghỉ ngờ Võ Hạ Uyên biết thân phận của mình, nhưng cũng không có khẳng định, chuẩn bị tâm lý lớn như thế nào, cũng không chấn động bãng nụ hôn này của Võ Hạ Uyên, trong đầu của anh rối tung, từ từ chỉ còn lại một câu nói: “Võ Hạ Uyên hôn Vạn Hạnh rồi”
Hoặc là nói, Võ Hạ Uyên thích Vạn Hạnh.
Hầu như là suy nghĩ này vừa hình thành, lí trí của Trương Tấn Phong liền sụp đổ tan biến, anh đẩy Võ Hạ Uyên ra, gần như là đau thương tức giận nhìn cô, sau đó chao đảo xông vào nhà vệ sinh.
Võ Hạ Uyên cũng không giận, mà là cầm lấy một viên kẹo trái cây trên bàn bỏ vào trong miệng, suy nghĩ một lát hôn nhau có thể càng thơm ngọt hơn.
Trương Tấn Phong năm sấp trước bồn rửa tay, nhìn khuôn mặt lạ lẫm trong gương, khóe mắt đỏ hoe, bỗng hung hăng một nắm đấm đập lên trên.
“Rầm” một tiếng động lớn, Võ Hạ Uyên lập tức đứng dậy, xông tới nhà vệ sinh.
“Anh làm gì đấy!” Võ Hạ Uyên nắm lấy bàn tay của người đàn ông, tỉ mỉ kiểm tra: “Sao mà vết thương sâu thế?” Trên bàn tay của Trương “Tấn Phong một đường vết máu dài, vừa nhìn thấy thì đã sợ hãi, Võ Hạ Uyên liền xót xa vô cùng: “Ra đây, em băng bó cho anh”
Nhưng người đàn ông vùng ra khỏi tay của cô, ánh mắt cực lạnh.
Võ Hạ Uyên cũng dần dần lạnh mặt xuống, chính ngay lúc sự kiên nhẫn của người đàn ông cạn kiệt, định cứ thế bùng phát, thì nghe thấy một câu: “Trương Tấn Phong, anh có thôi đi hay không?”
“Phù” một tiếng, ngọn lửa trong lòng dập tắt, ngay cả tia lửa nhỏ cũng không vồ ra nữa.
‘Võ Hạ Uyên mặc kệ anh, trực tiếp kéo người tới phòng khách, lần này thì người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời.
Võ Hạ Uyên vừa băng bó vết thương cho anh vừa nói: “Nhanh lên đấy, thật thà được khoan dung chống lại thì nghiêm trị”
“Vợ, vợ ơi” Giọng nói của Trương Tấn Phong run rẩy, động tác trên tay của Võ Hạ Uyên khựng lại, nhẹ tiếng: “Tiếp tục”
“Anh..” Trương Tấn Phong vẫn đang trong trạng thái như còn đang năm mơ vậy, nhưng vẫn nói rằng: “Anh không phải cố tình đâu, em vừa nhìn thấy anh thì tâm trạng không tốt, chính vì vậy mới…”
“Biết rồi” Giọng nói của Võ Hạ Uyên hơi nghẹn, quấn vải gạt lên bàn tay của người đàn ông.
Trương Tấn Phong nghe nói lập tức ngẩng căm của Võ Hạ Uyên lên, quả nhiên thấy người phụ nữ đỏ hết khóe mắt.
“Đi ra!” Võ Hạ Uyên phủi tay anh ra.
Nhưng Trương Tấn Phong tiếp tục nắm lấy khuôn mặt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, một số cảm xúc cùng hòa hợp, bỗng nhiên bùng phát!
Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên ôm thật chặt hôn nhau, hai người họ người này hơn người kia nóng bỏng, hận không được đem đối phương tháo nuốt vào bụng, mấy giây ngắn ngủi, ghế sofa đã lộn xộn không thành hình.
Trương Tấn Phong tranh thủ cẫn lấy vòng cổ của Võ Hạ Uyên, dân đến đầu của người phụ nữ ngửa về sau, sau đó hỏi mập mờ: “Anh là ai?”
“Chồng em” Trong đầu của Võ Hạ Uyên rất nhanh rối thành một cục.
“Chồng của em lại là ai?” Trương Tấn Phong hôn lấy môi của Võ Hạ Uyên, kéo ra một đường sợi bạc rất ám muội, giọng nói hồi phục trầm lặng gợi cảm như mọi khi.
“Trương Tấn Phong” Võ Hạ Uyên từng chữ từng câu, vô cùng rõ ràng.
Trong mắt của Trương Tấn Phong chớp hiện hung tàn, mang theo tình yêu khắc sâu vào xương tủy , anh bỗng nhiên ôm Võ Hạ Uyên lên, xông tới phòng tắm.
Vòi sen phun ra đều là nước nóng, xối trên người càng khiến ngọn lửa trong lòng người ta khó tắt, Võ Hạ Uyên rút ra một ít lí trí, cầm lại cánh tay của Trương Tấn Phong: “Đừng..”
Trương Tấn Phong khựng lại, giọng điệu thoáng chốc hụt hãng: “Vẫn là sợ thấy được mặt của anh?”
Võ Hạ Uyên nghe nói lật người đè lên lại, giọng điệu nghiêm túc: “Là lo lắng cho vết thương của anh”
Dòng nước từ dưới cảm của Trương Tấn Phong chảy xuống, hiện ra khuôn mặt tuấn tú khôi ngô vốn dĩ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.