Chương 80: Nhớ kĩ nỗi đau này
Cà Chua
14/05/2021
Võ Hạ Uyên vô cùng kiên nhẫn đứng dỗ Mai Nguyên Phương, nhẹ nhàng nói: “Như vậy mới đúng, hủy hoại cuộc đời mình vì cái thứ rác rưởi như vậy thật không đáng.”
“Nhưng tôi buồn quá chị Võ…” Mai Nguyên Phương cầm chặt phần áo trước ngực mà nghẹn ngào.
“Buôn là đúng rồi”” Võ Hạ Uyên trả lời: “Cô phải nhớ kĩ nỗi đau này mới có thể hiểu ra được cuộc sống đáng quý đến mức nào.
Sau này cô sẽ gặp được một người tốt hơn, sống một cuộc sống thật tuyệt vời, lúc ấy cô sẽ thấy cảm ơn ngày hôm nay.”
Nghe Võ Hạ Uyên nói như vậy, tâm trạng của Mai Nguyên Phương đã trở nên tốt hơn nhiều. Đúng vậy, cô là con gái của chủ tập đoàn Thiên Vũ, điểm xuất phát đã cao hơn rất nhiều so với nhiều người khác, vốn dĩ cô có thể sống một cuộc sống thật tự do, nếu không có Trương Thế Trạch.
Trong mắt của Mai Nguyên Phương hiện lên một tia thù hận. Dựa vào đâu mà cô phải sống chết vì người đàn ông này cơ chứ? Mai Nguyên Phương tức giận lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Võ Hạ Uyên: “Chị Võ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu!”
“Điều này là đương nhiên.” Võ Hạ Uyên xoa nhẹ mái tóc của Mai Nguyên Phương.
Giám đốc Mai và Đồng Dung nhận được điện thoại của Võ Hạ Uyên thì lập tức chạy tới bệnh viện, khi đó Mai Nguyên Phương đang nằm trên giường bệnh, vô cùng yếu đuối. Lúc nhìn thấy bố mẹ, trên mặt cô ấy toàn là vệt nước mắt, làm sao bố mẹ có thể không đau lòng được chứ?
Đồng Dung khóc tới nỗi không còn thở được nữa, giám đốc Mai thì tức giận đỏ cả vành mắt: “Nguyên Phương, con nói thật đi, có phải có ai đã bắt nạt con không?”
Mai Nguyên Phương nghe vậy thì giơ tay về phía bố mẹ, giám đốc Mai lập tức nắm lấy tay cô ấy, sau đó nghe cô ấy nói trong nước mắt: “Bố, tên khốn nạn Trương Thế Trạch, anh ta… Anh ta đã vụng trộm với người phụ nữ khác trong phòng tân hôn của con!”
Vừa nghe hết câu, giám đốc Mai vô cùng sửng sốt. Trong phòng bệnh lúc này rất yên lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở của Mai Nguyên Phương. Cô ấy vừa lau nước mắt vừa nhìn Võ Hạ Uyên đứng ở góc, tiếp tục nói: “Bố, con biết nhà họ Mai cần đến sự ủng hộ của nhà họ Trương, con nguyện ý…”
“Nguyện ý gì cơ?” Giám đốc Mai lớn tiếng ngắt lời, giọng của ông có chút khàn khàn: “Từ lúc nào mà Mai Văn Hiệp đây lại phải hy sinh hạnh phúc của con gái mình như vậy?” Giám đốc Mai nói, một chân đá bay lọ hoa ở bên cạnh.
Võ Hạ Uyên hít vào một hơi thật sâu, dùng ánh mắt trấn an Mai Nguyên Phương.
Những lời này là do cô dạy Mai Nguyên Phương nói, việc thông gia giữa hai gia tộc này còn liên lụy đến rất nhiều thứ, không phải cứ tùy tiện nói một câu là kết thúc. Võ Hạ Uyên không biết Mai Văn Hiệp là một người bố như thế nào, lo rằng ông ta không nỡ.
buông tha cho nhà họ Trương ra nên đã nghĩ ra cách này. Cô không tin rằng sau khi chính miệng Mai Nguyên Phương nói ra như vậy, một người đàn ông lại có thể nhẫn tâm hy sinh con gái của mình Đương nhiên, nếu Mai Văn Hiệp vẫn còn kiên trì thì Mai Nguyên Phương còn có thể lấy cái chết ra để ép ông ta.
Thế nhưng bây giờ xem ra cách này hiệu quả hơn những gì Võ Hạ Uyên nghĩ, Mai Văn Hiệp là một người bố tốt.
“Tên xấu xa khốn nạn đó! Ông đây phải lột da của anh ta ra mới được!” Mai Văn Hiệp tức tới mức giọng nói cũng run lên.
“Đừng như vậy mà bố, dù sao Trương Thế Trạch cũng liên quan đến nhà họ Trương, nhỡ bên ấy…”
“Nhà họ Trương không thèm quan tâm đâu.” Võ Hạ Uyên ngắt lời Mai Nguyên Phương: “Tôi có thể đảm bảo, ít nhất Tấn Phong cũng không thèm quan tâm.”
Mai Văn Hiệp nhíu mày, Trương Tấn Phong không quan tâm thì ông còn có gì phải sợ nữa?
Võ Hạ Uyên lại hít một hơi: “Không dám dấu diếm giám đốc Mai, thật ra Tấn Phong và tôi đã sớm nhìn ra Trương Thế Trạch không phải là một người tốt, nhưng do nhiều nguyên nhân nên không thể nói thẳng ra. Tôi đã từng kín đáo nhắc nhở bà Mai, thế nhưng cứ nghĩ là Trương Thế Trạch có cô Mai rồi sẽ hồi tâm lại, ai ngờ anh ta lại…”
Bây giờ Mai Văn Hiệp mới nhìn Võ Hạ Uyên, cô đúng là một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, tính tình bình tĩnh.
Mai Nguyên Phương tưởng Mai Văn Hiệp không tin, vội vàng nói: “Bố, là bà Trương đã cứu con.”
Mai Văn Hiệp không phải là ngốc, có thể bước tới được ngày hôm nay, ông ta cũng có những quy tắc đối xử với người khác của riêng mình. Không phải ông không nhìn ra được thủ đoạn trong đó, thế nhưng tất cả đều không đáng nhắc đến trước mặt đứa con gái đang phải chịu nhục của mình. Càng quan trọng hơn là, Võ Hạ Uyên đã cung cấp cho ông ta một thông tin, Trương Thế Trạch không được Trương Tấn Phong xem trọng, hoặc có thể nói, đã trở thành cái gai trong mắt Trương Tấn Phong.
Nếu như chuyện này không xảy ra thì ông †a cũng chưa từng nghĩ kĩ, ông ta chỉ nghĩ đơn giản là tính cách của Trương Thế Trạch cũng không tồi, cho dù bây giờ anh ta không nhận được sự coi trọng của nhà họ Trương, thế nhưng nếu có sự trợ giúp của anh ta thì ông ta nhất định có thế lên như diều gặp gió.
Thế nhưng nếu nhìn lại, ông nhận Trương Thế Trạch làm con rể, Trương Thế Trạch lại coi ông và con gái của ông làm công cụ để trèo lên cao.
Mai Văn Hiệp đè nén cơn tức giận trong lòng, cuối cùng cũng hiểu ra.
Mai Văn Hiệp chắc chản Trương Tấn Phong đã nhìn ra ý định của ông ta từ lâu rồi.
Không sai, ông ta đã từng nghĩ sẽ để Trương Thế Trạch thay thế Trương Tấn Phong. Chỉ trách ông ta quá vội vàng, không nhìn kĩ xem Trương Thế Trạch là người như thế nào, cái tên ấy có lau giày cho Trương Tấn Phong cũng không đáng!
“Cảm ơn bà Trương” Mai Văn Hiệp bình tĩnh trở lại: “Tổng giám đốc Trương không tham gia vào đã là sự giúp đỡ rất lớn cho hạnh phúc của con gái tôi rồi”
“Giám đốc Mai khách sáo rồi.” Võ Hạ Uyên biết Mai Văn Hiệp đang nhún nhường, đang định đứng cùng chiến tuyến với bọn họ.
“Đồng Dung, em ở cạnh con đi.’ Mai Văn Hiệp nói xong liền nhìn về phía Võ Hạ Uyên “Bà Trương, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Nhìn thấy sự khôn khéo trong mắt của Mai Văn Hiệp, bây giờ Võ Hạ Uyên mới hiểu ra tại sao Trương Tấn Phong lại phải dùng chiến thuật vòng quanh như vậy. Căn bản anh không thèm để Trương Thế Trạch vào mắt, thứ mà anh quan tâm là cái cây lớn mà Trương Thế Trạch đang bám lên. Mai Văn Hiệp có thể hiểu được rõ ràng trong một thời gian ngắn như vậy chứng tỏ ông ta không đơn giản Cho dù trước đây hai bên có ý định như thế nào, thế nhưng hiện tại mọi người nên làm hòa rồi.
“Việc này, là tôi đã nợ tổng giám đốc Trương một ân tình.’ Mai Văn Hiệp trầm giọng nói: ‘Anh ấy nhìn ra được mục đích của tôi nhưng lại không ra tay, tôi rất cảm kích.”
Nếu không anh đã có thể lợi dụng Trương Thế Trạch để hủy diệt Mai Nguyên Phương, như vậy cũng chẳng khác gì lấy mạng của chính ông ta.
“Giám đốc Mai, lúc đầu ông định gả con gái cho Trương Thế Trạch đúng không?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Bà chủ Trương quả nhiên là người thông minh” Mai Văn Hiệp đã nhằm vào thứ tài sản đồ sộ của nhà họ Trương, hai nhà có quan hệ thông gia thì ông ta càng được nhiều hơn, thế nhưng việc này cũng là vì Mai Nguyên Phương và vợ, hai người phụ nữ ông ta vẫn luôn che chở. Ông ta phải đảm bảo rằng nếu như mình có xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu thì cũng có đủ tài sản để lại cho họ.
“Nói thẳng ra thì vẫn là lỗi của tôi.” Võ Hạ Uyên cười nói.
Mai Văn Hiệp cũng cười cùng cô: “Bà chủ Trương nói gì vậy. Hôm nay tôi mới hiểu ra, cô mới là người thích hợp với tổng giám đốc Trương nhất, nếu như chỉ nhỏ nhẹ dịu dàng thì không thế bước được vào nhà họ Trương được.”
“Vậy ý của giám đốc Mai là?” Võ Hạ Uyên hơi chớp mắt, thể hiện một vẻ nhã nhặn.
“Tôi không thể để Trương Thế Trạch trở thành con rể của tôi.” Mai Văn Hiệp gần từng chữ: “Thế nhưng tôi nghĩ rằng tổng giám đốc Trương giữ anh ta lại đến ngày hôm nay là có ý định gì đó. Tạm thời tôi sẽ không động vào.
Trương Thế Trạch, nếu tổng giám đốc Trương cần tôi thì cứ gọi, tôi sẽ đến bất cứ lúc nào, dù sao bà chủ Trương đã có ơn lớn với tôi như vậy. Thế nhưng khi xong việc rồi, hai người phải giao Trương Thế Trạch lại cho tôi”
Việc này Võ Hạ Uyên có thể làm chủ: “Không vấn đề gì”
Mai Văn Hiệp cảm thán, nói chuyện với người thông minh thật là thoải mái, mà người phụ nữ này chính là cánh tay đắc lực của Trương Tấn Phong.
Sau khi bước vào, Võ Hạ Uyên lại an ủi Mai Nguyên Phương thêm vài câu, nhìn thấy ánh mắt của người con gái bình thường rất ngoan ngoãn nay đã lộ ra sự kiên định, cô mới yên tâm rời đi.
Võ Hạ Uyên vừa về đến nhà đã bị một lực mạnh kéo vào trong vòng tay, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trương Tấn Phong, nhất thời ngơ ra: ‘Sao vậy?”
“Nhưng tôi buồn quá chị Võ…” Mai Nguyên Phương cầm chặt phần áo trước ngực mà nghẹn ngào.
“Buôn là đúng rồi”” Võ Hạ Uyên trả lời: “Cô phải nhớ kĩ nỗi đau này mới có thể hiểu ra được cuộc sống đáng quý đến mức nào.
Sau này cô sẽ gặp được một người tốt hơn, sống một cuộc sống thật tuyệt vời, lúc ấy cô sẽ thấy cảm ơn ngày hôm nay.”
Nghe Võ Hạ Uyên nói như vậy, tâm trạng của Mai Nguyên Phương đã trở nên tốt hơn nhiều. Đúng vậy, cô là con gái của chủ tập đoàn Thiên Vũ, điểm xuất phát đã cao hơn rất nhiều so với nhiều người khác, vốn dĩ cô có thể sống một cuộc sống thật tự do, nếu không có Trương Thế Trạch.
Trong mắt của Mai Nguyên Phương hiện lên một tia thù hận. Dựa vào đâu mà cô phải sống chết vì người đàn ông này cơ chứ? Mai Nguyên Phương tức giận lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Võ Hạ Uyên: “Chị Võ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu!”
“Điều này là đương nhiên.” Võ Hạ Uyên xoa nhẹ mái tóc của Mai Nguyên Phương.
Giám đốc Mai và Đồng Dung nhận được điện thoại của Võ Hạ Uyên thì lập tức chạy tới bệnh viện, khi đó Mai Nguyên Phương đang nằm trên giường bệnh, vô cùng yếu đuối. Lúc nhìn thấy bố mẹ, trên mặt cô ấy toàn là vệt nước mắt, làm sao bố mẹ có thể không đau lòng được chứ?
Đồng Dung khóc tới nỗi không còn thở được nữa, giám đốc Mai thì tức giận đỏ cả vành mắt: “Nguyên Phương, con nói thật đi, có phải có ai đã bắt nạt con không?”
Mai Nguyên Phương nghe vậy thì giơ tay về phía bố mẹ, giám đốc Mai lập tức nắm lấy tay cô ấy, sau đó nghe cô ấy nói trong nước mắt: “Bố, tên khốn nạn Trương Thế Trạch, anh ta… Anh ta đã vụng trộm với người phụ nữ khác trong phòng tân hôn của con!”
Vừa nghe hết câu, giám đốc Mai vô cùng sửng sốt. Trong phòng bệnh lúc này rất yên lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở của Mai Nguyên Phương. Cô ấy vừa lau nước mắt vừa nhìn Võ Hạ Uyên đứng ở góc, tiếp tục nói: “Bố, con biết nhà họ Mai cần đến sự ủng hộ của nhà họ Trương, con nguyện ý…”
“Nguyện ý gì cơ?” Giám đốc Mai lớn tiếng ngắt lời, giọng của ông có chút khàn khàn: “Từ lúc nào mà Mai Văn Hiệp đây lại phải hy sinh hạnh phúc của con gái mình như vậy?” Giám đốc Mai nói, một chân đá bay lọ hoa ở bên cạnh.
Võ Hạ Uyên hít vào một hơi thật sâu, dùng ánh mắt trấn an Mai Nguyên Phương.
Những lời này là do cô dạy Mai Nguyên Phương nói, việc thông gia giữa hai gia tộc này còn liên lụy đến rất nhiều thứ, không phải cứ tùy tiện nói một câu là kết thúc. Võ Hạ Uyên không biết Mai Văn Hiệp là một người bố như thế nào, lo rằng ông ta không nỡ.
buông tha cho nhà họ Trương ra nên đã nghĩ ra cách này. Cô không tin rằng sau khi chính miệng Mai Nguyên Phương nói ra như vậy, một người đàn ông lại có thể nhẫn tâm hy sinh con gái của mình Đương nhiên, nếu Mai Văn Hiệp vẫn còn kiên trì thì Mai Nguyên Phương còn có thể lấy cái chết ra để ép ông ta.
Thế nhưng bây giờ xem ra cách này hiệu quả hơn những gì Võ Hạ Uyên nghĩ, Mai Văn Hiệp là một người bố tốt.
“Tên xấu xa khốn nạn đó! Ông đây phải lột da của anh ta ra mới được!” Mai Văn Hiệp tức tới mức giọng nói cũng run lên.
“Đừng như vậy mà bố, dù sao Trương Thế Trạch cũng liên quan đến nhà họ Trương, nhỡ bên ấy…”
“Nhà họ Trương không thèm quan tâm đâu.” Võ Hạ Uyên ngắt lời Mai Nguyên Phương: “Tôi có thể đảm bảo, ít nhất Tấn Phong cũng không thèm quan tâm.”
Mai Văn Hiệp nhíu mày, Trương Tấn Phong không quan tâm thì ông còn có gì phải sợ nữa?
Võ Hạ Uyên lại hít một hơi: “Không dám dấu diếm giám đốc Mai, thật ra Tấn Phong và tôi đã sớm nhìn ra Trương Thế Trạch không phải là một người tốt, nhưng do nhiều nguyên nhân nên không thể nói thẳng ra. Tôi đã từng kín đáo nhắc nhở bà Mai, thế nhưng cứ nghĩ là Trương Thế Trạch có cô Mai rồi sẽ hồi tâm lại, ai ngờ anh ta lại…”
Bây giờ Mai Văn Hiệp mới nhìn Võ Hạ Uyên, cô đúng là một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, tính tình bình tĩnh.
Mai Nguyên Phương tưởng Mai Văn Hiệp không tin, vội vàng nói: “Bố, là bà Trương đã cứu con.”
Mai Văn Hiệp không phải là ngốc, có thể bước tới được ngày hôm nay, ông ta cũng có những quy tắc đối xử với người khác của riêng mình. Không phải ông không nhìn ra được thủ đoạn trong đó, thế nhưng tất cả đều không đáng nhắc đến trước mặt đứa con gái đang phải chịu nhục của mình. Càng quan trọng hơn là, Võ Hạ Uyên đã cung cấp cho ông ta một thông tin, Trương Thế Trạch không được Trương Tấn Phong xem trọng, hoặc có thể nói, đã trở thành cái gai trong mắt Trương Tấn Phong.
Nếu như chuyện này không xảy ra thì ông †a cũng chưa từng nghĩ kĩ, ông ta chỉ nghĩ đơn giản là tính cách của Trương Thế Trạch cũng không tồi, cho dù bây giờ anh ta không nhận được sự coi trọng của nhà họ Trương, thế nhưng nếu có sự trợ giúp của anh ta thì ông ta nhất định có thế lên như diều gặp gió.
Thế nhưng nếu nhìn lại, ông nhận Trương Thế Trạch làm con rể, Trương Thế Trạch lại coi ông và con gái của ông làm công cụ để trèo lên cao.
Mai Văn Hiệp đè nén cơn tức giận trong lòng, cuối cùng cũng hiểu ra.
Mai Văn Hiệp chắc chản Trương Tấn Phong đã nhìn ra ý định của ông ta từ lâu rồi.
Không sai, ông ta đã từng nghĩ sẽ để Trương Thế Trạch thay thế Trương Tấn Phong. Chỉ trách ông ta quá vội vàng, không nhìn kĩ xem Trương Thế Trạch là người như thế nào, cái tên ấy có lau giày cho Trương Tấn Phong cũng không đáng!
“Cảm ơn bà Trương” Mai Văn Hiệp bình tĩnh trở lại: “Tổng giám đốc Trương không tham gia vào đã là sự giúp đỡ rất lớn cho hạnh phúc của con gái tôi rồi”
“Giám đốc Mai khách sáo rồi.” Võ Hạ Uyên biết Mai Văn Hiệp đang nhún nhường, đang định đứng cùng chiến tuyến với bọn họ.
“Đồng Dung, em ở cạnh con đi.’ Mai Văn Hiệp nói xong liền nhìn về phía Võ Hạ Uyên “Bà Trương, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Nhìn thấy sự khôn khéo trong mắt của Mai Văn Hiệp, bây giờ Võ Hạ Uyên mới hiểu ra tại sao Trương Tấn Phong lại phải dùng chiến thuật vòng quanh như vậy. Căn bản anh không thèm để Trương Thế Trạch vào mắt, thứ mà anh quan tâm là cái cây lớn mà Trương Thế Trạch đang bám lên. Mai Văn Hiệp có thể hiểu được rõ ràng trong một thời gian ngắn như vậy chứng tỏ ông ta không đơn giản Cho dù trước đây hai bên có ý định như thế nào, thế nhưng hiện tại mọi người nên làm hòa rồi.
“Việc này, là tôi đã nợ tổng giám đốc Trương một ân tình.’ Mai Văn Hiệp trầm giọng nói: ‘Anh ấy nhìn ra được mục đích của tôi nhưng lại không ra tay, tôi rất cảm kích.”
Nếu không anh đã có thể lợi dụng Trương Thế Trạch để hủy diệt Mai Nguyên Phương, như vậy cũng chẳng khác gì lấy mạng của chính ông ta.
“Giám đốc Mai, lúc đầu ông định gả con gái cho Trương Thế Trạch đúng không?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Bà chủ Trương quả nhiên là người thông minh” Mai Văn Hiệp đã nhằm vào thứ tài sản đồ sộ của nhà họ Trương, hai nhà có quan hệ thông gia thì ông ta càng được nhiều hơn, thế nhưng việc này cũng là vì Mai Nguyên Phương và vợ, hai người phụ nữ ông ta vẫn luôn che chở. Ông ta phải đảm bảo rằng nếu như mình có xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu thì cũng có đủ tài sản để lại cho họ.
“Nói thẳng ra thì vẫn là lỗi của tôi.” Võ Hạ Uyên cười nói.
Mai Văn Hiệp cũng cười cùng cô: “Bà chủ Trương nói gì vậy. Hôm nay tôi mới hiểu ra, cô mới là người thích hợp với tổng giám đốc Trương nhất, nếu như chỉ nhỏ nhẹ dịu dàng thì không thế bước được vào nhà họ Trương được.”
“Vậy ý của giám đốc Mai là?” Võ Hạ Uyên hơi chớp mắt, thể hiện một vẻ nhã nhặn.
“Tôi không thể để Trương Thế Trạch trở thành con rể của tôi.” Mai Văn Hiệp gần từng chữ: “Thế nhưng tôi nghĩ rằng tổng giám đốc Trương giữ anh ta lại đến ngày hôm nay là có ý định gì đó. Tạm thời tôi sẽ không động vào.
Trương Thế Trạch, nếu tổng giám đốc Trương cần tôi thì cứ gọi, tôi sẽ đến bất cứ lúc nào, dù sao bà chủ Trương đã có ơn lớn với tôi như vậy. Thế nhưng khi xong việc rồi, hai người phải giao Trương Thế Trạch lại cho tôi”
Việc này Võ Hạ Uyên có thể làm chủ: “Không vấn đề gì”
Mai Văn Hiệp cảm thán, nói chuyện với người thông minh thật là thoải mái, mà người phụ nữ này chính là cánh tay đắc lực của Trương Tấn Phong.
Sau khi bước vào, Võ Hạ Uyên lại an ủi Mai Nguyên Phương thêm vài câu, nhìn thấy ánh mắt của người con gái bình thường rất ngoan ngoãn nay đã lộ ra sự kiên định, cô mới yên tâm rời đi.
Võ Hạ Uyên vừa về đến nhà đã bị một lực mạnh kéo vào trong vòng tay, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trương Tấn Phong, nhất thời ngơ ra: ‘Sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.