Chương 170: Nổ tung
Cà Chua
17/07/2021
Buổi tối, mãi cho tới lúc Bào Ngư ngủ gà ngủ gật thì Võ Hạ Uyên mới lưu luyến tắt video.
“Chờ chúng ta về là tốt rồi” Trương Tấn Phong ôm chặt Võ Hạ Uyên, khẽ an ủi.
‘Võ Hạ Uyên gật đầu liên tục.
Đêm khuya, Trương Tấn Phong chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng, trên trán anh đổ đầy mồ hôi lạnh, hơi thở nặng nề, anh nhìn sang Võ Hạ Uyên đang ngủ say, bất giác nở một cười dịu dàng, nhưng chẳng mấy chốc, cơn đau đớn chiếm lấy anh, anh nhăm mắt chị đựng một lúc, sau đó xuống giường đi t pha, lấy thuốc trong túi áo ra uống.
Hôm đó Phạm Đình Cảnh gọi điện tới, có một người bạn tới thăm, hỏi Trương Tấn Phong có rảnh không, tiện thể bàn bạc công việc luôn và để Võ Hạ Uyên dùng kỹ năng nấu nướng của mình thết đãi người bạn đó của anh ta.
“Tôi biết làm sao được? Người này rất kén chọn, nói là đồ ăn Âu Mỹ ngọt quá, ăn không quen” Phạm Đình Cảnh ở đầu dây bên kia tức giận nói.
Trương Tấn Phong càng tức hơn: “Hạ Uyên có phải người nấu cơm của cậu đâu”
““Hẹp hòi vậy?” Phạm Đình Cảnh khinh bỉ.
Trương Tấn Phong cố kìm nén cơn tức giận: “Cậu có có vợ đâu mà biết?”
Phạm Đình Cảnh: “..” Quá đáng quá đi.
Võ Hạ Uyên ngồi bên cạnh Trương Tấn Phong, mỉm cười kéo góc áo Trương Tấn Phong, ra hiệu được. Tất cả mọi người đều là bạn bè, thết đãi người ta một bữa cũng chẳng Sao.
Trương Tấn Phong nhìn thấy nụ cười của Võ Hạ Uyên thì đồng ý.
Võ Hạ Uyên có một chút ấn tượng về người bạn của Phạm Đình Cảnh, hình như họ của Phạm Đình Cảnh với người đó giống nhau thì phải.
Nhưng mà tới lúc thấy người thật, ngoại trừ Phạm Đình Cảnh ra thì sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi Phạm Đình Cảnh giới thiệu với Trương Tấn Phong: “Đây chính là bạn của tôi”
“Tôi biết” Vẻ mặt Trương Tấn Phong rất lạnh lùng: “Lâu lắm không gặp, Lê Minh Khanh”
Lê Minh Khanh mặc một bộ quần áo hãng ngày màu trắng, mái tóc màu hạt dẻ được chải chuốt chỉnh tề ra phía sau, hình như còn xịt keo xịt tóc, kể cả kiểu tóc quê mùa này cũng không che đậy được khuôn mặt đẹp đế của gã. Gã vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Thật là trùng hợp”
‘Võ Hạ Uyên không thể nói chuyện, cô vô thức đứng sau lưng Trương Tấn Phong, cho dù là lúc nào thì cô cũng rất cảnh giác với Lê Minh Khanh.
Nhưng dù thế nào thì Võ Hạ Uyên cũng không thể ngờ được người bạn mà Phạm Đình Cảnh nói lại là Lê Minh Khanh, trên đời này có nhiều người họ Lê như thế, sao lại cứ phải là gã?
Trương Tấn Phong híp mắt: “Anh tự rời đi hay để tôi mời.”
“Ơ kia” Lê Minh Khanh giơ hai tay lên, ra hiệu Trương Tấn Phong bình tĩnh lại đã, gã kiên nhãn nói: “Tôi thừa nhận có rất nhiều chuyện trước đây là tôi không đúng, nhưng hai người đều là bạn của Phạm Đình Cảnh, vậy sao chúng ta không gạt bỏ những hiềm khích trước đây nhỉ? Tôi sai rồi được chưa?”
Võ Hạ Uyên cau mày lắc đầu.
Lê Minh Khanh cười nói: “Võ Hạ Uyên, cô lắc đầu thì được cái gì? Nói đi”
“Họng cô ấy đang bị đau” Phạm Đình Cảnh khẽ ho một cái: “Không nói được.”
Lê Minh Khanh hơi nhíu mày, vẻ mặt trở nên khó coi trong giây lát rồi lại khôi phục như thường: “Thế này, hôm nay tôi tặng cho hai người một tin tức, coi như đó là thành ý của tôi.
Võ Hạ Uyên hất cằm lên, không một tiếng động hỏi đấy là tin tức gì ‘Vẻ mặt Lê Minh Khanh nghiêm túc: “Tôi biết Phan Hựu Minh đang ở đâu”
Không thể không nói, Lê Minh Khanh rất biết cách năm bắt chỗ yếu của người khác, Phan Hựu Minh nợ nhà họ Võ quá nhiều, Trương Tấn Phong chỉ hận không thể lột da tróc thịt ông ta, so với Lê Minh Khanh tạm thời không có gì nguy hiểm thì việc trừng phạt Phan Hựu Minh vẫn quan trọng hơn.
Sau Khi để Lê Minh Khanh đi vào, Trương Tấn Phong cực kỳ khó chịu, vẻ mặt u ám.
“Là thế có làm kinh doanh vũ khí nhỏ ở Âu Mỹ, cái này hai người cũng biết mà, rất nhạy cảm, ba ngày trước thì phải, có người đặt hàng ở chỗ tôi số lượng lớn, bình thường mấy ngày tôi đều yêu cầu phải biết được tận gốc tận rễ, người đó bị tôi ép quá nên đành phải tiết lộ tên thật Lê Minh Khanh ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trương Tấn Phong, ý cười trong mắt càng đậm hơn, gã tiếp tục nói: “Theo nguyên tắc, tôi sẽ phải giữ bí mật về danh tính của người hợp tác với tôi, nhưng vừa khéo Phạm Đình Cảnh lại nói với tôi là đang truy đuổi Phan Hựu Minh”
“Sau đó anh vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp và tiết lộ?” Trương Tấn Phong không khách sáo nói.
Lê Minh Khanh tỏ vẻ vô tội: “Do Phạm Đình Cảnh nói tin tức này có thể đổi được một bữa ăn bình thường thì tôi mới tới, đạo đức nghề nghiệp mà so được với một bữa ăn của tôi à?”
Võ Đức Huy đang ngồi ở một chỗ khác không nhịn được mà nhìn Lê Minh Khanh, trình độ vô liêm sỉ của người này đúng là vô hạn, “Với cả, nên truyền lại tin này cho mấy người, tất cả đều là người một nhà mà” Lê Minh Khanh tiếp tục nói ra mấy lời buồn nôn.
Trương Tấn Phong và Phạm Đình Cảnh cùng đồng thanh: “Ai là người một nhà với anh?”
Lê Minh Khanh không thèm quan tâm cười cười, nằm dài ra trên ghế sô pha: “Tôi mặc kệ, tôi đã dâng hiến đến mức này rồi, thết đãi tôi một bữa cũng được chứ hả?” Đổi lại là người khác, chỉ cần dám từ chối là Lê Minh Khanh gã sẽ lập tức phủi mông bỏ đi, không khéo sau đó gã sẽ còn trả thù người đó, nhưng hết lần này tới lần khác…
Lê Minh Khanh tỉnh bơ nhìn Võ Hạ Uyên, không biết người phụ nữ này làm sao mà lại không nói được.
Võ Hạ Uyên không để ý ánh mắt của Lê Minh Khanh, cô đang suy nghĩ trong lòng nên bỏ độc nào thì tốt.
“Phan Hựu Minh có để lại thông tin gì cho anh không?” Trần Anh Thư chợt lên tiếng: “Chỉ cần anh cung cấp cho tôi là được, anh không cần quan tâm những chuyện khác nữa”
“Tất nhiên rồi” Lê Minh Khanh khoanh tay.
Võ Hạ Uyên kinh ngạc, người này đồng ý dễ thế à?
‘Võ Hạ Uyên vĩnh viễn không biết được, năm đó sau khi cô rơi xuống vách núi Lê Minh Khanh đã hối hận như thế nào, nên gã vẫn luôn nghĩ cách để bù đắp cho cô.
Lê Minh Khanh xắn tay áo lên, tràn đầy hưng phấn nói: “Xin hỏi tôi chọn món ăn được chưa?”
Trương Tấn Phong cười khẩy: “Đã nghe thấy câu qua cầu rút ván bao giờ chưa?”
“Anh…”
“Tổng giám đốc Trương!” Lê Minh Khanh còn chưa kịp nói xong, Phùng Bảo Đạt trực tiếp quẹt thẻ đi vào, thậm chí còn không gõ cửa, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Chúng tôi phát hiện quanh khách sạn có rất nhiều người không rõ thân phận, trên người bọn họ đều có súng, lúc nãy còn bắt được một tên lén lút vào phòng của tổng giám đốc Võ, có khả năng nơi này đã bị người khác chú ý, các vị hãy rời khỏi đây trước đã”
Trương Tấn Phong nghe thấy thế thì cau mày, sau đó anh chợt nhìn Lê Minh Khanh: “Anh bán đồ cho Phan Hựu Minh rồi à?”
“Đương nhiên” Lê Minh Khanh gật đầu: “Mua bán tần ngẩn người ra: “Chắc không phải chứ.
‘Vừa dứt lời, tiếng nổ ầm vang lên, kèm theo một cơn chấn động nhẹ.
“Chờ chúng ta về là tốt rồi” Trương Tấn Phong ôm chặt Võ Hạ Uyên, khẽ an ủi.
‘Võ Hạ Uyên gật đầu liên tục.
Đêm khuya, Trương Tấn Phong chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng, trên trán anh đổ đầy mồ hôi lạnh, hơi thở nặng nề, anh nhìn sang Võ Hạ Uyên đang ngủ say, bất giác nở một cười dịu dàng, nhưng chẳng mấy chốc, cơn đau đớn chiếm lấy anh, anh nhăm mắt chị đựng một lúc, sau đó xuống giường đi t pha, lấy thuốc trong túi áo ra uống.
Hôm đó Phạm Đình Cảnh gọi điện tới, có một người bạn tới thăm, hỏi Trương Tấn Phong có rảnh không, tiện thể bàn bạc công việc luôn và để Võ Hạ Uyên dùng kỹ năng nấu nướng của mình thết đãi người bạn đó của anh ta.
“Tôi biết làm sao được? Người này rất kén chọn, nói là đồ ăn Âu Mỹ ngọt quá, ăn không quen” Phạm Đình Cảnh ở đầu dây bên kia tức giận nói.
Trương Tấn Phong càng tức hơn: “Hạ Uyên có phải người nấu cơm của cậu đâu”
““Hẹp hòi vậy?” Phạm Đình Cảnh khinh bỉ.
Trương Tấn Phong cố kìm nén cơn tức giận: “Cậu có có vợ đâu mà biết?”
Phạm Đình Cảnh: “..” Quá đáng quá đi.
Võ Hạ Uyên ngồi bên cạnh Trương Tấn Phong, mỉm cười kéo góc áo Trương Tấn Phong, ra hiệu được. Tất cả mọi người đều là bạn bè, thết đãi người ta một bữa cũng chẳng Sao.
Trương Tấn Phong nhìn thấy nụ cười của Võ Hạ Uyên thì đồng ý.
Võ Hạ Uyên có một chút ấn tượng về người bạn của Phạm Đình Cảnh, hình như họ của Phạm Đình Cảnh với người đó giống nhau thì phải.
Nhưng mà tới lúc thấy người thật, ngoại trừ Phạm Đình Cảnh ra thì sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi Phạm Đình Cảnh giới thiệu với Trương Tấn Phong: “Đây chính là bạn của tôi”
“Tôi biết” Vẻ mặt Trương Tấn Phong rất lạnh lùng: “Lâu lắm không gặp, Lê Minh Khanh”
Lê Minh Khanh mặc một bộ quần áo hãng ngày màu trắng, mái tóc màu hạt dẻ được chải chuốt chỉnh tề ra phía sau, hình như còn xịt keo xịt tóc, kể cả kiểu tóc quê mùa này cũng không che đậy được khuôn mặt đẹp đế của gã. Gã vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Thật là trùng hợp”
‘Võ Hạ Uyên không thể nói chuyện, cô vô thức đứng sau lưng Trương Tấn Phong, cho dù là lúc nào thì cô cũng rất cảnh giác với Lê Minh Khanh.
Nhưng dù thế nào thì Võ Hạ Uyên cũng không thể ngờ được người bạn mà Phạm Đình Cảnh nói lại là Lê Minh Khanh, trên đời này có nhiều người họ Lê như thế, sao lại cứ phải là gã?
Trương Tấn Phong híp mắt: “Anh tự rời đi hay để tôi mời.”
“Ơ kia” Lê Minh Khanh giơ hai tay lên, ra hiệu Trương Tấn Phong bình tĩnh lại đã, gã kiên nhãn nói: “Tôi thừa nhận có rất nhiều chuyện trước đây là tôi không đúng, nhưng hai người đều là bạn của Phạm Đình Cảnh, vậy sao chúng ta không gạt bỏ những hiềm khích trước đây nhỉ? Tôi sai rồi được chưa?”
Võ Hạ Uyên cau mày lắc đầu.
Lê Minh Khanh cười nói: “Võ Hạ Uyên, cô lắc đầu thì được cái gì? Nói đi”
“Họng cô ấy đang bị đau” Phạm Đình Cảnh khẽ ho một cái: “Không nói được.”
Lê Minh Khanh hơi nhíu mày, vẻ mặt trở nên khó coi trong giây lát rồi lại khôi phục như thường: “Thế này, hôm nay tôi tặng cho hai người một tin tức, coi như đó là thành ý của tôi.
Võ Hạ Uyên hất cằm lên, không một tiếng động hỏi đấy là tin tức gì ‘Vẻ mặt Lê Minh Khanh nghiêm túc: “Tôi biết Phan Hựu Minh đang ở đâu”
Không thể không nói, Lê Minh Khanh rất biết cách năm bắt chỗ yếu của người khác, Phan Hựu Minh nợ nhà họ Võ quá nhiều, Trương Tấn Phong chỉ hận không thể lột da tróc thịt ông ta, so với Lê Minh Khanh tạm thời không có gì nguy hiểm thì việc trừng phạt Phan Hựu Minh vẫn quan trọng hơn.
Sau Khi để Lê Minh Khanh đi vào, Trương Tấn Phong cực kỳ khó chịu, vẻ mặt u ám.
“Là thế có làm kinh doanh vũ khí nhỏ ở Âu Mỹ, cái này hai người cũng biết mà, rất nhạy cảm, ba ngày trước thì phải, có người đặt hàng ở chỗ tôi số lượng lớn, bình thường mấy ngày tôi đều yêu cầu phải biết được tận gốc tận rễ, người đó bị tôi ép quá nên đành phải tiết lộ tên thật Lê Minh Khanh ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trương Tấn Phong, ý cười trong mắt càng đậm hơn, gã tiếp tục nói: “Theo nguyên tắc, tôi sẽ phải giữ bí mật về danh tính của người hợp tác với tôi, nhưng vừa khéo Phạm Đình Cảnh lại nói với tôi là đang truy đuổi Phan Hựu Minh”
“Sau đó anh vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp và tiết lộ?” Trương Tấn Phong không khách sáo nói.
Lê Minh Khanh tỏ vẻ vô tội: “Do Phạm Đình Cảnh nói tin tức này có thể đổi được một bữa ăn bình thường thì tôi mới tới, đạo đức nghề nghiệp mà so được với một bữa ăn của tôi à?”
Võ Đức Huy đang ngồi ở một chỗ khác không nhịn được mà nhìn Lê Minh Khanh, trình độ vô liêm sỉ của người này đúng là vô hạn, “Với cả, nên truyền lại tin này cho mấy người, tất cả đều là người một nhà mà” Lê Minh Khanh tiếp tục nói ra mấy lời buồn nôn.
Trương Tấn Phong và Phạm Đình Cảnh cùng đồng thanh: “Ai là người một nhà với anh?”
Lê Minh Khanh không thèm quan tâm cười cười, nằm dài ra trên ghế sô pha: “Tôi mặc kệ, tôi đã dâng hiến đến mức này rồi, thết đãi tôi một bữa cũng được chứ hả?” Đổi lại là người khác, chỉ cần dám từ chối là Lê Minh Khanh gã sẽ lập tức phủi mông bỏ đi, không khéo sau đó gã sẽ còn trả thù người đó, nhưng hết lần này tới lần khác…
Lê Minh Khanh tỉnh bơ nhìn Võ Hạ Uyên, không biết người phụ nữ này làm sao mà lại không nói được.
Võ Hạ Uyên không để ý ánh mắt của Lê Minh Khanh, cô đang suy nghĩ trong lòng nên bỏ độc nào thì tốt.
“Phan Hựu Minh có để lại thông tin gì cho anh không?” Trần Anh Thư chợt lên tiếng: “Chỉ cần anh cung cấp cho tôi là được, anh không cần quan tâm những chuyện khác nữa”
“Tất nhiên rồi” Lê Minh Khanh khoanh tay.
Võ Hạ Uyên kinh ngạc, người này đồng ý dễ thế à?
‘Võ Hạ Uyên vĩnh viễn không biết được, năm đó sau khi cô rơi xuống vách núi Lê Minh Khanh đã hối hận như thế nào, nên gã vẫn luôn nghĩ cách để bù đắp cho cô.
Lê Minh Khanh xắn tay áo lên, tràn đầy hưng phấn nói: “Xin hỏi tôi chọn món ăn được chưa?”
Trương Tấn Phong cười khẩy: “Đã nghe thấy câu qua cầu rút ván bao giờ chưa?”
“Anh…”
“Tổng giám đốc Trương!” Lê Minh Khanh còn chưa kịp nói xong, Phùng Bảo Đạt trực tiếp quẹt thẻ đi vào, thậm chí còn không gõ cửa, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Chúng tôi phát hiện quanh khách sạn có rất nhiều người không rõ thân phận, trên người bọn họ đều có súng, lúc nãy còn bắt được một tên lén lút vào phòng của tổng giám đốc Võ, có khả năng nơi này đã bị người khác chú ý, các vị hãy rời khỏi đây trước đã”
Trương Tấn Phong nghe thấy thế thì cau mày, sau đó anh chợt nhìn Lê Minh Khanh: “Anh bán đồ cho Phan Hựu Minh rồi à?”
“Đương nhiên” Lê Minh Khanh gật đầu: “Mua bán tần ngẩn người ra: “Chắc không phải chứ.
‘Vừa dứt lời, tiếng nổ ầm vang lên, kèm theo một cơn chấn động nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.