Chương 206: Quà cảm ơn
Cà Chua
17/07/2021
Diệp Vĩ Thanh hơi ngồi thẳng dậy, anh ta vân còn hơi lờ mờ: “Tôi ngất sao?”
Đối phương trả lời: “Ừ, anh hơi cảm nắng, nhưng mà tình trạng của anh không nghiêm trọng lắm, theo ý tôi thì anh nên ra ngoài nghỉ ngơi một chút”
đạo diễn Lâm nghe vậy thì hùa theo: “Diệp.
Vĩ Thanh, đoạn còn lại đợi lát nữa cậu quay lại rồi quay tiếp nhé, nhanh đi ra ngoài nghỉ ngơi đi”
Diệp Vĩ Thanh được trợ lý đỡ đứng dậy, sau khi anh ta đứng thẳng người mới nghiêm túc đánh giá Võ Hạ Uyên, cảm giác đầu tiên đây là một người thông minh lanh lợi, Diệp Vĩ Thanh không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng đó là những gì anh ta nghĩ.
“Cô là..” Diệp Vĩ Thanh khẽ hỏi.
“A, tôi là người đại diện của Đỗ Minh Thông” Võ Hạ Uyên cười nói.
Diệp Vĩ Thanh gật đầu cảm ơn, anh ta cũng không nói nhiều mà chào hỏi đạo diễn Lâm rồi rời đi.
Sau khi Diệp Vĩ Thanh rời đi, đạo diễn Lâm trêu ghẹo Võ Hạ Uyên: “Cô là ân nhân của tôi đó, tôi nghe nói bị cảm nắng dù lớn hay nhỏ thì cũng có thể chết người, nếu như Diệp Vĩ Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở chỗ của tôi thì tôi phải tìm chỗ để treo cổ rồi”
Võ Hạ Uyên thầm nghĩ trong lòng ông biết chuyện nghiêm trọng lại còn dám nói đùa như vậy sao? Nhưng trên mặt cô vẫn khiêm tốn như cũ: “đạo diễn Lâm khách sáo rồi, sao lại nói vậy chứ”
đạo diễn Lâm cười chỉ vào Võ Hạ Uyên, cảm thấy người phụ nữ này thật là nói chuyện, ung dung thản nhiên lại có thể xoa dịu tâm trạng của người ta. Trước đó Phạm Minh Trạch nói chuyện, ông ta tưởng rằng cái người được gọi là người đại diện và nghệ sĩ chính là côn đồ, nói không chừng là ôm đùi của ai đó rồi vươn tay đến chỗ của ông ta, mặc dù ngoài miệng ông ta đồng ý nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, chỉ cần diễn không tốt thì sẽ hung hãng phỉ nhổ, tốt nhất là phỉ nhổ đến nỗi cha mẹ đối phương không nhận, ai biết Đỗ Minh Thông lại là một miếng ngọc thạch, Võ Hạ Uyên thì lại càng chú ý đến mọi mặt.
Trần Thanh Tâm từ xa nhìn thấy hết một màn này, đôi lông mày thanh tú nhíu lại: “Người phụ nữ kia là ai vậy?”
“Người đại diện của Đỗ Minh Thông” Trợ lý nghe thấy giọng điệu của Trần Thanh Tâm thì biết trong lòng cô ta không thoải mái, vội vàng vỗ về: “Chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi”
Trần Thanh Tâm miễn cưỡng ừ rồi tiếp tục uống trà.
Đợi đến khi quay xong cảnh ở trong studio.
thì còn phải đi lên trên núi lấy cảnh quay, đạo diễn Lâm là người theo chủ nghĩa hiện thực, đừng hy vọng các loại cắt cảnh và những thứ tương tự sẽ xuất hiện trong tác phẩm của ông, dù sao thì đó cũng là người kỳ lạ, ông ta xách máy quay phim lên trên núi cao cũng chỉ vì muốn có một cảnh quay.
Diễn viên chính cũng phải đi cùng, ít nhất cũng phải đi bốn năm ngày.
‘Võ Hạ Uyên hiển nhiên là phải đi theo, trong giờ phút quan trọng này cô không dám lơ là chút nào, Võ Hạ Uyên nói với Trương Tấn Phong, người đàn ông này đã xây dựng tâm lý nên lúc này đồng ý, Trương Tấn Phong quá dứt khoát trái lại làm cho Võ Hạ Uyên đau lòng, trước khi đi cô gói cả một tủ lạnh hoành thánh, nhân bánh đều do cô tự làm, cô dặn dò dì giúp việc nếu như thấy khẩu vị của Trương Tấn Phong không ngon thì nấu một bát Lúc vừa mới bắt đầu đường núi còn dễ đi nhưng càng về sau thì càng khó đi, bởi vì hai ngày trước vừa mới mưa dẫn đến mặt đường ẩm ướt trơn trượt không thôi, Trần Thanh Tâm không đứng vững lập tức ngã nhào trên mặt đất, lúc này lại nóng nảy: “Đây là cái chỗ rách nát gì vậy chứ! Chỗ này để cho người đi sao?”
đạo diễn Lâm đành chịu nhìn Trần Thanh Tâm, ông ta đang nghĩ xem làm sao xử lý chuyện này.
“Chị Uyên, chân của chị khá ổn định” Trần Duy Hòa cũng trượt hai lần, nhưng khi cậu ta nhìn thấy dấu chân của Võ Hạ Uyên thì không nhịn được cảm thán.
Võ Hạ Uyên ậm ờ trả lời, làm sao cô dám nói trước đó tổng giám đốc Phong bảo Phùng Bảo Đạt kiểm tra tình hình thời tiết trong một tuần rồi chuẩn bị trang thiết bị đầy đủ, đôi giày dưới chân cô được chuyển từ nước ngoài về ngay trong đêm, chuyên dùng để leo núi, giá cả trong tám chữ số.
Trong khi họ đang nói chuyện thì có một đoàn người từ quầy bán đồ ăn vặt thô sơ đi ra, trợ lý của Trân Thanh Tâm thấy thế thì nhanh chóng đỡ cô ta đứng dậy khẽ nói: “Ảnh đế Lan đến rồi!”
đạo diễn Lâm cũng hơi ngạc nhiên: “Ôi, cậu còn đến sớm hơn chúng tôi nữa.”
“Tiết mục thu hình xong rồi” Diệp Vĩ Thanh mặc một bộ quần áo bình thường màu xám tro.
nhạt, cả người giống như là tách rời với vũng bùn ở xung quanh, khí chất hoàn toàn tự nhiên.
Ánh mắt của Trần Thanh Tâm rơi vào trên người Diệp Vĩ Thanh, mềm mại kêu: “Anh Lan”
Diệp Vĩ Thanh gật đầu, xem như không nhìn thấy bùn ở trên người Trần Thanh Tâm và dáng vẻ đi lại khó khăn của cô ta, anh ta chạy tới nói chuyện với đạo diễn Lâm.
Ai cũng có thể nhìn ra tấm lòng của Trần Thanh Tâm, nhưng mà Diệp Vĩ Thanh lại không có phản ứng.
“Nói chuyện đùa nhé” Ba người Võ Hạ Uyên đi ở đăng sau, Trần Duy Hòa nhỏ giọng phổ cập khoa học: “Mấy năm nay ảnh đế Lan trở nên nổi tiếng nên có không biết bao nhiêu nữ minh tỉnh đều nhào về phía anh ta, ngày hôm trước truyền ra vụ tai tiếng tình dục thì ngày hôm sau đã được làm sáng tỏ, bên cạnh anh ta không có bất kỳ một đóa hoa đào nào, anh ta giữ mình rất trong sạch”
Võ Hạ Uyên nghe chuyện phiếm rất vui vẻ, nhưng cô vẫn cảnh giác nhìn xung quanh: “Những lời này nói với chúng tôi là được rồi, đừng truyền ra ngoài nhé”
“Chị Uyên yên tâm, trong lòng em hiểu rõ mà” Trần Duy Hòa vui tươi hớn hở.
Lại đi thêm một đoạn nữa thì cuối cùng con đường cũng bãng phẳng, Võ Hạ Uyên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Tấn Phong.
“Vừa đi vừa xem điện thoại không phải là thói quen tốt đâu” Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nổ làm cho Võ Hạ Uyên giật mình, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Diệp Vĩ Thanh.
“Chào ảnh đế Lan” Võ Hạ Uyên không biết tại sao Diệp Vĩ Thanh đang nói chuyện với đạo diễn Lâm bỗng nhiên lại chạy đến đây.
“Không cần phải kêu trang trọng như vậy”
Diệp Vĩ Thanh cười lên nhìn rất đẹp: “Kêu tên tôi là được”
Võ Hạ Uyên nào dám: “Đừng đừng đừng, anh là lớp người đi trước Sau đó Diệp Vĩ Thanh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đen tinh xảo, lại còn là nhung tơ đưa cho Võ Hạ Uyên: “Cầm lấy”
Võ Hạ Uyên dẫm chân xuống: “Đưa cho tôi sao?”
Diệp Vĩ Thanh cũng dừng l “Đúng vậy”
‘Võ Hạ Uyên không hiểu h nhiên anh lại tặng quà cho tôi?”
“Bỗng nhiên ở đâu ra chứ?” Diệp Vĩ Thanh không còn cách nào: “Trước đó ở trong studio cô đã cứu mạng tôi.”
“Không đến mức nghiêm trọng như vậy”
‘Võ Hạ Uyên không dám nhận: “Dễ như trở bàn tay mà thôi”
“Tôi đây là..” Diệp Vĩ Thanh có thể nhìn ra ‘Võ Hạ Uyên có ý muốn từ chối, anh ta cầm cái hộp ở trong tay ước lượng một chút: “Xem ra là tôi tặng món quà mà cô không thích, để ngày mai tôi lại chọn cái khác cho cô”
‘Võ Hạ Uyên vội vàng cười: “Ảnh đế Lan, thật sự là không cần đâu!”
“Vậy thì dù sao cô cũng phải để tôi bày tỏ lòng cảm ơn chứ, nếu không trong lòng tôi sẽ không thoải mái”
Võ Hạ Uyên suy nghĩ, đây là…Không muốn nợ tình nghĩa sao? Nghĩ như vậy thì trong lòng ‘Võ Hạ Uyên dễ chịu hơn, cô cẩn thận từng li từng tí nhận cái hộp cầm ở trong tay lắc lắc, cô nghĩ là làm sớm thì xong sớm: “Vậy thì cảm ơn ảnh đế Lan nhé”
Diệp Vĩ Thanh khẽ gật đầu: “Đi thôi”
‘Sao bỗng Đợi sau khi Diệp Vĩ Thanh rời đi thì Trần Duy Hòa và Đỗ Minh Thông mới dám đi tới, Đỗ Minh Thông liếc nhìn cái hộp trong tay Võ Hạ Uyên khẽ hỏi: “Chị Uyên, ảnh đế Lan tặng cho.
chị cái gì vậy?”
Thực ra thì cậu ta có khẽ nói hay không thì cũng không quan trọng, Diệp Vĩ Thanh là tiêu điểm ở trong mắt của mọi người, tình cảnh vừa rồi mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng.
“Không biết” Võ Hạ Uyên nói rồi mở cái hộp ra: “Mặt dây chuyền, lại còn rất tinh xảo nữa. Không phải là chị giúp ảnh đế Lan khi anh ta bị cảm nắng sao? Anh ta tặng quà cho chị xem như một lời cảm ơn”
Trần Duy Hòa nghe vậy không khỏi nghỉ ngờ: “Chị Uyên, chị rất vui có phải không?”
Võ Hạ Uyên sững sờ: “Tại sao chị phải rất vui chứ?”
“Ảnh đế Lan tặng quà cho chị đó!” Ánh mắt của Trần Duy Hòa hơi rùng rợn, “Có bao nhiêu người cầu mà còn không được á!”
Võ Hạ Uyên đưa cái hộp ra: “Vậy tặng cho em đó?”
Trần Duy Hòa hiển nhiên là sẽ không nhận, trái lại là có nhận thức mới về sự phóng khoáng của Võ Hạ Uyên: “Chị Uyên, chị không tiếc sao?” Anh †a nhấn mạnh: “Đây là quà của ảnh đế Lan tặng đói!”
Võ Hạ Uyên nhíu lông mày, suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng đúng, người khác tặng rồi lại đưa cho em thì không hay cho lắm, nếu như em muốn thì chị sẽ tặng em một cái mới”
Trần Duy Hòa: “..” Hoàn toàn không ở trong kênh nào cả.
Thực ra thì Võ Hạ Uyên nghe hiểu, chỉ là cô không muốn liên quan mà thôi.
Đối phương trả lời: “Ừ, anh hơi cảm nắng, nhưng mà tình trạng của anh không nghiêm trọng lắm, theo ý tôi thì anh nên ra ngoài nghỉ ngơi một chút”
đạo diễn Lâm nghe vậy thì hùa theo: “Diệp.
Vĩ Thanh, đoạn còn lại đợi lát nữa cậu quay lại rồi quay tiếp nhé, nhanh đi ra ngoài nghỉ ngơi đi”
Diệp Vĩ Thanh được trợ lý đỡ đứng dậy, sau khi anh ta đứng thẳng người mới nghiêm túc đánh giá Võ Hạ Uyên, cảm giác đầu tiên đây là một người thông minh lanh lợi, Diệp Vĩ Thanh không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng đó là những gì anh ta nghĩ.
“Cô là..” Diệp Vĩ Thanh khẽ hỏi.
“A, tôi là người đại diện của Đỗ Minh Thông” Võ Hạ Uyên cười nói.
Diệp Vĩ Thanh gật đầu cảm ơn, anh ta cũng không nói nhiều mà chào hỏi đạo diễn Lâm rồi rời đi.
Sau khi Diệp Vĩ Thanh rời đi, đạo diễn Lâm trêu ghẹo Võ Hạ Uyên: “Cô là ân nhân của tôi đó, tôi nghe nói bị cảm nắng dù lớn hay nhỏ thì cũng có thể chết người, nếu như Diệp Vĩ Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở chỗ của tôi thì tôi phải tìm chỗ để treo cổ rồi”
Võ Hạ Uyên thầm nghĩ trong lòng ông biết chuyện nghiêm trọng lại còn dám nói đùa như vậy sao? Nhưng trên mặt cô vẫn khiêm tốn như cũ: “đạo diễn Lâm khách sáo rồi, sao lại nói vậy chứ”
đạo diễn Lâm cười chỉ vào Võ Hạ Uyên, cảm thấy người phụ nữ này thật là nói chuyện, ung dung thản nhiên lại có thể xoa dịu tâm trạng của người ta. Trước đó Phạm Minh Trạch nói chuyện, ông ta tưởng rằng cái người được gọi là người đại diện và nghệ sĩ chính là côn đồ, nói không chừng là ôm đùi của ai đó rồi vươn tay đến chỗ của ông ta, mặc dù ngoài miệng ông ta đồng ý nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, chỉ cần diễn không tốt thì sẽ hung hãng phỉ nhổ, tốt nhất là phỉ nhổ đến nỗi cha mẹ đối phương không nhận, ai biết Đỗ Minh Thông lại là một miếng ngọc thạch, Võ Hạ Uyên thì lại càng chú ý đến mọi mặt.
Trần Thanh Tâm từ xa nhìn thấy hết một màn này, đôi lông mày thanh tú nhíu lại: “Người phụ nữ kia là ai vậy?”
“Người đại diện của Đỗ Minh Thông” Trợ lý nghe thấy giọng điệu của Trần Thanh Tâm thì biết trong lòng cô ta không thoải mái, vội vàng vỗ về: “Chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi”
Trần Thanh Tâm miễn cưỡng ừ rồi tiếp tục uống trà.
Đợi đến khi quay xong cảnh ở trong studio.
thì còn phải đi lên trên núi lấy cảnh quay, đạo diễn Lâm là người theo chủ nghĩa hiện thực, đừng hy vọng các loại cắt cảnh và những thứ tương tự sẽ xuất hiện trong tác phẩm của ông, dù sao thì đó cũng là người kỳ lạ, ông ta xách máy quay phim lên trên núi cao cũng chỉ vì muốn có một cảnh quay.
Diễn viên chính cũng phải đi cùng, ít nhất cũng phải đi bốn năm ngày.
‘Võ Hạ Uyên hiển nhiên là phải đi theo, trong giờ phút quan trọng này cô không dám lơ là chút nào, Võ Hạ Uyên nói với Trương Tấn Phong, người đàn ông này đã xây dựng tâm lý nên lúc này đồng ý, Trương Tấn Phong quá dứt khoát trái lại làm cho Võ Hạ Uyên đau lòng, trước khi đi cô gói cả một tủ lạnh hoành thánh, nhân bánh đều do cô tự làm, cô dặn dò dì giúp việc nếu như thấy khẩu vị của Trương Tấn Phong không ngon thì nấu một bát Lúc vừa mới bắt đầu đường núi còn dễ đi nhưng càng về sau thì càng khó đi, bởi vì hai ngày trước vừa mới mưa dẫn đến mặt đường ẩm ướt trơn trượt không thôi, Trần Thanh Tâm không đứng vững lập tức ngã nhào trên mặt đất, lúc này lại nóng nảy: “Đây là cái chỗ rách nát gì vậy chứ! Chỗ này để cho người đi sao?”
đạo diễn Lâm đành chịu nhìn Trần Thanh Tâm, ông ta đang nghĩ xem làm sao xử lý chuyện này.
“Chị Uyên, chân của chị khá ổn định” Trần Duy Hòa cũng trượt hai lần, nhưng khi cậu ta nhìn thấy dấu chân của Võ Hạ Uyên thì không nhịn được cảm thán.
Võ Hạ Uyên ậm ờ trả lời, làm sao cô dám nói trước đó tổng giám đốc Phong bảo Phùng Bảo Đạt kiểm tra tình hình thời tiết trong một tuần rồi chuẩn bị trang thiết bị đầy đủ, đôi giày dưới chân cô được chuyển từ nước ngoài về ngay trong đêm, chuyên dùng để leo núi, giá cả trong tám chữ số.
Trong khi họ đang nói chuyện thì có một đoàn người từ quầy bán đồ ăn vặt thô sơ đi ra, trợ lý của Trân Thanh Tâm thấy thế thì nhanh chóng đỡ cô ta đứng dậy khẽ nói: “Ảnh đế Lan đến rồi!”
đạo diễn Lâm cũng hơi ngạc nhiên: “Ôi, cậu còn đến sớm hơn chúng tôi nữa.”
“Tiết mục thu hình xong rồi” Diệp Vĩ Thanh mặc một bộ quần áo bình thường màu xám tro.
nhạt, cả người giống như là tách rời với vũng bùn ở xung quanh, khí chất hoàn toàn tự nhiên.
Ánh mắt của Trần Thanh Tâm rơi vào trên người Diệp Vĩ Thanh, mềm mại kêu: “Anh Lan”
Diệp Vĩ Thanh gật đầu, xem như không nhìn thấy bùn ở trên người Trần Thanh Tâm và dáng vẻ đi lại khó khăn của cô ta, anh ta chạy tới nói chuyện với đạo diễn Lâm.
Ai cũng có thể nhìn ra tấm lòng của Trần Thanh Tâm, nhưng mà Diệp Vĩ Thanh lại không có phản ứng.
“Nói chuyện đùa nhé” Ba người Võ Hạ Uyên đi ở đăng sau, Trần Duy Hòa nhỏ giọng phổ cập khoa học: “Mấy năm nay ảnh đế Lan trở nên nổi tiếng nên có không biết bao nhiêu nữ minh tỉnh đều nhào về phía anh ta, ngày hôm trước truyền ra vụ tai tiếng tình dục thì ngày hôm sau đã được làm sáng tỏ, bên cạnh anh ta không có bất kỳ một đóa hoa đào nào, anh ta giữ mình rất trong sạch”
Võ Hạ Uyên nghe chuyện phiếm rất vui vẻ, nhưng cô vẫn cảnh giác nhìn xung quanh: “Những lời này nói với chúng tôi là được rồi, đừng truyền ra ngoài nhé”
“Chị Uyên yên tâm, trong lòng em hiểu rõ mà” Trần Duy Hòa vui tươi hớn hở.
Lại đi thêm một đoạn nữa thì cuối cùng con đường cũng bãng phẳng, Võ Hạ Uyên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Tấn Phong.
“Vừa đi vừa xem điện thoại không phải là thói quen tốt đâu” Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nổ làm cho Võ Hạ Uyên giật mình, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Diệp Vĩ Thanh.
“Chào ảnh đế Lan” Võ Hạ Uyên không biết tại sao Diệp Vĩ Thanh đang nói chuyện với đạo diễn Lâm bỗng nhiên lại chạy đến đây.
“Không cần phải kêu trang trọng như vậy”
Diệp Vĩ Thanh cười lên nhìn rất đẹp: “Kêu tên tôi là được”
Võ Hạ Uyên nào dám: “Đừng đừng đừng, anh là lớp người đi trước Sau đó Diệp Vĩ Thanh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đen tinh xảo, lại còn là nhung tơ đưa cho Võ Hạ Uyên: “Cầm lấy”
Võ Hạ Uyên dẫm chân xuống: “Đưa cho tôi sao?”
Diệp Vĩ Thanh cũng dừng l “Đúng vậy”
‘Võ Hạ Uyên không hiểu h nhiên anh lại tặng quà cho tôi?”
“Bỗng nhiên ở đâu ra chứ?” Diệp Vĩ Thanh không còn cách nào: “Trước đó ở trong studio cô đã cứu mạng tôi.”
“Không đến mức nghiêm trọng như vậy”
‘Võ Hạ Uyên không dám nhận: “Dễ như trở bàn tay mà thôi”
“Tôi đây là..” Diệp Vĩ Thanh có thể nhìn ra ‘Võ Hạ Uyên có ý muốn từ chối, anh ta cầm cái hộp ở trong tay ước lượng một chút: “Xem ra là tôi tặng món quà mà cô không thích, để ngày mai tôi lại chọn cái khác cho cô”
‘Võ Hạ Uyên vội vàng cười: “Ảnh đế Lan, thật sự là không cần đâu!”
“Vậy thì dù sao cô cũng phải để tôi bày tỏ lòng cảm ơn chứ, nếu không trong lòng tôi sẽ không thoải mái”
Võ Hạ Uyên suy nghĩ, đây là…Không muốn nợ tình nghĩa sao? Nghĩ như vậy thì trong lòng ‘Võ Hạ Uyên dễ chịu hơn, cô cẩn thận từng li từng tí nhận cái hộp cầm ở trong tay lắc lắc, cô nghĩ là làm sớm thì xong sớm: “Vậy thì cảm ơn ảnh đế Lan nhé”
Diệp Vĩ Thanh khẽ gật đầu: “Đi thôi”
‘Sao bỗng Đợi sau khi Diệp Vĩ Thanh rời đi thì Trần Duy Hòa và Đỗ Minh Thông mới dám đi tới, Đỗ Minh Thông liếc nhìn cái hộp trong tay Võ Hạ Uyên khẽ hỏi: “Chị Uyên, ảnh đế Lan tặng cho.
chị cái gì vậy?”
Thực ra thì cậu ta có khẽ nói hay không thì cũng không quan trọng, Diệp Vĩ Thanh là tiêu điểm ở trong mắt của mọi người, tình cảnh vừa rồi mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng.
“Không biết” Võ Hạ Uyên nói rồi mở cái hộp ra: “Mặt dây chuyền, lại còn rất tinh xảo nữa. Không phải là chị giúp ảnh đế Lan khi anh ta bị cảm nắng sao? Anh ta tặng quà cho chị xem như một lời cảm ơn”
Trần Duy Hòa nghe vậy không khỏi nghỉ ngờ: “Chị Uyên, chị rất vui có phải không?”
Võ Hạ Uyên sững sờ: “Tại sao chị phải rất vui chứ?”
“Ảnh đế Lan tặng quà cho chị đó!” Ánh mắt của Trần Duy Hòa hơi rùng rợn, “Có bao nhiêu người cầu mà còn không được á!”
Võ Hạ Uyên đưa cái hộp ra: “Vậy tặng cho em đó?”
Trần Duy Hòa hiển nhiên là sẽ không nhận, trái lại là có nhận thức mới về sự phóng khoáng của Võ Hạ Uyên: “Chị Uyên, chị không tiếc sao?” Anh †a nhấn mạnh: “Đây là quà của ảnh đế Lan tặng đói!”
Võ Hạ Uyên nhíu lông mày, suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng đúng, người khác tặng rồi lại đưa cho em thì không hay cho lắm, nếu như em muốn thì chị sẽ tặng em một cái mới”
Trần Duy Hòa: “..” Hoàn toàn không ở trong kênh nào cả.
Thực ra thì Võ Hạ Uyên nghe hiểu, chỉ là cô không muốn liên quan mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.