Chương 340: Rõ ràng là chưa chết
Cà Chua
17/07/2021
Trương Tấn Phong dứt khoát nhanh nhẹn tháo quai hàm của đối phương, sau đó ném cho vệ sĩ bên cạnh, giọng điệu lạnh lùng: “Giao cho Phùng Bảo Đạt, nhất định phải moi được ra thông tin có ích cho tôi”
Võ Hạ Uyên thở gấp một lúc, chạy tới bên cạnh Trương Tấn Phong, thấy từ vai phải đến sau áo vest của anh có một vết dao dài đang rỉ máu.
“Sao rồi?” Võ Hạ Uyên đỡ Trương Tấn Phong.
Sắc mặt Trương Tấn Phong tái nhợt, vốn dĩ không muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên như vậy, trong lòng có chút rung động, lời nói ra khỏi miệng cũng thay đổi: “Đau”
Chỉ có một chữ, cũng đủ khiến Võ Hạ Uyên không còn một mảnh giáp, nghe theo tất cả những gì anh nói.
Lười ứng phó với những người đứng ra giải thích không ngừng kia, Võ Hạ Uyên trực tiếp đưa Trương Tấn Phong đến bệnh viện.
‘Vết thương rất sâu, lúc băng bó Võ Hạ Uyên đứng bên cạnh, nắm chặt lấy tay anh, mặc dù đã tiêm thuốc tê, nhưng cảm giác đầu kim xuyên qua da thịt cũng không khá hơn là bao. Thỉnh thoảng Trương Tấn Phong lại siết chặt lòng bàn tay, Võ Hạ Uyên cũng khẽ run rẩy theo.
“Không có độc cũng không bị nhiễm trùng”
Bác sĩ tháo đôi găng tay dính máu ra, thấp giọng nói: “Tuyệt đối không được vận động mạnh, bởi vì một phần nhỏ cắt vào dây thần kinh, nhất định phải thận trọng”
Võ Hạ Uyên vừa gật đầu vừa giúp Trương Tấn Phong mặc áo, người đàn ông thỉnh thoảng lại nâng cảm, phối hợp theo động tác của cô.
“Sao anh lại đẩy em ra chứ?” Võ Hạ Uyên cài nút áo trước ngực anh, giọng nói không nghe ra được vui hay buồn.
Trương Tấn Phong cẩn thẩn quan sát sắc mặt Võ Hạ Uyên, cười: “Anh là chồng em, lý do này đã đủ chưa?”
Cho dù anh chỉ có thể dùng được một tay, cũng không thể để Võ Hạ Uyên bị tổn thương được.
Trái tim Võ Hạ Uyên vừa ngọt vừa chát.
Hai người về đến nơi ở thì trời đã tối rồi.
Tác dụng của thuốc tê trên người Trương Tấn Phong vẫn chưa hết, vừa năm xuống hai phút đã ngủ rồi, làn da của người đàn ông trắng như men dưới ánh đèn rực rỡ, vô cùng tỉnh tế.
Võ Hạ Uyên ngồi bên giường, yên lặng nhìn Trương Tấn Phong, bởi vì cô mà trên người đàn ông này xuất hiện bao nhiêu vết Sẹo.
Vết ở ngực không thể xóa đi được, Trương Tấn Phong cũng không để ý, nhưng mỗi lần nhìn thấy Võ Hạ Uyên lại cảm thấy rất đau.
Trương Tấn Phong ngủ đến mơ hò, mười một giờ tối tỉnh lại một lần, Võ Hạ Uyên vẫn luôn ngồi bên giường, thấy vậy thì nhẹ nhàng đỡ anh dậy, để anh dựa vào vai mình.
Trương Tấn Phong lẩm bẩm: “Còn chưa dậy”
“Tối chưa ăn gì cả”
Võ Hạ Uyên bưng bát cháo nóng qua: “Dù sao thì cũng phải ăn một chút, ăn xong rồi ngủ có được không?”
Trương Tấn Phong nhằm mắt, Võ Hạ Uyên đút cho anh ăn, để cho cô lăn lộn cũng không cảm giác đau đớn gì, cho đến sáng hôm sau tỉnh lại, cả người mới nhẹ nhõm.
Nhưng mới mở mắt chưa bao lâu thì đã nhìn thấy Hoàng Khánh Minh, tâm tình của anh cũng trở lên vi diệu.
Hoàng Khánh Minh tự tìm cho mình một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Tấn Phong, sự hả hê khi thấy người gặp họa trong ánh mắt như sắp trào ra ngoài, nhưng giọng lại vô cùng quan tâm và thương xót: “Chủ tịch Trương không sao chứ?”
Trương Tấn Phong: “..”
Không phải là quá nhàm chán sao.
“Bên chỗ Phùng Bảo Đạt nói thế nào?” Võ Hạ Uyên lười quan tâm đến hai người bọn họ kèn cựa nhau, đúng lúc Hoàng Khánh Minh đang ở đây, dứt khoát nói một lần cho rõ ràng.
“Miệng quá chặt”
Mặt Trương Tấn Phong hơi trầm xuống: “Không nôn ra một từ nào cả”
“Bình thường mấy loại trường hợp như này, chỉ có thể chứng minh anh ta vô cùng trung thành với một người nào đó”
Hoàng Khánh Minh tiếp lời: “Ví dụ như Phùng Bảo Đạt với Hoàng Đức Thuần, bọn họ mà bị bắt cũng sẽ không nói một từ nào”
“Cho nên người mà bọn họ trung thành là ai?
Võ Hạ Uyên nhìn Hoàng Khánh Minh: “Bây giờ có thể nói được rồi chứ?”
Hoàng Khánh Minh dừng lại vài giây, môi mỏng khẽ mở: “Đỗ Khuê”
Lại sau một lúc, anh ta dường như cũng tìm được từ ngữ chính xác, nói tiếp: “Là người mẹ trên danh nghĩa của tôi”
Võ Hạ Uyên ngẩn ra: “Thế nào gọi là trên danh nghĩa?”
“Trong cơ thể tôi có chảy dòng máu của bàta”
Hoàng Khánh Minh nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi không hề cho rằng chúng tôi là mẹ con”
Võ Hạ Uyên giật mình: “Nhưng Hoàng Đức Thuần nói bà ta đã nhảy sông tự sát rồi mài”
Hoàng Khánh Minh không quan tâm nhún vai: “Rất rõ ràng, chắc là chưa chết.”
“Anh chắc chản chứ?” Trương Tấn Phong hỏi Hoàng Khánh Minh gật đầu: “Tôi chắc chắn”
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy khuôn mặt giống anh ta đến năm mười phần trăm kia, anh liền biết Đỗ Khuê vẫn còn sống.
“Thuật điều hương của bà ta chắc là tốt hơn Võ Hạ Uyên.”
Hoàng Khánh Minh tiếp tục: “Cho nên ý kiến của tôi là tốt nhất không nên so về cái này: Anh ta khẽ cười nhìn Trương Tấn Phong: “Cho dù chơi theo đường nào, cũng đều là sở trường của chúng ta”
Trương Tấn Phong: “Anh là anh, tôi là tôi, không có chúng ta.”
Võ Hạ Uyên giúp đỡ Hoàng Khánh Minh nhiều như vậy, chính là tát một cái vào mặt Đỗ Khuê, bà ta tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhưng với loại người như Trương Tấn Phong và Hoàng Khánh Minh, trước giờ ai dám để lại một vết sẹo trên người anh, anh sẽ giết sống người đó.
Khi đi sâu vào hơn, Võ Hạ Uyên cười, Đỗ Khuê dường như đang tham gia một tố chức bí ẩn nào đó không tương thích với thế giới, người của bà ta đều đeo một gương mặt cười màu đen trên cổ, giống hệt mặt nạ.
Chuyện này rất dễ điều tra, mấy ngày sau, Hoàng Khánh Minh đã âm thầm giết chết không ít người đeo mặt cười trên cổ. Đối phố với những loại người như Đỗ Khuê, chỉ cần ra tay độc ác thì có thể chiếm được ưu thế.
“Mẹ…”
Đỗ Hoài Thu thận trọng đẩy cửa thư phòng ra, bưng cốc cà phê trong tay, băng gạc trên mặt còn chưa dỡ: “Mẹ bình tĩnh một chút”
Đỗ Khuê quay lưng về phía Đỗ Hoài Thu, lạnh lùng nói: “Bốn ngày, người của chúng ta tổng cộng đã mất bốn bảy người rồi. Gan của Hoàng Khánh Minh thật sự có thể lên trời được rồi.”
Đỗ Hoài Thu khẽ mở miệng, nhưng cô ta không nói gì, cô ta muốn nói một khi Hoàng Khánh Minh được giải thoát khỏi độc và sự ràng buộc của thuật điều hương, có cái gì mà anh ta không dám làm chứ?
“Võ Hạ Uyên kia, mẹ sẽ tìm thời gian để gặp cô ta” Đỗ Khuê nhận lấy cà phê, trong mắt thoáng qua ý vui đùa.
Võ Hạ Uyên không hề có cảm giác nguy hiểm, điều duy nhất khiến cô đề cao cảnh giác hơn nữa còn không biết làm thế nào, chỉ có Trương Tấn Phong.
Gần đây người đàn ông không thích uống thuốc, nói uống vào thì sẽ cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng ET đã có thể tự mình chuyển động được rồi, việc ở Nga cũng có Phùng Bảo Đạt lo liệu rồi, cũng không có chỗ nào cần phải lo lắng, buồn ngủ một chút thì có làm sao chứ?
‘Võ Hạ Uyên cảm thấy rõ ràng là anh đang giả vờ, càng lớn càng trẻ con.
“Đức Minh uống thuốc còn ngoan hơn anh”
‘Võ Hạ Uyên đặt thuốc lên môi Trương Tấn Phong: “Mau uống đi”
‘Võ Hạ Uyên có chút không biết, chủ tịch Trương chỉ đang giả vờ thôi, một viên thuốc nhỏ có thể làm gì được anh chứ? Anh chính là muốn Võ Hạ Uyên dỗ dành cưng chiều mình, hơn nữa còn không hề cảm thấy xấu hổ.
Làm nũng với vợ mình, có thể gọi là làm nũng sao?
“Đức Minh còn bé, không nếm được mùi vị Trương Tấn Phong nói, nói xong thì đẩy thuốc ra ôm lấy Võ Hạ Uyên: “Anh nghĩ nên cho người đưa Đức Minh đến đây. Trẻ con thì phải ở cùng bố mẹ mới tốt, rất lâu rồi anh chưa gặp nó.”
Nghe Trương Tấn Phong nói như vậy, Võ Hạ Uyên cũng không nhịn được nói: “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng tình hình bây giờ đang căng thắng, Đức Minh mà đến đấy thì sẽ bị người khác tính kế, không phải là sẽ nguy hiểm hơn sao?”
Trương Tấn Phong trịnh trọng nói: “Nó là con trai của anh đấy!”
Võ Hạ Uyên: “Nó chỉ có hai tuổi”
Hơn nữa vết thương trên người anh còn chưa khỏi, còn dám nói như vậy sao?
“Uống thuốc!” Võ Hạ Uyên chớp thời cơ, nhét viên thuốc vào miệng Trương Tấn Phong, sau đó vội vàng đổ nước vào.
“Khu khụ khụ”
Trương Tấn Phong ôm cổ họng: “Em mưu sát chồng”
Võ Hạ Uyên thở gấp một lúc, chạy tới bên cạnh Trương Tấn Phong, thấy từ vai phải đến sau áo vest của anh có một vết dao dài đang rỉ máu.
“Sao rồi?” Võ Hạ Uyên đỡ Trương Tấn Phong.
Sắc mặt Trương Tấn Phong tái nhợt, vốn dĩ không muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên như vậy, trong lòng có chút rung động, lời nói ra khỏi miệng cũng thay đổi: “Đau”
Chỉ có một chữ, cũng đủ khiến Võ Hạ Uyên không còn một mảnh giáp, nghe theo tất cả những gì anh nói.
Lười ứng phó với những người đứng ra giải thích không ngừng kia, Võ Hạ Uyên trực tiếp đưa Trương Tấn Phong đến bệnh viện.
‘Vết thương rất sâu, lúc băng bó Võ Hạ Uyên đứng bên cạnh, nắm chặt lấy tay anh, mặc dù đã tiêm thuốc tê, nhưng cảm giác đầu kim xuyên qua da thịt cũng không khá hơn là bao. Thỉnh thoảng Trương Tấn Phong lại siết chặt lòng bàn tay, Võ Hạ Uyên cũng khẽ run rẩy theo.
“Không có độc cũng không bị nhiễm trùng”
Bác sĩ tháo đôi găng tay dính máu ra, thấp giọng nói: “Tuyệt đối không được vận động mạnh, bởi vì một phần nhỏ cắt vào dây thần kinh, nhất định phải thận trọng”
Võ Hạ Uyên vừa gật đầu vừa giúp Trương Tấn Phong mặc áo, người đàn ông thỉnh thoảng lại nâng cảm, phối hợp theo động tác của cô.
“Sao anh lại đẩy em ra chứ?” Võ Hạ Uyên cài nút áo trước ngực anh, giọng nói không nghe ra được vui hay buồn.
Trương Tấn Phong cẩn thẩn quan sát sắc mặt Võ Hạ Uyên, cười: “Anh là chồng em, lý do này đã đủ chưa?”
Cho dù anh chỉ có thể dùng được một tay, cũng không thể để Võ Hạ Uyên bị tổn thương được.
Trái tim Võ Hạ Uyên vừa ngọt vừa chát.
Hai người về đến nơi ở thì trời đã tối rồi.
Tác dụng của thuốc tê trên người Trương Tấn Phong vẫn chưa hết, vừa năm xuống hai phút đã ngủ rồi, làn da của người đàn ông trắng như men dưới ánh đèn rực rỡ, vô cùng tỉnh tế.
Võ Hạ Uyên ngồi bên giường, yên lặng nhìn Trương Tấn Phong, bởi vì cô mà trên người đàn ông này xuất hiện bao nhiêu vết Sẹo.
Vết ở ngực không thể xóa đi được, Trương Tấn Phong cũng không để ý, nhưng mỗi lần nhìn thấy Võ Hạ Uyên lại cảm thấy rất đau.
Trương Tấn Phong ngủ đến mơ hò, mười một giờ tối tỉnh lại một lần, Võ Hạ Uyên vẫn luôn ngồi bên giường, thấy vậy thì nhẹ nhàng đỡ anh dậy, để anh dựa vào vai mình.
Trương Tấn Phong lẩm bẩm: “Còn chưa dậy”
“Tối chưa ăn gì cả”
Võ Hạ Uyên bưng bát cháo nóng qua: “Dù sao thì cũng phải ăn một chút, ăn xong rồi ngủ có được không?”
Trương Tấn Phong nhằm mắt, Võ Hạ Uyên đút cho anh ăn, để cho cô lăn lộn cũng không cảm giác đau đớn gì, cho đến sáng hôm sau tỉnh lại, cả người mới nhẹ nhõm.
Nhưng mới mở mắt chưa bao lâu thì đã nhìn thấy Hoàng Khánh Minh, tâm tình của anh cũng trở lên vi diệu.
Hoàng Khánh Minh tự tìm cho mình một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Tấn Phong, sự hả hê khi thấy người gặp họa trong ánh mắt như sắp trào ra ngoài, nhưng giọng lại vô cùng quan tâm và thương xót: “Chủ tịch Trương không sao chứ?”
Trương Tấn Phong: “..”
Không phải là quá nhàm chán sao.
“Bên chỗ Phùng Bảo Đạt nói thế nào?” Võ Hạ Uyên lười quan tâm đến hai người bọn họ kèn cựa nhau, đúng lúc Hoàng Khánh Minh đang ở đây, dứt khoát nói một lần cho rõ ràng.
“Miệng quá chặt”
Mặt Trương Tấn Phong hơi trầm xuống: “Không nôn ra một từ nào cả”
“Bình thường mấy loại trường hợp như này, chỉ có thể chứng minh anh ta vô cùng trung thành với một người nào đó”
Hoàng Khánh Minh tiếp lời: “Ví dụ như Phùng Bảo Đạt với Hoàng Đức Thuần, bọn họ mà bị bắt cũng sẽ không nói một từ nào”
“Cho nên người mà bọn họ trung thành là ai?
Võ Hạ Uyên nhìn Hoàng Khánh Minh: “Bây giờ có thể nói được rồi chứ?”
Hoàng Khánh Minh dừng lại vài giây, môi mỏng khẽ mở: “Đỗ Khuê”
Lại sau một lúc, anh ta dường như cũng tìm được từ ngữ chính xác, nói tiếp: “Là người mẹ trên danh nghĩa của tôi”
Võ Hạ Uyên ngẩn ra: “Thế nào gọi là trên danh nghĩa?”
“Trong cơ thể tôi có chảy dòng máu của bàta”
Hoàng Khánh Minh nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi không hề cho rằng chúng tôi là mẹ con”
Võ Hạ Uyên giật mình: “Nhưng Hoàng Đức Thuần nói bà ta đã nhảy sông tự sát rồi mài”
Hoàng Khánh Minh không quan tâm nhún vai: “Rất rõ ràng, chắc là chưa chết.”
“Anh chắc chản chứ?” Trương Tấn Phong hỏi Hoàng Khánh Minh gật đầu: “Tôi chắc chắn”
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy khuôn mặt giống anh ta đến năm mười phần trăm kia, anh liền biết Đỗ Khuê vẫn còn sống.
“Thuật điều hương của bà ta chắc là tốt hơn Võ Hạ Uyên.”
Hoàng Khánh Minh tiếp tục: “Cho nên ý kiến của tôi là tốt nhất không nên so về cái này: Anh ta khẽ cười nhìn Trương Tấn Phong: “Cho dù chơi theo đường nào, cũng đều là sở trường của chúng ta”
Trương Tấn Phong: “Anh là anh, tôi là tôi, không có chúng ta.”
Võ Hạ Uyên giúp đỡ Hoàng Khánh Minh nhiều như vậy, chính là tát một cái vào mặt Đỗ Khuê, bà ta tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhưng với loại người như Trương Tấn Phong và Hoàng Khánh Minh, trước giờ ai dám để lại một vết sẹo trên người anh, anh sẽ giết sống người đó.
Khi đi sâu vào hơn, Võ Hạ Uyên cười, Đỗ Khuê dường như đang tham gia một tố chức bí ẩn nào đó không tương thích với thế giới, người của bà ta đều đeo một gương mặt cười màu đen trên cổ, giống hệt mặt nạ.
Chuyện này rất dễ điều tra, mấy ngày sau, Hoàng Khánh Minh đã âm thầm giết chết không ít người đeo mặt cười trên cổ. Đối phố với những loại người như Đỗ Khuê, chỉ cần ra tay độc ác thì có thể chiếm được ưu thế.
“Mẹ…”
Đỗ Hoài Thu thận trọng đẩy cửa thư phòng ra, bưng cốc cà phê trong tay, băng gạc trên mặt còn chưa dỡ: “Mẹ bình tĩnh một chút”
Đỗ Khuê quay lưng về phía Đỗ Hoài Thu, lạnh lùng nói: “Bốn ngày, người của chúng ta tổng cộng đã mất bốn bảy người rồi. Gan của Hoàng Khánh Minh thật sự có thể lên trời được rồi.”
Đỗ Hoài Thu khẽ mở miệng, nhưng cô ta không nói gì, cô ta muốn nói một khi Hoàng Khánh Minh được giải thoát khỏi độc và sự ràng buộc của thuật điều hương, có cái gì mà anh ta không dám làm chứ?
“Võ Hạ Uyên kia, mẹ sẽ tìm thời gian để gặp cô ta” Đỗ Khuê nhận lấy cà phê, trong mắt thoáng qua ý vui đùa.
Võ Hạ Uyên không hề có cảm giác nguy hiểm, điều duy nhất khiến cô đề cao cảnh giác hơn nữa còn không biết làm thế nào, chỉ có Trương Tấn Phong.
Gần đây người đàn ông không thích uống thuốc, nói uống vào thì sẽ cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng ET đã có thể tự mình chuyển động được rồi, việc ở Nga cũng có Phùng Bảo Đạt lo liệu rồi, cũng không có chỗ nào cần phải lo lắng, buồn ngủ một chút thì có làm sao chứ?
‘Võ Hạ Uyên cảm thấy rõ ràng là anh đang giả vờ, càng lớn càng trẻ con.
“Đức Minh uống thuốc còn ngoan hơn anh”
‘Võ Hạ Uyên đặt thuốc lên môi Trương Tấn Phong: “Mau uống đi”
‘Võ Hạ Uyên có chút không biết, chủ tịch Trương chỉ đang giả vờ thôi, một viên thuốc nhỏ có thể làm gì được anh chứ? Anh chính là muốn Võ Hạ Uyên dỗ dành cưng chiều mình, hơn nữa còn không hề cảm thấy xấu hổ.
Làm nũng với vợ mình, có thể gọi là làm nũng sao?
“Đức Minh còn bé, không nếm được mùi vị Trương Tấn Phong nói, nói xong thì đẩy thuốc ra ôm lấy Võ Hạ Uyên: “Anh nghĩ nên cho người đưa Đức Minh đến đây. Trẻ con thì phải ở cùng bố mẹ mới tốt, rất lâu rồi anh chưa gặp nó.”
Nghe Trương Tấn Phong nói như vậy, Võ Hạ Uyên cũng không nhịn được nói: “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng tình hình bây giờ đang căng thắng, Đức Minh mà đến đấy thì sẽ bị người khác tính kế, không phải là sẽ nguy hiểm hơn sao?”
Trương Tấn Phong trịnh trọng nói: “Nó là con trai của anh đấy!”
Võ Hạ Uyên: “Nó chỉ có hai tuổi”
Hơn nữa vết thương trên người anh còn chưa khỏi, còn dám nói như vậy sao?
“Uống thuốc!” Võ Hạ Uyên chớp thời cơ, nhét viên thuốc vào miệng Trương Tấn Phong, sau đó vội vàng đổ nước vào.
“Khu khụ khụ”
Trương Tấn Phong ôm cổ họng: “Em mưu sát chồng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.