Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 113
Thái La
27/11/2021
Chương 113
“Sợ? Cô nhầm rồi? Tôi không sợ, tôi chỉ tới muốn xem cô bị thương như thế nào mà có thể yêu cầu chồng của tôi đến thăm riêng cô. Xem ra cô là không muốn vết thương mình hồi phục nhanh chóng, lợi dụng điểm này để làm anh ấy thương xót mà tới thăm cô. Khổ nhục kế này đúng là kế hay nhưng mà có điều không may lại là anh ấy không đến mà tôi lại đến. Tôi nói cho cô biết, bản thân mình cũng không biết thương xót, không yêu quý chính bản thân mình cho tốt thì chẳng ai sẽ vì cô mà yêu thật lòng đâu. Tôi khuyên cô nên phối hợp với bác sĩ chữa trị cho tốt mà đấu với tôi, tôi không thích đấu với người tàn phế, cảm giác chiến thắng không cô.”
“Cô…cô nói ai là tàn phế?” Chu Nhã Tĩnh vốn dĩ tâm tình đã không tốt, hiện tại lại bị người phụ nữ này nói là tàn phế, tâm tình cô lại có chút kích động.
“Thiên Lâm không thích người phụ nữ vô dụng, cho nên cô mà không chăm sóc cho bản thân, anh ấy sẽ lại càng chán ghét cô hơn thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt dùng lời cố gắng khuyên cô ta nên phối hợp với bác sĩ điều trị cho tốt, nếu không, cô lại phụ sự mong đợi của Vân Thiên Lâm.
“Thiên Lâm thích người như thế nào thì tôi tự khắc biết, không cần cô phải đứng đây dạy đời tôi, cô không có tư cách gì bình luận, khuyên nhủ tôi. Đừng tưởng mình là vợ của Vân Thiên Lâm mà muốn làm gì thì làm, Thiên Lâm sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên cạnh tôi mà thôi, chúng ta chờ xem.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Chu Nhã Tĩnh, cô ta thật là một người đến cả tôn nghiêm cũng không cần. Ba năm trước ngu ngốc rời bỏ anh, dứt khoát tuyệt tình, ba năm sau quay lại dùng kế hèn hạ để được ở lại bên cạnh anh, như thế mà gọi là tình yêu sao? Đó không phải là tình yêu chân chính mà đó là một tình yêu mang tính vụ lợi. Cô ta lấy đâu ra tự tin để khẳng định Vân Thiên Lâm sẽ quay lại với cô ta chứ, dựa vào thân hình này với khuôn mặt nữ thần của mình?
Đối với sự hiểu biết của cô với A Lâm, anh tuyệt đối sẽ không phải là loại người nhìn bề ngoài mà yêu, cho dù có một ngày anh không yêu cô nữa thì anh cũng sẽ không lựa chọn một cô gái giống như Chu Nhã Tĩnh.
“Cô cứ chờ xem, tôi đây rất mong chờ đến cảnh Vân Thiên Lâm quay lại bên cạnh cô, cô đúng là năm mơ giữa ban ngày, không biết xấu hổ.”
“Cô…Tôi biết mình chính là một người tàn tật, cô không cần phải nói ra những lời độc ác sỉ nhục đó, cô nguyền rủa tôi cả đời không đứng dậy được. Tôi biết hiện tại cô là vợ của Vân Thiên Lâm, tôi chỉ muốn gặp anh ấy vài lần coi như vĩnh biệt mối tính thời thanh xuân, tôi đã thua rồi kể từ khi tôi ra đi không từ mà biệt, tôi cũng không nghĩ sẽ tranh giành gì đó. Buổi tối ngày hôm đó, tôi cũng không biết sẽ đụng phải A Thần, tôi thật sự không cố ý, cô không cần phải đuổi tôi, tôi bảo đảm sẽ không đi tìm Vân Thiên Lâm.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhăn mày lại, người phụ nữ này, sao đột nhiên lại trỏ thành đáng thương rồi, trong đầu cô chợt nhớ tới cảnh ở bệnh viện với Bạch Vân Khê, cô ta cũng y như vậy, cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang đứng ở đằng sau lưng.
Bạch Hiểu Nguyệt làm như không biết chuyện gì, cô làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Cô đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi nói như vậy chỉ để cô cố gắng phối hợp với bác sĩ trị liệu cho tốt, để vết thương chóng khỏi. Ngoài ra tôi chẳng có ý gì khác cả, cùng là phụ nữ với nhau sau tôi có thể nguyền rủa cô không đi được nữa.”
Bạch Hiểu Nguyệt xoay đầu lại định đi ra cửa thì làm như bất ngờ gặp phải Vân Thiên Lâm và Cố Thần đứng đằng sau. Lúc này Chu Nhã Tĩnh hai mắt đã phiếm hồng dựa người vào thành giường, Bạch Hiểu Nguyệt thì lại như buồn tủi không giúp được gì quay ra. Hai thế cực đó không biết phân định phải trái như thế nào.
“Tình ý của hai người quả nhiên là không tồi.” thanh âm Vân Thiên Lâm vang lên, cất bước đi đến kéo theo Bạch Hiểu Nguyệt theo, anh ôm cô lại, đem Bạch Hiểu Nguyệt vào trong ngực, chỉ một động tác đơn giản tùy ý, lại làm cho Bạch Hiểu Nguyệt càng thêm ghen ghét Bạch Hiểu Nguyệt.
Từ khi bắt đầu vào đây, ánh mắt của Vân Thiên Lâm không dời đi một chút nào trên người phụ nữ kia, cử chỉ ôn nhu. Đối với cô mà nói trong hai năm đó, anh chưa bao giờ đối xử với cô như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng, ở trên người của Vân Thiên Lâm, không nên xa xỉ cầu anh có hai chữ ôn nhu này. Hiện tại xem ra, cô sai rồi.
Anh không phải sẽ không ôn nhu với cô, mà là anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm đối với người phụ nữ của mình ra bên ngoài. Ở trước mặt người khác, anh lúc nào cũng cao cao tại thượng, là Vân thiếu cao ngạo.
“Sợ? Cô nhầm rồi? Tôi không sợ, tôi chỉ tới muốn xem cô bị thương như thế nào mà có thể yêu cầu chồng của tôi đến thăm riêng cô. Xem ra cô là không muốn vết thương mình hồi phục nhanh chóng, lợi dụng điểm này để làm anh ấy thương xót mà tới thăm cô. Khổ nhục kế này đúng là kế hay nhưng mà có điều không may lại là anh ấy không đến mà tôi lại đến. Tôi nói cho cô biết, bản thân mình cũng không biết thương xót, không yêu quý chính bản thân mình cho tốt thì chẳng ai sẽ vì cô mà yêu thật lòng đâu. Tôi khuyên cô nên phối hợp với bác sĩ chữa trị cho tốt mà đấu với tôi, tôi không thích đấu với người tàn phế, cảm giác chiến thắng không cô.”
“Cô…cô nói ai là tàn phế?” Chu Nhã Tĩnh vốn dĩ tâm tình đã không tốt, hiện tại lại bị người phụ nữ này nói là tàn phế, tâm tình cô lại có chút kích động.
“Thiên Lâm không thích người phụ nữ vô dụng, cho nên cô mà không chăm sóc cho bản thân, anh ấy sẽ lại càng chán ghét cô hơn thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt dùng lời cố gắng khuyên cô ta nên phối hợp với bác sĩ điều trị cho tốt, nếu không, cô lại phụ sự mong đợi của Vân Thiên Lâm.
“Thiên Lâm thích người như thế nào thì tôi tự khắc biết, không cần cô phải đứng đây dạy đời tôi, cô không có tư cách gì bình luận, khuyên nhủ tôi. Đừng tưởng mình là vợ của Vân Thiên Lâm mà muốn làm gì thì làm, Thiên Lâm sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên cạnh tôi mà thôi, chúng ta chờ xem.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Chu Nhã Tĩnh, cô ta thật là một người đến cả tôn nghiêm cũng không cần. Ba năm trước ngu ngốc rời bỏ anh, dứt khoát tuyệt tình, ba năm sau quay lại dùng kế hèn hạ để được ở lại bên cạnh anh, như thế mà gọi là tình yêu sao? Đó không phải là tình yêu chân chính mà đó là một tình yêu mang tính vụ lợi. Cô ta lấy đâu ra tự tin để khẳng định Vân Thiên Lâm sẽ quay lại với cô ta chứ, dựa vào thân hình này với khuôn mặt nữ thần của mình?
Đối với sự hiểu biết của cô với A Lâm, anh tuyệt đối sẽ không phải là loại người nhìn bề ngoài mà yêu, cho dù có một ngày anh không yêu cô nữa thì anh cũng sẽ không lựa chọn một cô gái giống như Chu Nhã Tĩnh.
“Cô cứ chờ xem, tôi đây rất mong chờ đến cảnh Vân Thiên Lâm quay lại bên cạnh cô, cô đúng là năm mơ giữa ban ngày, không biết xấu hổ.”
“Cô…Tôi biết mình chính là một người tàn tật, cô không cần phải nói ra những lời độc ác sỉ nhục đó, cô nguyền rủa tôi cả đời không đứng dậy được. Tôi biết hiện tại cô là vợ của Vân Thiên Lâm, tôi chỉ muốn gặp anh ấy vài lần coi như vĩnh biệt mối tính thời thanh xuân, tôi đã thua rồi kể từ khi tôi ra đi không từ mà biệt, tôi cũng không nghĩ sẽ tranh giành gì đó. Buổi tối ngày hôm đó, tôi cũng không biết sẽ đụng phải A Thần, tôi thật sự không cố ý, cô không cần phải đuổi tôi, tôi bảo đảm sẽ không đi tìm Vân Thiên Lâm.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhăn mày lại, người phụ nữ này, sao đột nhiên lại trỏ thành đáng thương rồi, trong đầu cô chợt nhớ tới cảnh ở bệnh viện với Bạch Vân Khê, cô ta cũng y như vậy, cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang đứng ở đằng sau lưng.
Bạch Hiểu Nguyệt làm như không biết chuyện gì, cô làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Cô đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi nói như vậy chỉ để cô cố gắng phối hợp với bác sĩ trị liệu cho tốt, để vết thương chóng khỏi. Ngoài ra tôi chẳng có ý gì khác cả, cùng là phụ nữ với nhau sau tôi có thể nguyền rủa cô không đi được nữa.”
Bạch Hiểu Nguyệt xoay đầu lại định đi ra cửa thì làm như bất ngờ gặp phải Vân Thiên Lâm và Cố Thần đứng đằng sau. Lúc này Chu Nhã Tĩnh hai mắt đã phiếm hồng dựa người vào thành giường, Bạch Hiểu Nguyệt thì lại như buồn tủi không giúp được gì quay ra. Hai thế cực đó không biết phân định phải trái như thế nào.
“Tình ý của hai người quả nhiên là không tồi.” thanh âm Vân Thiên Lâm vang lên, cất bước đi đến kéo theo Bạch Hiểu Nguyệt theo, anh ôm cô lại, đem Bạch Hiểu Nguyệt vào trong ngực, chỉ một động tác đơn giản tùy ý, lại làm cho Bạch Hiểu Nguyệt càng thêm ghen ghét Bạch Hiểu Nguyệt.
Từ khi bắt đầu vào đây, ánh mắt của Vân Thiên Lâm không dời đi một chút nào trên người phụ nữ kia, cử chỉ ôn nhu. Đối với cô mà nói trong hai năm đó, anh chưa bao giờ đối xử với cô như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng, ở trên người của Vân Thiên Lâm, không nên xa xỉ cầu anh có hai chữ ôn nhu này. Hiện tại xem ra, cô sai rồi.
Anh không phải sẽ không ôn nhu với cô, mà là anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm đối với người phụ nữ của mình ra bên ngoài. Ở trước mặt người khác, anh lúc nào cũng cao cao tại thượng, là Vân thiếu cao ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.