Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 116
Thái La
27/11/2021
Chương 116
Hai người bước đi ra khỏi phòng bệnh, Bạch Hiểu Nguyệt áy náy hỏi Vân Thiên Lâm: “Thiên Lâm, để lại cô ấy một mình trong đó một mình không sao chứ? Hay là chúng ta nên quay lại, chúng ta bỏ đi như vậy không hay lắm, dù sao cô ấy cũng là bệnh nhân.”
Vân Thiên Lâm xoa xoa đầu cô an ủi: “Em yên tâm, anh đã căn dặn người chăm sóc cô ấy cẩn thận rồi.
Nếu như anh quay lại đó, có lần một ắt sẽ có lần hai, chi bằng không đáp ứng yêu cầu của cô ấy để cô ấy không ôm mộng tưởng nữa.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ anh nói cũng đúng, cô cũng không nghĩ rằng mình hào phóng đến mức cứ để chồng mình chăm sóc cho bạn gái cũ. Cái này giống như cô giúp họ thành toàn vậy.
“Đây không phải là đường về nhà, chúng ta đi đâu đây?”
Bạch Hiểu Nguyệt cho rằng, Vân Thiên Lâm vừa rồi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, căn bản là sẽ không đi ăn lẩu.
“Em quên rồi sao? Anh nói là dắt em đi ăn lẩu Tứ Xuyên.”
Bạch Hiểu Nguyệt cho rằng chính mình nghe lầm, anh lần đầu tiên chủ động dắt cô đi ăn món cay Tứ Xuyên, tuy rằng cô rất muốn đo, nhưng nghĩ đến anh không thể ăn cay được là cô lại không còn thấy hứng thú. Đến đó, không có món anh ăn được, chỉ có thể nhìn cô ăn, còn lại chính anh chẳng ăn được gì.
“Chúng ta về nhà ăn đi! Anh không thể ăn cay, em cũng không muốn ăn món Tứ Xuyên nữa.”
“Đã lâu rồi, em chưa ăn, chẳng lẽ lại không muốn ăn?”
“Sao anh biết là em muốn đi, anh cũng không phải là con giun trong bụng em.” Vân Thiên Lâm cười mà không nói, anh như thế nào lại không biết, một cái ánh mắt của cô, một cái biểu tình của cô, anh đều có thể biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Hôm nay, xem như anh đã được một phen chứng kiến Bạch Hiểu Nguyệt trong truyền thuyết, thậm chí anh còn phải rửa mắt để nhìn cô. Trước khi để cô đi gặp Chu Nhã Tĩnh, anh có chút lo lắng, sợ cô sẽ không đấu lại được với Chu Nhã Tĩnh, bị Chu Nhã Tĩnh nói ra nói vào chịu không được lại đi giận dỗi với anh. Hiện tại xem ra, anh xem nhẹ khả năng của vợ anh rồi.
“Bởi vì, buổi tối nằm cạnh em nghe em nói mớ.”
“Anh nói dối, em khi nào ngủ thì nói mớ chứ, anh đừng có nói hưu nói vượn bịa đặt cho em.” Hai người cười nói, xe bất giác đã đến nhà hàng món cay Tứ Xuyên.
Tới cũng đã tới rồi, không thể quay trở về được, Bạch Hiểu Nguyệt đành phải đi xuống dưới.
Lại nói tiếp cũng là trùng hợp, nhà hàng này mới ra một món mới đó là lẩu cay không cay. Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng mượn thực đơn nhìn nhìn lắng nghe người quản lý giới thiệu món ăn. Bạch Hiểu Nguyệt liền chọn một nồi lẩu một bên cay còn một bên là không cay, như vậy là Thiên Lâm không phải nhìn cô ăn nữa.
Nồi lẩu được bưng ra, Bạch Hiểu Nguyệt lập tức lộ nguyên hình là người háu ăn, không còn giữ ý tứ thường ngày nữa. Bên trong phòng chỉ có hai người, trừ Vân Thiên Lâm ra, chẳng ai sẽ để ý đến bộ dáng hiện tại của cô. Vân Thiên Lâm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt thích thú ăn lẩu, đem thức ăn gắp vào trong bát của cô.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mà mỗi lần ăn cơm đều phải cùng nhau ăn cơm thì anh mới cảm thấy thỏa mãn. Chỉ cần nhìn cô ăn cơm, anh lại không kiềm chế được ăn nhiều hơn một tí.
“A, anh làm gì vậy, anh không thể ăn cay mà?” Vân Thiên Lâm gắp một miếng thịt từ trong nồi lẩu cay ra bỏ vào trong miệng thử một chút, thời điểm Bạch Hiểu Nguyệt muốn ngăn lại nhưng đã muộn mất rồi. Cô có chút lo lắng nhìn anh, miếng thịt đó khẳng định là đã tẩm thêm chút ớt bột, nhưng Vân Thiên Lâm lại nhai kỹ miếng thịt, nuốt xuống, hơi hơi nhíu mày.
“Cũng không tệ lắm. Anh muốn thử xem món ăn của vợ anh thích ngon cỡ nào, không nếm thử sao biết vị của nó chứ.”
“Vậy anh cũng không thể ăn nhiều, phải bảo vệ dạ dày cho tốt, điều trị xong, anh muốn ăn bao nhiều cũng được.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn anh chớp mắt một cái, dặn dò anh thật kỹ.
Hai người bước đi ra khỏi phòng bệnh, Bạch Hiểu Nguyệt áy náy hỏi Vân Thiên Lâm: “Thiên Lâm, để lại cô ấy một mình trong đó một mình không sao chứ? Hay là chúng ta nên quay lại, chúng ta bỏ đi như vậy không hay lắm, dù sao cô ấy cũng là bệnh nhân.”
Vân Thiên Lâm xoa xoa đầu cô an ủi: “Em yên tâm, anh đã căn dặn người chăm sóc cô ấy cẩn thận rồi.
Nếu như anh quay lại đó, có lần một ắt sẽ có lần hai, chi bằng không đáp ứng yêu cầu của cô ấy để cô ấy không ôm mộng tưởng nữa.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ anh nói cũng đúng, cô cũng không nghĩ rằng mình hào phóng đến mức cứ để chồng mình chăm sóc cho bạn gái cũ. Cái này giống như cô giúp họ thành toàn vậy.
“Đây không phải là đường về nhà, chúng ta đi đâu đây?”
Bạch Hiểu Nguyệt cho rằng, Vân Thiên Lâm vừa rồi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, căn bản là sẽ không đi ăn lẩu.
“Em quên rồi sao? Anh nói là dắt em đi ăn lẩu Tứ Xuyên.”
Bạch Hiểu Nguyệt cho rằng chính mình nghe lầm, anh lần đầu tiên chủ động dắt cô đi ăn món cay Tứ Xuyên, tuy rằng cô rất muốn đo, nhưng nghĩ đến anh không thể ăn cay được là cô lại không còn thấy hứng thú. Đến đó, không có món anh ăn được, chỉ có thể nhìn cô ăn, còn lại chính anh chẳng ăn được gì.
“Chúng ta về nhà ăn đi! Anh không thể ăn cay, em cũng không muốn ăn món Tứ Xuyên nữa.”
“Đã lâu rồi, em chưa ăn, chẳng lẽ lại không muốn ăn?”
“Sao anh biết là em muốn đi, anh cũng không phải là con giun trong bụng em.” Vân Thiên Lâm cười mà không nói, anh như thế nào lại không biết, một cái ánh mắt của cô, một cái biểu tình của cô, anh đều có thể biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Hôm nay, xem như anh đã được một phen chứng kiến Bạch Hiểu Nguyệt trong truyền thuyết, thậm chí anh còn phải rửa mắt để nhìn cô. Trước khi để cô đi gặp Chu Nhã Tĩnh, anh có chút lo lắng, sợ cô sẽ không đấu lại được với Chu Nhã Tĩnh, bị Chu Nhã Tĩnh nói ra nói vào chịu không được lại đi giận dỗi với anh. Hiện tại xem ra, anh xem nhẹ khả năng của vợ anh rồi.
“Bởi vì, buổi tối nằm cạnh em nghe em nói mớ.”
“Anh nói dối, em khi nào ngủ thì nói mớ chứ, anh đừng có nói hưu nói vượn bịa đặt cho em.” Hai người cười nói, xe bất giác đã đến nhà hàng món cay Tứ Xuyên.
Tới cũng đã tới rồi, không thể quay trở về được, Bạch Hiểu Nguyệt đành phải đi xuống dưới.
Lại nói tiếp cũng là trùng hợp, nhà hàng này mới ra một món mới đó là lẩu cay không cay. Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng mượn thực đơn nhìn nhìn lắng nghe người quản lý giới thiệu món ăn. Bạch Hiểu Nguyệt liền chọn một nồi lẩu một bên cay còn một bên là không cay, như vậy là Thiên Lâm không phải nhìn cô ăn nữa.
Nồi lẩu được bưng ra, Bạch Hiểu Nguyệt lập tức lộ nguyên hình là người háu ăn, không còn giữ ý tứ thường ngày nữa. Bên trong phòng chỉ có hai người, trừ Vân Thiên Lâm ra, chẳng ai sẽ để ý đến bộ dáng hiện tại của cô. Vân Thiên Lâm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt thích thú ăn lẩu, đem thức ăn gắp vào trong bát của cô.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mà mỗi lần ăn cơm đều phải cùng nhau ăn cơm thì anh mới cảm thấy thỏa mãn. Chỉ cần nhìn cô ăn cơm, anh lại không kiềm chế được ăn nhiều hơn một tí.
“A, anh làm gì vậy, anh không thể ăn cay mà?” Vân Thiên Lâm gắp một miếng thịt từ trong nồi lẩu cay ra bỏ vào trong miệng thử một chút, thời điểm Bạch Hiểu Nguyệt muốn ngăn lại nhưng đã muộn mất rồi. Cô có chút lo lắng nhìn anh, miếng thịt đó khẳng định là đã tẩm thêm chút ớt bột, nhưng Vân Thiên Lâm lại nhai kỹ miếng thịt, nuốt xuống, hơi hơi nhíu mày.
“Cũng không tệ lắm. Anh muốn thử xem món ăn của vợ anh thích ngon cỡ nào, không nếm thử sao biết vị của nó chứ.”
“Vậy anh cũng không thể ăn nhiều, phải bảo vệ dạ dày cho tốt, điều trị xong, anh muốn ăn bao nhiều cũng được.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn anh chớp mắt một cái, dặn dò anh thật kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.