Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 119
Thái La
27/11/2021
Chương 119
Người như vậy, để cho anh phải tự mình ra tay tính kế, đúng là không xứng tầm với an, chán muốn chết.
Quả nhiên, 7h 58 phút, người phục vụ dẫn Luu Huân đi đến.
Vừa mới đầy cửa ra, Lưu Huân đứng ở ngoài cửa trông vào chỉ nhìn thấy một thân hình mặc áo sơ mi, ngồi dựa vào ghế nhàn nhã uống trà. Lưu Huân vẫn là lần đầu tiên đến nơi an tĩnh tràn ngập cổ xưa này, hắn còn chưa đi vào liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Hơn nữa trên người Vân Thiên Lâm phát ra khí thế bách người, liền trở nên tạo thành một khoảng cách xa về thân phận, Lưu Huân bắt đầu cảm thấy khẩn trương, phía sau lưng đã đổ mồi tự lúc nào.
Vân Thiên Lâm thật đúng là danh bất hư truyền. Ông trời thật là không công bằng, dựa vào cái gì lại ưu ái anh ta đến như vậy. So sánh giữa hắn với Vân Thiên Lâm thật đúng là một trởi một vực.
“Ngồi!” Vân Thiên Lâm uống một miếng trà, hàm ý bảo Lưu Huân ngồi xuống nói chuyện. Lưu Huân nhìn thoáng qua được A Nham dẫn đến, Lưu Huân nuốt nuốt nước miếng, do dự nửa ngày, lúc này mới đi vào.
Tất cả mọi người đều nói, tên Lưu Huân này bề ngoài như cọp lớn nhưng bên trong nhát như thỏ đế.
Hiện tại vừa thấy đúng như lời đồn.
Này cũng không thể trách được Lưu Huân, thử hỏi có mấy người khi nhìn vào ánh mắt của Vân Thiên Lâm lại có thể giữ được vẻ bình tĩnh. Nhiều người lăn lộn trong giới nhiều năm nhìn thấy Vân Thiên Lâm còn sợ huống chi tên tiểu tử này miệng còn hôi mùi sữa.
Khi Lưu Huân ngồi xuống, cả người đã đầy mồ hôi. Bây giờ đột nhiên hắn mới nhớ đến Vân thiếu với Cố Thần là bạn chơi chung từ nhỏ trở thành anh em tốt, hôm nay anh ta gọi anh tới đây không phải chỉ đơn thuần là tạo cơ hội cho anh kiếm tiền đấy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì người phụ nữ Thẩm Nhược Tâm kia, muốn hắn không được dây dưa với cô ta nữa.
Nói thật, người phụ nữ dâm đãng kia anh vỗn dĩ cũng không thích lắm. Chỉ là thịt đã dâng đến tận miệng, anh lại là đàn ông sao có thể bỏ qua được. Vả lại cô ta tự chủ động mang tiền đến cho anh tiêu sài, anh cũng chỉ biết vui vẻ tiếp nhận thôi, chỉ có ngu ngốc mới không nhận.
“Không biết Vân thiếu hôm nay gọi tôi tới đây là vì chuyện gì? Tôi với Vân thiếu ngày thường cũng không có nhiều thân quen, Vân thiếu sẽ không vô duyên vô cớ gọi tôi tới để tặng cho tôi một món tiền từ trên trời rơi xuống.” Nói đến nhìn sắc mặt để giao tiếp, Lưu Huân vẫn còn có chút thông minh, hắn cũng không muốn mình đắc tội với những nhân vật cấp cao.
Hiện giờ cách nói chuyện của hắn mười phần rất là cẩn thận, thăm dò ý tứ, anh sợ nói gì đó không đúng lại chọc phải vị đại nhân này không vui thì chính anh cũng gặp xui xẻo.
“Tôi thích nói chuyện với những người thông minh! Có phải hiện tại cậu chỉ cần làm một dự án thành công thì ba của cậu sẽ trao quyền hành công ty về cho cậu không. Dự án lần này dư sức để cho ba của cậu phải tâm phục khẩu phục trước tài năng của cậu, chỉ là cơ hội hiếm có này không biết cậu có nắm bắt tốt không?”
Vân Thiên Lâm nói dứt khoát, ném một cái dự án mình đã chuẩn bị về phía Lưu Huân, Lưu Huân có chút không thể tin được nhìn Vân Thiên Lâm, mau chóng chụp lấy cái dự án này xem. Không xem còn thấy bình thường, xem rồi làm cho hắn một phen khiếp sợ.
Dự án lần này chính là dự án gần đây người ta vẫn luôn tranh nhau về tuyến đường giao thông, một miếng mồi béo bỏ thế này Vân Thiên Lâm lại tự tay dâng cho hắn, rốt cục là có mục đích gì. Đột nhiên anh ta đưa cho anh một cục vàng mà không có điều kiện gì thì đúng là hắn ta không phải thương nhân, trong lòng Lưu Huân lại càng thấy lo Vân Thiên Lâm muốn gì ở hắn.
Với năng lực của Vân Thiên Lâm, muốn làm cái gì không được cần anh phải nhúng tay vào? Cố tình dùng loại thủ đoạn này, rốt cục hắn muốn làm gì, Lưu Huân nghĩ mãi không ra.
“Vân thiếu thật là coi trọng Lưu Huân tôi, dự án lần này chính là dự án mà ngày đêm tôi muốn nắm lấy, nhưng mà với công ty của ba tôi thì chưa chắn làm nổi. Vân thiếu cũng rất rõ ràng, dự án này không cần tôi phải nhúng tay ngài vẫn làm tốt. Tôi không hiểu ý của Vân thiếu lần này cho lắm…”
Vân Thiên Lâm trong lòng cười lạnh một tiếng, cũng không tệ, tên Lưu Huân này còn biết suy nghĩ thấu đáo vấn đề, bằng không anh nghĩ chuyến lần này thật sự bỏ công rồi. Lần nay gặp tên Lưu Huân này chỉ muốn nhìn xem hắn ta là loại người như thế nào sao có thể dám đứng ngang hàng với Cố Thần.
Không thể không nói, ánh mắt của Thẩm Nhược Tâm đúng là có vấn đề. Tên này so với Cố Thần đúng là một trời một vực, sao cô ta lại chạy theo tên này chứ, phụ nữ đúng là loài động vật khó hiểu. Thẩm Nhược Tâm không xứng với Cố Thần.
Người như vậy, để cho anh phải tự mình ra tay tính kế, đúng là không xứng tầm với an, chán muốn chết.
Quả nhiên, 7h 58 phút, người phục vụ dẫn Luu Huân đi đến.
Vừa mới đầy cửa ra, Lưu Huân đứng ở ngoài cửa trông vào chỉ nhìn thấy một thân hình mặc áo sơ mi, ngồi dựa vào ghế nhàn nhã uống trà. Lưu Huân vẫn là lần đầu tiên đến nơi an tĩnh tràn ngập cổ xưa này, hắn còn chưa đi vào liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Hơn nữa trên người Vân Thiên Lâm phát ra khí thế bách người, liền trở nên tạo thành một khoảng cách xa về thân phận, Lưu Huân bắt đầu cảm thấy khẩn trương, phía sau lưng đã đổ mồi tự lúc nào.
Vân Thiên Lâm thật đúng là danh bất hư truyền. Ông trời thật là không công bằng, dựa vào cái gì lại ưu ái anh ta đến như vậy. So sánh giữa hắn với Vân Thiên Lâm thật đúng là một trởi một vực.
“Ngồi!” Vân Thiên Lâm uống một miếng trà, hàm ý bảo Lưu Huân ngồi xuống nói chuyện. Lưu Huân nhìn thoáng qua được A Nham dẫn đến, Lưu Huân nuốt nuốt nước miếng, do dự nửa ngày, lúc này mới đi vào.
Tất cả mọi người đều nói, tên Lưu Huân này bề ngoài như cọp lớn nhưng bên trong nhát như thỏ đế.
Hiện tại vừa thấy đúng như lời đồn.
Này cũng không thể trách được Lưu Huân, thử hỏi có mấy người khi nhìn vào ánh mắt của Vân Thiên Lâm lại có thể giữ được vẻ bình tĩnh. Nhiều người lăn lộn trong giới nhiều năm nhìn thấy Vân Thiên Lâm còn sợ huống chi tên tiểu tử này miệng còn hôi mùi sữa.
Khi Lưu Huân ngồi xuống, cả người đã đầy mồ hôi. Bây giờ đột nhiên hắn mới nhớ đến Vân thiếu với Cố Thần là bạn chơi chung từ nhỏ trở thành anh em tốt, hôm nay anh ta gọi anh tới đây không phải chỉ đơn thuần là tạo cơ hội cho anh kiếm tiền đấy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì người phụ nữ Thẩm Nhược Tâm kia, muốn hắn không được dây dưa với cô ta nữa.
Nói thật, người phụ nữ dâm đãng kia anh vỗn dĩ cũng không thích lắm. Chỉ là thịt đã dâng đến tận miệng, anh lại là đàn ông sao có thể bỏ qua được. Vả lại cô ta tự chủ động mang tiền đến cho anh tiêu sài, anh cũng chỉ biết vui vẻ tiếp nhận thôi, chỉ có ngu ngốc mới không nhận.
“Không biết Vân thiếu hôm nay gọi tôi tới đây là vì chuyện gì? Tôi với Vân thiếu ngày thường cũng không có nhiều thân quen, Vân thiếu sẽ không vô duyên vô cớ gọi tôi tới để tặng cho tôi một món tiền từ trên trời rơi xuống.” Nói đến nhìn sắc mặt để giao tiếp, Lưu Huân vẫn còn có chút thông minh, hắn cũng không muốn mình đắc tội với những nhân vật cấp cao.
Hiện giờ cách nói chuyện của hắn mười phần rất là cẩn thận, thăm dò ý tứ, anh sợ nói gì đó không đúng lại chọc phải vị đại nhân này không vui thì chính anh cũng gặp xui xẻo.
“Tôi thích nói chuyện với những người thông minh! Có phải hiện tại cậu chỉ cần làm một dự án thành công thì ba của cậu sẽ trao quyền hành công ty về cho cậu không. Dự án lần này dư sức để cho ba của cậu phải tâm phục khẩu phục trước tài năng của cậu, chỉ là cơ hội hiếm có này không biết cậu có nắm bắt tốt không?”
Vân Thiên Lâm nói dứt khoát, ném một cái dự án mình đã chuẩn bị về phía Lưu Huân, Lưu Huân có chút không thể tin được nhìn Vân Thiên Lâm, mau chóng chụp lấy cái dự án này xem. Không xem còn thấy bình thường, xem rồi làm cho hắn một phen khiếp sợ.
Dự án lần này chính là dự án gần đây người ta vẫn luôn tranh nhau về tuyến đường giao thông, một miếng mồi béo bỏ thế này Vân Thiên Lâm lại tự tay dâng cho hắn, rốt cục là có mục đích gì. Đột nhiên anh ta đưa cho anh một cục vàng mà không có điều kiện gì thì đúng là hắn ta không phải thương nhân, trong lòng Lưu Huân lại càng thấy lo Vân Thiên Lâm muốn gì ở hắn.
Với năng lực của Vân Thiên Lâm, muốn làm cái gì không được cần anh phải nhúng tay vào? Cố tình dùng loại thủ đoạn này, rốt cục hắn muốn làm gì, Lưu Huân nghĩ mãi không ra.
“Vân thiếu thật là coi trọng Lưu Huân tôi, dự án lần này chính là dự án mà ngày đêm tôi muốn nắm lấy, nhưng mà với công ty của ba tôi thì chưa chắn làm nổi. Vân thiếu cũng rất rõ ràng, dự án này không cần tôi phải nhúng tay ngài vẫn làm tốt. Tôi không hiểu ý của Vân thiếu lần này cho lắm…”
Vân Thiên Lâm trong lòng cười lạnh một tiếng, cũng không tệ, tên Lưu Huân này còn biết suy nghĩ thấu đáo vấn đề, bằng không anh nghĩ chuyến lần này thật sự bỏ công rồi. Lần nay gặp tên Lưu Huân này chỉ muốn nhìn xem hắn ta là loại người như thế nào sao có thể dám đứng ngang hàng với Cố Thần.
Không thể không nói, ánh mắt của Thẩm Nhược Tâm đúng là có vấn đề. Tên này so với Cố Thần đúng là một trời một vực, sao cô ta lại chạy theo tên này chứ, phụ nữ đúng là loài động vật khó hiểu. Thẩm Nhược Tâm không xứng với Cố Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.