Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 2: Ép Gả Cưới
Thái La
11/05/2021
Khóc một lúc đã cảm thấy đủ, Bạch Hiểu Nguyệt muốn thoát ra khỏi người đang bên cạnh không ngừng lảm nhảm về hậu chia tay. Bạch Hiểu Nguyệt cô không có hứng thú với cái gì mà giết, kế hoạch trả thù tên khốn kiếp đó. Cô đứng dậy nhìn nhìn xung quanh, tia một cái nhíu mày vào lối đi liền hướng đến. Trần Gia Gia sợ cô say làm bậy cản lại: “Cậu đi đâu, ngoan ngoan ngồi ở đây với mình."
Bạch Hiểu Nguyệt buồn cười, hất hàm giọng điệu trêu đùa:
" Thế cậu muốn mình tiểu tiện tại đây à. Nếu cậu thấy không ngại, vậy thì được." Trần Gia Gia thấy Bạch Hiểu Nguyệt có ý muốn làm thật, mắt thấy đã nắm đến eo váy, cô xấu hổ đẩy đẩy Bạch Hiểu Nguyệt vào nhà vệ sinh. Không ngờ Bạch Hiểu Nguyệt thường ngày đoan trang, nho nhã, nhã nhặn thường ngày thế hôm nay lại như một người khác. Lần sau có chuyện buồn nhất quyết không để cho Bạch Hiểu Nguyệt uống rượu nữa, say vào rồi thì làm càn chẳng ai quản nổi.
Bạch Hiểu Nguyệt đi đến nhà vệ sinh, nhưng nhìn thế nào lại hóa ra nhầm giữa nhà vệ sinh nam và nữ, thế là cô bước vào nhà vệ sinh nam. Đúng lúc một người đàn ông bên trong bước ra, hình dạng của anh ta bắt mắt đến không thể không ngước nhìn. Chiều cao hình như cao hơn cả Trình Lãng nửa cái đầu,da cũng trắng hơn, đôi mắt cũng đẹp hơn nói chung tất cả những thứ anh ta có đều đẹp hơn Trình Lãng. Có điều, nếu cô không nhầm thì đây là nhà vệ sinh nữ, đẹp trai như thế lại bị biến thái, đúng là có chút tiếc nuối.
Cứ thế, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Người đàn ông đó nhìn cô gái trước mặt chăm chú, lại say rượu làm càn, phụ nữ bây giờ làm sao thế nhỉ, biết uống một chút rượu là lại chẳng để ý để tứ gì cả. Người đàn ông thờ ơ lướt qua nhanh chóng, cô cũng như bao cô gái khác, chắc lại bị bộ dáng bên ngoài của anh thu hút, anh không thèm để ý đến người phụ nữ đang ngẩn người nhìn anh nữa, bỏ đi.
Bạch Hiểu Nguyệt mắt thấy người đã bỏ đi, ngu ngốc đi vào nhà vệ sinh rồi một trận buồn nôn dâng lên, cô nôn thốc nôn tháo vào trong bồn cầu. Cô thề từ nay sẽ không dại dột mà uống rượu nữa, cảm giác nôn thật sự rất khó chịu. Sau khi nôn xong đã cảm thấy đỡ hơn chút ít, người cũng đã tỉnh rượu mấy phần, cô thề từ nay về sau sẽ không ngu ngốc đi uống rượu nữa, xem xem bản thân vì một tên không ra gì mà biến thành bộ dáng dọa người thế này thật sự không đáng.
Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Trần Gia Gia đứng đợi mới biết hóa ra là bản thân đi nhầm nhà vệ sinh. Cô nghĩ đến người đàn ông đó, cho nên anh ta mới nhìn cô như kẻ biến thái còn cô cũng nghĩ anh ta là kẻ biến thái nhưng thực chất cô mới chính là kẻ biến thái. Ấy da, thực sự là cũng phức tạp quá đi,không nghĩ nữa trở về nhà cùng Gia Gia nào.
Sau khi trở về nhà Gia Gia, Bạch Hiểu Nguyệt có một giấc ngủ rất ngon, vừa đặt lưng xuống giường đã đánh một giấc đến khi trời sáng. Cô tỉnh dậy là lúc tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhận điện thoại nghe ra là giọng của thím cô. Thím cô nói mời cô tối nay đến dùng cơm, cô dạ dạ gật đầu trong vô thức.
Cúp máy xong, cô nằm trên giường hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Đúng là mọi chuyện chẳng lường trước được điều gì, cô cứ tưởng sau hôm nay sẽ có một cái đám cưới to đùng trong cuộc đời cô, từng bước tiến tới hôn nhân sống trọn đời cùng với Trình Lãng, thế mà ngoảnh lại chẳng còn lại gì. Chỉ còn mình cô ngồi đây luyến tiếc quá khứ.
Cô vỗ vỗ mặt, xốc lại tinh thần, không nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Cô vẫn còn có nhiều người thân bên cạnh quan tâm đến cô mà, đâu phải không có tình yêu là không sống được. Nghĩ vẫn còn một người bố đang nằm trong bệnh viện, cô đúng là bất hiếu, từ Anh Quốc xa xôi trở về nhà, không đến thăm bố trước tiên lại vác xác chạy ngay đến tên kia. Có thể là ông trời đang trừng phạt cô vì tội vô tấm với bố.
Cô vội vệ sinh cá nhân, chuẩn bị các thứ đến bệnh viện thăm bố. Bước vào phòng bệnh, cô nhìn người bố đang nằm trên giường bệnh. Bố cô là người đang sống một cuộc đời thực vật, ngoại trù có thể hít thở không khí ra, ông chẳng thể làm một điều gì khác. Cô buồn bã ngồi trò chuyện cùng với bố. Có thể những lời này bố không hiểu, không nghe vào đầu nhưng cô vẫn muốn nói chuyện với bố, đã lâu lắm rồi cô chưa có cuộc trò chuyện nào với bố dài như vậy. Sắp thấy thời gian đã không còn sớm, cô nhìn ngoài trời luyến tiếc hôn trên trán bố một cái rồi tạm biệt. Lần sau con sẽ lại đến thăm bố.
Ra khỏi bệnh viện, Bạch Hiểu Nguyệt đến khách sạn gặp chú và thím. Chú và thím đứng ngoài cửa khách sạn đón cô, chú và thím là người chứng kiến mối tình giữa cô với Trình Lãng, vậy mà hôm nay gặp lại bọn họ giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra, còn giả mừng bắt tay hỏi thăm. Chắc chắn chuyện hôm qua bọn qua đã có thông tin nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Bữa tiệc hôm nay cô cũng đại khái biết được có ý nghĩa gì.
Cô vẫn chào hỏi họ bình thường, nói chuyện được vài câu thì không lâu sau bóng dáng Trình Lãng nắm lấy tay Bạch Vân Khê xuất hiện trên sân khấu. Nam thanh nữ tú, chuyện tình đẹp đôi, bọn họ tuyên bố hai người sắp đính hôn với nhau. Ai ai người trong nhà cũng đều vui mừng, miệng không ngớt tiếng cười. Ở dưới sân khấu nhìn lên quả thật bọn họ đứng bên cạnh nhau rất xứng đôi, nếu như vị trí đổi lại là cô có lẽ trông thật sự rất buồn cười, cũng sẽ không có nhiều lời chúc phúc đến vậy.
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn chứng kiến cảnh này nữa, chạy đến một góc khuất của khách sạn thu mình lại vào một góc, chẳng ai để ý đến cô, chẳng ai biết đến sự xuất hiện của cô ngày hôm nay. Tình yêu của bọn họ là được sự thành toàn của cô, cô đúng là ngốc nghếch mới chịu đựng nỗi đau này một mình. Mong sao chút tình cảm nhỏ này còn vương lại sẽ biến mất không còn vấn vương gì nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt buồn cười, hất hàm giọng điệu trêu đùa:
" Thế cậu muốn mình tiểu tiện tại đây à. Nếu cậu thấy không ngại, vậy thì được." Trần Gia Gia thấy Bạch Hiểu Nguyệt có ý muốn làm thật, mắt thấy đã nắm đến eo váy, cô xấu hổ đẩy đẩy Bạch Hiểu Nguyệt vào nhà vệ sinh. Không ngờ Bạch Hiểu Nguyệt thường ngày đoan trang, nho nhã, nhã nhặn thường ngày thế hôm nay lại như một người khác. Lần sau có chuyện buồn nhất quyết không để cho Bạch Hiểu Nguyệt uống rượu nữa, say vào rồi thì làm càn chẳng ai quản nổi.
Bạch Hiểu Nguyệt đi đến nhà vệ sinh, nhưng nhìn thế nào lại hóa ra nhầm giữa nhà vệ sinh nam và nữ, thế là cô bước vào nhà vệ sinh nam. Đúng lúc một người đàn ông bên trong bước ra, hình dạng của anh ta bắt mắt đến không thể không ngước nhìn. Chiều cao hình như cao hơn cả Trình Lãng nửa cái đầu,da cũng trắng hơn, đôi mắt cũng đẹp hơn nói chung tất cả những thứ anh ta có đều đẹp hơn Trình Lãng. Có điều, nếu cô không nhầm thì đây là nhà vệ sinh nữ, đẹp trai như thế lại bị biến thái, đúng là có chút tiếc nuối.
Cứ thế, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Người đàn ông đó nhìn cô gái trước mặt chăm chú, lại say rượu làm càn, phụ nữ bây giờ làm sao thế nhỉ, biết uống một chút rượu là lại chẳng để ý để tứ gì cả. Người đàn ông thờ ơ lướt qua nhanh chóng, cô cũng như bao cô gái khác, chắc lại bị bộ dáng bên ngoài của anh thu hút, anh không thèm để ý đến người phụ nữ đang ngẩn người nhìn anh nữa, bỏ đi.
Bạch Hiểu Nguyệt mắt thấy người đã bỏ đi, ngu ngốc đi vào nhà vệ sinh rồi một trận buồn nôn dâng lên, cô nôn thốc nôn tháo vào trong bồn cầu. Cô thề từ nay sẽ không dại dột mà uống rượu nữa, cảm giác nôn thật sự rất khó chịu. Sau khi nôn xong đã cảm thấy đỡ hơn chút ít, người cũng đã tỉnh rượu mấy phần, cô thề từ nay về sau sẽ không ngu ngốc đi uống rượu nữa, xem xem bản thân vì một tên không ra gì mà biến thành bộ dáng dọa người thế này thật sự không đáng.
Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Trần Gia Gia đứng đợi mới biết hóa ra là bản thân đi nhầm nhà vệ sinh. Cô nghĩ đến người đàn ông đó, cho nên anh ta mới nhìn cô như kẻ biến thái còn cô cũng nghĩ anh ta là kẻ biến thái nhưng thực chất cô mới chính là kẻ biến thái. Ấy da, thực sự là cũng phức tạp quá đi,không nghĩ nữa trở về nhà cùng Gia Gia nào.
Sau khi trở về nhà Gia Gia, Bạch Hiểu Nguyệt có một giấc ngủ rất ngon, vừa đặt lưng xuống giường đã đánh một giấc đến khi trời sáng. Cô tỉnh dậy là lúc tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhận điện thoại nghe ra là giọng của thím cô. Thím cô nói mời cô tối nay đến dùng cơm, cô dạ dạ gật đầu trong vô thức.
Cúp máy xong, cô nằm trên giường hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Đúng là mọi chuyện chẳng lường trước được điều gì, cô cứ tưởng sau hôm nay sẽ có một cái đám cưới to đùng trong cuộc đời cô, từng bước tiến tới hôn nhân sống trọn đời cùng với Trình Lãng, thế mà ngoảnh lại chẳng còn lại gì. Chỉ còn mình cô ngồi đây luyến tiếc quá khứ.
Cô vỗ vỗ mặt, xốc lại tinh thần, không nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Cô vẫn còn có nhiều người thân bên cạnh quan tâm đến cô mà, đâu phải không có tình yêu là không sống được. Nghĩ vẫn còn một người bố đang nằm trong bệnh viện, cô đúng là bất hiếu, từ Anh Quốc xa xôi trở về nhà, không đến thăm bố trước tiên lại vác xác chạy ngay đến tên kia. Có thể là ông trời đang trừng phạt cô vì tội vô tấm với bố.
Cô vội vệ sinh cá nhân, chuẩn bị các thứ đến bệnh viện thăm bố. Bước vào phòng bệnh, cô nhìn người bố đang nằm trên giường bệnh. Bố cô là người đang sống một cuộc đời thực vật, ngoại trù có thể hít thở không khí ra, ông chẳng thể làm một điều gì khác. Cô buồn bã ngồi trò chuyện cùng với bố. Có thể những lời này bố không hiểu, không nghe vào đầu nhưng cô vẫn muốn nói chuyện với bố, đã lâu lắm rồi cô chưa có cuộc trò chuyện nào với bố dài như vậy. Sắp thấy thời gian đã không còn sớm, cô nhìn ngoài trời luyến tiếc hôn trên trán bố một cái rồi tạm biệt. Lần sau con sẽ lại đến thăm bố.
Ra khỏi bệnh viện, Bạch Hiểu Nguyệt đến khách sạn gặp chú và thím. Chú và thím đứng ngoài cửa khách sạn đón cô, chú và thím là người chứng kiến mối tình giữa cô với Trình Lãng, vậy mà hôm nay gặp lại bọn họ giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra, còn giả mừng bắt tay hỏi thăm. Chắc chắn chuyện hôm qua bọn qua đã có thông tin nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Bữa tiệc hôm nay cô cũng đại khái biết được có ý nghĩa gì.
Cô vẫn chào hỏi họ bình thường, nói chuyện được vài câu thì không lâu sau bóng dáng Trình Lãng nắm lấy tay Bạch Vân Khê xuất hiện trên sân khấu. Nam thanh nữ tú, chuyện tình đẹp đôi, bọn họ tuyên bố hai người sắp đính hôn với nhau. Ai ai người trong nhà cũng đều vui mừng, miệng không ngớt tiếng cười. Ở dưới sân khấu nhìn lên quả thật bọn họ đứng bên cạnh nhau rất xứng đôi, nếu như vị trí đổi lại là cô có lẽ trông thật sự rất buồn cười, cũng sẽ không có nhiều lời chúc phúc đến vậy.
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn chứng kiến cảnh này nữa, chạy đến một góc khuất của khách sạn thu mình lại vào một góc, chẳng ai để ý đến cô, chẳng ai biết đến sự xuất hiện của cô ngày hôm nay. Tình yêu của bọn họ là được sự thành toàn của cô, cô đúng là ngốc nghếch mới chịu đựng nỗi đau này một mình. Mong sao chút tình cảm nhỏ này còn vương lại sẽ biến mất không còn vấn vương gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.