Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 288
Thái La
29/12/2021
Chương 288
“Em không cần phải gọi anh là Trình tổng, nghe rất xa lạ. Anh không nghĩ là em quá phận khi gọi anh bằng cách xưng hô khác. Tuy mối quan hệ của chúng ta không còn nữa, nhưng không đến mức trở nên xa lạ đến thế.”
Bạch Hiểu Nguyệt dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại Trình Lãng, khóe miệng hơi kéo kéo lên. Không đến mức là người xa lạ sao? Nhưng đối với cô mà nói, đối với Trình Lãng chẳng khác nào là người dưng.
Người ta nói, không yêu tất nhiên sẽ không hận, cô hiện tại rốt cục đã hiểu rồi. Nếu như đã không còn yêu nữa, với đối phương bạn không còn quan tâm dù chỉ một chút. Bây giờ cô đối với Trình Lãng giống như thế, đều không bận tâm mỗi cử chỉ hành động của Trình Lãng.
“Trình Lãng, chuyện ở quá khứ, tôi đã buông xuống được. Tôi hy vọng anh cũng giống như thế, hãy trân trọng hiện tại, nếu không anh sẽ mất luôn những gì đang có. Tôi chỉ là một nhân viên trong công ty Vinh Thăng, không hơn không kém.”
“Là em đã tha thứ cho anh?”
Tha thứ sao? Cô đã không bận tâm đến Trình Lãng từ lâu thì có gì mà tha thứ với không tha thứ. Cô còn nên cảm tạ Trình Lãng vì anh ta đã bỏ cô, để cô được gặp Thiên Lâm.
“Trình Lãng, là tôi đã buông bỏ. Bây giờ anh có gia đình nhỏ của anh, còn tôi có gia đình của tôi, chúng ta cứ như vậy, không ai quấy rầy ai.”
Bạch Hiểu Nguyệt nở nụ cười chân thành, xoay người rời đi khỏi phòng họp. Trên đường đi, Bạch Hiểu Nguyệt có chút nghĩ ngợi, trở về nhà, cô nên ăn nói thế nào với Vân Thiên Lâm đây.
Chỉ mong là anh sẽ thể hiện thái độ thật lòng với cô.
Nhìn thời gian là thời gian nghỉ trưa, Bạch Hiểu Nguyệt đắn đo có nên đi tìm Vân Thiên Lâm cùng ăn trưa hay không, cho anh ấy một bất ngờ.
Bạch Hiểu Nguyệt hoàn toàn không biết tâm trạng của Trình Lãng như thế nào, Trình Lãng tuy nở nụ cười nhìn cô, nhưng trong lòng lại rất đau đớn, giống như là cô đang lấy dao cứa vào tim anh vậy, cô sao lại tàn nhẫn nói với anh những lời lạnh lùng đến vậy.
Cô ấy bỏ qua tất cả nhưng không có nghĩa là mối quan hệ là giữa bọn họ là bạn bè bình thường, ý của cô là bọn họ đã không thể quay đầu lại nữa rồi sao?
Vì cái gì mà trong lòng anh khổ sở như vậy, anh nhìn thấy bóng lưng Bạch Hiểu Nguyệt rời đi như là đã hoàn toàn mất đi Bạch Hiểu Nguyệt.
Chỉ tại anh, có lẽ đêm giáng sinh đó, anh đã chính thức mất đi cô rồi. Ai bảo là anh làm gì không làm, lại đi trèo lên giường của người phụ nữ khác, phản bội lại tình yêu của Bạch Hiểu Nguyệt, để rồi kết cục anh nhận lại chính là thế này. Anh bị như thế là đáng lắm.
Cả người Trình Lãng mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế, ngực có chút khó chịu, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó chịu. Anh bị như thế này, Bạch Hiểu Nguyệt có từng biết đến anh đã hối hận rồi không?
Ông trời đúng là giễu cợt anh, vòng một vòng lớn đến vậy, hóa ra anh mới biết mình đã tuột mất đi một đồ vật mà mình trân quý nhất.
Cứ như vậy mà sống, không ai quấy rầy đến ai? Sao cô lại nỡ lòng nào nói như vậy, bảy năm tình cảm của bọn họ lại không bằng một lần gặp gỡ tình cỡ của Vân Thiên Lâm. Bảy năm tình cảm chỉ đáng giá thế thôi sao.
Trình Lãng vẫn luôn đơn độc trong phòng hội nghị, cho đến khi thời gian tan tầm giữa trưa vẫn chưa có ra khỏi cửa.
Bạch Vân Khê vội vàng rất muốn gọi cho anh để đi ăn cơm. Gần đây cô bắt đầu có dấu hiệu thai nghén, có chút vất vả. Ăn uống cũng không được tốt lắm, quả nhiên mang thai không phải là một điều dễ dàng.
Nhưng mỗi lần Bạch Vân Khê tưởng tượng đến đứa nhỏ này là con của mình và Trình Lãng, cô cảm thấy hết thảy là đáng giá. Chờ cho đứa nhỏ này sinh ra, cô sẽ chính thức danh chính ngôn thuận bước vào hào môn, nếu cô sinh ra con trai, toàn bộ gia sản đều nằm trong lòng bàn tay cô.
“Em không cần phải gọi anh là Trình tổng, nghe rất xa lạ. Anh không nghĩ là em quá phận khi gọi anh bằng cách xưng hô khác. Tuy mối quan hệ của chúng ta không còn nữa, nhưng không đến mức trở nên xa lạ đến thế.”
Bạch Hiểu Nguyệt dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại Trình Lãng, khóe miệng hơi kéo kéo lên. Không đến mức là người xa lạ sao? Nhưng đối với cô mà nói, đối với Trình Lãng chẳng khác nào là người dưng.
Người ta nói, không yêu tất nhiên sẽ không hận, cô hiện tại rốt cục đã hiểu rồi. Nếu như đã không còn yêu nữa, với đối phương bạn không còn quan tâm dù chỉ một chút. Bây giờ cô đối với Trình Lãng giống như thế, đều không bận tâm mỗi cử chỉ hành động của Trình Lãng.
“Trình Lãng, chuyện ở quá khứ, tôi đã buông xuống được. Tôi hy vọng anh cũng giống như thế, hãy trân trọng hiện tại, nếu không anh sẽ mất luôn những gì đang có. Tôi chỉ là một nhân viên trong công ty Vinh Thăng, không hơn không kém.”
“Là em đã tha thứ cho anh?”
Tha thứ sao? Cô đã không bận tâm đến Trình Lãng từ lâu thì có gì mà tha thứ với không tha thứ. Cô còn nên cảm tạ Trình Lãng vì anh ta đã bỏ cô, để cô được gặp Thiên Lâm.
“Trình Lãng, là tôi đã buông bỏ. Bây giờ anh có gia đình nhỏ của anh, còn tôi có gia đình của tôi, chúng ta cứ như vậy, không ai quấy rầy ai.”
Bạch Hiểu Nguyệt nở nụ cười chân thành, xoay người rời đi khỏi phòng họp. Trên đường đi, Bạch Hiểu Nguyệt có chút nghĩ ngợi, trở về nhà, cô nên ăn nói thế nào với Vân Thiên Lâm đây.
Chỉ mong là anh sẽ thể hiện thái độ thật lòng với cô.
Nhìn thời gian là thời gian nghỉ trưa, Bạch Hiểu Nguyệt đắn đo có nên đi tìm Vân Thiên Lâm cùng ăn trưa hay không, cho anh ấy một bất ngờ.
Bạch Hiểu Nguyệt hoàn toàn không biết tâm trạng của Trình Lãng như thế nào, Trình Lãng tuy nở nụ cười nhìn cô, nhưng trong lòng lại rất đau đớn, giống như là cô đang lấy dao cứa vào tim anh vậy, cô sao lại tàn nhẫn nói với anh những lời lạnh lùng đến vậy.
Cô ấy bỏ qua tất cả nhưng không có nghĩa là mối quan hệ là giữa bọn họ là bạn bè bình thường, ý của cô là bọn họ đã không thể quay đầu lại nữa rồi sao?
Vì cái gì mà trong lòng anh khổ sở như vậy, anh nhìn thấy bóng lưng Bạch Hiểu Nguyệt rời đi như là đã hoàn toàn mất đi Bạch Hiểu Nguyệt.
Chỉ tại anh, có lẽ đêm giáng sinh đó, anh đã chính thức mất đi cô rồi. Ai bảo là anh làm gì không làm, lại đi trèo lên giường của người phụ nữ khác, phản bội lại tình yêu của Bạch Hiểu Nguyệt, để rồi kết cục anh nhận lại chính là thế này. Anh bị như thế là đáng lắm.
Cả người Trình Lãng mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế, ngực có chút khó chịu, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó chịu. Anh bị như thế này, Bạch Hiểu Nguyệt có từng biết đến anh đã hối hận rồi không?
Ông trời đúng là giễu cợt anh, vòng một vòng lớn đến vậy, hóa ra anh mới biết mình đã tuột mất đi một đồ vật mà mình trân quý nhất.
Cứ như vậy mà sống, không ai quấy rầy đến ai? Sao cô lại nỡ lòng nào nói như vậy, bảy năm tình cảm của bọn họ lại không bằng một lần gặp gỡ tình cỡ của Vân Thiên Lâm. Bảy năm tình cảm chỉ đáng giá thế thôi sao.
Trình Lãng vẫn luôn đơn độc trong phòng hội nghị, cho đến khi thời gian tan tầm giữa trưa vẫn chưa có ra khỏi cửa.
Bạch Vân Khê vội vàng rất muốn gọi cho anh để đi ăn cơm. Gần đây cô bắt đầu có dấu hiệu thai nghén, có chút vất vả. Ăn uống cũng không được tốt lắm, quả nhiên mang thai không phải là một điều dễ dàng.
Nhưng mỗi lần Bạch Vân Khê tưởng tượng đến đứa nhỏ này là con của mình và Trình Lãng, cô cảm thấy hết thảy là đáng giá. Chờ cho đứa nhỏ này sinh ra, cô sẽ chính thức danh chính ngôn thuận bước vào hào môn, nếu cô sinh ra con trai, toàn bộ gia sản đều nằm trong lòng bàn tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.