Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 61
Thái La
27/11/2021
Chương 61: Bị bắt gặp
Bạch Hiểu Nguyệt đi theo Lý Khanh Vũ vào một nhà hàng, cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Trong đại sảnh là tiếng đàn violon du dương, âm thanh rất dễ nghe.
“Em thích nhà hàng này không?” Lý Khanh Vũ chỉ về hướng cô gái một thân váy đỏ nghiêm túc trình diễn bản nhạc của mình.
VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn một hồi mới phản ứng với hàm ý của anh.
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Quả nhiên anh vẫn còn nhớ rõ, đều đã qua lâu như vậy rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt nhớ lại khi còn nhỏ thường xuyên cùng chơi với Lý Khanh Vũ, có một lần chơi cùng nhau ở công viên, cô ước về sau muốn đi nhà hàng Tây dùng bò bít tết. Và trên khán đài là một cô gái mặc váy màu đỏ kéo đàn violon.
Cô ngồi ở vị trí này vừa vặn có thể xem rõ nhất mà trình diễn xuất sắc của cô gái. Lý Khanh Vũ nói: “Lời cầu ước của em, anh sau có thể quên được. Chỉ là không nghĩ tới, anh và em lại cách nhau 10 năm không gặp. Em và lúc còn nhỏ cũng không có gì quá khác biệt. Chỉ là không biết, đối với lời cầu ước năm xưa em có còn giữ nó sâu sắc không?”
Nếu Lý Khanh Vũ nói là sâu sắc thì thật đúng là không có, Khi còn nhỏ, cô luôn thích những thứ mộng mơ không có thật, xem mình là công chúa cao quý ưu nhã sống trong thế giới màu hồng tốt đẹp.
Nhưng trải qua nhiều biến cố về sau, lại còn cùng chú và thím xảy ra nhiều tranh chấp mấy năm nay, Bạch Hiểu Nguyệt sớm đã không còn là cô bé năm xưa nữa.
Đọc nhanh ở VietWriter
Mỗi tháng, phí sinh hoạt của cô đều ít đến đáng thương, nhìn số tiền trong thẻ cô không biết xoay sở thế nào. Thời tiết lạnh đến dưới âm độ, cô cũng tiếc tiền không dám mua áo ấm để giữ ấm cơ thể. Mỗi ngày đều chỉ dám ăn hai bữa, có đôi khi cô ăn mì ăn liền cả tháng trời.
Trải qua liên tiếp nhiều năm như vậy, đến hiện tại dùng cơm ở một nhà hàng hoa lệ, đối với cô không còn là một sự hấp dẫn nữa. Giờ phút này cùng ngồi với Lý Khanh Vũ bên ô cửa sổ, Bạch Hiểu Nguyệt có một loại cảm giác là không chân thật.
Lý Khanh Vũ chủ động giúp Bạch Hiểu Nguyệt cắt thịt. Cô im lặng đợi anh, còn anh lại nói phiếm với cô mấy câu.
Lý Khanh Vũ mở miệng: “Thật không nghĩ tới, lúc anh trở về em đã kết hôn.” Bạch Hiểu Nguyệt ngẩn người, đúng vậy, đoạn thời gian trước đó, cô cũng không nghĩ đến cứ như vậy kết hôn chớp nhoáng, khi mà cô vẫn chưa hiểu hết con người của Vân Thiên Lâm.
Bạch Hiểu Nguyệt giống như là tự sự nói: “Đâu ai biết tương lai sẽ như thế nào, không phải sao? Giống như bây giờ, ngay cả chính bản thân em khi nhìn lại bản thân mình vẫn có chút không tin được mình đã kết hôn. Hiện tại lại cùng anh ngồi đây, nói chung là có một cảm giác rất áp lực, em cũng không biết phải diễn tả như thế nào.”
Có lẽ là thói quen nên khi ở trước mặt Lý Khanh Vũ cô đều nói thật những suy nghĩ trong đầu mình ra. Cô không có ý định giấu diếm điều gì với anh. Dù sao Lý Khanh Vũ là người mẫn cảm, biết đâu là thực đâu là nói dối. Nếu chính cô gạt anh, ngược lại anh sẽ càng nghĩ nhiều hơn.
Con người Lý Khanh Vũ tối sầm lại, thời gian thật đúng là đáng sợ, chẳng lẽ cô đã không còn cảm giác gì với anh nữa sao. Anh hỏi: “Là anh không giống với trước kia sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt cười cười trở lại nói: “Đương nhiên là không giống nhau rồi, tuy rằng so với trước đây vẫn tỏa ra hòa khí nho nhã, nhưng trên người anh hiện tại bây giờ còn thêm một loại nồng đậm nữa là bức người. Anh ở trong đám đông liền có thể hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Anh Khanh Vũ, nói thực, có phải mấy năm nay anh đã có rất nhiều bạn gái phải không?”
Lý Khanh Vũ cười cười, trong lòng lại càng chua xót nhưng chỉ có thể làm bộ dáng không sao cho cô thấy. Anh nói: “Nửa câu đầu nói đúng, nhưng đáng tiếc là chính anh cũng không thích chính mình bây giờ.” Lý Khanh Vũ bất đắc dĩ nói với cô. Anh mở lòng mình nhiều hơn, trò chuyện cùng với cô, không khí dần dần trở nên tốt hơn.
Bạch Hiểu Nguyệt đùa vui: “Anh là người đàn ông cực phẩm, ưu tú đầy mình còn sợ không có bạn gái? Chỉ cần anh ngoắc tay một cái, không biết sẽ có bao nhiều cô gái xếp hàng dài đợi anh.”
Lý Khanh Vũ cười nhẹ nhàng nói: “Nhưng không yêu thì cũng chính là hóa thành mây không. Thôi được rồi, đừng nói chuyện nữa, mau thử xem món bò bít tết thế nào.”
Bạch Hiểu Nguyệt ăn thử một miếng, hương vị rất ngon. Hai người một bên ăn uống, một bên nói chuyện.
Lý Khanh Vũ nói khi còn nhỏ hai người anh và cô cùng trải qua những chuyện ngốc nghếch. Bạch Hiểu Nguyệt nhịn không được cười một tiếng, chính cô cũng cảm thấy mình rất ngốc, luôn bị người khác bắt nạt đặc biệt là Bạch Vân Khê.
Lý Khanh Vũ hỏi: “Hiện tại chắc Bạch Vân Khê không dám khi dễ em nữa?”
Bạch Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, cô ta không mà không dám khi dễ cô. Bạch Hiểu Nguyệt với cô ta giống như là cái gai trong mắt, ngay từ nhỏ đã không thích cô, bất kể là mốn đồ chơi nào là của cô, cô ta đều giành giật cho bằng được, và mọi việc mà cô làm cô ta đều xen vào. Cô giống như là cảm thấy lúc nào người làm sai cũng là mình.
Tính tình của Hiểu Nguyệt lúc ấy lại nông nổi, quật cường, ngoan cố không muốn chịu thua ai, lại không thích nói mấy lời ngọt ngào. Khi còn nhỏ, cô cũng không hay nói chuyện nhiều, mấy năm gần đây tình trạng mới tốt lên được một chút.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, Vân Thiên Lâm cùng với đối tác hẹn ăn cơm ở nhà hàng này. Anh mới vừa tiến vào liền bị hai người ngồi bên cửa sổ chú ý ánh nhìn. Bạch Hiểu Nguyệt ngang nhiên lại cùng người đàn ông khác ở bên nhau cười cười nói nói, ánh mắt anh trở nên thâm trầm hơn.
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Không có gì, chỉ là một chút việc nhỏ thôi. Không phải bây giờ là thời gian ăn trưa rồi sao? Anh nhanh ăn cơm đi, đừng để bị đói nếu không dạ dày lại đau.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói vừa có cảm giác Vân Thiên Lâm đang ở bên cạnh cô, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Vân Thiên Lâm đang xuất hiện trước mặt mình. Còn tròn xoe mắt, cứ ngỡ là mình nhìn nhầm.
Nhưng là Bạch Hiểu Nguyệt xem xét vẻ mặt của anh có chút không được vui, khuôn mặt âm lãnh, thế nào cũng thấy là khó chịu tứ phía.
Bạch Hiểu Nguyệt giọng điệu kinh ngạc, không nghĩ tới ăn cơm cũng có thể gặp Vân Thiên Lâm buột miệng nói: “A…Anh sao lại tới nơi này?”
“Cùng đối tác đến ăn cơm, các người cứ tự nhiên mà từ từ dùng cơm.” Vân Thiên Lâm thản nhiên nói, còn cười cười với Bạch Hiểu Nguyệt. Anh còn sờ sờ mềm mại hai cái trên đầu cô. Xong rồi xoay người đi lên lầu.
Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác kỳ dị, tuy ngoài mặt Vân Thiên Lâm tươi cười nhưng sao cô có cảm giác giống như anh đang tức giận. Cô bắt đầu cảm thấy bản thân mình chột dạ rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt đi theo Lý Khanh Vũ vào một nhà hàng, cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Trong đại sảnh là tiếng đàn violon du dương, âm thanh rất dễ nghe.
“Em thích nhà hàng này không?” Lý Khanh Vũ chỉ về hướng cô gái một thân váy đỏ nghiêm túc trình diễn bản nhạc của mình.
VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn một hồi mới phản ứng với hàm ý của anh.
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Quả nhiên anh vẫn còn nhớ rõ, đều đã qua lâu như vậy rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt nhớ lại khi còn nhỏ thường xuyên cùng chơi với Lý Khanh Vũ, có một lần chơi cùng nhau ở công viên, cô ước về sau muốn đi nhà hàng Tây dùng bò bít tết. Và trên khán đài là một cô gái mặc váy màu đỏ kéo đàn violon.
Cô ngồi ở vị trí này vừa vặn có thể xem rõ nhất mà trình diễn xuất sắc của cô gái. Lý Khanh Vũ nói: “Lời cầu ước của em, anh sau có thể quên được. Chỉ là không nghĩ tới, anh và em lại cách nhau 10 năm không gặp. Em và lúc còn nhỏ cũng không có gì quá khác biệt. Chỉ là không biết, đối với lời cầu ước năm xưa em có còn giữ nó sâu sắc không?”
Nếu Lý Khanh Vũ nói là sâu sắc thì thật đúng là không có, Khi còn nhỏ, cô luôn thích những thứ mộng mơ không có thật, xem mình là công chúa cao quý ưu nhã sống trong thế giới màu hồng tốt đẹp.
Nhưng trải qua nhiều biến cố về sau, lại còn cùng chú và thím xảy ra nhiều tranh chấp mấy năm nay, Bạch Hiểu Nguyệt sớm đã không còn là cô bé năm xưa nữa.
Đọc nhanh ở VietWriter
Mỗi tháng, phí sinh hoạt của cô đều ít đến đáng thương, nhìn số tiền trong thẻ cô không biết xoay sở thế nào. Thời tiết lạnh đến dưới âm độ, cô cũng tiếc tiền không dám mua áo ấm để giữ ấm cơ thể. Mỗi ngày đều chỉ dám ăn hai bữa, có đôi khi cô ăn mì ăn liền cả tháng trời.
Trải qua liên tiếp nhiều năm như vậy, đến hiện tại dùng cơm ở một nhà hàng hoa lệ, đối với cô không còn là một sự hấp dẫn nữa. Giờ phút này cùng ngồi với Lý Khanh Vũ bên ô cửa sổ, Bạch Hiểu Nguyệt có một loại cảm giác là không chân thật.
Lý Khanh Vũ chủ động giúp Bạch Hiểu Nguyệt cắt thịt. Cô im lặng đợi anh, còn anh lại nói phiếm với cô mấy câu.
Lý Khanh Vũ mở miệng: “Thật không nghĩ tới, lúc anh trở về em đã kết hôn.” Bạch Hiểu Nguyệt ngẩn người, đúng vậy, đoạn thời gian trước đó, cô cũng không nghĩ đến cứ như vậy kết hôn chớp nhoáng, khi mà cô vẫn chưa hiểu hết con người của Vân Thiên Lâm.
Bạch Hiểu Nguyệt giống như là tự sự nói: “Đâu ai biết tương lai sẽ như thế nào, không phải sao? Giống như bây giờ, ngay cả chính bản thân em khi nhìn lại bản thân mình vẫn có chút không tin được mình đã kết hôn. Hiện tại lại cùng anh ngồi đây, nói chung là có một cảm giác rất áp lực, em cũng không biết phải diễn tả như thế nào.”
Có lẽ là thói quen nên khi ở trước mặt Lý Khanh Vũ cô đều nói thật những suy nghĩ trong đầu mình ra. Cô không có ý định giấu diếm điều gì với anh. Dù sao Lý Khanh Vũ là người mẫn cảm, biết đâu là thực đâu là nói dối. Nếu chính cô gạt anh, ngược lại anh sẽ càng nghĩ nhiều hơn.
Con người Lý Khanh Vũ tối sầm lại, thời gian thật đúng là đáng sợ, chẳng lẽ cô đã không còn cảm giác gì với anh nữa sao. Anh hỏi: “Là anh không giống với trước kia sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt cười cười trở lại nói: “Đương nhiên là không giống nhau rồi, tuy rằng so với trước đây vẫn tỏa ra hòa khí nho nhã, nhưng trên người anh hiện tại bây giờ còn thêm một loại nồng đậm nữa là bức người. Anh ở trong đám đông liền có thể hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Anh Khanh Vũ, nói thực, có phải mấy năm nay anh đã có rất nhiều bạn gái phải không?”
Lý Khanh Vũ cười cười, trong lòng lại càng chua xót nhưng chỉ có thể làm bộ dáng không sao cho cô thấy. Anh nói: “Nửa câu đầu nói đúng, nhưng đáng tiếc là chính anh cũng không thích chính mình bây giờ.” Lý Khanh Vũ bất đắc dĩ nói với cô. Anh mở lòng mình nhiều hơn, trò chuyện cùng với cô, không khí dần dần trở nên tốt hơn.
Bạch Hiểu Nguyệt đùa vui: “Anh là người đàn ông cực phẩm, ưu tú đầy mình còn sợ không có bạn gái? Chỉ cần anh ngoắc tay một cái, không biết sẽ có bao nhiều cô gái xếp hàng dài đợi anh.”
Lý Khanh Vũ cười nhẹ nhàng nói: “Nhưng không yêu thì cũng chính là hóa thành mây không. Thôi được rồi, đừng nói chuyện nữa, mau thử xem món bò bít tết thế nào.”
Bạch Hiểu Nguyệt ăn thử một miếng, hương vị rất ngon. Hai người một bên ăn uống, một bên nói chuyện.
Lý Khanh Vũ nói khi còn nhỏ hai người anh và cô cùng trải qua những chuyện ngốc nghếch. Bạch Hiểu Nguyệt nhịn không được cười một tiếng, chính cô cũng cảm thấy mình rất ngốc, luôn bị người khác bắt nạt đặc biệt là Bạch Vân Khê.
Lý Khanh Vũ hỏi: “Hiện tại chắc Bạch Vân Khê không dám khi dễ em nữa?”
Bạch Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, cô ta không mà không dám khi dễ cô. Bạch Hiểu Nguyệt với cô ta giống như là cái gai trong mắt, ngay từ nhỏ đã không thích cô, bất kể là mốn đồ chơi nào là của cô, cô ta đều giành giật cho bằng được, và mọi việc mà cô làm cô ta đều xen vào. Cô giống như là cảm thấy lúc nào người làm sai cũng là mình.
Tính tình của Hiểu Nguyệt lúc ấy lại nông nổi, quật cường, ngoan cố không muốn chịu thua ai, lại không thích nói mấy lời ngọt ngào. Khi còn nhỏ, cô cũng không hay nói chuyện nhiều, mấy năm gần đây tình trạng mới tốt lên được một chút.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, Vân Thiên Lâm cùng với đối tác hẹn ăn cơm ở nhà hàng này. Anh mới vừa tiến vào liền bị hai người ngồi bên cửa sổ chú ý ánh nhìn. Bạch Hiểu Nguyệt ngang nhiên lại cùng người đàn ông khác ở bên nhau cười cười nói nói, ánh mắt anh trở nên thâm trầm hơn.
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Không có gì, chỉ là một chút việc nhỏ thôi. Không phải bây giờ là thời gian ăn trưa rồi sao? Anh nhanh ăn cơm đi, đừng để bị đói nếu không dạ dày lại đau.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói vừa có cảm giác Vân Thiên Lâm đang ở bên cạnh cô, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Vân Thiên Lâm đang xuất hiện trước mặt mình. Còn tròn xoe mắt, cứ ngỡ là mình nhìn nhầm.
Nhưng là Bạch Hiểu Nguyệt xem xét vẻ mặt của anh có chút không được vui, khuôn mặt âm lãnh, thế nào cũng thấy là khó chịu tứ phía.
Bạch Hiểu Nguyệt giọng điệu kinh ngạc, không nghĩ tới ăn cơm cũng có thể gặp Vân Thiên Lâm buột miệng nói: “A…Anh sao lại tới nơi này?”
“Cùng đối tác đến ăn cơm, các người cứ tự nhiên mà từ từ dùng cơm.” Vân Thiên Lâm thản nhiên nói, còn cười cười với Bạch Hiểu Nguyệt. Anh còn sờ sờ mềm mại hai cái trên đầu cô. Xong rồi xoay người đi lên lầu.
Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác kỳ dị, tuy ngoài mặt Vân Thiên Lâm tươi cười nhưng sao cô có cảm giác giống như anh đang tức giận. Cô bắt đầu cảm thấy bản thân mình chột dạ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.