Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 87
Thái La
27/11/2021
Chương 87 Tính toán
Hiểu Nguyệt nhìn Trình Lãng, cô không nghĩ tới anh ta lại lấy lá chắn việc công chèn ép cô, nhưng mà cô không rõ, hắn ta làm vậy là có ý gì? Cô mới không cần cùng Trình Lãng đi ra ngoài làm việc, nếu như Bạch Vân Khê nhìn thấy được, chẳng phải là cô tự tìm đến rắc rối cho mình hay sao.
“Xin lỗi Trình tổng, buổi chiều tôi xin nghỉ phép, nếu như ngài có việc, thư ký và trợ lý trong phòng nhiều như vậy hẳn là sẽ không thiếu người. Với lại so với tôi thì nghiệp vụ của các cô ấy còn giỏi hơn, sẽ thích hợp tham dự hoạt động buổi chiều với ngài.”
VietWriter
Dù sao chuyện này cô thấy vẫn là không có điểm thích hợp, nếu từ chối được thì cô nên từ chối. Đi chung với Trình Lãng dễ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, nếu bị bắt gặp không biết cô sẽ bị Bạch Vân Khê nói cho đau đầu. Một điều khiến cô phiền lòng nữa là cô không muốn mình thất hứa với Vân Thiên Lâm.
“Bạch Hiểu Nguyệt, có phải em hiểu lầm cái gì rồi không, tự luyến bản thân mình quá nhiều. Em cảm thấy, là anh cố ý gọi em đi tham dự hoạt động buổi chiều với anh? Em có phải là vẫn tưởng anh lưu luyến em không buông đấy chứ.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Hiểu Nguyệt áp chế nội tâm chính mình không được nổi giận, mục đích của Trình Lãng là gì chẳng lẽ cô còn không biết. Cô xác định là hắn không có ý tốt.
“Vậy là anh cố ý, chứ không có ý tốt. Em là thực tập của công ty, em phải chấp hành các mệnh lệnh cấp trên đưa xuống. Anh hiện tại ra lệnh cho em không được xin nghỉ buổi chiều, cùng anh đi tham dự buổi đấu giá.”
Đọc nhanh ở VietWriter
Nếu như người phụ nữ này muốn liều mạng không dính dáng gì tới anh, vậy thì anh càng cố tình ngăn cản không cho cô có cơ hội tránh né. Nếu như là thứ đồ vật anh không cần nữa thì cũng đừng hòng thuộc về người khác, huống hồ lại là Vân Thiên Lâm.
“Trình Lãng, anh….Dựa vào cái gì mà tôi không thể xin nghỉ phép, tôi xin anh nghỉ thì tôi bị trừ tiền lương. Không phải là tôi không muốn làm việc chăm chỉ, nhưng mà tôi thấy trong người không được khỏe, chẳng lẽ cũng không được cho nghỉ sao?”
“Anh nói không được là không được, Được rồi, không có việc gì nữa, thì em có thể ra ngoài rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt tức giận không nói nên lời, trong lòng không ngừng phỉ nhổ tên cặn bã Trình Lãng. Là hắn ta cố ý muốn lừa cô đi đâu đó, nhưng mà cô biết là một chuyện, còn một chuyện là cô không thể làm trái ý hắn, vẫn phải đương đầu vào rọ, cùng hắn tham dự buổi tiệc chết tiệt nào đó. Bạch Hiểu Nguyệt ngửa mặt lên trời oán thán, nếu như cô chịu ngoan ngoãn ở nhà như Vân Thiên Lâm nói, suốt ngày nghĩ cách tiêu tiền thì tốt biết mấy, không cần phải nhìn sắc mặt của người ta rồi. Bạch Hiểu Nguyệt đi ra khỏi văn phòng lập tức đụng phải Bạch Vân Khê từ trong phòng thư ký đi ra.
Thấy Bạch Hiểu Nguyệt từ trong văn phòng của Trình Lãng đi ra, sắc mặt của Bạch Vân Khê thập phần rất khó coi.
Cô ta không ở yên ở bộ phận thực tập, chạy tới tầng cao nhất làm gì, lại còn từ văn phòng của Trình Lãng đi ra.
“Bạch Hiểu Nguyệt, cô tới đây làm gì, với chức vụ nhỏ bé của cô mà cũng đòi đặt chân lên đến đây.” Hiểu Nguyệt vừa mới bị nghẹn một bụng oán khí, lại đụng phải Bạch Vân Khê trêu chọc, vừa hay cô cũng muốn tìm một chỗ xả giận.
“Bạch Vân Khê, cô tưởng tôi giống cô chắc luôn không có việc gì để làm, cô cô cho rằng tôi muốn đi lên đây, có mời tôi cũng không muốn đi.” Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn nhớ đến lời hứa với Vân Thiên Lâm buổi sáng, cô đã hứa với anh là sẽ đi cùng anh, có khi nào lần này cô thất hứa, anh sẽ lại không vui không?
Quan trọng nhất chính là, cô không muốn ra ngoài cùng với tên Trình Lãng khốn nạn đó, hắn ta căn bản là cố ý, nhiều trợ lý như vậy tùy tiện kêu một người là có thể đi rồi sao cứ nhất thiết phải là cô. Nghĩ bằng mông thì cũng cảm thấy kỳ lạ.
Khoan đã, vừa rồi hắn ta nói đến là buổi đấu giá, không phải đấy chứ, ba người đều muốn mời cô tham dự buổi đấu giá! Nếu thật là như vậy, cô lại càng không muốn đi với Trình Lãng, nếu Vân Thiên Lâm nhìn thấy được, anh về nhà nhất định sẽ mắng cô đến chết.
“Cô nói lời này là có ý gì, Bạch Hiểu Nguyệt tôi cảnh cáo cô, cách Trình Lãng xa một chút, nếu không, đừng trách tôi không khách khí với cô.” Bạch Vân Khê bưng cà phê vào trong phòng, đi ngang qua Bạch Hiểu Nguyệt còn cố ý đụng trúng một cái, kiêu căng ngạo mạn đi vào văn phòng Trình Lãng.
Hiện tại căn bản Hiểu Nguyệt không có tâm tư đấu với Bạch Vân Khê, trong đầu cô đều là chuyện nên nói như thế nào với Vân Thiên Lâm, cô không có phản ứng lại với hành động của Bạch Vân Khê, trực tiếp đi vào thang máy.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhìn thời gian không sai biệt lắm, lúc này Hiểu Nguyệt mới móc điện thoại ra, muốn nói với Vân Thiên Lâm một tiếng, thì anh đã gọi cho cô.
“Nguyệt Nguyệt, gần tới giờ rồi. Anh đến đón em ăn cơm.”
“A Lâm, em nghĩ là không đi với anh được rồi. Em đã định xin nghỉ nhưng mà Trình Lãng ra lệnh cho em không được xin nghỉ và cùng anh ta đến buổi đấu giá, có phải buổi đấu giá mà anh nói không? Hiểu Nguyệt vừa nói vừa thăm dò giọng điệu của anh, anh có vì điều này mà giận cô hay không?
Vân Thiên Lâm vừa nghe vừa cầm thấy áo khoác của mình, mặc vào một tay. Không cho xin nghỉ… “Chúng ta đi ăn cơm trước đã, anh sẽ tới chỗ em, chắc là 15 phút nữa.” Vân Thiên Lâm nói rồi cầm lấy đồ của mình rời đi. A Nham đi theo phía sau, trong lòng rất vui vẻ, kể từ ngày Vân tổng kết hôn, mỗi ngày anh đều tan ca đúng giờ, thời gian tăng ca cũng ít đi, Vân phu nhân đúng là phúc tinh của công ty.
Tô Na thấy Bạch Hiểu Nguyệt trở về rầu rĩ không vui liền hỏi một câu, Hiểu Nguyệt chỉ lắc đầu, những việc như thế này không cần phải nói ra cho Tô Na biết, đỡ cô ấy phải thêm một mối phiền toái.
“Em nói xem! Hiện tại chúng ta đi ăn cơm trước thì không tính. Buổi chiều, chúng ta cùng tham dự buổi đấu giá, nhưng em lại bận công việc, không phải là vẫn gặp được anh sao, còn là minh bạch nữa.”
Hiểu Nguyệt sửng sốt một hồi, vẫn không hiểu được. Vân Thiên Lâm lấy cớ là cô đi với Trình Lãng, nhưng mà cô đi với Trình Lãng thì cũng đâu có xem là đi cùng anh, có cái gì đặc biệt ở đây sao?
“Vân Thiên Lâm, có ..cái gì không giống nhau đâu?
“Đến lúc đo, em sẽ biết. Tạm thời giữ bí mật.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Vân Thiên Lâm cười cười thần bí, cô phỏng đoán, chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt lành. Mỗi lần anh nở nụ cười thần bí đó, thì khẳng định anh đang tính kế với kẻ nào đó.
Ở bên cạnh Vân Thiên Lâm một thời gian cũng được anh khai sáng một chút, tâm tình của Bạch Hiểu Nguyệt tốt hơn rất nhiều, chỉ cần anh không giận cô thất hứa là được.
Nhưng mà trong tiềm thức cô vẫn có cảm giác bài xích với Trình Lãng khi chung với hắn.
Hiểu Nguyệt nhìn Trình Lãng, cô không nghĩ tới anh ta lại lấy lá chắn việc công chèn ép cô, nhưng mà cô không rõ, hắn ta làm vậy là có ý gì? Cô mới không cần cùng Trình Lãng đi ra ngoài làm việc, nếu như Bạch Vân Khê nhìn thấy được, chẳng phải là cô tự tìm đến rắc rối cho mình hay sao.
“Xin lỗi Trình tổng, buổi chiều tôi xin nghỉ phép, nếu như ngài có việc, thư ký và trợ lý trong phòng nhiều như vậy hẳn là sẽ không thiếu người. Với lại so với tôi thì nghiệp vụ của các cô ấy còn giỏi hơn, sẽ thích hợp tham dự hoạt động buổi chiều với ngài.”
VietWriter
Dù sao chuyện này cô thấy vẫn là không có điểm thích hợp, nếu từ chối được thì cô nên từ chối. Đi chung với Trình Lãng dễ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, nếu bị bắt gặp không biết cô sẽ bị Bạch Vân Khê nói cho đau đầu. Một điều khiến cô phiền lòng nữa là cô không muốn mình thất hứa với Vân Thiên Lâm.
“Bạch Hiểu Nguyệt, có phải em hiểu lầm cái gì rồi không, tự luyến bản thân mình quá nhiều. Em cảm thấy, là anh cố ý gọi em đi tham dự hoạt động buổi chiều với anh? Em có phải là vẫn tưởng anh lưu luyến em không buông đấy chứ.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Hiểu Nguyệt áp chế nội tâm chính mình không được nổi giận, mục đích của Trình Lãng là gì chẳng lẽ cô còn không biết. Cô xác định là hắn không có ý tốt.
“Vậy là anh cố ý, chứ không có ý tốt. Em là thực tập của công ty, em phải chấp hành các mệnh lệnh cấp trên đưa xuống. Anh hiện tại ra lệnh cho em không được xin nghỉ buổi chiều, cùng anh đi tham dự buổi đấu giá.”
Đọc nhanh ở VietWriter
Nếu như người phụ nữ này muốn liều mạng không dính dáng gì tới anh, vậy thì anh càng cố tình ngăn cản không cho cô có cơ hội tránh né. Nếu như là thứ đồ vật anh không cần nữa thì cũng đừng hòng thuộc về người khác, huống hồ lại là Vân Thiên Lâm.
“Trình Lãng, anh….Dựa vào cái gì mà tôi không thể xin nghỉ phép, tôi xin anh nghỉ thì tôi bị trừ tiền lương. Không phải là tôi không muốn làm việc chăm chỉ, nhưng mà tôi thấy trong người không được khỏe, chẳng lẽ cũng không được cho nghỉ sao?”
“Anh nói không được là không được, Được rồi, không có việc gì nữa, thì em có thể ra ngoài rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt tức giận không nói nên lời, trong lòng không ngừng phỉ nhổ tên cặn bã Trình Lãng. Là hắn ta cố ý muốn lừa cô đi đâu đó, nhưng mà cô biết là một chuyện, còn một chuyện là cô không thể làm trái ý hắn, vẫn phải đương đầu vào rọ, cùng hắn tham dự buổi tiệc chết tiệt nào đó. Bạch Hiểu Nguyệt ngửa mặt lên trời oán thán, nếu như cô chịu ngoan ngoãn ở nhà như Vân Thiên Lâm nói, suốt ngày nghĩ cách tiêu tiền thì tốt biết mấy, không cần phải nhìn sắc mặt của người ta rồi. Bạch Hiểu Nguyệt đi ra khỏi văn phòng lập tức đụng phải Bạch Vân Khê từ trong phòng thư ký đi ra.
Thấy Bạch Hiểu Nguyệt từ trong văn phòng của Trình Lãng đi ra, sắc mặt của Bạch Vân Khê thập phần rất khó coi.
Cô ta không ở yên ở bộ phận thực tập, chạy tới tầng cao nhất làm gì, lại còn từ văn phòng của Trình Lãng đi ra.
“Bạch Hiểu Nguyệt, cô tới đây làm gì, với chức vụ nhỏ bé của cô mà cũng đòi đặt chân lên đến đây.” Hiểu Nguyệt vừa mới bị nghẹn một bụng oán khí, lại đụng phải Bạch Vân Khê trêu chọc, vừa hay cô cũng muốn tìm một chỗ xả giận.
“Bạch Vân Khê, cô tưởng tôi giống cô chắc luôn không có việc gì để làm, cô cô cho rằng tôi muốn đi lên đây, có mời tôi cũng không muốn đi.” Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn nhớ đến lời hứa với Vân Thiên Lâm buổi sáng, cô đã hứa với anh là sẽ đi cùng anh, có khi nào lần này cô thất hứa, anh sẽ lại không vui không?
Quan trọng nhất chính là, cô không muốn ra ngoài cùng với tên Trình Lãng khốn nạn đó, hắn ta căn bản là cố ý, nhiều trợ lý như vậy tùy tiện kêu một người là có thể đi rồi sao cứ nhất thiết phải là cô. Nghĩ bằng mông thì cũng cảm thấy kỳ lạ.
Khoan đã, vừa rồi hắn ta nói đến là buổi đấu giá, không phải đấy chứ, ba người đều muốn mời cô tham dự buổi đấu giá! Nếu thật là như vậy, cô lại càng không muốn đi với Trình Lãng, nếu Vân Thiên Lâm nhìn thấy được, anh về nhà nhất định sẽ mắng cô đến chết.
“Cô nói lời này là có ý gì, Bạch Hiểu Nguyệt tôi cảnh cáo cô, cách Trình Lãng xa một chút, nếu không, đừng trách tôi không khách khí với cô.” Bạch Vân Khê bưng cà phê vào trong phòng, đi ngang qua Bạch Hiểu Nguyệt còn cố ý đụng trúng một cái, kiêu căng ngạo mạn đi vào văn phòng Trình Lãng.
Hiện tại căn bản Hiểu Nguyệt không có tâm tư đấu với Bạch Vân Khê, trong đầu cô đều là chuyện nên nói như thế nào với Vân Thiên Lâm, cô không có phản ứng lại với hành động của Bạch Vân Khê, trực tiếp đi vào thang máy.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhìn thời gian không sai biệt lắm, lúc này Hiểu Nguyệt mới móc điện thoại ra, muốn nói với Vân Thiên Lâm một tiếng, thì anh đã gọi cho cô.
“Nguyệt Nguyệt, gần tới giờ rồi. Anh đến đón em ăn cơm.”
“A Lâm, em nghĩ là không đi với anh được rồi. Em đã định xin nghỉ nhưng mà Trình Lãng ra lệnh cho em không được xin nghỉ và cùng anh ta đến buổi đấu giá, có phải buổi đấu giá mà anh nói không? Hiểu Nguyệt vừa nói vừa thăm dò giọng điệu của anh, anh có vì điều này mà giận cô hay không?
Vân Thiên Lâm vừa nghe vừa cầm thấy áo khoác của mình, mặc vào một tay. Không cho xin nghỉ… “Chúng ta đi ăn cơm trước đã, anh sẽ tới chỗ em, chắc là 15 phút nữa.” Vân Thiên Lâm nói rồi cầm lấy đồ của mình rời đi. A Nham đi theo phía sau, trong lòng rất vui vẻ, kể từ ngày Vân tổng kết hôn, mỗi ngày anh đều tan ca đúng giờ, thời gian tăng ca cũng ít đi, Vân phu nhân đúng là phúc tinh của công ty.
Tô Na thấy Bạch Hiểu Nguyệt trở về rầu rĩ không vui liền hỏi một câu, Hiểu Nguyệt chỉ lắc đầu, những việc như thế này không cần phải nói ra cho Tô Na biết, đỡ cô ấy phải thêm một mối phiền toái.
“Em nói xem! Hiện tại chúng ta đi ăn cơm trước thì không tính. Buổi chiều, chúng ta cùng tham dự buổi đấu giá, nhưng em lại bận công việc, không phải là vẫn gặp được anh sao, còn là minh bạch nữa.”
Hiểu Nguyệt sửng sốt một hồi, vẫn không hiểu được. Vân Thiên Lâm lấy cớ là cô đi với Trình Lãng, nhưng mà cô đi với Trình Lãng thì cũng đâu có xem là đi cùng anh, có cái gì đặc biệt ở đây sao?
“Vân Thiên Lâm, có ..cái gì không giống nhau đâu?
“Đến lúc đo, em sẽ biết. Tạm thời giữ bí mật.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Vân Thiên Lâm cười cười thần bí, cô phỏng đoán, chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt lành. Mỗi lần anh nở nụ cười thần bí đó, thì khẳng định anh đang tính kế với kẻ nào đó.
Ở bên cạnh Vân Thiên Lâm một thời gian cũng được anh khai sáng một chút, tâm tình của Bạch Hiểu Nguyệt tốt hơn rất nhiều, chỉ cần anh không giận cô thất hứa là được.
Nhưng mà trong tiềm thức cô vẫn có cảm giác bài xích với Trình Lãng khi chung với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.