Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 91
Thái La
27/11/2021
Chương 91 Tâm cơ từng bước
“Trình tổng, chúc mừng!” Lý Khanh Vũ hướng đến cười chúc mừng Trình Lãng, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn hai người Lý Khanh Vũ và Vân Thiên Lâm, cô cảm giác hình như hai người đang hợp tác nhau làm chuyện xấu, vẻ mặt của hai người thấy thế nào cũng là đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Hai người tuy không nói lời nào, chỉ là trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua vừa lúc Hiểu Nguyệt nhìn thấy, cái loại cảm giác này nói cho cô biết hai người đã đạt được mục đích.
VietWriter
Không đợi Bạch Hiểu Nguyệt lên tiếng, Vân Thiên Lâm đến trước một bước, nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt, hướng xuống phía dưới lầu.
“Đã tới thời gian tan ca rồi, còn một chút nữa là có thể về nhà rồi.” Đột nhiên hai chữ về nhà từ trong miệng Vân Thiên Lâm nói ra, Bạch Hiểu Nguyệt có chút thấy lạ, chưa thích ứng được.
Về nhà, là về Vân gia hay là về nhà anh, Bạch Hiểu Nguyệt không biết. Còn Lý Khanh Vũ giờ khắc này đứng sau lưng bọn họ, tâm đau như dao cắt.
Trình Lãng giờ phút này vẫn chưa tin đây là sự thật, anh nghĩ hai người kia chắc chắn sẽ ra giá cao nữa nhưng cả hai đều không tham gia tăng giá. Cuối cùng người phải chịu cái giá trên trời của bức họa lại chính là anh.
Trình Lãng không biết sau khi trở về sẽ ăn nói thế nào với hội đồng quản trị, hai trăm triệu, đây là một con số không hề nhỏ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Vân Thiên Lâm vẫn không nói gì, Hiểu Nguyệt mang trong mình một nỗi tò mò nặng nề, cô chỉ có thể chờ sau khi rời khỏi đây, rồi anh giải thích cho cô. Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn cho rằng, Vân Thiên Lâm nhất định sẽ đoạt bức họa về mình.
Mọi người đều sôi nổi chúc mừng trong hội trường, Trình Lãng sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn bình thường đối với mọi lời chúc mừng. Xoay người một cái, Trình Lãng đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm nắm tay từ trên lầu đi xuống, rốt cục cũng không thể duy trì bình tĩnh nổi nữa, tức giận: “Bạch Hiểu Nguyệt, đừng quên em hiện tại là nhân viên của ai.”
Hai người mười ngón tay đan vào nhau, cô còn cười vời Vân Thiên Lâm lộ rõ lúm đồng tiền, bộ dáng xinh đẹp như hoa kích thích đến thị giác Trình Lãng.
“Trình tổng, hiện tại cũng đã tới giờ tan ca rồi, tôi cũng phải về nhà nữa chứ. Hơn nữa, ngài cũng đừng quên, tôi không phải là trợ lý hay thư ký của ngài, tôi không có trách nhiệm ở bên ngài toàn thời gian.” Bạch Hiểu Nguyệt không chút nào sợ hãi, Trình Lãng từ lấy việc công ra uy hiếp cô thì chẳng còn gì để nói.
Vừa rồi, Trình Lãng còn nói cô là loại người không phân biệt công tư rõ ràng, tiết lộ cơ mật của công ty, cô cảm thấy thật nực cười. Chỉ số thông minh mấy năm nay của Trình Lãng có phải đã bị Bạch Vân Khê hút hết rồi không, sao anh ta có thể nói ra những lời ngu ngốc đó được.
Trình Lãng không suy nghĩ trước sau, cứ đinh ninh cô là người không phân biệt rạch ròi như thế, hắn ta vì ghét cô mà cái gì cũng có thể nghĩ được, cô đúng là bội phục anh ta.
“Trình tổng, tôi mang vợ của tôi trở về nhà trước.” Vân Thiên Lâm đang ôm lấy eo Bạch Hiểu Nguyệt xoay người rời đi, thì đột nhiên anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trình Lãng, khóe môi hơi hơi gợi lên nói: “Tôi quên nói, chúc mừng Trình tổng, đã lấy được bút tích của Vương Hi Chi với cái giá rất đáng.”
Hiểu Nguyệt ở một bên nghe giọng sung sướng của Vân Thiên Lâm khi người khác gặp họa, có cần thiết phải biểu hiện rõ ràng như thế không? Có được bút tích của Vương Hi Chi thì mới có thể lấy được mảnh đất kia, Vân Thiên Lâm vì cái gì lại vui sướng khi người khác gặp họa, cái này có phải là kế sách anh bày ra đối với Vinh Thăng không?
Lên xe, Vân Thiên Lâm nhìn người bên cạnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh bất đắc dĩ cười cười: “Em muốn nói gì thì cứ nói đi!”
Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu, phải là chính cô có lời muốn nói với anh, nhưng mà không đến mức phải biểu hiện rõ ra hết trên khuôn mặt chứ, khả năng ẩn giấu cảm xúc của cô tệ thế sao.
“Tất cả đã biểu hiện hết trên khuôn mặt rồi, liếc một cái cũng nhận ra, em muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Vân Thiên Lâm nói với Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt thiếu chút nữa là buột miệng hỏi anh, nhưng tròn đầu lại nhớ đến lời nói của Trình Lãng, nếu cô là nhân viên của Vinh Thăng, thì liệu hỏi về công ty của Thiên Lâm có thể anh sẽ nghĩ cô là gián điệp không, cho rằng cô đang khai thác tình hình của công ty RV.
“Sao?”
“Em là nhân viên của Vinh Thăng, thật sự có thể hỏi sao? Anh không sợ là em…”
“Em có phải là cô ngốc không vậy?” Vân Thiên Lâm duỗi tay sờ trán của Bạch Hiểu Nguyệt một cái, thật muốn xem cô có bị sốt hay hóa ngốc rồi hay không, trong đầu cô rốt cục là chứa gì vậy, như thế nào lại đột nhiên nghĩ đến chuyện đó.
“Không phải, bởi vì mới vừa rồi Trình Lãng nói em đi tiết lộ cơ mật của công ty, em chỉ sợ là anh cũng nghĩ như thế. Em hiện tại lại đang làm việc cho Vinh Thăng, em sợ anh không tin tưởng em, ở công ty không chừng còn bị người ra nói ra nói vào.”
Bạch Hiểu Nguyệt tìn toàn cục suy xét một cách hợp tình hợp lý, làm phu nhân của tập đoàn RV nhưng lại chạy đến Vinh Thăng làm một nhân viên tập sự nhỏ bé, tránh không khỏi người khác nghĩ nhiều.
Chỉ là Vân Thiên Lâm căn bản không thèm để ý vấn đề đó.
“Em sẽ không làm thế đâu.” Vân Thiên Lâm trước giờ không thích an ủi, mấy chữ này cũng đủ biểu lộ sự tín nhiệm hoàn toàn của anh đối với Bạch Hiểu Nguyệt. Ngay từ ban đầu, anh đã không có suy nghĩ này, một khi anh đã nhìn trúng một người phụ nữ, anh sẽ không bắt cô ấy đi làm loại chuyện này.
Nhưng mà đối với tính cách của Bạch Hiểu Nguyệt, anh nghĩ cô cũng sẽ không đồng ý với cách làm này, có khi cô ấy còn khinh thường luôn cả anh.
Hiểu Nguyệt đột nhiên nhìn Vân Thiên Lâm, trong lòng vướng mắc câu nói kia, nhưng không biết nên nói như thế nào.
“Các anh….có phải thương nhân đều phải tính kế người khác sao? Anh Khanh Vũ cũng biết điều đó, cho nên mới cố ý phối hợp với anh để cùng nhau nâng giá?”
Vân Thiên Lâm dẫm phanh lại, dừng ở ngay ngã tư đường, nhíu mày nhìn Bạch Hiểu Nguyệt.
Qua nửa ngày Vân Thiên Lâm mới mở miệng: “Ở trên thương trường, em không tính kế người khác, thì người khác cũng sẽ tính kế em. Không có một người thương nhân nào là lương thiện hoàn toàn, bất quá nếu như người khác không tính kế anh, anh cũng sẽ không đối xử như vậy.”
Anh chính là như vậy, không cần cô phải nói minh bạch ra nhưng liếc mắt một cái anh đều biết cô đang nghĩ gì. Có phải anh cũng đang tính kế với cô chăng?
“Thiên Lâm, nếu như tất thảy những gì anh trao cho em đều là dối trá, vậy thì cầu xin anh cứ như vậy mà gạt em cả đời, đừng cho em biết sự thật.
“Trình tổng, chúc mừng!” Lý Khanh Vũ hướng đến cười chúc mừng Trình Lãng, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn hai người Lý Khanh Vũ và Vân Thiên Lâm, cô cảm giác hình như hai người đang hợp tác nhau làm chuyện xấu, vẻ mặt của hai người thấy thế nào cũng là đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Hai người tuy không nói lời nào, chỉ là trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua vừa lúc Hiểu Nguyệt nhìn thấy, cái loại cảm giác này nói cho cô biết hai người đã đạt được mục đích.
VietWriter
Không đợi Bạch Hiểu Nguyệt lên tiếng, Vân Thiên Lâm đến trước một bước, nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt, hướng xuống phía dưới lầu.
“Đã tới thời gian tan ca rồi, còn một chút nữa là có thể về nhà rồi.” Đột nhiên hai chữ về nhà từ trong miệng Vân Thiên Lâm nói ra, Bạch Hiểu Nguyệt có chút thấy lạ, chưa thích ứng được.
Về nhà, là về Vân gia hay là về nhà anh, Bạch Hiểu Nguyệt không biết. Còn Lý Khanh Vũ giờ khắc này đứng sau lưng bọn họ, tâm đau như dao cắt.
Trình Lãng giờ phút này vẫn chưa tin đây là sự thật, anh nghĩ hai người kia chắc chắn sẽ ra giá cao nữa nhưng cả hai đều không tham gia tăng giá. Cuối cùng người phải chịu cái giá trên trời của bức họa lại chính là anh.
Trình Lãng không biết sau khi trở về sẽ ăn nói thế nào với hội đồng quản trị, hai trăm triệu, đây là một con số không hề nhỏ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Vân Thiên Lâm vẫn không nói gì, Hiểu Nguyệt mang trong mình một nỗi tò mò nặng nề, cô chỉ có thể chờ sau khi rời khỏi đây, rồi anh giải thích cho cô. Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn cho rằng, Vân Thiên Lâm nhất định sẽ đoạt bức họa về mình.
Mọi người đều sôi nổi chúc mừng trong hội trường, Trình Lãng sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn bình thường đối với mọi lời chúc mừng. Xoay người một cái, Trình Lãng đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm nắm tay từ trên lầu đi xuống, rốt cục cũng không thể duy trì bình tĩnh nổi nữa, tức giận: “Bạch Hiểu Nguyệt, đừng quên em hiện tại là nhân viên của ai.”
Hai người mười ngón tay đan vào nhau, cô còn cười vời Vân Thiên Lâm lộ rõ lúm đồng tiền, bộ dáng xinh đẹp như hoa kích thích đến thị giác Trình Lãng.
“Trình tổng, hiện tại cũng đã tới giờ tan ca rồi, tôi cũng phải về nhà nữa chứ. Hơn nữa, ngài cũng đừng quên, tôi không phải là trợ lý hay thư ký của ngài, tôi không có trách nhiệm ở bên ngài toàn thời gian.” Bạch Hiểu Nguyệt không chút nào sợ hãi, Trình Lãng từ lấy việc công ra uy hiếp cô thì chẳng còn gì để nói.
Vừa rồi, Trình Lãng còn nói cô là loại người không phân biệt công tư rõ ràng, tiết lộ cơ mật của công ty, cô cảm thấy thật nực cười. Chỉ số thông minh mấy năm nay của Trình Lãng có phải đã bị Bạch Vân Khê hút hết rồi không, sao anh ta có thể nói ra những lời ngu ngốc đó được.
Trình Lãng không suy nghĩ trước sau, cứ đinh ninh cô là người không phân biệt rạch ròi như thế, hắn ta vì ghét cô mà cái gì cũng có thể nghĩ được, cô đúng là bội phục anh ta.
“Trình tổng, tôi mang vợ của tôi trở về nhà trước.” Vân Thiên Lâm đang ôm lấy eo Bạch Hiểu Nguyệt xoay người rời đi, thì đột nhiên anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trình Lãng, khóe môi hơi hơi gợi lên nói: “Tôi quên nói, chúc mừng Trình tổng, đã lấy được bút tích của Vương Hi Chi với cái giá rất đáng.”
Hiểu Nguyệt ở một bên nghe giọng sung sướng của Vân Thiên Lâm khi người khác gặp họa, có cần thiết phải biểu hiện rõ ràng như thế không? Có được bút tích của Vương Hi Chi thì mới có thể lấy được mảnh đất kia, Vân Thiên Lâm vì cái gì lại vui sướng khi người khác gặp họa, cái này có phải là kế sách anh bày ra đối với Vinh Thăng không?
Lên xe, Vân Thiên Lâm nhìn người bên cạnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh bất đắc dĩ cười cười: “Em muốn nói gì thì cứ nói đi!”
Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu, phải là chính cô có lời muốn nói với anh, nhưng mà không đến mức phải biểu hiện rõ ra hết trên khuôn mặt chứ, khả năng ẩn giấu cảm xúc của cô tệ thế sao.
“Tất cả đã biểu hiện hết trên khuôn mặt rồi, liếc một cái cũng nhận ra, em muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Vân Thiên Lâm nói với Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt thiếu chút nữa là buột miệng hỏi anh, nhưng tròn đầu lại nhớ đến lời nói của Trình Lãng, nếu cô là nhân viên của Vinh Thăng, thì liệu hỏi về công ty của Thiên Lâm có thể anh sẽ nghĩ cô là gián điệp không, cho rằng cô đang khai thác tình hình của công ty RV.
“Sao?”
“Em là nhân viên của Vinh Thăng, thật sự có thể hỏi sao? Anh không sợ là em…”
“Em có phải là cô ngốc không vậy?” Vân Thiên Lâm duỗi tay sờ trán của Bạch Hiểu Nguyệt một cái, thật muốn xem cô có bị sốt hay hóa ngốc rồi hay không, trong đầu cô rốt cục là chứa gì vậy, như thế nào lại đột nhiên nghĩ đến chuyện đó.
“Không phải, bởi vì mới vừa rồi Trình Lãng nói em đi tiết lộ cơ mật của công ty, em chỉ sợ là anh cũng nghĩ như thế. Em hiện tại lại đang làm việc cho Vinh Thăng, em sợ anh không tin tưởng em, ở công ty không chừng còn bị người ra nói ra nói vào.”
Bạch Hiểu Nguyệt tìn toàn cục suy xét một cách hợp tình hợp lý, làm phu nhân của tập đoàn RV nhưng lại chạy đến Vinh Thăng làm một nhân viên tập sự nhỏ bé, tránh không khỏi người khác nghĩ nhiều.
Chỉ là Vân Thiên Lâm căn bản không thèm để ý vấn đề đó.
“Em sẽ không làm thế đâu.” Vân Thiên Lâm trước giờ không thích an ủi, mấy chữ này cũng đủ biểu lộ sự tín nhiệm hoàn toàn của anh đối với Bạch Hiểu Nguyệt. Ngay từ ban đầu, anh đã không có suy nghĩ này, một khi anh đã nhìn trúng một người phụ nữ, anh sẽ không bắt cô ấy đi làm loại chuyện này.
Nhưng mà đối với tính cách của Bạch Hiểu Nguyệt, anh nghĩ cô cũng sẽ không đồng ý với cách làm này, có khi cô ấy còn khinh thường luôn cả anh.
Hiểu Nguyệt đột nhiên nhìn Vân Thiên Lâm, trong lòng vướng mắc câu nói kia, nhưng không biết nên nói như thế nào.
“Các anh….có phải thương nhân đều phải tính kế người khác sao? Anh Khanh Vũ cũng biết điều đó, cho nên mới cố ý phối hợp với anh để cùng nhau nâng giá?”
Vân Thiên Lâm dẫm phanh lại, dừng ở ngay ngã tư đường, nhíu mày nhìn Bạch Hiểu Nguyệt.
Qua nửa ngày Vân Thiên Lâm mới mở miệng: “Ở trên thương trường, em không tính kế người khác, thì người khác cũng sẽ tính kế em. Không có một người thương nhân nào là lương thiện hoàn toàn, bất quá nếu như người khác không tính kế anh, anh cũng sẽ không đối xử như vậy.”
Anh chính là như vậy, không cần cô phải nói minh bạch ra nhưng liếc mắt một cái anh đều biết cô đang nghĩ gì. Có phải anh cũng đang tính kế với cô chăng?
“Thiên Lâm, nếu như tất thảy những gì anh trao cho em đều là dối trá, vậy thì cầu xin anh cứ như vậy mà gạt em cả đời, đừng cho em biết sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.